1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kiều Phong và Dương Qua

Chủ đề trong 'Kiếm hiệp cốc' bởi ngautuan, 08/10/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. falling-rain

    falling-rain Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    Hơ hơ, ở đây đang bàn về Kiều Phong và Dương Qua, các tiểu, huynh đệ chat chit gì thế?
    Bái phục Prankster nha, sao mà am hiểu kiếm hiệp quá vậy?
    To Kiều Đệ: cho đến giờ phút này, Rain tỉ có 1 tin buồn và 1 tin vui báo cho Kiều đệ. Tin buồn là tỉ tỉ vẫn chưa sờ đến Lục mạch thần kiếm. Tin vui là đêm qua tỉ tỉ đã đọc hết hồi 5 của Thần điêu đại hiệp (ghê chưa???) và sẽ tiếp tục đọc trên vnexpress. Đã thấy Dương Qua xuất hiện (còn bé tẹo tèo teo nhưng đã đủ để làm cho Lý Mạc Thu rung động tới mức bị con chim hồng móc mất một mắt, hi hi, hay nhở)
    Sẽ tham gia vào topic này và Hoàng Dung trong một ngày không xa.
    Rain tỉ bái biệt!!!
    FR
  2. prankster

    prankster Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    1.885
    Đã được thích:
    0
    Tiểu đệ cực kì bái phục Rên trong 1 lúc mà luyện nhiều môn như thế tỷ không sợ "tẩu hoả nhập ma" sao ??? tỷ vừa luyện cầm,kì, thi,hoạ rồi bây giờ hăng hái nhảy luôn vào luyện truyện kiếm hiệp nữa. Mà sao tỷ không mua mấy cái dĩa truyện kiếm hiệp về đọc có phải dỡ hơn không ???
  3. falling-rain

    falling-rain Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    Suy cho cùng thì bản thân truyện kiếm hiệp cũng bao gồm luôn cả "cầm, kỳ, thi, hoạ" đó chứ Prankster? Vậy nghĩa là tỉ tỉ có ghé mắt nhòm qua kiếm hiệp cũng đâu có tác hại gì đâu, chỉ mở mang thêm trí óc thôi mà! Vả lại những gì tỉ tỉ biết đều chỉ là sơ đẳng, đâu đã được gọi là "tuyệt chiêu" đâu mà đệ lo tỉ tỉ hao tâm tổn sức! Chỉ là "cưỡi ngựa xem hoa" thôi đệ à.
    "Tẩu hoả nhập ma" chỉ xảy ra khi việc luyện tập công phu võ thuật trái với qui luật vận động sinh lý tự nhiên. Nguyên tắc chung là đưa thật nhiều khí vào châu thân và loại thật nhiều thán khí ra khỏi cơ thể, làm trái nguyên tắc đó mới bị thôi à. Mà tỉ tỉ thì chỉ chắt lọc những gì là tinh hoa để đưa vào châu thân và loại bỏ thán khí đi rồi, thế nên đệ đừng quá lo lắng cho sứ mạng của tỉ tỉ. Hơn nữa, ở đây có đệ và nhiều bậc anh tài khác nữa, lỡ tỉ tỉ có mệnh hệ gì cũng không lo không có hào kiệt nào ra tay giúp đỡ!
    Rất mong được Prankster chỉ bảo thêm vì quả là tỉ tỉ thực còn nhiều bỡ ngỡ chốn kiếm cung này!
    Hờ hờ, mà "dĩa" thì kiếm đâu ra hả trời!!!
    FR
  4. prankster

    prankster Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/05/2002
    Bài viết:
    1.885
    Đã được thích:
    0
    Tỷ này hỏi lạ mua disc thì phải ra tiệm bán disc chứ chả lẽ lại ra quán ăn hay sao :)
    Tỷ lại sai rồi các nguyên tắc mà tỷ nói chỉ là một trong những rủi ro của "tẩu hoả nhập ma thôi", thường bị nhất phải nói là đang luyện công mà bị quấy nhiễu ---> phân tán tư tưởng nên bị tẩu hoả (bởi dzay thánh cô mới phải nhờ đến kiều bang chủ hộ pháp cho nó chắc). Còn điều chủ yếu mà các cao thủ thường không nhận ra là võ công thiên hạ tương sinh tương khắc nếu luyện võ công chí âm thì khó luyện thành võ công chí dương (chỉ những bậc cao nhân thì hoạ may tìm dược cách diều hoà , nhưng cũng khó). Luyện nội công đạo gia thì khó luyện dược nội công phật gia vì 2 phái này cách luyện công tán công khác nhau chính vì vậy mà Mộ Dung Bác (cha Mộ Dung Phục), Tiêu Viễn Sơn (cha Kiều Phong) và Cu Ma Trí đều vì luyện võ công Thiếu Lâm bậy bạ không ai hướng dẫn nên mới bị nội thương
    hìhì... tỷ học ở đây nửa thức chỗ kia một chiêu sử dụng cho có hình thức thì dược chứ tham quá thì mệt đấy
  5. kieuphong

    kieuphong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2002
    Bài viết:
    5.781
    Đã được thích:
    0
    Prankster huynh kô thấy cái Title của tỉ tỉ mỗ sao mà còn kêu ra cửa hàng mua disc?
    Hì..hì.., tỉ tỉ đọc gì kô quan trọng. Quan trọng là đã chịu bước vào thế giới kiếm hiệp là vui rồi.
    Luyện được võ công chí âm lẫn chí dương thì chắc chỉ có mỗi Trương Chân Nhân mà thôi. Thật ra cái chữ "âm" trong võ công của Chân Nhân mang ý nghĩa là "nhu", chứ thực ra công phu nội lực của Chân Nhân có căn bản từ Cửu Dương chân kinh của phái Thiếu Lâm. Võ công của Võ Đang vừa bao gồm cả Đạo gia và Phật gia. Nhưng mà có nhiều người hay lầm lẫn võ công của Võ Đang là "âm". Cũng như có người cứ tưởng luyện "Cửu Âm chân kinh" thì phải có nội lực âm hàn, nhưng thật sự là kô phải. Quách Tĩnh luyện Cửu Âm nhưng khi dùng Hàng Long thập bát chưởng thì chả có âm hàn chút nào.
    3 lão Mộ Dung Bác, Tiêu Viễn Sơn (xin lỗi phụ thân vì gọi = "lão"), Cưu Ma Trí luyện võ bị nội thương là vì kô hiểu bản chất của võ công Thiếu Lâm: khi luyện võ phải dùng Phật pháp để giải tỏa chướng khí trong người. Ngoài ra Cưu Ma Trí lại đi luyện thêm Tiểu vô tướng công của Đạo gia nên lại càng toi sớm.
    Si l'amour existe encore
  6. falling-rain

    falling-rain Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/05/2002
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    Đọc Thần điêu đại hiệp ở Vietkiem hay bị mất trang quá. Có huynh, đệ, tỉ, muội nào giúp tớ không?
    Đoạn Tiểu Long Nữ bị Âu Dương Phong bấm huyệt rồi ngủ mê đi, lúc tỉnh dậy thì thấy bị bịt mắt và có ai đó đang bồng đi.....Mất trang....Tiểu Long Nữ hỏi Dương Qua có coi nàng là vợ được không. DQ không dám và họ đành chia ly.
    Vậy đoạn bị mất là sao?
    FR
  7. kieuphong

    kieuphong Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2002
    Bài viết:
    5.781
    Đã được thích:
    0
    Sao kì thế nhỉ? Hồi xưa cũng down ở Vietkiem có bị như vậy đâu. Tỉ tỉ nếu bị mất trang vào thử 2 cái này xem sao nhé:
    http://www.viet-e.com/kimdung/ (cái này dịch hơi kì kì, với lại kô xài Unicode mà là ABC-TCVN)
    http://www.vnthuquan.net (phần Sách Truyện - Truyện Kiếm hiệp).
    Còn về đoạn đó thì:
    Một lúc lâu, mắt nàng có một vật gì che không còn trông thấy gì nữa. Đối với nàng thì giữa đêm tối cũng trông thấy các vật chẳng khác gì ban ngày. Thì ra có người lấy vải buộc che kín mất mắt. Tiểu-long-Nữ, trong lúc đang lo ngại thì bỗng có người đến xốc rồi vác nàng trên hai vai. Lúc đầu người ấy phải xốc mạnh, nàng nằm trên vai họ một lát, người kia lại phải xốc nữa. Tiểu-long-Nữ chưa hết lo ngại, toan há mồm để la lên, nhưng lại thấy mồm mình gần mồm người kia, và trán nàng gần sát với mặt họ. Thoạt đầu nàng cứ tưởng đó chính là Âu-dương-Phong toan giở trò cường bạo, nhưng sau cảm thấy má người này có vẻ trơn tru, còn Âu-dương-Phong đầu mặt râu ria lông lá tất phải rậm rạp. Cảm thấy như thế, không những nàng khoan khoái, hết kinh sợ mà còn thấy ******** từ đâu tràn tới, nàng nghĩ thầm phải chăng đấy là Dương-Qua muốn giỡn với nàng chăng? Nàng nghĩ bụng: Thực là oan trái! Nhưng vì thân thể bị điểm huyệt không còn cử động được, lòng nàng vừa sợ vừa xấu hổ.
    Về phía Âu-dương-Phong vui mừng vô hạn khi thấy Dương-Qua thông minh kỳ lạ, những khẩu quyết truyền thụ cho nó, chỉ giảng qua loa, là nó đã lãnh hội được ngay. Bởi thế, càng nói ông càng thấy hào hứng, nói một hơi cho đến sáng rõ, nói cho đến hết hai đại kỳ công.
    Dương-Qua đã thầm nhớ hết cả, bèn phát biểu ý kiến:
    - Thưa cha! con đã học qua Cửa âm chân kinh rồi, đem so với lời cha dạy thấy khác nhau xa.
    Âu-dương-Phong đáp:
    - Nói láo! ngoài điều ta dạy, còn cái trò gì gọi là cửu âm chân kinh nữa.
    Dương-Qua nói:
    - Tỷ như thuật luyện gân luyện cốt, bảo rằng tam bộ là khí huyết nghịch hành, sung thiên tru huyệt. Sư phụ thì lại dạy rằng: ý thủ đơn điền, thông chương môn huyệt.
    Âu-dương-Phong lắc đầu lia lịa:
    - Không phải, không phải! Trông ta làm thư coi đây.
    Nói xong Âu-dương-Phong vận dụng mấy đường về "Cửu âm chân kinh" làm cho Dương-Qua nhìn mà mắt hoa lên.
    Dương-Qua lẩm bẩm: "Không biết thầy ta dạy phải, hay cha nuôi ta dạy đúng. Phép luyện "Cửu âm chân kinh" của Quách-Tỉnh ta cũng đã được coi mà không giống thế này.
    Đương mãi mê ngắm nhìn dưỡng phụ vận dụng võ thuật, Dương-Qua thấy Âu-dương-Phong xửng lại, hai mắt đờ ra, trông thực gớm ghiếc.
    - Cha ơi cha! cha ơi!
    Dương-Qua gọi lên mấy tiếng mà không thấy Âu-dương-Phong nói năng hay nhúc nhích. Dương-Qua kêu lên:
    - Bệnh phong ma của cha nuôi tôi lại tái phát rồi đây!
    Đang kinh dị như vậy, Dương-Qua thoáng thấy có một bóng đen lướt qua dưới hàng cây trước mặt. Tinh mắt nhìn theo rõ là người đó mặc áo Hạnh hoàng chính là một đạo sĩ.
    Dương-Qua nghĩ thầm: "ở nơi âm u rừng núi này làm gì có người đến, xem dáng điệu vội vàng lén lút của bóng đen chắc là quân bất lương định giở ngón gì bất hảo đây".
    Nghi ngờ như vậy, Dương-Qua đuổi theo
    Thuật phi hành của bóng đen cũng không được tuyệt diệu cho lắm, nên không mấy chốc Dương-Qua đuổi kịp nhìn đằng sau cũng nhận ra đó là một đạo sĩ vội hét:
    - Ai kia, ai chạy kia đến đây làm gì mà lén lút như vậy. Đứng lại đấy đã.
    Mặc cho Dương-Qua gọi giật giọng, đạo sĩ vẫn dùng khinh công chạy như tên bay.
    Dương-Qua cũng dùng khinh công lao mình lẹ như chớp vượt lên chặn đầu.
    Khi ngoảnh lại nhìn thì ra chẳng phải ai xa lạ. Đó là đạo sĩ Doãn-chí-Bình một tay đệ tử của Toàn-Chân giáo phái.
    Doãn-chí-Bình bị chặn lối, lúng túng hốt hoảng, vừa thẹn thùng vừa sợ sệt nên nói không ra hơi.
    Dương-Qua ôn tồn hỏi:
    - Đạo sĩ có việc chi mà hoảng hốt như vậy! Trước đây tôi được đạo sĩ tha không đuổi ở Trùng-dương cung. Nay không có việc gì thì cứ thong thả mà về can chi lại trốn tránh như thế.
    Dương-Qua không đuổi theo nữa, bỏ trở về chốn cũ.
    Vừa về đến nơi thì một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra; dưới giàn hoa trong rừng rậm thấy hai chân Tiểu-long-Nữ thò ra, một chân co một chân duỗi, mà người thì hình như ngủ say mê mệt.
    Dương-Qua chạy lại kêu:
    - Cô nương, cô nương!
    Không thấy Tiểu-long-Nữ trả lời.
    Dương-Qua thầm nghĩ:
    - Tên đạo sĩ nầy chẳng biết vì đâu lại có ý thầm lén sợ sệt. Hay nó đã hại ngầm cô nương ta chăng?
    Gọi mãi mấy bận mà không một lời đáp lại .
    Dương Qua lo quá , vội vẹt hoa banh lá ra tìm thử thấy Tiểu long Nữ nằm lồ lộ trên một tấm vải màu xanh . Mặt nàng cũng có một băng xanh bịp kín đôi mắt , toàn thân cứng đờ không cử động .
    Dương Qua lật đật đến mở băng vải ra nhìn thấy Tiểu long Nữ mắt trông lờ đờ như không còn tinh thần , môi má lợt lạt , hình như mới trải qua một cơn giận dữ , như vừa phẫn nộ , vừa thẹn thùng xấu hổ quá mức .
    Nhìn qua đôi mắt lim dim của nàng , Dương Qua khẽ hỏi :
    - Ai đã bịt mắt cô nương như thế này ?
    Tiểu long Nữ lặng thinh , mắt đăm đăm nhìn chàng , như oán hờn như giận dữ . Toàn thân nàng mềm lả như cành liễu rủ , không thể cử động được , có lẽ bị kẻ nào điểm huyệt rồi .
    Dương Qua lanh trí đoán ra nguyên nhân nên vội vàng đem phương pháp giải huyệt của Âu Dương Phong đã dạy để giải huyệt đạo cho nàng . Tiểu long Nữ lần dần phục hồi sức lực , cử động được tay chân , từ từ ngượng dậy nhưng mệt quá dựa vào lưng Dương Qua . áp lưng vào ngực Dương Qua , nàng cảm thấy một luồng sinh khí ấm áp như sưởi toàn thân với nhiều cảm giác đê mê kỳ lạ .
    Nàng thấy rùng mình khi được Dương Qua choàng tay ôm chặt lại dịu dàng hỏi :
    - Có phải dưỡng phụ tôi đã điểm huyệt cô nương , bịt mắt lại để thi hành thủ đoạn đê hèn phải không ?
    Tiểu long Nữ thấy cơn tức chận họng , toàn thân run rẩy , rùng mình mấy cái rồi đáp :
    - Mi đã làm xằng còn kiếm cớ đổ cho người khác , thật không biết xấu hổ .
    Thấy nàng có thái độ hoàn toàn khác biệt so với thường ngày , Dương Qua hết sức ngạc nhiên , vừa lo âu vừa đau đớn , chẳng biết đáp sao chỉ ấp úng :
    - ủa , tôi ... tôi đã làm gì mà ... mà cô nương lại mắng ... như thế
    Tiểu long Nữ càng tức giận hơn , quát lớn :
    - Thôi , bây giờ mi cũng gọi ta bằng cô nương nữa sao ?
    Dương Qua càng lạnh lùng thêm , vội nói :
    - Nếu không gọi là cô nương thì xưng hô cách nào cho vừa ý ? Thôi gọi sư phụ được không ?
    Tiểu long Nữ cười lạt rồi bĩu môi nói :
    - Đã lỡ làm bậy thì có gan nhận , việc gì còn phải giả vờ gọi cô nương với sư phụ nữa , không ngượng sao ?
    Dương Qua càng kinh dị quá sức , há hốc mồm phân trần thêm :
    - Cô nương dạy điều chi , tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì hết .
    Tiểu long Nữ giận quá tái mặt . Trong lúc quá bực tức , nàng đưa tay vén cả xiêm y , phơi bày trước mắt ngẩn ngơ của Dương Qua , như đoá hải đường vừa bị **** ong vùi dập còn ướt dẫm sương mai , ẩn hiện giữa làn da nõn nà trắng như ngà , trong như ngọc .
    Nàng lật cườn tay thấy chấm hồng điểm " thủ cung sa " đã bay mất , để chứng minh vừa trải qua một cơn dập liễu vùi hoa mà ai là thủ phạm ?
    Nàng buồn buồn nhìn Dương Qua bào :
    - Mi thấy chưa ? Còn chối cãi gì nữa không ? Đã lỡ lầm thì cứ nhận lỗi , che đậy quanh co nữa làm chi ?
    Dương Qua bàng hoàng ngơ ngác trố mắt nhìn nàng ấp úng nói :
    - Tôi hoàn toàn chẳng hiểu cô nương muốn dạy gì ?
    Tiểu long Nữ giận quá , trợn mắt nhìn chàng , nghiêm giọng bảo :
    - Từ nay mi đừng gọi ta là cô nương nữa . Nghe chưa !
    Nàng đưa mắt nhìn theo sự thay đổi trên nét mặt ngơ ngẩn của Dương Qua , vừa e ngại , vừa sượng sùng nên chưa dám mạnh dạn lộ liễu thật lòng mình với những điều thầm kín còn ấp ủ , chỉ nói nho nhỏ với giọng run run :
    - Theo tục lệ muôn đời của phái Cổ Mộ , chỉ xử nữ truyền lại cho xử nữ mà thôi . Nhưng vừa rồi , chính nơi đây chỉ còn có hai ta , nếu trừ mi ra thì không còn có kẻ nào khác đã mân mê từ vai xuống bụng và ... và ... đã xâm phạm đến cái thầm kín của đời ta ...
    Dương Qua ngơ ngác hỏi :
    - Nãy giờ , tôi đây có làm gì đụng chạm đến cô nương mà nói như vậy nhỉ ?
    Tiểu-long-Nữ đỏ mặt nói:
    - Sao cứ gọi cô nương mãi thế! Gọi cách khác xem nào!
    Rồi nàng nói tiếp:
    - Trước đây đã nguyện suốt đời ở trong Cổ-mộ, nhưng bây giờ ta đã đổi ý. Bất kỳ Dương-Qua đi đâu ta sẽ cùng theo như hình với bóng.
    Dương-Qua hớn hở nói:
    - ồ, nếu được như lời cô nương nói, thật quý hóa vô cùng.
    Tiểu-long-Nữ tủi quá nói rằng:
    - Dương-Qua, mi chẳng có chút chân tình nào cùng ta cả. Sao cứ gọi cô nương mãi như vậy được.
    Dương-Qua ngẩn người làm thinh không biết nói gì cho ra lẽ.
    Thấy chàng không trả lời, nàng đau đớn quá, ngập ngừng hỏi qua giọng nói run run vì cảm động:
    - Dương-Qua mi thấy ta là người như thế nào?
    Dương-Qua thật tình đáp ngay:
    - Cô là sư phụ, đã thương yêu truyền dạy võ nghệ cho tôi, nên tôi nguyện suốt đời tôn thờ, kính mến, yếu quý cô hơn tất cả mọi người trên trần thế.
    Tiểu-long-Nữ chịu không được nên hỏi thẳng:
    - Thế chàng có thể xem ta như một người vợ được không?
    Câu hỏi quá đột ngột mà xưa nay Dương-Qua chưa bao giờ dám nghĩ đến, đã khiến cho chàng cuống quít, phân vân chẳng biết nói sao, cứ ấp a ấp úng mãi rồi nói nhỏ:
    - Tôi đâu dám. Cô là sư phụ đáng yêu, đáng quý của tôi. Lúc nào tôi vẫn xem cô là bậc trên trước.
    Tiểu-long-Nữ bàng hoàng cả người, uất quá, toàn thân run lên bần bật, hé miệng, trợn mắt rồi hộc luôn mấy bún máu tươi.
    Dương-Qua sợ quá, chân tay cuống cuồng chẳng biết làm sao hơn chỉ gọi lớn:
    - Trời ơi, Cô nương! Sao vậy cô nương ơi!
    Tiểu-long-Nữ thấy Dương-Qua vẫn xưng hô như vậy, lòng tràn trề oán khí, trợn trừng đôi mắt nhìn rồi đưa tay đập vào thiêu linh cái hắn rất mạnh.
    Thấy Dương-Qua cứ ngó mình trân trối, nàng thấy nỗi buồn tiêu tan và nhường chỗ cho cả một niềm tủi hận tiếc thương rồi thở dài than thở:
    - Thế là hết! Từ nay đừng nghĩ đến sự gặp nhau nữa nhé! Vĩnh biệt.
    Dứt lời, nàng khoát áo vào mình phi thân xuống núi.
    Dương-Qua vội gọi thật lớn:
    - Cô nương bỏ tôi sao? Đi đâu xin cho tôi được theo cùng, cô nương ơi!
    Tiểu-long-Nữ nhìn lại trầm giọng quát:
    - Nếu mi còn tìm ta nữa sẽ mất mạng ngay.


    Si l'amour existe encore
    Được kieuphong sửa chữa / chuyển vào 00:58 ngày 26/10/2002

Chia sẻ trang này