1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Không phải mình bạn cô đơn...!

Chủ đề trong '1983 Ỉn Hà Nội' bởi Gio_mua_dong_bac, 14/03/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. November_tears

    November_tears Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/12/2001
    Bài viết:
    3.616
    Đã được thích:
    0
    Đứa gần gũi với mình nhất, lại là đứa ở xa nhất, nhưng chỉ cần thế thôi cũng đủ cảm thấy là mình ko cô đơn
    Gone with the wind ... far away ...
  2. Kaza

    Kaza Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2003
    Bài viết:
    2.880
    Đã được thích:
    1
    Bây giờ để có một người có thể làm cho mình ngừng khóc thì khó lắm , dường như chỉ chính bản thân mình mới có thể làm mình hết khóc . Nhìn người mình yêu thương đi yêu người khác , điều đó thật đau xót và tréo ngoe .
    [red]Mai yeu nguoi thoi[/red]
  3. satch

    satch Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/08/2003
    Bài viết:
    628
    Đã được thích:
    0
    Nhiều lúc không ở một mình nhưng ko phải ko cô đơn. K/n cô đơn đối với mỗi người một khác. Theo mình là vậy :) hè hè
    Ta la? Vua Thă?n Lă?n.
  4. NMHIOTC

    NMHIOTC Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2003
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0
    Những lúc mưa thế này lại cảm thấy buồn buồn, ko hẳn là cô đơn, chỉ là ngồi 1 mình thì nhớ... Cũng chẳng còn thói quen buôn chuyện qua phone nữa... Cái điện thoại trở về với đúng nghĩa của nó... để liên lạc thôi...
    The only sound that you will hear, is when I whisper in your ear I love you... For ever and ever
  5. NMHIOTC

    NMHIOTC Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/08/2003
    Bài viết:
    11
    Đã được thích:
    0

    <FONT color=red face="Comic Sans MS" size=3>The only sound that you will hear, is when I whisper in your ear <STRONG>I love you</STRONG>... For ever and ever
    </FONT>
    Được NMHIOTC sửa chữa / chuyển vào 21:54 ngày 21/03/2004
  6. phu_thuy_so_ma

    phu_thuy_so_ma Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    2.984
    Đã được thích:
    0
    uh, cô đơn hay không cũng chỉ là do mình tự cho mình vào hoàn cảnh nào ... khi mình tự tách mình ra thì chẳng thể nào ko cô đơn được ...
    Lủng củng ... cuối cùng là ko cô đơn
     
     ... có một mùa ... hoa loa kèn bán dạo ...
  7. X-files

    X-files Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    3.988
    Đã được thích:
    0
    Nếu vứt ta lên 1 đảo núi đá trơ trọi,ko cây,ko động vật hay thực vật,bầu trời ko có chim bay qua,bờ biển ko cá bơi lội,ko có đến cả virút hay vi khuẩn noi chung là chả có cái gì ngoài mình thì đó mới là cô đơn
    Cantona
  8. diva_145nmc

    diva_145nmc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2004
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Thế thì cô đơn quá rồi .
    Nhiều lúc 1 mình chưa chăc đã phải là cô đơn.Có thể là thói quen
    Cô đơn là lúc mình cảm thấy trông trải nhất trong lòng .Ôi khó hiểu nhỉ
    YEU LA CHET TRONG LONG MOT IT
  9. bigbang3000

    bigbang3000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2004
    Bài viết:
    2
    Đã được thích:
    0

    thú vị thiệt
     
      Hoa ho hoa bi nan hoa cot
      Tri nhan tri dien bat tri tam
  10. Gio_mua_dong_bac

    Gio_mua_dong_bac Làm quen Moderator

    Tham gia ngày:
    14/03/2003
    Bài viết:
    8.105
    Đã được thích:
    5
    Phải chăng chúng ta cứ luôn chạy theo những thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn đòi hỏi những gì không dành cho mình ? Chúng ta cứ luôn đợi chờ, hi vọng, rồi buồn, rồi khóc,gán cho mình một cái mác "cô đơn". Có biết bao nhiêu người như thế ? Và có bao nhiêu người như ta, nhận ra con đường phía trước ?......
    Gửi người không cô đơn.....
    Truyện thứ nhất:
    Khi Mùa Xuân chuẩn bị ra đi thì Mùa Hè đến. Mùa Hè mang đến cho Mùa Xuân một bó hoa hồng rất đẹp và nói :
    _ Mùa Xuân ơi, hãy tin tôi, tôi yêu em. hãy ở lại với tôi. Chúng ta sẽ cùng đi chơi, đến tất cả những nơi mà em muốn.
    Nhưng Mùa Xuân không yêu Mùa Hè. Và cô ra đi. Mùa Hè buồn lắm. Mùa Hè ốm, nhiệt độ lên cao. Mọi thứ xung quanh trở nên rất nóng.
    Sau một thời gian, Mùa Thu đến, mang theo rất nhiều trái cây ngon. Mùa Thu rất yêu Mùa Hè. Cô không muốn Mùa Hè phải buồn.
    _ Mùa Hè ơi, đừng buồn nữa. Hãy ở lại với em. Em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh.
    Nhưng với Mùa Hè, Mùa Xuân là tất cả. Và anh ra đi.
    Mùa Thu khóc, khóc nhiều lắm. Mọi thứ xung quanh trở nên ướt.
    Một thời gian sau, Mùa Đông đến, mang theo cậu con trai của mình là Băng Giá. Những giọt nước mắt của Mùa Thu làm Băng Giá cảm thấy xao xuyến. Anh cảm thấy muốn đem lại hạnh phúc cho Mùa Thu
    _ Mùa Thu ơi, hãy ở bên tôi. Tôi sẽ xây cho em những lâu đài, những con đường bằng băng. Tôi sẽ hát cho em nghe những bài hát hay nhất. Hãy ở bên tôi.
    _ Không, Băng Giá ạ. Ở bên anh tôi sẽ luôn cảm thấy lạnh lẽo thôi.
    Mùa Thu ra đi. Băng Giá buồn lắm. Gió thổi mạnh. Chỉ trong một đêm thôi, mọi thứ trở nên trắng xóa bởi tuyết. Mùa Đông thấy con như vậy thì buồn lắm. Bà nói :
    _ Tại sao con không yêu Mùa Xuân ? Cô ấy đã đến và hứa sẽ mang lại cho con hạnh phúc.
    _ Không mẹ ơi, con không thích. Chúng ta hãy rời khỏi đây đi.
    Và họ ra đi.
    Chỉ còn lại một mình Mùa Xuân. Cô khóc. Nhưng rôì, bất chợt Mùa Xuân nhìn ra xung quanh :"Ôi tại sao mình phải khóc chứ ? Mình còn rất trẻ, và xinh đẹp nữa. Thời gian dành cho mình không nhiều. Tại sao mình không làm những việc có ý nghĩa hơn ?" Và mọi thứ như sống lại: cây cối tươi xanh, ra hoa, đâm chồi, nảy lộc....

    Hãy trao cho nhau,

    muôn ngàn yêu dấu.

    Hãy trao cho nhau,

    hạnh phúc lẫn thương đau...!

Chia sẻ trang này