1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Kỳ tích có thể đến bất cứ lúc nào!

Chủ đề trong 'Trường PTTH Lê Hồng Phong TpHCM' bởi kimikamo, 12/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Ya, sow cũng bít vậy mà! Nhưng mà nhiều khi mình ko bít cái nào nó bị lỏng ra, nên cứ gõ bộp bộp đỡ, may mắn thì nó dính vô lại, còn ko thì thui.
    Làm sao "hư chân" được nhỉ?
  2. kimikamo

    kimikamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/01/2004
    Bài viết:
    1.478
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay ngồi chợt nhớ lại một truyện ngắn đã đọc cách đây vài năm, "Cô gái 100% hoàn hảo".
    Một câu chuyện thật ngắn và thật lạ, rất hợp với gu của mình.
    Và đây, hôm nay tôi ngồi đọc lại câu chuyện ấy...

    Gặp cô gái một trăm phần trăm hoàn hảo
    trong một buổi sáng tháng tư đẹp trời

    Một buổi sáng đẹp trời tháng Tư, tôi đã thoáng gặp cô gái trăm phần trăm của tôi trên con hẻm nhỏ ở Harajuku, Tokyo.
    Nói thật cho bạn biết, cô không ưa nhìn đến vậy. Chẳng có gì đặc biệt nổi bật. Cũng không phải cô mặc áo quần đẹp đẽ gì lắm. Tóc cô đằng sau lưng vẫn còn nếp đầu cô ngủ ép lên đấy. Cô không trẻ và áng chừng cô cũng đã gần 30 tuổi rồi, nói một cách hợp lý thì thậm chí khó có thể gọi là một ?ocô gái?. Dù thế, ngay từ khoảng xa 50 thước, tôi đã nhận ra rõ ràng cô là cô gái trăm phần trăm của tôi. Từ lúc hình dáng cô hiện ra trước mắt, ngực tôi đã run rẩy loạn xạ lên, và miệng tôi đã khô rang như sa mạc.
    Có thể bạn có riêng một mẫu phụ nữ mà bạn thích. Chẳng hạn, bạn nghĩ là phụ nữ có cổ chân mảnh mai là đẹp, hoặc phụ nữ có đôi mắt to mới đẹp, hoặc phải là phụ nữ có những ngón tay mỹ miều, hay bạn đắm đuối, mà chả có lý do gì rõ rệt, với những cô gái ăn uống nhỏ nhẹ từ tốn. Tất nhiên, tôi cũng có những ý thích riêng kiểu đó. Lắm lần đang ăn trong quán ăn, tôi đã nhìn mê mẩn hình dáng chiếc mũi của người phụ nữ ở bàn bên cạnh.
    Thế nhưng không ai có thể đoán chắc thế nào là một cô gái trăm phần trăm được. Dù rất thích nhìn mũi phụ nữ, thật tình tôi cũng chẳng nhớ nổi cô gái trăm phần trăm ấy có chiếc mũi hình dáng như thế nào, mà quả thật ngay cả chuyện cô ấy có mũi không, tôi cũng không nhớ nổi. Chỉ nhớ rằng cô ấy không đặc biệt xinh đẹp gì lắm. Kỳ lạ thế chứ!
    Tôi bảo ai đấy rằng : "Hôm qua, tớ đã gặp cô gái trăm phần trăm đấy"
    - "Hừm". Anh ta hỏi. "Cô ấy đẹp lắm à?"
    - "Không, chẳng phải thế".
    - "A, thế cô ấy là mẫu người cậu thích?"
    - "Không nhớ có phải thế không. Chẳng nhớ hình dáng đôi mắt cô ấy ra sao, hay ngực cô ấy lớn hay nhỏ. Hầu như hoàn toàn chẳng nhớ gì cả".
    - "Thế thì lạ quá".
    - "Lạ thật đấy".
    - "Thế," Anh ta có vẻ chán. " ? cậu có làm gì không, có gợi chuyện hay có đi theo cô ấy không?"
    - "Có làm gì đâu". Tôi nói. "Chỉ đi ngang qua thôi".
    Cô ấy bước đi từ đông sang tây, còn tôi đi từ tây sang đông. Sáng ấy là một buổi sáng thật đẹp của tháng Tư.
    Ước gì tôi được nói chuyện với cô ấy, chỉ 30 phút cũng đủ. Tôi muốn nghe kể về đời cô, và tôi cũng muốn thổ lộ với cô về đời mình. Trên hết mọi điều, tôi muốn giải bày với cô ấy về sự xếp đặt của định mệnh đã khiến tôi và cô đi ngang mặt nhau trên con đường hẽm ấy ở Harajuku trong một buổi sáng đẹp trời tháng Tư năm 1981. Chắc chắn phải có lắm bí mật ấm áp gì đấy, tương tự như trong những cỗ máy cũ kỹ của một thời đại êm đềm ngày xưa.
    Rồi sau câu chuyện, tôi và cô sẽ đi ăn trưa với nhau, có lẽ sẽ đi xem phim của Woody Allen, rồi ghé một khách sạn, uống với nhau vài ly rượu pha gì đấy. Và nếu mọi chuyện song suốt, sau đó, tôi cũng có thể ngủ với cô ấy.
    Cơ hội đã đến gõ cửa lòng tôi.
    Khoảng cách giữa tôi và cô đã rút lại chỉ còn 15 thước.
    Nào, tôi phải làm sao để gợi chuyện với cô ấy đây?
    - "Chào cô. Cô có thể cho phép tôi nói chuyện với cô trong vòng 30 phút không?"
    Ngớ ngẩn. Nghe như lời khuyến dụ của mấy tay bán bảo hiểm.
    - "Xin lỗi cô. Gần đây có tiệm giặt ủi mở suốt 24 giờ không?"
    Nghe ngớ ngẩn chẳng kém. Thứ nhất, tôi có vác theo bao áo quần giặt đâu, phải không?
    Có lẽ tốt nhất là cứ tình thật khai ngay : "Chào cô. Cô đúng là cô gái trăm phần trăm của tôi".
    Cô ấy có lẽ sẽ không tin. Mà cho dù cô có tin đi nữa, có thể cô hoàn toàn chẳng muốn nói chuyện với tôi. Có thể cô bảo : cho dù tôi có thật là cô gái trăm phần trăm của anh đi nữa, anh lại chẳng phải là người đàn ông trăm phần trăm của tôi. Đến nước ấy thì hẳn là tôi sẽ bối rối ghê lắm. Chắc tôi không thể nào vượt qua nổi cú shock ấy. Tôi đã 32 tuổi rồi, mà gặp chuyện như thế thì bạn biết là già đi thì khổ như thế nào.
    Ngay trước tiệm hoa, tôi giáp mặt cô. Một hơi gió mong manh ấm áp chạm nhẹ lên da tôi. Mặt đường nhựa đã được rải nước, mùi hương hoa hồng thoang thoảng trong không. Tôi chẳng thốt ra được lời nào với cô. Cô mặc chiếc áo len trắng, tay phải cầm một phong bì màu trắng chưa dán tem. Cô đã viết thư cho ai đấy. Mắt cô có vẻ buồn ngủ lắm, có lẽ cô đã thức suốt đêm để viết cho xong lá thư. Và có thể tất cả bí mật của cô đang nằm trong phong thư ấy.
    Bước quá đi vài bước, tôi quay lại thì hình dáng cô đã biến mất trong đám đông.
    ***
    Tất nhiên, bây giờ thì tôi biết đích xác là lẽ ra tôi nên bắt đầu câu chuyện với cô ấy như thế nào. Nhưng, dù sao đi nữa, cũng là những câu nói dài dòng mà lúc ấy tôi không thể nào nói ra cho có hiệu quả được. Thế đấy, những điều tôi bất chợt nghĩ ra thì chẳng bao giờ thực dụng cả.
    Dù sao, những lời tôi nên nói lúc ấy mở đầu bằng "Ngày xửa ngày xưa ?" và chấm dứt bằng "Chuyện buồn quá, phải không?"
    ***
    Ngày xửa ngày xưa, ở chốn nào đấy, có một chàng trai và một cô gái. Chàng trai 18 tuổi và cô gái 16. Chàng không đặc biệt đẹp trai. Nàng cũng không phải là cô gái đặc biệt xinh đẹp. Đó chỉ là một chàng trai bình thường cô đơn và một cô gái cô đơn bình thường, như tất cả những người khác. Nhưng họ tin chắc rằng, ở đâu đó trên cõi đời nầy, thế nào cũng có chàng trai hay cô gái trăm phần trăm của mình. Phải, họ tin vào điều kỳ diệu đó. Và điều kỳ diệu đó đã xảy ra.
    Một ngày, cả hai bất chợt gặp nhau ở góc phố nọ.
    - "Kỳ diệu quá, anh đã tìm kiếm em từ bao lâu nay. Có thể em không tin, nhưng quả thật em là cô gái trăm phần trăm của anh đấy". Chàng bảo nàng như thế.
    - "Anh?, cô gái nói, ?omới đúng là chàng trai trăm phần trăm của em đấy chứ, chính xác với những gì em đã tưởng tượng ra, đến từng chi tiết ấy. Cứ như là một giấc mơ".
    Hai người ngồi bên nhau trên băng ghế công viên, tay trong tay, chuyện trò tâm đắc hoài không dứt. Họ không còn cô đơn nữa. Họ đã tìm thấy, và đã được tìm thấy bởi người 100% của mình. Ao ước được người trăm phần trăm, mà lại được người ấy ước muốn mình trăm phần trăm, thì còn gì kỳ diệu bằng.
    Thế nhưng, một chút nghi niệm, chỉ một chút thôi, đã thoáng hiện trong lòng hai người. Mộng ước đạt thành một cách quá đơn giản như thế nầy liệu có đúng không? Chuyện trò một hồi, chàng trai chợt nói :
    - "Này em, mình thử lại một lần nữa xem sao. Nếu quả thật chúng mình là người yêu trăm phần trăm của nhau, thì sau này thế nào mình cũng gặp lại nhau ở một nơi nào đấy. Lúc ấy mà quả thật còn là trăm phần trăm của nhau thì mình sẽ thành hôn với nhau ngay. Em nghĩ sao?"
    - "Em đồng ý". Nàng nói.
    Rồi hai người chia tay, nàng đi về phía đông, chàng đi về phía tây.
    Nhưng thật ra, đâu có cần gì phải thử nữa. Bởi họ quả thật là người yêu trăm phần trăm của nhau rồi, việc họ gặp được nhau là một điều kỳ diệu. Nhưng họ chẳng thể nào biết được, bởi họ còn quá trẻ. Và thế là, cơn sóng của định mệnh, như thường lệ, đã cuốn trôi hai người đi hai ngả.
    ***
    Một mùa đông nọ, hai người vướng phải cơn cảm cúm quái ác đang lưu hành trong năm. Sau mấy tuần lễ lửng lơ giữa hai bờ sinh tử, họ đã hoàn toàn quên mất những ký ức về ngày xưa. Khi hồi phục, như cái ngân hàng ngu ngốc của D.H. Lawrence, trí họ đã thành trống rỗng.
    Tuy nhiên, cả hai đều là người thông tuệ và kiên nhẫn, nên sau nhiều cố gắng, họ đã tích lũy được những hiểu biết, những cảm tình mới, và trở thành những người vững vàng trong xã hội. Họ thông suốt những chuyện như leo, đổi tàu điện ngầm, hay gửi thư cấp tốc ở bưu điện. Và họ đã trải qua những kinh nghiệm yêu đương 75 phần trăm, 85 phần trăm.
    Cứ thế, giờ đây chàng trai đã đến tuổi 32, và cô gái đã gần 30. Thời gian trôi qua với tốc độ kinh hoàng.
    Một buổi sáng đẹp trời tháng Tư, chàng đi uống cà phê sáng trên một con hẻm ở Harajuku, từ phía tây hướng đến phía đông, và cũng trên đường ấy, nàng đi mua tem dán thư cấp tốc, từ phía đông hướng đến phía tây. Hai người đi ngang mặt nhau ở khoảng giữa con đường. Ký ức đã quên đi chợt lóe lên một thoáng sáng trong lòng họ. Và họ biết rằng:
    Nàng là cô gái trăm phần trăm của tôi.
    Chàng là chàng trai trăm phần trăm của tôi.

    Thế nhưng tia sáng trong lòng họ quá yếu ớt, và suy nghĩ của họ không còn rõ ràng như 14 năm về trước nữa. Hai người đã đi lướt qua nhau mà không nói với nhau được lời nào, rồi cứ thế mà tan biến vào dòng người qua lại. Mãi mãi.
    Chuyện buồn quá, phải không?
    ***
    Đấy, chính thế đấy. Lẽ ra tôi đã phải gợi chuyện với nàng như thế.


  3. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Nếu topic này chuyển sang mảng văn chương, chứ không phải là kỳ tích, thì Angie hết sức ham hố được tham gia topic này.
    Sau đây là 2 trong số những câu chuyện Angie vẫn hay kể cho bạn bè nghe và kết thúc bằng câu hỏi: "Vậy đó, tao chẳng hiểu gì cả! Mày nghe xong có hiểu gì không?"
    Angie sẽ ráng kể lại truyện theo trí nhớ kém cỏi của mình, chứ không có source để cut&paste như Kimikamo nhà ta.
    CÂU CHUYỆN THỨ NHẤT
    Đó là Giáng sinh năm tôi 10 tuổi. Cha tôi dắt tôi ra ngoài phố để mua một món đồ gì đó. Ông dặn tôi đứng đợi tại một băng ghế đá bên đường trong khi mình vào cửa hàng mua đồ.
    Tôi ngồi chờ cha bên ghế đá. Rồi một cô bé ngồi xuống cạnh tôi. Cô bé cũng chờ mẹ mua hàng.
    Chúng tôi bắt chuyện với nhau và nói chuyện rất vui vẻ.
    Rồi cha tôi quay ra và tôi phải tạm biệt cô bạn của mình. Tôi còn nhớ lúc ấy, không hiểu sao, tôi lại nói với cô bé:
    - Chúng ta hẹn nhau gặp lại sau 10 năm nữa, cũng ở nơi này nhé! Lúc 8 giờ. - Tôi nhìn vào chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, chiếc đồng hồ giả luôn luôn chỉ 8h.
    Nhiều năm trôi qua, tôi cũng đã quên lời hẹn của mình. Cho đến ngày Giáng sinh 10 năm sau. Tôi tự cho mình là ngớ ngẩn vì nghĩ về cuộc hẹn kia. Tuy nhiên, cha tôi chỉ nói "Con đã hẹn thì nên giữ lời."
    Tôi vẫn thầm trách mình ngớ ngẩn nên do dự không biết có nên đi không. Nhưng rồi tôi vẫn đến chỗ cửa hàng cũ. Trong lúc chạy trên đường vì trễ, tôi vẫn tự trách mình sao cứ trầm trọng hoá vấn đề lên. Có khi cô gái kia đã quên bẵng chuyện cũ rồi thì sao?
    Tôi đến được băng đá ngày xưa khi đã quá 8h. Chung quanh không có ai. Tôi cười thầm bản thân mình và dợm bước quay đi, nhưng rồi tôi thấy trên băng đá là một mảnh giấy có một hòn đá chặn lại. Tôi lấy mảnh giấy lên đọc lời nhắn:
    - Em đã đến đây và em đã chờ anh 15 phút. Em chỉ muốn cho anh biết là em đã có đến.
  4. kimikamo

    kimikamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/01/2004
    Bài viết:
    1.478
    Đã được thích:
    0
    Hì..hì.., tên topic đâu có quan trọng. Chủ đề câu chuyện thay đổi tùy theo tâm trạng người post mà. Trong box LHP chưa có topic truyện ngắn nên Kimikamo post vào topic "Kỳ tích..." này của mình cho nó xôm tụ.
    Mà câu chuyện trên cũng mang hơi hướm truyện cổ tích đó chứ.
    Hề..hề.., vỗ tay hoan hô Angie cái nào.
    Được kimikamo sửa chữa / chuyển vào 21:11 ngày 26/07/2006
  5. kimikamo

    kimikamo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/01/2004
    Bài viết:
    1.478
    Đã được thích:
    0
    Đấy đấy, đó chính là dấu hiệu của tuổi già mà Kimikamo sợ nhất.
    Chợt kiểm điểm lại bản thân, hì..hì.., thấy rằng mình vẫn chưa già.
    Hì..hì.., sự khác biệt giữa tuổi 18 và tuổi 32 là đây? Kimikamo đang ở độ tuổi nào nhỉ?
    Còn các bạn nam khác, các bạn đang ở độ tuổi nào?
    Không.
  6. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Tháng 4 ở Nhật là mùa xuân, mùa tựu trường, mùa hoa sakura nở. Thời tiết đẹp nhất trong năm, mọi người nô nức đón chào năm mới, với vô vàn những cơ hội mới.
    Trong hoàn cảnh đó, gặp một cô gái 100% hoàn hảo, thật là lý tưởng nhỉ
    Vậy mà lại kết thúc bằng câu "Chuyện buồn quá, phải không?" . Trong cả câu chuyện có thấy chia tay lâm ly bi đát gì đâu mà buồn.
    <BLOCKQUOTE id=quote><font size=1 face="Arial" id=quote>Trích từ:
    Chuyện buồn quá, phải không?
    [/QUOTE]
    Không.
    [/QUOTE]
    Không đồng ý! Truyện quả thật rất buồn, mang đầy tiếc nuối.
    Sow cũng được cô giáo kể cho nghe cốt truyện của một câu truyện quen thuộc, nhưng có thể câu chuyện đó có thật, bởi vì nó được viết trong hồi kí của một nhà văn, chứ ko phải là một truyện ngắn.
    Sow chỉ nhớ cô kể cốt truyện như thế này... Có một nhà văn, vào một chiều thu với nắng vàng nhợt nhạt, ngồi uống cafe một mình trong một quán ven đường. Và rồi, ánh mắt ông tình cờ bắt được hình ảnh của một cô gái từ xa. Và từ ánh nhìn đầu tiên đó, ông cảm thấy yêu nàng tha thiết. Nhưng, vì quá bất ngờ, bối rối và chưa chuẩn bị, ông không biết phải bắt chuyện như thế nào. Nàng ngày càng tiến dần đến chỗ ông ngồi. Ông nghe tim mình đập ngày càng nhanh, càng mạnh, nhưng, ông vẫn không đủ can đảm để đứng lên, rời khỏi chiếc ghế để tiến đến bên nàng. Ông ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn nàng bước qua. Và... Ông đã để lỡ mất cơ hội của cuộc đời mình.
    Trước khi mất, ông viết hồi kí. Trong hồi kí có kể về mẩu chuyện ngắn này, và phần kết của nó. Ông vẫn lấy vợ, có con. Nhưng, cho đến tận khi nhắm mắt, trong lòng ông vẫn mang một niềm hối hận: Tại sao lại không đủ can đảm để bắt chuyện với người con gái ấy, người mà suốt cuộc đời, tình yêu ông dành cho nàng vẫn mạnh hơn tất cả. Không một tình yêu nào khác có thể thay thế được tình yêu mà ông dành cho người ấy. Đó là nuối tiếc lớn nhất trong cuộc đời mình.
    Câu chuyện chỉ cho sow thấy rằng, phải tận hưởng từng giây từng phút trong cuộc sống, sống "cẩn thận" để không hối hận. Có những cơ hội, chỉ đến với mình một lần trong đời. Có những người, đi qua và không bao giờ quay trở lại. Vì thế, phải trân trọng tất cả, thưởng thức từng giây hương vị cuộc đời, dù đó là buồn, là đau, là khổ hay là hạnh phúc, vui sướng....
  7. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện thứ nhất của Angie hình như sow đã đọc ở đâu rùi thì phải? Mà ko nhớ là đọc ở đâu. Nhưng mà không thích nó lắm.
    Mai Angie post câu chuyện thứ 2, 3 lun hử?
  8. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Chuyện "mình mong chờ một điều gì thật mãnh liệt, thì rồi điều đó sẽ xảy ra. Cứ giống như là có phép màu vậy" là chuyện rất bình thường, Kimikamo không biết à?
    Mong lần này Angie cũng "cực kỳ may mắn" như Kimikamo.
    Hừ, cuộc đời, cuộc đời có nhiều trò khủng khiếp lắm...Lỡ lần này cũng là một trong những trò đó thì sao?
    Hê hê, nuối tiếc nhất trong cuộc đời mình cho đến giờ là đã sống không cẩn thận.
    Chỉ mới nghĩ đến chuyện này mà tay chân đã rụng rời. Ước gì mình được phép sống tiếp trong cái sự mù mờ này.
    Cuộc đời sẽ bày cho mình trò gì đây...
    [nick]
    được Angelika sửa chữa / chuyển vào 04:56 ngày 05/04/2009
  9. Free_Wing

    Free_Wing Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/01/2005
    Bài viết:
    907
    Đã được thích:
    0
    Ặc, trong cuộc đời cái mình không đạt được thì ít hơn cái mình đạt được. Thế mà thiên hạ cứ mãi nuối tiếc đến cái mình không đạt đượcmau quên cái mình đang có. Để được gì cơ chứ? Cái gì đã qua thì cứ để cho nó trôi qua, dù xấu dù đẹp níu kéo có ích gì!
    Vì công việc phải đứng bán hàng ở một cửa tiệm, lại ở trong phố chính vừa gần discotheque, bar, cinema nên FW gặp một tháng không biết bao nhiêu cô gái đẹp, tóc vàng, tóc nâu, tóc đen, da trắng, da vàng, da đen.... gặp rất nhiều cô gái đến từ khắp các dân tộc trên thế giới (vùng mình ở nhiều người nước ngoài và đa chủng tộc). Nói thật, nhiều cô khiến mình ngất ngây vì giọng nói, tiếng cười, mùi thơm, thậm chí cả hơi thở nữa chứ chẳng phải là đẹp vóc dáng hay khuôn mặt đơn thuần đâu. Tán vài câu, xin số điện thoại, tối gọi điện, cuối tuần hẹn đi chơi... là chuyện không khó, nhiều tay làm chung cũng làm rồi đấy. Vậy mà mình chẳng làm theo và cũng chẳng hối tiếc gì cả. Nếu mà cứ như mấy ông nhà văn lãng mạn, có lẽ đời này FW sẽ cứ mãi nuối tiếc cho đến kiếp sau cũng còn chưa hết!! Hề hề.... Tiếc là mình không phải nhà văn lãng mạn và cũng không thể làm nhà văn lãng mạn. Tại sao nhiều người thích văn chương lãng mạn chứ không thích tiểu thuyết trinh thám hay khoa học viễn tưởng nhỉ?

  10. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Cách đây mấy năm một cô giáo của Angie cũng nói như vậy. Và Angie sáng mắt ra hẳn.
    Từ nhỏ đến lớn, Angie chịu áp lực từ mẹ là phải "nhiều hơn nữa, tốt hơn nữa" đến nỗi chịu đựng sự thất bại là kinh nghiệm khủng khiếp lắm...Giờ thì đỡ hơn nhiều rồi, nhiều khi còn phá cho nó tan hoang ra "để cho vui" nữa...Hà hà..."khôn lớn" lên rồi...Hạnh phúc không nằm trong cái số lượng và chất lượng những cái thứ mà mình đạt được. Kệ, vác búa tạ đập phá hết nào!
    Ở tuổi Angie thì làm được chừng này thứ cũng đã là nhiều hơn nhiều người khác rồi!
    Angie giỏi lắm! <-- Phải tin vậy mà còn sống, còn cười chứ!

Chia sẻ trang này