1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ko biết đặt tên gì...............không biết.có thể lấy tên : làm ơn đừng khoá được ko nhỉ ?!?!?!

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi xiaowushi, 25/10/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. got_but_chi

    got_but_chi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/12/2004
    Bài viết:
    2.552
    Đã được thích:
    0
    Sau nhiều ngày nhịn đói, một con sói cuối cùng tìm được ít thức ăn. Nó đói quá nên ăn ngốn ngấu hấp tấp và gặp rắc rối. Một khúc xương mắc vào họng sói.
    Trong khi sói đứng đó ho, khạc, mắc nghẹn, không biết làm sao để lấy khúc xương ra, thì có một con sếu đi ngang qua.
    -Chỉ có anh mới giúp được tôi nhờ cái mỏ dài,- sói vừa nói vừa khạc tiếp, nếu anh giúp được tôi, thì tôi sẽ trọng thưởng.
    Sếu đồng ý.thế là sếu thò sâu cái mỏ dài vào trong cổ họng sói, rồi nhẹ nhàng gắp khúc xương ra.
    Công việc đã làm xong và sếu đòi được thưởng như đã hứa. Nhưng con sói xảo quyệt đã đổi ý.
    -Ta không cắn nát đầu ngươi là may mắn lắm đó,tha cho ngươi cái đầu là một phần thưởng xứng đáng rồi, cút đi !-Con sói vô ơn nói.
    Phản ứng của chúng ta sẽ là:"Sao mà gian manh và vô ơn bạc nghĩa đến thế !". Và phản ứng như thế là dễ hiểu, bởi sói đã không giữ đúng lời hứa; sói đã không công bằng.
    Nhưng hãy suy nghĩ thêm. Phần lớn chúng ta luôn mong đợi một cái gì đó đáp lại khi ta tỏ ra tử tế với người khác. Ta không bao giờ cho không. Và đều đó cũng hơp lý thôi. Sói không đúng khi nói với sếu rằng:" Tha cho ngươi cái đầu là phần thưởng xứng đáng rồi". Nhưng sâu xa hơn, ta phải hiểu rằng một hàng vi có nghĩa phải được thực hiện với ý nghĩ chính nó đã là một phần thưởng.
    Hãy luôn nhớ rằng:"cho đi hạnh phúc hơn nhận về".
  2. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Có những điều đốt mãi chẳng thành troMối tình đầu và trái tim em đóĐể chiều nay kỷ niệm về ngang ngõNgơ ngác nhìn cơn gió chở mùa sangCó những hôm đưa tay nhặt lá vàngBằng chứng muộn màng của một ngày yêu cũChợt nỗi nhớ ào về như thác lũĐổ xuống đời đánh vụn những đam mê
    Có những khi nghịch mãi sợi tóc thềĐã biết rằng trói đời nhau không dễChuyện chúng mình vẫn muôn đời như thếChẳng thể nào san sẻ hết cho nhau
    Em còn gì ? chỉ còn lại nỗi đauVà vết thương vẫn còn đang rỉ máuCó nơi nào để buồn và nương náuCho nụ cười thơ ấu nở trên môi
     
     
  3. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Có những điều đốt mãi chẳng thành troMối tình đầu và trái tim em đóĐể chiều nay kỷ niệm về ngang ngõNgơ ngác nhìn cơn gió chở mùa sangCó những hôm đưa tay nhặt lá vàngBằng chứng muộn màng của một ngày yêu cũChợt nỗi nhớ ào về như thác lũĐổ xuống đời đánh vụn những đam mê
    Có những khi nghịch mãi sợi tóc thềĐã biết rằng trói đời nhau không dễChuyện chúng mình vẫn muôn đời như thếChẳng thể nào san sẻ hết cho nhau
    Em còn gì ? chỉ còn lại nỗi đauVà vết thương vẫn còn đang rỉ máuCó nơi nào để buồn và nương náuCho nụ cười thơ ấu nở trên môi
     
     
  4. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...............................chẳng có từ gì để miêu tả cả
    Tại sao cứ thích làm mình đau nhỉ? tò mò là ko tốt ... tại sao lại đi tò mò làm cái gì nhỉ? nhiều việc chỉ cần nhìn cũng đã biết tại sao lại cứ cố tình tìm hiểu? để rồi...... ngu lắm cơ
    À mà hình như hôm nay có người đi kí hd làm việc mới thì phải.Mấy hôm nay ko hiểu do bận rộn với tình yêu nên ko vào mạng, hay ghét mình rồi nên ko trả lời
    Hôm đó tranh luận có gay gắt thật mà lúc nghe nói cùn cũng thấy tức thật đấy, nhưng mà chỉ tức lúc đó thôi, mỗi người 1 cách nghĩ. mỗi người 1 quan niệm mà đâu phải ai cũng giống ai, và đâu có thể bắt ai cũng phải theo suy nghĩ của mình được đúng ko? Hôm đó về lấy giá sách mà, người ta hẹn ngày đó giao giá sách cho, nên mới out chạy về nhà thôi
    Ai thèm giận dỗi làm gì cho tốn hơi chứ
    chúc bạn thân yêu năm mới có nhiều cái mới. Qua chỗ mới sóng yên biển lặng, sự nghiệp mỗi ngày 1 tăng tiến , tiền thì ngày hôm trước nhiều hơn ngày hôm sau nha à nói nhầm tiền ngày hôm sau nhiều hơn ngày hôm trước
    thôi đi ăn đây :D
    881
    hi vọng chiều có thể gặp nhau nha, ko nói chuyện cũng thấy nhớ bạn lắm đó, bạn thân yêu
  5. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...............................chẳng có từ gì để miêu tả cả
    Tại sao cứ thích làm mình đau nhỉ? tò mò là ko tốt ... tại sao lại đi tò mò làm cái gì nhỉ? nhiều việc chỉ cần nhìn cũng đã biết tại sao lại cứ cố tình tìm hiểu? để rồi...... ngu lắm cơ
    À mà hình như hôm nay có người đi kí hd làm việc mới thì phải.Mấy hôm nay ko hiểu do bận rộn với tình yêu nên ko vào mạng, hay ghét mình rồi nên ko trả lời
    Hôm đó tranh luận có gay gắt thật mà lúc nghe nói cùn cũng thấy tức thật đấy, nhưng mà chỉ tức lúc đó thôi, mỗi người 1 cách nghĩ. mỗi người 1 quan niệm mà đâu phải ai cũng giống ai, và đâu có thể bắt ai cũng phải theo suy nghĩ của mình được đúng ko? Hôm đó về lấy giá sách mà, người ta hẹn ngày đó giao giá sách cho, nên mới out chạy về nhà thôi
    Ai thèm giận dỗi làm gì cho tốn hơi chứ
    chúc bạn thân yêu năm mới có nhiều cái mới. Qua chỗ mới sóng yên biển lặng, sự nghiệp mỗi ngày 1 tăng tiến , tiền thì ngày hôm trước nhiều hơn ngày hôm sau nha à nói nhầm tiền ngày hôm sau nhiều hơn ngày hôm trước
    thôi đi ăn đây :D
    881
    hi vọng chiều có thể gặp nhau nha, ko nói chuyện cũng thấy nhớ bạn lắm đó, bạn thân yêu
  6. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
    Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
    Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày."
    Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãv đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."
    Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
    Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một mòn quà đúng lúc cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
    Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".
  7. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư này vẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sự thân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
    Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ cho rằng đó là đôi giày của một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngày làm việc của mình.
    Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giày của ông ta rồi thầy và em cùng trốn vào sau những bụi cây kia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấy đôi giày."
    Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãv đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."
    Người sinh viên làm như lời vị giáo sư chỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi cây gần đó.
    Chẳng mấy chốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giày và áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Sự ngạc nhiên của ông dường như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bày tỏ sự cảm tạ đối với bàn tay vô hình nhưng hào phóng đã đem lại một mòn quà đúng lúc cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn.
    Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sư lên tiếng: "Bây giờ em có cảm thấy vui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu nói mà trước đây em không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về".
  8. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    ổằỗư"ổằỗư"ỗ^ỗs"ọá-ỗê
    ổằỗư"ổằỗư"ồ?ồ>zọáồZằ
    ổằỗư"ổằỗư"ổ-ảộ-ỗs"ồ>Âốs
    ọá?ồăồằọáồo
    ổằỗư"ổằỗư"ọẵỗs"ổêổằ
    ổằỗư"ổằỗư"ọá?ỗÂZỗÂZồẵ
    ổằỗư"ổằỗư"ố?êỗ"ảọáồạổ
    ọá?ồÔâọá?ồÔâổ>ốoỗƯằọẵ
    ọá?ồ'ẳọá?ồáồêỗ"ăồ>zồ?
    ồƠẵổfồ?ổSỗĐồoăốố'ọẵồf
    ồơổằỗư"ổằỗư"ồfọẵỗs"ồÊộY
    ồ>zổÔổoêổƠố?ồZằồưÔồ.ồƠẵỗôốoỗƯằọẵ
    ọá?ồ'ẳọá?ồáồêổo?ồ>zồ?
    ồƠẵổfồ?ổSỗĐồ?ốố'ọẵồf
    ồơổằỗư"ổằỗư"ồfọẵỗs"ồÊộY
    ồ>zổÔổoêổƠố?ồZằồưÔồ.ồƠẵỗôáọĂồđfỗs"ộÂ'ỗZ?
    ồưÔồ.ổ~ốôọẵ"ổ^'ổ-ổ.ổO?ồạồƠẵổ-ỗ?
    ồơổằỗư"ổằỗư"ồ,ồzỗs"ồÊộY
    ọẵồoăộ,Êộ?Oọẳsọáọẳsổfốàã
    ốđồắ-ổ^'ỗ^ọẵ
    ổằỗư"ổằỗư"ỗ^ỗs"ọá-ỗê
    ổằỗư"ổằỗư"ồ?ồ>zọáồZằ
    ổằỗư"ổằỗư"ốđồắ-ổ^'ỗ^ọẵ
  9. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    ổằỗư"ổằỗư"ỗ^ỗs"ọá-ỗê
    ổằỗư"ổằỗư"ồ?ồ>zọáồZằ
    ổằỗư"ổằỗư"ổ-ảộ-ỗs"ồ>Âốs
    ọá?ồăồằọáồo
    ổằỗư"ổằỗư"ọẵỗs"ổêổằ
    ổằỗư"ổằỗư"ọá?ỗÂZỗÂZồẵ
    ổằỗư"ổằỗư"ố?êỗ"ảọáồạổ
    ọá?ồÔâọá?ồÔâổ>ốoỗƯằọẵ
    ọá?ồ'ẳọá?ồáồêỗ"ăồ>zồ?
    ồƠẵổfồ?ổSỗĐồoăốố'ọẵồf
    ồơổằỗư"ổằỗư"ồfọẵỗs"ồÊộY
    ồ>zổÔổoêổƠố?ồZằồưÔồ.ồƠẵỗôốoỗƯằọẵ
    ọá?ồ'ẳọá?ồáồêổo?ồ>zồ?
    ồƠẵổfồ?ổSỗĐồ?ốố'ọẵồf
    ồơổằỗư"ổằỗư"ồfọẵỗs"ồÊộY
    ồ>zổÔổoêổƠố?ồZằồưÔồ.ồƠẵỗôáọĂồđfỗs"ộÂ'ỗZ?
    ồưÔồ.ổ~ốôọẵ"ổ^'ổ-ổ.ổO?ồạồƠẵổ-ỗ?
    ồơổằỗư"ổằỗư"ồ,ồzỗs"ồÊộY
    ọẵồoăộ,Êộ?Oọẳsọáọẳsổfốàã
    ốđồắ-ổ^'ỗ^ọẵ
    ổằỗư"ổằỗư"ỗ^ỗs"ọá-ỗê
    ổằỗư"ổằỗư"ồ?ồ>zọáồZằ
    ổằỗư"ổằỗư"ốđồắ-ổ^'ỗ^ọẵ
  10. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Chán quaaaaaáa............... tự nhiên muốn nhìn thấy 1 người mà mình ko nhớ mặt ko nhớ mặt thì tại sao lại muốn gặp đơn giản là vì nhớ người ....chuối

Chia sẻ trang này