1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kỷ niệm: hạnh phúc hay vết thương

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi matcafe, 25/03/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. matcafe

    matcafe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/03/2005
    Bài viết:
    273
    Đã được thích:
    1
    Ôi! sao mấy hôm nay cảm thấy mệt mỏi thế này nhỉ? Chán!
    Ngày trước nếu có ai than thở về truyện tình cảm, mình sẽ kiên nhận ngồi nghe và an ủi bằng những lời rỗng tuếch đại loại như cố gắng lên, vượt qua giai đoạn khó khăn này rồi sẽ được hạnh phúc, tìm được một tình yêu đâu phải dễ dàng nên trân trọng và giữ gìn. Hôm nọ D than vãn, mình bảo hay là bỏ quách đi cho đỡ mệt mỏi. Điên! nó mà nghe theo mình chắc mình phạm phải cái tội đổ thêm dầu vào lửa, chia rẽ một tình yêu. Hichic. Thỉnh thoảng đứa nào mà than buồn mình toàn bảo đời là mấy tí, hì hì, cố mà sống vui. Mà thật thế, vui vẻ còn chẳng ăn ai, huống gì lúc nào cũng đeo một bộ mặt rầu rĩ, nhìn mà phát chán, lắm khi cũng ngán đến tận cổ khi nhìn thấy bộ mặt của mình. Mà cũng khó cải tổ.
    Mệt mỏi quá, chỉ muốn bỏ tất cả, trốn đi đâu đó một vài ngày rồi quay về chiến đấu tiếp mà chẳng được. Giờ chẳng muốn nghĩ ngợi điều gì nữa.
    Uống nước với D và người yêu của nó, giờ trông chẳng khác gì con lợn béo quay, chẳng bù cho đứa bạn mình. Tự nhiên mất cảm tình đến thế, rốt cuộc thì cũng được cái võ mồm là giỏi, nói thì ai chẳng hay. Thấy mà ghét!!
    Có lúc hai đứa than thở với nhau rút ra kết luận đời là dưa bở và chuối, ăn hết dưa bở rồi ăn đến chuối. Chẳng hiểu đời còn là cái quái gì nữa không biết???
  2. matcafe

    matcafe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/03/2005
    Bài viết:
    273
    Đã được thích:
    1
    Lại thêm một ngày mệt mỏi nữa, nghe sao mà rầu rĩ đến thế không biết. Mà đúng là rầu rĩ thật! Biết đến bao giờ mới thoát khỏi cái cảm giác mệt mỏi với cuộc sống như bây giờ.
    Chẳng biết đến khi nào mới thoát khỏi cái cảm giác này để cảm thấy mình đầy sinh lực và sức sống. Mệt mỏi quá!
    Sao những lúc như thế này mình lại hay nhớ đến a.N thế, cũng chẳng biết để làm gì nhưng mà vẫn nhớ, nhớ nhiều. Biết đến bao giờ mới có thể lãng quên đây. Mình thế, chẳng hiểu người ta thế nào nhỉ? chắc là đã quên hết sạch, quên thật rồi. Ừ, nếu như quên để lòng thấy thanh thản, thì mình cũng chẳng trách và chẳng nên buồn làm gì. Thế cũng tốt phải không?
    Giờ này a.N đang làm gì nhỉ? đang cảm thấy buồn hay vui, hạnh phúc hay khổ đau. Mình chẳng có quyền gì để biết, cũng chẳng dám cầm điện thoại lên để quay số và hỏi thăm, với tư cách của người bạn cũng chẳng có. Lắm khi thấy thương hại cho chính bản thân mình, lắm khi tự nhiên khóc vì thấy tủi thân quá đỗi, sao lại ra nông nỗi này.
    Tối nay, mọi người hẹn đi chơi, chẳng biết có nên đi không nữa,dạo này muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi.
    Đã tự nhủ với bản thân mình là sẽ chẳng liên lạc nữa, vậy mà những lúc như thế này không thể cưỡng lại được ý muốn viết vài dòng hỏi thăm, chỉ cần biết a.N vẫn khỏe là mình cảm thấy đủ rồi, vậy mà ngay cái mong muốn quá nhỏ nhoi như thế mà mình cũng không được phép làm nữa. Thật buồn !
    Được matcafe sửa chữa / chuyển vào 18:58 ngày 04/06/2005
    Được matcafe sửa chữa / chuyển vào 19:02 ngày 04/06/2005
  3. angeloflife

    angeloflife Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/07/2002
    Bài viết:
    1.262
    Đã được thích:
    0
    Chẳng biết kỷ niệm là hạnh phúc hay vết thương. Nhưng có lẽ vào đây gửi chút kỷ niệm của một đứa bạn thân vậy.
    Anh ở trọ nhà nó. Lần đầu tiên nó gặp anh là một buổi sáng trời trong lành, cái khoảng sân thượng mênh mông mà trước đây là của nó đã bị anh chiếm trọn với cây đàn ghi ta. Nó ghét anh lúc đó lắm, chỉ vì đó là nơi mà mỗi sáng nó đều ra, hứng cái không khí trong lành từ ngoài đồng thổi vào, những giọt sương mai buổi sáng đọng trên hoa làm tôn cái vẻ đẹp vô cùng của chiếc sân. Thế mà anh đã chiếm mất rồi. Hôm trước nó thấy anh đến, với một chiếc áo hoa loèt loẹt, nó ghét đàn ông mặc áo hoa. Nó ghét anh từ đó.
    Anh ăn cơm cùng nhà nó, nó ngạc nhiên lắm, tại sao mẹ lại cho anh ở trọ trong khi nhà nó đâu thiếu tiền? Mẹ bảo là nhà rộng quá, mà anh cũng quen thân với nhà mình, nên mẹ cho anh ở nhờ. Từ khi biết anh sẽ sinh hoạt chung cùng gia đình, nó toàn kiếm cớ ăn cơm trước và trốn bữa cơm. Những hôm nào mà bí quá không trốn được là nó cứ hằm hằm không thèm mời ai cả. Mẹ nó không hiểu thái độ của nó vì cho rằng nó không thích nói chuyện mà thôi.
    Anh ở nhà nó rất trật tự và điều độ, đi đứng về đúng giờ. Nhà nó có người làm nên cả nó lẫn anh đều chẳng phải làm gì và rất ít gặp nhau. Nó nhốt mình trong phòng suốt ngày, không ngủ thì học, không học thì đọc truyện. Công việc của nó chỉ có thế. Nó cũng chẳng bao giờ thấy anh chủ động nói chuyện với nó. Mặc, nó không thèm quan tâm.
    Cho đến một lần, đó là ngày 20 tháng 10, anh về nhà với một bó hoa thật lớn tặng mẹ, mẹ vui lắm. Nó chờ xem anh có gì cho nó không ( Dù sao thì nó vẫn trẻ con lắm ), thật buồn cười là chẳng thấy anh tặng nó cái gì. Nó ngồi chờ một lúc mà không thấy, ngúng nguẩy lên nhà mặc kệ anh đang ngồi nịnh hót mẹ ngày phụ nữ Việt Nam. Bố mua cho nó một chiếc walkman đẹp dã man và nó đã sử dụng mấy ngày rồi. Bạn bè nó thì toàn đứa vô tâm nên thật sự nó cũng chẳng có ai tặng hoa cả, nó tủi thân. Nhưng rồi bài học làm nó quên hẳn điều đó, cho đến lúc nó nghe tiếng gõ cửa. Nó mở cửa, thấy anh đang đứng đó với nụ cười toe toét và một túi thạch rau câu, thứ mà nó thích ăn nhất. Anh đưa cho nó rồi xoa đầu có vẻ thân mật : Quà cho nhóc đó. Nó thích túi quà, nhưng lại ghét cái cách xoa đầu của anh. Nhưng nó vẫn cầm túi quà như một đứa trẻ con chính hiệu và cảm ơn cộc lốc. Nó chờ cho anh đi rồi thì hí hửng đóng cửa lại và đánh chén túi thạch một mình. Một bước tiến trong mối quan hệ giữa anh và nó.
    Thế rồi nó bớt căng thẳng với anh hơn và để ý nhiều về anh. Nó mới nhận ra là hằng đêm vào những lúc khuya , anh vẫn cứ đánh đàn, tiếng đàn như tơ mỏng. Dù ít nói chuyện với anh, nhưng tiếng đàn của anh đi vào trong tâm hồn nó như là từng giọt nước mưa thấm sâu vào đất. Rồi nó thảng thốt khi nhận ra rằng chỉ một đêm thôi mà không nghe thấy tiếng đàn của anh, nó trở nên day dứt.
    Rồi một lần, anh được giải thưởng khoa học của bộ về một dự án nào đó. Anh về và khoe với cả nhà, bố mẹ mừng cho anh lắm và quyết định mở tiệc. Nó ghen tỵ vì sự quan tâm của bố mẹ dành cho anh. Tự dưng anh rủ nó đi mua ít đồ bánh kẹo về chia vui cùng cả nhà. Nó không thể từ chối. Nó ngồi sau xe anh, lưng anh to và vững chãi lắm. Mồ hôi thấm qua lớp vải áo, cộng với gió thổi phồng áo lên khiến nó dán chặt vào đó. Mùi mồ hôi của anh đi vào mũi nó, lưu lại mà không hề ý thức điều gì khác. Anh thao thao bất tuyệt về tương lai với nó, nó chỉ cười, rồi thỉnh thoảng khen anh. Buổi tối hôm đó trông anh thật vui. Nó cũng bị lây cái không khí ấy của anh. Rồi anh đem đàn ra và hát cho cả nhà nghe, tiếng đàn của anh làm nó nao lòng, nó nhìn về phía gương mặt đang đối diện với nó, gương mặt cương nghị với chiếc cằm hơi nhọn kỳ lạ. Đôi lông mày anh đậm một nét dài, đôi mắt anh sáng ngời, đôi mắt đang nhìn về phía nào đó xa xăm với thứ ánh sáng kỳ lạ. Trái tim nó chợt rộn lên một cảm giác kỳ lạ khi anh nhìn vào mắt nó.
    Anh vào phòng nó thường xuyên hơn, kể cho nó nghe về cuộc sống cơ cực của anh , kể về nỗi cay đắng đầy chua chát của một thời thiếu niên thiếu thốn. Rồi anh và nó tranh cãi những điều vớ vẩn trong cuộc sống, những triết lý, những tư tưởng. Nó vẽ ra cho anh một viễn cảnh màu hồng tươi đẹp của một cô bé chưa biết đời là gì. Anh cười to lên và bảo nó hãy cố lên. Từ ngày ấy, anh với nó là đôi bạn thân chí cốt. Anh hài hước và kể cho nó nghe những điều nó chưa bao giờ biết. Nó chẳng có gì để kể cho anh nghe ngoài việc há hốc mồn ra , bởi vì nó đã trải đời đâu. Anh thường trêu chọc nó là cô tiểu thư mè nheo. Nó ghét thế lắm, và nó kể cho anh nghe cảm giác đầu tiên khi nó vừa gặp anh. Và anh cũng nói cho nó nghe về cảm giác của anh lần đầu tiên gặp nó. Anh bảo anh không thích những cô gái nhà giàu, anh sợ thì đúng hơn khi phải tiếp xúc với thế giới không thuộc về mình. Anh đã phải tự phấn đấu đi lên mới có được như ngày hôm nay, và anh ghét những kẻ hưởng thụ. Anh đã thấy cô như thế, anh cũng ghét cả cái nét mặt kiêu sa với cái nhìn bướng bỉnh. Anh cho nó là một khối những thói hư tật xấu của bọn nhà giàu. Nhưng rồi cái vẻ khép kín của cô làm anh phải suy nghĩ, và cả những lần mẹ tâm sự với anh về cô nữa. Thế là anh và nó đã hiểu nhau hơn rất nhiều.
    Rồi nó phát hiện anh đã có người yêu. Người yêu của anh và anh đã ở bên nhau 7 năm trời, và sắp trở thành một đôi uyên ương tuyệt đẹp khi cả hai ra trường. Chị ấy đến nhà nó chơi thường, và nó chẳng tiếp xúc gì. Anh không nói gì vì anh hiểu nó ghét người lạ. Nhưng anh lại không hiểu được là nó ghét phải thấy anh vui vẻ với người khác. Nó lại cũng không hiểu vì sao nó lại ghét điều đó. Có một lần nó thấy anh cầm cây đàn rất suy tư, nó định nói chuyện với anh nhưng lại thấy anh đang muốn một mình. Nó im lặng và đi xuống nhà, rồi nó nghe tiếng cây đàn vỡ ra thành trăm mảnh. Nó thấy sợ lúc đó biết bao! Nó không dám gặp anh hôm đấy, chỉ để một chiếc khăn mới thơm tho thay cho chiếc khăn cũ của anh trong nhà tắm, chỉ thế thôi.
    Một lần anh xuống phòng nó, ngồi trầm ngâm và im lặng. Nó không hiểu điều gì xảy ra nhưng cũng không dám hỏi, chỉ lấy cho anh cốc nước và ngồi bên cạnh chờ anh nói điều gì đó với nó. Anh chợt quay lại nhìn nó bằng đôi mắt kỳ lạ, nó lảng tránh cái nhìn đó. Anh đã ôm chầm nó, một cái ghì chặt . Nó không thể ngờ lại có giây phút đó. Nó đờ đẫn và mặc kệ cái ôm mạnh mẽ ấy. Rồi anh buông nó ra, và ngỡ ngàng với chính hành động của mình. Anh bối rối xin lỗi và chạy ra khỏi phòng nó như chạy trốn. Nó cũng không thể hoàn hồn được sau sự va chạm đó.
    Suốt một tuần nó không dám gặp anh, và anh cũng không dám gặp nó. Những lần phải tiếp xúc với nhau, nó và anh đều rơi vào trạng thái im lặng. Nhưng rồi anh cũng lại tìm đến nó. Anh không giải thích, anh chỉ xin lỗi và mong nó tha thứ. Nó mỉm cười bảo anh là không có gì, nó đã quên rồi. Anh nhìn nó, nhìn sâu vào mắt nó, nó không lảng tránh, nhưng run sợ vì cái nhìn đó. Nó không hiểu được lúc đó chính xác chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng nụ hôn đã đến, và nó chìm hẳn vào niềm đam mê kỳ lạ đang đến, quên hết đi tất cả...
    Nó tỉnh ra, phát hiện rằng bên cạnh anh còn có một người con gái. Nó hỏi anh, anh đã không thể nào giải thích được. Nó cũng không hiểu mình, nó chấp nhận, để được ở bên anh.
    Những kỷ niệm với anh thật khó quên. Anh đã dành cho nó tất cả tình yêu, dù chỉ là vụng trộm. Anh sợ bố mẹ nó, nhưng anh sẵn sàng trao cho nó một ánh mắt nồng nàn trong bữa ăn; ôm con mèo của nó lại trao cho nó, vuốt ngón tay út của nó khi tay anh chạm vào tay nó trước mặt bố nó. Anh và nó lang thang mỗi chiều tối, khi nó đi học về và anh đón nó. Đã có khi nổi hứng bất chợt, anh chở nó đi ra biển vào buổi chiều, tặng nó một cốc ốc gấu thật đẹp tự anh làm lấy, cõng nó trên bờ đê cạnh dòng sông giữa những con đom đóm xuân. Hạnh phúc đó tưởng chừng như không bao giờ chấm dứt. Anh không thể không gặp nó vào mỗi ngày. Đã có khi anh đi thực tập thật xa, vậy mà vẫn phóng xe về ngay khi có thể để gặp nó, hôn vội đôi môi bé nhỏ của nó rồi lại đi. Nó thấy mình bé bỏng trong tay anh, những hạnh phúc quá ngọt ngào để nó có thể tự tay mình phá vỡ. Nó tự nhủ : Mình sẽ chia tay anh khi mình phải đối mặt với chị ấy. Có những khi nó cũng day dứt, nhưng không thể nào chia tay anh được. Nhiều đêm đôi mắt ngây thơ của nó đã khóc vì anh.
    Nó ốm, chị cũng ốm. Nó cần anh, nhưng anh phải chăm sóc chị. Nó điên lên vì điều đó. Anh về đến nhà, chỉ vội sờ cái trán nóng bừng của nó, an ủi nó một cốc sữa rồi lại đi. Anh hứa 5h chiều sẽ về với nó, thế mà đến hơn 9h cũng chưa thấy anh đâu. Nó điên cuồng vì điều nó muốn lại không được, nó đập tan tất cả mọi thứ trong phòng, vứt hết những gì anh tặng nó, mặc tất cả. Nó bừng lửa giận và mặc mẹ nó hoảng sợ lên vì nó. Nó không cho ai quét dọn phòng nó cả, nó khoá cửa lại và nằm phịch lên giường vì mệt mỏi. Nó thiếp đi trong sự lo lắng của gia đình.
  4. angeloflife

    angeloflife Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/07/2002
    Bài viết:
    1.262
    Đã được thích:
    0
    Anh về, gõ cửa phòng nó, như một con mèo. Mẹ nhờ anh, anh nói thế. Nó mở cửa cho anh vào. Anh bảo mẹ và bố đi vắng rồi vì biết chỉ có anh mới có thể khuyên nhủ nó.Nó nghĩ bố mẹ nó giao trứng cho ác. Mặt nó nóng bừng, anh lặng lẽ nhìn đống chiến trường của nó. Nó mệt phờ và ngồi phịch xuống giường. Anh lặng lẽ lấy chổi và quét hết tất cả đi, rồi lại ngồi cạnh nó, sờ trán nó. Nó im lặng, mắt nhắm hờ. Anh quỳ gối xuống, gối đầu lên chân nó, thủ thỉ với nó trong giọng mệt mỏi :
    - Chị ấy phải mổ gấp em ạ, mới mổ chiều nay. Anh về với em một lúc, phải vào bệnh viện thăm chị ấy, trông chị ấy đêm nay. Em đừng giận anh nhé !
    Nó hụt hẫng, sự hụt hẫng kỳ lạ. Nó cứ để yên như thế cho đến khi thấy anh đã chìm vào giấc ngủ khi nào không biết. Nó đờ đẫn và suy nghĩ. Rồi tiếng chuông cửa làm cho nó thoát khỏi suy nghĩ và anh tỉnh giấc. Anh bối rối xin lỗi nó. Nó không thể nói gì được nên hôn lên trán anh rồi nằm xuống. Anh đắp chăn cho nó rồi khép cửa đi ra. Một lúc thì mẹ nó vào, dụ dỗ nó mãi mới được cốc sữa vào người. Nó thiếp đi trong mệt mỏi. Nó nghĩ, ừ, nó phải làm gì đó.
    Một tuần liên tục anh phải đi về, chăm sóc cả nó và chị. Nó mặc kệ mọi sự chiều chuộng của anh bằng cái vẻ hờ hững. Mấy đứa bạn đến thăm nó và vui vẻ với anh, tụi nó nghĩ anh là anh trai của nó. Rồi sau khi nó khỏe và đi học thì chị cũng ra viện. Nó quyết định sẽ nói.
    Thế mà... Anh gọi điện và hẹn nó ở một quán cà phê, anh nói, nói như không thể nào còn dịp khác để nói :
    - Chúng mình có thể từ bỏ tất cả để đến với nhau không ? Cả tuần qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh không thể như thế được nữa. Anh không thể để một cô bé như em phải chịu đựng những điều đó. Anh yêu em. Thời gian qua anh còn dây dưa vì thực sự là anh không thể từ bỏ một mối tình rất đẹp giữa anh và chị, bỏ đi tình nghĩa chị dành cho anh suốt 7 năm qua. Anh tưởng là anh hạnh phúc lắm rồi, cho đến khi anh gặp em. Có thể em là sự thay đổi, nhưng anh thật sự cần em. Anh không còn thể thiếu em được nữa. Nhìn em như con mèo ướt trên giường bệnh, anh không thể nào chịu đựng nổi. Được không em, nếu chúng ta từ bỏ tất cả để đến với nhau ?
    Nó bất ngờ, và hoảng hồn với suy nghĩ của nó. Anh hơn nó 7 tuổi, đủ để nghĩ nhiều được hơn hắn, tại sao anh lại quyết định như thế.
  5. nhonhaanh

    nhonhaanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2005
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0

    Bao ngày dài mong nhớ lòng vẫn mênh mông đợi chờ
    Xa rồi cuộc tình lỡ đã thoáng đi trong vai mờ
    Chôn vùi bao thương nhớ dù biết ai luôn hững hờ
    Ðời còn nhiều đắng cay tình mình giờ đổi thay
    Còn đâu ân ái thôi ta xa từ đây
    Sau lần mình chia tay trời vẫn mây giăng u buồn
    Mưa thì thầm như muốn gởi chút tâm tư xa mờ
    Bao kỷ niệm xa bay giờ đã phai theo tháng ngày
    Tình mình nhiều đắng cay đời chỉ là thoáng mây
    Còn đâu giây phút bên nhau ta xa từ đây
    Nuối tiếc khôn nguôi thoáng giấc mơ đời
    Sao đời ta chơi vơi cô đơn suốt kiếp thương đau
    Sẽ mãi xa nhau xin gọi thầm tên nhau trọn đời
  6. Ryback

    Ryback Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/10/2002
    Bài viết:
    1.348
    Đã được thích:
    0
    Giống tui quá!
  7. matcafe

    matcafe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/03/2005
    Bài viết:
    273
    Đã được thích:
    1
    Cảm giác có đôi khi thật giống nhau, có lẽ bởi vậy cho nên người ta thường đi tìm sự đồng cảm, bởi chỉ có những người đã từng trải qua cảm giác ấy mới có thể hiểu nào hiểu nổi một phần nào những gì mà mình đang cảm nhận.
    Ngoài trời mưa to quá!
    Hôm nay, mẹ làm cơm mời những người bạn thân của mẹ, mình cũng được tham gia. Ngồi nghe mọi người kể chuyện lại thử tưởng tượng xem hội bạn mình khoảng 10 năm nữa sẽ thế nào, có còn tụ tập vui vẻ như thế này nữa không. Mỗi người bạn của mẹ ai cũng có một hoàn cảnh riêng, hình như cũng chẳng ai có cuộc sống được gọi là hoàn hảo, được cái này mất cái kia. Mẹ có một người bạn, bác gái ấy không thể sinh nở, hai vợ chồng vẫn ở vậy với nhau suốt mấy chục năm trời, mọi người hỏi sao bác ấy không xin con nuôi để hai vợ chồng đỡ buồn và có thể có một số lý do nào khác nữa mà chỉ có những người đã có gia đình ở độ tuổi của các bác các mẹ mới biết, bác gái đã nói rằng không có con nhưng hai vợ chồng tôi vẫn sống hạnh phúc. Lần đầu tiên mình thấy một người phụ nữ thật tự tin khi nói về tình yêu về hạnh phúc của mình. Rồi bác gái còn kể chuyện ngày xưa hai bác đã yêu nhau như thế nào và đọc cho cả nhà nghe những bài thơ tình mà bác trai đã viết tặng với một niềm tự hào không che dấu. Vẫn còn một tình yêu, dù năm tháng qua đi, dù thời gian nghiệt ngã, dù tóc giờ đã không còn xanh nữa, vẫn còn một tình yêu.
    Mình chợt buồn, vội đứng lên trốn vào một góc, hình như nước mắt đã trực trào ra. Rồi tự hỏi mình cho đến bao giờ và khi nào mới tìm được một tình yêu như thế, có khi nào tìm được một người có thể đi cùng mình suốt cuộc đời này, đến tận cùng của nỗi đau, tận cùng của tuyệt vọng, tận cùng của niềm vui, tận cùng của hạnh phúc, tận cùng của tình yêu, tận cùng của cái chết, tận cùng của tất cả....
    Trời hình như đã ngớt mưa.
    [blue]Tôi đi mua tình yêu
    Ai bán?
    Nỗi buồn tôi đem bán
    Ai mua?
    Liệu có thể tìm được một người
    Mang cho tôi tình yêu
    không bán
    Lấy của tôi nỗi buồn
    chẳng mua[/blue]

    D hỏi mình liệu người ta có biết mình vẫn còn nhung nhớ thế này không hay vẫn nghĩ mình cũng đã quên và đang sống rất vui vẻ, mình bảo chắc thế, mà thế thì đã sao nào, không phải mình đang sống rất thoải mái và vui vẻ đó sao, chỉ có những lúc như thế này mới thấy buồn quá đỗi. D nó còn kêu không thể tưởng tượng được sao mình lại có thể nhớ một người mà gặp lần đầu tiên nó chẳng thấy có cảm tình, mình cũng chỉ biết cười, chỉ vào chữ Duyên to tướng mình treo ở nhà và bảo chắc là do cái này. Nếu vậy thì quả thật chữ Duyên cũng nhiều nghiệt ngã lắm.
    Được matcafe sửa chữa / chuyển vào 22:10 ngày 05/06/2005
  8. nhonhaanh

    nhonhaanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/06/2005
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Nhấc máy lên , muốn gọi cho anh , nhẹ lắc đầu , gát máy , nước mắt rơi . Vẫn mãi hỏi : tại vì sao , hởi anh ? những lời anh nói , những lời anh hứa , giờ lại như thế ! Cầm sách học trên tay , nhưng chẳng đọc được chữ nào . Lời anh nói , những gì anh làm , anh có hiểu không ? thà rằng đừng nói , đừng nói ! Những dòng chữ bóp nát con tim .......
  9. ToNhoAy

    ToNhoAy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/03/2005
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    ...... Kỉ niệm là HP hay vết thương? cái gì càng hạnh phúc bao nhiêu thì lại càng đau đơn bấy nhiêu. Đúng rồi! thà đừng có nói còn hơn... nói xong quên ngay được... thật sự trên đời này còn có niềm tin, có chút gì đó gọi là tình người. Muốn sống mạnh mẽ, muốn thay đổi con người sao mà khó khăn thế. Ngưòi ta bảo quên đi... hehehe ước gì có thể quên được, quên vĩnh viễn, à mà không ! quên làm gì, phải nhớ chứ, nhớ để cùng sống với nỗi đau này để một ngày nào đó mình sẽ trở nên mạnh mẽ như người ta đã mong muốn, và sống để tìm lại niềm tin cho bản thân mình, dù chỉ cho riêng mình mà thôi.... trên đời này ít nhất vãn có một người nói được và làm được. ;) mà cũng chẳng phải.... cũng chẳng biết sống vì cái gì nữa, để xem chiu đựng được mấy ngày................ hạnh phúc hay vết thương???
  10. matcafe

    matcafe Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/03/2005
    Bài viết:
    273
    Đã được thích:
    1
    Công việc bận rộn và những tiếp xúc mới sẽ giúp mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mình sẽ cố gắng không để đầu óc quá nhàn rỗi, nếu không thì chắc là hay nghĩ linh tinh. Giờ này năm ngoái mình đang ở VT, không ồn ào, không đông đúc, buổi sáng nào cũng ra biển đi dạo, ngắm bình mình, nhặt những con ốc biển trôi dạt vào bờ. Chiều nào cũng ngâm mình trong nước biển mát lạnh, ăn bò viên tương ớt cay sè. Thích thật!
    Trời lại mưa, những ngày mưa thường mang lại cho mình một cảm giác không hẳn là buồn nhưng thật dễ chịu và một chút gì đó trầm tư. Không hiểu nếu như một ngày nào đó mình lãng quên tất cả những gì mà mình vừa muốn quên vừa muốn gìn giữ thì lúc ấy sẽ ra sao nhỉ?mình sẽ như thế nào?

Chia sẻ trang này