1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Ký sự Sài Gòn Chap 21: Đêm Bệnh Viện Chợ Rẫy.

Chủ đề trong 'Manchester United (MUFC)' bởi bongdaword, 12/05/2014.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bongdaword

    bongdaword Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/12/2013
    Bài viết:
    3.323
    Đã được thích:
    6
    Rút xong cây dao quay trở ra thì ba thằng đứng đối diện như ba con thủ ***g lộn sẵn sang nhảy vào cắn xé. Tôi lúc đó chẳng còn tâm trí gì để suy nghĩ, lao thằng vào cái thằng thầu là người gây sát thương nhiều nhất lên tôi.Khoảng cách chừng 5m với tốc độ lao và con dao chĩa thẳng vào bụng thằng thầu, tưởng chừng như con dao sẽ lút cán đâm thẳng vào bụng nó…nào ngờ giữa chừng thì một vật thể bay không xác định bay thẳng vào đầu tôi, quá nhanh không né kịp, tôi bị trúng 1 phát ở ngay miệng. Cái vật thể bay ấy sau này mới xác định là chiếc bát sành.Tôi choáng và loạng choạng thì cả ba thằng bay vào tung chiêu dữ dội. Tôi chẳng còn biết gì nữa, vừa bị trúng những cú đấm vừa cố sức đánh lại, con dao trong tay thì bị đối phương nắm chặt.Rượu và mất máu nhiều khiến tôi lả đi..đâu đó vang vẳng bên tai là tiếng còi hú của công an, tiếng hô đuổi bắt.

    [​IMG]



    Mất khoảng 5 đến 10 phút gì đó, tâm trí tôi mới nhận thức kịp trở lại bên cạnh tôi lúc đó là người chủ nhà và vài người công an, một số dân phòng bắt được một trong ba tên đó rồi hỏi tôi xác minh ai là người đã đánh nhau với tôi.Tôi trả lời: Là nó, bắt hết giùm em lũ cậy đông hiếp yếu này.Người tôi lúc đó là một màu đỏ của máu. Tôi muốn về nhà, nhà chứ không phải là phòng.Về lại với tổ ấm của tôi. Nhưng mà xa quá, tới gần 2000km thì về làm sao được.Tôi đứng dậy loạng choạng định về thì người chủ nhà nói đưa tôi về nhưng tôi cũng gạt đi. Hết cách đành phải nói tôi hãy gọi điện thoại cho bạn bè ra đưa về. Tôi đồng ý và nhờ chủ nhà bấm giùm số Tùng, lúc đó cũng không cách phòng trọ cũ bao xa.





    Tùng và H đến nơi, H hét lên thất kinh: Trời ơi! Còn Tùng thì bình tĩnh hơn. Nó bắt tôi phải đi bệnh viện, tôi nói: Không sao đâu, để t về phòng.Nhưng rồi cũng phải thua lý thuyết của hai người, tôi đành nghe theo và được chở vào bệnh viện quận Tân Phú.Đến nơi thì bác sĩ ở đấy khám qua lâm sàng rồi nói trường hợp của tôi phải lên bệnh viện tuyến trên. Tùng nó gọi cho Hưng đến, không biết Hưng nó ở gần đó hay sao mà xuất hiện cũng lẹ.Lần này là Hưng chở tôi. Chạy xe từ bv Tân Phú lên bv Thống Nhất. Lúc này thì tôi không còn nhớ rõ, chỉ biết bác sĩ cũng không nhập viện và nói là chuyển lên bv Chợ Rẫy. Đến lúc này thì Tùng và H phải về có việc chỉ còn tôi với Hưng. Con đường Lý Thường Kiệt đêm trở nên vắng vẻ, một vài xe thỉnh thoảng vụt qua trong những ánh đèn màu vàng qua con mắt nhìn của một kẻ trọng thương.





    Rồi cũng đến được bv Chợ Rẫy, đầu tiên là tôi nằm trong phòng chờ, Hưng đi làm mấy cái thủ tục gì đó còn tôi thì ngủ thiếp đi một lúc.Chỉ một lúc không lâu thì bị lay dậy vì tôi được xét vào tình trạng ưu tiên thì phải. Tôi được đưa đến phòng chụp X-Quang, đo đạc gì đó nữa tôi cũng không nhớ. Sau đó lại ra phòng chờ nằm chờ kết quả.5 phút sau thì có 1 cô thực tập xinh rất trẻ đến, trên tay cầm chiếc kim tiêm nhọn hoắt, nở nụ nười thân thiện rồi nàng nói:


    _Cởi quần ra!


    Chao ôi đúng là ngữ pháp như phong ba, cũng là một câu nói này khiến bao nhiêu tâm hồn đê mê sung sướng nhưng giờ đây trong cái hoàn cảnh này thì làm tôi giật thót lên.


    _Gì vậy chị? Sao phải cởi quần?


    _Tiêm vào mông!


    _ui trời, không tiêm vào chỗ khác được à?


    _Không! Cởi quần ra nhanh lên!


    _Từ từ đã nào để tui cởi.





    Tôi ngại ngùng tháo khóa thắt lưng, mở cúc quần rồi vạch mông ra cho nàng thực tập xem. Gương mặt của nàng này lúc đó biểu cảm thì đừng hỏi, cứ tủm ta tủm tỉm. Chắc chưa được nhìn mông con trai trắng bao giờ sao?Rồi nàng lấy cái gạc xoa nhẹ nhẹ lên một điểm trên mông, cảm giác lành lạnh chờ cảm giác bị kim đâm đảm bảo khá là thốn.


    _Tiêm đây, đừng có giật nha.


    _Nhẹ nhẹ thôi nha!_


    Con trai gì mà nhát thế?


    _uh, nhát lắm. nhẹ thôi.


    Mũi kim rồi cũng đâm sâu vào da thịt tôi, cảm giác đầu tiên là hơi nhói, sau đó là buốt buốt theo thuốc được tiêm vào.Xong xuôi nàng ta lại cười:


    _Được rồi đó. Giờ nằm yên chờ đi.





    Chao ôi cái nụ cười ấy, cái nụ cười xinh xinh đã không thể ngăn cản sự liên tưởng của một người bị trọng thương đến những phim gì đó mà hồi bữa thằng quỷ Hiếu nó tải vào máy tính tôi ấy. Cái cảnh cô y tá cười rồi chăm sóc cho bệnh nhân chu đáo. Chao ôi, chẳng dám nghĩ đến nữa. Nghĩ mà cảm thấy ái nái trong lương tâm. Rồi kết quả khám cũng đã có, tôi được phán là:


    _Tràn dịch màng phổi! Nhập viện gấp!





    Chết thật, tưởng không sao mà lại liên quan tới nội thương thế này. Tôi ra nói với Hưng tình hình là như vậy rồi sau đó nhập viện theo quy trình hướng dẫn.Tôi nhớ là lúc ấy tôi ngồi xe đẩy rồi được đưa lên tầng 7 thì phải, khoa Phẫu thuật ***g ngực hay là gì tôi cũng quên mất tiêu rồi. Chỉ biết cái tên khoa làm tôi nổi hết cả da gà lên. Tôi cũng được nằm một giường riêng chứ không có cảnh hai ba người chung một giường. Nằm yên vị một lát quay sang nói với Hưng.


    _Mày về nhà đi, có gì tao gọi cho.


    _Vậy sao được? Mình mày ở đây thì không ổn.


    _Tao ổn mà, làm phiền mày thế này tao cũng ngại. Mày về nhà rồi sáng mai qua cũng được, mắc công gia đình mày lo.


    Ngẫm một chút rồi Hưng cũng nghe lời tôi.


    _uh, vậy thì tao về nhà lát đây, có gì nhớ gọi tao nha.


    _ok, mày về đi.

    TIPTIP FREEFREE TIPTIP MIEN PHITIP MIEN PHI HOM NAYTIP BONG DA MIEN PHI

Chia sẻ trang này