1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kỳ án ánh trăng

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi woman_in_life, 19/09/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ruangoc

    ruangoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2005
    Bài viết:
    1.917
    Đã được thích:
    0
    Chương 25 Y Y
    ?~Xin mạo muội làm phiền Bác Sầm ,cháu là Âu Dương Sảnh .Bố mẹ cháu là Âu Dương Diên Khánh và Lương Chí Quân .Cháu đang học ở Đại học Y Giang kinh .Vừa về đến nhà Sảnh đã gọi điện cho ?~Máy kéo?T Sầm Thiết Trung.Sảnh cầm 1 ống nghe khác để 2 người nói chuyện .
    Có vẻ như ông Trung hơi ngạc nhiên ?~Chào cháu.Cháu có việc gì ko??T
    Cháu muốn hỏi thăm bác về 1 người
    Giọng ông TRung xởi lởi :?Đừng ngại gì ,nếu biết thì bác sẽ nói với cháu .Theo miêu tả của cha mẹ ,Sảnh có thể hình dung ra 1 vị trung niên cao lớn đĩnh đạc .
    ?~ Y Y đang ở đâu??T
    Ông Trung ơ một tiếng ,rồi nói ngay ?oCó lẽ cháu đã nhầm chăng ??Bác không quen ai là Y Y cả.?.Ông ta quả là người đã lăn lộn trên thương trường ?oBác đúng là nhân vật quan trọng hay quên chuyện cũ !Năm xưa khi bác thực tập ở bệnh viện tiền tuyến ,trong tổ có 1 cô gái mà bác say mê,cô ấy tên là Y Y.?
    Đầu dây bên kia im lặng 1 hồi ,cuối cùng ông Trung nghèn nghẹn hỏi :? Các cô được hỏi thẳng cái tên Y Y hay sao? Không,không phải ,ý bác là các cháu nghe được chuyện này ở đâu thế??
    Âu Dương Sảnh lạnh lùng đáp :?Là bác Tiểu Nhiên nói cho cháu biết .?
    Lại im lặng 1 hồi lâu ,ông TRung gần như tự lẩm bẩm một mình :?Không ...không thể .Anh ấy đã đi từ lấu rồi .?
    Sảnh lạnh lùng nói :?Hình như bác có phần xúc động .Có phải trước kia bác từng làm những việc không phải với ông Tiểu Nhiên không??
    Cô có biết mình đang nói gì không ?
    ?oNguyệt Quang .Bác có nghe nói gì về Nguyệt Quang không??
    ?oLẽ nào .........cô biết thật ư?Rốt cuộc Tiểu Nhiên có chết thật hay không ??
    ?oQủa đúng là bác .Ngày ấy ở bệnh viện tiền tuyến bác đã o ép Y Y phải hợp tác với tổ điều tra rồi khai ra Tiêu Nhiên là thành viên của Nguyệt Quang xã ,và ép chị ấy tránh xa Tiêu Nhiên ,đúng ko?Vì Y Y lần lữa không đến ,Tiêu Nhiên đã hoàn toàn thất vọng ,rồi nhảy lầu tự sát vào sáng sớm ngày 16/6.Vật cản lớn nhất ngăn cản bác theo đuổi Y Y đã biến mất ,và từ đó bác có thể rất đắc ý chứ gì ??
    Sảnh thấy mình phân tích rất hợp tình hợp lý lòng cô dâng lên nỗi căm giận ?oMáy Kéo ?o đang ở đầu dây bên kia.
    Gì thế ?Cô đang nói linh tinh gì vây?Ông Trung cũng điên tiết ,nhưng rồi lại nghĩ ra là đang đối thoại với 1 cô gái mới lớn ,giọng ông bình tĩnh trở lại .Những điều cháu Sảnh nói ,đều khác xa với sự thật .Năm xưa báccòn trẻ dại ,đúng là đã làm thủ lĩnh của 1 nhóm trong phái ?otạo phản? ở đại học y Giang Kinh ,cũng từng khao khát Y Y nhưng vẫn rấttôn trọng cô ấy .Cô ấy vẫn luôn giữ 1 khoảng cách với .bác ,tuy bác tồi thật nhưng cũng ko hề làm điều gì quá đáng .Bác cũng ko hề tham dự các hoạt động của tổ diều tra .Cháu nghĩ mà xem :Y Y ghét bác ,đời nào cô ấy lại nghe theo bác để rồi khai ra việc Tieu Nhiên đã tham gia ?oNguyêtjjj Quang xã ?o.Bác đâu có sức mạnh để ngăn cản Y Y và Tiêu Nhiên gặp nhau .Bác biết đúng là tổ điều tra đã gấy sức ép rất dữ đối với Y Y ,nhưng bác tin rằng mình hiểu Y Y là người rất tốt ,cô ấy yêu Tiêu Nhiên sâu nặng ,dù bị o ép không cho tiếp tục quạn hệ với Tiêu Nhiên thì Y Y cũng quyết không bán đứng anh ấy .Đương nhiên ...lúc đó hình như cô ấy cũng rất mâu thuẫn ,luôn thấy hoang mang ,rất có thể sẽ bị tổ điều tra lợi dụng .Có thể đã xảy ra những chuyện gì thì bác không có quyền phát biểu .
    Cháu sao có thể tin lời bác nói.Sảnh thấy ông TRung nói không phải là không có lý.
    Cháu có thể đi mà hỏi Y Y.Ông TRung ko nghĩ ngơi nói luôn .Nói rồi ông mới nghĩ ra rằng hình như đây mới là mục đích gọi điện thoại của Sảnh .Ông im lặng 1 hồi lâu .Sảnh chờ đợi ,cô không nén được nữa :Chắc chắn bác phải biết tình hình cô Y Y hiện nay ,đúng không ạ?
    Rốt cuộc ông TRung cũng trả lời :Lần này thì cháu đã nói đúng rồi .Nhưng đây là chuyện đời tư ,có lẽ bác không thể cho cháu biết .Và tại sao bác phải cho cháu biết chứ?
    Vì vụ mưu sát 405.Bác vẫn có liên lạc với các bạn học cũ ,chắc bác có nghe nói .Phòng ký túc xá 405 là nới Tiêu NHiên đxa từng ở ,bác ấy đã nhảy lầu từ nơi ấy ,bác ko thể ko biết .Lẽ nào trải qua bao năm bác không có chút nghi ngờ về những điều kỳ lạ ẩn chưa trong đó?Y Y nghĩ sao?Chắc cô ấy sẽ không cho rằng chỉ là 1 sự trùng hợp ?
    Ông TRung ?oa? lên 1 tiếng rồi nói :?Bác có nghe nói về vụ 405,nhưng vẫn tin rằng đó là những sự trùng hợp .Theo bác được biết ,Y Y không hay biết những chuyện này .
    Y Y tên thật là Khổng Phồn Di,tuy cùng là sinh viên khoa 63 nhưng ko cùng lớp với Tiêu Nhiên mà lại cùng lớp với Sầm Thiết Trung .Sảnh đã nói gần như cặn kẽ với ông Trung về những suy đóan của của cô với ?ovụ án mưu sát 405?và ?oNguyệt Quang xã ?o và cả mọi phân tích về tình trạng của Diệp Hinh mới khiến ông Trung rất kín đáo này phải mở máy nói.
    Ông Trung nối ,năm 1967 Khổng Phồn Di bị điều tra o ép dữ dội kéo dài đã cso dấu hiệu suy sụp tinh thần từ trước khi Tiêu Nhiên tự sát .Dưới sụ giúp đỡ của tổ điều tra và phái tạo phản Y Y buộc phải tuyên bố vạch rõ ranh giới với Tiêu Nhiên .Sau khi biết tin Tiêu Nhiên tự sát ,Y Y đã mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng ,phải ngừng thực tập ít lâu .Về sau cô cùng nhiều sinh viên đi lao động ở nông trưừong của bộ đội sau đso đi làm bác sĩ ở 1 thị trấn nhỏ tại Hoán Nam .Đầu những năm 70 do cô cso trình độ cao cô được điều lên bệnh viện cấp thành phố tại vùng Bang Phu.Năm 1980 cô học nghiên cứu sinh tại bệnh viện Hiệp Hòa ,Bắc Kinh ,sau khi tốt nghiệp đã công tác ở Bắc Kinh 2 năm rồi sanh Mỹ học nghiên cứu sinh tại 1 trung tâm y học ,đề tài chính là thực nghiệm lâm sàng về khối u não .Từ đso Y Y đi khắp các nước Âu Mĩ để nghiên cứu khoa học,có nhiều thành tích trong lĩnh vực u não .
    Thực ra ,tôi biết Y Y xa quê hương đi khắp 4 phương ,hầu như ko quan hệ với các bạn học cũ thậm chí -sống xa chồng trong khoảng thời gian dài như Ngưu Lang Chức Nữ là vì sự nghiệp đang lên phơi phới ,nhưng đúng ra là vì né tránh -cô ấy vẫn ko thể đối mặt với những chuyện xưa bi thảm .Ông Trung đang thổ lộ những điều dồn nén trong lòng bấy lâu,trước khi cảnh cáo Sảnh ko được xốc nổi tùy tiện hành động .
    Phồn Di ko bắt tay hòa giải với Thiết Trung để trở thành bạn bè than thiết .Trên thực tế hàu như chị đã đoạn tuyết quan hệ với tất cả các bạn học cũ .Nhưng vì chịlà cô gái duy nhất mà Thiết Trung thầm yêu trong đời ,nên ông vẫn mang trong lòng 1 niềm say mê,ông vẫn cố gắng dò hỏi tình hình của Phồn Di và biết rằng chị đã kết hôn với 1 bác sĩ tốt nghiệp đại học y Giang Kinh cũng được phân công đến Hóan Nam công tác .Tuy chị phiêu bạt khắp nơi nhưng nhà vẫn ở Giang Kinh .Có điều ông ko biết làm thế nào mới có thể liên lạc được với chị .Cuối cùng ,ông cho biết một thông tin cách đây không lâu ,trong 1 lần tìm kiếm tư liệu y học ông biết có 1 bài nghiên cứu của Khổng Phồn Di xuất phát từ 1 viện nghiên cứu

    Được julian sửa chữa / chuyển vào 11:42 ngày 08/11/2006
  2. ruangoc

    ruangoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2005
    Bài viết:
    1.917
    Đã được thích:
    0
    của Thụy điển .Đặt ống nghe xuống ,Sảnh và Hinh lập tức đếnngay thư viện trường để dò tìm tài liệu ghi chép Lần theo hướng ông Trung nói ,2 cô tìm ra tên tiếng Anh của Phồn Di là Faye R.Kong .Ông Trung đã nói đúng :Phồn Di đang ở Thụy điển .
    Ngày 16/6 đã cận kề ngay trước mắt ,cơ hội gặp Phồn Di hết sức mong manh .Và dù cso gặp thì liệu Phồn Di có thể giúp gì được ko?Nói là ?omuốn tháo chuông,phải tìm người treo chuông ?onhưng sẽ tháo cái chuông ấy ra sao? Tuy nhiên cả hai vẫn gọi điện ra nước ngoài theo số điện thoại của tác giả đã ghi rõ trong bài viết .Nữ thư ký phòng thí nghiệm của Phồn Di đang ở đầu dây bên kia ,trả lời rằng gần đây tiến sĩ Di đã về Trung Quốc.
    Làm thế nào để liên lạc được với cô ấy ?
    ?oChị ấy có để lại số điện thoại nhà riêng để gọi khi cần thiết .Nhưng đây là thông tin ácc nhân ,tôi không tiện cho các vị biết .Nhưng đay là thông tin các nhân ,tôi ko tiện cho các bạn biết .Nếu cần các vị cứ fax cho tôi ,tôi sẽ fax lại cho chị ấy?.Người trơ lý của Phồn Di ở Thụy điển trả lời .
    Hinh và Sảnh cũng soạn 1 bức thư viết = tiếng Anh ,nói rằng Diệp Hinh là 1 sinh viên y khoa ,rất thích các bài nghiên cứu của tiến sĩ Di ,mong có dịp được bà giúp đỡ để sau này quyết chí phấn đấu phụng sự cho nghiên cứu khóa học .Trong thư nói rõ mình đang học ở đại học y khoa số 1 Giang Kinh nêu thuạn tiện co sthể gặp mặt ở 1 địa điểm nào đó .2 cô cố ý giấu rằng mình học ở đại học y số 2 Giang Kinh vì sợ bà nhạy cảm phải nghĩ ngơi .Gửi fax đi rồi cả 2 vẫn cảm thấy khả năng gặp bà Di gần như là con số không .Không ngờ Phồn Di lại trả lời ngay nói rằng bà rất vui khi biết có sinh viên trẻ tự nguyện lao vào sự nghiệp nghiên cứu y học và ngạc nhiên vì Hinh biết nhiều về các nghiên cứu của bà .Bà nói mình không có văn phòng tại Giang Kinh nên chỉ có thể gặp gỡ ở bên ngoài .
    14h NGÀY 13 THÁNG 6.
    Sau khi tân trang sáng sủa ,hiệu sách Tân Hoa ở Giang Kinh đã mở cửa trở lại không chỉ cửa kính bàn ghế bóng lộn khắp lượt mà các loại sách và văn hóa phẩm cũng rất hào nhóang bắt mắt .Tầng trên cùng còn bố trí bàn trà để độc giả me sách có thể ngồi uống ,đồng thời nhẩn nha xem sách.Hai bên hẹn gặp nhau vào lúc 3h chiều ,nhưng chỉ ít phút sau buổi trưa ,Sảnh và Hinh đã lên phòng trà ,ngồi xuống chiếc bàn nhỏ ,khắc khoải chờ đợi .
    Chắc Y Y bí hiểm này sẽ không thất hẹn chứ nhỉ? Thử đóan xem ,chữ R tên tíếng Anh của cô ấy (Faye R Kong) có ý nghĩa gì không?.Lúc không có người lạ đứng bên ,Sảnh hỏi Hinh.
    Tớ biết cậu lại đang động não rồi đây .Cchắc cậu định nói rằng đó là chữ cái đầu tiên phien âm chữ Nhiên ,đúng ko?Tớ đã tra cứu 1 bài nghiên cứu khác của cô ấy ,chữa R trong tên tác giả bài viết là viết tắt của tên đầy đủ là chữ Rem .Kể cũng lạ ,vì đây không phải là tên gười ,khi đọc lên hơi giống Ran nhưng rõ ràng không phải .Nếu không sử dụng Ran thì càng chuẩn kai mà .Tớ đóan Rem là 3 chữ cái đầu tiên của từ Remember (nhớ) và có 2 ý đan xen vừa là nhớ nhung vừa ngầm chỉ người mà cô nhơ snhung là Ran .
    Sảnh ko ngớt tâm đắc tán thành :Diệp Hinh siêu thật .Cậu đã không uổng công đọc truỵen trinh thám của Agstha mà tớ cho mượn .Nói có lý lắm .
    Hinh tập trung suy nghĩ ,rồi lẩm bẩm :Nhưng nếu thế thì tại sao cô ấy lại bán đứng Tieu Nhiên ?Cô ấy có tình cảm sâu nặng với Tiêu Nhiên như vậy,cho đến tận bây giờ vẫn nhung nhớ không nguôi ,và lại về nước trong dịp này ,liệu có phải ý tưởng niệm Tiêu Nhiên ko?
    Sảnh bỗng ngồi thẳng người lên,nhìn về phía sau Diệp Hinh nói :Có lẽ là cô ấy ?
    Phòng trà không quá đông người ,Hinh ngoảnh lại nhìn thấy 1 phụ nữ trung niên đeo kính râm ,mặc bộ váy màu trắng ngà có dải đeo vai ,đang tiến đến .
    Cso bạn nào là Diệp Hinh ở đây ko?Làn da ,đôi tay người này vẫn rất mịn màng ,mái tóc dài vấn lên và được cài = chiếc cặp tóc có phần lưng khá rộng ,làm nổi bật khuôn mặt trái xoan gần như hoàn mỹ ,trông đâu cso giống 1 người đã gần 50.Hinh và Sảnh ngẩn người nhìn .
    Là cháu à?Cháu là Diệp Hinh ,đây là Âu Dương Sảnh bạn cháu .Cô là tiến sĩ Di phải không ạ?Chúng cháu đều rất ngưỡng mộ cô, cho nên đã cùng đến :Chúng cháu xin cảm ơn cô đã bớt chút thời gian đến gặp chúng cháu .Hinh đứng lên chào hỏi .
    Ngưoiừ phụ nữ gật đầu ,mỉm cười :Tôi là Khổng Phồn Di.Hai cô cũng chịu khó thật ,đã tìm được tôi trong kỳ nghỉ này .Nói thật nhé,chúng ta trò chuyện về công átccủa tôi ,tôi rất vui.Mấy khi đã cso người muốnnghe lời nói về những điều khô khan này .Mấy hômnay phải xa phòng thí nghiệm và bệnh viện ,tôi thấy hơi lạ lẫm ,nhưng năm nào cũng cần cso 1 khoảng thời gian để thích nghi ...
    Sảnh bỗng thản nhiên hỏi :Vậy là, tuy tiến sĩ Phồn Di du học ở 4 phương nhưng năm nào cũng về nước 1 lần ,và có phải đều vào dịp tháng 6 này không ạ?
    Hinh hơi hoảng ,tặc lưỡi khẽ trách ?oKìa Sảnh !?,rồi lại nhìn vẻ mặt Phồn Di hơi khang khác .
    Mời cô giáo ngồi ạ!Chúng cháu mong được cô chỉ bảo cho .Hinh rất sợ Sảnh làm cho Phồn Di lo ngại ,cô tươi cười để giải tỏa bầu không khí.Người phục vụ tới rót trà ,PhônF Di hơi do dự ,rồi ngồi xuống ,nghiêm túc hỏi :Hai cô muốn gặp tôi để nói những gì?
    Hinh nhìn Sảnh ,thấy ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưu thế thì thầm kinh ngạc và nghĩ ngay rằng Sảnh -vốn cực ghét cái ác -chắc vì nghĩ rằng Phồn Di đã bán đứng Tiêu Nhiên cho nên Sảnh rất căm hận .Nhưng sao mình lại không hề thấy căm giận ?Nhưng cso lẽ khỏi cần vòng vo,nên sớm làm rõ sự thật rồi tính sau ,Hinh định nói thì Sảnh đã lên tiếng trước :xin nói thật với cô Phồn Di ,chúng cháu ko phải là sinh viên đại học y số 1 mà là sinh viên đại học y số 2 Giang Kinh -vẫn gọi vắn tắt là Giang Y.Nói cách khác chúng cháu là sinh viên cùng trưừong với cô.
    A ra thế ....Phồn Di bỏ kính râm xuống ,cặp lông mày dài và mảnh nhíu lại vẻ mặt càng thêm nặng nề ,
    Đã tốt nghiệp được hơn 20m năm ,mà cô lại không lien lạc với bất cứ người bạn học cũ nào .Cô có thể cho chúng cháu biết tại sao không ạ?Sảnh hỏi dồn dập .Hinh ngầm đấ nhẹ vào chân bạn nhưng Sảnh vẫn cứ thản nhiên.
    Phồn Di hít thở sâu vài lần ,rõ ràng là đang gắng kìm nén tâm trạng ko vui của mình .Bà ngắm kỹ Hinh và Sảnh rồi trả lời vừa lich sự cũng lanh nhạt :Mỗi người đều được tự do lựa chọn lối sống của mình ,đúng không??
    Nhưng ,đồng thời với việc hưởng thụ quỳen tự do này thì không thể làm tổn thương đến người khác ,nhất là đối với người mà mình yêu sâu sắc , có đúng không ạ?.Sảnh vãn không chịu buông tha.Hinh lại kêu lên :Kìa Sảnh ?

  3. ruangoc

    ruangoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2005
    Bài viết:
    1.917
    Đã được thích:
    0
    Toàn thân Phồn Di hơi rung rung ,ánh mắt đượm buồn :Cô đang nói gì vậy ?Cô là ai?Tại sao lại nói với tôi như thế?
    Có phải cháu đã đưa ra câu hỏi mà chú ấy muốn hỏi nhưng ko bao giờ có cơ hội để hỏi nữa ?Đúng ko ạ?Và bao năm trôi qua cô cũng luôn tự hỏi mình câu hỏi này ,đúng ko ạ?Cô rời xa Giang Kinh ,bao năm qua cô buồn bã không vui ,thực chất là vì cô bị cắn rứt dày vò ,đúng không ?Có lẽ năm xưa cô ko thẻ ngờ rằng chỉ vì 1 phút yếu đuối ,sai lầm sẽ dẫn đến nỗi đauu khổ trải maic nhiều năm sau.Sảnh nói đoàng hoàng ,rành rọt cứ như là đọc thuộc lòng 1 nội dung cô đã ngầm soạn sẵn từ lâu .
    Thoạt đầu bà Di nhìn Sảnh = ánh mắt khó hiểu và nghi hoặc .Dần dần ,đôi mắt bà dỏ hoe ,dôi môi mấp máy nhưng không nói thành lời .Hinh nhìn Sảnh với ánh mắt bất bình ,óan trách Sảnh đã quá sỗ sàng dẫn đến tình huống bẽ bàng .Hinh dịu giọng :Thưa cô Di ,bạn Sảnh muốnnói đến 1 vài chuyện cũ hồi ***************** ,liệu cô có thể giúp chúng cháu làm rõ được không ?
    Phồn Du bỗng ngẩng lên ,đưa tay nắm lấy tau Hinh và Sảnh hỏi:Hai cô đã biết những gì ?Tại sao lại muốn dồn ép tôi .Anhs mắt Phồn Di rối loạn ,2 hàng lệ tuôn trào loang trên lớp phấn son thoang thoảng ,các nếp nhăn nơi khóe mắt hiện lên rất rõ,khác hẳn với hình ảnh người phụ nữ trung niên xinh đẹp với vẻ mặt thư thái điềm tĩnh khi nãy .Hinh chợt mủi lòng ,cô nhớ rằng ông Sầm Thiết Trung đã nói bà Di từng mắc bện về tâm lý và thần kinh .Hinh càng thêm óan trách Sảnh đã quá bỗ bã như thế ,cô dịu giọng :Chuyện là thế này ạ,Sảnh và cháu đang cùng ở phòng 405 khu nhà 13 đại học y Giang Kinh .
    Hinh cố ý ngừng lời.Qủa nhiên nét mặt Phồn Di lộ vẻ rất kinh ngạc
    Không rõ cô có nghe nói rằng :kể từ năm 1977 đến nay ,gần như năm nào cũng có 1 nữ sinh viên nhảy lầu từ phòng 405 rồi chết -chuyện này từ nhiều năm qua được gọi = cái tên :Vụ án mưu sát 405 .
    Ôi, Phồn Di kêu lên 1 tiếng ,rồi lẩm bẩm :Tại sao ,tại sao tôi lại không biết gì cả ?
    Hinh vội nói :Cũng không theer trách gì cô.Bao năm qua cô không liên lạc với các bạn học cũ thì đương nhiên nhiều chuyện cô sẽ không biết .
    Phồn di lắc đầu :Không thể coi đó là 1 cái cớ .Lẽ ra tôi phải biết mới đúng !Phồn di như đã ra khỏi những ý nghĩ bề bộn ,bà hỏi :xin lỗi đã ngắt lời cô ,cô nói tiếp đi.
    Phần lớn trong hơn 1 chục nữ sinh đã nhảy lầu lần ấy trước đó đều mắc bệnh tâm thần ở mức đọ nặng nhẹ khác nhau .1 số người nghe thấy từ ánh trăng và nhìn thấy 1 cô gái có khuôn mặt nát bươm ,nghe thấy những điệu nhạc du dương .Mọi hiện tượng đó có lẽ nên gọi là ảo giác .
    Và những ảo giác hệt như thế xuất hiện trong đầu chau .Hinh lại ngừng nói ,cô nhìn thẳng vào Phồn Di.
    Anh trăng ,ánh trăng là gì .Phồn Di nhắc đi nhắc lại từ này
    Một cơ hội ngẫu nhiên khiến cháu được đọc 1 tập hồ sơ cũ về ?oNguyệt Quang Xã ?o và nhìn thấy 1 số đoạn nhật ký của chú Tiêu Nhiên .Trong đó có ghi tường tận về chú ấy và nguồn gốc xâu xa của Nguyệt Quang Xã .Trong cuốn nhật ký cũng có nhắc đến cô,chú aasy đã yêu cô vô cùng sâu nặng ...Nhưng rồi chú ấy đã lựa chọn cái chết ,cũng như các thành viên khác của Nguyệt Quang Xã -chú ấy đã hiến xác cho phòng ngiên cứu giảng dạy giải phẫu của trường ta .
    Trong số các nữ sinh đã nhảy lầu ,nhiều nữ sinh trước đó đã có ảo giác về ánh trăng và nhạc cổ điển ,việc nhảy lầu từ phòng 405 đều xảy ra vào sáng sớm ngày 16/6 hàng năm .Vì thế không thể khiến chúng cháu đem các vụ nhảy lầu và chsu Tiêu Nhiên liên hệ lại vứoi nhau .Đương nhiên cũng không loại trừ yếu tố trùng hợp ngẫu nhiên nhưng nếu chỉ là trùng hợp thì rất khó giải thích được mọi điều .Cho nên mong cô lượng thứ cho chúng cháu đã liều lĩnh dám nghi ngờ rằng vì chú Tiêu Nhiên chết oan không thể nhắm mắt chú ấy muốn thông qua các vụ nhảy lầu này để thông báo cho ngưoiừ đời về các vụ oankhuất của mình
    Gì cơ?Khổng Phồn Di kinh ngạc đứng lên ,thiếu chút nữa gạt phăng cả bộ đồ trà trên bàn :Thiếu nữ các cô có tư tưởng thật quá tự do ,sao lại đưa ra cả ma quỷ hồn phách gì ra thế này ?Lẽ nào các cô lại tin những chuyện hoang đường như thế?
    Sảnh cũng đứng lên :Thế thì xin tiến sĩ Phồn Di hãy cho chúng cháu 1 lời giải thíchhợp logic ,tại sao lại là ánh tẳng ?Tại sao lại là 405?Tại sao lại là ngày 16/6?Chú Tiêu Nhiên đã cho cô biết nguồn gốc của Nguyệt Quang Xã ,cso phải ở đó cũng có ma quỷ hồn phách không ạ?Thế thì phải giải thích sao đây?
    HInh vội nói :Cô Di và Sảnh nữa ,xin hãy ngỗi xuống nói chuyện nhẹ nhàng .Cô ạ,có rất nhiều chuỵen trong quá khứ đã trở thành lịch sử ,thì chẳng nên can thiệp vào cuộc sống hiện tại nữa .Chúng cháu nhắc đến chuyện cũ không phải vì muốn khíen cô phải đau đớn ,mà là vì mong được cô giúp đỡ .Cháu đã trải qua ko chỉ là các hiện tượng kỳ quái ấy mà điều đáng sợ hơn là cháu cho rằng cháu .....Có lẽ ,cô sẽ càng nói rằng cháu quá ư hoang đường vô lý ...cháu cho rằng cháu đã nhìn thấy chú Tiêu Nhiên ,thậm chí cả chú Trịnh Kính Tùng nữa .
    Phồn Di vữa tạm bình tĩnh ngồi xuống, lúc này lại đứng phắt dậy :Rõ ràng là hoang đường quá thể!Cô nhìn thấy họ thế nào được ?
    Cô Di ạ,chác chắn trí nhớ của cô vẫn rất tốt .Chú Tiêu Nhiên tuy xuấtthân trong cảnh giàu sang nhưng vẫn không mấy chau chuốt trang phục ,cso đúng ko ạ?Mái tóc đen ,dầy luôn không chịu chải ,có đúng không ạ?Có phải khuôn mặt chú ấy luôn nở nụ cười tươi như trẻ con ,hình như không bao giờ bận tâm đến cái gì nhưng lại là 1 con người rất đa sầu ,đa cảm ?Có phải chú ấy thường hay trêu ngươi ,đeo bám dai nhưu đỉa ,khiên người ta vữa tức vừa buồn cười -nhất là khi chú ấy yêu 1 cô gái .Hinh nói rất sôi nổi ,từng cảnh từng cảnh ngày trước gắn bó với Tạ Tốn trồi dậy từ trong đáy lòng và lướt trôi trước mặt Hinh.
    Hinh đã mẩ đi cái tình cảm rất khó diễn tả ấy .Khuôn mặt Hinh đầm đìa nước mắt.Phồn Di đứng run rẩy hồi lâu rồi thẫn thờ ngồi xuống .Di hồi tưởng lại những tháng ngày dập dìu gắn bó cùng Tiêu Nhiên năm xưa,khuôn mặt Di đẫm lệ ,cô vô cùng đau xót ,đầu rũ xuống ,nghẹn ngào nức nở .Sau 1 lúc imlặng Di lắc đầu tỏ ý không thể tin được :Sao lại cso thể như thế>nhưng cô đã nói không sai chút nào ,ngưoiừ mà cô miêu tả đúng là Tiêu Nhiên .
    Kinh tUngf là anh chàng thư sinh lạnh lùng ,rất lạnh lùng ,cso khuôn mặt trắng nhợt ,ánh mắt cũng rất lạnh ,phía dưới mắt có quầng .Kinh Tùng luôn cặp kè bên Tiêu Nhiên ,khi Tiêu Nhiên nói chuyện với cháu thì Kinh Tùng thường đứng từ xa ,lạnh lùng nhìn lại .Hinh nhìn Phồn Di, thấy nét mặt PhồnDi càng hiện rõ sự kinh ngạc ko sao hiểu nổi .
    Cô nói đúng cả ,rất đúng ,anh ấy có sắc mặt trắng nhợt ,có quầng mắt khá to.Ngày ấy mỗi khi tôi và Tiêu Nhiên bên nhau ,anh ấy thường đứng xa xa lạnh lùng nhìn chúng tôi ,cólúc khiến tôi thấy sờ sợ .Phồn Di bắt đầu để ý quán sát Diệp Hinh ,và đã tin rằng không phải 2 cô gái này tìm đến để gây sự vô lối với mình ,và thấy sự việc thực sự nghiêm trọng .

  4. ruangoc

    ruangoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2005
    Bài viết:
    1.917
    Đã được thích:
    0
    Cháu không rõ tại sao họ lại tìm đến cháu .....Trên thực tế ,cháu đã suy nghĩ kỹ và không cho rằng họ thạt sự đang tồn tại trong thế giới khách quan ,có thể coi mọi điều cháu đã nhìn thấy là những ?oảo giác? trong bệnh tâm thần phân liệt .Vì 2 người ấy không tồn tại như 1 thực thể mà chỉ tồn tại trong đầu cháu .Bộ não của người ta ,nếu chứa đựng những thứ không tồn tại thì chẳng phải là có vấn đề thần kinh là gì ?Cho nên cháu đã được khuyên vào nằm bệnh tâm thần một thời gian ,rồi cháu rất kinh ngạc nhận ra rằng không chỉ có mình cháu biết về sự tồn tại của họ .
    Cô Di thử nhớ lại xem cô có biết 1 phụ nữ tên là Uông Lan San ko?Hinh cảm thấy bà San là 1 khâu trong chuỗi các điều bí hiểm nên thuận miệng hỏi thế ,chứ cô ko hi vọng có cấu trả lời nào .
    Nào ngơi Phồn Di hơi sững người ,gật đầu :?Tôi nhớ ra rồi ,bà ấy là bệnh nhân lâu năm của bệnh viện tâm thần ,đúng ko??
    Hinh và Sảnh đều ngạc nhiên ,cùng hỏi :?Sao cô lại biết ạ??
    Phồn Di nghĩ ngợi ,khẽ kêu lên ?otrời ạ?,rồi nói :?Hình như là ,khi chúng tôi học năm thứ ba- ngay trước thời kỳ ***************** ,khi ấy việc dạy và học vẫn rất bình thường -lớp của Tiêu Nhiên đi kiến tập ở bệnh viện tâm thần ,tôi cũng đang không cso bài vở nên đã đi theo cho vui .Hôm đó, thầy giáo đưa ra 1 ca bệnh nhân đa nhân cách điển hình .Đó là 1 phụ nữ trung niên khoảng trên 40 tuổi .Trước mặt đông đảo chúng tôi ,người ấy chuẩn bị nghe thầy giáo hỏi .Nào ngờ bà ta xông lên phía trước túm ngay lấy Tiêu Nhiên rồi quán sát anh từ đầu đến chân hết sức tỉ mỉ ,đến nỗi các bạn anh ngồi bên cạnh đều sởn gai ốc ,còn Tieu Nhiên thì rất khó chịu.Mọi người lôi bà ta ra ,bà ta bỗng òa khóc rồi kêu lên :?Chẳng lẽ đây đều là sự thật ??Chẳng lẽ đây đều là sự thật ??Rồi đột nhiên lại đổi giọng hết sức dịu dàng :?Anh hãy ở lại bên em và đừng đi đâu hết ,được ko?Có thế anh mới được an toàn ?o
    Bây giờ tôi thấy rất tò mò ,cũng khó tránh khỏi có phần không vui ,tôi nhìn Tiêu Nhiên hồn nhiên ?ovô tội ?o nói là chưa từng quen biết .Về sau chúng tôi hỏi thăm mới biết đó là bệnh nhân mắc bệnh nhân cách phân liệt rất nặng tên là Uông Lan San ,đã vào nằm viện 20 năm trời .Chính vì có cái chuyện ồn ào ấy nên tôi mới nhớ được cái tên này .Xưa nay tôi chưa từng liên hệ câu nói ấy của bà San với các sự việc xảy ra sau này .Nay nghĩ lại thì hình như bà ta đã tiên tri 1 điều gì đó.
    Hinh nói:?Chính bà San này đã nói trong đầu cháu có ?ohai người ?o,cháu hỏi hai ngưoiừ đólà ai,thì bà vẽ luôn 2 bức ?oký họa ?ođại thể về Tiêu Nhiên và TRịnh Kính Tùng .
    Phồn Di vẫn cảm thấy chuyện này quá ư kì dị ,bèn hỏi :?Nếu đúng là 2 người ấy ở trong đầu cô thật ,thì họ vào = cách nào ??Phồn Di ?oà ?o một tiếng ,và bất giác đưa mắt nhìn về hướng đại học y khoa Giang Kinh ,trong lòng bộn bề xáo động ,một lát sau mới nói?Cô ngầm có ý cho rằng ,Tiêu Nhiên đã nhập vào bộ não các nứinh kia,điều khiển họ nhảy lầu vào ngày 16/6?Nhưng tại sao anh ấy phải làm thế?Lẽ nào là nhằm gây sự chú ý cho người đời -như lúc này cô nhận định ??
    Sảnh lạnh lùng ?ohừ ?o một tiếng :?Còn có khả năng chỉ đơn thuần là trả thù các nữ sinh đến từ Giang Nam .
    ?oTrả thù ?Trả thù về cái gì ??
    Sảnh hậm hực :?Cô đã tự biết rất rõ .Nếu cần cháu phải nói tọac ra thì cháu cũng sẵn lòng để làm 1 kẻ độc ác !Chú ấy đương nhiên có lý do để trả thù cô gái Giang Nam mà chú ấy nặng lòng yêu thương -không chỉ ruồng bỏ mà còn bán đứng chú ấy!Ngay khi chú ấy muốn gặp mặt lần cuối ,cco ấy cũng phớt lờ !Vì sự phản bội và cạn tình cạn nghĩa của cô nên chú ấy mới mất hết hi vọng vào cuộc sống ,thế rồi đi vào ngõ cụt .
    ?oCô nhầm rồi?.Phồn Di gay gắt ngắt lời Sảnh .Đung slà ,tôi đã không chịu nổi sức ép ,đã vạch rõ ranh giới với anh ấy ,đã hoảng hốt hoang mang ,đã không đến gặp anh ấy lần cuối cùng ....vì lúc đó tôi đã mắc bệnh trầm cảm rất nặng ,cuộc sống đã hỗn lọa tơi bời .Nhưng tôi không hề bán đứng anh ấy ,ko hề tố giác anh ấy là thành viên của ?oNguyệt Quang Xã ?o,tôi vẫn giữ được chuẩn mực làm người .
    ?oKhông phải cô,thì có thể là ai?Theo cuốn nhật ký của chú Tiêu Nhiên thì chỉ có 2 người -cô và chú Trịnh Kính Tùng -biết chú ấy là thành viên ?oNguyệt Quang Xã ?o;nếu ko phải cô thì chẳnglẽ là chú Kính Tùng ?Nhưng ,đến giờ phút cuối cùng của chú Tiêu Nhiên ,chú Kính Tùng vẫn còn đến an ủi động viên chú ấy ,và rành rành sau đó cùng tự sát với chú ấy .Một conngười rất có tình nghĩa như vậy sao co sthẻ bán đứng ngưoiừ bạn chí thấn của mình ?.
    ?oCác cô nói đến cuốn nhật ký....?
    Sảnh mở cặp sách lấy ra 1 tập giấy tờ ,đẩy đến trước mặt Phồn Di :?Đã đoán là cô sẽ không thừa nhận ,nên cháu đã phô-tô 1 bản cho cô,chỉ e cô ko có can đảm để đọc thôi1?
    ?oKìa Sảnh !Hinh thấy Sảnh đã lạiquá khích
    Phồn Di đờ đãn ,ngồi ngây ra 1 lúc ,hơi đưa ngừoi ra trước,tay run run nhẹ lên mặt giấy .Phồn Di đang cảm nhận gì đây?
    Rồi Phồn Di ngước mắt lên :?Cô nói đúng ,tôi cũng ko biết mình có can đảm để đọc hay không .Hai cô cũng có thể không tin tôi ,nhưng hãy thử nghĩ xem ,nếu đúng là tôi đã bán đứng Tiêu Nhiên ,anh ấy thì chết rồi ,sao tôi cứ phải chối cãi ?Tôi có thể nói tahửng thắn ,nhưng chuyện kỳ lạ mà bạn Diệp Hinh đã cảm thấy ,tôi tin nhưng tôi không đồng ý với nhứnguy đóan của các bạn ,Tôi rất hiểu Tiêu Nhiên ,anh ấy có trái tim rất tinh tế và rất thiện ,dù phải ôm hận mà ra đi thì anh ấy cũng không quậy phá như thế sau khi đã khuất .Trong chuyện này chác phải có những điều lạ lùng chi đây .Nghe đến mấy chữ những điều lạ lùng ,Hinh lại hỏi :?Cô giáo Phồn Di có nghe nói đến 1 người tên là Trang ái Vân ko??
    Phồn Di ngẩn người ,lắc lắc đầu .
    Hinh mạnh mẽ đứng dậy ,nhanh nhẹn nói:?Cháu xin cảm ơn cô Phồn Di .Cháu cũng tin tưởng ở cô, mong rằng cô cháu mình sẽ giữ vững liên lạc ?oHinh vừa nói vừa chạy ra khỏi phòng trà .

    Hết chương 25
  5. meonho172

    meonho172 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/02/2006
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Tôi có thể ra về nhưng không có nghĩa là đã được tự do. Người của tổ điều tra nói rằng: hãy nghiêm chỉnh ở lại ký túc xá để chờ sự sắp đặt tiếp theo. Tôi không hiểu nói thế nghĩa là gì, bèn gặng hỏi mãi. Họ vì ngán quá nên cuối cùng họ bảo tôi rằng, đã có người cung cấp chứng cứ, chắc chắn anh là dư đảng của "Nguyệt Quang xã". Sẽ xử lí tôi thế nào, thì tổ điều tra không quyết định được. Kể ra thì họ vẫn còn một chút tình người, họ thả tôi về, là để tôi liệu mà thu xếp, báo tin cho người nhà, bạn hữu...để rồi lên đường "ra đi không hẹn ngày trở lại". Cho nên, về trường không phải là được tự do, tự khắc sẽ có các đồng chí cách mạng giám sát tôi. Đông thời, họ báo lên thành phố, chờ xem sẽ quyết định bỏ tù còn là nhẹ - có lẽ sẽ còn tồi tệ hơn.
    Tôi đờ đẫn đừng trong phòng làm việc của tổ điều tra, đầu tôi trống rỗng, không biết mình nên có tâm trạng gì đây. Đứng ngoài nhìn vào, dường như tôi còn quyến luyến không nỡ rời xa cái địa ngục đã thẩm tra tôi mấy tháng nay.
    Tôi đi về ký túc xá, thất thểu như người mất hồn, hầu như suốt dọc đường đã nghĩ rất nhiều, nhưng đầu óc chẳng sáng ra được điều gì. Chỉ có Kình Tùng và Y Y là biết tôi từng tham gia "Nguyệt Quang xã" , nếu đúng là có người làm chứng thì chỉ có thể là một trong hai người. Tôi đã hỏi tổ điều tra "nhân chứng đó là ai" thì họ quyết không hé lộ, nói là vẫn phải bảo vệ các đồng chí cách mạng, nhưng lần sau thẩm vấn sẽ cho đối chất với tôi từng câu.
    Liệu có phải họ chỉ chuẩn bị để vu cáo hãm hại tôi không?
    Khi sắp ra khỏi tổ điều tra, thấy họ nói đến vài chi tiết về việc tôi tham gia hoạt động của "Nguyệt Quang xã", thấy đều đúng cả.
    Vậy tức là một trong hai người, Kình Tùng - Y Y đã khai tôi ra.
    Về đến ký túc xá, Kình Tùng biết tin liền tới ngay. Khi nhìn thấy tôi, Tùng đứng ngây người, đôi mắt Tùng đỏ hoe. Lần đầu tiên tôi trông thấy Kình Tùng vốn cứng như thép gang lại buồn như thế này. Có lẽ tại tôi nửa tháng qua chẳng thèm tắm gội, trông nhếch nhác như một kẻ lang thang. Nhưng khi Tùng bắt đầu nói thì tôi hiểu ngay tại sao Tùng lại buồn.
    Tùng đã nghe nói về việc tôi bị khép tội.
  6. mashimaro18

    mashimaro18 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2004
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    Chương 26
    BÍ MẬT BỊ PHƠI BÀY​
    16H NGÀY 13 THÁNG 6
    Sảnh phải chạy một mạch mới đuổi kịp Hinh. Chạy dưới trời nắng tháng sáu nóng như thiêu như đốt, mồ hôi vã ra như tắm.
    ?oTớ đoán xem nào, chắc cậu đang định sang bệnh viện số 2 tìm bà San, đúng không?? Hai cô đứng ở bến xe buýt, sốt ruột chờ xe đến. Sảnh cho rằng lần này mình không thể đoán nhầm.
    Lòng Hinh đang rối bời, cô im lặng gật đầu.
    ?oNày Hinh, sao cậu không hỏi tại sao tớ lại đoán đúng??
    Hinh thở dài, trách bạn: ?oTớ đang tức cậu đây! Đồ quỷ sứ ma mãnh, sao cậu chẳng hiểu cách đối nhân xử thế gì cả? Cô Phồn Di về nước nghỉ ngơi, đã nhiệt tình đến với chúng ta như thế. Cuộc đời cô ấy cũng rất gian nan, từng mắc bệnh trầm cảm? sao cậu lại cư xử với cô ấy thô bạo thế??
    Sảnh dẩu môi: ?oTớ biết thế nào cậu cũng mắng tớ! Nghĩ lại, tớ cũng hơi hối hận. Nhưng kể cũng lạ, lúc đó tớ không sao nhịn được, có lẽ tại tớ vốn đã chủ động, đã nhận định rằng cô ấy tố giác Tiêu Nhiên; lại nhìn thấy dáng vẻ sung sướng, nhàn nhã của cô ấy? còn Tiêu Nhiên thì đã ở nơi chín suối, cho nên vừa thấy mặt, tớ đã lộn ruột rồi!?
    ?oNhưng mình cũng không nên nói oan cho người ta. Cô ấy nói có lý; nếu đúng là cô ấy đã sai, thì thời gian đã trôi bao năm rồi, cô ấy chẳng cần phải cứ chối cãi. Tớ nghe nói thời đó đã có rất nhiều người mắc sai lầm kiểu ấy, nếu cô ấy đã làm thế thật thì cũng chỉ là chuyện vặt trong muôn vàn sự việc, chối cãi thì có ý nghĩa gì đâu??
    Sảnh ?oừ? và nói: ?oTớ cũng đã rất buồn rồi, cậu đừng nói nữa có được không? Lúc sắp chia tay tớ đã rất thân thiện với cô ấy, đã để lại số máy nhắn tin nữa. Cô ấy hỏi có thể đọc được nhật ký Tiêu Nhiên và ?~hồ sơ Nguyệt Quang xã?T ở đâu, tớ bèn quyết định đưa luôn cho cô ấy bản phôtô ?~hồ sơ Nguyệt Quang xã?T đang để trong cặp. Chúng mình đi gặp bà San để hỏi về gì??
    ?oKhi đang nói chuyện với cô Phồn Di, tớ đã nghĩ rất nhiều, và cũng đồng ý với cô Phồn Di rằng trong câu chuyện này còn ẩn chứa những điều kỳ lạ. Cho nên tớ nghĩ đến bà San. Bà ta có thể nhìn thấy Tiêu Nhiên và Trịnh Kình Tùng trong đầu tớ, thì có lẽ bà ta còn biết hiều chuyện ly kỳ hơn. Và, vấn đề nhân cách Trang Ái vân, tiếng hát, khuôn mặ dập nát? rõ ràng đều có liên quan đến chuyện này. Tiếc rằng bà lão ấy không ?~thoáng?T tý nào, hỏi điều gì, bà lão toàn nói vòng vo, cố làm ra vẻ huyền bí. Hôm nay tớ đã nghĩ rồi, nhất định sẽ bám bà lão đến cùng để hỏi cho rõ xem bà còn biết những gì nữa.?
    Sảnh nói: ?oLần này nhất định tớ sẽ hộ vệ cậu, lần trước sợ ơi là sợ. Hôm qua tớ đã gặp thầy Côn, nhờ thầy phân tích bệnh án của bà San, chưa biết chừng sẽ có ích cho chúng ta.?
    Hinh ngạc nhiên, rồi cười: ?oTớ nhận ra rằng thầy giáo trẻ Vân Côn hay cậy mình có tài ?" đã bắt đầu nghe lệnh của cậu rồi đấy! Thật đáng chúc mừng!?
  7. mashimaro18

    mashimaro18 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2004
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    Lúc đến buồng của bà San, thấy giường bỏ trống, cô y ta nói là bà San đã xuống sân đi bách bộ. Hinh và Sảnh ra cửa sổ nhìn xuống, thấy bà lão đang ngồi trên ghế đá, tay đang cầm một chiếc bình đựng dung dịch muối vẫn dùng để truyền. Cả hai đang định đi xuống thì Sảnh ?" thật tinh mắt ?" kêu lên: ?oBà lão vẫn còn ham đọc sách kia?
    Trên cái bàn kê bên đầu giường, là một chồng sách. Hinh cười: ?oTớ đã biết đó là những sách gì rồi. Toàn là sách về nghệ thuật biểu diễn, để diễn cứ y như thật, không hiểu bà ta còn ham học những thứ gì nữa, đã luyện được đến đỉnh cao rồi!?
    Sảnh bước lại xem, rồi nói: ?oĐúng, toàn là sách lý luận về biểu diễn. Cuốn này thì hơi lạ: ?oTân Kim Lăng Thập Nhị Thoa ?" nữ minh tinh màn bạc Trung Quốc thập kỷ 40?, là sách đọc chơi để giết thì giờ. Nhưng, lạ nhỉ, cuốn này còn kẹp vài tờ giấy. Ch8ảng lẽ đọc sách lại còn phải ghi chép nữa kia?? Sảnh mở cuốn sách lấy mấy tờ giấy đó ra, cúi xuống lần giở xem. Cô bỗng ?oà? một tiếng, ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Hinh.
    Hinh vội bước đến xem, trong tay Sảnh là mấy tờ giấy cũ đã ố vàng, có các chữ Hán phồn thể được in dọc, có vẻ như được cắt ra từ một cuốn tạp chí. Có mấy tiêu đề phí bên trái khiến Hinh hơi run run: ?oPhụ trương đặc sắc của bản báo: hoàng hậu màn bạc Thượng Hải năm xưa giờ đây đã mất vía nơi sâu thẳm? . Một tiêu đề phụ là ?oHé lộ bí mật Trang Điệp (Ái Vân) đã mắc bệnh tâm thần rất nặng, bóng ma dập dìu chốn phong lưu?.
    ?oCậu xem cái này.? Sảnh bỏ tờ thứ nhất xuống, thấy tờ thứ hai ?" rõ ràng là cùng xuất xứ với tờ thứ nhất ?" là một tấm ảnh đen trắng choán già nửa trang tạp chí, chụp một cô gái áo trắng, dáng cao cao, mảnh dẻ đang đứng nhìn ra cửa sổ với tư thế tuyệt đẹp, ámi tóc dài rủ xuống quá vai, trang nhã sống động như muốn bứơc ra khỏi nền giấy khiến Hinh phải tấm tắc trầm trồ. Hinh lập tức nhớ ra: đêm nọ trong bệnh viện tâm thần, bà San đã mô phỏng cái vai này!
    Tờ thứ ba vẫn là cắt từ cuốn tạp chí cũ ấy, phần quảng cáo của ngân hàng Hoa Kỳ choán một nửa, phía dưới là một bài viết kèm theo hai bức ảnh nhỏ. Một bức là chân dung một cô gái tuyệt đẹp, chú thích là ?oTrang Điệp thuở xưa?, bức kia ?" thực đáng kinh ngạc ?" là một khuôn mặt giập nát chằng chịt các vết ngang dọc, máu tươi đầm đìa.
    ?oKhuôn mặt nát bươm!? Cả hai cùng kêu lên. Sảnh lại giở cuốn ?oTân Kim Lăng Thập Nhị Thoa ?" nữ minh tinh màn bạc Trung Quốc thập kỷ 40?, thấy trang có kẹp mảnh bìa đánh dấu chính là bài kỵ có tiêu đề: ?oNay nàng là hoa bị chôn, cười ngây dại ?" ?oTiêu Tượng phi tử? Trang Điệp bệnh tật và mộng mị quái đản?.
    Sảnh hỏi: ?oMau nghĩ đi, nên đọc bài nào trước??
    Hinh nói: ?oTạp chí khổ nhỏ.?
    Sảnh nói: ?oRất hợp với ý tớ?. Hai người bắt đầu xem từ ?ophụ trương đặc sắc?.
  8. mashimaro18

    mashimaro18 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2004
    Bài viết:
    43
    Đã được thích:
    0
    Phụ trương đặc sắc của bản báo: hoàng hậu màn bạc Thượng Hải năm xưa giờ đây đã mất vía nơi sâu thẳm
    Hé lộ bí mật Trang Điệp (Ái Vân) đã mắc bệnh tâm thần rất nặng, bóng ma dập dìu chốn phong lưu

    Trần Vân Cảnh ?" Tuần san Thân Giang
    Một thời gian sau khi quốc nạn đã đi qua, hoàng hậu màn bạc Trang Điệp sắm vai trong ?oÁnh trăng lạnh? và ?oGiấc mộng hồ điệp? nổi danh Thượng Hải một thời, hai năm nay bỗng vắng bóng trên phim trường, ?onhún mình? lấy chồng họ Tiêu ?" đại gia ngành tiền tệ, rồi về Giang Kinh ở ẩn, tin này đã từng gây xôn xao. Bản báo đã nhận được tin của một số vị là ?ongười nội bộ?, được biết tình trạng thần trí của Trang Điệp ngày càng xấu đi, luôn luôn có những cử chỉ kỳ quặc, không ngờ, khắp nhà họ Tiêu đều đang kinh hãi.
    Cuối tháng trước, chúng tôi đã liên tiếp nhận được ba bức điện báo nặc danh, người gửi nói mình là ?ongười nội bộ? thấy lo lắng cho sự an nguy của nhà họ Tiêu, múôn công bố việc nữ chủ nhân Trang Ái Vân đã gây nên bầu không khí đáng sợ ở nhà họ Tiêu. Trang Ái Vân tức Trang Điệp, từng được gọi là ?oHoàng hậu màn bạc? ?oTiên nữ ca nhạc?, cách đây 3 năm đã kết mối lương duyên với Tiêu Thừa Khiên ?" nhị công tử nhà họ Tiêu ?" nhân vật cự phách của ngành tiền tệ. Thực ra con đường gnhệ thuật của Trang Điệp đang rực rỡ như mặt trời lên cao, có tài năng bẩm sinh và kinh nghiệm lâu năm, tiền đồ nghệ thuật thênh thang, khác với các minh tinh có sắc hương nhưng chỉ sớm nở tối tàn. Vì vậy giới nghệ sĩ nhận định nàng vẫn có thể đứng ngôi hàng đầu nghệ thuật trong nhiều năm. Nhưng chỉ một năm sau khi kết hôn, Trang Điệp lại bất ngờ tuyên bố giã từ màn bạc, tuy nàng có viện lý do đang mang thai và sau này sẽ một lòng thờ chồng nuôi con, nhưng vẫn khíên công chúng bàn tán xôn xao, cuối cùng trở thành một câu đố rất khó giải. Chúng tôi đến Giang Kinh với một niềm hy vọng xa vời là thực hiện một phóng sự chân thực về tình hình nhà họ Tiêu, và cũng mong sẽ làm rõ sự thật về việc Trang Điệp giã từ màn bạc.

    Hết chương 26.
  9. s1lverghost

    s1lverghost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/02/2006
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    Mình đã nhận đc mail file hình của chương 27 của bạn. Hiện đang type đến trang 7, mình post lên đây cho mọi ngưòi nhé. Sẽ type 2 trang tiếp theo sau khi ăn cơm xong :D.
    Chương 27:
    NHỮNG CƠN MỘNG DU KINH HỒN
    "Chiều nay em đi đâu? Anh gọi điện về ko thấy em ở nhà?"
    Phồn Di đang mở cuốn " Tạp chí hội y học Mỹ "nhưng tâm trí đang vẩn vơ mãi ở đâu. Lòng chị đang ngổn ngang trăm mối đến nỗi ko biết chồng vừa hỏi gì: " Anh bảo sao cơ?"
    Người chồng hỏi lại câu vừa nãy, Phồn Di đáp: " Em đến hiệu sách Tân Hoa - Giang Kinh vừa mở cửa trở lại, rất bề thế!"
    "Có mua đc cuốn gì hay hay ko?"
    Phồn Di nghĩ ngợi rồi nhìn thẳng vào đôi mắt người chồng: " Em đứng bên quầy sách y học thì gặp mấy sinh viên đại học y Giang Kinh đang mua sách học thêm, vô tình nghe thấy họ nói về " vụ án ám sát phòng 405" gì đó, hơn chục năm qua giường như mỗi năm có một nữ sinh nhảy lầu tự tử ở phòng 405 khu nhà 13. Anh Thành, sau anh chưa từng kẻ với em chyuện ấy?"
    Á nh mắt Lục Bình Thành ko tỏ ra ngạc nhiên, anh chỉ thở dài, vẻ mặt rầu rầu: " Phồn Di, chắc em hiểu tại sao anh ko nói với em."
    "Vâng em hiểu, anh ko muốn em biết chuyện rồi lại nghĩ ngợi lan man, anh đang giữ gìn cho em, xưa nay anh luôn bảo vệ em dể em có thể tĩnh tâm, có thể sống bình thản, yên ổn." Phồn Di gật đầu cảm kích nhìn Bính Thành. "Anh gọi điện cho em có việc gì ko?"
    "Không có việc gì đáng kể, anh chỉ mong nhân dịp này em hãy gắng nghỉ ngơi ít hôm, tiện thể nói với em là, anh đã đặt bàn ăn ở hiệu "Thường tất Tiên", tối nay chúng ta đi ăn hiệu."
    Phồn Di thấy ấm lòng, chị cảm thấy mình có phần ko phải với chồng. Đã lấy nhau bao năm, khi xưa chị đi du hocnưọc ngoài và tuổi sinh nở đã trôi qua. Bình Thành trước đây vẫn có ý định sinh con, nhưng thấ Phồn Di ko mặn mà thì anh cũng ko ép. Anh luôn chiều vợ mọi bề, đặcbiệt rất ủng hộ chị tiến bước trên con đường sụ nghiệp. Phồn Di hiểu Bính Thành cũng cần sự âu yếm và cần đc giúp đỡ.
    "Gần đây anh có ngủ đc ko? Hình như đêm qua anh hơi trằn trọc?"
    "Vẫn tạm đc! Dùng mãi thuốc an thần, sắp lờn thuốc mất rồi! Lâu nay anh bận quá nhiều việc. Sắp đến cuối học kỳ rồi mà mọi chyuện vẫn bề bộn, sau đợt này đến kì nghỉ hè thì sẽ thoải mái thôi! Anh tính là, nếu em ko quá bận thì đến kỳ nghỉ hè anh sẽ cùng em sang châu Âu một chuyến." Bỉnh Thành ngồi xuống bên Phồn Di.
    "Thế thì quá hay. Sẽ như trước đây, hễ anh nghỉ hè là em sẽ đi với anh luôn!" Phồn Di tươi cười. Bình thành ngắm nhìn khuôn mặt nhẹ nhõm và trong sáng và trang nhã của vợ, anh thấy vừa đáng yêu cũng vừa ái ngại.
    Phồn Di chợt nói sang chyuện khác: "Nhưng anh còn phải ứng phó cho qua cái ngày 16 tháng 6 đã, đúng ko? Liệu sự việc căng đến mức nào?"
    Bình Thành đứng lên: "Sinh viên phải chịu áp lực bài vở tương đối nặng, năm nào cũng có người ko chịu đựng nổi nên đã tự sát. Điều này cũng hay gặp trong các trường đại học, dặc biệt là đại học y. Nhà trường rất coi trọng chuyện này, tuy vậy chúng ta ko thể coi các tin đồn nhảm nhí là một vấn đề gì đó.
    "Nhưng hàng năm dều có chuyện xảy ra ở phòng số 405 khu nhà 13, là ngẫu nhiên quá mức thì phải? Các anh làm công tác sinh viên, tất nhiên sẽ ko tin vào những chuyện dồn đại kháo nhau, nhưng cũng ko thể tốn sức ứng phó với nó chỉ vì chưa tìm ra nguyên nhân!"
    "Về những chuyện này em đã biết đc đến đâu? Đội trưởng trinh sát giỏi nhất của công an thành phố đã từng phân tích sự việc, anh ta biết những sự việc lịch sử của căn phòng ấy, nhưng cũng ko co s bất kỳ bằng chứng nào để liên hệ hai nhóm sự việc với nhau vì chính cách nghĩ đó đã là quá hão huyền!" Bình thanh đi đi lại lại trong phòng
    "Nhưng, những thứ xuất hiện trong ảo giác của các sinh viên kia thì sao? "Ánh trăng" có liên quan đến "Nguyệt Quang xã" ngày trước ko?"
    Bình Thàn bỗng dừng bước: " Mấy sinh viên đã bàn tán về việc đó, là nam hay nữ? Là người như thế nào?"
    Phồn Di thấy vẻ mặt của chồng trở nên rất căng thẳng, chị thầm kinh ngạc và nói: " Là mấy cậu sinh viên, họ đang tìm thêm sách đọc thêm về môn Chẩn đoán và Nội khoa, chắc là sinh viên năm thứ hai thứ ba..."
    Bình Thành thở phào rồi nói: "Em ạ, thời đại đã khác rồi, em cũng ko nên quá nhạy cảm về các sự việc trong quá khứ nữa. Các vụ nhảy lầu ở phòng405 những năm gần đây, đã cách xa những năm tháng ấy, ko thể dính dáng gì đến nhau! Đúng là cá biệt có sinh viên đang đắm đuối nghiên cứu những sự việc này, đến nỗi "tẩu hoả nhập ma", ảnh hưởng đến học tập và sinh hoạt, thật là đáng buồn! Em phải tin rằng nhà trường sẽ giải quyết tốt việc này. Năm nay phòng bảo vệ sẽ bố trí phòng đặc biệt, trước hết sơ tán các nữ sinh viên ở đó, rồi cử 6 nhân viên canh gác căn phòng 405, chia nhóm 3 người, cứ 15 phút lại đổi ca túc trực. Bố trí chặt chẽ như thế, anh ko thể tưởng tượng lại còn có thể xảy ra sự kiên bất trắc gì ở phòng 405."
    Phồn Di gật đầu: "Có lẽ tại em quá nhạy cảm. Anh cũng nên hiểu cho em, sự việc Tiêu Nhiên vẫn nặng trĩu trong em."
    Bình Thành đặt hai bàn tay ấm áp và mạnh mẽ lên đôi vai Phồn Di: "Đương nhiên là anh rất hiểu, vì thế, anh luôn thận trọng, ko đụng chạm đến nỗi lòng ấy của em. Và mong em cũng hiểu cho anh!"
    Nhấm nháp các món sơn hoà hải vị của tiệm "Thường Tất Tiên", Phồn Di thấy như đang nhai rơm, bởi tâm trạng của chị vẫn đang ngổn ngang trăm mối.
    Lúc này đêm đã về khuya, Phồn Di nằm trên giường, bao kí ức ngày xưa tìm về với chị, dù chị ko muốn thế. Chị càng thấy khó ngủ.
    Phồn Di nhớ về năm ấy, những tháng ngày u ám trong cuộc đời chị. Đầu tiên là bị thế lực của "Máy kéo" lôi chị ra khỏi Tiêu Nhiên, đến thực tập tại bệnh viên tiền tuyến ở ngoại thành phía Đông. Mùa xuân mới về đc ít hôm, thì nghe nói Tiêu Nhiên bị cách ly để thẩm vấn - bởi vì anh ấy bị nghi là thành viên của tổ chức đặc vụ có tên "Nguyệt Quang xã". Ngay sau đó chị cũng bị diều tra luôn.
    Tổ điều tra đã nhiều lần hỏi chuyện, và đưa ra nhiều tuyên bố cảnh cáo ghê rợn. Thoạt đầu chị ko để ý, và tin chắc ở sự trong sáng và nhân cách của Tiêu Nhiên, nhưng khi anh công nhận có quan hệ với "Nguyệt Quang xã" thì chị trở nên khủng hoảng.
    Khi tổ điều tra tiếp tục căn vặn, Phồn Di thấy thấp thỏm, tuy chị nhiều lần tự nhắc mình phải kiên quyết ko phụ lòng tin cậy của Tiêu Nhiên, nhưng hình như tổ điều tra đánh hơi thấy điều gì đó... họ càng o ép chị dữ dội hơn. Thoạt đầu chị hoang mang mất tự chủ, sau đó rơi vào trạng thái trầm cảm nặng nề.
    Chính vào lúc này, một thực tập sinh lớp trên đã đến với chị, dó là Luc Bình Thành.
    Bình Thành đang là thực tập sinh năm cuối, cùng làm với Phồn Di ở khoa nội. Khi biết anh là sinh viên của đại học y số 1 Giang Kinh, Phồn Di rất ngạc nhiên. Vì bệnh viện tiền tuyến vốn là nơi thực tập cho sinh viên đại hoc y số 2 Giang Kinh. Bình Thành giải thích rằng bệnh viện tiền tuyến chủ yếu phục vụ công nhân của vài nhà máy lớn ở ngoại thành phía đông Giang Kinh. Những công nhân này sống thì gian khổ, hưởng thụ thì ít, rất cần đc ưu tiên chăm sóc tốt, cho nên anh đã từ bỏ cơ hội thực tập ở bệnh viên Nhân dân của thành phố, và đc nhà trường nỗ lực đưa anh sang làm "con nuôi" của đại học y số 2 Giang Kinh, "đi xuống cơ sở" là bệnh viện tiền tuyến tương đối gian khổ thực tập. Những lời này khiến Phồn Di hết sức xúc động. Về sau, khi tổ diều tra và phái "tạo phản" càng ráo riết theo dõi chị, chị hết cách để tiếp xúc với Tiêu Nhiên, thì Bình Thành trở thành bến cảng giúp chị tránh cơn bão tố.
    Đồng thời với việc tổ diều tra bám riết Phồn Di, thì phái "tạo phản" cũng một mực dồn ép chị phải "tỏ rõ lập trường". Cho đến một hôm, quá mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần và muốn chấm dứt sự hành hạ tâm thần bất tận ấy, Phồn Di đã nói với tổ diều tra rằng mình ko còn là bạn gái của Tiêu Nhiên nữa. Tiêu Nhiên biết tin này, anh vô cùng đau xót , gọi điện đến yêu cầu gặp chị một lần cuối. Phồn Di ko còn can dảm để đi gặp anh. Tối hôm đó chị ngồi nép mình bên Bình Thành cho đến tận khuya.
    Tin Tiêu Nhiên nhảy lầu tự sát bay đến, và Phồn Di thực sự suy sụp tinh thần. Thoạt đầu mất ngủ liền mấy đêm, ban ngày cũng ko thể đến bệnh viện dể làm việc, suốt ngày đêm chỉ ngồi ngây dại bên cửa sổ, thậm chỉ từng muốn giã biệt thế gian để đi theo Tiêu Nhiên - Phồn Di vẫn yêu anh tha thiết, ý nghĩ chết theo người yêu vẫn thấp thoáng hiện lên. Ngay Trịnh Kim Tùng còn có can đảm ấy nữa là! Tuy nhiên Phồn Di vẫn nuôi hy vọng, vẫn ngóng chờ ngày ánh dương lại đến.
    May sao Bình Thành luôn ở bên chị, anh động viên chị cố chịu đựng vượt qua đc những ngày này. Thấy Phồn Di phờ phạc như người mất hồn, nhà trường đã để cho chị đc nghỉ tĩnh dưỡng ít lâu. Khi trở lại trường, Phồn Di đc biết các sinh viên từ khoá này trở lên đều phải ngừng học tập, đi đến các nông trường của bộ đội miền biên cương để "giáo dục lại". Phồn Di cùng một số bạn đc bố trí vào một đại đội ở vùng Hoán Nam. Sau đó ít lâu, một đợt sinh viên khác cũng đc cử đến, Phồn Di nhận ra khuôn mặt thân quen: Lục Bình Thành.
    Hồi tưởng lại bao chuyện xưa, Phồn Di bất giác lệ rơi lã chã.
    Bình Thành nằm bên, anh giở mình, và chợt thở dài trong giấc ngủ mơ màng.
    Phồn Di chợt thấy lòng mình trùng xuống, chỉ có chị mới biết Bình Thành trông có vẻ khoẻ mạnh song đã từ lâu anh mắc chứng mất ngủ. Đáng lo hơn nữa là anh có tiền sử mắc bệnh mộng du, tuy hiếm khi phát bệnh, nhưng cũng đủ khiến Phồn Di phải đi cùng anh cầu cứu các chuyên gia. Thuốc của họ rất có hiệu quả, chứng mất ngủ của Bình Thành đã đc khống chế một thời gian rất dài.
    Nhưng đêm nay chị có một linh cảm chẳng lành.Quả nhiên, chỉ một lát sau khi chị nghĩ đến điều này thì Bình Thành từ từ ngồi dậy. Phồn Di khẽ gọi: "Anh Thành!" bình thành hoàn toàn ko hay biết, Phồn Di hiểu rằng anh đã lại bắt đầu mộng du.
    Anh xuống giưòng, bước lên vài bước, rồi ra đứng trước cửa sổ phòng ngủ nhìn bầu trời đêm đen kịt, đôi môi mấp máy như định nói điều gì đó. Phồn Di nhớ đến lời dặn của bac sĩ hãy tìm cách ghi lai lời của Bình Thành nói trong lúc mộng du để giúp cho việc phân tích sau này. Chị vội lần tìm chiếc máy cát-sét mi-ni và ấn nút ghi.
    Quả nhiên Bình Thành đã nói mấy câu ngắn, tiếc rằng ngữ điệu lại rất kỳ quái - cũng như các câu nói lúc ngủ mê, không sao nghe rõ đc. Bình Thành đứng im một lát, rồi quay người rời xa cửa sổ.
    Phồn Di vừa thở phào, thì lại thấy chồng mình đi chân ko ra khỏi phòng ngủ. Chị đi theo và nghĩ sẽ lựa lúc để gọi anh tỉnh lại. Đây là 1 cách diều trị mà chuyên gia từng diều trị cho Bình Thành đã nói với chị, trái ngược với cách của dân gian vẫn bảo nhau là "tuyệt đối ko đc đánh thức người đang mộng du". Đánh thức người mộng du, thực tế là "liệu pháp chán ghét" - để cho bệnh nhân hiểu rằng mình đã bị mộng du, họ sẽ kiểm điểm lại hành vi bệnh trạng của mình, để ức chế sự phát sinh lần sau.
  10. s1lverghost

    s1lverghost Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/02/2006
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    Phồn Di đi theo ra phòng khách, Bình Thành đi thẳng ra cửa, bước ra ban công.
    Mọi lần mộng du trước kia anh chưa từng làm thế này!
    Bác sĩ từng dặn dò Phồn Di: người mộng du ko hề biết mình đang mộng du, khả năng gây tác hại cho bản thân tuy nhỏ nhưng ko phải là ko có. Bước ra ban công tầng thứ 12, đúng là 1 tình huống rất nguy hiểm.
    Chị đang định gọi lại thì thấy anh đang dờ đẫn nhìn xuống phía duới, giọng nghèn nghẹn lẩm bẩm mấy tiếng, anh bỗng giơ hai tay đưa mạnh lên, rồi quay người lại ngay. Tuy bất chợt đối mặt với vợ nhưng hình như anh ko nhìn thấy gì, anh đi qua, bước đi rất nhanh, trong chớp mắt đã đến ngay cửa chính và mở rộng cửa.
    "Anh Thành!" Phồn Di gọi to. Bình Thành sững người, quay lại nhìn, vẫn ko nhìn thấy vợ, anh quay người bước ra khỏi nhà. Phồn Di chạy ào ra, nhưng đôi chân mạnh mẽ của Bình Thành lướt đi như bay, rồi anh chạy xuống cầu thang, Phồn Di ko giám gọi nữa sợ hàng xóm thức giấc, chị đành chãy xuốn cầu thang bám theo Bình Thành.
    Có lẽ chỉ 1 lát sau cả hai đã xuống hết mười hai tầng cầu thang. May mà sau khi ra khỏi khu nhà, Bình Thành bỗng đi chậm lại, lững thững đi vài bước rồi dừng, mắt anh nhìn xuống đất rồi lại ngửng đầu nhìn lên. Phồn Di nhìn theo hướng Bình Thành đang nhìn, hướng đó là ban công tầng 12 nhà mình.
    Chị ôm chặt Bình Thành, gọi vào tai anh: "Anh Thành, tỉnh lại đi! Đã hết ngủ mê rồi, mình quay về đi nghỉ thôi!"
    Rồi Bình thành cũng đã ngủ say, nhưng Phồn Di thì ko sao ngủ được nữa.
    Chị đứng đậy, bước ra khỏi phòng ngủ, sang phòn đọc sách, đeo tai nghe lai những câu nói mê vừa nãy ghi âm. Câu đầu tiên nói ở trước cửa sổ, hình như có 8 chữ nhưng âm thanh quá kém. Tua lại, sau khi nghe lại đến vài lần, chị chợt thấy âm diệu này quen quen. Chị cố nhớ lại... thì ra đây là tiếng địa phương Tấn Nam - quê của Bình Thành. Bình thường anh nói tiếng phổ thông rất chuẩn, khi trò chuyện với cha me, anh cũng ko nói tiếng địa phương. Có một lần đi cùng anh vè Sơn Tây thăm mẹ chồng bị ốm nặng, Phồn Di lần đầu tiên nghe Bình Thành dùng tiếng địa phương nói chuyện với bà con họ hàng.
    Tuy nhiên chị cũng ko lạ gì tiếng Sơn tây. Khi công tác ở trong nước, chị từng tiếp xúc với ko ít bà con với Bình Thành ra đây chữa bệnh. Chị cố gắng tìm lại cảm giác về tiếng địa phương này, nghe lại vài ba lần nữa, cuối cùng đã ang áng nghe ra, hình như bình Thành nói là: "đốm lửa tuy nhỏ, đốt cháy đồng cỏ".
    Nếu mình nghe đúng là thế, thì câu này có hàm ý gì?
    Chị lai nghe tiếp hai chữ Bình Thành nói ở ban công, cũng là tiếng địa phương Tấn Nam, nhưng kì lạ thật, hình như anh cố nén giọng, nói như nghèn nghẹn.
    Hai chữ này ko nói nhanh, Phồn Di nghe vài lần, rồi hầu như có thể khẳng định đó là hai chữ "ánh trăng".
    Theo như hai cô gái gặp lúc ban ngày đã nói, thì "ánh trăng" đã từng tồn tại trong bộ não của các cô sinh viên dã nhảy lầu, và họ đoán rằng "vụ án mưu sát 405" và "ánh trăng" có liên quan chặt chẽ đến nhau.
    Tại sao hai chữ này lại xuất hiện trong đầu Bình Thành?
    Và ngày 16 tháng 6 đã gần kề, anh ấy phải chịu áp lực quá lớn chăng?
    Hay là anh ấy có điều gì đó đang giấu mình?
    Anh ấy chưa bao giờ nói với mình là ở đại học y Giang Kinh bao năm qua liên tiếp nhảy ra các vụ nhảy lầu? Vì sợ sẽ đụng đến nỗi đau của mình, thật ko?
    Nếu sớm biết chuyện, chắc mình sẽ lập tuéc liên hệ ngay đến cái chết của Tiêu Nhiên.
    Tại sao lại xảy ra các vụ nhảy lầu? Lẽ nào lại quái đản như hai cô sinh viên kia đã nói?
    Phồn Di thấy hướng suy nghĩ của mình có phần rối loạn, chị đứng lên pha tách trà rồi lại ngồi xuống bình thản ngẫm nghĩ: tại sao hễ nghe đến "vị 405" mình lại bứt rứt ko yên? Hình như ko chỉ vì căn phòng 405 là phòng ký túc xá định mệnh của Tiêu Nhiên. Thế thì còn vì cái gì khác nữa? Có lẽ, hồi tưởng rành rọt quá khứ sẽ khiến cho những điểm nghi vấn đã nhạt nhoà lại đc hiện lên rõ nét.
    Trước tiên là việc Bình Thành chuyển trường học, có thể nói điều này chưa từng nghe nói đến trong các trường đại học ở thời kì ấy. Cái gì đã khiến anh có thể chuyển trường một cách thuận lợi? chẳng lẽ vì nhiệt tình muốn phục vụ giai cấp công nhân? Chính Bình Thành nói, anh đã học hết phần đại cương ở đại học y số 1 Giang Kinh, ở Giang Kinh rộng lớn có hàng chục bệnh viện lớn nhỏ, anh ấy lại chẳng tìm đc 1 người bạn cũ để nhờ? Tại sao mình vừa đến bệnh viện Hoán Nam thì anh ấy lò dò đến, và ngẫu nhiên làm cùng với mình luôn? Quyền phát ngôn lựa chọn nông trường bộ đội, thường nằm trong tay phái "tạo phản" đang "nắm" nhà trường, nhưng Bình Thành thì ko có cái vai trò ấy. Ở nông trường, tại sao chỉ ít lâu sau khi mình và anh ấy đã chính thức yêu nhau, thì cả hai cùng nhận đc lệnh khẩn "vì thiếu cán bộ y tế" nên điều động về bệnh viện thị trấn, ít lâu sau lại lên huyện, rồi về thành phố Bang Phụ? Tất cả đều như bước lên một con dường đã đc sắp đặt "phẳng phiu". Cho đến thập kỉ 70, Bình Thành đc điều về bệnh viện Giang Kinh, còn mình - vì vẫn còn dư âm của chuyện xưa tan nát cõi lòng, nên vẫn khăng khăng ở lại An Huy.
    ===============
    Trên đây là 10 trang đầu của chương 27 ( tổng cộng 18 trang) những trang còn lại sẽ đc bạn khác phụ trách. Nhân tiện còn bạn nào bận công chuyện cứ send cho mình nhé.
    Thân
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này