1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lạc lối...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Lissette, 08/10/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. bittersweet

    bittersweet Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/01/2001
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    Date: Fri, 28 May 2004 21:58:04 -0700 (PDT)
    From: "Thanh Thuy" Add to Address Book
    Subject: Anh
    To: @yahoo.com
    Kết cục em thấy mình thật là ngốc bị người khác giật dây chỉ vì chính cái lòng tốt mà người ấy vẫn thường xuyên ca ngợi. Lòng tự ái có thể được vuốt ve vì một lời khen nhưng con người không thể chịu đựng mãi khi sau lời khen ấy là những cái tát dữ dội vào mặt! Sự việc chỉ đơn giản thế thôi! Đừng lo cho em!
  2. bittersweet

    bittersweet Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/01/2001
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    trong giây lát tôi cảm thấy mình như một con nhện rơi vào tấm lưới lạ... nhưng đấy là chuyện từ lâu rồi! Tôi chỉ thấy có gì đấy xa lạ và lạnh lùng! Tôi lật trang sách... đọc cũng được! Những cái được tặng thì đều đáng quý! Mà không, không hẳn thế... có gì đang đổ vỡ trong tôi, nghẹn ngào!!!
  3. bittersweet

    bittersweet Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/01/2001
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    Mưa, lạnh như mùa đông! Năm nay thời tiết Hà Nội cứ làm sao í! Suốt đêm hôm qua ngồi nghe nhạc với anh, tự nhiên thấy được lợi ích của YIM. Nhiều lúc lưng chừng, nửa muốn nửa không! Chả sao... lúc nào mình cũng là nhóc con! Hehe nhóc con để cho người khác nhớ đến cũng thấy vui! Anh bảo ở công ty là đồng nghiệp, nhưng về nhà chỉ là anh và em... chả hiểu anh nói gì! Hôm nay em tìm thấy ảnh cho bài Domino rồi! Em giỏi không???
  4. bittersweet

    bittersweet Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/01/2001
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    "Hồi sinh
    ...
    Sống cho tròn đầy và chết cho ngập tràn.
    Mượn cuộc tình này để xoá cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ trong lòng một nỗi nhớ nhung.
    Tôi thấy tình bạn quí hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa.
    Tròn đầy điều gì và ngập tràn điều gì ?
    Phải chăng con người ta quá tham lam chăng ?
    Sống trong một cái hòm 6 miếng ván và chết trong một cõi đời bạc phận vẫn muốn trốn chạy thực tại ư ?
    Cuộc đời con người ta như một mảnh lưới được đan bằng những sợi và những nút.
    Này đây, sợi định mệnh.
    Nút chào đời, nút ốm đau, nút mạnh khoẻ, nút chào đời lần nữa và mãi mãi.
    Này đây, sợi công danh
    Nút thành công, nút vinh quang, nút thất bại, nút sụp đổ
    Này đây
    Này đây
    Này đây
    Sợi và nút
    Rồi tất cả cũng đổ dồn về sợi tình cảm.
    Sợi tình cảm được se bằng sợi nhớ, sợi thương, sợi giận, sợi oán, sợi thích, sợi chê... sợi không tên, không sắc...
    Tình yêu nằm trên sợi nào ?
    Tình bạn nằm trên sợi nào ?
    Tình người nằm trên sợi nào ?
    Trên tất cả các sợi.
    Khi người ta cần một cuộc tình, người ta tìm chỗ để buộc nút.
    Khi người ta mượn một cuộc tình, người ta đã tự buộc thêm nút lên tấm lưới của mình.
    Khi người ta không còn cần một cuộc tình nữa, người ta tìm cách tháo nút.
    Nút được tháo nhưng vết mãi hằn.
    Tình bạn khó, tình yêu dễ ?
    Tình bạn dễ, tình yêu khó ?
    Một người yêu luôn là một người bạn. Khi bạn mượn tình yêu để cố quên đi rằng bạn còn có cả tình bạn trong tình yêu đó, bạn đã tự tháo lỏng tấm lưới của mình.
    Khi bạn thấy tình bạn có thể làm hồi sinh tấm lưới của mình, bởi vì bạn đã dùng tình bạn để buộc chặt lại những nút đã tháo.
    Nhưng buộc chặt tình yêu cũng không còn nữa.
    Tình yêu đi đâu ?
    Tình yêu không đi đâu cả. Đơn giản vì tình yêu không bao giờ chịu đứng trên những vết hằn.
    Tình yêu cần một chỗ mới trên sợi dây.
    Tình bạn có thể đứng được nhưng tình yêu thì không.
    Vì sao ?
    Vì tình bạn không có những ngày sợi nhớ rung lên, kỉ niệm tràn đầy và khuôn mặt yêu thương hiện ra trước mắt.
    Vì tình bạn không có những ngày sợi thương rung lên, để con tim tự hỏi bóng dáng nhỏ bé giờ đang làm gì ? có mệt không ? có buồn không, có vất vả không ?
    Vì tình bạn không có những ngày sợi giận rung lên, cả thân mình đắng ngắt, giận thì giận mà yêu lại càng yêu.
    Vì sao nữa ?
    Vì tình yêu không có lý do, còn tình bạn thì có.
    Người ta đi tìm lý do cho tình yêu, rồi để tự mình thất vọng vì lý do đó. Người ta đi tìm lý do, chứ không tìm đến con tim mình hỏi, nút yêu là đâu ?
    Vì sao nữa ?
    Vì tình yêu thường giết chết con người, để tình bạn làm hồi sinh con người đó ?
    Thật không ?
    Không
    Chỉ vì tình yêu đỏng đảnh không chịu đứng lên vết hằn, còn tình bạn thì có. Đấy là điều tình bạn hơn tình yêu, và cũng là một trong những điều mà tình bạn không thể thiếu được trong tình yêu.
    Tình yêu mật ngọt
    Mật ngọt trên môi
    Tình yêu mật đắng
    Mật đắng trong đời.
    Đến một lúc nào đó, vết hằn trên tấm lưới quá nhiều khiến tình yêu không biết đặt mình vào đâu nữa. Tình yêu chết ?
    Chết ?
    Đây là cái lúc con người thực hiện sự tham lam của mình, mong muốn một cuộc sống tròn đầy và chết cho ngập tràn.
    Làm sao ?
    Như thế nào ?
    Căng lưới lên, cố gắng căng lưới lên.
    Từng sợi một
    Từng nút một
    Dù có đau
    Dù có xót
    Căng lên để làm gì.
    Để bện thêm từng sợi một của tấm lưới khác vào.
    Để những nút của tấm lưới này bù cho những vết hằn của tấm lưới kia.
    Để yêu
    Để tròn đầy trong những nút và vết hằn
    Để hai tấm lưới là một sợi duy nhất, sợi tình
    Để trên sợi là một nút duy nhất, nút yêu.
    Yêu đến chết.
    Thế ảo vọng thì sao ?
    Thế tấm lưới không khớp nhau thì sao ?
    Bởi vì bạn không muốn nó khớp.
    Bởi vì ngay từ đầu bạn đã nghĩ nó không khớp.
    Làm sao yêu đến chết được ?
    Làm sao yêu như mình muốn, yêu như mình nói được ?
    Làm sao không tự dằn vặt mình, không tự giễu mình, không tự hài lòng trong sự cay đắng của mình được.
    Chết sao ngập tràn ?
    Yêu đến khi sợi duy nhất rã ra thành lưới theo thời gian
    Không ai chống lại được số phận. Rã ra là chết.
    Yêu đến khi lưới tách thành hai tấm lưới, vết hằn phơi ra đường vết hằn, nút ra đường nút. Tách ra là chết.
    Vậy chết sao ngập tràn ?
    Chỉ khi vì yêu tròn đầy làm căng sợi dây tình nút yêu.
    Làm đứt tan ra thành từng hạt nhỏ trước khi chết.
    Làm những hạt nhỏ chìm trong không gian, lơ lửng như những hạt bụi đùa với nắng mỗi ban mai.
    Để từng hạt nhỏ chìm trong tim mỗi con người, để biết yêu tròn đầy và chết ngập tràn.
    Để rồi lại yêu
    Để rồi lại chết.
    Tu là lấy đức hạnh của mình làm điều tốt cho chúng sinh.
    Yêu là để vỡ oà khi tròn đầy, để trong tim mọi người ai cũng có một hạt nhỏ.
    Hy vọng"
  5. bittersweet

    bittersweet Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/01/2001
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    Love is all around
    Được bittersweet sửa chữa / chuyển vào 13:40 ngày 02/06/2004
  6. conhuighe

    conhuighe Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.342
    Đã được thích:
    0
    Vẫn biết đôi ta chia tay nhưng trong lòng còn mê say...(Ngọc Lan)
  7. twofaces

    twofaces Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0

    Tôi sẽ không bao giờ quên, và không thể nào quên được ngày Chủ nhật khủng khiếp đó, đau đớn, tủi hổ.
    Tôi đã đếm từng giây, từng giây trong một niềm tin mong manh. Nhưng thật đắng cay, khi sự tỉnh táo ít ỏi trong tôi trỗi dậy tại thời điểm đó, tôi đã nhận ra sự thật cay đắng. Cái cách mà họ đối xử với tôi đó không phải là đối xử với một con người.
    Tôi không bao giờ quên cảm giác của mình lúc đó. Hụt hẫng, suy sụp và run rẩy. Ơn chúa là tôi đã không quỵ ngã, không đổ quặt xuống nền đất cát bỏng cháy.
    Tôi đã và sẽ không bao giờ hối tiếc về những điều mình đã làm. Những nếu có thể quay lại được chiều chủ nhật đau đớn đó, tôi muốn mình sẽ khác. Tôi sẽ không lết từng bước khó nhọc vào căn phòng xa lạ, giữa những ánh mắt sắc lạnh. Dẫu tôi không vào đó để lấy cái gì không thuộc về mình, tôi chỉ muốn lấy lại một thứ của mình thôi, giản dị và nhỏ bé.
    Nếu có thể, tôi muốn lúc đó mình ngẩng mặt lên trời cười nhạt, rồi quay đi. Một mẩu vật chất tầm thường bỏ đi chỉ gây cho ta một chút tiếc nuối nho nhỏ thôi, dễ chịu hơn ngàn lần sự dồn nén tủi hổ khoảnh khắc đó, để mang trong mình vết cứa sâu hoắm, đúng chỗ nhược của con người tôi.
    Tôi đã tưởng mình có thể khép lại một trong những trang đẹp nhất của đời, gọn gàng và thanh khiết. Tôi mường tượng sẽ mở nó ra những lúc cô đơn, để nhấm nháp dư vị ngọt ngào, và tự hào chút chút. Tiếc thay một dòng kết bẩn thỉu và tàn nhẫn đã làm hoen đi tất cả, và tôi, tôi đã xé toạc cả trang giấy hồng kia, để được thanh thản, và giũ sạch những sợi manh nha có thể dẫn tôi về 1 kỷ niệm quá đỗi đau buồn.
    Dọn sạch tinh được mớ rác rưởi nhầy nhụa đã có lúc ấp ủ nâng niu, tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng. Những đồ vật mà ta đã nhận, khi không tồn tại một sợi tâm linh trong cấu trúc, chúng chỉ là những phế phẩm vô nghĩa, và nơi thích hợp dành cho chúng chính là những thùng rác, những kho hầm.
    Tôi không phủ nhận quá khứ, không bao giờ. Nhưng tôi sẽ dẫm lên nó để bước lên, nếu tôi cảm thấy nó quấn tôi trong vũng lầy mông muội.


    Được twofaces sửa chữa / chuyển vào 18:23 ngày 04/06/2004
  8. bittersweet

    bittersweet Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/01/2001
    Bài viết:
    205
    Đã được thích:
    0
    Ngồi ăn thạch tự nhiên lại nhớ đến đoạn hai đứa dắt nhau vào quán sinh tố trên đường Trần Hưng Đạo, con đường mà anh bảo có nước và có lá mỗi khi trời mưa ấy, thi nhau rơi lên vai mình! Em cứ nghĩ là cảm giác đã nhạt lắm rồi cơ nhưng hóa ra nó chỉ hơi nhạt thôi Nhưng anh ạ, cái hàng sinh tố ấy vừa đắt lại vừa không ngon Nếu bây giờ được cùng anh đi ăn sinh tố nữa thì em sẽ lôi anh ra Tô Tịch, chạy vào hàng cuối cùng trong phố, tha hồ vừa ăn vừa ngắm nhau! Hihihi... anh nhớ ko, lần đầu mình gặp nhau, mặc cho hai đứa kia thi nhau cười đùa, em chỉ biết cắm mặt vào cốc nước chanh, còn anh cứ nhìn em chằm chằm... Về nhà câu đầu tiên em hỏi anh là... anh thấy sao "?" Em luôn quan tâm đến cảm giác của người khác và bây giờ cũng thế! Em muốn anh thanh thản, muốn anh vui vẻ, muốn anh hạnh phúc... Còn em thì vẫn thế, thỉnh thoảng đi làm qua con phố ấy... nhiều phố kỷ niệm quá nhưng em ko quên con đường nào, ko quên con phố nào.. và hôm nay em lại đi qua... màu nắng hôm nay rất đẹp, đẹp như mắt anh lúc anh cười...
  9. moitim

    moitim Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/04/2004
    Bài viết:
    262
    Đã được thích:
    0
    Ngày này năm trước, em đang được sống trong tình yêu bỏng cháy của anh, với một mùa hè cũng không kém phần cháy bỏng. Nhưng tiếc thay, con tim em lại lạnh giá.
    Giờ đây anh đã xa, tình yêu của anh tuy vẫn nồng nàn nhưng không thể sưởi ấm được em vì khoảng cách xa xôi. Đôi lúc em vẫn tự hỏi lòng mình có thật sự yêu anh hay chỉ là một giải pháp tạm thời cho nỗi cô đơn của em nơi xứ lạ. Nhưng chỉ biết rằng em cảm thấy thiếu vắng anh rất nhiều. Em vẫn sống tốt, học tập tốt, nhưng đâu là mục đích cho những việc em làm nếu không phải là để khoe với anh sau mỗi ngày? Đâu là ý nghĩa khi em sưu tập những đồ trang sức quái quái mà em vẫn thường thích đeo vào người? Và khi gặp một bài tập khó, còn ai thức thâu đêm để dịch cho em nữa đây? Vẫn cười, vẫn vui vẻ nhưng không bao giờ thật tình.
    Liệu có phải em đã yêu anh không nhỉ?
  10. WestgirlNart

    WestgirlNart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    12/05/2002
    Bài viết:
    330
    Đã được thích:
    0
    Anh đúng là anh, vẫn chỉ là anh. Tôi những tưởng anh đã có chút gì mong manh thay đổi như anh vẫn nói. Tôi không muốn thay đổi anh, nhưng tôi đã nghĩ là mình có khả năng đó.
    Anh bảo tôi nhớ nhắc anh những gì anh làm sai, bảo anh sửa những gì tôi không vừa lòng, bất cứ điều gì, để hai đứa có thể hoà hợp với nhau hơn. Tôi cũng cứ gật đầu vậy nhưng trong lòng vẫn luôn tôn trọng những gì anh đang có. Đôi khi, hay thậm chí là nhiều khi, có những việc tôi không vừa ý, nhưng tôi chấp nhận, chấp nhận thực sự. Vì tôi nghĩ mỗi người có cách nhìn và cách sống khác nhau. Bởi vậy anh khác tôi không phải anh sai, cũng không phải tôi đúng. Tôi đã tập nhìn theo cách của anh và tôi thấy mình có thể sống được trên sợi dây ranh giới giữa 2 thế giới khác nhau: tôi, và anh.
    Tôi có thể khiến anh sống nhân hậu hơn, bao dung hơn, bớt ích kỷ và bớt tủn mủn đi, có thể lắm chứ. Tôi cũng có thể khiến anh trở thành một con người bình thường, bình thường như bao người khác, không phải là một quái nhân, dị nhân hay cái gì gì mà anh vẫn tự nhận. Và như vậy chắc chắn là tốt cho tôi hơn.
    Nhưng tại sao? Tại sao tôi không làm thế? Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ muốn thay đổi bất cứ thứ gì ở anh. Chỉ vì.. chỉ vì một ý nghĩ ngốc nghếch và khờ khạo: Tôi sợ cuộc sống mất đi một chữ "kỳ" có ở anh. Tôi thấy tiếc nếu lấy mất của nhân gian một cái gì "khác" với thông lệ. Gì nhỉ? Có thể anh cũng chẳng phải là "cái gì.." cả. Nhưng mà đối với tôi thì anh vẫn ít nhiều đặc biệt.
    Giờ nghĩ lại mới thấy buồn cười. Tôi tiếc, tôi sợ đời mất anh, để rôi nhất quyết không chịu thay đổi anh, mặc dù là theo chiều hướng tốt lên. Tôi đã coi anh là một người của đời, chứ không phải của riêng mình.

Chia sẻ trang này