1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kitchen _ Banana Yoshimoto

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ivalus, 09/11/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Krimhurt04

    Krimhurt04 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2007
    Bài viết:
    24
    Đã được thích:
    0
    Tại sao đọc truyện này lại cho mình cái cảm giác rằng đây là 1 kiểu văn chương đặc trưng của Nhật nhỉ.
    Vì mình đọc những truyện khác nữa ( của Kawabata Yasunari chẳng hạn ) , thấy vẫn có những nét buồn trầm tư như thế này. Đôi khi nó làm mình thấy khó hiểu...
    Tình yêu theo kiểu người Nhật ....
    Truyện này hay đấy, còn nữa không bạn ?
  2. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Ngày hôm sau là ngày tôi chính thức rời khỏi ngôi nhà cũ. Cuối cùng thì tôi cũng đã dọn dẹp hết mọi thứ. Thật quá chậm chạp.
    Buổi chiều đầy nắng; chẳng hề có lấy một gợn gió hay một bóng mây; ánh nắng màu vàng thau dịu nhẹ chiếu xuyên vào căn phòng trống trơn đã từng là chốn nương thân của tôi.
    Tôi tới thăm bác chủ nhà để xin lỗi về việc chuyển nhà quá chậm chạp của mình.
    Tôi ngồi nói chuyện và uống tách trà nóng mà bác pha trong căn phòng dành cho người quản lí; nơi tôi thường tới chơi hồi còn nhỏ. Thế mà bác ấy đã già rồi; tôi lặng lẽ suy nghĩ. Vậy thì bà tôi mất cũng là lẽ tự nhiên thôi.
    Giống hệt như hồi bà tôi thường ngồi trên cái ghế này và uống trà; lúc này đây; tôi cũng đang ngồi trên cái ghế này; uống trà và nói chuyện về thời tiết; về tình hình an ninh của khu phố; thật là lạ lùng.
    Tôi kô sao lí giải được.
    ?Mọi chuyện cho tới mãi gần đây; không hiểu sao đã lao đi với tốc độ kinh hồn và vụt qua trước mặt tôi. Tôi là kẻ bị tuột lại đằng sau ngơ ngác; đang gồng mình xoay xở một cách chậm chạp.
    Tôi cần phải nói dứt khoát rằng; cái đã lao đi ấy không phải tôi. Tuyệt không phải tôi. Bởi lẽ tất cả những chuyện ấy là nỗi buồn sâu thẳm trong tôi.
    Ánh nắng rọi vào căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ; ở đó; có mùi vị của ngôi nhà quen thuộc mà trước đây tôi từng sống.
    Ô cửa sổ bếp. Nụ cười của những người bạn. Màu xanh roi rói trong sân trường đại học mà tôi nhìn thấy qua khuôn mặt nhìn nghiêng của Sotaro. Giọng nói của bà trong điện thoại khi tôi gọi về lúc đêm khuya. Tấm nệm của những buổi sớm mai rét mướt. Màu rèm cửa?Chiếu tatami?Đồng hồ quả lắc.
    Tất cả những thứ ấy. Tất cả những thứ khiến tôi kô thể ở lại đó được nữa.
    Tôi bước ra ngoài đã là lúc chiều tà.
    Hoàng hôn nhàn nhạt đang buông xuống. Gió bắt đầu nổi lên; hơi se lạnh. Tôi đợi xe buýt; vạt tấm áo khoác mỏng bay phần phật trong gió.
    Từ bến xe buýtl; tôi ngắm nhìn những ô cửa sổ thẳng tắp đang nổi lên rất xanh và rất đẹp trên tòa nhà cao vút đối diện phía bên kia đường. Cả những con người đang chuyển động ở trong đó; cả chiếc thang máy đang chạy lên chạy xuống nữa; tất cả đều lặng lẽ lóe sáng để rôi sắp lẫn vào bóng chiều chạng vạng.
    Chỗ đồ đạc cuối cùng đang nằm dưới chân tôi. Nghĩ tới việc rồi đây sẽ chỉ còn lại một mình; tôi bỗng cảm thấy nôn nao kì lạ; như muốn khóc mà không sao khóc được.
    Xe buýt đang vào khúc cua. Nó trườn tới trước mặt tôi và từ từ dừng lại; mọi người nối đuôi nhau lục tục lên xe.
    Xe buýt rất đông. Tôi tựa mình vào cánh tay đang nắm chặt chiếc quai da và nhìn mãi theo bầu trời đang xế bóng; dần khuất sau tòa nhà. Xe chuyển bánh đúng lúc mảnh trăng thượng huyền đang lặng lẽ bơi ngang qua bầu trời dừng lại trong mắt tôi.
    Tôi luôn cảm thấy bực bội mỗi khi xe dừng khựng lại; đó là bằng chứng của việc tôi đang rất mệt mỏi. Sau nhiều lần bực bội; bất giác tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài; ở đằng xa kia; nổi lên trên nền trời là một quả khinh khí cầu.
    Nó đang rẽ gió và di chuyển thật chậm rãi.
    Tôi bỗng thấy sung sướng và ngắm nhìn kô dứt. Những chiếc đèn nho nhỏ nhấp nháy; khí cầu bay qua bầu trời như một ánh trăng mờ nhạt.
    Tới đó thì đột nhiên một bà cụ nói nhỏ với cô bé nhỏ nhắn ngồi ngay phía trên; gần chỗ tôi.
    - Nhìn kìa; Yukichan; khinh khí cầu kìa. Cháu nhìn đi. Đẹp không.
    Khuôn mặt cô bé giống bà cụ như đúc nên chắc là cháu gái; nhưng hình như cô đang vô cùng bực dọc vì đường phố và xe buýt đều chật cứng người; nên đã đáp lại một cách vùng vằng ; cáu kỉnh.
    - Không biết. Ứ phải khinh khí cầu.
    - Hay là bà nhầm.
    Bà cụ vẫn ôn tồn mỉm cười và nói với cô cháu gái.
    - Chưa đến nhà à. Cháu buồn ngủ.
    Yukichan vẫn tiếp tục cáu kỉnh.
    Ranh con! Vì tôi lại cảm thấy mệt mỏi nên bất ngờ nảy ra trong đầu một câu văng tục như vậy. ?oChớ có nói với bà như thế rồi hối chẳng kịp đâu?
    - Ngoan nào; sắp tới nhà rồi. Yukichan; quay lại đằng sau xem; mẹ cháu ngủ mất rồi. Đánh thức mẹ dậy mau.
    - A; đúng thế thật.
    Yukichan ngoái lại nhìn người mẹ đang ngủ gật trên chiếc ghế ở mãi đằng sau; và bật cười.
    Cô bé mới hạnh phúc làm sao.
    Tôi thầm nghĩ. Giọng bà cụ sao mà hiền đến thế; và cô bé đang cười bỗng sao mà đáng yêu đến thế; khiến tôi ghen tị. Tôi sẽ chẳng bao giờ còn được như thế nữa?
    Tôi không hề thích cái sắc thái đau buồn của cùm từ ?ochẳng bao giờ nữa?; cũng như cái cảm giác rằng nó chỉ được dùng cho những chuyện sau này. Thế nhưng; sự nặng nề và u ám khủng khiếp của cụm từ ?ochẳng bao giờ nữa? chợt này ra khi ấy đã ném lên tôi một sức nặng không thể nào quên được.
    Thề có Chúa; tôi đã suy nghĩ những chuyện đó một cách khá bình thản và mơ hồ. Ánh mắt tôi dường như vẫn đuổi theo chiếc khinh khí cầu nhỏ nhoi đang xa dần trên thinh không thăm thẳm; giữa lúc chiếc xe buýt cứ vật mình lắc lư.
    Nhưng; kìa! Tôi chợt nhận thấy dòng nước mắt của chính mình đang lăn dài trên gò má và rỏ thành giọt xuống ngực.
    Tôi thấy ngỡ ngàng.
    Tôi cứ tưởng một vài chức năng nào đó trong cơ thể mình vừa bị hỏng. Giống hệt như những lúc say mèm; nước mắt cứ tự nhiên trào ra vì những chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Rồi mặt tôi đỏ lựng lên vì xấu hổ. Tự tôi cũng cảm nhận được điều ấy. Tôi vội vàng xuống xe.
    Tôi đứng nhìn theo bóng chiếc xe buýt đang xa dần; rồi bất thần lao mình vào trong con ngõ nhỏ mờ tối.
    Bị kẹt giữa đống đồ đạc; tôi quỳ xuống trong bóng tối và òa lên nức nở. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi khóc như thế này. Trong dòng lệ nóng hổi đang trào ra không sao ngăn lại được; tôi chợt nhận ra rằng tôi chưa ban giờ được khóc cho ra khóc kể từ khi bà tôi mất.
    Không phải tôi khóc vì đau buồn; mà chỉ đơn giản là cảm thấy mình muốn khóc cho rất nhiều chuyện đã qua.
    Bất giác ; tôi thấy một làn hơi nước màu trắng đang tỏa ra từ ô cửa sổ sáng đèn phía trên đầu mình bồng bềnh trong bóng tối. Tôi lắng tai nghe. Từ bên trong ; tiếng người trò chuyện rôm rả giữa lúc đang làm việc; tiếng xoong chảo; tiếng bát đĩa va vào nhau vọng tới
    ?Bếp!
    Thế rồi từ tâm trạng vô cùng buồn bã; tôi bỗng cảm thấy thật vui. Tôi ôm đầu và khẽ cười. Đứng dậy phủi váy; tôi sải chân bước về phía nhà Tanabe; nơi hôm nay tôi đã định quay về. Chúa trời ơi; hãy cho con vượt qua tất cả những chuyện này.
  3. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Truyện này được một nửa thui bạn ạ. Đó cũng là cảm giác của tớ khi đọc những tác phẩm của Nhật. Mang đậm chất văn hóa của họ; phân biệt với văn chương các quốc gia khác . Có vẻ như hầu hết các nhân vật trong các tác phẩm Nhật đều có cuộc sống nội tâm khá phong phú...
  4. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Mình buồn ngủ . Tôi thông báo như vậy với Yuichi lúc về tới nhà Tanabe rồi lập tức trèo lên giường đi ngủ.
    Một ngày mệt phờ. Tuy nhiên; nhờ khóc được một trận ra trò nên tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn; cơn ngủ êm ái cũng vừa trườn tới.
    ?oỐi trời; ngủ thật rồi!? Tôi cảm thấy giọng nói của Yuichi văng vẳng đâu đó trong óc lúc cậu ta vào bếp uống trà.
    Tôi mơ.
    Tôi thấy mình đang kì cọ bồn rửa bát trên cái bệ bếp trong căn phòng mà tôi vừa dọn sạch sẽ hôm nay.
    Tôi nhớ cái gì nhất nhỉ? Có lẽ là cái màu ô liu của sàn nhà? Cái màu mà lúc còn ở đó tôi đã từng ghét cay ghét đắng; thế mà khi xa rồi; tôi lại thấy yêu quý nó xiết bao.
    Cảnh tôi mơ thấy là khi việc chuẩn bị chuyển nhà đã xong xuôi; chạn bát và sàn bếp sạch trơn; kô còn lại thứ gì. Trên thực tế thì việc dọn dẹp ấy tôi đã làm từ lâu lắm rồi.
    Đột nhiên tôi nhận thấy Yuichi ở đằng sau; đang cầm chiếc giẻ và lau hộ tôi sàn bếp. Yuichi đã làm giúp tôi 1 công việc khá nặng nhọc
    - Mình nghỉ uống trà một chút đi.- tôi nói
    Căn phòng chẳng có gì nên giọng nói của tôi nghe rất vang vọng. Tôi cảm thấy căn phòng lúc ấy thật rộng; cực kì rộng.
    - Ừ.- Yuichi ngẩng mặt lên
    Cậu ta đâu cần phải kì cọ đến vã mồ hôi cái sàn bếp trong nhà người khác; lại là ngôi nhà sắp phải chuyển đi như thế cơ chứ?tôi nghĩ. Đúng là cái kiểu của cậu ta.
    - Đây là bếp nhà cậu đấy à?
    Yuichi ngồi lên chiếc đệm lót trải trên sàn vừa uống trà trong chiếc cốc to mà tôi đem tới ( tôi phải pha vào cốc to vì bộ tách trà tôi đã cất đi mất rồi ); vừa nói.
    - Hồi trước chắc nó tuyệt lắm nhỉ!
    - Ừ; đúng thế.- Tôi đáp
    Còn tôi; tôi uống trà bằng cách dùng hai bàn tay đỡ lấy chiếc tách - trà - bát - cơm; hệt như đang thưởng thức Trà đạo vậy.
    Không gian tĩnh mịch như trong ***g kính. Tôi ngẩng lên nhìn bức tường; trên đó chỉ còn lại dấu vết của chiếc đồng hồ.
    - Mấy giờ rồi?- Tôi hỏi
    - Chắc là nửa đêm rồi.- Yuichi đáp
    - Tại sao?
    - Vì bên ngoài vừa tối vừa yên tĩnh.
    - Vậy ra mình là kẻ chạy làng quịt tiền nhà à?- tôi đùa.
    - Mình quay lại chuyện lúc nãy nhé.- Yuichi nói.- Cậu định rời nhà mình đúng kô? Không được đi đâu đấy.
    ?olàm gì có chuyện lúc nãy nhỉ??tôi ngạc nhiên nhìn Yuichi.
    - Có thể cậu cho rằng mình cũng giống như Eriko; chỉ sống bằng những ý tưởng tức thời; nhưng việc bảo cậu tới nhà mình là một quyết định có suy nghĩ chín chắn. Bà lúc nào cũng lo cho cậu; vả lại; người hiểu cậu nhất; có lẽ chính là mình. Nhưng; mình biết; cậu sẽ ra đi một khi lấy lại được tinh thần; lấy lại tinh thần một cách thực sự ấy; cho dù mình và Eriko có ra sức ngăn cản đi nữa. Chỉ có điều lúc này thì chưa được. Vì cậu chẳng còn người thân nào để bảo cho cậu biết là không được.; nên mình thay mặt họ làm chuyện đó. Và những đồng tiền vô bổ mà mẹ mình kiếm được là để dùng cho những lúc như thế này. Chứ không phải chỉ để mua máy xay hoa quả đâu.- Cậu ta cười.- Cậu cứ ở lại nhà mình đi. Đừng có sốt ruột.
    Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi; bình thản nói từng lời rành rọt; với một thành ý như thể đag thuyết phục một kẻ phạm tội giết người ra đầu thú.
    Tôi gật đầu.
    -?Thôi nào; phải quay lại công việc cọ sàn bếp thôi.- Cậu ta nói.
    Tôi cũng đứng lên và mang mọi thứ đi rửa.
    Tôi nghe thấy tiếng hát khe khẽ của Yuichi lẫn vào tiếng nước lúc tôi đang rửa cốc
    ?oAnh neo thuyền thật khéo
    Vào nơi mũi đất xa
    Sợ sẽ làm tan mất
    Mặt nước; bóng trăng ngà.?
    - ồ; mình cũng biết bái này. Tựa đề là gì nhỉ? Mình khá thích nó. Ai hát ấy nhỉ?- tôi hỏi Yuichi
    - xem nào; à; Kikuchi Momoko. Thật sâu lắng phải không!- Yuichi cười.
    - Ừ; thật sâu lắng!
    Tôi cọ bồn rửa bát còn Yuichi cọ sàn bếp; hai chúng tôi vừa kì cọ vưà tiếp tục ngân nga bài hát. Giữa đêm khuya; tiếng hát chúng tôi vang lên khắp gian bếp tĩnh mịch; thật là vui.
    - Mình thích nhất đoạn này.
    Nói rồi tôi bắt đầu hát phần đầu của đoạn thứ hai.
    ?oKìa ngọn đèn trên biển
    Đang lấp loáng xa xa
    Như nắng qua kẽ lá
    Rọi vào đêm hai ta?
    Hai chúng tôi như hai đứa trẻ; ríu rít hát đi hát lại rất to bài hát
    ?oKìa ngọn đèn trên biển
    Đang lấp loáng xa xa
    Như nắng qua kẽ lá
    Rọi vào đêm hai ta??
    Bỗng dưng tôi buột miệng
    - Chết; chúng mình hát to thế này; bà đang ngủ ở phòng bên sẽ thức dậy mất.
    Chết thật; tôi thầm nghĩ. Nói rồi tôi mới nghĩ ra.
    Yuichi thì hình như bối rối hơn; cậu ta vẫn xây lưng về phía tôi; đôi tay đang kì cọ bỗng dừng hẳn lại. Rồi cậu ta quay lại nhìn tôi; đôi mắt đầy vẻ khó xử.
    Tôi chẳng biết phải làm sao; bèn nở một nụ cười chữa thẹn.
    Cậu con trai mà cô Eriko đã nuôi nấng bằng thứ tình yêu dịu dàng ấy; vào những lúc thế này; bỗng thoắt biến thành một trang vương tử.
    - Dọn dẹp ở đây xong; trên đường về nhà; chúng mình ghé qua cái quán cóc trong công viên ăn mì nhé!- cậu ta đề nghị.
    Thế rồi tôi tỉnh giấc.
  5. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Trên chiếc sofa; ở nhà Tanabe; vào lúc nửa đêm?Đáng lẽ mình không nên làm cái việc khồng phải thói quen của mình là đi ngủ sớm như thế này. Một giấc mơ kì lạ?Tôi vừa nghĩ như vậy vừa vào bếp uống nước. Chẳng hiểu sao tôi thấy lòng mình cô quạnh. Cô Eriko vẫn chưa về. Hai giờ sáng.
    Những cảm xúc của giấc mơ vẫn hiển hiện trong tâm trí tôi. Tôi vừa lắng nghe tiếng nước bắn vào bồn rửa bằng sắt không gỉ vừa mơ màng nghĩ; hay là bây giờ mình sẽ đi cọ bồn rửa bát.
    Đêm cô đọc và tĩnh lặng; tới mức có thế nghe thấy rất sâu trong màng nhĩ thứ âm thanh của những vì sao đang chuyển động trên bầu trời. Một cốc nước đầy. Nước đang thấm dần vào trái tim khô héo của tôi. Trời hơi lạnh. Đôi chân trần trong chiếc dép đi trong nhà của tôi đang khẽ run lên.
    - Chúc một buổi tối tốt lành.- Yuichi bất chợt tiến đến đằng sau làm tôi giật nảy mình.
    - Sao vậy?- tôi quay lại.
    - Mình chợt tỉnh giấc; tự nhiên thấy đói bụng; định nấu ít mì ăn?
    Khác hẳn với trong mơ; Yuichi của hiện thực đang rối bù và nói với một bộ mặt ngái ngủ xấu xí.
    - Mình sẽ nấu cho; cậu ngồi đó đi. Ngồi lên chiếc ghế sofa của mình ấy.
    Còn tôi đang đáp lại lời cậu ta với một khuôn mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì vì đã khóc đên sưng vù cả hai mắt.
    - Ờ; mình sẽ ngồi lên ghế sofa của cậu.
    Nói rồi cậu ta lảo đảo đặt mình lên chiếc ghế.
    Tôi mở tủ lạnh. Bên trên là cái bóng đèn đang nổi bồng bềnh trong bóng tối của căn phòng nhỏ. Tôi thái rau. Trong gian bếp mà tôi vô cùng yêu quý này. Tôi bất giác nghĩ; sao lại là mì; thật là một sự ngẫu nhiên kì lạ. Rồi vẫn quay lưng lại Yuichi; tôi định sẽ đùa cậu ta một chút.
    - Trong giấc mơ của mình; cậu cũng đang nói đến mì đấy.
    Nhưng chẳng có phản ứng nào cả. Hay là cậu ta ngủ mất rồi; nghĩ vậy tôi quay đầu lại; thì thấy Yuichi đang trố mắt nhìn tôi; kinh ngạc và ngơ ngác.
    - Không lẽ nào lại thế? ?" Tôi thốt lên
    Yuichi nói như lẩm bẩm một mình.
    - Có phải cái sàn bếp ở nhà cũ của cậu là màu ô liu đúng không? À; không phải mình đố cậu đâu.
    Có điều gì đó thật khác thường ở đây; nhưng rồi tôi cũng tự mình lí giải được.
    - Ban nãy; cảm ơn cậu đã cọ sàn bếp hộ mình.- tôi nói
    Có lẽ vì con gái luôn dễ dàng hơn trong việc chấp nhận những chuyện như thế này.
    - Mình tỉnh hẳn rồi.- cậu ta nói vậy; nhưng xem chừng vẫn ấm úc vì sự vỡ vạc muộn mằn của mình nên tiếp tục.- Giá mà có ai đó pha hộ mình í trà vào cái gì đó không phải cái tách nhỉ!
    Cậu ta cười.
    - Tự pha lấy đi.!- tôi đáp trả.
    - À ; phải rồi. Mình sẽ đi xay nước hoa quả. Cậu cũng uống chứ?
    - Ừ.
    Yuichi mở tủ lạnh lấy nho và vui vẻ lôi chiếc máy xay từ trong hộp ra.
    Tôi đứng đó; trong căn bếp giữa đêm khuya; vừa luộc mì vừa lắng nghe âm thanh của chiếc máy xay ầm ĩ đang làm nước nho cho hai chúng tôi.
    Giống như một việc gì đó thật ghê ghớm; mà cũng như sự việc chẳng đáng gì cả. Lại vừa như một kì tích ; mà lại chẳng khác nào một lẽ đương nhiên.
    Tôi đành cất vào lòng mình niềm cảm động mỏng manh chỉ trực tan biến đi mỗi khi định diễn tả thành lời. Phía trước còn dài. Và nào ai biết được; rồi một ngày nào đó; trong vòng quay không nghỉ của ngày và đêm; khoảnh khắc này sẽ chẳng biến thành một giấc mơ.
    - Làm phụ nữ cũng khó lắm chau ạ.
    Cô Eriko bỗng đường đột nói với tôi như vậy vào một buổi chiều hôm.
    Nghe cô nói vậy ; tôi rời mắt khỏi cuốn tạp chí đang đọc; ngẩng mặt lên hỏi lại: Sao hả cô? Bà mẹ xinh đẹp đang tranh thủ tưới nước cho lũ cây bên bậu cửa trước lúc đi làm.
    - Cô chợt muốn nói với Mikage vì cô xem chừng Mikage rất có tương lai. Điều này cô biết được trong thời gian cô nuôi Yuichi bé tí. Thật ra thì có nhiều cay đắng lắm. Nếu thực sự muốn tự mình tự lập thì rất nên nuôi dưỡng một thứ gì đó. Như là một đứa con hay một lũ cây cảnh này này. Lúc đó; mình sẽ nhận ra giới hạn của mình. Bởi đó chính là sự khởi đầu cháu ạ.
    Cô đnag nói về triết lí nhân sinh của đời mình với một giọng như hát.
    - Nhiều cay đắng và vất vả lắm phải không cô?
    Tôi xúc động nói.
    - Ừ; cuộc đời mà. Chỉ có điều; cô vẫn nghĩ; cuộc đời người ta không đến nỗi đi đến chỗ hoàn toàn tuyệt vọng; nếu từ đó người ta không thực sự nhận ra đâu là thứ mình không thể vứt bỏ;thì người ta sẽ lớn lên mà chẳng hiểu niềm vui thực sự là gì cả. Cô thấy mình đã thực sự may mắn?- cô nói.
    Mái tóc thả xuống nagng vai lòa xòa xao động. Chắc hẳn cô đã phải trải qua những ngày không sao kể xiết; những chuyện tồi tệ và con đường trước mặt gian khó.; cheo leo tới mức chẳng dám nhìn lên. Ngay cả tình yêu cũng không thể cứu rỗi được tất cả. Mặc dầu vậy; lọt thỏm trong ánh hoàng hôn; con người ấy vẫn đang tưới nước cho đám cây cỏ bằng đôi bàn tay thon thả của mình. Ngập tràn là thứ ánh sáng dịu nhẹ đang bừng lên như sắp tạo thành chiếc cầu vồng giữa dòng nước trong suốt.
    - Có lẽ cháu hiểu.?"Tôi nói.
    - Cô rất mến tấm lòng chân thật của Mikage. Bà cháu chắc hẳn là một người rất tuyệt vời.; phải không! ?" Mẹ-người-ấy hỏi tôi.
    - Niềm tự hào của cháu đấy ạ.- tôi nói
    - Cháu thật may mắn đấy.
    Cô cười lưng vẫn quay về tôi.
    Kể cả nơi này nữa; tôi cũng không thể ở lại mãi được; quay lại với cuốn tạp chí; tôi thầm nghĩ. Có thể điều ấy thật khó khăn; có thể nó làm tôi hơi choáng váng; nhưng không thể nào khác được.
    Một ngày nào đó; rồi tôi sẽ thấy da diết nhớ nơi này từ một phường trời khác?
    Hay lại có một ngày; tôi lại được trở về đứng trong căn bếp ấy?
    Nhưng dù sao thì lúc này đây; tôi vẫn đang ở cùng với bà mẹ giỏi giang và cậu con trai với đôi mắt thật hiền. Như thế là đủ.
    Rồi sẽ có biết bao nhiêu chuyện khi tôi lớn hơn; sẽ bao lần nữa tôi suy sụp; như chìm sâu xuống đáy vực. Sẽ bao lần nữa tôi khốn đốn; nhưng sẽ là ngần ấy lần tôi trở về. Tôi sẽ không đầu hàng; tôi sẽ không buông tay.
    Bếp trong những giấc mơ.
    Có lẽ tôii đã có rất nhiều; rất nhiều những căn bếp như thế. Trong tim mình ; hoặc trong thực tại. Hoặc ở một nơi rất xa mà tôi sẽ tới. Căn bếp chỉ có một mình tôi; hay có rất nhiều người nữa; hay chỉ có hai người. Chắc chắn; tôi sẽ có rất nhiều; ở tất cả những nơi mà tôi sống.
  6. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Kitchen 2! Trăng tròn
    Cô Eriko chết; vào một ngày cuối thu.
    Cô bị một gã mất trí theo đuổi và giết chết. Gã đó bắt gặp Eriko lần đầu tiên ở trên phố; gã đã để ý tới cô; đeo đuổi cô và khám phá ra rằng cửa hàng mà cô đang làm việc là một gay- bar. Rồi gã đã viết một bức thư dài; kể rằng gã đã sốc vì cô là đàn ông.. Rồi từ đó; gã tới ở lì trong quán. Gã trơ trẽn nhường nào; thì Eriko và mọi người trong quán lại lạnh nhạt với gã nhường ấy; vì thế; gã lớn tiếng la lối; rằng gã bị xúc phạm; và rồi một đêm; gã bất ngờ dùng dao đâm Eriko. Mặc cho máu chảy; Eriko vẫn đưa hai tay với lấy quả tạ tay bằng sắt trang trí trên quầy bar xuống và đập kẻ phạm tội cho đến chết.
    - Đây là hành động tự vệ chính đáng nên vô tôi phải không?
    Nghe đâu; đó là cậu nói cuối cùng của Eriko.
    ?Sau khi bước qua mùa đông; con bé Sakurai Mikage ; mới biết được câu chuyện ấy. Yuichi gọi điện cho tôi khi mọi chuyện đã kết thúc từ rất lâu.
    - Mẹ mình đã chiến đấu tới lúc chết.
    Yuichi đột ngột thông báo với tôi như thế. Vào lúc một giờ sáng. Chuông điện thoại reo vang trong bóng tối; tôi bật dậy chộp lấy ống nghe; không hiểu xảy ra chuyện gì; trong cái đầu còn ngái ngủ của tôi; làng màng hiện lên khung cảnh của một bộ phim chiến tranh.
    - Yuichi? cái gì cơ? Chuyện gì?
    Tôi nhắc lại câu hỏi. Sau một hồi im lặng; Yuichi nói.
    - Mẹ mình?à không; bố mình; bị giết chết rồi.
    Tôi không sao hiểu nổi. Tôi không chịu hiểu. Tôi im lặng nín thở. Yuichi bắt đầu kể cho tôi nghe về cái chết của Eriko; nhưng dường như cậu ấy không muốn nói chuyện với tôi trong tình trạng như vậy.
    Càng lúc càng không thể nào tin nổi; đồng tử của tôi như bất động; và trong khoảnh khắc; chiếc ống nghe bỗng trở nên xa lắc.
    - Chuyện ấy? xảy ra khi nào? Vừa mới xảy ra lúc nãy à?
    Tôi hỏi mà không hiểu giọng nói của mình phát ra từ đâu và mình đang nói gì.
    -?Không; lâu rồi. Mình tổ chức một lễ tang nhỏ chỉ có những người bạn cùng làm trong quán với mẹ?Mình xin lỗi. Mình không sao?không thể nào làm nổi cái việc báo tin cho cậu được.
    Tôi cảm thấy như có ai đó đang cắt đi từng miếng thịt trên ngực mình. Thế nghĩa là không còn có cô Eriko nữa rồi. Kể từ giờ; cô ấy không còn ở bất cứ nơi đâu trên cõi đời này nữa.
    - Mình xin lỗi. Mình thành thật xin lỗi.
    Yuichi cứ nhắc đi nhắc lại.
    Điện thoại chẳng truyền đạt được điều gì. Tôi không nhìn thấy Yuichi. Tôi không hiểu Yuichi đang muốn gì; muốn khóc hay muốn cười lên thật to; muốn nói chuyện thật lâu hay chỉ muốn ở một mình?
    - Yuichi; mình sẽ tới chỗ cậu bây giờ. Có được không? Mình muốn nhìn thấy Yuichi và cùng nói chuyện.- tôi nói
    - ừ; cậu đến đây đi. Lúc về mình sẽ đưa về; đừng lo.
    Tôi vẫn chẳng thể xác định được những cảm xúc của cậu ây.
    - Thế nhé.- tôi nói rồi dập máy.
    ?Mình gặp cô ấy lần cuối là khi nào nhỉ? Lúc chia tay hai người có cười với nhau không? Đầu óc tôi quay cuồng. Từ hồi sang thu; tôi đã bỏ hẳn việc theo học ở trường và làm phụ tá cho một chuyên gia nấu ăn. Sau khi bà mất; chỉ còn lại một mình; tôi đã sống cả nửa năm ở nhà Tanabe cùng với Yuichi; và mẹ cậu ấy là cô Eriko; mà thực ra là một người đàn ông?Hay lần cuối cùng chính là lúc chuyển nhà? Cô Eriko đã khóc một chút và bảo tôi: Ở gần đây thì cuối tuần cứ ghé qua nhé!...À; không phải. Tôi mới gặp cô cuối tháng trước. Đúng rồi; trong lúc tôi đi mua hàng trong siêu thị vào quãng nửa đêm.
    Nửa đêm; tôi không sao ngủ được; nên định chay ra siêu thị Family Mart mua ít caramel mang về thì gặp cô Eriko và mấy cô bạn đồng nghiệp; cũng là đàn ông; vừa kết thúc công việc; đang uống cà phê trong cốc giấy và ăn oden(*) gần chỗ lối vào của siêu thị. Tôi vừa cất tiếng gọi: Cô Eriko thì cô cầm lấy tay tôi và cười: Trời ơi; Mikage không còn ở nhà cô nữa mà nom đã gầy hẳn đi rồi này. Cô mặc một chiếc váy liền áo màu thiên thanh.
    Mua caramel xong; tôi bước ra ngoài thì thấy cô cầm trên tay chiếc cốc và đang cau mày dõi nhìn khu phố sáng rực trong đêm. Trông mặt cô Eriko giống đàn ông quá; tôi nói đùa. Cô Eriko bỗng nở một nụ cười và chọc lại tôi: Hư nào; con gái toàn bôi xấu tôi thôi; cô nàng đang bắt đầu dậy thì rồi thì phải. Cháu qua thời kì đó rồi; tôi nói vậy khiến khác cô gái khác làm cùng trong quán bar phải bật cười. Sau đó? cô còn nói: Nhớ đến nhà cô chơi đấy nhé. Ôi; vậy là tốt rồi; chúng tôi đã chia tay nhau bằng những nụ cười. Đó là lần cuối cùng.

  7. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ tôi đã phải mất vài phút để tìm bộ bàn chải đánh răng nhỏ kiểu di lịch và chiếc khăn mặt. Lòng tôi đang rối bời. Tôi hết mở ra và đóng vào chiếc ngăn kéo; rồi mở cửa nhà vệ sinh ra xem; rồi đánh đổ lọ hoa; rồi lau nhà; cứ như vậy tôi đi đi lại lại loanh quanh trong phòng mà rốt cuộc chẳng có thứ gì trong tay. Quả thực; lúc nhận ra điều đó tôi đã khẽ bật cười; phải bình tĩnh; tôi nhắm mắt lại và tự nhủ.
    Sau khi cho bàn chải và khăn mặt vào túi; kiểm tra đi kiểm tra lại van bếp ga và đặt điện thoại ở chế độ lưu tin nhắn; tôi ra khỏi phòng bằng đôi chân đang run rẩy.
    Tỉnh táo hơn một chút; tôi nhận ra mình đang sải bước trên con đường mùa đông giữa đêm khuya để tới nhà Tanabe. Đi dưới bầu trời đầy sao trong tiếng lanh canh của chùm chìa khóa; tôi thấy nước mắt mình trào ra; hết giọt này đến giọt khác. Cả con đường; cả bàn chân tôi; cả dãy phố im lìm đều méo xẹo đi trong dòng nước mắt nóng hổi. Phổi tôi bỗng nhiên tắc nghẹn; tôi khó thở. Tôi cố thử hít thở sâu làn gió lạnh buốt; song chỉ cảm thấy một chút không khí mỏng manh đi vào ***g ngực. Những đầu dây thần kinh ẩn sâu nơi đáy mắt như đang cóng đi vì gió rét.
    Tôi không còn thấy rõ những thứ bình thường vẫn đập vào mắt tôi: cột điện; ngọn đèn đường; những chiếc ô tô đang đứng đó và cả bầu trời đen sẫm. Tất cả đều biến dạng; phát sáng; đẹp một cách siêu thực; tựa như đang nằm ở phía bên kia luồng khí nóng đang bốc lên; và ập tới trước mắt tôi Tôi cảm thấy mình không sao ngăn được dòng năng lượng đang vụt thoát ra từ khắp cơ thể với một sức mạnh ghê ghớm. Chúng phát ra những tiếng xì xì rồi tan biến vào bóng đêm.
    Hồi cha mẹ tôi mất; tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Hồi ông tôi mất; tôi đã biết yêu. Còn lúc này đây; tôi cảm thấy đơn độc hơn bao giờ hết; hơn cả khi bà tôi mất đi và tôi chỉ còn lại có một mình.
    Bất chợt từ sâu trong cõi lòng; tôi muốn quẳng đi tất cả; cả việc bước đi và việc phải sống tiếp. Chắc chắn rồi ngày mai sẽ tới; rồi ngày kia sẽ tới; và rất chóng; rồi tuần sau sẽ tới. Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy điều ấy lại phiền lụy đến thế như lúc này. . Tôi thực sự sợ khi phải nghĩ rằng; cả những lúc đó tôi sẽ phải sống trong đau buồn và u uẩn. Bão tố đang quần đảo trong lòng; vậy mà tôi vẫn bước đi bình thản; tôi bỗng thấy hình ảnh của mình khi ấy sao mà ảm đạm
    Tôi muốn mau chóng chấm dứt dòng suy tưởng ấy; phải rồi; chỉ cần gặp được yuichiôi muốn mau chóng chấm dứt dòng suy tưởng ấy; phải rồi; chỉ cần gặp được Yuichi thôi; tôi thầm nghĩ. Phải nghe Yuichi kể lại chi tiết sự việc trước đã. Nhưng; liệu có thay đổi được gì không? Liệu có ích gì không? Hay chỉ như một cơn mưa giá lạnh ngừng rơi trong bóng tối. Đâu phải là niềm hi vọng. Hay chỉ là một dòng chảy bé nhỏ; tăm tối đang đổ thêm vào vũng bùn tuyệt vọng lớn hơn mà thôi.
    Tôi bấm chuông cửa nhà Tanabe với bao nhiêu tình cảm ngổn ngang. Tôi đi bộ chứ không dùng thang máy; vậy mà đã leo lên đến tầng mười tự lúc nào. Và tôi đang thở hổn hển vì quyết định đó.
    Tôi nghe thấy nhịp bước chân quen thuộc của Yuichi đang đi ra cửa. Hồi còn ăn nhờ ở đậu nơi đây; tôi vẫn thường ra ngoài mà quên mang theo chìa khóa; và không biết bao nhiêu lần tôi đã phải ấn cái chuông cửa này vào lúc nửa đêm. Lúc nào cũng là Yuichi thức dậy; và tiếng chốt cửa được mở lại vang lên.
    Text
  8. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Cửa
  9. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    Cửa mở; Yuichi đã gày đi đôi chút; ló mặt ra.
    - Chào.- Yuichi lên tiếng.
    - Lâu rồi bọn mình mới gặp nhau.- Tôi vừa nói vừa không sao ngăn nổi nụ cười đang nở trên môi; điều ấy khiến chính tôi cũng cảm thấy vui. Từ đáy lòng mình tôi thành thực vui sướng được gặp lại Yuichi.
    - Mình vào nhà được chứ?
    Tôi nói với Yuichi đang ngẩn người đứng đó. Yuichi vẻ mặt đầy ngạc nhiên nở một nụ cười như không còn chút sức lực nào và cất tiếng.
    - Ừ; tất nhiên là được rồi...À; vì mình cứ nghĩ cậu sẽ giận dữ lắm cơ; nên có hơi ngạc nhiên. Xin lỗi nhé. Cậu vào nhà đi.
    - Mình;- tôi nói- có bao giờ giận những chuyện như thế này đâu. Cậu biết rồi mà.
    - Ừ.- Yuichi cố gượng cười như mọi khi.
    Tôi cũng mỉm cười đáp lại và bắt đầu cởi giày ra.
    Căn phòng mà trước đây ít lâu tôi vẫn còn sống thoạt tiên gây cho tôi một cảm giác bồn chồn rất lạ; nhưng rồi tôi lập tức quen ngay và sự thân thuộc đặc trưng của nó lại bắt đầu ào đến. Trong khi tôi mặc cho mình lún sâu xuống chiếc ghế sofa và lặng lẽ suy nghĩ về cái cảm giác ấy thì Yuichi mang cà phê tới.
    - Mình có cảm giác như lâu lắm rồi mình mới đến đây.
    - Ừ. Vì độ này cậu cũng bận phải không? Công việc thế nào? Có thú vị không?- Yuichi nhẹ nhàng hỏi tôi.
    - Ừ; thời kì này; với mình mọi thứ đều rất vui; ngay cả việc gọt vỏ khoai tây.
    Tôi mỉm cười đáp lại thì Yuichi đặt tách cà phê xuống và bất chợt bắt đầu câu chuyện.
    - Đã lâu rồi đầu óc mình mới lại bình thường như đêm nay. Không thể không báo cho cậu biết; mà phải đúng vào lúc này. Nên mình đã gọi điện.
    Tôi chuẩn bị tư thế lắng nghe; rướn người về trước và nhìn thẳng vào Yuichi. Yuichi bắt đầu kể.
    - Trong suốt thời gian cho tới đám tang; mình không còn hiểu cái gì là cái gì nữa. Đâù óc mình trống rỗng; còn trước mắt mọi thứ đều đen đặc. Với mình; con người ấy; có lẽ là người bạn cùng phòng duy nhất; người mẹ duy nhất và người cha duy nhất. Vẫn luôn như thế từ khi mình biết nghĩ. Vì thế mình đã bấn loạn hơn nhiều lần mình tưởng; có biết bao nhiêu việc phải làm mà mỗi ngày cứ vùn vụt trôi qua một cách vô cớ; như hòn đá lăn xuống dốc. Thế rồi; cậu thấy đấy; cái cách chết của người ấy cũng thật chẳng bình thường chút nào; và lại là một vụ án hình sự nữa; nên nào là vợ của tên giết người; nào là con của hắn cứ liên tiếp xuất hiện; rồi cả những người phụ nữ làm ở trong quán nữa; tất cả đều rơi vào trạng thái hoảng loạn; nếu mình không làm sao cho ra dáng một thằng con cả; thì chưa chắc những chuyện đó đã lắng xuống. Mình đã luôn nghĩ đến Mikage. Thật đấy. Lúc nào cũng nghĩ đến. Nhưng mình đã không thể gọi điện cho cậu được. Bởi mình sợ rằng; chỉ cần cho Mikage biết thôi; thì tất cả mọi thứ sẽ biến thành sự thật mất. Nghĩa là ; cái sự thật là mình chỉ còn lại có một mình; vì mẹ; tức là cha mình; đã chết theo cái cách như vậy. Nhưng bây giờ ngẫm lại; nghĩ mình thật tệ; đã không báo cho Mikage; mẹ mình đã thân thiết với Mikage thế cơ mà; phải không? Mình hẳn là đã bị điên mất rồi; phải không?
    Ánh mắt xoáy sâu vào chiếc tách; Yuichi kể như lẩm nhẩm một mình. Tôi nhìn không chớp mắt vào cái con người đã bị đánh gục ấy.
    - Dường như xung quanh chúng mình;- đó là câu đầu tiên mà tôi bật ra được;- lúc nào cũng đây ắp cái chết phải không. Bố mẹ mình; ông mình; bà mình...người mẹ đã sinh ra Yuichi; và cô Eriko; thật quá sức tưởng tượng. Vũ trụ rộng lớn thế; nhưng làm gì có ai như hai kẻ chúng mình phải không? Nếu coi việc chúng mình làm bạn với nhau là ngẫu nhiên; thì thật là khủng khiếp...Ôi; mọi người sẽ chết mất; chết hết mất thôi.
    - Ừ. - Yuichi cười.- Chúng mình phải đề nghị những người muốn chết cho sống bên cạnh; biết đâu lại chả thành một việc ra tiền. Chỉ có điều là một công việc tiêu cực thôi; phải không?
    Nụ cười tươi tắn mà cô đơn; tựa như ánh sáng tan ra. Đêm; mỗi lúc một khuya hơn. Tôi quay ra nhìn khung cảnh ban đêm đang lấp lóa tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ. Khu phố nhìn từ trên cao xuống như được tô một đường viền bằng những hạt sáng; và làn xe cộ chợt biến thành dòng sông ánh sáng chảy tràn giữa bóng tối.
  10. ivalus

    ivalus Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/06/2007
    Bài viết:
    1.242
    Đã được thích:
    0
    - Thế là bỗng nhiên mình trở thành một đứa trẻ mồ côi.- Yuichi nói.
    - Với mình đây là lần thứ hai. Tuy chẳng phải chuyện gì đáng để khoe khoang.
    Tôi cười và nói vậy; thì bất ngờ những giọt lệ từ khóe mắt Yuichi trào ra không sao ngăn lại được.
    - Mình đã muốn nghe câu nói đùa ấy của cậu từ rất lâu rồi.- Yuichi vừa lấy tay quệt mắt vừa nói.- Mình đã muốn nghe biết chừng nào.
    Tôi đưa hai tay ra ghì chặt lấy đâu Yuichi vào lòng vào nói : Cảm ơn cậu vì đã gọi điện cho mình.
    Tôi quyết định xin Yuichi chiếc áo len màu đỏ mà cô Eriko thường mặc để làm kỉ niệm.
    Vì tôi còn nhớ; có một đêm; cô Eriko bắt tôi mặc thử nó và bảo: Tức chết mất thôi; chiếc áo đắt thế này mà lại hợp với Mikage hơn.
    Sau đó; Yuichi đưa cho tôi tờ di chúc của cô Eriko; mà nghe đâu còn kèm theo bao nhiêu thứ khác nằm đầy trong ngăn kéo của chiếc bàn trang điểm; và chúc tôi ngủ ngon rồi đi về phòng. Còn lại tôi ngồi đọc một mình.
    TextYuichi;
    Con biết không; cái cảm giác viết thư cho con trai mình khó tả vô cùng. Nhưng mà dạo này; mẹ lờ mờ cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm nên quyết định viết cho con để phòng khi bất trắc. Đừng tin; mẹ nói đùa đấy. Rồi một ngày gần đây; hai mẹ con mình sẽ cùng đọc lại và cùng cười với nhau nhé.
    Nhưng mà này; con thử nghĩ xem. Nếu mẹ chết đi; con sẽ chỉ còn có một mình thôi đấy. Đến lúc đó; con lại chẳng cùng cảnh ngộ với Mikage ấy à. Rồi chẳng cười được con bé nữa đâu. Vì chúng ta chẳng còn ai thân thích trên đời này cả. Lúc lấy mẹ con; mọi mối dây ràng buộc họ hàng đã bị cắt đứt; và lúc thay đổi giới tính; người ta kể lại rằng; ông bà ngoại con đã không thôi nguyền rủa mẹ; chính vì vậy; con đừng có mong liên lạc với ông bà con làm gì; dù trong bất kì hoàn cảnh nào. Con hiểu chưa?
    Yuichi này; trên cõi đời này có rất nhiều loại người phải không? Có những con người cứ mãi sống trong một thứ vũng lầy tăm tối mà mẹ khó lòng lí giải nổi. Những kẻ cứ cố tình làm người khác thấy ghê tởm; cứ cố công lôi kéo sự chú ý của người khác; để rồi tự đẩy mình vào ngõ cụt; mẹ không sao hiểu nổi thứ tình cảm ấy. Dù kẻ ấy có dằn vặt khổ sở như thế nào chăng nữa; thì cũng không thể có chỗ cho sự cảm thông. Bởi chính mẹ; cũng đã phải vứt bỏ đi chính sự an nguy của bản thân mình để sống cho vui vẻ cơ mà. Mẹ đẹp. Mẹ rực rỡ. Nên đành phải chấp nhận rằng ; việc mẹ hấp dẫn người khác; dù không chủ ý; cũng giống như một thứ tiền thuế mà mình phải trả. Vậy nên; nếu mẹ có bị sát hại; hãy coi đó như một tai nạn. Con đừng tưởng tượng ra những chuyện linh tinh đấy. Phải tin mẹ; người đang ở trước mặt con đây.
    Mẹ đã khá là gắng sức khi định viết cho con bức thư này với giọng văn của đàn ông; nhưng nghe chừng buồn cười lắm. Mẹ không thể nào viết được vì thấy xấu hổ. Mẹ vẫn luôn nghĩ rằng; tuy mình sống với cái lốt phụ nữ đã rất lâu;nhưng ở đâu đó trong con người mình; hẳn vẫn còn cái bản thể đàn ông; cái bản thể thực sự của mẹ; nghĩa là cái thiên chức của một người cha ấy. Nhưng cả thân thể và tâm hồn mẹ đã là phụ nữ rồi; cả trên danh nghĩa và trên thực tế; mẹ đã là mẹ của con. Buồn cười thật.
    Mẹ yêu cuộc đời của chính mình. Cả phần đời mà mẹ là đàn ông; cả phần đời khi mẹ lấy mẹ của con; cả phần đời khi mẹ con mất và mẹ trở thành một người phụ nữ; cả khi nuôi con khôn lớn; cả khi được sống hạnh phúc với con... à; còn cả khi Mikage đến sống ở nhà mình nữa chứ! Hồi ấy là vui nhất phải không? Chẳng hiểu sao mẹ lại muốn gặp Mikage đến thế. Nó cũng là một đứa con yêu quý của mẹ.
    Ôi; sao mẹ lại cảm thấy bi lụy thế này.
    Cho mẹ gửi lời chào tới Mikage. Nhớ nhắc nó đừng có nhổ lông chân trước mặt bọn con trai nhé! Nom chẳng ra làm sao cả. Con cũng nghĩ thế đúng không?
    Những thứ mẹ nhét kèm trong phong bì này là tất cả gia tài của mẹ đấy. Chắc là con sẽ không hiểu được mấy thứ giấy tờ cách rách này đâu. Nên nhớ phải liên lạc với luật sư con nhé. Ờ; mà đằng nào tất cả chẳng là của con; trừ cái quán. Làm con một sướng thế đấy; cậu chàng ạ.

Chia sẻ trang này