1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

ko biết đặt tên gì...............không biết.có thể lấy tên : làm ơn đừng khoá được ko nhỉ ?!?!?!

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi xiaowushi, 25/10/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. xiaowushi

    xiaowushi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
    Nhân dịp ghé thăm nhà, 1 cô gái trẻ than phiền với cha về cuộc sống. Đối với cô, cuộc sống là 1 chuỗi bất tận của những vấn đề, vừa giải quyết xong cái này thì cái khác đã nảy sinh, khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
    Cha cô, 1 đầu bếp danh tiếng, âu yếm nhìn con gái và mỉm cười. Ông lẳng lặng đặt lên bếp lò 3 chiếc xoong, đổ nước vào và bật lửa cho bếp cháy thật lớn. Khi nước sôi sùng sục trong nồi, người cha lần lượt thả vài củ cà rốt sống vào chiếc xoong thứ nhất, cho 1 quả trứng sống vào chiếc xoong thứ hai, và 1 gói bột cà fê vào chiếc xoong còn lại. Đậy nắp lại, người cha bìnht hản đứng chờ. Không hiểu cha mình muốn nói gì, cô gái tỏ ra sốt ruột. Nhười cha xoa nhẹ mái tóc con gái vỗ về, khuyên con kiên nhẫn.
    Đun sôi chừng 20phút, người cha tắt lửa. Ông gắp cà rốt, múc trứng ra khỏi nồi để vào 2 chiếc tô và rót cà fê ra 1 chiếc ly. Quay lại phía con gái, người cha bảo: "Con thử xem các thứ nấu ra sao?". Cô gái bấm tay vào cà rốt. Chúng mềm nhũn. Quả trứng luộc chín cứng ngắc và tách cà fê bốc mùi thơm ngào ngạt. "Con thấy đấy - người cha giảng giải - Cũng bị đun sôi lên như nhau, nhưng mỗi thứ phản ứng theo cách khác nhau. Cà rốt tưởng là cứng nhưng khi gặp nước sôi lại mềm nhũn. Quả trứng bình thường mong manh dễ vỡ sau khi qua nước sôi lại đâm ra cứng, phải đập mới bể. Cà fê hoà tan vào nước sôi và biến đổi nước thành thức uống thơm tho. Vậy con định chọn cách nào để đương đầu với cuộc sống khắt nghiệt như nồi nước sôi nóng bỏng kia?
    Con có thích là cà rốt để cho đau khổ làm tê liệt sức mạnh của con và biến con thành kẻ yếu đuối? Liệu con có thích mình như là quả trứng mong manh kia bị cái chết, những cuộc chia ly tan vỡ làm cho trái tim hoá đá? Cha thích mình là thứ cà fê kia, quyện mình vào những bão tố của cuộc đời. Con thấy đó, nước càng sôi, cà fê càng thơm. Trong đời cũng vậy, càng nhiều gian nan mới thành người".
    Được xiaowushi sửa chữa / chuyển vào 15:52 ngày 11/11/2004
  2. xiaowushi

    xiaowushi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
      Các mod đừng xoá bài này của em nha, lúc nãy vì em nghĩ em ko thể sửa được thì em mới than phiền nhờ xoá, chứ giờ em đã tạm sửa được tuy chưa theo y muốn lằm nhưng như thế là cũng tạm ổn rùi. Cám ơn


     Được xiaowushi sửa chữa / chuyển vào 15:39 ngày 11/11/2004 Được xiaowushi sửa chữa / chuyển vào 17:03 ngày 12/11/2004
    Được xiaowushi sửa chữa / chuyển vào 17:08 ngày 12/11/2004
  3. xiaowushi

    xiaowushi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
      Các mod đừng xoá bài này của em nha, lúc nãy vì em nghĩ em ko thể sửa được thì em mới than phiền nhờ xoá, chứ giờ em đã tạm sửa được tuy chưa theo y muốn lằm nhưng như thế là cũng tạm ổn rùi. Cám ơn


     Được xiaowushi sửa chữa / chuyển vào 15:39 ngày 11/11/2004 Được xiaowushi sửa chữa / chuyển vào 17:03 ngày 12/11/2004
    Được xiaowushi sửa chữa / chuyển vào 17:08 ngày 12/11/2004
  4. xiaowushi

    xiaowushi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
    Ngày ấy, tôi dạy mẫu giáo tại một ngôi trường nhỏ nằm gọn trong khuôn viên của một tòa nhà ba tầng xinh đẹp . Mỗi sáng, cứ đúng 9 giờ , tất cả học sinh lại tụ tập trong căn phòng lớn , bắt đầu một ngày mới bằng bài thể dục đầu giờ . Hơn 50 đứa trẻ , 3 đến 6 tuổi , ngồi san sát trên những chiếc ghế xinh xinh đủ màu đặt trên tấm thảm dày . Những gương mặt thơ ngây bừng sáng khi chúng háo hức hát vang những bài ca , cùng chia sẻ cho nhau về mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống ...
    Một buổi sáng , cô hiệu trưởng gặp toàn thể học sinh trong căn phòng lớn và thông báo :" Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành một thí nghiệm mới". Cô giơ cao hai cây thường xuân bé xíu đựng trong hai cái chậu con giống hệt nhau . " Chúng ta có hai cây con trông chúng giống hệt nhau đúng không? " . Tất cả bọn trẻ , tò mò nhìn vào hai chậu cây , đồng thanh đáp :" Dạ phải ".
    " Chúng ta sẽ nuôi dưỡng hai cây con này với cùng chế độ ánh sáng , cùng chế độ tưới nước , nhưng ...với sự chăm sóc khác nhau ". Cô nói tiếp :" Chúng ta sẽ theo dõi xem, điều gì sẽ xãy ra khi đặt một cây trong nhà bếp , cách xa chúng ta , một cây ngay tại đây , trong phòng này , trên lò sưởi ".
    Sau khi đặt một chậu trên mép lò sưởi , cô hiệu trưởng dắt bọn trẻ vào bếp , đặt chậu cây còn lại lên quầy . Sau đó cô dẫn những đứa trẻ với những đôi mắt mở to vì bỡ ngỡ trở lại căn phòng lớn .
    "Chúng ta sẽ đối xử với cây như với một người bạn . Trong vài tháng tới , mỗi ngày chúng ta sẽ hát cho cây thường xuân nghe . Chúng ta sẽ nói cho bạn ấy biết bạn ấy xinh đẹp như thế nào và chúng ta yêu quí bạn ấy biết bao . Chúng ta luôn chúc bạn ấy mọi điều tốt đẹp ..." Một bé gái giơ tay :" Nhưng thưa cô , thế còn cái cây trong bếp thì sao ?". Cô hiệu trưởng mỉm cười thích thú " Chúng ta sẽ dùng cây ấy làm cây ''đối chứng'' trong thí nghiệm tuyệt vời của chúng ta . Theo các em chúng ta phải làm gì ?"
    " Chúng ta sẽ không nói chuyện với nó ?"
    " Đúng , dù chỉ một lời thì thầm ".
    " Chúng ta sẽ không gởi cho nó lời chúc tồt đẹp nào ".
    " Đúng , và chúng ta xem chuyện gì sẽ xãy ra.."
    Bốn tuần sau mắt của tôi cũng mở to ngạc nhiên như bọn trẻ . Cây thường xuân trong bếp yếu ớt , mảnh khảnh và chẳng lớn được tí nào . Còn chậu cây đặt trong phòng lớn , được bao bọc bởi những lời yêu thương êm dịu , được bọn trẻ hát cho nghe mỗi ngày , đã lớn gấp ba với những chiếc lá xanh biếc tràn đầy nhựa sống ...Để chứng minh kết quả của cuộc thí nghiệm và cũng để lau khô nước mắt của những đứa trẻ nhạy cảm , lo lắng cho số phận của cây thường xuân kia , cô hiệu trưởng giải thoát cho cảnh lẻ loi của chậu cây thứ hai trong bếp và mang đặt nó trong phòng lớn , bên cạnh chậu thứ nhất .
    Ba tuần sau , chậu cây thứ hai đã bắt kịp chậu cây thứ nhất . Bốn tuần sau , chúng cùng lớn mạnh như nhau ...Tôi ghi nhớ mãi bài học này và tự đúc kết cho mình một câu kết luận : Không ai , không vật gì lớn lên được nếu không có tình yêu...
  5. xiaowushi

    xiaowushi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
    Ngày ấy, tôi dạy mẫu giáo tại một ngôi trường nhỏ nằm gọn trong khuôn viên của một tòa nhà ba tầng xinh đẹp . Mỗi sáng, cứ đúng 9 giờ , tất cả học sinh lại tụ tập trong căn phòng lớn , bắt đầu một ngày mới bằng bài thể dục đầu giờ . Hơn 50 đứa trẻ , 3 đến 6 tuổi , ngồi san sát trên những chiếc ghế xinh xinh đủ màu đặt trên tấm thảm dày . Những gương mặt thơ ngây bừng sáng khi chúng háo hức hát vang những bài ca , cùng chia sẻ cho nhau về mọi điều tốt đẹp trong cuộc sống ...
    Một buổi sáng , cô hiệu trưởng gặp toàn thể học sinh trong căn phòng lớn và thông báo :" Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành một thí nghiệm mới". Cô giơ cao hai cây thường xuân bé xíu đựng trong hai cái chậu con giống hệt nhau . " Chúng ta có hai cây con trông chúng giống hệt nhau đúng không? " . Tất cả bọn trẻ , tò mò nhìn vào hai chậu cây , đồng thanh đáp :" Dạ phải ".
    " Chúng ta sẽ nuôi dưỡng hai cây con này với cùng chế độ ánh sáng , cùng chế độ tưới nước , nhưng ...với sự chăm sóc khác nhau ". Cô nói tiếp :" Chúng ta sẽ theo dõi xem, điều gì sẽ xãy ra khi đặt một cây trong nhà bếp , cách xa chúng ta , một cây ngay tại đây , trong phòng này , trên lò sưởi ".
    Sau khi đặt một chậu trên mép lò sưởi , cô hiệu trưởng dắt bọn trẻ vào bếp , đặt chậu cây còn lại lên quầy . Sau đó cô dẫn những đứa trẻ với những đôi mắt mở to vì bỡ ngỡ trở lại căn phòng lớn .
    "Chúng ta sẽ đối xử với cây như với một người bạn . Trong vài tháng tới , mỗi ngày chúng ta sẽ hát cho cây thường xuân nghe . Chúng ta sẽ nói cho bạn ấy biết bạn ấy xinh đẹp như thế nào và chúng ta yêu quí bạn ấy biết bao . Chúng ta luôn chúc bạn ấy mọi điều tốt đẹp ..." Một bé gái giơ tay :" Nhưng thưa cô , thế còn cái cây trong bếp thì sao ?". Cô hiệu trưởng mỉm cười thích thú " Chúng ta sẽ dùng cây ấy làm cây ''đối chứng'' trong thí nghiệm tuyệt vời của chúng ta . Theo các em chúng ta phải làm gì ?"
    " Chúng ta sẽ không nói chuyện với nó ?"
    " Đúng , dù chỉ một lời thì thầm ".
    " Chúng ta sẽ không gởi cho nó lời chúc tồt đẹp nào ".
    " Đúng , và chúng ta xem chuyện gì sẽ xãy ra.."
    Bốn tuần sau mắt của tôi cũng mở to ngạc nhiên như bọn trẻ . Cây thường xuân trong bếp yếu ớt , mảnh khảnh và chẳng lớn được tí nào . Còn chậu cây đặt trong phòng lớn , được bao bọc bởi những lời yêu thương êm dịu , được bọn trẻ hát cho nghe mỗi ngày , đã lớn gấp ba với những chiếc lá xanh biếc tràn đầy nhựa sống ...Để chứng minh kết quả của cuộc thí nghiệm và cũng để lau khô nước mắt của những đứa trẻ nhạy cảm , lo lắng cho số phận của cây thường xuân kia , cô hiệu trưởng giải thoát cho cảnh lẻ loi của chậu cây thứ hai trong bếp và mang đặt nó trong phòng lớn , bên cạnh chậu thứ nhất .
    Ba tuần sau , chậu cây thứ hai đã bắt kịp chậu cây thứ nhất . Bốn tuần sau , chúng cùng lớn mạnh như nhau ...Tôi ghi nhớ mãi bài học này và tự đúc kết cho mình một câu kết luận : Không ai , không vật gì lớn lên được nếu không có tình yêu...
  6. muamocoi

    muamocoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2004
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Thấy vui quá L ạ, chắc sớm mai lên toà soạn sẽ mách với mọi người cho mà xem, rằng thật là tuyệt vời khi có một người bạn đã làm cho mình vui đến thế! H vẫn hay kể cho mấy đứa làm cùng nghe về cái chuyện bọn mình hay lang thang, chuyện của mấy đứa mình ở HN. Chúng nó nhiều khi ngạc nhiên với những suy nghĩ của tụi mình đấy. Dù sao người trong này cũng khác mà. Một buổi chiều tốt lành nhé L!
    Em không phải là hoa thơm ngát một miền sâu
    Chỉ biết yêu anh bằng trái tim loài cỏ dại...
  7. muamocoi

    muamocoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2004
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Thấy vui quá L ạ, chắc sớm mai lên toà soạn sẽ mách với mọi người cho mà xem, rằng thật là tuyệt vời khi có một người bạn đã làm cho mình vui đến thế! H vẫn hay kể cho mấy đứa làm cùng nghe về cái chuyện bọn mình hay lang thang, chuyện của mấy đứa mình ở HN. Chúng nó nhiều khi ngạc nhiên với những suy nghĩ của tụi mình đấy. Dù sao người trong này cũng khác mà. Một buổi chiều tốt lành nhé L!
    Em không phải là hoa thơm ngát một miền sâu
    Chỉ biết yêu anh bằng trái tim loài cỏ dại...
  8. xiaowushi

    xiaowushi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
    Một buổi tối tại sân vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng - ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :
    - Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này.
    Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller nói tiếp:
    - Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!".
    Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".
    Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:
    - Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.
    Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang lên :
    - Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên ! Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.
    Ông John Keller kết luận :
    - Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.
    Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những đau khổ và cái ác.
  9. xiaowushi

    xiaowushi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
    Một buổi tối tại sân vận động trường Los Angeles, Mỹ, một diễn giả nồi tiếng - ông John Keller, được mời thuyết trình trước khoảng 100.000 người. Đang diễn thuyết bỗng ông dừng lại và dõng dạc nói :
    - Bây giờ xin các bạn đừng sợ! Tôi sắp cho tắt tất cả đèn trong sân vận động này.
    Đèn tắt. Cả sân vận động chìm sâu trong boáng tối âm u. Ông John Keller nói tiếp:
    - Bây giờ tôi đốt lên một que diêm. những ai nhìn thấy ánh lửa của que diêm đang cháy thì hãy hô to "Đã thấy!".
    Một que diêm được bật lên, cả sân vận động vang lên: "Đã thấy!".
    Sau khi đèn được bật sáng trở lại, ông John Keller giải thích:
    - Ánh sáng của một hành động nhân ái dù nhỏ bé như một que diêm cũng sẽ chiếu sáng trong đêm tăm tối của nhân loại y như vậy.
    Một lần nữa, tất cả đèn trong sân vận động lại được tắt. Một giọng nói vang lên :
    - Tất cả những ai ở đây có mang theo diêm quẹt, xin hãy đốt cháy lên ! Bỗng chốc cả vận động trường rực sáng.
    Ông John Keller kết luận :
    - Tất cả chúng ta cùng hợp lực nhau có thể chiến thắng bóng tối, chiến tranh, khủng bố, cái ác và oán thù bằng những đóm sáng nhỏ của tình thương, sự tha thứ và lòng tốt của chúng ta. Hoà bình không chỉ là môi trường sống vắng bóng của chiến tranh. Hòa bình không chỉ là cuộc sống chung không tiếng súng. Vì trong sự giao tiếp giữa người với người, đôi khi con người giết hại nhau mà không cần súng đạn, đôi khi con người làm khổ nhau, áp bức bóc lột nhau mà không cần chiến tranh.
    Cách tốt nhất để xây dựng hoà bình là tăng thêm thật nhiều những hành động yêu thương và hảo tâm với đồng loại. Những hành động yêu thương xuất phát từ lòng nhân hậu sẽ như những ánh sáng nho nhỏ của một que diêm. Nhưng nếu mọi người cùng đốt lên những ánh sáng bé nhỏ, những hành động yêu thương sẽ có đủ sức mạnh để xua tan bóng tối của những đau khổ và cái ác.
  10. xiaowushi

    xiaowushi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    183
    Đã được thích:
    0
    Thế là đã gần xong, ở 1 góc độ nào đó thì mình đã làm được điều mình muốn dù nó mới chỉ có 1 nửa
    L làm cái đó cho những kỷ niệm của 2 đứa . L làm để bù lại 1 câu hẹn mà L đã ko thực hiện được với H. Ngày ấy L ko đủ cam đảm để thực hiện cái mơ ước của mình . Cũng ko hắn là ko có cam đảm mà L bị chính cái điều ngạc nhiên khi biết quyết định của L của anh gữi chân, đến giờ vẫn vậy L vẫn ko đủ cam đảm để bước chân ra khỏi HN mọi cái thật đáng buồn
    Tôi chỉ có một mình
    Ở cũng vậy mà đi cũng vậy
    Bỗng 1 ngày nào đấy
    Tôi mặc kệ đời, đời cũng chẳng cần tôi
    Tôi một mình,chỉ có 1 mình thôi
    Đến cũng được mà đi cũng được
    Sống trên đời ai mà biết trước
    Bởi có khi thua được cũng bằng nhau
    Tôi một mình, có nhiều ít gì đâu
    Một hạt cát giữa muôn trùng vũ trụ
    Vậy thôi là cũng đủ
    Cười khóc buồn vui cho 1 kiếp người
    Tôi một mình mê mải rong chơi
    Giữa cuộc đời ngọt ngào và cay đắng
    Giọt nước mắt nào mằn mặn
    Chợt hoá giọt sương trên 1 nụ hồng
    Tôi 1 mình ngơ ngẩn con số 0
    Chỉ muốn 1 mai cựa mình tỉnh giấc
    Làm 1 điều gì đó nho nhỏ
    Số 0 vu vơ thành có nghĩa cho đời
    Tôi một mình và chỉ một mình tôi
    Đời rộng lắm mà vòng tay hẹp quá
    Muốn được là tất cả
    Ôm cả trăng sao,ngày tháng vào lòng
    Tôi 1 mình ngơ ngác có và không
    Cái có chẳng cần, cái cần chẳng có
    Nên suốt đời lọ mọ
    Tự hỏi chính mình những chuyện vu vơ​

Chia sẻ trang này