1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kỷ niệm trên những chuyến bay-Nào,viết vào đây bạn...

Chủ đề trong 'Hồi ức về các chuyến đi' bởi butiboy, 03/09/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Mao_Tse_Tung

    Mao_Tse_Tung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2003
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Để khơi gợi con đường sáng cho chú Daicamu_do và chú Cao Son (chú này chỉ được cái xui dại người khác). Anh xin đăng lại nguyên văn bài phát biếu cảu chủ tịch tập đoàn Oracle dưới đây. Hi vọng, sau khi các chú đọc xong sẽ tim thấy chân lí cuộc đời mình. Hé hé
    ------------------
    Đây là bài diễn văn của Larry Ellison(Chủ tịch Oracle) tại ĐH Yale vào lễ tốt nghiệp năm 2000 và cũng vì nó, ông bị lôi cổ ra khỏi sân khấu khi đang diễn thuyết.
    ------------------
    "Là SV tốt nghiệp từ ĐH Yale, tôi xin lỗi nếu các bạn có thể chịu đựng được phần mở đầu trước, nhưng tôi muốn các bạn làm một điều gì đó cho tôi. Xin hãy nhìn chung quanh bạn. Hãy nhìn người bạn cùng lớp bên trái bạn. Hãy nhìn người bên phải bạn. Bây giờ, hãy xem xét điều này: 5 năm nữa, 10 năm nữa, thậm chí 30 năm nữa, kì quặc là những người bên trái bạn sẽ trở thành người thua cuộc.
    Người ngồi bên phải bạn lúc đó cũng là người thua cuộc. Và bạn, người ở giữa sẽ như thế nào? Bạn có thể mong mỏi điều gì hơn? Rốt cục bạn cũng sẽ là một gã tồi mà thôi. Tất cả đều thua. Tất cả. Thực tế, khi tôi tìm kiếm trước trong số những người trước mặt tôi hôm nay, tôi không thấy được hàng ngàn tia hi vọng cho một ngày mai tươi sáng. Tôi không thấy hàng ngàn người lãnh đạo tương lai trong hàng ngàn ngành công nghiệp. Tôi chỉ thấy hàng ngàn kẻ thua cuộc. Bạn lo lắng ư? Dễ hiểu thôi. Sau cùng, tôi, Lawrence "Larry" Ellison, người bỏ học đại học nửa chừng, cả gan hùng hồn thốt ra những điều trái lẽ phải như thế trước khóa tốt nghiệp của một trong những viện có uy tín nhất đất nước này?
    Tôi sẽ nói cho các bạn biết tại sao?
    Bởi vì tôi, Lawrence "Larry" Ellison, người giàu thứ hai trên hành tinh, là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Bill Gates, người giàu nhất thế giới dù sao đi nữa cũng là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Paul Allen, người giàu thứ ba trên thế giới, cũng bỏ học ĐH giữa chừng, và bạn thì không làm điều đó. Và cứ tính như thế tiếp tục đi. Cho đến Michael Dell, người giàu thứ 9 trên thế giới và ngày càng đi lên rất nhanh, cũng là một thằng bỏ học giữa chừng và bạn, vâng chính lại là bạn, không như thế. Bạn thấy đảo lộn rồi ư? Có thể hiểu được mà.
    Vì vậy hãy để tôi chọc giận cái tôi trong bạn bằng cách chỉ ra, một cách thẳng thắn, là bằng cấp của bạn chẳng có giá trị gì hết. Phần lớn các bạn, tôi tưởng tượng là, đã trải qua 4,5 năm ở đây, bằng nhiều cách bạn cố gắng học và chịu đựng những gì sẽ có lợi cho bạn trong những năm sắp tới. Bạn đã lập ra một thói quen làm việc tốt. Bạn đã thiết lập nên một mạng lưới các quan hệ để có thể giúp đỡ bạn khi bạn vấp ngã trên con đường của mình. Và bạn đã tạo ra những gì có quan hệ suốt đời với từ "cách chữa bệnh".
    Tất cả điều đó đều tốt. Sự thật là bạn sẽ cần đến mạng lưới đó. Bạn sẽ cần những thói quen làm việc chăm chỉ. Bạn sẽ cần "cách chữa bệnh". Bạn sẽ cần nó vì bạn không bao giờ bỏ học nửa chừng, và chính vì thế, vâng, bạn sẽ không bao
    giờ ở trong số những người giàu nhất thế giới. Oh, chắc chắn là làm theo cách của bạn sẽ không bao giờ vươn tới số 10, 11 như Steve Ballmer. Nhưng mà, tôi không nói cho bạn biết là thực sự ông ta đang làm cho ai phải không?
    Và để có được thành tích đó, ông ta đã bỏ học. Hơi trễ, đó là sai lầm lớn. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, nhiều bạn ở đây, hi vọng là đa số các bạn, tự hỏi rằng " Tôi có thể làm cái gì đây? Không còn hi vọng cho tôi nữa sao?"
    Thật sự là không. Quá trễ rồi. Bạn đã miệt mài quá nhiều, tôi nghĩ là bạn biết là quá nhiều. Bạn sẽ không là người thứ 9. Bạn có một cái mũ dính liền, tôi không ám chỉ đến cái mũ vuông ( trong đồng phục lễ tốt nghiệp) mà bạn đang đội trên đầu. Hmm? Bạn thực sự thấy lo lắng ư ? Dễ hiểu mà. Vì thế đây có lẽ là dịp tốt để nuôi dưỡng niềm hi vọng. Không phải cho các bạn mà là cho khóa mới sắp tới kia. Các bạn là đồ phế thải rồi, vì thế tôi sẽ để các bạn lãnh mức lương thảm hại 200.000 đô la một năm, nơi mà đơn xin vào làm của các bạn sẽ được những thằng bỏ học hai năm trước đây kí.
    Thay vào đó, tôi muôn mang lại hi vọng cho những bạn mới vào trường. Tôi muốn nói với các bạn, là tôi nhấn mạnh điều này: nên bỏ học. Hãy xếp đồ đạc và cả những ý tưởng lại và đừng quay trở lại nữa. Bỏ học đi. Đứng dậy đi.
    Điều tôi muốn nói với bạn là cái mũ và áo choàng tốt nghiệp sẽ kéo bạn xuống chắc chắn như là những người bảo vệ kia sẽ lôi cổ tôi xuống khỏi sân khấu này?
    (Đến lúc này thì chủ tịch của Oracle bị mời xuống khỏi sân khấu)
    "Trí thức là cục phân" - Mao Tse Tung
    Được Mao_Tse_Tung sửa chữa / chuyển vào 11:54 ngày 18/09/2003
    Được Mao_Tse_Tung sửa chữa / chuyển vào 12:02 ngày 18/09/2003
  2. Cao_Son_new

    Cao_Son_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Bài này hay lắm. Người post bài này lên đây cũng thú vị. Nhưng tôi tò mò muốn hỏi: " bạn có bỏ học giữa chừng không?". Và nếu có, bạn được đứng thứ mấy trong danh sách những người giầu nhất thế giới?
    Đời lộc cộc!
  3. Mao_Tse_Tung

    Mao_Tse_Tung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2003
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Xin mạn phép trả lời câu hỏi của chú:
    Nếu mỗ chỉ hò hét thôi thì khác gì chọc gậy bánh xe.
    Mỗ đã drop-out cái BS degree từ cách đây 10 năm rồi và đi theo con đường business ngay sau đó.
    Mỗ sẽ để cho người khác nhận xét xem là mỗ đang đứng thứ mấy trên thế giới, héhé. Nhưng theo những gì mà những người quen biết mỗ nói lại vói mỗ thì mỗ cũng thuộc hạng kha khá . Điều quan trọng là chính mỗ cũng cảm thấy hài lòng vói những gì mà mỗ đã và đang có.
    Thôi không lan man nữa, mỗ xin trả lại topic cho mọi người và mỗ lại going on my way. Té
    "Trí thức là cục phân" - Mao Tse Tung
    Được Mao_Tse_Tung sửa chữa / chuyển vào 13:38 ngày 18/09/2003
  4. butiboy

    butiboy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2003
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài của bác Mao xong, em bỏ học luôn. Sắp làm luận án tiến sỹ mà nản quá. Em chỉ có học mà không có tiền nên đành vứt học để đi buôn
    LIVE FAST, DIE YOUNG!
  5. Mao_Tse_Tung

    Mao_Tse_Tung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2003
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    Hé hé, chú bú tí bòi cũng giác ngộ chân lí rồi ah? Vậy là lại thêm một con chiên nữa đưọc khai sáng. God bless you!
    "Trí thức là cục phân" - Mao Tse Tung
  6. Daicamu_do

    Daicamu_do Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2001
    Bài viết:
    73
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi mọi người, tôi xoá cái này đẻ khỏi lạc đề.
    Được dAICAMU_DO sửa chữa / chuyển vào 11:30 ngày 20/09/2003
  7. jinxia

    jinxia Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/11/2001
    Bài viết:
    127
    Đã được thích:
    0
    Em post bài cho nó lại vào đề các bác nhé
    Một sáng thứ Bảy đẹp trời bỗng nhận được tin nhắn của ông, bảo em viết một cái gì đấy đi, và cho đúng chất phong tình của giới giang hồ (đây là chữ ông dùng, không phải của em) em phá lệ không viết lách gì cho ai dễ đến 10 năm này mà chỉ viết riêng cho mình những xúc cảm không đầu không cuối sau mỗi bận vui quá hay buồn quá- nay em viết cho ông.
    Ông biết đấy, bắt đầu làm một việc gì đấy thường rất khó khăn, như khi em phải rửa cái đống bát đĩa chết tiệt trong cái bếp chật chội nhà em, em bắt đầu công việc tẻ nhạt đó thật chật vật, đầu tiên là nguyền rủa cái sự ăn, rồi đấu tranh xem nếu để chúng đến ngày mai mới rửa thì cuộc sống của em có gì thay đổi, cuối cùng khi em mím môi nhắm mắt đưa tay mở vòi nước thì mọi động tác tiếp theo diễn ra tuần tự trơn tru khiến em không còn nhớ rằng Agatha Chirsty thường xây dựng nhân vật nạn nhân và dàn cảnh những vụ ám sát trong truyện của mình khi rửa bát. Em có cần thiết lan man thế không khi chắc chắn ông đủ thông minh và nhạy cảm để biết rằng ông- dù đã xuất hiện trong đời em ấn tượng đến thế nào rốt cục cũng chỉ là cái cớ cho em mở bài, để em viết về những chuyến đi của em, những chuyến đi làm ít nhiều làm thay đổi cuộc sống yên bình đơn điệu của một cô gái nhàn nhạt dễ lẫn dễ nhầm với các cô khác- là em.
    Chuyến bay đầu tiên trong đời em là một ngày nào đó giữa mùa hè năm 2000, em có thể mở passport để xem lại ngày tháng, nhưng những chi tiết chính xác thường giết chết cảm xúc của em, như khi em trả lời câu hỏi của đàn ông về tuổi, chỉ sai số khoảng 5 đơn vị mà mặt mũi họ trợn trạo biến dạng đến mức em bỏ ngay ý định trả lời những câu hỏi tiếp theo. Đấy là chuyến xuất ngoại đầu tiên của em, mục đích đi là vì công việc do công ty phân công, em đi một mình hẳn hoi không phải điếu đóm tháp tùng ai cả, cái này bọn nhà báo ba xu gọi là gì ấy nhỉ à công du. Em mang tất cả những gì có thể mang theo được cứ như là Catherine Deneuve mang cả đèn pin sang Việt Nam khi đóng phim Đông Dương vì nghĩ Việt Nam vẫn là xứ sở man di mọi rợ- làm cho hành lý là mối phiền toái lớn nhất của em trong những ngày lưu lại hòn đảo xinh đẹp ấy. Chuyến bay này được một người con trai sau đấy nửa năm cảm ơn vì nhờ nó mới gặp em, và cách đây khoảng một năm thì em mới biết tất cả những gì y nói và làm đều theo những dự định được y quy hoạch kỹ càng. Ông thấy em ngây thơ dại dột không, cần những một năm rưỡi để hiểu ra cái điều mà những cô khôn ngoan bình thường nhận ra chỉ sau một cái liếc mắt. Nhưng bây giờ thì ông không phải lo cho em đâu, vì em đã rút ra kết luận là không chỉ anh ta mà tất cả bọn đàn ông trên đời này đều tính toán và sống theo kế hoạch và mưu đồ chứ không theo cảm xúc. Điều quan trọng là em cho kết luận trên là tuyệt đối, không đi tìm và không tin sự tồn tại một ngoại lệ.
    Ông đã từng thấy em dễ thương ngay cả khi đọc tin nhắn của ông- em đọc theo cảm xúc chứ không chỉ nhìn vào những con chữ, vì thế thường thì những câu trả lời bất chợt của em khiến ông phải lục lại trí nhớ của mình và memory của máy xem ông đã hỏi ra sao. Thì em vẫn dễ thương đấy thôi ông nhỉ, em viết cho Những kỷ niệm trên những chuyến bay mà toàn nói những thứ đâu đâu.
    Có chuyến bay đi thì phải có chuyến bay về, em chưa bao giờ muốn sống cả cuộc đời của mình ở một nơi xa lạ không có bố mẹ dù họ có hơi khó tính một chút, không có bà chị gái hay châm chích chế giễu em, không có những món ăn lõng bõng bẩn bẩn, không có chen lấn và chửi thề? Em khước từ đối tác sắp xếp lịch và đưa đón cho chuyến về của em, em có cô bạn thân học cùng đại học ở một thành phố khác nên nhất định phải đi thăm cô ấy. Em yêu cầu họ đưa em ra bến xe bus liên tỉnh để cùng cái valy to lặc lè ngồi 3 tiếng từ thành phố vừa làm quen vài ngày express đến một thành phố xa lạ, dẫu sao thì ngày hôm sau máy bay chở em về cũng phải cất cánh từ thành phố này, em chỉ vội vàng đến với nó trước mấy tiếng đồng hồ để có thời gian gặp gỡ bạn và lang thang chợ đêm với cô ấy. Hai chúng em vẫn kịp về khách sạn ngủ một chút sau khi nghe tâm sự về tâm trạng khi yêu mà kẻ ở người đi của cô bạn để sáng sớm hôm sau em dậy sớm, lại bắt xe bus ngủ khoảng 1 giờ đồng hồ thì đến sân bay, bay một chút thì lại xuống để chuyển máy bay và lần này là về thật. Xe công ty ra đón, anh lái xe khen đi công tác mà lại xinh và trắng ra làm em xoá hẳn mọi ấn tượng xấu về lái xe bảo vệ mấy tổng công ty nhà nước rành chuyện nhân sự hành chính hơn cả lãnh đạo. Về đến nhà trong sự vui mừng của mẹ em vì đi cả tuần không thèm gọi điện về lấy một lần. Thói quen này theo em trong các chuyến đi sau này, em chẳng bao giờ gọi điện về cho gia đình người thân, em muốn rèn luyện cho cả bản thân và người xung quanh về sự vắng mặt cần thiết, với thời gian đủ ngắn để không quen dần với sự tự do, không kịp nhận ra rằng mình thật là cô độc; đủ dài để thấy có một nỗi nhớ mong và mình hạnh phúc khi được trở về.
    Và ông ạ, xin đừng bao giờ đưa tiễn em, cũng đừng bao giờ để em đưa tiễn, vì em biết mình sẽ làm cho nhau đau lòng và làm cho người thân của nhau giận dữ.
    Xin đừng quay lại nhìn dù một thoáng
    Vì phút giây hạnh phúc sẽ vỡ tan
    Vì phía trước con đường sẽ trở nên xa lắc.
    (to be continued)
  8. Cao_Son_new

    Cao_Son_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    566
    Đã được thích:
    0
    Chị JINXIA viết hay lắm, đầy cảm xúc. Chị chịu khó đi offline nhiều vào nhé để có thêm tâm trạng viết bài.
    Đời lộc cộc!
  9. Toet

    Toet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2002
    Bài viết:
    1.179
    Đã được thích:
    0
    Lời văn của Jinxia thật dịu dàng, tiếp đi bạn nhé...
  10. Boyversace

    Boyversace Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2002
    Bài viết:
    1.626
    Đã được thích:
    0
    Cám won bác bài pos của bác em tìm mãi không thấy, hôm nay mới được đọc.
    Diễn đàn cá độ bóng đá đã chở lại, muốn kiếm tiền thì ta vào đây  http://bongda.port5.com/forums/khuyên nhau nên đánh như thế nào để kiếm tiền đi thôi.

Chia sẻ trang này