1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

kỹ thuật dùng âm nhac chinh phục chị em.......

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi do_het_yeu, 02/01/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. do_het_yeu

    do_het_yeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/12/2004
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    kỹ thuật dùng âm nhac chinh phục chị em.......

    SƯU TẦM ĐƯỢC BÀI NÀY: KỸ THUẬT GHITA ĐẼO GÁI

    Tiền nhân tự cổ đã làm thơ rằng...
    Nâu nâu khóm tóc dày,
    Dây áo phất phơ bay,
    Quần tụt, cưỡi xe đẹp,
    Trai trầm trồ khen hay...

    lại làm thơ rằng...
    Càng trông càng thăm thẳm,
    Không gái, mỗi ta đây,
    Biết ai kẻ bụng tốt,
    Gỡ cho oán hận này...

    rồi dặn dò thêm...
    Muốn đẽo gái xinh bên ngoài ấy,
    Nên nghe mưu sĩ ở trong này.

    Còn nói về lũ hậu bối chúng ta...
    ?o...Nay các ngươi chẳng biết chát nude mà không biết lo, không có wc mà không biết thẹn, nhìn thằng khác đong gái online rồi đem đi offline mà không biết tức, tốn tiền lên mạng chỉ rủ được mấy thằng đực dựa đi uống bia rượu mà không biết căm, hoặc lấy vnexpress làm vui, lấy tintucvietnam làm thích, hoặc vui thú vài diễn đàn em chã, hoặc quyến luyến mấy nick đẹp không rõ asl, hoặc lo chửi nhau trên tathy mà quên việc gái, hoặc ham xin xỏ Gmail invitation mà làm trễ việc đong, hoặc thích nick xanh, hoặc mê mờ pếch... Nếu có giặc Mông Thát là gái đẹp chạy ngang qua thì rổ kiến thức dưa lê vnexpress sao đâm thủng áo hai dây của giặc, tintucvietnam không thể dùng làm mưu lược phòng the, dẫu rằng diễn đàn em chã trên mạng là nhiều vô số kể, tấm thân đẹp đẽ nghìn vàng vẫn không thể nào đụng chạm, vả lại add được một mớ nick đẹp lăng nhăng vô dụng, muốn rủ được giặc offline cũng chẳng có ích chi, bài post lên tathy tuy nhiều không hôn được đầu giặc, Gmail tuy to 1GB không chở được quân thù (đi chơi), có nick xanh không thể làm cho giặc say chết, mờ pếch hay không thể làm cho giặc điếc tai. Lúc bấy giờ ta cùng các ngươi sẽ là chã, đau xót biết nhường nào!
    Nay ta chọn lọc binh pháp các nhà hợp thành một pho, gọi là ?oGái học yếu luận?, được chia làm 05 quyển,... ở đây là quyển 02, có tên gọi là ?oĐàn chỉ luận? ?" chuyên bàn về tác động của thanh âm đối với tâm sinh lý của gái. Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này, thì trọn đời sẽ được bầu bạn với rất nhiều gái, nhược bằng khinh bỏ sách này, thì trọn đời sẽ chỉ là chã ngố chã ngọng...? ?" Gái học yếu luận, Quyển thượng.

    Đàn chỉ luận ?" TỰA
    Thường nghe... Tiền nhân dặn gái ?olàm thân con gái chớ nghe đàn bầu?, lại dặn thêm ?ogái chết vì tai, trai chết vì lưỡi?... lại nữa, không phải là dặn một cái là xong, mà dặn rất nhiều lần, dặn đi dặn lại, dặn từ thế hệ này đến thế hệ khác, từ bà đến mẹ, từ mẹ đến con gái, từ con gái các mẹ đến con gái các con gái... Việc này làm sáng tỏ được ba thứ, trước hết, THANH ÂM là khắc tinh của gái, lại nữa, gái nào cũng biết thế (tại bà, mẹ dặn đi dặn lại) nhưng chúng luôn luôn quên (cả bà và mẹ ngày xưa cũng quên, sau hối hận không muốn con cháu theo vết xe đổ, nên mới phải dặn rõ nhiều), sau rốt, đàn bầu là loại đàn dây, cơ chế ?ophát âm? là gảy, cho nên lethal weapon lý tưởng ở đây sẽ không phải piano (gõ dây), không phải violin (kéo dây), oóc điện tử thì lại còn ngu hơn (đe?T0 có dây)... phải là guitar. Với công thức đơn giản ?o01 guitar = 06 đàn bầu? (ở đây là nói tây ban cầm thông thường - có 06 dây, russia có loại guitar truyền thống 07 dây, nhưng không phổ biến), tây ban cầm thật chẳng khác đe?T0 gì khẩu côn xoay... chuyên dùng để bắn gái. ?oTri kỷ, tri bỉ, bách chiến bách thắng? ?" cả tử huyệt lẫn vũ khí đều to và lợi hại, đã đi đẽo gái, cần phải khắc cốt ghi tâm, guitar còn thì người còn... quại được ?" được như vậy có thể coi như là biết địch. Thế còn biết mình thì sao... Tiền nhân quả nhiên là chu đáo và công bằng, đã dặn dò gái, lại cũng không quên dặn dò chúng ta, hẳn là tiền nhân xưa cũng bị phân thành 02 phái và hẳn là cũng phải đối phó lẫn nhau... cho nên mới dặn dò trai hậu bối rằng:
    ?o...Non sông ta tươi đẹp, gái ta thích tỏ ra yêu âm nhạc, có đẽo được chúng hay không là nhờ một phần lớn vào công học tập của các chú?.
    Cho nên... ?oĐàn chỉ luận? vốn không phải là công pháp một tấc đến giời, khẩu khuyết ?oĐàn chỉ luận? luôn luôn nhấn đi nhấn lại là ?oHọc ?" Học nữa ?" Học mãi?. Phàm là người xiêng năng, ắt có cơ hội thành công.
    Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không...


    Đàn chỉ luận - LUẬN KỸ THUẬT

    Làm thằng trai đã sờ đến đàn, việc đầu tiên cần phải nhớ, là bất biết hậu quả ra sao, chuyện này sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức. Vậy nếu đằng nào cũng tốn thời gian và công sức, sao không tìm cách gặt hái những thành quả cho ra hồn. Nhưng mà như thế nào mới được gọi là thành quả thì lại tùy thuộc vào quan niệm của mỗi người. Trước tiên, có những người sẽ bảo, bản thân việc mải mê tập đàn, đánh đàn, hát... đã là một cái thú vui rồi, không cần phải ?omục đích? quá. Cái này đúng, chân chính nữa, nhưng khó duy trì, lý do thì đơn giản thôi, nó thiếu động lực để phát triển, nó sẽ giống như chơi một game mà chỗ nào dễ thì chơi, khó thì bỏ, không quan trọng chuyện phải qua bài dễ, lên bài khó, phải lập kỷ lục, phải ghi tên vào top... ai đã từng đánh game đều hiểu, chơi như vậy thật khó mà hứng thú lâu được, mà phàm cái gì không lên được nữa thì sẽ nhanh chóng trở thành bèo nhèo mà thôi. Tiếp theo, lại có những người khác sẽ bảo, đã chơi thì phải chơi chuyên nghiệp, còn chơi nghiệp dư chỉ tổ mất công vô ích... Ai mà chả biết chuyên nghiệp được thì hay, nhưng mà thứ nhất, còn nhiều nghề khác hay hơn nghề đàn, những thằng giàu nhất thế giới có phải ca sĩ hay nhạc công đe?T0 đâu, thứ hai, chuyên nghiệp là con đường hết sức gian nan, mỗi năm nước ta có thêm hàng nghìn trai (gái) bước vào con đường nhạc chuyên nghiệp, vậy mà cho đến thời điểm này, thử hỏi có được bao nhiêu trai (gái) thực sự sống đàng hoàng bằng nghề nhạc, ?osao? của chúng ta đếm chắc chưa hết 10 đầu ngón tay, đem chia cho 80 triệu dân ta, thật chẳng khác đe?T0 gì con số không, thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, nếu nói ?ochơi nghiệp dư là mất công vô ích?, nói như vậy là hết sức ngu dốt, thằng chuyên làm bài hát và thằng chuyên hát có chắc là vui thú được hơn cái thằng chuyên dùng những bài hát đấy mà đi đẽo được cả đống gái đẹp hay không... mà thôi, tốt nhất là cứ xem tiếp, khắc tự hiểu...


    Tập đàn hát đẽo gái, trước hết có 02 vấn đề cần phải nhận thức sâu sắc. Thứ nhất, người mới tập đàn hát như chúng ta ?" phải biết là nếu đứng ngoài mà nghe thì nó đe?T0 ra làm sao cả. Mạnh dạn thừa nhận như vậy mới là biết mình, mới là đại trượng phu. Đại trượng phu không sợ dốt, chỉ sợ muốn mà không dám, nhớ. Cho nên biết, không phải để chán, mà là để tìm cách đối phó. Thứ hai, vấn đề thứ nhất thực ra đe?T0 có gì là quan trọng cả, thực tế đã có rất nhiều hảo thủ thửa đàn, lựa thầy, toàn là thứ tốt, công phu khổ luyện cũng hơn người, tới lúc hạ sơn, có cơ hội mới ôm đàn thửa, ngồi trước gái, táng toàn là đồ hiệu, hết ?obài ca hy vọng?, đến ?ongười hà nội?... sở học cũng toàn là công phu thượng thừa, tremolo được cả đá ngón chân truyền của thầy Hải Thoại, cơ mà cặm cụi toát mồ hôi hết cả bài khó, đến lúc ngẩng đầu lên thấy gái đã chuyển mẹ hết sang buôn dưa lê từ lâu, chằng còn quan tâm đe?T0 gì đến thằng đánh đàn nữa... cay đe?T0 tả. Mà cay là phải, ai bảo không chịu hiểu, là gái nói chung đe?T0 biết phân biệt hay dở, tiền nhân cũng bảo rồi, ?ođàn bầu gảy tai trâu?, ai bảo đe?T0 chịu nghe, trâu còn vậy, huống hồ là gái. Hiểu được thế mới là biết địch. Nhưng mà biết, cũng không phải là để bất mãn, mà là để tìm cách tận dụng yếu điểm của đối phương. Cần phải hiểu, hệ thống tâm sinh lý của gái có nhiều điểm hoàn toàn không giống như của chúng ta. Nói về niềm tin, thì niềm tin của gái nó theo một cơ chế riêng, hoàn toàn không phụ thuộc vào bản chất đúng, sai, hay, dở, xấu, đẹp... của vấn đề. Hành vi của gái mang nặng màu sắc ?ovị lai?, cái gì thỏa mãn tâm sinh lý của chúng, sẽ được chúng coi là đúng, hay, đẹp, tuyệt vời... những thứ mà không như thế thì sẽ là sai, dở, xấu, đe?T0 ra gì... bất biết, bất cần biết bản chất của sự vật thực ra nó là như thế nào. Ví dụ, một chã có thể ngồi chửi bới gái theo một cái cách còn ngoa ngoắt hơn cả đàn bà, rõ là đe?T0 ra làm sao cả, nhưng nếu gái đang bị chửi vốn vẫn là ganh ghét của gái đang ngồi nghe, thì trong con mắt của gái ngồi nghe, chã sẽ được coi là người tốt, dũng cảm, thẳng thắn, trung thực... Gái là vậy, chúng ta cũng phải tìm cách nương theo chúng thôi. Có câu ?othuận gái thì sống, không thuận gái thì sống... đe?T0 ra gì?. Thành ra... dù là ta đàn hát đe?T0 thể gọi là hay, dù là gái đe?T0 thể phân biệt được hay dở, nhưng hoàn toàn vẫn có thể thỏa mãn chúng. Trọng tâm của vấn đề chính là ở chỗ này: gái bị hấp dẫn bởi cái phong cách đàn hát của chúng ta. Nhớ là ?ophong cách? mới là quan trọng nhất, ?ophong cách? chứ không phải ?ochất lượng?. Phong cách ở đây bao gồm cả cái cách chúng ta đàn hát cho gái nghe và cái cách giúp gái đàn hát cho ta nghe.


    Thế thì một cái phong cách đẹp, nó phải thế nào. Có một điều không thể không nhớ, là cách quan sát và đánh giá sự vật của gái về cơ bản cũng hoàn toàn không giống chúng ta. Chúng không đủ kiến thức và lý tính để đánh giá sự vật ở mức bản chất của nó, thêm vào đó, tâm địa của gái lại có một cái thuộc tính đặc trưng là nhỏ nhen, cho nên có nhiều thứ mà chúng ta cho là vớ vẩn, vụn vặt... lại được chúng hết sức quan tâm, đánh giá cao, thậm chí là ngưỡng mộ. Cho nên, một khi đã ôm guitar đối mặt với gái, có một chữ phải luôn luôn tâm niệm, đó là ?okỹ xảo?. Ngoài giá trị to lớn về chuyện đáp ứng ?othị hiếu? nhỏ nhặt của thính giả - là gái ?" như đã nói ở trên, ?okỹ xảo? còn mang một ý nghĩa thực tiễn to lớn khác, bằng vào mức độ khả thi và hiệu quả của nó. Trai nào đã từng bỏ sức lực ôm guitar đi tầm sư học đạo hẳn không quên thời gian và công sức đã phải bỏ ra cho sự ?othành thục? ?" không phải thành thục theo nghĩa thông thường, mà chỉ là để chơi không có lỗi ?obấm sai?, vài nốt tậm tịt không tính là lỗi ?" của một bài cổ điển xếp ngón ?otầm tầm? nó là như thế nào. Đã đành là ở đời không cố thì không khá, nhưng cái gì thì cũng phải xem xét đến mức độ và hiệu quả, hơn nữa cố thì cũng có nhiều kiểu cố. Danh môn chánh phái, nhất là đối với ?onhạc học?, là một chặng đường vô cùng gian nan vất vả, mà thành quả thì lại chỉ có một ít, lại chỉ giành cho một vài cá thể hãn hữu. ?oKỹ xảo? thì khác, mặc dù cũng không kém phần gian nan vất vả, nhưng tỷ lệ thành công thì lại hết sức khả quan. Cho nên... không phải là sở học thượng thừa mà phải là ?okỹ xảo?, nhớ.

Chia sẻ trang này