1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kỷ niệm 40 năm Chiến tranh 6 ngày

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi doctorhuy, 06/06/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. phuongnam_kts

    phuongnam_kts Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    15/08/2005
    Bài viết:
    600
    Đã được thích:
    5
    Hồ sơ giải mật "cuộc chiến tranh sáu ngày"
    Cuộc chiến tranh Trung Đông năm 1967 - thường được gọi là ?ochiến tranh sáu ngày? - được người Ả Rập xem là thảm họa lớn nhất đối với họ trong số bốn cuộc chiến tranh giữa người Ả Rập với Israel kể từ khi nhà nước Do Thái ra đời. Bản đồ địa - chính trị Trung Đông biến dạng nghiêm trọng kể từ sau cuộc chiến.
    Tròn 40 năm sau ?ochiến tranh sáu ngày?, hồ sơ mật về cuộc chiến của phía Israel đã được giải mật. Nội tình ban lãnh đạo bộ máy chiến tranh ?onổi tiếng? này trong những ngày cận kề cuộc chiến được nhìn nhận một cách chân thực hơn.
    Giải mật ?ochiến tranh sáu ngày? kỳ 1: Trước giờ nổ súng

    Quân đội Israel mừng thắng lợi trên bán đảo Sinai
    TT - Giai đoạn gần kề cuộc chiến tháng 6-1967, Israel lâm vào một cuộc suy thoái nghiêm trọng cả về chính trị, kinh tế và an ninh, khiến dân chúng có cảm nghĩ rằng đất nước của họ đứng bên bờ suy sụp.
    Phần lớn người Israel sống trong tâm trạng lo sợ sắp xảy ra một cuộc tấn công tổng lực từ các quốc gia Ả Rập ?oláng giềng?. Thế là hằng ngày xuất hiện những dòng người đổ về sân bay quốc tế để xuất ngoại. Người ta đi nhiều đến mức có một câu ?onhắn nhủ? bi quan phổ biến khi ấy là: ?oAi rời sân bay cuối cùng thì nhớ tắt điện?.
    Kịch bản ?okhóa cửa?
    Ngày 23-5-1967, tổng tham mưu trưởng quân đội Israel - tướng Ishak Rabin (sau này làm thủ tướng Israel) - mời thủ tướng Levi Ashkul đến Bộ Tổng tham mưu dự cuộc họp các tướng lĩnh để đánh giá tình hình quân sự mới xuất hiện sau tuyên bố hôm trước của tổng thống Ai Cập Gamal Abdel Nasser ?ođóng cửa? eo biển Tiran đối với các tàu của Israel. Đây là cửa biển huyết mạch để Israel thông thương ra Hồng Hải. Rabin muốn dùng cuộc họp này để buộc Ashkul phải thay đổi lập trường từ chối việc tuyên chiến với Ai Cập.
    Các tướng lĩnh ủng hộ chủ trương gây sức ép của Rabin gồm tư lệnh hội đồng tham mưu trưởng Waytsman, tư lệnh không quân Mardakhai Hud, cục trưởng tình báo quân đội Ahrun Yaref và tư lệnh lữ đoàn trù bị miền nam Ariel Sharon (về sau cũng làm thủ tướng Israel). Các tướng lĩnh đến cuộc họp này đều muốn thuyết phục Ashkul tuyên chiến tức khắc với Ai Cập. Thậm chí, Sharon và một vài tướng khác còn nghĩ tới khả năng tổ chức đảo chính quân sự ngay tại cuộc họp nếu thủ tướng không chấp nhận tuyên chiến.
    Kịch bản của họ là đồng loạt rút ra khỏi phòng họp, để thủ tướng cùng các đồng sự của ông lại trong phòng rồi khóa cửa nhốt họ ở đó. Tiếp theo, các tướng lĩnh sẽ đưa ra ?onhững quyết định cần thiết? mà rồi ai cũng sẽ cho rằng đó chính là quyết định của thủ tướng. Sau đó, Ashkul sẽ được thả ra và phải đối diện với một thực tế là chiến tranh đã bùng nổ.
    Các tướng lĩnh, quyết liệt nhất là Sharon, từng chuẩn bị cho cuộc chiến tranh này từ nhiều năm trước. Sau ?ochiến tranh ba bên? (Anh, Pháp và Israel) đánh Ai Cập năm 1956, phe tướng lĩnh Israel đã bất bình vì thủ tướng quyết định rút khỏi bán đảo Sinai với cái giá ?oquá rẻ?. Thủ tướng đầu tiên của nhà nước Israel David Ben Gorion khi ấy cũng trấn an rằng không phải mọi mơ ước đều có thể đạt được, bởi chính ông từng mơ có một nhà nước Israel với biên giới phía đông là sông Jordan, phía tây nam kéo qua dải Gaza đến hết bán đảo Sinai và phía bắc là sông Litani ở nam Libăng.
    Nhưng các tướng lĩnh thì không hề từ bỏ giấc mộng lãnh thổ bao la ấy. Tài liệu lịch sử còn ghi nhận trong phiên họp đầu tiên của chính phủ do Ashkul làm thủ tướng vào tháng 6-1963, tổng tham mưu trưởng quân đội khi ấy là tướng Tzifi Tzu vẫn nói rằng ?ođường biên giới tối ưu? của Israel phải là kênh Suez ở phía tây nam, sông Jordan ở phía đông và sông Litani ở phía bắc. Ít tháng sau cuộc họp ấy, một kế hoạch đánh chiếm khu vực Bờ Tây sông Jordan và khu đông thành phố Jerusalem đã được vạch ra.

    Tướng ?ođộc nhãn? Mosheh Dayan (giữa) trong ?ochiến tranh sáu ngày?
    Hành động phiêu lưu
    Tháng 8-1966, có một sự kiện tối quan trọng với quân đội Israel: Cơ quan tình báo Mossad của Israel đã ?ochiếm được? một máy bay chiến đấu MIG 21 của Liên Xô, và nhờ đó lần đầu tiên phương Tây biết được những bí mật về loại máy bay ưu việt này. Chiếc MIG 21 ấy thuộc quân đội Iraq. Viên phi công tên là Munee?Tr Radfa đã bị Mossad tuyển mộ làm đặc tình, sau đó chống lệnh của Chính phủ Iraq ném bom khu vực người Kurd ở miền bắc Iraq và lái máy bay đào thoát sang Israel.
    Sự kiện này khiến tinh thần quân đội Israel được khích lệ cao độ. Người Israel coi chiến công này là có ý nghĩa chiến lược, mang lại lợi thế cho họ trong cuộc đối đầu với người Ả Rập. Nó càng thúc đẩy tâm lý chiến tranh cuồng nộ trong giới tướng lĩnh Israel.
    Từ đầu năm 1966, Israel đã lâm vào một cuộc suy thoái kinh tế ngày càng trầm trọng. Nguyên nhân căn bản của tình trạng này là sự giảm sút bất thường dòng người Do Thái di cư trở về Israel, dẫn đến đình trệ thị trường bất động sản và xây dựng. Bất ổn về kinh tế và chính trị khiến dòng người di tản ra nước ngoài đông hơn dòng người trở về chính quốc.
    Tình hình nghiêm trọng đến mức chính phủ phải ban hành một dự luật qui định di trú thuộc phạm vi an ninh quốc gia, và buộc mọi người muốn xuất cảnh phải được phép của quân đội. Trong tình hình như vậy, các vụ va chạm quân sự lại nổi lên ở biên giới với Syria. Tranh chấp lớn nhất giữa Israel với Syria thời gian ấy là nguồn nước. Trong cuộc chiến năm 1956, Israel đã chiếm hai làng trong khu phi quân sự bên phía biên giới Syria nhằm làm ?oông chủ? thượng nguồn sông Jordan.
    Đến năm 1964, Israel thực hiện kế hoạch nắn dòng thượng nguồn sông Jordan, khiến dòng chảy này gần như nằm trọn trong vòng kiểm soát của nhà nước Do Thái. Thủ tướng Ashkul từng viết trong hồi ký coi nguồn nước như là máu đối với cơ thể Israel, tướng ?ođộc nhãn? Mosheh Dayan cũng công nhận Israel đã gây ra nhiều vụ va chạm với Syria chỉ nhằm buộc nước này phải từ bỏ nguồn nước và vùng đất xung quanh nguồn nước ấy.
    Ngày 7-4-1967, Syria bắn vào hai chiếc xe ủi của Israel xâm phạm khu phi quân sự. Rabin lợi dụng sự kiện này phóng đại lên khi điện thoại thông báo cho Ashkul: ?oChính mắt tôi trông thấy họ (Syria) đã nã đại bác về phía chúng ta như thế nào!?. Rồi Rabin hỏi thủ tướng: ?oVậy có tiếp tục cho xe ủi làm việc nữa không??, đồng thời lại hét lên trong điện thoại: ?oĐấy, họ lại nã đạn nữa đấy!? khi Ashkul chưa kịp trả lời.
    Thủ tướng lập tức bị kích động, cho phép các xe ủi tiếp tục làm việc và ra lệnh cho quân đội pháo kích đáp trả. Rabin lại lấn tới hỏi xem có được dùng không quân không, Ashkul đồng ý, nhưng căn dặn không được đánh vào dân thường. Thế là máy bay chiến đấu Israel xuất kích. Ngay trong cuộc đụng độ đầu tiên, không quân Israel đã bắn hạ sáu chiếc MIG của Syria, trong đó bốn chiếc rơi gần thủ đô Damas của Syria.
    Sự kiện trên được dư luận Israel tung hô nồng nhiệt. Báo chí nhất loạt ngợi ca quân đội đồng thời công kích chính phủ. Chính Ashkul cũng bị phấn khích bởi thắng lợi của cuộc không chiến này. Ông ta bèn khuếch trương thắng lợi, ra lệnh tổ chức diễu binh lớn tại khu tây Jerusalem nhân ngày quốc khánh (15-5) năm ấy. Đây là cuộc diễu binh đầu tiên được tổ chức tại thành phố tranh chấp này kể từ khi thành lập nhà nước Israel năm 1948.
    Cũng có người không tán thành một hành động có tính chất khiêu khích như thế đối với thế giới Ả Rập. Điển hình là tướng Mosheh Dayan - người được coi là ?oanh cả? của các tướng lĩnh Israel. Dayan cho rằng việc bắn rơi sáu máy bay Syria là ?omột hành động phiêu lưu không được tính toán trước?. Còn Ben Gorion thì coi vụ này là ?omột sự tuyên chiến chống Syria?, nước được Liên Xô trợ giúp hết mình và Liên Xô cũng sẽ coi đó là một hành đông khiêu khích đối với họ.
    NGUYỄN NGỌC HÙNG tổng hợp(báo tuoitre)
    Chiến tranh Israel - Ả Rập
    ?oChiến tranh sáu ngày? (5 đến 10-6-1967), còn gọi là chiến tranh Israel - Ả Rập, là cuộc chiến giữa Israel và các ?oláng giềng? Ai Cập, Jordan và Syria. Iraq, Saudi Arabia, Kuwait và Algeria cũng góp quân và vũ khí cho lực lượng Ả Rập.
    Ngày đầu tiên, Israel chỉ sử dụng không quân, sau đó bắt đầu dùng xe tăng tiến chiếm Sinai. Ngày thứ hai, Israel tấn công tiêu diệt lực lượng thiết giáp của Ai Cập và chiếm được Sham El-Sheikh - địa danh kiểm soát cửa biển Tiran. Trên mặt trận phía đông, quân đội Israel ào ạt tràn sang Bờ Tây sông Jordan, chiếm thành phố Nablus và chuẩn bị tiến vào khu đông Jerusalem. Đồng thời, cánh quân Israel ở phía bắc tiến vào cao nguyên Golan.
    Đến ngày thứ ba, Israel chiếm trọn thành phố Jerusalem. Quân đội Ai Cập ở mặt trận này tan rã từng mảng, hàng trăm binh sĩ bị lạc giữa sa mạc mênh mông và bỏ xác vì đói khát. Trong các ngày thứ tư, thứ năm và thứ sáu của cuộc chiến, quân đội Israel tập trung vào mặt trận Golan. Họ đã chiếm được cao nguyên chiến lược này mặc dù bị tổn thất nặng nề vì sự chống trả quyết liệt của quân đội Syria.
    Trong vòng sáu ngày, Israel có 779 người chết, các nước Ả Rập có 21.000 người thiệt mạng.

  2. Vo_Quoc_Tuan

    Vo_Quoc_Tuan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.374
    Đã được thích:
    11
    Em cũng hô khẩu hiệu một tí cho xôm tụ: Đả đảo ỷ mạnh bắt nạt yếu! Đả đảo! Đả đảo! Đả đảo
    Trận chiến năm 1956: Nói chung là quân Israel đi đến đâu quân Ai Cập chạy đến đấy, gần như chả phải đánh đấm gì ráo. Cũng giống như 1957, tướng LX chỉ biết ngồi mà khóc (đúng với nghĩa đen). Giá mà Ai Cập rơi rớt ít đồ họ dùng sang Việt Nam thời 46-54 thì ta chả cần đến 9 năm. Em có một vài sơ đồ về chiến sự năm 1956 này.
    À thì ra quân nó là thế này:
    [​IMG]
    Bắt đầu nào:
    [​IMG]
    Nghịch Gaza tí nào:
    [​IMG]
    Đánh khu nghỉ mát chơi cho mát:
    [​IMG]
    Diễn văn cám ơn quân Ai Cập tại Sharm E-Sheikh
    [​IMG]
    Kỷ niệm, ta đã đến đây và sẽ đến lần nữa:
    [​IMG]
    Người đứng giữa, mất một mắt là tướng Moshe Dayan, chỉ huy lực lượng đánh Sinai, tác giả cuốn sách.
    Vũ khí và đồ trang bị của Ai Cập mà quân Israel bắt được trong chiến dịch Sinai 1956:
    [​IMG]
  3. supersniper

    supersniper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2006
    Bài viết:
    116
    Đã được thích:
    0
    Em không hiểu nổi là làm sao trong 1 ngày mà bọn Isarel nó thịt hàu như hết số máy bay của quân Ai Cập , giả dụ nếu như quân Ai Cập biết trưóc cuôc tấn công trong 1 giờ và các phi công đã lên máy bay thì liệu quân Isarel có thắng đưọc trong cuộc chiến 6 ngày không
  4. doctorhuy

    doctorhuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/04/2007
    Bài viết:
    425
    Đã được thích:
    0
    Tất nhiên là ko rồi, sao bác giả dụ khôn thế. Yếu tố chính là bất ngờ mà. Dù sao thì Do thái vẫn chuyên nghiệp hơn so với bọn Hồi giáo rửng mỡ.
  5. dungsamtien

    dungsamtien Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    2.909
    Đã được thích:
    59
    sao bọn Hồi Giáo đánh đấm dở thế k biết.
    Ai cập tuy bị thua nhưng vẫn còn ngon hơn bọn kia nhiều,nói chung là vẫn "vẹn toàn lãnh thổ", khổ thân bọn kia giờ đòi hpoài vẫn không được.
    Nghe nói năm nay Ai ncập nhận viện trợ quân sự từ Mỹ là 13 tỉ USD, k biết gồm cái gì nhiều?
  6. khoa9876

    khoa9876 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2006
    Bài viết:
    3.536
    Đã được thích:
    0
    hay quá..nghe các bác bình luận phê hơn xem phim, mà em cũng phải công nhận Người Do Thái giỏi thật..
  7. AndrewTran

    AndrewTran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/05/2006
    Bài viết:
    3.135
    Đã được thích:
    80
    Dân Ả-rập vốn lớn lên trên lưng ngụa truyền thống chiến tranh đâm chém từ nghìn năm . Họ vốn rất hăng máu và liều mình . Tuy nhiên để đánh Do Thái họ thuần tuý dùng vũ khí và chiến thuật Made In Liên Xô . thậm chí kế hoặch chiến tranh cũng do chuyên gia QS LX vạch ra cho . Sau chán quá họ mời Chiên Da về nước và ra cục diện như ta thấy hôm nay .
    Được andrewtran sửa chữa / chuyển vào 09:08 ngày 02/08/2007
  8. phungccuong

    phungccuong Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    17/05/2007
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    1
    Cuộc chiến 6 ngày thì Ai cập quá dở, không có gì để nói, nhưng trong cuộc chiến 1973 thì họ có khá hơn khi đánh bật quân Do Thái và chiếm lại phần lớn Sinai nhưng rồi lúng túng đến nỗi bị quân Do Thái đánh bọc hậu ở kinh đào Suez.
    Lúc đó ở Sài gòn có nhiều bài bình luận so sánh lối đánh của Ai Cập trên bán đảo Sinai-1973 với lối đánh của quân giải phóng ở Quảng Trị-1972 là có nhiều điểm tương đồng do cùng áp dụng học thuyết quân sự LX:
    1-Khi chiếm được Sinai quá nhanh ngoài dự kiến, quân Ai cập lúng túng chờ chỉ thị cấp trên nên không tận dựng được thời cơ.
    2-Tại Quảng Trị quân giải phóng chiếm thị xã (Thành cổ) khá dễ dàng do Tướng Vũ văn Giai tư lệnh sư 3 Ngụy rút chạy khác với Kon Tum và An Lộc, nhưng sau đó quân giải phóng lúng túng có lẽ ví chưa có chỉ thị tiến đánh Huế, mặc dù tình hình ở Huế đã rối loạn (quân di tản về Huế làm loạn, cướp bóc, đốt chợ Đông Ba), quân Ngụy có thời gian củng cố lực lượng tái chiếm thành cổ sau này. Sau này khi xét xử Tướng Giai ở toà án Quân Sự, dư luận chia làm 2 phe khi một số người cho rằng tướng Giai đã hành xử đúng giống như Ngô văn sở khi rút bỏ Thăng Long.
    3-trong diễn văn từ chức ngày 21-4-75, tổng thống Thiệu giải thích việc cho rút bỏ Tây Nguyên sau khi Buôn mê Thuột thất thủ là để quân giải phóng bị chựng lại giống như Quảng Trị năm 72, tạo thời gian củng cố lực lượng phản kích, nhưng có lẽ quân giải phóng đả rút kinh nghiệm và không còn bê nguyên xi Học thuyết Quân sự LX nữa.
    4-Học thuyết Quân sự Liên Xô bị đánh giá là dở ẹt, cứ nhìn những nước áp dụng nó thấy đánh có ra gì đâu như Ai cập, Syri, Irắc, bản thân Nga cũng ì ạch với cuộc chiến ở Phần Lan, Afghanistan và gần nhất là Trechen,
    3-

Chia sẻ trang này