Kỷ niệm ... Kỷ niệm ... Kỷ niệm ... Là những tấm ảnh nào vàng ố thời gian Em ngồi ngắm , giọt lệ dài trên má Tôi bâng khuâng nghe lòng buồn đến lạ Kỷ niệm nghĩa là chợt đến rồi đi Kỷ niệm là gặp gỡ , chia ly Mặt đã khuất mà lòng mãi nhớ Những dòng chữ ẩn mình trong trang vở Bỗng một ngày sống dậy , buồn vui Kỷ niệm là tình yêu qua rồi Những đắm đuối của một thời đã mất Là vội vã một vòng tay siết chặt Một nụ cười , một ánh mắt , một làn môi Kỷ niệm là ngậm ngùi Nhìn cảnh cũ mà nhớ về ai đó Là chân lang thang chợt về lối cũ Tên đường , tên phố còn đây Kỷ niệm là một ngày Nhớ rất lâu giữa lòng như sinh nhật Sống rất lâu như một điều rất thật Như ngụ ngôn của một thời đã qua Kỷ niệm là từ phương xa Chợt gần gũi một tiếng cười , giọng nói Là thèm lắm dẫu một lần được gọi Bằng cái tên ngồ ngộ của hôm nào Kỷ niệm là chả hiểu vì sao Anh cố quên đi bằng những vòng khói thuốc Bằng cà phê đắng môi , bằng rượu nồng say khướt Bằng những chôn vùi vô vọng chẳng đầu đuôi Kỷ niệm là vậy thôi Ta càng cố quên sẽ lại càng thêm nhớ Những chấm phá của cuộc đời duyên nợ Mấy ai chưa một lần qua Kỷ niệm đêm nay nhập nhòa Sũng ướt như cơn mưa buồn cuối hạ Bên những chiếc đèn đường lấp lóa Bỗng vu vơ kỷ niệm đến tìm tôi . Sáng 24.7.1999 Votrungh@
Votrungh tha^n me^'n, Woman In Love ti`nh co'` bie^'t -du'o'.c die^~n -da`n na`y va` ra^'t thi'ch thu' mo^~i khi ghe' tha(m. To^i ra^'t me^'n mo^. ba.n va` mo^~i la^`n va`o -da^y, -de^`u ti`m -do.c tho+ cu?a trungh -da^`u tie^n. Xin ho?i trungh co' pha?i la` thi si~ chuye^n nghie^.p kho^ng? Co' nhu'~ng ba`i tho+ cu?a trungh la`m -da~ khie^'n to^i xu'c -do^.ng to+'i ba^.t kho'c. Xin -du'o'.c gu'?i lo'`i chu'c mu'`ng to+'i mo^.t nha^n ta`i va` hy vo.ng se~ co`n ga(.p trungh nhie^`u ho+n tre^n -da^y. Woman In Love
Hì hì... lâu quá em mới được xem trường náo nhiệt thế này mà nhìn ra chỉ có mỗi bài thơ của bác votrungh. Em cứ thấy nó trống trải thế nào. Thôi thì em đóng góp một bài thơ nhé: Ảo niệm Ảo niệm là cái mơn man em dưới làn khói thuốc nóng hổi Của anh Hãy tưởng tượng ra như thế Khi cái rạo rực nào đưa em vào màn vũ kịch của đêm - nơi bóng tối linh hồn anh ngự trị. Ảo niệm hẳn không vô hình như cái tên vốn thế Để đôi mình rung - bổng một cung vàng - mấy hội tàn thu... Màn hoan ca đổ xuống Anh không uống - môi trầm em đi vào ảo niệm. Nên anh gói nỗi buồn với hư vô của đời Vào ảo niệm mơn man em một lần dưới khói.... ========== Được sửa chữa bởi - wildcat vào 07/04/2002 10:12
Cũng rất khó để định nghĩa thế nào là một nhà thơ chuyên nghiệp hoặc không chuyên nghiệp. Dù lấy số lượng hay chất lượng để bình phẩm thì thơ của bác votrungh cũng đều xứng đáng xếp vào hàng kiệt xuất. Nhưng hình như bác votrungh chỉ đăng thơ của mình trên mạng thôi. Tui mê thơ của bác này từ hồi TTVN-FPT lên cũng phải "khăn gói" theo sang tận đây luôn