1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ko biết đặt tên gì...............không biết.có thể lấy tên : làm ơn đừng khoá được ko nhỉ ?!?!?!

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi xiaowushi, 25/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    ?oCái giá phải trả để được trở nên con người hoàn hảo thật là cao, cao tới độ ít người có lòng say mê và cam đảm để trả giá. Chúng ta đã phải cùng nhau bỏ qua cuộc tìm kiếm sự an toàn và dám liều đi vào cuộc sống với hai bàn tay trắng.?
    Morris West
    Để đạt bất cứ mục tiêu nào ở đời đều phải hàm chứa chữ ?odám liều?. Có bạn trẻ lại nói: ?oTôi đâu có phải liều lĩnh gì! Đời tôi đã thấy sướng từ tấm bé rồi. Tôi tiếp tục còn hiên ngang dấn bước?? Đó là lúc bạn còn ?oăn theo?. Đến lượt bạn phải tự cầm lấy tay chèo, chèo đến lúc ?ocua máy, cáy đào? rồi, bạn mới mở mắt thấy định luật sống ở đời. Đó là: ?oPhải liều lĩnh, cố gắng mới gặt hái được thành công. Và không có con đường nào khác.?
    Đa số ta vào đời với một thái độ lành mạnh đối với sự ?odám liều?. Hồi còn nhỏ, chúng ta ham leo trèo, chạy nhảy, bơi lặn? làm mẹ hiền bao phen phải đứng tim, nhưng ta thấy ?ocó sao đầu?. Lớn lên, một đứa trẻ, một chàng thanh niên khoẻ mạnh, yêu đời đều phải biết thử sức mình. Những bước đi chập choạng ban đầu, với những cú té như trời giáng là khởi đầu việc nắm vững nghệ thuật đi bằng hai chân của mình. Và ta say mê mạo hiểm? dù có khi chỉ là tưởng tượng.
    Tuy nhiên giữa tuổi lên 2 và tuổi 22, nhiều người đã có những đổi thay. Họ chú trọng để làm sao, mọi nơi mọi lúc đều được ?oan toàn, bảo đảm?. Hằng đêm, cứ dán mắt vào video, tivi. Họ chửi bới, chê trách đủ mọi nết hư, tật xấu của người đời, vậy mà bản thân của họ hiện đang xuống dốc từng tháng, lại từng năm trong nhà tù của lòng ích kỷ. Hương vị cuộc đời được tao nên bởi những cái mớI. Luôn luôn muốn ?obảo đảm và an toàn? thì khó lòng mà dấn thân tìm cái mới. Và sự an toàn, bảo đảm, rũ hết mọi lo lắng phiền muộn nhất chính là khi đã nằm sâu dưới ba tấc đất! Lúc đó còn đâu hương vị cuộc đời!
    Sống tự lập cũng là hành động dám liều và nó nghĩa rằng bạn muốn tự khẳng định mình. Công việc càng khó khăn, nguy hiểm thì phần thưởng càng hậu. Đi kiếm việc làm, đi qua qua một con lộ đông xe qua lại là nhưng việc làm dám liều. Khởi sự một công cuộc doanh thương, một mối giao lưu cũng đều là một việc dám mạo hiểm.
    Để thắng lợi, ta phải dám liều. Để học đi ta phải chấp nhận ngã.
    Những kẻ chiến thắng thường chịu nhiều rủi ro vá dám mất nhiều hơn kẻ chiến bại. Và đó là lý do tại sao họ đã thắng. Khi nghĩ đến kẻ chiến thắng ta chỉ nhớ tới các thắng lợi của họ, và ít khi nghĩ tới các thất bại họ đã từng chịu đựng. Ta chỉ nhớ tới Edison với chiếc bóng đèn điện hiện tại của ông nhưng ta đâu có nhớ tới hàng xe tải bóng đèn thất bại của ông.
    Chúng ta có một sự lựa chọn, đó là sự lựa chọn giữa: sống thực sự hay sống đại khái thôi! Vì thế ta phải dám vỡ đất hoang để gieo hạt mới mong có ngày gặt hái.
  2. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2

  3. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2

  4. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Trong thần thoại Hy Lạp có vị thần ái tình Eros, bắn mũi tên bay khắp bầu trời. Ai trúng phải mũi tên vàng của thần sẽ nảy sinh tình yêu đẹp.Đó là câu chuyện phản ánh niềm ước ao đối với hạnh phúc và tình yêu lãng mạn của con người. Tuy nhiên trong cuộc sống thực tại, tình yêu không phải gió vào nhà trống. Nàng đến với bạn đâu phải trời ban tặng bạn, mà bạn phải tự mình theo đuổi, giành giật mới có được. Không thể cứ sống bằng mơ tưởng : Hoàng tử cưỡi ngựa trắng từ trên trời bay xuống với bó hoa hồng tươi thắm... Cô gái Lọ Lem bị ma lực tình yêu chinh phục, ngã hẳn vào lòng ta...Tuy nhiên, mộng ảo vẫn chỉ là mộng ảo. Nếu mình cứ ''''ôm cây đợi thỏ'''' nằm mộng giữa ban ngày thì thực tại luôn làm cho con người thất vọng, nhất là khi thấy những người cùng trạc tuổi mình đã nên đôi nên lứa cả, lòng khó tránh khỏi lời tự than thân : Ôi! Số phận, sao mà nghiệt ngã? Chỉ riêng tôi là không sao gặp được người tình trong mộng? Lại không ư ?Thì ối cả đấy ?Phim ảnh, tiểu thuyết, ti vi...chả đầy rẫy những con người yêu thương. Họ biết nhau, thân nhau, rồi yêu nhau, cứ như lấy đồ trong túi, chả vất vả tí nào mà tình yêu vẫn cứ đến !Không thể phủ nhận, tình yêu vốn bắt nguồn từ sự thể nghiệm và những cảm nhận đặc biệt ở nội tâm. Không phải cứ giao tiếp nhiều, giao tiếp lâu là có. Thế gọi là ''''Gặp được, cầu không được''''. Tuy nhiên, tình yêu cũng chỉ nảy sinh trong giao tiếp. Nếu diện giao tiếp rộng, số lượng giao tiếp nhiều thì xác suất nảy sinh của tình yêu cũng sẽ lớn hơn. Cần hiểu rằng, tình yêu sẽ không có gì đáng kể đối với những ai bị động chờ đợi, trái lại rất coi trọng đối với ai chủ động theo đuổi. Cơ may vốn chỉ có trong tay mình. Năm 1849, Pastơ đến giảng dạy ở trường đại học Strasbourg, để ý ngay đến Mari , con gái ông Hiệu trưởng. Pastơ gửi thư cho ông Hiệu trưởng, nói rõ mình rất yêu Mari, nhưng bản thân chỉ là một anh giáo nghèo. Ông Hiệu trưởng hiểu đời, trao thư cho con gái, tuỳ cô quyết định. Pastơ khuôn mặt tầm thường, lại không diêm dúa, Mari thấy lần đầu đã thất vọng. Pastơ không nản lòng, biên thư trực tiếp cho Mari, khuyên cô đừng vội phán đoán, sẽ dẫn đến sai lầm. Thời gian sẽ cho em thấy : bên trong cái vẻ bề ngoài lạnh lùng, kín đáo, dễ ghét này, là một trái tim trong trắng, đầy ắp tình yêu đối với em... Cuối cùng Mari rung động, nhận lời gặp mặt Pastơ. Về sau, Mari quả đã nhận ra cái nhân cách cao quý và trí tuệ tuyệt vời của Pastơ. Hai người rơi vào bể ái, kết bạn trăm năm, thêm một ngôi sao lung linh trên ngân hà tình yêu. Rõ ràng, dũng cảm và mạnh dạn theo đuổi, đã tạo nhân tố quyết định cho Pastơ trong việc giành được trái tim Mari xinh đẹp. Nếu sau khi gặp nhau lần đầu, ông đã thất vọng bỏ cuộc thì tình yêu sao mỉm cười với ông. Đại văn hào Pháp Victo Huygô đã nói : ''''Yêu tức là hành động''''. Dũng cảm mạnh dạn biểu lộ tâm yêu đối với người mình yêu vốn là một trong những biểu hiện của tình yêu. Đặc biệt, con gái thường hay có cảm giác ngọt ngào và sung sướng qua sự theo đuổi của con trai, còn con trai cũng đoán ra được sự chân thành của người con gái đối với mình qua những biểu hiện hàm súc, hoặc xấu hổ, hoặc mạnh bạo của nàng... Vợ nhà tâm lý học nổi tiếng Freud là Masa đã nói : ''''Nếu trong cuộc sống xuất hiện một người mà tôi hằng ao ước, tôi sẽ cố hoàn thiện bản thân mình để hấp dẫn anh ta mà không cố chạy theo những hành vi có tính chủ động. Nếu tôi không hấp dẫn được anh ấy mà cố tình theo đuổi thì chỉ là uổng công. Nếu anh ấy yêu tôi mà không đủ dũng khí để thổ lộ với tôi thì cũng chẳng có khí phách của một người đàn ông. Người mà như thế thì thôi, lưu luyến phỏng có ích gì''''. Thiếu dũng khí thường là biểu hiện của việc thiếu tự tin, cảm thấy mình không xứng với người ta, nhất là lo sợ người ta coi thường mình. Sự tự ti ấy bắt nguồn từ ''''hiệu ứng vành sáng'''' đối với người mình hằng yêu : nếu lợi dụng tốt, sẽ làm cho bản thân mình tự đề cao được lên, tự hoàn thiện mình ; song nếu thực hiện không nổi sự chuyển biến đó, thì sẽ tạo nên sự phủ định hoàn toàn đối với bản thân mình, khiến mình rớt xuống vực sâu của sự tự ti mà không tài nào mọc mũi sủi tăm lên được, không dám hành động, đau khổ, để mất hết thời cơ.Thực ra chiến thắng tự ti đâu phải khó, mấu chốt là ở chỗ hiểu đúng đối phương, hiểu đúng mình. Thứ nhất, bạn yêu thích một người, chắc chắn người ấy phải có chỗ đáng yêu : hoặc là khí chất không tầm thường, hoặc nói năng duyên dáng, hoặc trí thức uyên thâm, hoặc xinh đẹp khác thường... đúng như câu tục ngữ : ''''Người tình trong mắt có Tây Thi''''. Khi bạn đã yêu ai tất bạn đã bị cái ''''vành sáng'''' trong lòng nó che lấp mắt mình, bạn đã mỹ hoá đối phương lên một cách không tự giác. Người bị mê đắm trong men say của ái tình đều cho rằng người mình yêu là tốt đẹp nhất ; còn người nào bị cảm giác tự ti bao phủ thì thường thần thánh hoá cái người mình đem lòng yêu, cao không với nổi, mặt khác lại tự oán trách mình, tự hạ thấp mình một cách phi thực tế. Tuy nhiên trong thực tế, ''''nhân vô thập toàn''''. Con người ta ai cũng có chỗ hay chỗ dở. Người ta đẹp thì bạn học vấn hơn người; người ta ca hay múa giỏi thì bạn thi - hoạ tài ba; người ta hoạt bát mưu trí thì bạn trầm tư, quyết đoán. Người hay mặc cảm tự ti, thường đem cái dở của mình ra so với cái hay của người khác. Kết cục càng tự ti hơn. Cho nên một người muốn nhận thức đúng đối phương, cần tự nhủ lòng mình rằng : Không chừng chàng (nàng) cũng đang nhìn mình với con mắt như thế đấy!Thứ hai, cần nhận rõ bản thân mình. Rất nhiều người tự ti trầm trọng, quả thật có vô số cái dở so với người khác : hoặc là hoàn cảnh gia đình không lý tưởng, hoặc nghề nghiệp khiến người ta không hài lòng, hoặc dung mạo tầm thường... Tất nhiên những nhân tố đó ít nhiều có ảnh hưởng đến sự lựa chọn của đối phương, song đó chẳng qua chỉ là điều kiện bên ngoài. Trong tình yêu, vai trò quyết định thật sự còn nằm trong tình cảm đôi bên. Những người yêu nhau thực lòng sẽ chìa tay ra cùng nhau khắc phục, gạt bỏ những khó khăn ấy, cùng ấp ủ cho men tình thêm say đắm.
  5. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Trong thần thoại Hy Lạp có vị thần ái tình Eros, bắn mũi tên bay khắp bầu trời. Ai trúng phải mũi tên vàng của thần sẽ nảy sinh tình yêu đẹp.Đó là câu chuyện phản ánh niềm ước ao đối với hạnh phúc và tình yêu lãng mạn của con người. Tuy nhiên trong cuộc sống thực tại, tình yêu không phải gió vào nhà trống. Nàng đến với bạn đâu phải trời ban tặng bạn, mà bạn phải tự mình theo đuổi, giành giật mới có được. Không thể cứ sống bằng mơ tưởng : Hoàng tử cưỡi ngựa trắng từ trên trời bay xuống với bó hoa hồng tươi thắm... Cô gái Lọ Lem bị ma lực tình yêu chinh phục, ngã hẳn vào lòng ta...Tuy nhiên, mộng ảo vẫn chỉ là mộng ảo. Nếu mình cứ ''''ôm cây đợi thỏ'''' nằm mộng giữa ban ngày thì thực tại luôn làm cho con người thất vọng, nhất là khi thấy những người cùng trạc tuổi mình đã nên đôi nên lứa cả, lòng khó tránh khỏi lời tự than thân : Ôi! Số phận, sao mà nghiệt ngã? Chỉ riêng tôi là không sao gặp được người tình trong mộng? Lại không ư ?Thì ối cả đấy ?Phim ảnh, tiểu thuyết, ti vi...chả đầy rẫy những con người yêu thương. Họ biết nhau, thân nhau, rồi yêu nhau, cứ như lấy đồ trong túi, chả vất vả tí nào mà tình yêu vẫn cứ đến !Không thể phủ nhận, tình yêu vốn bắt nguồn từ sự thể nghiệm và những cảm nhận đặc biệt ở nội tâm. Không phải cứ giao tiếp nhiều, giao tiếp lâu là có. Thế gọi là ''''Gặp được, cầu không được''''. Tuy nhiên, tình yêu cũng chỉ nảy sinh trong giao tiếp. Nếu diện giao tiếp rộng, số lượng giao tiếp nhiều thì xác suất nảy sinh của tình yêu cũng sẽ lớn hơn. Cần hiểu rằng, tình yêu sẽ không có gì đáng kể đối với những ai bị động chờ đợi, trái lại rất coi trọng đối với ai chủ động theo đuổi. Cơ may vốn chỉ có trong tay mình. Năm 1849, Pastơ đến giảng dạy ở trường đại học Strasbourg, để ý ngay đến Mari , con gái ông Hiệu trưởng. Pastơ gửi thư cho ông Hiệu trưởng, nói rõ mình rất yêu Mari, nhưng bản thân chỉ là một anh giáo nghèo. Ông Hiệu trưởng hiểu đời, trao thư cho con gái, tuỳ cô quyết định. Pastơ khuôn mặt tầm thường, lại không diêm dúa, Mari thấy lần đầu đã thất vọng. Pastơ không nản lòng, biên thư trực tiếp cho Mari, khuyên cô đừng vội phán đoán, sẽ dẫn đến sai lầm. Thời gian sẽ cho em thấy : bên trong cái vẻ bề ngoài lạnh lùng, kín đáo, dễ ghét này, là một trái tim trong trắng, đầy ắp tình yêu đối với em... Cuối cùng Mari rung động, nhận lời gặp mặt Pastơ. Về sau, Mari quả đã nhận ra cái nhân cách cao quý và trí tuệ tuyệt vời của Pastơ. Hai người rơi vào bể ái, kết bạn trăm năm, thêm một ngôi sao lung linh trên ngân hà tình yêu. Rõ ràng, dũng cảm và mạnh dạn theo đuổi, đã tạo nhân tố quyết định cho Pastơ trong việc giành được trái tim Mari xinh đẹp. Nếu sau khi gặp nhau lần đầu, ông đã thất vọng bỏ cuộc thì tình yêu sao mỉm cười với ông. Đại văn hào Pháp Victo Huygô đã nói : ''''Yêu tức là hành động''''. Dũng cảm mạnh dạn biểu lộ tâm yêu đối với người mình yêu vốn là một trong những biểu hiện của tình yêu. Đặc biệt, con gái thường hay có cảm giác ngọt ngào và sung sướng qua sự theo đuổi của con trai, còn con trai cũng đoán ra được sự chân thành của người con gái đối với mình qua những biểu hiện hàm súc, hoặc xấu hổ, hoặc mạnh bạo của nàng... Vợ nhà tâm lý học nổi tiếng Freud là Masa đã nói : ''''Nếu trong cuộc sống xuất hiện một người mà tôi hằng ao ước, tôi sẽ cố hoàn thiện bản thân mình để hấp dẫn anh ta mà không cố chạy theo những hành vi có tính chủ động. Nếu tôi không hấp dẫn được anh ấy mà cố tình theo đuổi thì chỉ là uổng công. Nếu anh ấy yêu tôi mà không đủ dũng khí để thổ lộ với tôi thì cũng chẳng có khí phách của một người đàn ông. Người mà như thế thì thôi, lưu luyến phỏng có ích gì''''. Thiếu dũng khí thường là biểu hiện của việc thiếu tự tin, cảm thấy mình không xứng với người ta, nhất là lo sợ người ta coi thường mình. Sự tự ti ấy bắt nguồn từ ''''hiệu ứng vành sáng'''' đối với người mình hằng yêu : nếu lợi dụng tốt, sẽ làm cho bản thân mình tự đề cao được lên, tự hoàn thiện mình ; song nếu thực hiện không nổi sự chuyển biến đó, thì sẽ tạo nên sự phủ định hoàn toàn đối với bản thân mình, khiến mình rớt xuống vực sâu của sự tự ti mà không tài nào mọc mũi sủi tăm lên được, không dám hành động, đau khổ, để mất hết thời cơ.Thực ra chiến thắng tự ti đâu phải khó, mấu chốt là ở chỗ hiểu đúng đối phương, hiểu đúng mình. Thứ nhất, bạn yêu thích một người, chắc chắn người ấy phải có chỗ đáng yêu : hoặc là khí chất không tầm thường, hoặc nói năng duyên dáng, hoặc trí thức uyên thâm, hoặc xinh đẹp khác thường... đúng như câu tục ngữ : ''''Người tình trong mắt có Tây Thi''''. Khi bạn đã yêu ai tất bạn đã bị cái ''''vành sáng'''' trong lòng nó che lấp mắt mình, bạn đã mỹ hoá đối phương lên một cách không tự giác. Người bị mê đắm trong men say của ái tình đều cho rằng người mình yêu là tốt đẹp nhất ; còn người nào bị cảm giác tự ti bao phủ thì thường thần thánh hoá cái người mình đem lòng yêu, cao không với nổi, mặt khác lại tự oán trách mình, tự hạ thấp mình một cách phi thực tế. Tuy nhiên trong thực tế, ''''nhân vô thập toàn''''. Con người ta ai cũng có chỗ hay chỗ dở. Người ta đẹp thì bạn học vấn hơn người; người ta ca hay múa giỏi thì bạn thi - hoạ tài ba; người ta hoạt bát mưu trí thì bạn trầm tư, quyết đoán. Người hay mặc cảm tự ti, thường đem cái dở của mình ra so với cái hay của người khác. Kết cục càng tự ti hơn. Cho nên một người muốn nhận thức đúng đối phương, cần tự nhủ lòng mình rằng : Không chừng chàng (nàng) cũng đang nhìn mình với con mắt như thế đấy!Thứ hai, cần nhận rõ bản thân mình. Rất nhiều người tự ti trầm trọng, quả thật có vô số cái dở so với người khác : hoặc là hoàn cảnh gia đình không lý tưởng, hoặc nghề nghiệp khiến người ta không hài lòng, hoặc dung mạo tầm thường... Tất nhiên những nhân tố đó ít nhiều có ảnh hưởng đến sự lựa chọn của đối phương, song đó chẳng qua chỉ là điều kiện bên ngoài. Trong tình yêu, vai trò quyết định thật sự còn nằm trong tình cảm đôi bên. Những người yêu nhau thực lòng sẽ chìa tay ra cùng nhau khắc phục, gạt bỏ những khó khăn ấy, cùng ấp ủ cho men tình thêm say đắm.
  6. got_but_chi

    got_but_chi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/12/2004
    Bài viết:
    2.552
    Đã được thích:
    0
    Mẹ tôi rất thích kẹo đường , lúc nào ghé thăm mẹ và đem theo kẹo đường , tôi cũng thấy mình thậm chí còn vui hơn cả mẹ.
    Vào những năm cuối cùng của mẹ , bố mẹ tôi đều sống trong viện dưỡng lão vì bệnh mất trí nhớ và rối loạn nhận thức ở người già của mẹ , bố tôi cũng rất yếu. Vì thế , hai người không được ở cùng trong một phòng nhưng những lúc bố mẹ khỏe hơn , tỉnh táo hơn , hai người vẫn nắm tay nhau đi dạo và đó là hình ảnh lãng mạn nhất mà tôi từng thấy. Khi mẹ mới bị bệnh , tôi từng viết một lá thư và gửi vào viện dưỡng lão cho mẹ . Trong đó , tôi nói rằng tôi yêu mẹ đến đâu . Tôi xin lỗi mẹ vì những lần tôi làm mẹ không vui , tôi cũng khẳng định rằng mẹ là một người tuyệt vời và tôi luôn tự hào vì có mẹ . Sau này , bố tôi kể lại rằng mẹ thường ngồi hàng tiếng đồng hồ đọc đi đọc lại lá thư đó . Nhưng thời gian sau mẹ không còn nhớ nổi tôi là con của mẹ nữa . Có một lần , tôi mua hai hộp kẹo đường mang vào viện dưỡng lão . Tôi đưa cho mẹ một hộp và bố một hộp , khi tôi quay lại phòng mẹ , tôi thấy mẹ đã đi nằm với hộp kẹp đường để bên gối . Nhưng mẹ chưa ngủ , mẹ thấy tôi bước vào phòng , tôi không nói gì , chỉ ngồi xuống cạnh giường và nắm lấy tay mẹ. Trong im lặng , tôi vẫn cảm thấy điều kỳ diệu của sự yêu thương , dù tôi biết rằng mẹ hầu như không biết là ai đang nắm tay mẹ, hay là mẹ đang nắm tay tôi ?
    Sau khoảng 10 ph , tôi bỗng sững người khi cảm thấy mẹ đang siết tay tôi , 3 lần siết tay nhẹ . Ngay lập tức , tôi hiểu mẹ muốn nói gì với tôi , dù mẹ không còn biểu hiện được những gì mẹ đang nghĩ bằng lời nói như ngày trước nữa , Nhưng lời nói là không cần thiết , 3 cái siết tay làm tôi tin rằng lúc đó mẹ tôi đã " trở lại ".
    Tôi từng nghe bố tôi kể rằng khi bố mẹ yêu nhau , mẹ đã " phát minh ra cách nói " I love U " khi họ ở bên nhau . Mẹ siết tay bố 3 lần cho câu " I love U " còn bố cũng siết tay mẹ 2 lần để nói " Me , too " . Tôi nhẹ nhàng siết tay mẹ 2 lần , mẹ quay lại phía tôi và mỉm cười , không ai trong chúng tôi nói thêm gì nữa trong khoảng 10 ph . Rồi bỗng nhiên mẹ nhìn tôi và nói :" Có một người yêu thương mình thật là một điều đáng quí ". Vài hôm sau , mẹ tôi mất , đó là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai mẹ con tôi . Mặc dù rất ít từ ngữ , nhưng là cuộc trò chuyện quí giá nhất mà tôi từng có .
    Hãy luôn nói với những người bạn yêu thương rằng bạn yêu thương họ như thế nào , bên họ bạn cảm thấy hạnh phúc ra sao , hãy luôn chân thành với tình cảm của chính mình . Đừng để phải hối tiếc với những câu hỏi " Tại sao mình đã không nói rằng .... ?" bởi vì " Người ta chỉ cảm nhận được giá trị của hạnh phúc khi đã đánh mất nó "...
  7. got_but_chi

    got_but_chi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/12/2004
    Bài viết:
    2.552
    Đã được thích:
    0
    Mẹ tôi rất thích kẹo đường , lúc nào ghé thăm mẹ và đem theo kẹo đường , tôi cũng thấy mình thậm chí còn vui hơn cả mẹ.
    Vào những năm cuối cùng của mẹ , bố mẹ tôi đều sống trong viện dưỡng lão vì bệnh mất trí nhớ và rối loạn nhận thức ở người già của mẹ , bố tôi cũng rất yếu. Vì thế , hai người không được ở cùng trong một phòng nhưng những lúc bố mẹ khỏe hơn , tỉnh táo hơn , hai người vẫn nắm tay nhau đi dạo và đó là hình ảnh lãng mạn nhất mà tôi từng thấy. Khi mẹ mới bị bệnh , tôi từng viết một lá thư và gửi vào viện dưỡng lão cho mẹ . Trong đó , tôi nói rằng tôi yêu mẹ đến đâu . Tôi xin lỗi mẹ vì những lần tôi làm mẹ không vui , tôi cũng khẳng định rằng mẹ là một người tuyệt vời và tôi luôn tự hào vì có mẹ . Sau này , bố tôi kể lại rằng mẹ thường ngồi hàng tiếng đồng hồ đọc đi đọc lại lá thư đó . Nhưng thời gian sau mẹ không còn nhớ nổi tôi là con của mẹ nữa . Có một lần , tôi mua hai hộp kẹo đường mang vào viện dưỡng lão . Tôi đưa cho mẹ một hộp và bố một hộp , khi tôi quay lại phòng mẹ , tôi thấy mẹ đã đi nằm với hộp kẹp đường để bên gối . Nhưng mẹ chưa ngủ , mẹ thấy tôi bước vào phòng , tôi không nói gì , chỉ ngồi xuống cạnh giường và nắm lấy tay mẹ. Trong im lặng , tôi vẫn cảm thấy điều kỳ diệu của sự yêu thương , dù tôi biết rằng mẹ hầu như không biết là ai đang nắm tay mẹ, hay là mẹ đang nắm tay tôi ?
    Sau khoảng 10 ph , tôi bỗng sững người khi cảm thấy mẹ đang siết tay tôi , 3 lần siết tay nhẹ . Ngay lập tức , tôi hiểu mẹ muốn nói gì với tôi , dù mẹ không còn biểu hiện được những gì mẹ đang nghĩ bằng lời nói như ngày trước nữa , Nhưng lời nói là không cần thiết , 3 cái siết tay làm tôi tin rằng lúc đó mẹ tôi đã " trở lại ".
    Tôi từng nghe bố tôi kể rằng khi bố mẹ yêu nhau , mẹ đã " phát minh ra cách nói " I love U " khi họ ở bên nhau . Mẹ siết tay bố 3 lần cho câu " I love U " còn bố cũng siết tay mẹ 2 lần để nói " Me , too " . Tôi nhẹ nhàng siết tay mẹ 2 lần , mẹ quay lại phía tôi và mỉm cười , không ai trong chúng tôi nói thêm gì nữa trong khoảng 10 ph . Rồi bỗng nhiên mẹ nhìn tôi và nói :" Có một người yêu thương mình thật là một điều đáng quí ". Vài hôm sau , mẹ tôi mất , đó là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai mẹ con tôi . Mặc dù rất ít từ ngữ , nhưng là cuộc trò chuyện quí giá nhất mà tôi từng có .
    Hãy luôn nói với những người bạn yêu thương rằng bạn yêu thương họ như thế nào , bên họ bạn cảm thấy hạnh phúc ra sao , hãy luôn chân thành với tình cảm của chính mình . Đừng để phải hối tiếc với những câu hỏi " Tại sao mình đã không nói rằng .... ?" bởi vì " Người ta chỉ cảm nhận được giá trị của hạnh phúc khi đã đánh mất nó "...
  8. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2

    Tiền có thể mua 1 ngôi nhà nhưng ko thể mua 1 tổ ấm
    Tiền có thể mua 1 chiếc gường nhưng ko thể mua giấc ngủ
    Tiền có thể mua 1 chiếc đồng hồ nhưng ko thể mua được thời gian
    Tiền có thể mua 1 cuốn sách nhưng ko thể mua được kiến thức.
    Tiền có thể mua được máu nhưng ko thể mua được cuộc sống
    Tiền có thể mua được thuốc nhưng ko thể mua được sức khoẻ
    Tiền có thể mua được người bạn yêu nhueng ko thể mua được tình yêu của người ấy.
    Tiền có thể mua được bảo hiểm nhưng ko thể mua được sự an toàn
    ....................
    Thế đấy !!
  9. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2

    Tiền có thể mua 1 ngôi nhà nhưng ko thể mua 1 tổ ấm
    Tiền có thể mua 1 chiếc gường nhưng ko thể mua giấc ngủ
    Tiền có thể mua 1 chiếc đồng hồ nhưng ko thể mua được thời gian
    Tiền có thể mua 1 cuốn sách nhưng ko thể mua được kiến thức.
    Tiền có thể mua được máu nhưng ko thể mua được cuộc sống
    Tiền có thể mua được thuốc nhưng ko thể mua được sức khoẻ
    Tiền có thể mua được người bạn yêu nhueng ko thể mua được tình yêu của người ấy.
    Tiền có thể mua được bảo hiểm nhưng ko thể mua được sự an toàn
    ....................
    Thế đấy !!
  10. bong_co_may

    bong_co_may Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2003
    Bài viết:
    1.291
    Đã được thích:
    2
    Em ko muốn nói lời xin lỗi anh đâu , cho dù là em đã làm cái nick của anh bị xoá thật đấy . Em thấy áy náy lắm nhưng nhất định ko xin lỗi , thông cảm nha
    ...................
    Hai lần lỗi hẹn với Tám, chắc phải hẹn lại mùa hè năm sau thôi Tám nhỉ ? hi vọng mùa hè sau Tám về em sẽ gặp được Tám, sẽ thực hiện lời hứa sẽ đi Nam bắc cùng Tám
    Thật sự rất mong muốn ko phải lỗi hẹn với ai cả

Chia sẻ trang này