1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Khúc dạo đầu của bản tình ca - Huỳnh Kỳ Thái

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Lissette, 20/10/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Khúc dạo đầu của bản tình ca - Huỳnh Kỳ Thái

    Mấy hôm sau, thỉnh thoảng Uyên vẫn gặp Thịnh, Uyên ngồi với anh trên chiếc ghế đá mà có lẽ ngày xưa thằng Vũ và con Thúy vẫn ngồi, đến khi trên trời lấm tấm những vì sao cô mới về.
    Có lần Thịnh rủ:
    - Nếu Uyên thích đi đò trên sông thì anh tình nguyện chở Uyên đi?
    Uyên đồng ý. Thế là họ đi. Thịnh chèo ở đằng lái, Uyên ngồi giữa. Một lúc sau Thịnh lên tiếng:
    - Bao giờ thì Uyên về trên ấy?
    - Còn lâu lắm, anh Thịnh đừng lo. Chừng nào chán Uyên mới chịu về.
    - Hè năm sau Uyên có định về đây thăm... ngoại nữa không?
    - Uyên chưa biết. Ðiều này còn phụ thuộc vào... mẹ Uyên.
    Thịnh gần như ngừng chèo, chiếc thuyền cứ xoay tròn theo dòng nước...
    Ðêm đó, khi bầu trời đã lấm chấm những vì sao, Uyên trở về nhà. Dì Út trao cho Uyên lá thư của mẹ. Trong thư mẹ tỏ ra lo lắng về tình hình chiến tranh biên giới nơi Uyên đang ở. Mẹ còn nói thêm là bịnh của ba tái phát và đề nghị Uyên về gấp.
    Năm đó toàn bộ biến giới phía Nam bị lấn chiếm. Nhưng bấy giờ thực lòng mà nói Uyên không hay biết gì, đúng hơn là không quan tâm gì, bởi chiến tranh còn chưa chạm đến tuổi học trò của Uyên. Dù vậy, vâng lời mẹ. Uyên quyết định phải về. Vậy là kỳ nghỉ hè không trọn vẹn.
    Sáng sớm dì Út đưa Uyên ra bến xe đò. Khi xe lăn bánh, chỉ còn một điều làm Uyên áy náy là cô không kịp từ giả Thịnh.
    Khoảng một tháng sau Uyên nhận được thư Thịnh. Anh viết:
    ?oBiên giới... ngày... tháng...
    Uyên ơi, chắc Uyên không ngờ hôm nay Uyên lại cầm trên tay bức thư của anh chàng lính mới? Và Uyên ạ, dù là lính mới nhưng bọn anh đã thực sự vào trận rồi.
    Vài ngày sau cái đêm hôm ấy không thấy Uyên trở lại, anh tìm gặp ?odì Út?, mới biết là Uyên đi. Anh không trách gì Uyên, chỉ thương Uyên không được vui trọn một mùa hè. Phần anh, sau đó ít lâu anh cũng đi, không phải đi một mình mà đi cùng cả lũ bạn bè, có cả Duy nữa. Không thể không đi khi chỉ trong một sớm một chiều giặc sẽ đánh đến nhà mình. Và bọn anh đã phải đánh trả lại ngay sau khi chưa kịp học thành thạo cách sử dụng vũ khí. Ðọc thư, chắc Uyên không cảm nhận được mùi vị của chiến tranh đâu, còn anh, khi viết cho Uyên những dòng này, bên tai vẫn không ngớt tiếng đì đùng, và không gian sặc mùi thuốc súng. Những người dân vô tội vẫn tiếp tục ngã xuống... Nhưng thôi, nói chi hoài về súng đạn, chết chóc làm Uyên sợ. Anh hy vọng chiến tranh sớm kết thúc, để sang năm, anh được đón Uyên về quê ngoạn nghỉ hè. Chiều chiều chúng mình sẽ tới công viên bờ sông, ngồi trên chiếc ghế đá mà ngày xưa thằng Vũ và con Thúy đã ngồi, lúc ấy anh sẽ kể cho Uyên nghe những gì Uyên thích. À quên, sang năm anh xin tình nguyện trồng lên chiếc ghế đá ấy một giàn hoa giấy...?
    Ðó là lá thư duy nhất Uyên nhận được của anh. Hết hè năm ấy, dì Út trở lên thành phố. Uyên hỏi tin tức về anh, dì Út lắc đầu. Có dịp về quê, khi trở lên Sài Gòn, Uyên lại hỏi, dì lại lắc. Có thể dì đã biết rồi nhưng muốn dấu Uyên. Cuối cùng dì đành nói thật: cả Duy và anh đều không về.
    Bao năm rồi Uyên chưa trở lại quê ngoại. Không hiểu bây giờ chiếc ghế đá ?ocủa thằng Vũ và con Thúy? ở công viên bờ sông có còn không?


    Vì sự trong sáng của tiếng Việt thân thương
  2. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Ít lâu sau, không biết như thế nào, anh tự nguyện rủ Lan về nhà anh chơi. Ðến nhà, khi tiếp xúc với mẹ anh, Lan mới biết anh là con một. Còn ba anh thì đã đi Mỹ từ lâu. Hai mẹ con anh sinh sống nhờ vào huê lợi của mảnh giồng, mấy công ruộng. Bà kể cho Lan nghe rất nhiều về anh nào là anh rất thương mẹ, chăm học, chăm làm, tuổi ấu thơ của anh đã trải qua những năm tháng vất vả cơ hàn.... nghe mà thương. Lan còn nhớ bà đã chỉ cây me to ở cạnh hông nhà và bảo rằng hồi nhỏ, có lần hái me, anh xuýt chết vì nó. Anh mê hái những trái me vòng ở chót nhánh lỡ xẩy tay, may mà anh còn nắm được nhánh cây phía dưới. Anh đeo toòng teng trên cây vừa xanh mặt vừa kêu mẹ. Mẹ anh chạy ra trông thấy, bà biến sắc bảo anh bám chặt vào và la cầu cứu.
    Bà con chạy lại người lấy mền giăng phía dưới, kẻ trèo lên cây kéo anh vào. Bởi thế nên khi anh kêu Lan ra ngồi dưới gốc me, Lan đã ôm bụng cười ra nước mắt. Anh ngạc nhiên nhìn Lan, Lan cố nhịn cười nói:
    - Lan ngồi ở đây mà cứ liên tưởng cái ??obịt??? và cái ??obộp???.
    Vở lẻ, anh hóm hỉnh:
    - Trể một giây nữa thôi là có kẻ lọi chân và bốn người bể trán. Thôi Lan cứ thử đi. Cây me này anh đã năn nỉ mẹ đừng đốn và bắt nó đứng chờ cho Lan ăn trái đó.
    Lan phì cười và lột vỏ rồi bẻ một đốt me chín cho vào miệng.
    - Me ngọt... ngon quá anh ơi!
    Anh cười:
    - Anh đã bảo mẹ đặc biệt để dành cho Lan mà.
    Sau đó anh dẫn Lan ra giồng để bẻ bắp - những luống bắp thẳng hàng khoe đầy trái, chứng tỏ anh đả bỏ ra nhiều công sức để chăm sóc. Khi đem bắp vào, anh đốt lửa và dạy cho Lan cách nướng. Bắp nướng phải để nguyên vỏ đặt trên lửa ngọn, chừng lửa cháy, gần hết lớp vỏ ngoài, thì hong trên lửa than. Trái bắp vừa ngọt vừa thơm. Lan bổ sung:
    - Phi mỡ hành phết lên nữa mới ngon tuyệt phải hôn anh?
    Anh cười:
    - Chưa ngon, phải ??ohé răng cắn vào??? mới ngon chứ.
    Khi ăn bắp, anh đã đưa ra câu đố gọi là ??otrả thù??? Lan. Anh đố:
    - Ðố Lan chứ cây gì mà:
    Mẹ cầm cờ, con mang câu, chẳng bao lâu, mẹ con đi mất... ủa mà... chém chết...
    Lan cười dòn tan:
    - Dễ ợt. Cây bắp phải hôn!
    Anh nói đúng và đôi mắt trở nên u buồn...
    Vậy mà... Tuấn ơi, anh đã nghìn trùng xa cách, để lại cho Lan nỗi sầu hụt hẫng mênh mông, cùng với những kỷ niệm êm đềm khó quên. Ánh mắt u buồn của anh làm nhói cả trái tim Lan. Ánh mắt ấy giờ đây Lan mới thấu hiểu. Nó phát sinh từ sự đấu tranh vật vã giữa lý trí và trái tim anh. Lý trí bảo anh đừng làm khổ Lan, nhưng trái tim đã không chịu vâng lời, nó đòi quyền được yêu thương. Như trong thư của anh có đoạn ??oAnh dự định ra đi trong im lặng để chuyện chúng mình sẽ theo thời gian mà phôi pha, Lan không phải khổ. Nhưng anh không thể dối lòng mình là anh thương Lan và đã xem những ngày tháng mình quen nhau là khúc dạo đầu cho bản tình ca chuyện hai đứa mình.
    Lan có đồng ý với ý kiến của anh không????...
    Tuấn ơi! Với ý tưởng cao thượng và trái tim yêu thương nồng thắm của anh dành cho Lan, nó đã tăng sức và điều khiển nhịp đập của trái tim Lan rồi. Giờ đây, dù đứng trên đỉnh sầu vời vợi, Lan luôn lắng nghe khúc dạo đầu của bản tình ca vẫn ngày đêm ngân lên và điệp khúc mãi trong từng tế bào của chúng mình.
    Hết.
    Được lissette sửa chữa / chuyển vào 04:42 ngày 20/10/2002

Chia sẻ trang này