1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lạc lối...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Lissette, 08/10/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Lạc lối...

    ... giờ có còn là buồn không nhỉ? Ơ chẳng biết nữa, cảm giác cứ lửng lơ như đám bụi kia bay trong không gian! Hà Nội nóng lạnh bất chợt làm cho em cứ quay quắt với mấy thứ bệnh mà mình cho là lặt vặt!!! Có lúc, ngồi khóc cho một người, giờ thì em lại mỉm cười với mình... dù là giống hệt, không khác gì là mấy!!! Chẳng biết anh sang đó có đỡ hơn không nhỉ? Chắc là có chứ vì anh đã có được một cô nàng không tim cơ mà!!! Đôi lúc chẳng biết mình đang được sở hữu một vật báu... nhớ lắm... những giọt nước mắt được trân trọng như những hạt vàng! Anh đã nói thế đấy nhé, thế thì em bắt đền... mới có mấy ngày thôi, lo lắng, bồn chồn... chả biết ra sao cả nữa!!!

    Anh còn bảo... em sẽ không tìm thấy ai được như anh đâu! Không được như anh là như thế nào! Anh quên rằng người ta bảo đàn ông 98% là đểu, 1% là guy, còn 1% còn lại là thú quý hiếm à... lẽ nào anh nằm trong 1% ấy (?) EM không tin đâu... dù anh có nói gì đi chăng nữa thì em cũng không tin!!! Nhìn ánh mắt anh buồn, em biết anh đau nhưng em còn đau gấp trăm ngàn lần như thế! Khi người ta đánh mất niềm tin, anh tưởng em sẽ sung sướng lắm sao, sẽ thỏa mãn lắm sao! Cũng đau lắm, đau hơn cả dao cứa vào tim ấy! Vẫn còn ngất ngây khi nhìn thấy ánh mắt của anh... anh yêu em vì em là cô bé có trái tim em ạ... ôi zào, người ta nói hay thì dễ lắm, em cũng chẳng tin luôn. Tại sao em chẳng biết tin vào gì thế? Em không rõ, em vứt bỏ quá khứ lỗi lầm và sai trái, em nghĩ đến ngày mai, em nghĩ đến một con đường của lương tâm và đạo đức... em hạnh phúc vì em có cái mà người khác không có được! Ah ra vậy, hèn chi em kiêu hãnh đến thế!

    Mỗi ngày một lá thư... em đếm nhé... 01, 02, 03... dù có đến 100 hay 1000 thì xin được trân trọng đến muôn đời, đừng để đến một lúc nào đó em đốt hết đi vì phát hiện trong đó muôn ngàn lời gian dối!! Em vui vì anh chẳng bao giờ bảo rằng anh chân thành... anh chỉ chứng tỏ cho em biết điều đó thôi! Quá đủ anh nhỉ!!! Em cực đoan mà... chả biết mai này, có vụ cướp vợ của người ta không hả anh???

    Ráng vào đây mà đọc nhá!!!

    "làm sao em biết đời sống buồn tênh?" ừ, làm sao mà biết được!!!

    26/09/2003


    <FONT color=deepskyblue>
    <P><FONT face="Times New Roman" size=3><EM>I can hardly wait,</EM></FONT><FONT face="Times New Roman" size=3><EM> until I see you again </EM></FONT><FONT face="Times New Roman" size=3><EM>Because I''m filled with love...</EM></FONT><FONT face="Times New Roman" size=3><EM> and sweet anticipation</EM></FONT></FONT></P>

    Được mellyvee sửa chữa / chuyển vào 13:25 ngày 30/12/2003
  2. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    những lúc em như bộ dạng của một kẻ chán đời, toan gọi một đen đá không đường thật đắng, đủ để thấy tất thảy mọi thể loại đổ vỡ trên đời này thực ra chả là cái quái gì mà phải khóc. Đắng như cà phê mới là đáng sợ hơn nhiều... đắng như cà phê! Thế là hết ngủ... không cần ngủ... uống một cốc cà phê có chút kem đánh tan thành bọt bồng lên đến hết miệng cũng thú vị đấy chứ!!!
    Không, thực ra thì em vẫn biết cái em cần, lúc này!!! Em đã từng rất ghét những suy nghĩ, những câu nói, những triết lý vớ vẩn của anh... nó làm em mệt mỏi và tự nhiên vô tình thấy mình có lỗi, có lỗi vì đã ráng hết mình mà cũng cóc hiểu gì cả! Em như lạc vào mê cung ấy, mò mẫm, mồ hôi rơi thành từng giọt mà vẫn bế tắc... và thế là anh bảo chấm dứt, còn em thì cũng buông xuôi... ơ hóa ra là em không cần gì ở anh cơ à... cần gì đâu, anh biết là niềm tin trong em đã vỡ, vỡ toác ra ấy dù người có lỗi không phải là anh... nhưng em không chắp vá nổi niềm tin, còn anh thì không đủ thông cảm để biết chấp nhận!!! Hic, em lại rơi vào cái khoảng không trung mà anh nói. Đột nhiên... làm sao mà em biết được em cần gì kia chứ???
    Cầu vơi bớt nỗi nhớ anh... em thì đúng là có vơi... Cái con đường anh vẽ mờ mịt như dải sương... thế mà em lại thích cái dải sương ấy chứ, vì nó còn giá trị hơn gấp trăm ngàn lần tấm thảm được bện bằng câu nói, lời hứa, sự tán tỉnh... ôi nhiều lắm, toàn là gian dối, bị sự thực dụng phá vỡ tan tành!
    Chẳng biết sau vài năm nữa...là thực hay mơ...
    Nhưng làm sao mà biết được mình thiếu gì cơ chứ?
    ...

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  3. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Người ta bảo tâm sự là để giảm stress, ừ để giảm stress chứ sao, vì ở đâu cũng thế, viết ra, đọc lại, thấy mắc cười lắm: kiểu viết của em luôn luôn làm cho thiên hạ hiểu nhầm và sinh ra lắm chuyện bi hài! Người không hiểu thì cho là yếu đuối, lâm ly bi đát, lúc hiểu rồi thì lại... Ôi, tự dưng em nhớ đến có lúc anh bảo, em thích đọc chuyện cười không, vào đây mà đọc tâm sự này, hoang tưởng khủng khiếp! Ôi anh ơi, tâm sự của người ta cơ mà... Có phải vì nó đặt trên một cơ sở chông chênh, không có thật (?) Ừ, gần như thế, lúc nào em cũng ngốc như đứa trẻ lên ba, em chẳng hiểu cóc gì cả!!! Ừ nhỉ, ước gì bây giờ lại được chê như thế :(
    Làm sao em bỏ được thói quen của em cơ chứ! Em nghe anh đây, em bớt tin vào người đi và vào mạng ít thôi! Những điều ấy không tốt cho em và anh cũng chẳng muốn thằng kia trở thành tri kỷ của em! Anh nói gì kia, em thấy thằng cha đó blap blap, không có gì hấp dẫn cả. Nói cho anh biết nhé, chat một lần với nó, em thấy không đủ sức để có thể trở thành tri kỷ của nó đâu. Làm sao được cơ chứ khi bọn em là những mẫu người khác nhau! Em không muốn chia sẻ với ai cả, thật sự không! :P
    Em đã xóa hết rồi... câu này giả... nhưng em không muốn đọc lại... câu này thật... vì chẳng có dòng nào dành cho anh!!! Trong đó, có bao nhiêu người đàn ông em nhỉ? Em không nhớ, hình như đến gần chục người thì phải! Ơ kìa, anh đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy, xót xa lắm!!! Đó có phải là sai lầm của em không, khi trải lòng mình ra, thật lòng (?) Không sai lầm, mà em chỉ dại dột thôi!!! Uh nhỉ, bằng ngần này mà vẫn bị chê là trẻ con bồng bột và dại dột... mệt thân quá cơ!!!
    Thay cho một lời tỏ tình đấy!!! Lần thứ nhất, em hững hờ và thấy khó xử! Làm sao được cơ chứ khi em vẫn chờ đợi... một cái không có thật! Bây giờ nghĩ lại mới thấy thật không xứng đáng chút nào! Em nỡ từ chối nhưng em cũng chẳng nỡ nhận lời. Anh đã muốn tháo nó ra khỏi ngón tay của em từ lâu, từ lâu lắm nhưng em cứ tháo ra rồi lại đeo vào! Người ta dứt tình ai cũng đau đớn, cũng day dứt đến thế cơ mà! Gọi là dứt tình chứ không phải là rũ tình! Vì có một sự thay thế ở đây... em biết mà... giống như anh chọn áo mặc đi dự tiệc í. Cái áo nào đẹp thì mặc, cái nào không thích thì vứt vào xó tủ... và có thể sẽ lãng quên! Ôi, em thấy thương hại và nhục nhã dùm... Làm sao em có thể không tin khi những dòng chữ cứ liên tiếp chạy dài, chạy dài... Thôi, bỏ đi! Chẳng ai nhớ những thứ xấu xa của kẻ khác làm gì, nhất là nó chẳng liên quan gì đến mình! Lần thứ hai và cũng là lần cuối, lời tỏ tình! Một thời gian ngắn, một cơ hội duy nhất... có đúng hay không hả anh ? Vậy mà dám bảo là... may quá, hóa ra cuối cùng cũng nhận ra là em có trái tim cơ à! Niềm hạnh phúc mà em muốn có là được sống thanh thản, bình yên với những cái mình đã dám cho đi... những con đường của trái tim... không phải là một mà là những... Làm sao em biết con đường nào dành cho em???
    Lại thấy yêu như chưa bao giờ? Ơ vì đã bao giờ yêu ai đâu mà!!! Còn ai đấy thì có một đống kinh nghiệm tình trường, nhỉ? :"> Làm gì có, cách nhìn người còn không biết thì làm sao dám gọi là kinh nghiệm tình trường! Không phải cứ yêu nhiều thì có nhiều kinh nghiệm! Đôi khi chỉ yêu duy nhất một người thôi nhưng có thể đã biết cách yêu và cách giữ gìn tình yêu! Còn cả duyên số nữa... thôi, em xin! Mấy cái này càng nói càng thấy vô nghĩa... mà có bao giờ nói về mấy cái này đâu, nhờ ^_^ Anh thấy chưa, anh là người không có mặt trong "tiểu thuyết tình cảm" của em!!! Tội chưa kìa...
    27/09/2003

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  4. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Em thích đọc truyện ngắn lắm nè... Cả cái giá sách chất đầy truyện... ôi chao ôi, đến NXB Kim Đồng, chọn mua quyển này lại tiếc quyển kia, bữa nào vào cũng mua đến cả chục quyển!!! Em làm gì thế này? Sao đêm nào trên đầu giường của em cũng chất đầy truyện thế? Mà tưởng em thích đọc truyện tranh cơ mà! Nhất là cái quyển bá tước tiểu thư gì đó, đúng là đồ con gái, mê cái truyện vẽ mắt to như cái chén, nước mắt to như hạt gạo... Nhưng mà nó đầy tính nhân văn... Nhưng mà cái gì mà nhưng mà, đúng là bọn con gái, đứa nào cũng ngốc! :P ặc ặc
    Em làm sao không đọc truyện được khi không thể ngủ... thế nào cũng vào mạng nên phải đọc truyện thôi... buồn kười nhỉ, em có đọc truyện quái gì đâu, vẫn onl dù truyện có đến hàng nghìn cuốn... :"> Hic khó bỏ thói quen mà... nếu mà có ai ngồi kể chuyện cho em nghe, thì chắc là em không vào mạng nữa đâu! Hão huyền, đúng là đồ...
    Em đọc truyện chỉ để giải trí thôi à? Đâu, văn là người cơ mà!!! Tức là em nghĩ rằng văn chương có tác dụng giáo dục con người á? Uh, nhưng mà không, à mà... Đâu phải ai cũng được giáo dục qua sách vở đúng không nào? Hi`hi` đúng thế, chính thế!!! Đôi lúc cũng chẳng biết tại sao lại có người tốt người xấu nữa. Có nhiều người gia đình tốt, học tập đến nơi đến chốn mà sao họ lại xấu xa đến thế. Lại có người nghèo khổ, gia đình làm ăn buôn bán, mà con cái họ lại tốt bụng, chất phác... chẳng hiểu người ta tốt hay xấu là vì từ đâu (?) Có phải do bản chất không? Một phần thôi. Còn do thời gian nữa, hoàn cảnh mà họ phải va chạm trong quá trình trưởng thành... Ôi thôi, mệt quá! Uh, mệt thì đừng nghe nữa. Em cứ nghĩ đơn giản thôi. MÌnh cứ sống cho mình là ổn! Sao nào, em sống tốt, em lương thiện, em sẽ có món quà mà không dễ dàng ai cũng có được! Vậy á...
    Sao em thấy ai tốt thì cũng khổ
    Còn đứa đều giả thì nó sung sướng thế
    ....
    27/09/2003

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  5. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Không phải đâu, làm sao em chắc được là không phải! Rồi em sẽ phải chờ đợi, sẽ phải nán lại theo thời gian... thế nhỡ lúc ấy sự thật không như điều em nghĩ, như điều em mong đợi thì sẽ ra sao (???) Chẳng sao cả... vì anh bảo sự thật luôn luôn đẹp còn gì!!! ^_^
    Anh không biết là em mong từng dòng chữ của anh đến thế nào đâu! Nếu lúc đó không phải là đang ở trong phòng mà ở một chỗ nào thật vắng í, giữa một cánh đồng, trên một đỉnh núi hay đại loại là trong thung lũng hay trên thảo nguyên... em sẽ reo lên mất :"> Những dòng viết vội vàng ngắn ngủi nhưng cũng đủ thỏa mãn nỗi nhớ của em. Hình như em trở nên đơn giản hơn nhiều! Em không còn đòi hỏi hay mong đợi một cái gì quá lớn, quá phức tạp... em chỉ cần một cái gì đó hết sức bình thường... mà sao...
    em và mái tóc của em... chưa bao giờ em thấy mình quan trọng đến thế! Niềm hạnh phúc trong em vỡ òa vì em cứ ngỡ mình... ngỡ mình không còn là mình nữa! Niềm kiêu hãnh tan tành! Giá trị bản thân cũng vì một phút yếu lòng mà lao ào ào xuống vực! Nhờ có anh mà em biết mình ảo tưởng! Em là người cứ thích tìm đến những nỗi đau! Bất giác, em mỉm cười vì biết anh nói đúng!!!
    Đám bụi vẫn bay trong không trung! Em có còn ở trên không trung không hay đã hạ cánh an toàn rồi ^_^ Vui không ra vui, buồn không ra buồn... Làm sao mà cô đơn cho được khi lúc nào cũng biết rằng có anh đang ở bên!!! Nếu mà nhớ người ta quá thì viết vào quyển sách đi, viết bằng cái bút người ta mua tặng ấy... chờ 100, 200, 300, 400, 500... cho đến ngàn ngày nữa... Mỗi buổi sáng thức dậy cầu trời là vẫn giữ được ánh sớm ban mai lung linh và tuyệt diệu như bây giờ, như anh đã nói!!!
    Mỗi ngày một, hai dòng... xin được giữ lại và trân trọng...
    thấy chưa, thế mà không biết có ai còn chê cái thùng rác mà thiên hạ đang ra sức xả vào một cách kịch liệt... Hay hay ở chỗ là nó đã trở thành cái thùng rác đẹp nhất trên thế gian này mất rồi ...
    ước gì...
    28/09/2003

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  6. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    ?oĐừng tuyệt vọng, em ơi, đừng tuyệt vọng?? Người ta vẫn thích hát câu ấy mà sao vẫn ?obỏ mặc con đường?, bỏ mặc ?ovai gầy guộc nhỏ? mà đi cho được ư??? Em đừng ngốc nghếch như thế, mình cũng giàu có chứ bộ, hổng phải dzậy sao, giàu có về mặt tâm hồn nè: yêu con nít, yêu nhạc Trịnh, thạo cắm hoa, chăm coi báo, thích vẽ tranh? Dzậy thì đâu có thiếu gì đâu! Hổng dám thiếu nha! Thiệt đó! Ôi, ghét ghê cái kiểu giả giọng miền Nam để trêu người khác, nhưng mà cũng để tự an ủi mình! Không thiếu gì đâu, thiệt đấy!
    Nhưng làm sao mà biết được mình thiếu gì cơ chứ?
    Em có tiếc người ấy không? Tiếc chứ, tiếc đủ dùng! Nhưng tại sao quyết định dứt bỏ? Vì đấy là chọn lựa. Ai chọn ai? Cả hai chọn nhau! Em lo gì đâu, em còn thiếu gì cơ hội! Ôi, em cảm thấy cứ đà này thì mộng ước của em thành mộng thật. Mộng cũng đâu phải là không đẹp! Nhưng người ta không thể mộng mơ mãi mà sống! Em đã thực tế vừa đủ để tỉnh táo và xa rời những hình ảnh đang tự mình mờ nhạt dần đi! Cứ kiểu này thì? tương lai, hạnh phúc chắc đổ nhào! Dường như lúc này đây đã đến tầm nhớ ai, thích gì thì phải tự mình chiều mình lấy, phải tự chia sẻ và lắng nghe mình. Anh ở xa quá, gần nửa vòng trái đất, Clausthal xa vời! Nhưng mà? thôi, không thể trộn lẫn anh với những thứ không còn tồn tại, sẽ giống như xúc phạm lẫn nhau! Qua rồi, em biết thế!!!
    Đọng lại một cách rõ rệt cái ấn tượng rưng rưng và khao khát đang tỏa ra trong mình. Nhưng chỉ từng đó thôi cũng đủ làm em rối bời. Em chỉ muốn anh bặm miệng cười những khi em đáo để. Đó là cái rõ ràng nhất, có thể gọi tên, có thể định hình! Có điều, cái em đợi thì vẫn còn chưa rõ nét, lại chưa thành hình, chưa được gọi tên, có đấy mà lại không ngay đấy. Chết rồi, em bắt đầu không biết say mê cái gì hết lòng? !!! Tội nghiệp cho cái lòng tin không có chân của em :( Nhiều lúc mệt mỏi vì hàng mớ ?okinh nghiệm? bi đát vô duyên tự mà có! Thà cứ để cho em khóc hết nước mắt vì những niềm đam mê không có cánh của mình còn hơn là cứ phải cầm chừng, dè dặt, nơm nớp hay căng thẳng. Thế thì còn tình cảm tình báo được thế nào nữa. Tự nhiên thấy nhớ cảm giác ngồi ăn bánh mì vỉa hè được xếp gọn trong cái chảo, ?omỡ cháy xèo xèo, nước bắn vèo vèo??
    Oái, tiếc nhỉ! Cái hẹn đi bộ vòng vèo trong công viên bị thời gian chèn ép đến độ chẳng thể có lúc thực hiện nổi! Nhưng mà, nếu có đi, anh có biết có câu hát nào thích hợp nhất với chúng ta không? Chắc là ?oHai anh em trên một chiếc xe tăng?? :) Em vẫn biết em tàn nhẫn. Có nhầm không nhỉ? Bạn bè? Sao chỉ là bạn bè, sau tất cả chừng ấy? Không đâu, em chỉ đùa thôi mà! Chẳng biết có lúc nào đó sự vô tình của em sẽ giết chết tình cảm giữa chúng mình?? Nhưng mà? Thay cho một lời tỏ tình đấy, anh biết không!...
    ? em đã viết trong nỗi nhớ, trộn lẫn với sự tưởng tượng, mong ước, ký ức và cả tương lai? nó có thật mà cũng như không có thật? coi là em viết cho anh cũng được, cho em? hay chỉ là một cách để khởi động tư duy viết sau bao lâu không còn động đến?
    28/09/2003

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  7. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    TÔI ĐẶT LÒNG MÌNH TRÊN TRANG GIẤY
    Mỗi lần bật máy tính lên là em chóng mặt với cả một đống việc: chat, đọc truyện, thơ, tìm bài tập để tự làm, học tiếng Anh trực tuyến, .v.v... nhưng chẳng việc nào ra hồn Tắt YIM đi thì em thấy tiếc, mà cũng chẳng biết sao mình cứ phải avai chứ ko invi Rồi bật loạn xạ cả tỷ site lên, ko chăm chú vào đâu được! Em như một cái máy, save hết những thứ mà mình nhanh chóng có cảm tình vào desktop! Màn hình nền của em bắt đầu chật ních, chẳng biết cái nào ra cái nào, hoa mắt Nếu viết hết dự định của em trong tháng 10 thì 31 ngày với 24hx31 là không đủ... Xa hơn, nếu phải thực hiện hết những thứ cần thiết trong vòng 3 tháng cuối năm, thấy thời gian lại còn ít hơn, thê thảm... ít đến độ giống như người ta chèn một đống lo toan vào trong ***g ngực mà không đủ chỗ, cứ căng ra, căng ra... mãi! Và vì độ căng ấy mà người ta dễ dàng mệt mỏi dẫn đến bỏ cuộc!!!
    Nhưng mà em không phải là đứa thích bỏ mọi thứ một cách lưng chừng... ném vào không trung!!!
    Hôm qua Chip bảo: "Tao mà đã định làm gì tử tế thì thế nào cũng làm cho đến nơi đến chốn"! Thế cơ à? Hic Nó làm cho em thấy xấu hổ với bản thân vô kể! Em cũng nghĩ giống nó đấy, lúc nào cũng nghĩ thế nhưng hễ cứ định làm gì là y như rằng có biến cố xảy ra. Lúc thì liên quan đến vật chất, lúc lại vì sức khỏe, lúc là lý do ngoại cảnh, mà cũng có lúc tại nghị lực của em chưa đủ đầy đến độ cần thiết... chán thế nhưng mà em vẫn có thể lạc quan để control lại mình! Có thế chứ, không thì làm sao mà sống nổi!!! Thế nhé, em cũng sẽ cố làm được giống như Chip từng tuyên bố với em! Đến nơi đến chốn...
    Cái nào mà tồi tệ quá thì coi như không có nó. Hi` Cứ thử recommencer lại xem nào!!! Đặt bước chân đầu tiên lên con đường đầu tiên... Mọi cái dù tốt hay xấu, dù bắt đầu hay kết thúc.. cũng chỉ do suy nghĩ của mình thôi, đúng ko nào? Em tự vote cho mình 5* nhé, ui mắc cỡ quá, không biết em có phải đứa nghiện Net không mà đi đâu cũng vote mới cả trăng sao !!!
    Hôm nay trời mát thật... đi mấy vòng xung quanh Hồ Gươm mà em không biết chán! Vẫn giữ thói quen vào NXB Kim Đồng, em mua được quyển truyện tranh theo định kỳ hàng tuần và những truyện ngắn mà em thích... Bất giác, em nhớ đến một người, giờ này đang ở một nơi xa, xa lắm! Uh, có lúc em đã đọc cho người ấy nghe những kiến thức vụn vặt về mỹ thuật, cũng chỉ trong những trang sách trẻ con... Nhưng ai bảo trẻ con không tốt!
    ...
    Nhưng mà tại sao em luôn sợ tình yêu của em không đủ đền đáp cho anh... ???
    30/09/2003

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  8. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Anh đã kể với em là cái làng Clausthal nhỏ bé, lạnh lẽo, heo hút, vắng vẻ, buồn bã này đẹp kinh hồn chưa nhỉ? Bây giờ là vào mùa thu, ở Clausthal có rất nhiều cái lá giống như có lần em đã hỏi anh là lá gì ấy, em còn nhớ không? Nó là cái lá có ba đầu nhọn, một mặt màu đỏ, mặt kia màu vàng. Nó rụng đầy ở đây, khắp nơi. Anh đã hỏi rồi, không phải là lá cây phong đâu, mà có lẽ là lá của một loại sồi. Có những cây sồi đỏ rực mà cũng có những cây sồi lá còn xanh. Những con đường đồi núi có lát đá, nhiều gió, nắng nhàn nhạt, trông như tranh vẽ vậy. Những con đường này rất đẹp, anyway, cũng khó đi vì đi bộ chậm mà đường lại dốc.
    Phần lớn mọi người đều đi bộ. Cũng có cái lạ là anh tuy không khỏe lắm nhưng đi bộ chả mệt là mấy. Anh cũng là loại người bị ảnh hưởng nhiều bởi tinh thần, vì bây giờ anh đã ... nên anh thấy mình khỏe hơn rất nhiều...


    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  9. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    ĐI VỀ PHÍA BÌNH YÊN
    Phải. Từ từ em sẽ quen. Thói quen chẳng biết là điều tốt hay xấu nhưng rồi ai cũng phải quen. Vậy là phải tập làm quen. Bỗng nhiên em thấy lo lo.
    Em hay nhớ, chỉ đơn giản là hồi tưởng lại, kèm thêm một chút luyến lưu và day dứt. Những mối quan hệ cứ như mơ hồ, lãng đãng tựa hồ làn sương thu mỏng manh. Tình ảo làm sao thật? Người ảo làm sao tin?
    Em muốn trả lời nhiều, nói chuyện nhiều nhưng không hiểu sao lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, chẳng biết phản ứng thế nào. Có lẽ không dễ dàng hiểu được em và mọi cảm xúc của em.
    Câu chuyện kết thúc có vẻ nhạt nhẽo và xa lạ!
    Thế mà em vẫn nghĩ, nếu như mình có lòng tin thì sẽ có điều kỳ diệu đến với mình! Chẳng biết nữa, chỉ thấy lòng mình đầy ngờ vực gắn với những nghĩ suy lẩn thẩn...
    Mà thôi. Chỉ có thế thôi. Sao bỗng nhiên mọi cái cứ lửng lơ như ban đầu?
    Chắc chắn em sẽ đón nhận và sẽ quen như đang dần quen với mùa thu sẫm màu ngoài khung cửa sổ...
    02/10/2003

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  10. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Chẹp... vừa mới bật đèn lên thì... "lắm đứa điên vì tình"... xỉu!!! Chẳng biết đứa nào "điên" vì tình Thế là em lại ngoan ngoãn "tàng hình". Uh, dẫu sao thì cũng có nhiều việc cần phải làm trong "yên tĩnh". Làm gì nào? Chẳng lẽ chỉ có mỗi việc chat chit, lang thang trên web hay sao? Ơ, đâu có. Đời đâu nhạt nhẽo đến thế!!! Đôi khi, người ta cứ trùm cái bóng mờ nhạt lên đời người khác! Chỉ là suy nghĩ chung chung của thiên hạ thôi!!! Em có hàng núi kiêu hãnh, càng nhiều kiêu hãnh thì càng hay coi thường kẻ khác!!! Mặc xác chúng nó, biết gì mà nói, cứ như cả đống ngu si túm tùm tụm lại để tâng bốc lẫn nhau. Sự thật khi qua miệng vài ba kẻ đã thành đặt điều rồi, nữa là...!!! EM bảo em không care nữa cơ mà! Làm sao không quan tâm được khi nó đụng ngay sát sườn mình... ??? Nhưng mà cũng thấy thú vị, cái cảm giác... chẳng việc gì phải tỏ ra là mình đang sung sướng khi mình thật sự sung sướng, cũng chẳng việc quái gì phải đau đớn quằn quại khi chẳng có chuyện ấy! Hic... nhưng mà em cứ thích như thế cơ! Vì sâu thẳm trong tâm hồn mình, nghe như có gì rạn vỡ...
    Em thích chờ đợi... chờ cái rét buốt mùa đông ồ ạt kéo về...!!! Năm nào cũng thế, trời càng lạnh thì càng hay ra đường!!! Chui ao, ăn uống suốt... để sưởi ấm cái bụng còn cái thân mình hình như vẫn còn lạnh. Thế mà không mảy may khao khát được sưởi ấm chút nào??? Tại sao??? ...
    02/10/2003

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation

Chia sẻ trang này