1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kí ...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi PhongThi, 27/07/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. PhongThi

    PhongThi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    64
    Đã được thích:
    0
    Kí ...

    Nhìn đi nhìn lại thấy rằng : cuộc đời nhiều khi ưu ái với một số người,mọi thứ đã bày ra trước mắt .Nhưng có những người phải khó nhọc vất vả để kiếm tìm những gì còn thiếu,mà có khi chẳng bao giờ tìm nổi vì khả năng của con người cũng có giới hạn .Có lẽ mình ở trong cả hai .Và vẫn tin vào số phận ...

    Khi đi thì có tin bão ,cơn bão số 4.Ghét bão đến thế ! Bão trời .Bão lòng .Cũng may khi đi không mưa ,không thì lại khóc mất .Vi tủi .Vi hờn .Và vì buồn ...

    ...Mẹ chỉ sang phía cầu Long Biên bảo rằng :Mĩ nó ném bao nhiêu bom xuống cầu,bao nhiêu quả rơi xuống sông,chỉ có đúng 2 quả trúng vào cầu,ngày xưa chỉ có mỗi cầu Long Biên thôi ...ngày xưa ...

    Lần đầu tiên xa nhà như thế .Ăn cơm hàng : không nhai ,chỉ cứ thế mà nuốt,cả bữa không nhìn mặt ai ngồi quay ra phía ngoài .Nghe mẹ phàn nàn nhăn mặt bảo :mẹ không ăn được thì để cho người khác ăn,mẹ cứ kêu thế ai mà ăn được ...rồi lại cắm cúi nuốt ...
    Buổi tối trời trở bão,gió to.Đêm,mưa to và lạnh,phải lấy áo thay chăn,hai mẹ con cứ nhường nhau ,4h sáng dậy rồi chẳng ngủ thêm được nữa,chỉ mong trời sáng ...Có nhiều thứ cần phải biết chấp nhận,chịu đựng !
    Nhưng thấy con người ở cái vùng quê này rất nhiệt tình,cuộc sống ở đây cũng đầy đủ sung túc ...

    Có thể là không qua được ... nhưng nhận ra được một vài điều...Mọi thiếu thốn, khó khăn,mất mát,thất bại ...tất cả đều ẩn chứa những cơ hội,cơ hội để thay đổi,cơ hội để cố gắng,cơ hội để hoàn thiện mình và sống tốt hơn.Không phải ai cũng nhận ra điều đó .Không phải ai cũng có thể làm được nếu thiếu lòng dũng cảm ,dũng cảm nhìn thẳng vào sự thật và đứng lên từ những nỗi đau ...

    Và biết rằng từ giờ sẽ cố gắng nhiều hơn ...


    CUỘC ĐỜI ƠI TA MẾN THƯƠNG !
  2. PhongThi

    PhongThi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    64
    Đã được thích:
    0

    Ngán ngẩm ! hết sức ngán ngẩm !
    Sợ nước mắt quá ! thật chẳng có nỗi đau nào giống nỗi đau nào ...
    Có lẽ n~ giọt nước mắt của n~ người mẹ khóc về n~ đứa con là n~ giọt nước mắt đau đớn nhất , nỗi đau khổ của n~ người mẹ là đau khổ nhất ...
    Tại sao ? tại sao ???????
    Tại sao đã hai mấy tuổi đầu rồi mà nó còn làm cho mẹ nó đau khổ đến vậy ?thật ngu ngốc !!!
    Ngán ngẩm !
  3. muaxanh

    muaxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2003
    Bài viết:
    133
    Đã được thích:
    0
    Theo em nghĩ thì mục đích sống của con người ,cái điều mà người ta mong muốn vươn tới gọi là hạnh phúc .Có người thì mong muốn hp đến với mình ,có người lại mong muốn hp đến với cả xã hội (những người này thì vĩ đại quá nên em ko nói đến ) ,và người ta cố gắng để đạt đến nó,nói tóm lại là 1 cuộc sống đầy đủ vui vẻ thoả mãn mọi mong muốn . Nhưng có một điều làm em ko hiểu ,điều này có liên quan đến chính trị , đó là những kẻ phát động ra chiến tranh , khủng bố ,chém giết và thù hằn lẫn nhau ,thế thì tất cả những việc mà họ làm cuối cùng sẽ đem đến cho họ cái gì ? Tiền bạc hay địa vị có được hưởng mãi hay không, mà lúc nào cũng nơm nớp lo sợ ,sống 1 cuộc sống như thế thì sống để làm gì . Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của em thôi và nó chẳng làm ảnh hưởng đến ai cả . Em thấy nhiều người cố gắng bằng mọi cách để đạt được mục đích , nhưng cái điểm dừng của cái mục đích ấy là ở đâu ,là cuối đời được sung sướng ư ? Họ không biết rằng cái hiện tại mà họ đang sống cũng là một kho báu lớn . Còn riêng em thì em nghĩ rằng ,cuộc sống của mình chính là những gì mình đã và đang trải qua ,chỉ cần em không làm hại ai , không gây đau khổ cho ai , chỉ cần em cố gắng và sống vui vẻ từng phút từng giây thì có thể nói là em hạnh phúc được rồi . cho nên em là 1 người dễ thoả mãn .Em khác anh , anh nói rằng anh vẫn tự tạo cho mình sự không yên ổn ,còn em rất muốn được yên ổn , em cần một nơi thật yên ổn khi mệt mỏi giữa cuộc sống xô bồ và bon chen ,có lẽ tại em mềm yếu quá nên chưa thể tự mình bước đi được ,đó là một cái em cần phải sửa thôi !
    Em có đúng không khi vẫn tin vào số phận ? Em nghĩ rằng số phận ko phải hoàn toàn lệ thuộc vào bản thân mình , mà chỉ có ý nghĩ , nhận thức và hành động là do bản thân mình thôi ...
    Anh biết ko ? cứ mỗi lần em gặp chuyện gì ,cái mà làm cho em cười được là n~ đứa trẻ anh ạ , từ nhỏ tới giờ em vần thích chơi với bọn trẻ con , với chúng em có thể cười 1 cách vô tư và sống một cách bình thản nhất . Em có một mong muốn , em mong muốn sẽ gắn bó cả cuộc đời mình với những đứa trẻ , em muốn được dạy dỗ ,chăm sóc và yêu thương ...Nhưng mà ,như anh hay nói đó ,còn thiếu ...vâng , em biết mình còn thiếu một cái gì đó để biến điều em mong muốn trở thành ước mơ . Chưa bao giờ em mơ ước điều gì cả anh ạ , cho nên em chưa bao giờ cố gắng hết sức để làm điều mà em mong muốn . Em thất vọng lắm ...
    Còn bây giờ , em đang có một mong muốn khác , nhưng em vẫn chưa biến nó thành ước mơ . Em cần được giúp đỡ .Anh có thể cho em một lời khuyên không ???
    Con đường vui quá . Con đường của cuộc sống cuộn trôi .Bao nhiêu người đã qua con đường này và họ đã vào đời như thế nào ?
  4. Kool2k3

    Kool2k3 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2003
    Bài viết:
    1.514
    Đã được thích:
    2
    Mình sẽ nói đến từng vấn đề một em nhé!
    Thứ nhất là chuyện chính trị mà em không hiểu. Chuyện mà người ta lại đi giết chóc lẫn nhau, kèn cựa, hãm hại nhau. Em đã bao giờ chơi điện tử chưa? Trong trò chơi Đế Chế, computer sẽ cho em một mỏ vàng, một khối lượng gỗ, một số con vật để em giết thịt, tất cả giúp em hình thành cho mình một bộ máy hành chính, quân sự, dân sự. Giống như ngoài đời thật ấy. Khi bộ máy đã lớn mạnh thì để phát triển và duy trì em sẽ cần nhiều vàng hơn, nhiều gỗ hơn, nhiều thịt hơn trong khi đó em đã khai thác hết những gì mà computer cho em. Lúc đó em sẽ làm gì? Dĩ nhiên là vác quân đi tiêu diệt những anh hàng xóm của em để có cái em cần. Cuộc sống cũng vậy thôi.
    Nói ví dụ người bây giờ được nhiều người ghét như ông W.Bush chẳng hạn, họ có thể hỏi là thằng cha này điên hay sao mà cứ thích đi đánh hết chỗ này đến chỗ khác. Đem đến toàn chết chóc và đau khổ. Đã đành những gì nổi trên bề mặt là như vậy nhưng hãy thử đặt mình vào ông ta xem. Nước Mỹ là một nước lớn, đấy là một nền kinh tế khổng lồ và một thị trường tiêu thụ hàng hoá khổng lồ. Không phải vô lý khi người ta nói đến ?o Lối sống Mỹ ?o. Họ cần những nguồn năng lượng để duy trì hoạt động sản xuất của mình, cần những nguồn nguyên liệu chế biến? rất rất nhiều nhằm duy trì cho nước Mỹ khoẻ mạnh. Ông Bush được người ta đặt vào cái ghế đấy không phải để ngồi uống nước chè 8 tiếng và đọc báo NDân hay gọi điện thoại đến tổng đài 1080 nghe kể chuyện cổ tích. Ông ta phải làm mọi thứ để phục vụ cho nước mình, phải làm mọi thứ để thoả mãn nhu cầu của một nền Kinh Tế khổng lồ. Nếu ông ta không làm thì người khác cũng làm mà thôi, bất cứ ai bị vất vào cái ghế đấy đều phải cố gắng để đạt được mục đích đó.Giải thích tạm tạm thế cho dễ hiểu, thế nên em cũng đừng ấm ức quá về chuyện này.
    Ai chẳng muốn vui vẻ hả em? Ai cũng mưu cầu hạnh phúc vì xét cho cùng thì khi thử lấy một cái mốc nào đáng nhớ trong quá khứ của mình mà xem. Em có thấy mọi thứ trôi nhanh không? Từ khi sinh ra đến khi về với đất chỉ là một quãng ngắn, cuộc sống nói là dài thì bảo là dài nhưng đúng ra nó rất ngắn. Làm gì cũng phải có kế hoạch và mục đích rõ ràng nếu muốn sống được nhiều hơn. Có những người ngộ nhận rằng mình là quan trọng, là trong mọi người thì mình nặng ký lắm. Hahaha, anh thấy rằng trong cõi đời này chẳng ai là quan trọng cả, chết là hết, bây giờ ai cũng có quá nhiều vấn đề cần giải quyết, chẳng mấy ai còn nhớ đến nhau lâu khi đã nằm xuống đâu. Thế nên trong tất cả mọi thứ anh luôn cố gắng chủ động tạo ra cho bản thân mình, mỗi người có một việc riêng, không nên trông đợi và thụ động vào những người xung quanh. Anh cũng không rõ mong muốn của em là gì? Như thế thì anh khó có thể nói gì được, nhưng nếu em thực sự thích và điều đó không có gì sai thì phải cố gắng làm. Cố gắng hết sức mình. Nếu để từng ứơc mơ tuột khỏi tầm tay mình thì đến một lúc người ta sẽ chẳng còn ước mơ nào để mà cố gắng đâu.
    Em muốn được chăm sóc và yêu thương người khác hẳn em cũng rất muốn người khác yêu thương và chăm sóc mình. Đúng không nào? Hãy bắt tay ngay từ những cái gần gũi của mình, gọi điện hỏi thăm một người bạn đã lâu không liên lạc chẳng hạn. Em đem niềm vui đến cho người khác thì cũng chính là đem niềm vui cho chính bản thân em đấy. Con gái ai cũng muốn được che chở, yêu thương, điều đó là đúng thôi. Rồi mọi thứ cũng đâu vào đấy cả, em sẽ có cái em muốn, mà em cũng có thể chủ động tạo ra đấy chứ? Hihihiii, sao không nhỉ? Chúc em vui vẻ.
    Nhưng này! Em là ai thế?

    Bạch Hạc
  5. muaxanh

    muaxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2003
    Bài viết:
    133
    Đã được thích:
    0
    Nếu Ước Mơ Đủ Lớn

    Tôi vẫn thường nhìn cô bé đó từ cửa sổ nhà bếp và bật cười. Cô bé trông thật bé nhỏ khi chen chúc giữa một đám con trai trên sân chơi. Trường học nằm đối diện với nhà chúng tôi và tôi thường đứng ở bên cửa sổ, tay bận làm việc nhưng mắt vẫn nhìn đám trẻ đang vui chơi trong giờ giải lao. Một biển học trò, nhưng đối với tôi, cô bé vẫn có thể nhận ra được trong đám trẻ đó.
    Tôi vẫn nhớ bữa đầu tiên tôi thấy cô bé chơi bóng rổ. Thật tuyệt vời khi cô bé chạy vòng quanh các đứa trẻ khác, nhảy lên ném bóng vào trong rổ ngay trên đầu của chúng. Những đứa con trai luôn cố cản cô bé nhưng không đứa nào làm được cả.
    Tôi cũng chú ý đến cô bé vào những lần khác, cũng tại chỗ đó, với banh trong tay đang chơi một mình. Cô có thể tập đi tập lại dắt bóng và ném bóng cho đến khi trời tối mịt. Một ngày kia, tôi hỏi cô bé tại sao cô tập luyện nhiều như vậy. Xoay nhanh người, mái tóc đuôi gà nhún nhảy, cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi. Không một chút do dự, cô bé nói, "Cháu muốn vào học Đại học. Cha cháu đã không thể vào Đại học được nên ngay từ khi cháu còn bé, cha đã thường nói là muốn sau này cháu phải học đại học? Cách duy nhất cháu có thể vào học được là phải có một học bổng. Cháu thích bóng rổ. Cháu nghĩ rằng nếu cháu chơi bóng giỏi thì cháu sẽ nhận được học bổng vào Đại học. Cháu sẽ chơi bóng rổ cho trường Đại học. Cháu muốn thành xịn nhất. Cha cháu nói với cháu rằng nếu ước mơ thật sự lớn, những chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ." Sau đó cô bé cười và chạy đi tập tiếp.
    Vậy đó, tôi cũng chào thua cô bé - cô bé đã tự định đoạt số mệnh của mình. Tôi đã theo dõi cô bé suốt những năm đầu của Trung học. Mỗi tuần, cô bé dẫn dắt đội bóng của mình chiến thắng. Thật làthích thú khi xem cô bé chơi.
    Vào một ngày trong năm cuối cùng bậc Trung học, tôi thấy cô bé ngồi trên bãi cỏ, đầu giấu vào trong cánh tay. Tôi bước qua đường và ngồi xuống bãi cỏ cạnh cô bé. Tôi hỏi nhỏ chuyện gì đã xảy ra với cô vậy. "À không có gì," câu trả lời thật khẽ. "Cháu quá thấp." Huấn luyện viên nói với cô bé là với chiều cao thấp như vậy côù sẽ chẳng bao giờ chơi cho một đội hạng nhất được - chưa nói đến học bổng - bởi vậy cô nên bỏ ước mơ vào đại học đi.
    Cô bé thật đau khổ. Tôi cảm thấy lòng mình thắt lại khi nhận thấy sự thất vọng của cô bé. Tôi hỏi xem cô đã nói cho cha cô biết chưa. Cô bé nhấc đầu lên khỏi cánh tay và kể rằng cha cô nói tất cả các huấn luyện viên đều sai bét cả. Họ không hiểu được sức mạnh của ước mơ. Ông nói với cô bé rằng nếu cô muốn chơi cho một trường Đại học tốt, nếu cô thật sự muốn có học bổng, thì không có gì có thể ngăn cản cô được ngoại trừ một điều - thái độ của chính mình. Ông nói với cô một lần nữa, "Nếu ước mơ đủ lớn thì tất cả những điều khác chỉ là chuyện nhỏ."
    Năm kế tiếp, khi cô và đội của cô chơi cho giải vô địch Bắc California, cô đã được một huấn luyện viên chú ý đến. Cô được mời vào trường, với học bổng, để đến với một đội bóng rổ nữ trong giải hạng nhất của NCAA. Cô bé ấy được nhận vào học. Cô đạt được việc học đại học mà cô hằng mơ ước và cố gắng phấn đấu từ nhiều năm qua. Và cô bé đã được tham gia thi đấu nhiều nhất trong lịch sử nhà trường.
    Vào một đêm nọ, cha cô gọi cô. "Cha đang bị bệnh, cưng ạ. Cha bị ung thư. Không, con đừng nghỉ học và cũng không cần trở về nhà. Mọi việc sẽ tốt thôi con. Cha yêu con lắm."
    Sáu tuần sau người cha - thần tượng của cô bé ?" đã qua đời. Trước đó, cô bé nghỉ học vài ngày để về an ủi mẹ và chăm sóc cha. Một đêm kia, trước khi qua đời, cha cô gọi cô đến bên giường. Khi cô đến gần, người cha nắm lấy tay cô và gắng sức nói "Rachel, con cứ tiếp tục ước mơ đi. Đừng để ước mơ của con chết theo cha. Hứa với cha đi." ông nài nỉ. "Hứa đi con." Trong những giây phút hiếm hoi còn được ở bên cạnh nhau đó cô bé trả lời "Dạ con xin hứa với cha."
    Những năm sau đó thật là nặng nề với cô bé. Cô phải luân phiên giữa trường và ở nhà, nơi mẹ cô ở một mình với đứa trẻ mới sinh ra và ba đứa con khác. Sự đau đớn mất cha mà cô cảm nhận được vẫn còn đó, giấu kín trong lòng cô, vẫn chờ đến một lúc nào không ngờ tới được bùng nổ lên để đánh quỵ cô.
    Mọi thứ dường như càng ngày càng khó khăn hơn. Cô phải chống chọi với sợ hãi, nghi ngờ và vỡ mộng. Khó khăn đã làm cho cô phải học mất 3 năm mới đủ chứng chỉ cho một năm. Những giáo viên trong trường không tin nổi rằng cô vượt qua được dù chỉ một học kỳ. Mỗi khi muốn bỏ cuộc, cô lại nhớ những lời cha cô "Rachel, hãy tiếp tục ước mơ. Đừng để ước mơ của con chết theo cha. Nếu ước mơ của con đủ lớn, con có thể làm mọi việc. Cha tin ở con." Và dĩ nhiên, cô luôn nhớ đến lời hứa của mình với cha.Cô bé đã thực hiện được lời hứa và hoàn tất chương trình đại học. Cô phải mất đến 6 năm, nhưng cô không bỏ cuộc. Cô vẫn tiếp tục chơi bóng rổ vào những lúc chiều xuống. Và nhiều lần tôi nghe cô nói với bạn bè "Nếu ước mơ đủ lớn, những điều còn lại là chuyện nhỏ.?


    Câu chuyện này thật hay !

    Con đường vui quá ! Con đường của cuộc sống cuộn trôi . Bao nhiêu người đã qua con đường này và họ đã vào đời như thế nào ?
    Được muaxanh sửa chữa / chuyển vào 16:33 ngày 08/08/2003
  6. muaxanh

    muaxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2003
    Bài viết:
    133
    Đã được thích:
    0
    Vâng ! Có thể là em chẳng hiểu gì về chuyện chính trị , những thứ mà em biết có giới hạn , có khi chỉ bó hẹp lại trong những thứ xung quanh em , và theo anh nói thì tất cả những người bình thường như vậy đang sống trên những cống hiến của người khác phải không ? Bây giờ anh nói thì em đã hiểu được mục đích của họ ,nhưng không thể đem mục đích ra để biện minh cho phương tiện được,dù mục đích đó là để đem lại lợi ích cho cả dân tộc, nhưng không phải vì thế mà có thể dẫm đạp lên hạnh phúc và cả mạng sống của người khác được , và cả con người cũng thế thôi , ko thể vì mình mà đem lại điều xấu cho người khác được , cho nên em vẫn giữ quan điểm của mình .Uh ! Thôi vấn đề này không nhắc đến nữa . Uh !Mọi thứ không tự nhiên sinh ra và không tự nhiên mất đi ...
    Em sẽ cố gắng để thực hiện điều mà em mong muốn bởi vì em thực sự mong muốn . Nhưng cái động lực của em lại không rõ ràng anh à ! thế mới khổ chứ !Nhưng em phải cố gắng thôi vì chính bản thân mình anh ạ ...
    À ! Anh hỏi em là ai ? Em trả lời rằng chúng ta không quen nhau .,Cảm ơn anh nhiều vì đã nói chuyện với em , cho em hiểu nhiều điều .Nói chuyện với anh thú vị lắm...
    Con đường vui quá ! Con đường của cuộc sống cuộn trôi . Bao nhiêu người đã qua con đường này và họ đã vào đời như thế nào ?
    Được muaxanh sửa chữa / chuyển vào 18:05 ngày 08/08/2003
  7. muaxanh

    muaxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2003
    Bài viết:
    133
    Đã được thích:
    0

    MƯA THÁNG BẢY
    Có giọt mưa nào ngủ quên trong mắt ?
    Có giọt mưa nào lạc xuống ngực anh ?
    Có phải là em khóc ?
    Chiếc lá rơi xuống thảm cỏ xanh .
    Những va chạm dửng dưng
    Cho trái tim hóa sóng
    Vờ như xưa đã xa
    Sao kỉ niệm cứ hoài hào phóng .
    Tháng bảy hát happy birthday
    Ngưu _ Chức quên chốn hẹn
    Để kí ức tha về kỉ niệm
    Chất đầy lên trên trên mỗi dòng thơ .
    Ta không cầm tay nhau nữa
    Giờ như viên đá mà lăn qua nhau
    Hà Nội tháng bảy mưa ngâu
    Trách gì không ngủ được
    Trách gì ta còn thức
    Phải không em ?
    Con đường vui quá ! Con đường của cuộc sống cuộn trôi . Bao nhiêu người đã qua con đường này và họ đã vào đời như thế nào ?
    Được muaxanh sửa chữa / chuyển vào 08:46 ngày 11/08/2003
  8. muaxanh

    muaxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2003
    Bài viết:
    133
    Đã được thích:
    0

    Ngày (... )cuối cùng ,ở nhà ko chịu nổi mò vào trong đó ...,đã chuẩn bị sẵn tinh thần để có thể bình thản trước mọi thứ ...

    ...Thế nhưng thật bất ngờ ...
    Vẫn người đó với thứ đó _ Nó vẫn hiện diện ở đấy ...
    Có lẽ là lí do nó hiện diện không giống như xưa nữa . Biết là chẳng còn gì với nhau nữa nhưng em cảm thấy vui lắm , hạnh phúc lắm . Uh ! có những niềm hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi, đối với em đã là quá lớn rồi ,điều đó cũng an ủi em rất nhiều !!! Em cảm thấy mãn nguyện lắm ...
    Và lần này quyết định đi đến đó thật không uổng công , mặc dù khi về thì lại bị ...,nhưng niềm vui ấy quá lớn , chẳng biết phải diễn tả như thế nào cái thứ cảm xúc trong lòng khi đó , ai có thể hiểu được ???
    Muốn nói thật nhiều điều nhưng có nên không ???
    mắt em buồn sóng lăn tăn hồ ... dáng em gầy phố nhỏ bơ vơ...
  9. Hoa_moc_lan_new

    Hoa_moc_lan_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/02/2002
    Bài viết:
    1.010
    Đã được thích:
    0
    ^__^,nhưng lúc về thì bị mẹ la chứ gì???...
    Bé ngốc này...
    Cháu là cháu ngoan Bác Hồ!!!
    Hãy so mình với chính mình của ngày hôm qua!
  10. Kool2k3

    Kool2k3 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/07/2003
    Bài viết:
    1.514
    Đã được thích:
    2
    Em mập mờ quá! Có lẽ em vẫn chưa thực sự muốn nói đến điều đó, và có lẽ trong em cũng chưa thật sự quyết tâm với cái ước mơ đấy. Còn như mọi người thì đã muốn chắc ai cũng sẽ làm bằng được với một cái đích rõ ràng. Đằng này em cứ mập mà mập mờ!!!!! Thế thì anh cũng đành thôi vậy, chả biết nói gì cả. Nếu muốn thì cố đi. Còn nếu nghĩ rằng chắc chắn chẳng đi đến đâu thì kết thúc luôn, chặng đường phía trước còn muôn vàn điều thú vị hơn nhiều. Cuộc sống chẳng dài để có thời gian mà ôm ấp một điều gì không là của mình. Mình đứng lại nhưng mọi thứ lại vẫn trôi đi. Phí thời gian vậy thì có nên không?
    Cố gắng biến cuộc sống xung quanh mình trở nên dễ chịu, ngày nào còn được sống trên cõi đời này thì cố gắng mà tận hưởng mọi thứ. Ánh nắng dịu dàng lúc ban mai, một bản nhạc dễ chịu, nụ cười hiền lành của một người bạn? Gạt mọi thứ không cần thiết sang một bên và tiến bước. Cuộc sống thực sự còn quá nhiều điều tuyệt vời mà mình chưa biết. Ok?
    Ps: Mấy hôm nay máy của anh bị trục trặc, mấy dòng này anh viết lâu rồi mà chưa gửi được.

    Bạch Hạc

Chia sẻ trang này