1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kinh Kha thích Tần vương - Quyền lực tuyệt đối và Sa đoạ tuyệt đối (*)

Chủ đề trong 'Điện ảnh (MFC)' bởi vinhattieu, 13/01/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. vinhattieu

    vinhattieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2002
    Bài viết:
    2.169
    Đã được thích:
    0
    Kinh Kha thích Tần vương - Quyền lực tuyệt đối và Sa đoạ tuyệt đối (*)

    Kinh Kha thích Tần vương - Quyền lực tuyệt đối và Sa đoạ tuyệt đối​

    Có lẽ nên nói một chút về nguyên nhân khiến tôi viết cái review này. Ngẫm ra kể cũng buồn cười. DVD của bộ phim này tôi mua đã khá lâu rồi, nhưng vì nhiều lý do mà chưa bao giờ có dịp xem cho trọn vẹn. Từ vài tuần nay, đài Hà Tây chiếu Cỗ máy thời gian, một series phim truyền hình được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết dã sử võ hiệp của Hoàng Dị nhan đề Tầm Tần ký. Tôi không thích bộ phim này cho lắm, nhưng nó lại là lý do khiến tôi lang thang đi tìm nguyên tác đọc chơi, vừa đúng lúc bản scan của bộ truyện này được đưa lên mạng - âu cũng là một cái duyên.

    Đã lâu không đọc một bộ tiểu thuyết trường thiên nào, chính bản thân tôi cũng phải ngạc nhiên khi hơn 1600 trang Tầm Tần ký lại cuốn hút mình đến vậy. Câu chuyện giả tưởng này kể về Hạng Thiếu Long, một quân nhân của thế kỷ XXI bị máy thời gian đưa về quá khứ. Nhờ đó, anh ta được gặp gỡ, được yêu, được kết làm bằng hữu và trở thành tử địch của những nhân vật huyền thoại như Triệu Cơ, Vương Tiễn, Lý Mục, Lã Bất Vi... và cuối cùng trở thành người đóng vai trò quyết định đối với số phận của Trung Hoa sau hơn năm trăm năm chinh chiến cực kỳ tàn khốc. Bầu không khí hào hùng và khích liệt của bảy nước phân tranh trong Tầm Tần ký có lẽ đã giúp tôi tìm lại đôi chút hứng thú với một bi kịch lịch sử dường như đã trở thành bất hủ: "Kinh Kha thích Tần vương".
    _________________________

    1) Trước tiên quảng cáo một chút về diễn viên. Những gương mặt hội tụ trong Kinh Kha thích Tần vương đều là những cái tên rất rất quen thuộc với khán giả Việt Nam yêu thích điện ảnh Trung Hoa. Vai nữ chính Triệu Cơ do Củng Lợi đảm trách, có lẽ không cần phải nói gì nhiều. Người đóng vai Doanh Chính là một gương mặt khá độc đáo - Lý Tuyết Kiện, từng thủ vai Tống Giang trong Thuỷ Hử. Trần Khải Ca tự mình đóng Lã Bất Vi, và thực tình mà nói ông diễn khá thành công. Tôi từng băn khoăn mãi về cái bĩu môi đầy khinh thị và ngạo nghễ của Kinh Kha mà không nhớ nổi đã gặp người này ở đâu, để mãi sau này mới chợt nhận ra anh là Trương Phong Nghị, người sánh vai với Trương Quốc Vinh trong Bá vương biệt Cơ.

    Có bốn diễn viên, mà sự xuất hiện của họ sẽ đem lại cho chúng ta những bất ngờ thú vị. Thứ nhất là Châu Tấn, năm 99 cô còn rất trẻ, rất ngây thơ, và phải nói thật là cũng chưa nhiều quyến rũ, đóng vai cô con gái mù của người thợ rèn kiếm. Thứ hai là Đinh Hải Phong - Võ Tòng trong Thuỷ hử, thủ vai Tần Vũ Dương. Thứ ba là Triệu Bản Sơn (Happy Time - Trương Nghệ Mưu) trong vai Cao Tiệm Ly. Và cuối cùng là Vương Chí Văn - vị thầy giáo dạy nhạc trong Together (Cây vĩ cầm vàng), nhập vai Lao Ái.

    2) Cốt truyện

    Như thường lệ, một bi kịch chỉ đích thực là bi kịch khi có bóng hình người phụ nữ. Triệu Cơ xuất hiện với tư cách là người bạn thanh mai trúc mã của Tần vương những ngày còn lưu lạc làm con tin ở Triệu Quốc, và nàng đã theo Doanh Chính về Tần. Nàng yêu người tình nhân thuở thiếu thời hết mực và sẵn lòng hy sinh để thành toàn giấc mộng nhất thống thiên hạ của Doanh Chính - mà trong mắt nàng chính là vị quân vương lý tưởng của Trung Hoa thống nhất. Triệu Cơ dùng khổ nhục kế rời Tần sang Yên, theo thái tử Đan tìm người hành thích Tần vương. Một khi thích khách vào Tần, Doanh Chính được chuẩn bị trước sẽ thoát khỏi âm mưu ám sát, đồng thời danh chính ngôn thuận xuất binh tiêu diệt nước Yên, mở đầu chiến dịch thôn tính năm nước. Những ngày ở Yên, nàng gặp Kinh Kha và phần nào phát sinh hảo cảm với gã chức nghiệp sát thủ đang ăn năn vì tội lỗi của mình trong quá khứ, mặc dù vậy lòng nàng vẫn hướng về Doanh Chính. Nhưng ảo tưởng của Triệu Cơ đã hoàn toàn tan vỡ khi tận mắt chứng kiến y tận diệt Hàm Đan quê hương nàng. Yêu thương biến thành thù hận, Triệu Cơ gửi gắm tâm nguyện của mình cho Kinh Kha; và Kinh Kha đã ra đi, không phải vì thái tử Đan, mà vì nàng, vì thiên hạ.

    3) Nhân vật

    (*) Tần vương. Tôi nghĩ chắc Trần Khải Ca rất thích Tên độc tài của Charlie Chaplin. Thuỷ Hoàng đế của họ Trần không phải là một bá chủ uy phong gầm mây thét gió, mà là một người đàn ông nhỏ bé và đầy bi kịch. Và ngoài Lý Tuyết Kiện thì khó tìm được một người thứ hai xuất sắc đến vậy. Nhìn cái dáng tất tả của vua Tần vừa chạy vừa vấp ngã trên hành lang vắng lặng sau khi vừa chết hụt ở tẩm cung của Thái hậu mới thấy hết cái lẻ loi của con người này. Đoạn khởi đầu của bộ phim dường như đã hé lộ rằng chỉ khói bụi sa trường, chỉ chiến tranh sắt máu mới là nơi ông ta trở lại với chính mình.

    Cả câu chuyện là sự chết dần chết mòn của "con người" trong Tần vương: ông ta ngày càng trở nên cô độc dưới cái thòng lọng của khát vọng quyền lực đang từ từ thắt chặt. Người đầu tiên lìa bỏ Doanh Chính là Yên Đan, bằng hữu một thời. Tiếp theo là Thái hậu, vì Lao Ái - đây có lẽ là đả kích lớn nhất mà Doanh Chính phải chịu đựng, và nó đã hoàn toàn làm thay đổi nhân cách của ông ta, biến con người này thành một bạo chúa thật sự. Người thứ ba là Lã Bất Vi, người-cha-không-thể-được-gọi-là-cha của Doanh Chính đáng thương. Lã Bất Vi tự tử tại Thái miếu, điều đó phủ thêm băng vào con tim chai đá và đổ thêm dầu vào tham vọng bá vương của vị hoàng đế tương lai. Thứ tư là Phàn Ư Kỳ, viên tuỳ tướng đến chết vẫn còn trung thành với Tần quốc; và sau chót là Triệu Cơ, niềm hy vọng, nguồn an ủi và chỗ dựa cuối cùng của ông ta. Lưỡi truỷ thủ Doanh Chính trao cho nàng lúc ra đi như kỷ vật của tình yêu thì giờ đây trở về như tín sứ của báo thù. Đoạn tuyệt với mẹ, không thể nhận cha, hành hình hai em, phản bội người yêu, đối đầu với bằng hữu, làm thất vọng trung thần - lục thân bất nhận có lẽ nào là cái giá phải trả để đạt thành bá nghiệp? Bộ phim kết thúc với hình ảnh Tần Thuỷ Hoàng thì thầm câu nói "Doanh Chính, ngươi có còn nhớ di ngôn nhất thống thiên hạ của liệt tổ liệt tông hay không?". Con Người đã chết, nhường chỗ cho Quyền Lực, đúng như lời Hạng Thiếu Long "quyền lực tuyệt đối sẽ khiến con người sa đoạ tuyệt đối".

    (*) Kinh Kha. Motif sát thủ hoàn lương không còn là điều quá xa lạ trong điện ảnh, và xét một cách khách quan thì Trương Phong Nghị còn lâu mới vươn tới tầm của Jean Reno trong Leon the professional. Mặc dù vậy, hình tượng này đã vượt ra ngoài khuôn khổ lịch sử mà Tư Mã Thiên từng định hình trong Thích khách liệt truyện. Họ Trương thể hiện vai diễn của mình khá hay, nhưng đạt tới chỗ bất phàm thì chưa. Và công bằng mà nói đất diễn của anh cũng không rộng, bởi sự day dứt và dằn vặt trong tâm hồn Kinh Kha được Trần Khải Ca sử dụng những hồi tưởng đen-trắng để nhấn mạnh, nên bản thân diễn viên không cần thiết phải thể hiện nhiều. Tuy nhiên anh vẫn có một vài đoạn khiến tôi thực sự ấn tượng. Hình ảnh Kinh Kha khoanh tay, dựa cửa và lắng nghe Triệu Cơ thổ lộ sự thật với nụ cười mơ hồ trên môi, nó phảng phất nét gì đó vừa bao dung vừa thấu hiểu rất khó diễn tả.

    Kinh Kha nhập Tần cung là một trường đoạn rất độc đáo, bởi cách hành xử của nhân vật vượt ra ngoài hình dung thường thấy. Kinh Kha đến Tần trong hoàn cảnh Tần vương đã được chuẩn bị trước, có chăng Doanh Chính chỉ không ngờ lưỡi dao kia không phải của Yên Đan mà của chính Triệu Cơ thôi, và Kinh Kha hoàn toàn biết điều đó. Để làm kẻ thù lơi lỏng đề phòng, Kinh Kha đã hoá thân thành một con người khác - một kẻ thôn dã lần đầu bước lên kim điện; nhưng ẩn tàng trong vẻ quê mùa là sự khôn ngoan và hùng khí bất phàm. Xem Kinh Kha cười phớ lớ và lon ton chạy qua cây cầu, tôi có cảm giác như đang xem già Lưu bước vào phủ Ninh - Vinh vậy. Có thể nói, Kinh Kha của Trần Khải Ca giống với Kinh Kha của Tư Mã Thiên ở chữ Dũng, nhưng đã vượt lên ở chữ Trí một cách bất ngờ.

    (*) Triệu Cơ. Cũng như Trương Phong Nghị, Củng Lợi đã làm tròn vai diễn của mình, nhưng không thật sự xuất sắc. Triệu Cơ là một tâm hồn quảng đại, nàng giống một hiệp khách của Triệu quốc hơn là một thiếu nữ Triệu quốc, giống trong cách nàng yêu thương, nàng cảm thông, nàng hy sinh và nàng căm hận. Nhưng tôi thích nhất nàng ở sự ngây thơ, vì dù có vĩ đại đến mấy thì một người con gái đang yêu vẫn thật là ngây thơ hết mực. Dáng vẻ của nàng khi sắp bị đóng dấu (!!!), và cả câu nói của nàng nữa "Đừng làm bẩn quần áo của ta", thực đáng yêu biết mấy.

    (*) Các nhân vật khác. Thiết nghĩ nói như vậy cũng đã là khá nhiều, nhưng cũng nên nói thêm một chút về những vai phụ. Lao Ái được hoá trang rất chuẩn, vừa có nét đàn ông (thật), vừa có nét thái giám (giả), và biểu hiện cũng rất đạt. Mặc dù vai diễn của Châu Tấn ngắn nhưng cô không khó khăn gì để tìm được sự xót xa từ phía người xem, tôi cũng phải thú thật là tiếng thét của cô gái mù khi đâm lưỡi kiếm ra đã làm tôi giật mình. Phàn Ư Kỳ là một người lính già trung thành hết mực, nhưng trước khi là một người lính, ông ta là một con người, và con người ấy đã vì Thiên Hạ mà gạt bỏ Đại Tần.

    4) Tình huống.

    Phim Tàu thì bao giờ cũng chú trọng vào thủ pháp biểu đạt cực kỳ hàm súc, và đây có thể nói là sở trường của Trần Khải Ca. Tôi liệt kê ra vài điểm nhấn, nhưng sẽ không phân tích gì nhiều, vì khó mà nói hết bằng lời.

    + Đoạn Tần vương đang ngồi ăn ở cung Thái hậu thì thằng bé con của Lao Ái chạy vào gọi "bố ơi", có thể nói là đặc biệt kịch tính.
    + Quả bóng gỗ của Lã Bất Vi từ từ lăn về phía Doanh Chính.
    + Triệu Cơ vấp phải cái trống. Chi tiết này, theo tôi đánh giá là xuất sắc nhất trong cả bộ phim. Đạo diễn dùng các tình tiết liên tiếp nhằm mục đích "tích luỹ" cảm xúc cho khán giả trước khi cho phép nó bùng nổ, từ cảnh chú bé cầm trống trên thành, cảnh Doanh Chính nhặt cái trống, đưa cho đứa nhỏ, rồi vừa đi vừa ngơ ngẩn lắc (đến thời điểm này "vai trò" của cái trống vẫn là một bí ẩn). Phải đợi đến khi Triệu Cơ tất tả chạy vào Hàm Đan, máy quay dõi theo bước chạy, và đột nhiên một âm thanh như nảy lên từ mặt đất, và nảy lên theo nó là trái tim của người xem. Nhưng bàn tay xanh nhợt nắm chặt lấy cái trống mới là đòn đánh trí mạng! Dù chúng ta đã biết trước kết cục từ khi Doanh Chính rời Hàm Đan, nhưng không ai ngờ là câu trả lời có thể tàn nhẫn đến cực điểm như vậy.

    Mặc dù vậy, bộ phim vẫn có hai điểm khiến tôi thất vọng. Thứ nhất, Cao Tiệm Ly quá mờ nhạt, lý ra vai trò của người nhạc sư này có thể nổi bật hơn và khác hơn việc chỉ xuất hiện như một anh phẫu thuật viên và đến đấy là hết. Thứ hai, cảnh chia ly trên sông Dịch quá giản đơn nếu không nói là quá chán. "Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn". Lẽ ra Dịch thủy tống biệt phải được quan tâm hơn, và phải dramatic hơn thế nhiều lắm.

    Có hai điều, rất có thể một số bạn sẽ thắc mắc: (1) Có một thằng cha mặt nhợt nhạt suốt ngày gào "Doanh Chính, nhà ngươi có nhớ...", what is it for? (2) Tại sao không phải là treo cổ, không phải là đốt chết, không phải là chặt đầu, mà lại là chôn sống?

    Theo tôi, đó là sự chủ định tái hiện hai chi tiết lịch sử của Trần Khải Ca. Câu Tiễn khi nằm gai nếm mật báo thù, thường sai người hầu đứng ở dọc đường đi, trỏ vào mặt mình mà nói "Câu Tiễn, mày còn nhớ cái nhục ở Cối Kê không". Với Câu Tiễn đó là ám ảnh của báo thù, còn với Doanh Chính đó là ám ảnh của khát vọng bá chủ. Còn vì sao lại là chôn sống? Đơn giản bởi đây là điều mà trước đó vài chục năm Bạch Khởi đã làm với bốn mươi vạn quân Triệu ở Trường Bình. Và đó chính là sự tinh tế của một đạo diễn bậc thầy.

    Được vinhattieu sửa chữa / chuyển vào 00:53 ngày 13/01/2005
  2. vinhattieu

    vinhattieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2002
    Bài viết:
    2.169
    Đã được thích:
    0
    Cũng nên có một vài tấm hình minh hoạ nhỉ.
    Triệu Cơ: Ta sẽ không kêu đâu!
    [​IMG]
    Tiếng gọi chết người:
    [​IMG]
    The bowling
    [​IMG]
    Ba nụ cười, ba khoảnh khắc:
    Thấu hiểu...
    [​IMG]
    Trông chết cười ngạo nghễ...
    [​IMG]
    Duy ngã độc tôn!
    [​IMG]
    Được vinhattieu sửa chữa / chuyển vào 00:18 ngày 14/01/2005
  3. eSuViolet

    eSuViolet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/05/2003
    Bài viết:
    42
    Đã được thích:
    0
    Có thể load trên mạng hoặc mua DVD này ở đâu? Thanks bạn.
  4. phuongcobain81

    phuongcobain81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    606
    Đã được thích:
    0
    Tôi xem phim này cũng khá lâu rồi, nên các chi tiết không nhớ hết. Nhưng vẫn giữ được những tình cảm tốt đẹp về phim này khi nó được chia là 2 chapter. Các góc quay và hình ảnh cũng khá là lạ mắt.
    Nhất là đoạn trong ngôi nhà phối hợp mầy sắc của nắng và rơm tạo nên ánh vàng rất đẹp.
  5. vinhattieu

    vinhattieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2002
    Bài viết:
    2.169
    Đã được thích:
    0
    Phim này gồm có 5 chapter, theo thứ tự là:
    Chapter One: The King Of Qin
    Chapter Two: The Assassin
    Chapter Three: The Children
    Chapter Four: Lady Zhao
    Chapter Five: The Emperor And The Assassin
    Tông màu chủ đạo của phim là màu nâu - cái này cũng phải thôi vì kiến trúc Tiên Tần toàn là nhà đất tường đất. Đúng như bạn nói, có một số cảnh màu sắc rất lạ mắt, chẳng hạn như đoạn trong nhà người thợ rèn kiếm, ánh sáng từ trên rọi xuống, tuy mái tranh rách nát, những con người quê mùa lấm lem, nhưng ngôi nhà vẫn cứ sáng bừng lên; cho thấy đây đích thực là một gia đình ấm áp và hạnh phúc. Lời cô bé mù diễn tả cuộc sống của mình "sáng nghe mẹ nấu ăn, trưa nghe cha rèn kiếm, đến chiều nghe anh hát", càng khẳng định điều đó.
    Tôi thích cái đoạn Kinh Kha về nhà lấy kiếm, căn nhà u tối, thoáng qua khung cửa chợt xuất hiện một khoảnh vuờn rau màu xanh. Cái đó dù rất nhỏ thôi, nhưng cũng có thể thấy cái tinh thần của con người y đã vì Triệu Cơ mà thay đổi.
    Có cái này vui vui: avatar của bạn và wallpaper trên cellphone của tôi giống nhau đấy, đều là em Tưởng Hân
    @eSuViolet: Ngày xưa tôi mua đĩa này ở Tràng Tiền, nhưng không biết ở đó còn không, Bạn qua thử Đinh Liệt, Bảo Khánh hay Phố Huế tìm xem.
    Được vinhattieu sửa chữa / chuyển vào 13:34 ngày 19/01/2005
  6. ultra

    ultra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    483
    Đã được thích:
    0
    nếu không nhâ?m thi? đây la? film ha?ng đế va? thích khách
    film xem được
  7. barrygibson

    barrygibson Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/01/2002
    Bài viết:
    546
    Đã được thích:
    1
    Đây là một trong những film tôi xem đi xem lại nhiều lần mà không biết chán vì tính hoành tráng cũng như ý nghĩa của nó. Mỗi lần xem lại có một cảm giác khác nhau, lần này đọc được bài viết này trong diễn đàn càng cảm thấy phim rất hay. Tuy nhiên có nhiều điểm trong phim làm tôi cảm thấy có vẻ không hợp lí lắm, xin có vài ý kiến như sau, mong được chia sẻ với những người yêu thích bộ phim này.
    -Trước hết là cảnh Tần Thuỷ Hoàng nằm ngủ trên đống củi trong nhà bếp và cảnh Tần Thuỷ Hoàng tự tay quay lợn. Có ông vua nào lại thế nhỉ?
    -Kinh Kha thời còn là sát thủ quá..điệu. Một sát thủ có một mái tóc thật dài, tết tỉ mỉ thành từng bím nhỏ lại đeo chuông lên đó, quần áo thì dài lượt thượt, không có dáng của một sát thủ chuyên nghiệp. Trương Phong Nghị khá là "kịch" trong từng cái bĩu môi, nhếch mép khiến người xem có cảm giác chàng sát thủ này diễn nhiều hơn là thực.
    -Triệu Cơ là một nhân vật quan trọng tại đất Yên, tại sao lại có thể tự do đi lại với Kinh Kha như thế. Cảnh Kinh Kha nằm mình trần dưới đất, Triệu Cơ kéo tấm áo lên đắp cho Kinh Kha khiến nhiều người nghĩ rằng chắc hai nguời đã ngủ với nhau. Mà hình như nhân vật Triệu Cơ trong phim có vẻ ngủ với cả Tần Vương và Thái Tử Đan nữa. Không biết đây có phải là ẩn ý của đạo diễn hay là một sự khiên cưỡng không đáng có khi để thái tử Đan và Triệu Cơ ngồi chung một xe trên đường về Yên?
    -Cảnh Tần Thuỷ Hoàng chơi bowling trong khi quân Tần diệt Hàn, chẳng lẽ bowling có xuất xứ từ thời Tần tại TQ sao? Sao không để cho Tần Vương múa kiếm hoặc bắn cung cho có vẻ tự nhiên và đỡ buồn cười hơn là chơi bowling nhỉ?
    -Cảnh đưa tiễn Kinh Kha sang đất Tần quả là quá sơ sài và không có ấn tượng, trong khi đó là đoạn nhấn của câu chuyện. Nhân vật Cao Tiệm Li mờ nhạt đến mức gần như không có.
    -Thái tử Đan cần Kinh Kha giúp mình ám sát Tần Vương nhưng hầu như có một hành động hậu đãi nào với Kinh Kha như trong sử kí. Kinh Kha vẫn ở trong căn nhà tranh vách đất, chỉ có Triệu Cơ lui tới, lâu lâu lại được triệu vào cung để ép giết Tần Vương. Trong sử kí, thái tử Đan hậu đãi Kinh Kha như thương khách, thậm chí giết con ngựa quí của mình lấy gan làm đồ nhắm cho Kinh kha, chặt tay người thiếp yêu để tặng Kinh Kha. Kinh Kha vì cảm cái ân đó mới nguyện liều mình vì thái tử Đan. Việc bắt Triệu Cơ bỏ vào tù xa diễu đi trước mặt Kinh Kha để Kinh Kha động lòng không thuyết phục.
    -Cảnh cuối cùng theo tôi nghĩ cũng không thuyết phục lắm. Là sứ giả của một nước, trước mặt vua Tần phải giữ phép tắc chuẩn mực. Đằng này Kinh Kha vừa khóc vừa cười, chạy lăng xăng như kẻ dở hơi. Trong khi đó luật trong cung nhà Tần rất nghiêm, bá quan văn võ không được mang vũ khí vào điện và không có lệnh của vua thì không được tự ý lên điện. Chính vì vậy mà khi bị Kinh Kha truy sát, các quan không ai dám xông lên cứu khi chưa có lệnh. Không cần đến lúc lên đến chính điện để ám sát vua Tần, việc chạy lung tung dưới điện cũng đủ bị chém rồi và đó cũng đủ là cái cớ để Tần phát binh phạt Yên vì tội vô lễ khi gửi đến một sứ giả không biết phép tắc là gì. Tốt hơn là để một Kinh Kha đầy đủ lễ nghi phép tắc vào cung điện nhưng vẫn uy vũ đường đường, như vậy sẽ thuyết phục hơn khi để Kinh Kha tiếp cận với vua Tần.
    Đó là những cảnh theo ý tôi là không được hay, còn những cảnh hay thì khá nhiều.
    Trước tiên là Lý Tuyến Kiện trong vai Tần Thuỷ Hoàng rất xuất sắc, chỉ cần nhìn đôi mắt là đủ thấy dã tâm và tham vọng của một con người muốn hùng bá thiên hạ. Cảnh Tần Vương ngoài chiến trận và cảnh ông ngồi bốc thịt nhai nhồm nhoàm vô cùng ấn tượng. Cảnh trong Thái Miếu khi bức tử Lã Bất Vi cũng rất hay, Tần Thuỷ Hoàng không dám tự tay ra lệnh giết cha mình nhưng không có nghĩa là Lã Bất Vi không hiểu mình phải làm gì. Đến khi Lã Bất Vi chết, Tần Vương lạnh lùng ra lệnh tru di cả họ tướng quốc mới thấy được sự lạnh lùng và bình tĩnh đến mức tàn nhẫn của Tần Thuỷ Hoàng. Chỉ có những người như thế mới có đủ khả năng thống nhất Trung Hoa. Tuy nhiên, tôi không thích cách Lý Tuyến Kiện thể hiện Tống Giang trong Thuỷ Hử. Bao Quốc An, người thủ vai Tào Tháo trong Tam Quốc đóng vai Tống Giang trong phiên bản cũ hay hơn nhiều.
    -Nhân vật Lao Ái trong phim khá có đất diễn, một người vừa gian hùng vừa anh hùng, dám làm dám chịu, một người cha và một người chồng tốt, không chỉ là một tay cầu bơ cầu bất lưu manh như Sử Kí miêu tả. Tuy nhiên, tại sao lại để cho Lao Ái là chú của công chúa nước Hàn. Nếu là chú của công chúa nước Hàn sao lại vào cung Tần làm thái giám? Cách ăn mặc của Lao Ái lúc đầu phim cũng khá gây khó chịu, đó là cách ăn mặc của một gã lại cái chứ không phải là trang phục của thái giám. Trang phục của thái giám đáng ra phải giống như trang phục của gã mặt trắng bệch hằng ngày nhắc nhở vua Tần về tham vọng thống nhất thiên hạ mới hợp lí.
    -Cảnh Kinh Kha hấp hối nhắn lại lời của Phàn Ư Kì cho Tần Vương cũng là một cảnh gây ấn tượng mạnh. Đây là một trong những đoạn hay nhất trong phim.
    -Cảnh Triệu Cơ chạy giữa bãi tha ma nước Triệu khá xúc động cũng như cảnh người lính ôm con mình nhảy từ trên thành xuống đất khi quân Tần tràn vào.
    -Cảnh thái tử Đan hỏi người chăn cừu có phải rằng mình đã về đất Yên chưa có nhiều tầng ý nghĩa. Ngoài việc thể hiện được sự vui mừng khi được đặt chân về quê nhà của thái tử Đan, nó còn thể hiện sự ngây thơ và thiếu bản lĩnh chính trị của nhân vật này. Thái tử Đan không hề biết mình chỉ là một con bài chính trị trong tay Tần Vương. Tần Thuỷ Hoàng có thái tử Đan trong tay mà không giết lại thả về chứng tỏ thái tử Đan trong mắt Tần Vương chẳng có giá trị gì cả. Yên Đan cũng ngây thơ như những con cừu trên đồng cỏ nước Yên mà thôi. Khi cần, Tần Vương chỉ cần vươn tay ra là chộp lấy được.
    -Cuối cùng là hơi bất ngờ khi được biết diễn viên đóng Tần Vũ Dương lại là người đóng Võ Tòng trong Thuỷ Hử. Thảo nào thấy mặt Tần Vũ Dương quen quen, nhưng trong Thuỷ Hử thì Võ Tòng khí phách hiên ngang còn Tần Vũ Dương vừa ngu vừa ngố. Nhân tiện hỏi luôn với những người đã từng xem phim Tam Quốc Diễn Nghĩa và Thuỷ Hử có để ý rằng diễn viên đóng Lưu Bị, Quan Vũ, và Trương Phi trong TQDN đóng vai Ngô Dụng, Lư Tuấn Nghĩa và Lí Quì trong TH không? Hay là tớ nhầm?
    All we are saying is give peace a chance!!

Chia sẻ trang này