1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ko biết đặt tên gì...............không biết.có thể lấy tên : làm ơn đừng khoá được ko nhỉ ?!?!?!

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi xiaowushi, 25/10/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    ồƯ,ổzoổ^'ỗs"ỗoẳọáưổo?ổê&nbsp;&nbsp; ChoĂng quĂ, hôm qua có 'ỏằâa nói ko muỏằ'n ra Hn vơ sỏằÊ ra HN ko gỏãp 'ặỏằÊc anhỗằọáổ~ồ>ọáồZổ," nên dạ ra Hn có nhiỏằu 'ặỏằng bay Quỏằ'c tỏ hặĂn, ỏằY gỏĐn nhà mà câng ko thăm vỏằ ồƯ,ổzoổ^'ổo?ọá?ỗ,ạọẳÔổ,Ko thỏằf tặỏằYng tặỏằÊng 'ặỏằÊc. em chỏằ<u thua ty nó giành cho anh,'ỏĐu hàng. Em ko biỏtồêọáọ?ồắ?ọ<ộsắốẵ giỏằ nên khuyên nó thỏ nào 'Ây. Ko hay có ? em ko biỏt nỏu khuyên có thơ hỏằng, ọẵồ^ôộ-đổ^'ọáọằ?ọạ^ọẳsồfỗÂZ còn nỏu khuyên ko thơ........Mỏằi ngặỏằi thặỏằng nói em nghâ viỏằ?c cỏằĐa ng khĂc ọáọẵ.ố~ốƯổOẵồ>z thơ rành mỏĂch nhặng 'ỏn chuyỏằ?n cỏằĐa mơnh thơ luôn luôn ko thông, chuỏằ'i quĂ !!ổ^-ốđáốTỗ->ố<Ưỗs"ọá?ổđàố?ồZằAnh à, nghe hặĂi tiêu cỏằc mỏằTt chút nhặng mà 'ỏn anh còn vỏưy thơ em biỏt tinổ^'ọằ?ọạ^ộfẵồưƯọáọẳs ai 'Ây? tin vào cĂi gơ 'Ây? ...............Nó chuyỏằfn sÂn ra HN bay 1 thĂng, em ko hiỏằfu&nbsp;ọẵốỗ^ổf.ồồfổ~ộ.' ngặỏằi 'ỏĐu tiên nó thông bĂo là ai Mỏạ hay anh ? nhỏằng 'au mỏằ-i cĂi là nó thông ộ??ọ?ộ?'ộ?'ọ?ồ^ộ??bĂo cho anh trặỏằ>c cỏÊ em .....hic...hic.............................ỗ^ổf.ổoơồổ~ổ-ổf.ỗs"ốẵđồ>z trong lòng nó em chỏng thỏằf nào bỏng anh,ỏằâc quaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaổo?ốốfẵỗo<ổá.ổ~ộzcĂi gơ nó câng nghâ tỏằ>i anh 'ỏĐu tiên, chỏằ? có khi nào ko biỏt làm gơ, ko biỏt xỏằư lư raộ"Tỗs"ộfẵổ~ổ^' sao và nhỏằ> anh thơ nó mỏằ>i tơm em.......Nói chuyỏằ?n vỏằ>i nó lúc nào câng làm em 'au ổ??ọằƠọẳÔồắ-ổ"ốộfẵổ>ồÔs lòng, hôm nào nói chuyỏằ?n vỏằ>i nó xong câng cỏÊm thỏƠy cs chỏằ? toàn 1 màu 'en
    ổ?êồêổ?êổ^'ọáổ>ắốđâọẵọ?ốĐÊtỏĂi sao? anh làm gơ mà 'ỏằf cỏÊ 2 ngặỏằi em 'ỏằu thưch anh vỏưy nhỏằ??ỗoYổưÊỗ^ố?ọá?ọáêọỗs"ổ"Yồ-cfm ghât tỏƠt cỏÊ mỏằi 'iỏằu.......................ộ"Tỗs"ộfẵổ~ổ^'ỗ.Tọáọẵọẵồỗ.Tọá<ồ,ồzồỗđ-ổfâỗẵsốƯổ^'ọá?ỗ"Yộsắố?ổ^'ọạYổf.ổ"ỗư?ỗ?ọẵồ>zồÔ
    Được bong_co_may sửa chữa / chuyển vào 08:24 ngày 14/04/2005
  2. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2

    &nbsp;
    ...ổfọẵồọạọạọạồÔỗằêọáổfồ^ọẳÔọẳÔọẳÔố?êồã......
  3. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2

    &nbsp;
    ...ổfọẵồọạọạọạồÔỗằêọáổfồ^ọẳÔọẳÔọẳÔố?êồã......
  4. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Bạn có bao nhiêu ước mơ chưa thực hiện? Bạn có bao nhiêu cơ hội, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sức lực để thực hiện chúng ?
    Có 2 anh em sống trên tầng 80 của 1 chung cư cao ngất. Một ngày kia về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng khi nhận ra thang máy của chung cư bị hư, họ buộc phải leo bộ lên căn nhà of mình.
    Sau khi vất vả leo đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để những túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau. Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó 2 người bắt đầu cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60. Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn có 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình. Đến nơi, họ mới phát hiện đã để chìa khoá nhà trong những túi xách đã để lại tầng 20.
    Câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời chúng ta...Nhiều người trong chúng ta sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé. Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn ở dưới rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi. Chúng ta sống một cánh năng nổ và có những ước mơ lớn. Nhưng đến khi 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy ko thoả mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích. Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình ko còn nhiều thì giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong thanh thản, bình an. Chúng ta nghĩ ko còn gì làm cho mình thất vọng nữa. Và chợt nhận ra mình ko thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được- những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.
    Vậy, ước mơ của bạn là gì? Hãy đi theo những ước mơ của mình để ko phải sống trong sự nuối tiếc.
  5. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Bạn có bao nhiêu ước mơ chưa thực hiện? Bạn có bao nhiêu cơ hội, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu sức lực để thực hiện chúng ?
    Có 2 anh em sống trên tầng 80 của 1 chung cư cao ngất. Một ngày kia về nhà sau giờ làm việc, họ choáng váng khi nhận ra thang máy của chung cư bị hư, họ buộc phải leo bộ lên căn nhà of mình.
    Sau khi vất vả leo đến tầng 20, thở hổn hển và mệt mỏi, họ quyết định để những túi xách của mình lại đó và sẽ quay lại lấy vào ngày hôm sau. Khi lên đến tầng 40, người em bắt đầu lầm bầm và sau đó 2 người bắt đầu cãi nhau. Họ vừa tiếp tục những bước nặng nề của mình, vừa cãi nhau cho đến tầng 60. Bỗng họ nhận ra rằng mình chỉ còn có 20 tầng nữa thôi. Họ quyết định ngừng cãi và tiếp tục leo lên trong sự bình an. Họ yên lặng leo lên và cuối cùng cũng đến được căn hộ của mình. Đến nơi, họ mới phát hiện đã để chìa khoá nhà trong những túi xách đã để lại tầng 20.
    Câu chuyện này cũng tựa như cuộc đời chúng ta...Nhiều người trong chúng ta sống trong sự kỳ vọng của cha mẹ, thầy cô và bạn bè khi còn bé. Chúng ta hiếm khi thực hiện những gì mình thật sự muốn, luôn ở dưới rất nhiều áp lực và sự căng thẳng đến nỗi đến năm 20 tuổi, chúng ta mệt mỏi và quyết định vứt bỏ gánh nặng này đi. Chúng ta sống một cánh năng nổ và có những ước mơ lớn. Nhưng đến khi 40 tuổi, chúng ta bắt đầu đánh mất tầm nhìn và những giấc mơ của mình, cảm thấy ko thoả mãn và bắt đầu phàn nàn, chỉ trích. Đến tuổi 60, chúng ta nhận ra mình ko còn nhiều thì giờ nữa để phàn nàn và chúng ta bước đi trong thanh thản, bình an. Chúng ta nghĩ ko còn gì làm cho mình thất vọng nữa. Và chợt nhận ra mình ko thể nào ngơi nghỉ trong sự bình an vì chúng ta còn những giấc mơ chưa thực hiện được- những giấc mơ mà chúng ta vứt bỏ cách đây 60 năm.
    Vậy, ước mơ của bạn là gì? Hãy đi theo những ước mơ của mình để ko phải sống trong sự nuối tiếc.
  6. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Có một sự khác biệt giữa làm một người bạn và làm một người quen. Một người quen là người mà bạn biết tên, là người bạn đang và sẽ gặp gỡ. Đó là người có thể có nhiều điểm chung với bạn và bạn thấy thoải mái khi ở bên cạnh. Đó là một người mà bạn có thể mời đến nhà và chia sẻ nhiều việv nhưng không phải là người bạn chia sẻ cuộc sống của mình. Hành động của người quen đôi lúc bạn không hiểu được vì bạn không biết đủ về họ.
    Người bạn là một ai đó mà bạn thương mến ?" không phải như người tình ?" nhưng bạn quan tâm và nghĩ đến khi họ không có mặt ở đó. Đó là người bạn nhớ đến khi nhìn thấy những điều có thể làm họ thích (bạn biết rõ điều này) vì bạn rất hiểu họ. Người bạn là người mà bạn có những tấm ảnh và gương mặt của họ hiển nhiên trong đầu bạn. Người bạn là người bạn cảm thấy an toàn bên cạnh vì bạn biết họ cũng quan tâm đến mình. Họ gọi chỉ để xem bạn ra sao chỉ bởi vì một người bạn không cần cái cớ. Họ kể với bạn sự thật trước tiên và bạn cũng thế, bạn biết nếu bạn gặp vấn đề họ sẽ ở bên cạnh lắng nghe. Người bạn là người sẽ không cười nhạo hoặc làm đau lòng bạn nếu họ buộc phải làm thế, họ sẽ cố hết sức để cho bạn tự quyết định. Bạn yêu mến những người bạn của mình bất kể bạn có nhận ra điều đó hay không.
    Người bạn là người bạn khóc cùng khi bị hắt hủi. Có thể họ là người giữ nhẫn ở lễ cưới của bạn hoặc là người dẫn cô dâu và ?otrao? cô dâu cho chú rể ở lễ cưới của bạn hoặc có thể họ là người bạn kết hôn! Bạn có thể khóc ở đám cưới của họ vì thấy họ hạnh phúc hay hãnh diện.
    Họ là người ngăn bạn làm điều sai và bạn cũng thế. Họ gắn chặt với bạn và ở bên cạnh bạn. Họ nắm tay bạn. Người bạn luôn quan sát cách bạn mình sống và học hỏi lẫn nhau. Cuộc sống của bạn sẽ không còn như trước nếu thiếu bạn bè.
  7. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Có một sự khác biệt giữa làm một người bạn và làm một người quen. Một người quen là người mà bạn biết tên, là người bạn đang và sẽ gặp gỡ. Đó là người có thể có nhiều điểm chung với bạn và bạn thấy thoải mái khi ở bên cạnh. Đó là một người mà bạn có thể mời đến nhà và chia sẻ nhiều việv nhưng không phải là người bạn chia sẻ cuộc sống của mình. Hành động của người quen đôi lúc bạn không hiểu được vì bạn không biết đủ về họ.
    Người bạn là một ai đó mà bạn thương mến ?" không phải như người tình ?" nhưng bạn quan tâm và nghĩ đến khi họ không có mặt ở đó. Đó là người bạn nhớ đến khi nhìn thấy những điều có thể làm họ thích (bạn biết rõ điều này) vì bạn rất hiểu họ. Người bạn là người mà bạn có những tấm ảnh và gương mặt của họ hiển nhiên trong đầu bạn. Người bạn là người bạn cảm thấy an toàn bên cạnh vì bạn biết họ cũng quan tâm đến mình. Họ gọi chỉ để xem bạn ra sao chỉ bởi vì một người bạn không cần cái cớ. Họ kể với bạn sự thật trước tiên và bạn cũng thế, bạn biết nếu bạn gặp vấn đề họ sẽ ở bên cạnh lắng nghe. Người bạn là người sẽ không cười nhạo hoặc làm đau lòng bạn nếu họ buộc phải làm thế, họ sẽ cố hết sức để cho bạn tự quyết định. Bạn yêu mến những người bạn của mình bất kể bạn có nhận ra điều đó hay không.
    Người bạn là người bạn khóc cùng khi bị hắt hủi. Có thể họ là người giữ nhẫn ở lễ cưới của bạn hoặc là người dẫn cô dâu và ?otrao? cô dâu cho chú rể ở lễ cưới của bạn hoặc có thể họ là người bạn kết hôn! Bạn có thể khóc ở đám cưới của họ vì thấy họ hạnh phúc hay hãnh diện.
    Họ là người ngăn bạn làm điều sai và bạn cũng thế. Họ gắn chặt với bạn và ở bên cạnh bạn. Họ nắm tay bạn. Người bạn luôn quan sát cách bạn mình sống và học hỏi lẫn nhau. Cuộc sống của bạn sẽ không còn như trước nếu thiếu bạn bè.
  8. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Ngay cả trước khi bấm nút số cuối cùng, tôi mơ hồ nhận ra rằng mình đã có nhầm lẫn. Bên kia đầu dây, tiếng chuông điện thoại đổ dài nhiều hồi trước khi có người nhấc máy.
    ?oGọi nhầm số rồi!? Một giọng đàn ông vang lên cộc lốc, rồi đường dây bị ngắt hẳn ngay sau đó. Ngạc nhiên, tôi goi lại số điện thoại ấy.
    ?oĐã nói là nhầm số rồi!? Cũng chính là giọng nói ấy. Tôi hắng giọng định lên tiếng thì ông ta đã cúp máy.
    Làm thế nào mà ông ta lại biết rằng tôi đã gọi nhầm số kia chứ? Bạn biết không, vào thời điểm xảy ra câu chuyện này, tôi đang phục vụ tại Phòng Cảnh Sát Thành Phố New York. Là một nhân viên cảnh sát chuyên nghiệp, tôi đã được rèn luyện thành người có thói quen chú ý và để tâm đến mọi tình huống xảy ra quang mình. Tôi quyết định gọi lại một lẫn nữa.
    ?oNày, anh bạn,? người đàn ông bên kia đầu dây lên tiếng. ?oLại là anh nữa phải không??
    ?oVâng chính tôi.? Tôi đáp lời. ?oTôi lấy làm lạ và muốn biết vì sao ông lại cho rằng tôi đã gọi nhầm số. Oâng thấy đấy, tôi chưa kịp nói gì cả.?
    ?oNếu thế, anh phải tự mình tìm hiểu lấy!? Ông ta cúp máy, ngắt ngang câu chuyện.
    Tôi ngồi lặng một lúc, ống nghe vẫn con gác hờ bên tai. Tôi gọi lại số điện thoại của ông ta.
    ?oAnh bạn đã hiểu được gì chưa?? Ôâng ta hỏi.
    ?oĐiều duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra là... từ lâu lắm rồi không có một ai gọi điện cho ông cả.?
    ?oAnh đã có câu trả lời rồi đấy!? Lần thứ tư, đường dây lại bị ngắt. Tôi chắc lưỡi, gọi lại cho ông ta.
    ?oAnh lại muốn gì nữa đây?? Ông ta sẵng giọng.
    ?oTôi chỉ muốn gọi lại để... chào làm quen với ông.?
    ?oLàm quen? Để làm gì??
    ?oÀ, tôi nghĩ rằng tôi có thể gọi điện thăm hỏi ông, nếu như từ lâu rồi không có một ai làm chuyện đó.?
    ?oThế thì... cũng được thôi. Chào anh bạn! Thật ra, anh là ai nào??
    Cuối cùng tôi cũng đạt được một kết quả ban đầu khá khả quan. Oâng ta đã cảm thấy quan tâm và muốn tìm hiểu. Tôi nói vài lời tự giới thiệu về mình rồi bắt đầu đặt câu hỏi tìm hiểu về ông ta.
    ?oTên tôi là Adolf Meth, 88 tuổi. Phải nói thêm rằng, từ 20 năm nay chưa có lần nào tôi nhận được nhiều cú điện thoại nhầm số như thế này chỉ trong vòng một ngày.? Cả hai chúng tôi đều bật cười phá lên.
    Chúng tôi nói chuyện với nhau hơn mười phút. Tôi biết được Adolf không có gia đình, không có bạn bè hay người thân nào cả. Chúng tôi cũng phát hiện ra rằng cả hai cùng có một điểm chung: ông ta đã tững là nhân viên trực thang máy tại Phòng Cảnh Sát Thành Phố New York gần 40 năm. Khi kể cho tôi nghe về những ngày làm việc của mình trong thời gian ấy, ông ta hứng thú hẳn lên và câu chuyện có vẻ thân tình hơn. Tôi đề nghị ông ta cho phép tôi được gọi điện cho ông ta trong những ngày sắp tới.
    ?oVì sao anh lại muốn làm một điều như thế?? Ông ta có vẻ ngạc nhiên.
    ?oÀ, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể làm bạn với nhau, bạn tâm tình qua điện thoại ấy mà.?
    Adolf ngập ngừng. ?oTôi... tôi không ngại... được kết bạn một lần nữa.? Oâng ta có vẻ không tin chắc vào điều đó cho lắm.
    Tôi đã gọi điện cho ông ta vào chiều ngày hôm sau và tiếp tục trong những ngày sau đó. Trong những lần trò chuyện thân tình sau này, ông ta kể cho tôi nghe về những kỷ niệm mà ông đã trải qua trong hai cuộc Thế Chiến, về thảm hoạ Hindenburg cũng như các sự kiện lịch sử khác. Adolf là một người kể chuyện rất thu hút. Sau đó, tôi đã cho ông ta số điện thoại văn phòng và nhà riêng của tôi để tiện việc liên lạc với nhau. Từ đó, hầu như ngày nào tôi cũng nhận được điện của ông ấy.
    Với tôi, làm bạn tâm tình với bác Adolf không chỉ đơn thuần là một hành động biểu hiện sự quan tâm đối với một người già cả và cô độc. Những lần chuyện trò với bác Adolf nhanh chóng trở thành một hoạt động có ý nghĩa, một nhu cầu trong cuộc sống. Thực ra, tôi cũng là người gặp nhiều bất hạnh trong đời. Lớn lên trong trại mồ côi rồi được nhận làm con nuôi, tôi chưa bao giờ có được một người cha. Với bác, tôi có thể trao đổi về công việc, về bạn bè và về lớp hàm thụ ban đêm của tôi. Dần dần, tôi đã xem bác Adolf như một người cha tinh thần trong trái tim tôi.
    Mà bác Adolf cũng rất xứng đáng với vị trí thiêng liêng ấy: bác là người thường cho tôi những lời khuyên chân tình và hữu ích. Có một lần, khi trao đổi với bác về mối bất đồng xảy ra giữa tôi và nhân viên cấp trên, tôi đã bày tỏ ý định của mình với người bạn tâm tình đáng quý ấy: ?oCháu cho rằng đã đến lúc phải nói thẳng với tay sếp ấy để làm sáng tỏ mọi chuyện một lần cho xong.?
    ?oViệc gì phải nóng vội như thế?? Bác Adolf dè dặt. ?oHãy chờ cho mọi việc lắng dịu xuống. Khi nào cháu bằng tuổi bác, cháu sẽ biết rằng thời gian có thể giải quyết được mọi chuyện. Nếu như tình hình trở nên tồi tệ hơn, lúc ấy cháu đối mặt với hắn cũng không muộn mà.?
    ?oCháu biết không,? bác Adolf im lặng một lúc rồi dịu giọng lại. ?oBác nói với cháu cũng như đang nói với chính con trai của chính mình vậy. Bác vẫn luôn ao ước có được một mái ấm gia đình, những đứa con của chính mình. Cháu vẫn còn quá trẻ để hiểu được điều đó có ý nghĩa như thế nào đâu.?
    Không. Thực ra thì không phải như vậy. Tôi vẫn luôn khao khát một mái ấm gia đình, một người cha. Tuy thế, tôi đã không thố lộ với bác Adolf về điều đó. Tôi không chắc rằng tôi có thể đối mặt được với nỗi đau mà từ lâu nay tôi đã cố quên.
    Một lần, bác Adolf có nói thoáng qua về ngày sinh nhật lần thứ 89 sắp tới của mình. Mua một mảnh ván ép, tôi làm một tấm thiếp mừng rộng hai bộ dài năm bộ, trang trí hình một chiếc bánh sinh nhật cắm 89 cây nến. Tôi đã đến gặp từng người trong văn phòng, ngay cả ông Cảnh Sát Trưởng, để xin họ ký tên trên tấm thiệp. Gần một trăm chữ ký đã được thu thập. Chắc chắc bác Adolf sẽ phải bất ngờ với món quà như vậy.
    Cho đến thời điểm đó, chúng tôi đã quen biết nhau được bốn tháng và đây cũng là dịp tốt để đôi bên gặp mặt nhau. Tôi quyết định tự mình mang quà đến trao tận tay ông ấy.
    Tôi đã không thông báo cho bác Adolf biết về ý định của mình. Sáng hôm đó, tôi lái xe tìm đến địa chỉ của ông ấy và đỗ xe cách khu nhà một quãng đường.
    Tôi bước vào gian đại sảnh của khu nhà. Một anh chàng đưa thư khẽ gật đầu chào tôi khi tôi bước đến hòm thư của các căn hộ. Ơû đấy tôi tìm thấy tên Adolf, hộ 1H. Căn hộ chỉ cách nơi tôi đứng khoảng hai mươi bộ.
    Tim tôi rộn lên vì phấn khích và hồi hộp. Liệu rằng sau lần gặp này chúng tôi sẽ còn giữ được cái nhìn tốt đẹp về nhau như những người bạn tâm tình qua đường điện thoại? Tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Có thể ông ấy sẽ từ chối tôi, cũng giống như người cha ruột đã từng từ bỏ tôi, mãi mãi bước ra khỏi cuộc đời tôi. Tôi dừng bước trước cửa căn hộ, lưỡng lự rồi rụt rè gõ cửa. Cánh cửa vẫn im lìm. Cảm thấy bồn chồn, tôi gõ mạnh tay hơn.
    Anh chàng đưa thư rời mắt khỏi xấp thư trên tay, ngước nhìn lên: ?oKhông có ai trong ấy đâu!? Anh ta buột miệng nói.
    ?oÀ, có lẽ phải chờ cửa cả ngày trời mới được gặp ông cụ.? Tôi đáp lời, bối rối và cảm thấy mình hơi ngơ ngẩn. ?oÔng ấy cũng trả lời điện thoại chậm như thế đấy!?
    ?oÔng có quan hệ họ hàng với chủ nhà??
    ?oỒ, không. Tôi chỉ là bạn của ông cụ.?
    ?oTôi rất lấy làm tiếc,? anh ta thấp giọng. ?oCụ Meth đã mất vào ngày hôm kia.?
    Đã mất? Bác Adolf đã chết rồi ư? Thật không thể tin nổi vào tai mình nữa. Tôi đứng lặng, hụt hẫng và tê dại trong nỗi bàng hoàng. Phải mất một lúc tôi mới lắp bắp nói được lời cám ơn rồi lê bước ra khỏi khu nhà. Nắng đã lên cao. Tôi bước trên đường đến chỗ đậu xe, mắt đẩm lệ.
    Lần theo một góc phố, tôi nhìn thấy một ngôi thánh đường. Từ đâu đó trong ký ức xa xôi, một đoạn kinh Cựu Ước chợt hiện lên trong tâm trí tôi: ?oThời gian không thể xoá nhoà tình bằng hữu.? Cái chết cũng thế_ tôi bỗng nhận thức được điều đó. Ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi bất chợt cảm nhận ra cuộc sống thật kỳ diệu và thiêng liêng: không hiếm khi định mệnh mang đến cho chúng ta những sự kiện đau buồn để khơi dậy nhận thức về cái đẹp vốn tồn tại ngay trong sự hiện hữu huyền nhiệm của chúng ta trong đời. Lần đầu tiên tôi thực sự nhận ra rằng bác Adolf và tôi đẫ thân thiết và gắn bó với nhau đến nhường nào. Cuộc đời đã mang đến cho tôi một người bạn và dạy cho tôi biết một người bạn thực sự là như thế nào.
    Tôi chậm bước, cảm thấy lòng mình ấm lại. Từ trong ký ức ngọt ngào, tôi lại nghe giọng nói cộc lốc của bác Adolf: ?oGọi nhầm số rồi!? Kế đến là câu hỏi vì sao tôi xin được gọi lại cho bác...
    ?oBởi vì... bác đã dạy cho cháu biết rằng phải biết quan tâm.? Tôi bất giác nói to thành tiếng. ?oBởi vì cháu muốn làm bạn với bác.?
    Tôi nhẹ nhàng đặt món quà sinh nhật xuống hang ghế sau rồi vào tay lái. Với tay xoay chìa khoá khởi động máy, tôi ngoái đầu nhìn qua bờ vai: ?oBác Adolf...? tôi thì thầm. ?oRốt cuộc, không thể nói rằng cháu đã gọi nhầm số. Cháu đã gọi đúng người cháu cần tìm.?
  9. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Ngay cả trước khi bấm nút số cuối cùng, tôi mơ hồ nhận ra rằng mình đã có nhầm lẫn. Bên kia đầu dây, tiếng chuông điện thoại đổ dài nhiều hồi trước khi có người nhấc máy.
    ?oGọi nhầm số rồi!? Một giọng đàn ông vang lên cộc lốc, rồi đường dây bị ngắt hẳn ngay sau đó. Ngạc nhiên, tôi goi lại số điện thoại ấy.
    ?oĐã nói là nhầm số rồi!? Cũng chính là giọng nói ấy. Tôi hắng giọng định lên tiếng thì ông ta đã cúp máy.
    Làm thế nào mà ông ta lại biết rằng tôi đã gọi nhầm số kia chứ? Bạn biết không, vào thời điểm xảy ra câu chuyện này, tôi đang phục vụ tại Phòng Cảnh Sát Thành Phố New York. Là một nhân viên cảnh sát chuyên nghiệp, tôi đã được rèn luyện thành người có thói quen chú ý và để tâm đến mọi tình huống xảy ra quang mình. Tôi quyết định gọi lại một lẫn nữa.
    ?oNày, anh bạn,? người đàn ông bên kia đầu dây lên tiếng. ?oLại là anh nữa phải không??
    ?oVâng chính tôi.? Tôi đáp lời. ?oTôi lấy làm lạ và muốn biết vì sao ông lại cho rằng tôi đã gọi nhầm số. Oâng thấy đấy, tôi chưa kịp nói gì cả.?
    ?oNếu thế, anh phải tự mình tìm hiểu lấy!? Ông ta cúp máy, ngắt ngang câu chuyện.
    Tôi ngồi lặng một lúc, ống nghe vẫn con gác hờ bên tai. Tôi gọi lại số điện thoại của ông ta.
    ?oAnh bạn đã hiểu được gì chưa?? Ôâng ta hỏi.
    ?oĐiều duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra là... từ lâu lắm rồi không có một ai gọi điện cho ông cả.?
    ?oAnh đã có câu trả lời rồi đấy!? Lần thứ tư, đường dây lại bị ngắt. Tôi chắc lưỡi, gọi lại cho ông ta.
    ?oAnh lại muốn gì nữa đây?? Ông ta sẵng giọng.
    ?oTôi chỉ muốn gọi lại để... chào làm quen với ông.?
    ?oLàm quen? Để làm gì??
    ?oÀ, tôi nghĩ rằng tôi có thể gọi điện thăm hỏi ông, nếu như từ lâu rồi không có một ai làm chuyện đó.?
    ?oThế thì... cũng được thôi. Chào anh bạn! Thật ra, anh là ai nào??
    Cuối cùng tôi cũng đạt được một kết quả ban đầu khá khả quan. Oâng ta đã cảm thấy quan tâm và muốn tìm hiểu. Tôi nói vài lời tự giới thiệu về mình rồi bắt đầu đặt câu hỏi tìm hiểu về ông ta.
    ?oTên tôi là Adolf Meth, 88 tuổi. Phải nói thêm rằng, từ 20 năm nay chưa có lần nào tôi nhận được nhiều cú điện thoại nhầm số như thế này chỉ trong vòng một ngày.? Cả hai chúng tôi đều bật cười phá lên.
    Chúng tôi nói chuyện với nhau hơn mười phút. Tôi biết được Adolf không có gia đình, không có bạn bè hay người thân nào cả. Chúng tôi cũng phát hiện ra rằng cả hai cùng có một điểm chung: ông ta đã tững là nhân viên trực thang máy tại Phòng Cảnh Sát Thành Phố New York gần 40 năm. Khi kể cho tôi nghe về những ngày làm việc của mình trong thời gian ấy, ông ta hứng thú hẳn lên và câu chuyện có vẻ thân tình hơn. Tôi đề nghị ông ta cho phép tôi được gọi điện cho ông ta trong những ngày sắp tới.
    ?oVì sao anh lại muốn làm một điều như thế?? Ông ta có vẻ ngạc nhiên.
    ?oÀ, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể làm bạn với nhau, bạn tâm tình qua điện thoại ấy mà.?
    Adolf ngập ngừng. ?oTôi... tôi không ngại... được kết bạn một lần nữa.? Oâng ta có vẻ không tin chắc vào điều đó cho lắm.
    Tôi đã gọi điện cho ông ta vào chiều ngày hôm sau và tiếp tục trong những ngày sau đó. Trong những lần trò chuyện thân tình sau này, ông ta kể cho tôi nghe về những kỷ niệm mà ông đã trải qua trong hai cuộc Thế Chiến, về thảm hoạ Hindenburg cũng như các sự kiện lịch sử khác. Adolf là một người kể chuyện rất thu hút. Sau đó, tôi đã cho ông ta số điện thoại văn phòng và nhà riêng của tôi để tiện việc liên lạc với nhau. Từ đó, hầu như ngày nào tôi cũng nhận được điện của ông ấy.
    Với tôi, làm bạn tâm tình với bác Adolf không chỉ đơn thuần là một hành động biểu hiện sự quan tâm đối với một người già cả và cô độc. Những lần chuyện trò với bác Adolf nhanh chóng trở thành một hoạt động có ý nghĩa, một nhu cầu trong cuộc sống. Thực ra, tôi cũng là người gặp nhiều bất hạnh trong đời. Lớn lên trong trại mồ côi rồi được nhận làm con nuôi, tôi chưa bao giờ có được một người cha. Với bác, tôi có thể trao đổi về công việc, về bạn bè và về lớp hàm thụ ban đêm của tôi. Dần dần, tôi đã xem bác Adolf như một người cha tinh thần trong trái tim tôi.
    Mà bác Adolf cũng rất xứng đáng với vị trí thiêng liêng ấy: bác là người thường cho tôi những lời khuyên chân tình và hữu ích. Có một lần, khi trao đổi với bác về mối bất đồng xảy ra giữa tôi và nhân viên cấp trên, tôi đã bày tỏ ý định của mình với người bạn tâm tình đáng quý ấy: ?oCháu cho rằng đã đến lúc phải nói thẳng với tay sếp ấy để làm sáng tỏ mọi chuyện một lần cho xong.?
    ?oViệc gì phải nóng vội như thế?? Bác Adolf dè dặt. ?oHãy chờ cho mọi việc lắng dịu xuống. Khi nào cháu bằng tuổi bác, cháu sẽ biết rằng thời gian có thể giải quyết được mọi chuyện. Nếu như tình hình trở nên tồi tệ hơn, lúc ấy cháu đối mặt với hắn cũng không muộn mà.?
    ?oCháu biết không,? bác Adolf im lặng một lúc rồi dịu giọng lại. ?oBác nói với cháu cũng như đang nói với chính con trai của chính mình vậy. Bác vẫn luôn ao ước có được một mái ấm gia đình, những đứa con của chính mình. Cháu vẫn còn quá trẻ để hiểu được điều đó có ý nghĩa như thế nào đâu.?
    Không. Thực ra thì không phải như vậy. Tôi vẫn luôn khao khát một mái ấm gia đình, một người cha. Tuy thế, tôi đã không thố lộ với bác Adolf về điều đó. Tôi không chắc rằng tôi có thể đối mặt được với nỗi đau mà từ lâu nay tôi đã cố quên.
    Một lần, bác Adolf có nói thoáng qua về ngày sinh nhật lần thứ 89 sắp tới của mình. Mua một mảnh ván ép, tôi làm một tấm thiếp mừng rộng hai bộ dài năm bộ, trang trí hình một chiếc bánh sinh nhật cắm 89 cây nến. Tôi đã đến gặp từng người trong văn phòng, ngay cả ông Cảnh Sát Trưởng, để xin họ ký tên trên tấm thiệp. Gần một trăm chữ ký đã được thu thập. Chắc chắc bác Adolf sẽ phải bất ngờ với món quà như vậy.
    Cho đến thời điểm đó, chúng tôi đã quen biết nhau được bốn tháng và đây cũng là dịp tốt để đôi bên gặp mặt nhau. Tôi quyết định tự mình mang quà đến trao tận tay ông ấy.
    Tôi đã không thông báo cho bác Adolf biết về ý định của mình. Sáng hôm đó, tôi lái xe tìm đến địa chỉ của ông ấy và đỗ xe cách khu nhà một quãng đường.
    Tôi bước vào gian đại sảnh của khu nhà. Một anh chàng đưa thư khẽ gật đầu chào tôi khi tôi bước đến hòm thư của các căn hộ. Ơû đấy tôi tìm thấy tên Adolf, hộ 1H. Căn hộ chỉ cách nơi tôi đứng khoảng hai mươi bộ.
    Tim tôi rộn lên vì phấn khích và hồi hộp. Liệu rằng sau lần gặp này chúng tôi sẽ còn giữ được cái nhìn tốt đẹp về nhau như những người bạn tâm tình qua đường điện thoại? Tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Có thể ông ấy sẽ từ chối tôi, cũng giống như người cha ruột đã từng từ bỏ tôi, mãi mãi bước ra khỏi cuộc đời tôi. Tôi dừng bước trước cửa căn hộ, lưỡng lự rồi rụt rè gõ cửa. Cánh cửa vẫn im lìm. Cảm thấy bồn chồn, tôi gõ mạnh tay hơn.
    Anh chàng đưa thư rời mắt khỏi xấp thư trên tay, ngước nhìn lên: ?oKhông có ai trong ấy đâu!? Anh ta buột miệng nói.
    ?oÀ, có lẽ phải chờ cửa cả ngày trời mới được gặp ông cụ.? Tôi đáp lời, bối rối và cảm thấy mình hơi ngơ ngẩn. ?oÔng ấy cũng trả lời điện thoại chậm như thế đấy!?
    ?oÔng có quan hệ họ hàng với chủ nhà??
    ?oỒ, không. Tôi chỉ là bạn của ông cụ.?
    ?oTôi rất lấy làm tiếc,? anh ta thấp giọng. ?oCụ Meth đã mất vào ngày hôm kia.?
    Đã mất? Bác Adolf đã chết rồi ư? Thật không thể tin nổi vào tai mình nữa. Tôi đứng lặng, hụt hẫng và tê dại trong nỗi bàng hoàng. Phải mất một lúc tôi mới lắp bắp nói được lời cám ơn rồi lê bước ra khỏi khu nhà. Nắng đã lên cao. Tôi bước trên đường đến chỗ đậu xe, mắt đẩm lệ.
    Lần theo một góc phố, tôi nhìn thấy một ngôi thánh đường. Từ đâu đó trong ký ức xa xôi, một đoạn kinh Cựu Ước chợt hiện lên trong tâm trí tôi: ?oThời gian không thể xoá nhoà tình bằng hữu.? Cái chết cũng thế_ tôi bỗng nhận thức được điều đó. Ngay trong khoảnh khắc ấy, tôi bất chợt cảm nhận ra cuộc sống thật kỳ diệu và thiêng liêng: không hiếm khi định mệnh mang đến cho chúng ta những sự kiện đau buồn để khơi dậy nhận thức về cái đẹp vốn tồn tại ngay trong sự hiện hữu huyền nhiệm của chúng ta trong đời. Lần đầu tiên tôi thực sự nhận ra rằng bác Adolf và tôi đẫ thân thiết và gắn bó với nhau đến nhường nào. Cuộc đời đã mang đến cho tôi một người bạn và dạy cho tôi biết một người bạn thực sự là như thế nào.
    Tôi chậm bước, cảm thấy lòng mình ấm lại. Từ trong ký ức ngọt ngào, tôi lại nghe giọng nói cộc lốc của bác Adolf: ?oGọi nhầm số rồi!? Kế đến là câu hỏi vì sao tôi xin được gọi lại cho bác...
    ?oBởi vì... bác đã dạy cho cháu biết rằng phải biết quan tâm.? Tôi bất giác nói to thành tiếng. ?oBởi vì cháu muốn làm bạn với bác.?
    Tôi nhẹ nhàng đặt món quà sinh nhật xuống hang ghế sau rồi vào tay lái. Với tay xoay chìa khoá khởi động máy, tôi ngoái đầu nhìn qua bờ vai: ?oBác Adolf...? tôi thì thầm. ?oRốt cuộc, không thể nói rằng cháu đã gọi nhầm số. Cháu đã gọi đúng người cháu cần tìm.?
  10. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Để tìm một người bạn tốt là khó. Để rời bỏ họ càng khó. Và để quên họ là không thể.
    Điều khó nhất là nhìn người mà bạn yêu thương lại yêu thương một người khác.
    Người bạn tốt chính là người anh em ruột mà Thượng Đế quên không gửi vào nhà bạn.
    Có những người làm cho thế giới của bạn trở nên đặc biệt chỉ bằng cách có mặt ở đó.
    Nếu bạn thấy buồn khi nhìn lại quá khứ, và lo lắng khi nhìn đến tương lai, bạn có thể nhìn sang bên cạnh và người bạn tốt nhất của bạn sẽ ở đó.
    Bạn sẽ làm gì nếu người duy nhất có thể làm bạn ngừng khóc lại chính là người đã làm bạn khóc.
    Những người bạn tốt giống như những ngôi sao. Không phải lúc nào bạn cũng nhìn thấy họ, nhưng bạn biết là họ luôn có ở đó.
    Tất cả mọi việc đến tận cùng rồi sẽ ổn. Nếu mọi việc chưa ổn tức là chưa phải là tận cùng đâu.
    Rất nhiều người bước vào và bước ra khỏi cuộc sống của bạn, nhưng chỉ những người bạn tốt mới để lại những dấu ấn tốt trong tim bạn.

Chia sẻ trang này