1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kí Ức Một Tình Yêu:D - Chúc cả nhà năm mới vui vẻ và hạnh phúc!

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi dangky_net, 28/01/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. dangky_net

    dangky_net Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/01/2006
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Kí Ức Một Tình Yêu:D - Chúc cả nhà năm mới vui vẻ và hạnh phúc!

    /*Truyện này em sưu tầm được, không nhớ rõ nguồn. Chúc kác pác năm mới mọi kái đều mới. Nếu hay VOTE cho em kái.Thankx*/

    ***************************************


    "Anh có yêu em không?? ?oCó?. ?oYêu như thế nào?? Duy tròn mắt nhìn Vân một thoáng, hơi bối rối: ?oThì... cũng như mọi người YÊU NHAU?. VÂN ĐỎNG ĐẢNH: ?oỨ, Ứ CẦN ANH NÓI thế. Phải cụ thể hơn cơ?. Duy dụi tắt điếu thuốc lá, cố nén tiếng thở dài, giọng nói đã có phần khang khác: ?oEm vẫn bảo tình yêu là một khái niệm trừu tượng cơ mà?. Cũng may Vân đã chịu ngồi im, đầu tựa vai anh, mắt lơ mơ nhìn cả vạt đồi thoai thoải tím ngắt sim mua. Một nơi nghỉ ngơi thật tuyệt - Duy nghĩ, nếu như chỉ có một mình anh, anh sẽ nằm xoài ra thoải mái, nhìn trời qua những kẽ lá và nghĩ mông lung. Duy chợt thấy buồn cười, có ai như anh không, ước có một mình trong lúc ngồi cạnh người yêu. Duy thấy vai mình nặng trĩu, dường như Vân đã ngủ. Anh đỡ mái đầu Vân ngả lên đùi mình, chăm chú ngắm từng nét mặt cô. Phải thừa nhận là Vân giống Linh, giống như hai chị em ruột mặc dù họ chẳng hề biết nhau ngoài đời. Nghĩ đến Linh, Duy vẫn thấy lòng mình se thắt, dù đã 6 năm rồi... Cũng rèm mi hoe hoe vàng cong vút (chứ không phải mi đen) khiến cho đôi mắt có vẻ gì là lạ, đầy ấn tượng. Cũng nốt ruồi son ngay trên cánh môi (nhưng nốt ruồi của Linh nằm chếch về bên trái, bướng bỉnh và tinh nghịch hơn), cũng đôi má bầu bầu, mái tóc ngang lưng, càng nhìn càng thấy giống. Bỗng Vân cựa quậy rồi mở mắt: ?oSao nhìn em lạ vậy? Cứ như nghi ngờ điều gì ấy?. Hình ảnh Linh vụt biến mất, chỉ còn lại là Vân. Duy lắc đầu, âu yếm vuốt vuốt mấy sợi tóc xoà trên trán người yêu, kỳ thực để cho Vân nhắm mắt, thôi quấy rầy anh bằng những điệp khúc câu hỏi cũ mèm.
    Ừ NHỈ, TẠI SAO NHỮNG KỲ NGHỈ NGƠI LẠI CỨ gắn với mùa hè. Mà tại sao bao nhiêu năm rồi anh vẫn giữ thói quen đến những vùng đồi núi? Nó nhắc anh, bắt anh phải nghĩ về Linh nhiều hơn - cũng có nghĩa là giày vò, hành hạ anh đến khổ sở. Ngày ấy, Linh cũng yêu hoa sim tím vô cùng. Không, em yêu tất cả các loại hoa màu tím thì đúng hơn. Hai đứa bằng tuổi nhau, tròn hai mươi. Trong nụ hôn đầu choáng váng và run rẩy đến nghẹt thở, Duy hỏi nhỏ: ?oGọi Duy là anh nhé?? Linh xấu hổ, cắn vào cằm anh thật đau. Yêu nhau đến độ tưởng như chết được vì nhau, Linh vẫn không thay đổi cách xưng hô: ?oDuy ơi, Linh nhớ Duy kinh khủng?. ?oDuy ơi! Khăn len Linh đan cho Duy này?. ?oDuy ơi, muốn ốm không đấy, trời mưa thế này mà dám đi đầu trần?. Mới đầu Duy còn cự nự, cứ đòi Linh gọi là anh, Linh chỉ cười: ?oKhi nào mình... cưới nhau, Linh sẽ gọi Duy là anh, chịu không?? Duy chịu thua trước nụ cười thiên thần ấy để ôm ghì Linh trong vòng tay cuồng nhiệt của mình...
            Chiều nắng nhạt dần và gió ***g lộng. Vân tung tăng đi trước Duy, thỉnh thoảng lại cúi xuống ngắt vài bông hoa dại. Tóc Vân bay xấp xoã, đáng yêu hệt như hôm anh gặp Vân lần đầu. Duy chạy tới, bịt mắt Vân, cắt ngang tiếng cười khanh khách của người yêu bằng một nụ hôn dài ?oAnh yêu em, biết không hả công chúa?? Vân buông ngay nắm hoa dại, vòng tay qua cổ anh, đắm đuối: ?oÐừng làm em phát điên lên vì anh nữa?... Duy dìu người yêu đi chầm chậm. Lạ thay, bên Vân, anh vẫn không thôi nghĩ về Linh, dù anh yêu Vân thực sự, dù Linh đã thuộc về quá khứ xót xa...
    ...Linh chưa kịp bước sang tuổi 21, chưa kịp cùng anh thổi nến trong ngày sinh. Duy vẫn nhớ, ngày ấy anh đã hỏi Linh thích quà tặng gì nhất cho ngày sang tuổi mới. Linh áp đầu vào ngực Duy, thầm thì: ?oLinh chỉ thích có Duy thôi, thật đấy?. Vậy mà Linh... Ðó là một ngày chủ nhật đường phố đông nghẹt đã cướp đi Linh của anh. Trong giỏ xe vẫn còn lăn lóc một gói quà nho nhỏ. Cô bạn chơi thân với Linh thổn thức: ?oNó bảo... nó bảo sáng nay đi chọn mua tặng anh một chiếc cavat thật đẹp?. Duy không tin vào tai mình nữa, anh điên cuồng chạy khắp bệnh viện như một gã tâm thần. Người ta ngăn không cho anh vào nhà xác, không cho anh vào với Linh khi Linh không còn biết cười, biết nói, biết nhìn anh... Anh đã gào lên nguyền rủa hết thảy, gào lên trong nỗi tuyệt vọng tột cùng...
    ?oAnh xem em mặc áo dài màu này có hợp không?? Duy nhìn Vân đang xoay người trước gương, gật gù ?oÐẹp lắm cưng ạ! Mà với anh, em mặc màu gì cũng đẹp?. Vân quay lại, âu yếm sửa cổ áo cho Duy rồi la lên: ?oSao anh không đeo cavat vào. Trời ạ! Mặc complê đi dự đám cưới mà thiếu cavat?. Duy thành thật: ?oAnh chẳng có cái nào đâu?. Vân ấn anh ngồi xuống ghế, với tay lấy chìa khoá xe ?oÐể em đi mua cho anh?. Mặt Duy thoắt tái nhợt, tim anh nhói lên như có vật nhọn nào vừa đâm trúng ?oVân, đừng, kệ anh?. Vân hốt hoảng nhào đến. Lát sau, Duy trở lại bình thường, lúng túng giải thích: ?oAnh hơi đau đầu. Nhưng anh không dùng cavat đâu?. Vân dằn dỗi ?oNhưng mà tại sao mới được chứ. Sao ANH GÀN THẾ? HAY ANH KHÔNG KHIẾN EM THÌ TỰ ANH ĐI MUA CŨNG ĐƯỢC. Ừ, MÀ CHƯA BAO GIỜ EM THẤY ANH DÙNG CAVAT?. §ƠN GIẢN THẾ MÀ cũng giận nhau. Vân đùng đùng bỏ về, không đi đám cưới sau một điệp khúc câu hỏi ?oTại sao? mà Duy chẳng thể trả lời. Từ ngày Linh mất, Duy không bao giờ dùng cavat. Anh cứ có cảm tưởng cổ mình bị thít chặt lại khi nghĩ đến nguyên nhân cướp mất Linh của anh. Chiếc cavat Linh mua ngày ấy giờ nằm yên trong ngăn tủ với hàng bao kỷ vật khác: Khăn len, cuốn sổ, một mảnh mùisoa thêu...
      Trong suốt thời gian yêu nhau, Linh chưa bao giờ giận Duy, kể cả những lần anh lỡ hẹn (vì có việc đột xuất) hay những lần anh đến trễ giờ. Nếu thấy lâu lâu anh không tới, Linh lại cuống quýt đến tìm: ?oDuy hư lắm đấy nhé. Linh cứ tưởng là Duy bị ốm, Linh lo cuống cả lên...?. Có một đôi lần Linh dỗi, nhưng Linh có cách trừng phạt riêng, không ngúng nguẩy quay đi hay bỏ về mà sẽ mím chặt đôi môi hồng xinh xắn, ngăn cản nụ hôn của Duy. Nhưng chỉ được vài phút. Duy chưa bao giờ phải khổ sở chạy theo năn nỉ, dỗ dành Linh. Cũng chính vì thế, anh yêu Linh hơn tình yêu của tất cả thế gian này cộng lại...
            Không phải Vân không biết trước cô, Duy đã yêu một người con gái khác. Giá như Vân chỉ bằng lòng biết đến đấy thôi, mặc kệ Duy với những gì thuộc về quá khứ, mặc kệ Duy với những kỷ niệm của riêng mình thì có lẽ Duy sẽ bớt đi những lúc đi về giữa quá khứ và hiện tại, sẽ gạt bỏ được những so sánh ngoài ý muốn. Và biết đâu anh lại tìm thấy tình yêu cuồng nhiệt, đắm đuối hệt thuở xưa ở Vân. Nhưng mọi chuyện lại không như thế. Vân đòi biết quá nhiều. Thoạt đầu chỉ là ?oTên của chị ấy là gì hả anh?? và Vân xuýt xoa: ?oEm thích cái tên Thuỳ Linh lắm. Anh tin không, ngày nhỏ em có con bạn thân là Thuỳ Linh, bao nhiêu lần em khóc đòi bố mẹ đổi tên cho mình?. Vân bảo: ?oAi chẳng có những kỷ niệm. Em không hờn ghen với kỷ niệm của anh. Nhưng có điều, đừng sống mãi với kỷ niệm anh nhé?. Lúc ấy nhìn Vân thật buồn và tội nghiệp. Duy cồn cào, anh thấy yêu và thương Vân thành thật, yêu một dáng hình, một tâm hồn, một tấm lòng biết cảm thông, chia sẻ. Vân đã khóc khi anh kể cho cô nghe vì sao anh mất Linh... Thế nhưng tại sao anh càng cố gắng không khơi dậy kỷ niệm thì Vân càng dồn ép, đòi anh phải kể về Linh nhiều hơn. Và càng biết về Linh thì Vân càng hay giận dỗi, so bì, trách móc. Anh không thể chịu nổi điệp khúc căn vặn ?oAnh có yêu em không?? và những câu hờn mát đến độc địa của Vân ?oEm chỉ vụng về thế thôi. Em biết, anh chẳng yêu em nhiều?. Duy không biết thanh minh nhiều, anh lại tìm đến với Linh trong kỷ niệm như một sự cứu rỗi.
    ... Linh bảo: ?oMột ngày nào đó không còn thấy yêu Linh, Duy cứ đi yêu người khác mà Duy thích. Chỉ có điều phải thành thật mà nói lời chia tay. Ðừng lừa dối Linh?. Duy véo mũi Linh, mắng: ?oChỉ vớ vẩn thôi. Mình sẽ là của nhau đến trọn kiếp?. Mắt Linh thoáng buồn ?oLinh muốn thế nhưng cuộc đời thì nhiều biến động...?. Duy át đi: ?oGiả sử Duy yêu người khác, Linh chấp nhận chia tay, thế hoá ra Linh không yêu Duy?. Linh bảo: ?oLinh sẽ buồn, sẽ đau lắm chứ nhưng nếu Duy hạnh phúc bên người khác hơn bên Linh thì...?. Tại sao Linh lại có linh cảm chẳng lành về số phận, về tình yêu như thế? Ðể rồi chỉ ít lâu sau, anh phải gục đầu khóc trước những vòng hoa trắng, khóc giữa những đêm ngồi nghe bản nhạc quen thuộc một mình lẫn với tiếng mưa gõ nhịp đều đều, đều đều.
    Duy lại đến tìm Vân như sau hàng bao lần giận dỗi trước đó. Thủ tục làm lành khó khăn hơn nhưng rồi cũng xong xuôi. Hai đứa lại đi dạo trong công viên. Mùa thu, hoa sữa thơm dịu dàng và quyến rũ. Những bông hoa nhỏ xíu rớt xuống nền gạch đỏ như sao sa. Tóc Vân thấp thoáng hoa sữa trắng ngà. Duy vòng tay qua thành ghế đá, mơ màng nhìn lên vòm lá. Hình như có một tiếng chim chiếp chiếp tội nghiệp đâu đây. Dường như Vân hỏi anh câu gì đó nhưng Duy vẫn mải tìm kiếm xem tiếng chim kêu ấy ở chỗ nào. Chắc chắn đó phải là chú chim sâu nhỏ thật dễ thương. Thế mà ngày bé, bao nhiêu lần anh mang súng caosu lêu lổng khắp các khu vườn... Chợt Vân giật tay lại, ngoắt người đi, giận dỗi. Duy giật mình, ngắt khỏi những suy nghĩ lan man: ?oGì thế em?? Vân quay lại, nét mặt trở nên cau có: ?oEm biết mà, anh không thể nào khác đi. Anh lại nghĩ, lại nhớ, lại tiếc tình-yêu-cũ-của-anh rồi phải không?? Duy thất vọng, cúi đầu không nói. Vân vẫn không tha: ?oHèn gì em hỏi anh đến ba lần mà anh không trả lời?. ?oEm hỏi anh gì vậy? Anh im lặng cũng là một cách trả lời đấy chứ?. Vân nhìn sững Duy, nghẹn ngào: ?oAnh không yêu em phải không. Ngồi với em mà anh chỉ nghĩ ĐẾN CHỊ LINH...?. DUY CẮN MÔI ĐỘT NGỘT ?oỪ! ANH YÊU Linh và yêu Linh mãi mãi?. Vân bật khóc, cầm túi xắc rồi bước đi như chạy. Duy không đuổi theo như bao lần trước đó. Anh nhìn theo cô rồi buồn buồn nghĩ: Chắc là chẳng khi nào mình gặp lại Vân để làm lành nữa... Ôi! Ngày xưa, Linh thường mặc áo xanh, Linh thường đi thong thả...
    Nó lầm lì vào phòng thi, có cảm giác xấu hổ với mọi người trong phòng. Từng là một sinh viên gương mẫu có tiếng, lãnh học bổng loại A mà cũng vào phòng thi lại như ai, thật xấu hổ. Một đứa con gái len lén nhìn nó với ánh mắt ghen tị sao ấy. Khẽ cười khẩy, nó liếc số báo danh của đứa con gái kia, chạy ra bảng danh sách, con nhỏ đó thi lại bốn môn, thế mà mặt cứ vác lên. Ðã vào đây thì ai danh giá hơn ai ? Nó vênh mặt nhìn lại, thấy mình việc gì phải mất thì giờ với đứa con gái ấy làm gì. Mà quái lạ, sao con nhỏ ấy cứ nhìn nó chăm chăm vậy nhỉ? Mặt nó dính mực chăng ? Soi mặt trong cái gương bé tí tẹo gắn trên nắp cặp, nó khẳng định : không có . Hay áo tuột cúc ? Không! Nó bực bội nhưng không thể làm gì, không nhẽ lại nhảy xổ đến mà hoạnh họe "Sao mày nhìn *** " à? Rõ là phường chợ búa mới làm thế. Còn nó là sinh viên, một sinh viên gương mẫu kia mà!
    Về nhà, nó mới mang máng nhớ ra đứa con gái ấy giống cô thiếu nữ trong vài bức tranh treo trong phòng Nguyện. Cũng có một bức cô ta mặc cái áo rộng cổ hồi sáng. Cô ta là người mẫu của Nguyện chăng? Vì thế cô ta mới biết nó - chắc là Nguyện cũng nói điều gì về nó vì thế cô ta mới nhìn nó kinh thế.
          Nó qua, cô gái kia bị nợ một môn. Nó vác mặt kiêu hãnh đi trên hành lang qua lớp cô ta như muốn nói rằng "Tôi đây mới là người yêu của Nguyện, còn cô, chỉ là một người mẫu mà thôi !" Nhưng từ khi ấy nó chưa gặp lại Nguyện. Nó sợ phải nghe một sự thật. Nguyện đẹp trai, lắm tài, nhưng lại quá hiền lành. Học kinh tế mà Nguyện lại đi làm với cây cọ vẽ. Nhiều lúc nó đến khổ sở với số người quen, người mẫu của Nguyện. Một buổi tối đi chơi, ít ra Nguyện cũng phải rời nó đến bốn, năm lần để nói chuyện, chào người quen, người làm ăn. Nó thấy chán cảnh phải chịu những điều vô lý ấy, đã gợi ý chia tay mấy lần nhưng Nguyện lại tìm đến, đau khổ, buồn rầu. Thế là nó lại mềm lòng, tha thứ để rồi lại nghi ngờ, đau khổ. Nguyện lại quá ngoan ngoãn, nó hỏi chuyện gì, về ai, Nguyện thật thà kể hết ngay, không hề giấu giếm một điều gì. Thà rằng Nguyện cứ giấu nó vài chuyện để nó phải đau khổ với cảm giác được yêu, nó còn cảm thấy dễ chịu. Ðằng này Nguyện cứ bắt nó mang cảm giác là mình bị yêu. Mà với cảm giác ấy, không lúc nào nó nghe lòng bình yên, cứ phải lo cuống lên với nỗi lo mơ hồ, hư ảo. Lắm lúc nó hoang mang tự hỏi không biết mình yêu Nguyện vì lẽ gì và Nguyện cần nó như một bà bảo mẫu hay là người yêu ? Xung quanh Nguyện có biết bao cô gái - người mẫu - xinh đẹp. Chưa bao giờ nó được Nguyện mời ngồi làm mẫu để vẽ cả, mà nó cũng đâu xấu xí gì cho cam. Hình như Nguyện chỉ coi nó là một người để bất cứ lúc nào cũng có thể kể chuyện buồn vui và kéo đi chơi lúc nào có hứng. Không biết từ bao giờ nó đã thấy mệt mỏi, chán chường.
           Nó xem quyển sách bói lũ con gái mới mang vào lớp "Con gái tuổi thìn thường có cá tính, cứng rắn và là chỗ dựa tinh thần vững chắc..." Nó thở hắt ra, ném trả quyển sách, không biết Nguyện đã xem quyển sách nào tương tự như quyển này chưa ? Lại một ông nào đó phán "Yêu mà xét đoán tình yêu của mình thì hết yêu rồi ?" Liệu có phải thật thế không ?
          "Chị, Liên cần nói chuyện với chị! ". Cô gái trong phòng thi dạo nọ đến gặp nó, cái áo đầm nền đen, hoa vàng rực ***i mắt này đã có trong tranh của Nguyện rồi thì phải. Sinh viên đến trường mà lòe xòe váy áo, lại son son phấn phấn cứ như đi làm mẫu ấy. Nó bỗng có ác cảm với cô gái này nên khẽ nhìn ngang : "Chị muốn nói gì?". "Mình kiếm một chỗ nào đó..." Nó gạt đi, chỉ tay vào phòng học vừa tan, vắng học sinh chỉ có chiếc quạt trần uể oải chạy với màu sơn loang lổ cũ kỹ nhàn nhạt. Nghĩ bụng giữa mình và cô ta có chuyện gì để nói đâu. Hay là cô ta đề nghị mình nhường Nguyện, nếu thế nó sẽ ừ ngay "Em tên Liên, còn tên chị em đã nghe anh Nguyện nhắc đến nhiều". Nó gật đầu vẻ kẻ cả, bề trên, thấy cô ta ngọt ngào hơn mình vì đã gọi Nguyện bằng anh. Chưa một lần nó gọi Nguyện bằng anh bởi Nguyện với nó cùng tuổi dại gì nó chịu làm em, thành ra toàn xưng tên, kệ Nguyện xưng "anh - em" một mình. "Nguyện đã nói gì về tôi ?" "Nhiều lắm, anh bảo chị cứng nhắc quá, nguyên tắc và cả một chút gia trưởng..."Nó thoáng tái mặt nhưng vẫn làm ra vẻ thản nhiên, gật đầu kiêu hãnh. "Ðúng, đó là tính nết của tôi, còn Nguyện có nói với Liên là Nguyện không thích gì không?" Nó hỏi mà mặt cứ vênh lên, tỏ ra là người trên kẻ trước, nhưng lòng giận Nguyện vô cùng. Nguyện đã cầu xin nó đừng bỏ đi, giờ lại quay ra nói xấu nó thế "Anh ấy muốn chị dịu dàng, hiền ngoan hơn, chị hãy là người để anh ấy cần chứ không phải là người để anh ấy sợ bởi những cái gai nhọn luôn xù lên!" Nó mím môi "Thế này, những cái đó là bản chất của tôi, mà đã là bản chất thì khó thay đổi lắm. Nhưng tôi thấy Liên hợp với Nguyện đấy. Yên tâm về đi, tôi nhường".
          Nói được một câu cay đắng, nó nghe thỏa mãn, tự ái được ve vuốt nhưng sau đó lại hối hận ngay, áy náy vì mình đã quá nặng lời với Liên, mà Liên có tội tình gì đâu. Ðứng nấp sau cột nhà xe, nó tần ngần nhìn theo dáng Liên . . .
       
    Happy New Year!
  2. dangky_net

    dangky_net Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/01/2006
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Ném sách vở lên giường nó lịm đi trong cảm giác bị bỏ rơi. Nó từ chối luôn cả bữa ăn trưa, thấy nó ngang. Nó căm thù Nguyện, nhưng lại thấy mình mới là người đáng trách. Giá như nó đừng mềm lòng trước Nguyện thì bây giờ nó đã có thể vênh mặt kiêu hãnh chứ đâu phải nằm buồn một số như thế này. Nó vùng dậy lấy giấy bút ra hí hoáy viết. Lạ thật, trong lúc này mà nó còn có thể... bực bội ném giấy bút lên giá, nằm xoài xuống giường, cầu mong quạ quạ, diều hâu tới cắp mảnh hồn văn chương của nó đi, để nó không biết đau khổ vu vơ trước khoảnh khắc giao mùa.
    Không khóc được, nó mở mắt trừng trừng nhìn ngọn đèn neon không bao giờ được tắt. nó muốn tắt nguồn sáng ấy đi để căn phòng nhờ nhờ tối. Chỉ ở trong bóng tối, con người ta mới thật lòng với nhau. Không biết sáng mai, khi lên trường nó sẽ phải làm gì, nói gì khi gặp Liên. Tưởng tượng Liên sẽ vênh váo nhìn nó với tư thế của người thắng cuộc làm nó như sôi lên. Nó không chịu được điều ấy, nó sẽ chết vì xấu hổ. Nhớ lại bài luận môn writting, nó ngượng tê người. Nó đã không tiếc lời ca ngợi tình yêu, rằng tình yêu là thần thánh, tình yêu sẽ chắp cánh cho con người bay đến thành công rằng... Nếu có ai biết chuyện của nó, đọc bài luận ấy... Nó không dám nghĩ tiếp ôm gối xoay vào tường cố dỗ giấc ngủ nặng nề.
    Nó nghỉ học vì không muốn giáp mặt với Liên. Ngọc rủ nó đi chợ, nó từ chối, chẳng thiết gì cả. Bỗng thấy nhớ Nguyện. Thèm được ngồi trong góc phòng âm ẩm tối, sực mùi màu vẽ mà ngắm Nguyện, mà nhìn từng nhát cọ nhẹ ngàng đưa. Chờ Nguyện quay lại cười để cười đáp lại. Những điều ấy sao giờ xa xôi thế không biết. Bây giờ nó không có quyền nghĩ về điều ấy nữa. Nó ngồi dậy, kiếm tờ giấy viết thư, bặm môi ghi ghi chép chép, cẩn thận bỏ vào phong bì dán kín lại. Thay quần áo và đi. Dù sao cũng phải nói lời giã biệt chứ?
    Liên đang ở trong phòng Nguyện. Nó hơi sững người song vẫn đàng hoàng bước vào. Gì đi nữa, nơi này vẫn chưa thể trở thành nơi lạ ngay được. Liên thảng thốt "Chị cũng nghỉ học à?" Nó nhìn Liên chợt thấy thương cô gái này. Cũng như nó, Liên không dám đến trước, chắc Liên sợ như nó đã sợ. Vậy ra, chắc gì Liên đã thấy hạnh phúc sau buổi nói chuyện hôm qua. Nguyện rót cho nó ly nước "Sao lại rảnh rỗi đến thăm anh vào buổi sáng thế này?" Nó im lặng, Liên đứng dậy "Chị ngồi chơi, em về trước!". Nó giơ tay định ngăn Liên lại nhưng rồi buông thõng tay. Thấy mình cũng cần phải nói với Nguyện vài điều, nhưng lại không biết mở đầu như thế nào. Nguyện cứ chăm chăm nhìn nó. Không biết Liên đã nói gì chưa ? Nó bỗng thấy thương hại Nguyện, con trai mà mềm yếu, ươn hèn đến khó chịu. Nhưng dù sao Nguyện cũng là người đầu tiên - ngoài ba má - nó yêu. Nay thì chẳng còn gì nữa.
    Nó rút lá thư ra, như đoán biết được điều gì, mặt Nguyện hơi tái đi, thảng thốt. Nó cười nhột nhạt, méo mó, dặn lòng không được quyền xao động nữa. Quá đủ rồi. Nguyện ôm đầu gục xuống bất thần vung tay gạt đám tranh trên bàn xuống đất. tiếng kính vỡ loảng xoảng. Những mảnh vỡ bao giờ cũng nham nhở, xấu xí. Nó bàng hoàng nhận ra trong bức vẽ nào cũng có một chút nó trong đó, lung linh, ẩn hiện "Em nhất định ra đi sao?". Nó gật khẽ . "Nếu em muốn, anh cũng không giữ, nhưng em phải biết anh rất tôn trọng em, gần như là tôn thờ! " Nó lảo đảo đứng dậy. Trong tình yêu làm gì có điều ấy. "Anh hiểu, cái gì ban đầu cũng thường đổ vỡ." Nguyện hiểu gì? Nguyện chẳng hiều gì hết. Nếu không đã không có ngày hôm nay.
    Trời thu lành lạnh, lá vàng lao xao rơi. Nó chợt nhớ quê, nơi có rừng cao su bạt ngàn mà đến mùa thu, nó sẽ tha hồ được ngắm cơn mưa lá rào rào suốt đêm. Nó nghe lòng bình yên, mọi đổ vỡ rồi cũng sẽ qua đi. Nó bỗng nhớ câu thơ viết vội, lần đầu tiên mà cũng là lần cuối - gửi cho Nguyện.
    "Em không thể giữ nổi cánh chim câu
    Khi ngoài kia gió chiều reo rắt vẫy
    Mối tình đầu thường mong manh dễ gãy
    Như chiếc cầu dải yếm ngày xưa. . .
    . . . Gửi về anh - phương ấy - một cơn mưa " .
    Tôi, đứa con gái hai mươi lăm tuổi, không đẹp, khờ khạo, cả tin, thành phần gia đình bình thường, nói chung là không có gì đáng làm mọi người lưu ý từ lần gặp gỡ đầu tiên. Thế nhưng đâu có sách vở, luật lệ nào cấm một người con gaí bình thường như tôi yêu một người đàn ông tài hoa, bản lĩnh như anh. Và thế là tôi gạt ngoài tai những lời đàm tiếu cỡ "đũa mốc mà chòi mâm son", xem thường những ánh mắt ngó theo thương hại, hăm hở lao vào cuộc chơi với tất cả sự nhiệt thành và tin tưởng từ trái tim non trẻ của mình, cứ ngỡ tình yêu chân thật có thể làm nên sự dời non lấp biển.
    Quen nhau được hai năm, tình cảm cứ treo lơ lửng đâu đó một cách nguy hiểm giữa ranh giới thật mập mờ mà cả hai chúng tôi đều không muốn gọi tên, hay nói khác đi, đều không muốn làm rõ nghĩa. Quen nhau được hai năm, anh được lệnh thuyên chuyển công tác sang một thành phố khác. Cuộc chia tay không hề có nước mắt, chỉ thuần những nụ cười rất gượng từ phía tôi và vô số câu chúc sáo rỗng về cuộc sống mới thành công đang còn ở rất xa phía trước. Chia tay, tôi biết đây cũng là giải pháp tốt nhất cho quan hệ bế tắc giữa tôi và anh. Anh hứa sẽ tìm cách liên lạc với tôi ngay khi tìm được một công việc ổn định. Tôi bảo anh :"Tùy anh, nếu anh thấy cần. Nhưng đừng làm việc đó nếu chỉ vì cảm thấy bắt buộc hay thương hại em". Anh nhìn tôi chăm bẵm, khó hiểu. Tôi tin anh nghiêm túc và thật tình khi nói nhưng không dám đặt cược hết hy vọng của mình vào lời hứa mông lung đó.
    Một tháng sau, giữa lúc tôi đã hầu như tuyệt vọng về mọi tin tức của anh, thì bưu thiếp của anh bay tới : Chào em, bé con. Dễ đến hàng thế kỷ mình không gặp nhau hả em. Em khỏe không ? Mọi việc vẫn bình thường chứ ? Tôi nghe tim mình đập hụt đi vài nhịp vì niềm vui òa vỡ : Bé con, anh đã bảo em rằng số anh luôn gặp may mà. Anh đang ở một nơi mà anh chắc rằng em sẽ phải ghen tị khi nghe tới. Em thấy không, một bãi biển cát trắng đến nhức mắt, biển xanh đến không cùng, gần một thành phố cổ êm đềm như cổ tích. Anh nghĩ người ta thật khùng khi trả tiền cho anh để làm việc ở một chốn thiên đường như vậy. Còn em thì sao, bé con ? Sếp mới tốt với em chứ ? Ðừng lo nghĩ nhiều mau già, khó lấy chồng bé con ạ ! Chừng naò có gì vui nhớ baó cho anh biết. Chỉ có vậy. Tôi lật qua lật lại, ngắm nghía kỹ lưỡng caí chốn anh gọi là thiên đường, nơi đang lưu giữ anh, mang hơi hướm của anh, từng buổi sáng buổi chiều đưa đón anh đi đi về về. Nhưng hệt như trong trò chơi cút bắt, anh không để lại địa chỉ hồi đáp, anh biết rất rõ tôi đang ở đâu, làm gì, còn anh thì khi ẩn khi hiện, chạy đường này, núp góc kia, tôi hụt hơi nhưng chẳng cách gì bắt được.
    Ba tháng sau ngày nhận được cái bưu thiếp đó, tôi lại bặt tin anh. Một buổi chiều, tôi vừa về nhà thì nhận được tin anh nhắn :"Anh sẽ gọi lại cho em vào 9h tối nay. Cố đợi anh. Anh có chuyện quan trọng muốn bàn với em". Một lần nữa quả tim bất kham của tôi lại đập ***g lên trong ***g ngực. Hàng ngàn câu hỏi đổ xô đến quay cuồng trong cái đầu ong ong mụ mị của tôi. Anh muốn nói với tôi điều gì ? Tại sao lại quan trọng ? Tại sao lại 9h ? Tại sao lại bặt vô âm tín lâu đến vậy ? Tại sao không liên lạc với tôi ở cơ quan ? Tại sao, tại sao, tại sao ? Tôi nhìn đồng hồ, nhẩm tính những chuyện mình phaỉ làm trước khi đi đến vuộc gặp gỡ "từ xa" với anh. Gọi điện thoại cho đám bạn để hoãn "độ" ngồi quán kem tối nay, chạy ***g ra chợ quơ vội vaì món đồ dùng mà mẹ tôi đã kỹ lưỡng dặn mua từ buổi sáng, phóng xe đến Nhà văn hóa thiếu nhi đón thằng cháu. Về nhà, nhìn đồng hồ lần nữa, tôi thở phào, mới 7h30. Còn sớm chán, tôi còn thì giờ tha hồ nhẩn nha, tận hưởng cái thú chờ đợi, vừa đoán già đóan non về những điều anh sắp nói.
    Chuông điện thoại reo cùng với giọng thằng cháu gọi từ trên gác lúc tôi đang say sưa với những ý tưởng mơ mộng điên khùng của mình thiếu điều làm tôi nhảy nhỗm. Không lẽ anh đổi ý, không thể chờ đợi lâu hơn. Tôi cầm máy, gần như nghe thấy tim mình đập lịch bịch trong ***g ngực :"Alô". Giọng chị Ngọc ré lên ở đầu dây bên kia :"Alô, An đó hả, làm gì hôm nay thì thào như sắp hết hơi vậy. Rảnh không, đến chị chơi. Chị dẫn đi ăn kem". Tôi chưa kịp hoàn hồn :"Khi nào ?". Chị Ngọc lại ré lên :"Con khỉ, hôm nay sao mày lạ vậy ? Thì ngay bây giờ chứ chừng nào, chị đợi nhé". Liếc nhìn ồng hồ, 8h đúng, anh sắp gọi tới, có thể sớm không chừng, để nói với tôi một chuyện quan trọng, tôi vội vả trả lời chị Ngọc kiểu "khi yêu người ta bắt đầu nói dối" :"Còn mấy ngày nữa thi, em phải ở nhà ôn bài, để bữa khác nghe Ngọc". Chị Ngọc ỉu xìu :"*** đang buồn, đợi mấy ngaỳ nữa mày thì xong *** lại vui thì lúc đó hết cơ hội đó". Chị cúp máy. Nếu vào lúc khác nghe chị kêu, tôi đã huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện sáng nay có con chuột kẹt chết cứng ngắt trong cái bình lọc nước làm mọi người một phen nôn mửa ra mật xanh mật vàng; đến chuyện người yêu của thằng bạn tháng tới bỏ đi lấy chồng khiến nó suốt ngày ra ngẩn vaò ngơ, rồi cuối cùng hùng hồn tuyên bố :"Anh về lấy vợ thế là xong"; hay chuyện một anh chàng kỹ sư vừa chuyển đến công trường khiến cái văn phòng lâu nay đầy mùi bụi bặm, im ắng, tẻ ngắt bỗng trở nên ồn ào, lao xao đến tức cười với những nỗ lực từ phía các cô "ký điệu", các "Linda kiều" trong việc tranh thủ sự chú ý của cái anh chàng kỹ sư nọ ... Nhưng cuộc hẹn lúc 9h tối nay của anh làm tôi quên hết, để chỉ nhớ và nghĩ đến cái điều quan trọng anh hứa với tôi.
    Tôi quyết định xách cái điện thoại đặt sát cạnh chỗ nằm để có thể nghe anh ngay từ hồi chuông đầu tiên. Loay hoay với dây nhợ một hồi, tạm haì lòng với công trình của mình. Cầm quyển sách lên, chưa đọc được dòng nào, tiếng chuông điện thoại lại làm tôi giật bắn. Liếc nhìn đồng hồ, 8h45. Lần này chắn chắn phải là anh, tôi nghe rõ giọng mình run run :"Alô", tiếng Dũng vang lên trong ống nghe làm tôi thỉu đi vì thất vọng :"An hả, em khỏe không ?". "Em bình thường". Tiếng Dũng giận dỗi: "Bình thường là sao, em có vẻ không muốn nói chuyện với anh, lần naò gọi cho em anh cũng nhận được câu trả lời cụt ngủn - em bình thường. Chẳng bao giờ em quan tâm đến anh, hỏi xem anh mạnh khỏe hay sắp chết thế nào, em ác lắm, An!". Dũng nói một hơi, không cho tôi chỗ chen vào tự bào chữa. Tôi im lặng, cơn giận đùng đùng bò tới. Tôi đâu có là gì của Dũng để Dũng có thể trách móc tôi vô tình này nọ, nhất là vaò lúc này. Tiếng Dũng thiết tha đay nghiến :"An, em ác lắm, rồi trời sẽ quả báo em. em biết anh yêu em dường nào mà. An, nói cho anh biết đi, vì sao em không thể yêu anh ?". Trời ơi, lúc này đâu phải lúc để Dũng bày tỏ nỗi niềm, thổ lộ tình yêu tuệt vọng. Toát mồ hôi khi nhìn cây kim dài càng lúc càng nhích gần con số 12 định mệnh, tôi hấp tấp cắt ngang tràn kể lể dông daì của Dũng :"Em có một cuộc hẹn quan trọng tối nay, sẽ gọi lại cho anh sau. Thôi nhé, chúc anh vui, khỏe". Tôi buông ống nghe trước khi kịp nghe Dũng nói tiếp, tự nhủ sẽ không trả lời bất cứ cuộc điện thoại nào gọi tới trước khi biết chắc đó là anh.
    Có một người naò đó đã nói không gì daì và lâu bằng những phút giây chờ đợi. Tôi cũng biết như vậy nhưng không ngờ là nó có thể dài và lâu đến thế, có cảm giác như thời gian đã tê cứng và ngừng lại đâu đó ở khoảnh khắc chín giờ này. Tôi bắt đầu sốt ruột như điên khi đã qua thời điểm hẹn mà vẫn không có hồi chuông điện thoại naò réo gọi. Anh không bao giờ trễ hẹn, ít ra cho đến ngaỳ anh bỏ đi, luôn luôn rất chu đáo, sát sao về giờ giấc, thậm chí đến nỗi nhiều lúc tôi đã nghĩ anh hành động theo một chương trình lập sẵn cho maý tính. Thời gian bò lâu lắc qua thời điểm hẹn, mà anh dường như vẫn mịt mù đâu đó ở caí chốn thên đường anh đang sống. Qua chín giờ ba mươi, vẫn không có một tín hiệu naò từ anh. Hàng trăm ý nghĩ, hàng trăm câu hỏi quay cuồng trong tôi. Caí điện thoaị cứ im lìm bất động như thể gỗ đá vô tri, như thể nó chưa từng làm cái nhiệm vụ cầu nối liên lạc, như thể nó chưa bao giờ reo lên báo hiệu một cuộc điện đàm đã được nối. Hay nó hư ? Có thể lắm. Tôi nhấc máy áp sát tai vào ống nghe để chắc nó vẫn hoạt động bình thường. Một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong đầu tôi. Hay chính cái lúc tôi đang cố thoát cuộc trò chuyện vớ vẩn với Dũng, anh đã gọi và đã chán ngán với những tiếng tút tút bận máy liên tục rồi đầu hàng nỗ lực muốn nói điều quan trọng với tôi. Hay anh đang gặp chuyện không may ? Hay anh bệnh ? Tôi cắn môi mình thiếu điều muốn chảy máu khi chợt nhớ lời tiên đoán không hay về anh trong quẻ xăm anh và tôi xin được trong dịp tết. Mường tượng anh đang ở một nơi xa lạ, cạnh những người xa lạ, vật vã với cơn đau làm tim tôi tưởng chừng như thắt lại. Làm sao tôi có thể ở bên cạnh anh, nấu cho anh bát cháo, lau từng giọt mồ hôi trên trán anh, an ủi anh, trao cho anh sức mạng của tôi. Hay anh đang mải vui đùa, nhậu nhẹt ở đâu đó, rồi quên cả cuộc hẹn cùng sự chờ đợi mỏi mòn của tôi. Hay anh ...
    Hết Rùi!
    Gut neu Jahr!
  3. bestpearl

    bestpearl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/07/2004
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Dài quá! Nhưng dù sao cũng cám ơn cậu đã chia sẽ! Vote cho câu 5*
  4. dangky_net

    dangky_net Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/01/2006
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    ù, công nhận cũng hơi dài thiệt,but đây là box tình yêu, up lên cho mọi người cùng đọc:D
    Thui năm mới đến được 2h rùi, chúc bà con trong box nâm mới zui zẻ, chẻ khoẻ:D, và mọi điều tốt đẹp nhất
    Happy New Year!
    Bonne année!
    Gut neu Jahr!
    Và cuối cùng CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!!!!!!!!

Chia sẻ trang này