1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lạc lối...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Lissette, 08/10/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Anh: ddung tren khia canh con trai ma` noi''
    Anh: hi`
    Anh: chang thang nao` we^n dduoc ex ca
    Anh: du` it'' du` nhiu`
    Anh: trong 1 luc nao` ddo''
    Anh: moi thu lai hien ve
    ...
    Anh: con trai
    Anh: chang thagn nao` muon thay the tinh yeu ca ddau
    Ahh: neu dda~ muon
    Anh: phai ddat cho bang dduoc
    Anh: con` neu vi` 1 ly'' do nao` ddo'' ma `khong the co'' dduoc
    Anh: con trai cung khong de tim` ke thay the
    Anh: boi su gia doi chac chan se lo ngay
    ....
    Anh: minh` phai ddi ve phia co'' mu*a
    Anh: dde hieu
    Anh: dde thay
    Anh: cho*p'' rach nat'' khung troi
    Anh: nhung ta se hieu noi ddau ddo'' la` co that
    copyright NoC
  2. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Những cơn mưa cuối hè ủ ê và dài lê thê như ngày mùa đông... người ta vẫn bảo mưa là buồn, những đứa thích mưa đều là những đứa sống nội tâm và yếu đuối... Mình thì chẳng thích mưa nhất là khi phải đi một mình ngoài đường như thế này. Vừa lạnh vừa buồn... loáng thoáng một nỗi cô đơn ở đâu đây... chỉ mong về nhà nhanh để hưởng cảm giác ấm áp...
    Mưa lạnh! Ngồi trong phòng đếm từng hạt mưa rơi trên cửa sổ. Mơ màng... đã không còn thời gian cho lãng mạn từ lâu... nhưng lúc này thì thích mưa lắm... buồn lắm... cơn mưa quá khứ dội vào tim lạnh buốt... nhớ đến nụ cười của ai... chỉ mong mưa rơi mãi, không dứt...
    ký ức...
    ... em còn nhớ làm chi... còn nhớ...
    tản mạn
  3. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Mưa đã mấy ngày rồi... những nỗi buồn cũng tan cùng mưa... rồi mai em sẽ xa, xa lắm, có thể sẽ không trở lại... đời người có biết bao nhiêu mà dám hững hờ... em phải sống và vẫn yêu mưa như yêu ngày ấy; em chẳng bội bạc, cũng chẳng bao giờ quên; em không làm người lạnh nhạt cho được dù rằng em đã cố; em vui bằng niềm vui người khác kể từ khi biết thế nào là nỗi đau của chia ly, của mất mát...
    1: Lần đầu tiên đi chơi với nhau, anh và em đã gặp mưa. Gọi là đi chơi với nhau , vừa đúng lại vừa không đúng. Ðúng là vì đang ở nhà, điện thoại của em bỗng kêu bíp bíp rồi xuất hiện dòng chữ đi loanh quanh vài vòng không em . Em phì cười và em đồng ý. Chưa có ai cưa em một cách thô lỗ như thế bao giờ. Còn không đúng là vì người ta chỉ dùng chữ đi với nhau khi có hàm ý một mối quan hệ nào đó. Còn em và anh thì không, hoàn toàn không. Anh, theo như em biết, là kiểu người chẳng quan tâm, chính xác hơn là không thiết tha gì với việc tìm kiếm một cô bạn gái. Hình như hồi xưa anh cũng đã từng có một người nào đó, nhưng là chuyện đã lâu lắm rồi. Còn em thì vừa chia tay với một người, và chẳng có lý do gì để nghĩ đến bất kì một chuyện nào khác tương tự. Hơn nữa, mình cũng chỉ vừa mới quen nhau. Có nghĩa anh đúng là một người em cần, một người gần như xa lạ, chẳng biết gì về em, chỉ để em có thể cùng ra đường, đi chơi, tới một nơi nào đó, một người mới quen đủ để có thể chia sẻ nỗi buồn với em mà lại chẳng hiểu gì về nỗi buồn ấy. Và thực sự là mình đã đi, rồi giữa đường thì cơn mưa ập đến. Lúc đó, anh quay sang em, cười em có biết không, anh không nhớ mình đã đọc ở đâu ấy, người ta bảo hai người nào mà lần đầu tiên đi chơi với nhau mà gặp mưa là về sau sẽ lấy nhau đấy ! Em lại phì cười, em phải đập lại cái kiểu tán tỉnh thô không thể chịu được này mới được. Thế thì em cứ chọn đúng mùa mưa bão mà làm quen và đi chơi, kiểu gì cũng kiếm được ít nhất một người để lấy phải không ? Nhưng rồi em lại chạnh lòng nhớ về người con trai em vừa chia tay, em và anh ấy đã có bao lần đi chơi gặp mưa, nhưng có phải lần đầu tiên không nhỉ? Chắc là không rồi, em quen anh ấy vào một ngày mùa đông đầy nắng, lấy đâu ra mưa cơ chứ! Em biết lúc đó anh nhìn sang em, thở dài. Còn em chỉ đăm đăm nhìn ra trời mưa. Màn mưa dày đặc, hạt mưa rơi xối xả lên kính xe, cần gạt nước hoạt động liên tục cũng chẳng ăn thua gì. Anh chẳng nhìn thấy gì cả - anh than phiền. Thế thì dừng lại đi anh, nhìn trời mưa cũng hay lắm chứ ! Anh ngoan ngoãn nghe lời em, đậu xe lại ở một góc phố. Không ai nói gì, chỉ có tiếng nhạc tràn ngập không gian and the world you left behind. In my heart you were the only Anh còn nhớ không, hôm ấy em mặc một chiếc váy trắng, những giọt mưa đập lên mặt kính trông như rơi xuống chiếc váy của em, chúng to dần lên, rồi trôi tuột đi và biến mất, lại đến những giọt khác, lại tiếp tục to dần lên rồi trôi tuột đi như thế, đẹp và lãng mạn vô cùng.
    2: Nếu như có điều gì khiến em ngần ngại khi đi chơi với anh, thì đó là vì anh không nghèo. Tại sao nhân vật nam trong các câu chuyện tình cảm lại cứ phải nghèo cơ chứ? Ðể dễ được bạn đọc thương cảm hơn chăng? Em không muốn bị hiểu nhầm, khi người ta nhìn vào em và câu chuyện cũ. Vấn đề của em là nghĩ quá nhiều đến cái đã qua, có để làm gì đâu - anh nói trong một lần khác, khi mình đang đi trên đường đê, và các loa phát thanh của quận Tây Hồ đang ra rả hết công suất tin bão khẩn cấp, tin bão khẩn cấp, cơn bão số 1. Hiện bão số 1 đã hình thành ở khu vực biển Ðông và đang di chuyển vào khu vực vịnh Bắc Bộ, mối giờ đi được 20km. Dự báo đêm nay và sáng ngày mai Và như để minh hoạ cho lời dự báo, trời bắt đầu sấm chớp đùng đùng. Cảm giác mình vẫn cứ ngồi yên trong lúc mọi người đi đường cuống cuồng guồng xe để tránh một cơn mưa đổ tới là điều rất ích kỉ nhưng cũng rất thú vị. Em nhìn bầu trời chằng chịt chớp, nhìn anh, châm chọc thế anh có đọc được ở đâu câu gì tiên đoán về hai người lần đi chơi nào với nhau cũng gặp mưa không ? Chắc là họ lấy nhau, và sống với nhau đến đầu bạc răng long . Anh nói như trong truyện cổ tích ấy , em bĩu môi. Em biết là em có cái môi rất xinh, nên rất biết thế mạnh của nó. Nhưng đột nhiên em lại thở dài. Cả cái môi lẫn cổ tích đều khiến em nhớ về người bạn trai cũ. Truyện cổ thì bao giờ cũng đẹp, và cũng chẳng bao giờ giống cuộc đời. Anh ấy đã từng nói những câu như vậy, trong một lần mắc mưa cả hai trú lại ở một hiên nhà. Trời cũng mưa to như thế này, hai đứa đứng co ro, xuýt xoa vì lạnh, nhưng hạnh phúc vì được ở bên nhau. Thế mà rồi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu cả. Có phải lúc đấy anh xoay vô-lăng, ngoảnh đầu nhìn sang em không nhỉ? Em biết mà, nhìn nghiêng, trông em rất mềm mại, mỏng manh, và xa xôi, như hư hư thực thực, cảm giác có giơ tay ra cũng không chạm vào được. Ðừng buồn nữa em - anh dịu dàng nói. Em nhìn vào mắt anh, lúc ấy em không muốn cái nhìn kiểu ấy một chút nào. Không một chút nào cả. Anh cứ đi tiếp được không ? Ðược, nhưng vì sao? Vì ở phía ấy có mưa, em thích được nhìn mưa . Anh không nói gì, lặng lẽ lái xe đi. Mình lướt qua những luồng xe vội vã, những mái hiên nhà loang loáng nước, những mặt người lo âu Anh chiều ý em, dù biết rằng em nhìn mưa chỉ để buồn bã hơn mà thôi.
    3: Nắng thế này mà chưa biết chừng tối lại mưa đấy - đứa bạn thân của em bực dọc dự đoán. Cái trời này thật là oái oăm, ban ngày thì nóng như điên, không thể đi ra đường với cái nóng như đổ lửa ấy được. Tối thì lại mưa như trút nước, cũng lại chẳng đi được đâu. Nhỡ hết bao nhiêu việc . Tao vẫn đi đấy chứ, có ảnh hưởng gì đâu . Thế thì mày phải đợi tao kiếm được quả xế hộp nào đã nhé . Ðấy, em tức điên lên, bạn thân còn nghĩ thế nói gì đến người khác. Tao đùa đấy, chẳng có ý gì hết. Mà cũng chẳng ai có ý gì cả. Vấn đề chính là ở mày kia, mày không dứt bỏ được với chuyện cũ nên cứ ngồi tưởng tượng ra đủ thứ trở ngại. Tự mày dựng lên hết cả thôi. Cái gì đã qua rồi thì cho qua luôn, cứ ngồi vương vấn với chuyện đó đến bao giờ ? Ừ NHỈ, EM NGHĨ, EM SẼ CÒN VƯƠNG VẤN VỚI chuyện đó đến bao giờ nữa đây? Một tuần nữa? Một tháng nữa? Một năm nữa? Hay cả đời? Và sẽ cứ phải buồn, phải chạnh lòng, phải nghĩ mỗi khi bắt gặp một màu nắng ấm áp, màu nắng mùa đông? Ký ức ấy luôn là một vùng sáng, luôn lung linh, xao động. Chẳng lẽ lại phải ước một cơn mưa để xoá nhoà tất cả?
    4: Rồi đến hôm ấy, hôm anh đợi em ở đầu ngõ ấy. Tối nay chắc chẳng mưa rồi . Chẳng ai như anh, đi chơi lại cứ thích gặp mưa. Mà sao hôm nay anh lại đi xe máy ? Vì anh nghĩ sẽ không mưa, mà vì anh muốn được như những người bình thường khác cơ . Nghĩa là sao ? Là được đón em và đưa em về tận cửa, không phải luôn ở ngoài ngõ như thế này . Ðược, sẽ có lúc , em hứa. Em ngồi lên xe, lâu lắm rồi em mới ngồi sau lưng một người con trai như thế, chạy qua những con phố như thế, giữa đông đúc người và xe. Nhưng không còn một nỗi ám ảnh nữa, chỉ là một cảm giác buồn man mác len lỏi trong lòng khi nghĩ về những chuyện đã qua. Phải, có lẽ đã qua hết rồi. Em có biết tại sao anh lại thích mưa không? Vì lúc mưa anh không bị ướt như những người khác, lại còn thích thú thấy người ta khổ sở nữa . Anh cười em lúc nào cũng chỉ thích châm chọc thôi. Vì sau cơn mưa trời lại sáng, cứ mỗi lúc có chuyện gì buồn mà gặp mưa là anh lại nghĩ sau đó mọi chuyện sẽ ổn cả thôi. Không thể buồn cả đời được, phải không em ? Em lặng im, có lẽ anh nói đúng, mà đúng là anh nói đúng, chỉ vì em không chịu nghĩ thế mà thôi
    Anh vẫn chở em đi giữa dòng người và xe. Giữa một bầu không khí ngột ngạt các loại mùi, mùi khói từ ống xả, mùi thức ăn từ hàng quán bên đường, mùi nước hoa của các cô gái mặc váy bò áo hai dây ngồi vắt vẻo trên xe máy , em chợt nhận thấy một mùi quen thuộc. Hít một hơi thật sâu, em nheo mắt cười anh sai rồi, sẽ có mưa đấy. Anh có thấy mùi hơi nước không ? Rồi ngay lập tức, một ánh chớp loằng ngoằng xuất hiện ngay phía chân trời. Ðấy, thấy chưa ? Mình đi về phía đó nhé ? Anh hỏi em. Anh không sợ ướt à ? Mưa thì mình trú, anh thích được bình thường như mọi người mà . Em nhè nhẹ gật đầu, và chiếc xe lướt đi. Thế là em biết, em đang đi về phía một ngày mới, đi về phía có mưa.

    21.7.2003
  4. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Date: Wed, 21 Jul 2004 08:39:58 -0700 (PDT)
    From: Anh <...@yahoo.com> Add to Address Book
    Subject: anh yeu em
    To: Em <...@yahoo.com>

    Anh yeu em, vi em chinh la em
    Anh yeu em, vi em la cua anh
    Anh yeu em, la vi ... anh yeu em
    ****
    Date: Thu, 22 Jul 2004 04:06:28 -0700 (PDT)
    From: "Anh" <...@yahoo.com> Add to Address Book
    Subject: Re: Anh
    To: "Em" <...@yahoo.com>

    Em a, em dung nghi ngoi nhieu the chu, con de thoi gian cho viec on thi nua . Neu moi nguoi duoc noi 1 cau noi minh thich, va goi ten cua 1 nguoi minh yeu men. Thi anh se noi cau "anh yeu em", va se goi ten " ...". Anh yeu em :x:x:x
    .....
  5. Litmiu

    Litmiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2004
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Khi buồn thì gặp anh... để đi ăn cơm Mười, đi uống trà sữa, ăn ngô bung xào mật ong, đi mua sách, lang thang trên đường... nhưng chỉ lúc nào anh vui thôi; chứ thông thường là thất bại vì anh còn buồn bã và ủ ê hơn mình; gặp nhau sinh ra bực bội! Chẳng lúc nào được một cái thật sự hay sao ấy ~~~ người gì mà cười ít thế, lại chẳng lạc quan nhưng không gặp thì nhớ, gặp lại bực mình... chỉ muốn đá cho một phát
  6. Litmiu

    Litmiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2004
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Em (11:51:59 PM): co le vi em hay nghi ngoi
    Em (11:52:20 PM): nen em ko giu duoc tinh yeu het minh cua em
    Anh (11:52:41 PM): sai bet''
    Anh (11:52:52 PM): nghi hay ko nghi cung the thoi
    Anh (11:53:11 PM): ng` ma` da~ co'' quay lung bo? di thi` em giu~ cung chang dc
    Anh (12:02:36 AM): cai quan trong ko fai la` yeu hay ko yeu
    Anh (12:02:45 AM): ma cai chet'' cua con gai noi chung la` the'' nay`
    Anh (12:02:51 AM): cai'' cam? giac''
    Anh (12:03:03 AM): cai cam giac'' ma` khi gan` ko nho''
    Anh (12:03:05 AM): ko de? y''
    Anh (12:03:10 AM): xa cung~ chan?g de? y''
    Anh (12:03:21 AM): ay'' the'' nhung khi o ben mot ng` nao` do''
    Anh (12:03:25 AM): la` co'' su so sanh
    Em (12:03:29 AM): yeah
    Em (12:03:32 AM): dung the
    Anh (12:03:32 AM): ma cai kho^? nhat''
    Anh (12:03:44 AM): la` cai'' cu~ luon luon tuyet voi` hon cai moi''
    Anh (12:03:47 AM): cai hien tai
    Anh (12:03:48 AM): mac du`
    Anh (12:03:50 AM): thuc ra
    Anh (12:03:53 AM): ko fai the
    Anh (12:04:12 AM): em biet thua`
    Anh (12:04:20 AM): cai ng` da~ ra di ko bang` ng` em dang co dau
    Anh (12:04:27 AM): nhung lai cu'' than` tuong hoa'' len
    Em (12:04:32 AM): em ko biet nua
    Em (12:04:34 AM): em cu cam thay
    Em (12:04:38 AM): ko ai yeu em bang nguoi day duoc
    Em (12:04:44 AM): ko ai tot voi em bang nguoi day
    Em (12:04:51 AM): voi ca
    Em (12:04:57 AM): ko ai that long nhu nguoi day
    Em (12:05:05 AM): hic
    Anh (12:05:05 AM): the'' da~ bao gio` em nghi~ to^''t the''^, ye^u the
    Anh (12:05:13 AM): ma sao ko o ben minh` chua?
    Anh (12:05:15 AM): chua ha?
    Anh (12:05:18 AM): the thi` nghi~ dde^
    Anh (12:05:29 AM): roi` em se~ thay''
    Anh (12:05:34 AM): cai gi` dang'' fai lam`
    Anh (12:18:22 AM): song cho thoai mai''
    Anh (12:18:30 AM): co ma yeu ng` den sau
    Anh (12:18:36 AM): cho het minh`
    ...
  7. Litmiu

    Litmiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2004
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Anh có tin ko
    Khi thấy sao đổi ngôi
    Một ước mơ sẽ trở thành hiện thực???
    Còn em...
    Đã có lần em thức suốt đêm
    Đợi chờ mãi "một ngôi sao ko thích làm mình nữa"
    -Sao đổi ngôi-
    Người ta bảo
    Khi một ngôi sao biến thành ngôi sao khác
    Sẽ có phép màu nhiệm hoá giải những giấc mơ
    "Em tham lam
    Giữ cho mình bầu tinh tú"
    Ngơ ngác...tìm...ngơ ngác...đợi một vì sao
    Nhưng anh biết không
    Khi em thấy một vì sao đổi ngôi
    Ngỡ ngàng... em... đã đánh rơi điều ước
    Ánh sáng tắt lịm trong khoảnh khắc
    Cái khoảnh khắc
    Em nhận ra-lâu lắm rồi-em đánh mất một giấc mơ

    - jojo -
  8. Litmiu

    Litmiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2004
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    "Anh yêu em không phải vì em xinh đẹp
    Mà anh yêu nét đẹp của em xinh"
  9. twofaces

    twofaces Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0

    little star
    Thăm thẳm đêm sao gợn sóng sầu
    Không gian oằn oại tứa thương đau
    Vụt cháy, vụt trôi vào vô định
    Hỡi vì sao nhỏ chốc về đâu?
    Mềm mại, run run vầng khao khát
    Huyền huyền tiếng vọng từ nơi nao
    Mảnh tình tuôn chảy tràn ký ức
    Tưới đẫm cõi lòng sao thương đau ...
    Có những khoảng trời sâu rất sâu
    Có những miền đêm sầu rất sầu
    Có những vì sao sáng rất sáng
    Có những đợi chờ lâu rất lâu.​
    [​IMG]
    Thời gian vẫn trôi, lặng lẽ phủ lớp già nua lên vạn vật. Trong hành trình vô định bất biến đó, những tương tác ngẫu nhiên kỳ diệu có lúc làm nó tự vỡ tan ra, để lại trong đời một mảnh vỡ lấp lánh, vĩnh hằng.

    Được twofaces sửa chữa / chuyển vào 20:02 ngày 25/07/2004
  10. Litmiu

    Litmiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/07/2004
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    MỘT NỬA
    - Nguyên Hương -
    Cuộc họp liên ngành kết thúc sớm. Chạy xe ra khỏi bãi, thấy Bích đứng trên vỉa hè, Thiện dừng xe lại:
    - Đức chưa tới đón hả?
    - Đâu biết về sớm vậy. Anh có đem theo điện thoại đó không?
    - Khỏi gọi, lên xe anh chở về luôn.
    - Anh không đi đón Mỹ sao?
    - Mỹ đi công tác, tuần sau mới về. Cu Tin ở nhà trẻ. Mấy ngày nay, trưa nào anh cũng lang thang bụi bờ.
    - Vậy trưa nay về nhà em đi.
    Xe chạy qua chợ, Bích đập vai Thiện:
    - Ngừng lại, đợi em tí xíu. Em mua gì về nấu cho vui.
    - Thôi, có gì ăn nấy đi Bích. Đừng bày vẽ...
    Bích cắt ngang:
    - Bày vẽ gì đâu. Phải cảm ơn anh thì có. Ngày thường tụi em cũng dã chiến lắm. Có anh, nấu nướng đàng hoàng, chắc em được anh Đức khen.
    Tiếng Bích cười khúc khích sau lưng. Thiện quẹo vô ngõ chợ, thấy vui vui. Hồi mới cưới, vợ chồng anh và vợ chồng Bích cứ cuối tuần là rủ nhau nấu nướng.
    Dừng xe ở góc đường chờ Bích, nhìn quanh, thấy nhiều người đàn ông giống mình, Thiện chợt cười khẽ, như là mình đang đợi vợ đi chợ... Bích mà biết ý nghĩ này, sẽ cười vào mũi.
    Bích trở ra với con gà luộc sẵn ở trong túi nylon, cái mỏ nhọn xỉa một lỗ thủng, mấy cái túi khác đựng rau và đủ thứ lỉnh kỉnh. Vành mũ che mát nửa trên mặt Bích, từ sống mũi xuống chỗ nắng, cộng thêm mặt Bích nhăn nhăn, rất buồn cười:
    - Đi chợ buổi trưa khó có đồ ngon.
    - Sao nói nấu nướng đàng hoàng mà mua đồ luộc sẵn ?
    Tiếng cười tinh nghịch rộ lên sau gáy Thiện:
    - Để chữa cháy, nếu chẳng may món nộm cải ngồng bị hư. Cô bạn đi công tác về, khoe được ăn món nộm cải ngồng ngon lắm. Em chỉ nghe miêu tả thôi, hôm nay mới thực hành.
    Thiện cười:
    - Anh tin là số anh hên.
    - Em hy vọng vậy. Nhưng cứ có sẵn con gà cho chắc ăn.
    Nhà Bích ở cuối con đường không xa phố lắm. Buổi trưa hoàn toàn yên tĩnh. Bích mở khóa cổng và chỉ tay về gốc bơ ở góc sân rộng:
    - Anh dựng xe đằng kia cho mát. Bọn em định trồng hoa mà vẫn chưa trồng được, nhìn trống hoác như nhà hoang.
    - Để đó, bữa nào anh bàn với Đức mở quán cà phê.
    - Chà, lạy Trời... Quán có ế, rút đi nơi khác, để lại những chậu kiểng cho em nghe.
    Thiện bật cười. Bích mở khóa cửa và đi thẳng xuống bếp, nói vọng lại:
    - Tự nhiên đi nghe anh Thiện. Anh đọc báo hay nghe nhạc tùy ý. Có bia trong tủ lạnh, nhưng đừng uống bây giờ, tí ăn mất ngon.
    Điện thoại reo vang, Đức gọi.
    Thiện nghe Bích la lên: "Thôi, hẹn hò lúc khác đi. Trưa nay có anh Thiện ăn cơm với mình. Đang ngồi đây đợi anh nè. Em đang nấu... trời ơi... cháy...".
    Thiện hình dung khuôn mặt Bích láu lỉnh như đang có món gì trên bếp bốc mùi khét. Rồi Bích nhô đầu ra, đúng vẻ láu lỉnh như Thiện hình dung:
    - Ngày nào cũng tiếp khách, ngày nào cũng nhậu, làm như không nhậu thì không xong việc vậy.
    - Bây giờ ai cũng vậy mà em.
    - Lại bênh nhau. Đàn ông các anh...
    Bích xuống bếp lại. Thiện với tay lấy tờ báo và mở nhạc. Cái đĩa sẵn trong máy vang lên khúc Serenade quen thuộc. Thời sinh viên, có cái máy cassette nhỏ xíu, sinh nhật Thiện, Bích mua tặng băng nhạc có bài này rồi... mượn lại, mượn luôn cả máy.
    Đọc được phần ba tờ báo thì tiếng chặt thịt lốp cốp, mùi thơm bay lên.
    Rồi giọng Bích:
    - Trời ơi, giờ này mà anh Đức vẫn chưa chịu về sao?
    Vừa dứt câu càu nhàu thì tiếng xe dừng trước cổng, tiếng chốt lách cách, rồi Đức xuất hiện, mặt đỏ gay:
    - Đợi lâu quá hả? Phải uống mấy ly tụi nó mới cho về. Khổ quá cái chuyện khách khứa này.
    Thiện cười. Có vẻ như Đức phân trần với vợ thì đúng hơn. Bích đi lên hai tay hai đĩa đầy ụ:
    - Mình ăn trên này cho thoáng, nhà bếp bừa bộn lắm.
    Đức nhìn hai đĩa vừa đặt xuống bàn:
    - Tiệc tùng hoài, về nhà chỉ thèm canh rau.
    Bích lườm:
    - Cái anh này. Chỉ nghĩ tới bản thân mình thôi sao?
    - Đó là anh nói thật lòng vây.
    Bích lườm thêm cái nữa:
    - Thật cái kiểu kỳ cục của anh.
    Đức cười xòa, cúi xuống đĩa nộm:
    - Món gì lạ vậy em?
    - Mới học được đó. Anh với anh Thiện thử đi. Ngon không ?
    - Tay em đụng vào thì chai nước khoáng cũng ngon.
    Tiếng cười vang.
    Thiện và Bích chơi với nhau hồi còn đi học. Ai cũng tưởng hai người sẽ đi đến một đám cưới tưng bừng sau khi tốt nghiệp, nhưng không. Bích kể Thiện nghe những gì mà những người thân thiết có thể chia sẻ với nhau. Còn Thiện, dù không kể lể dông dài như Bích, nhưng rồi những gì của Thiện, Bích cũng biết hết.
    Ngày Bích làm luận văn tốy nghiệp, thời máy vi tính còn hiếm hoi, Thiện thức trắng hai đêm trên máy vi tính của người bạn để gõ cho kịp xấp luận án dày cộp. Sáng ra, Bích đạp xe ba cây số để mua cho Thiện ổ bánh mì ở nơi mà Thiện có lần nhận xét "ngon hơn bất cứ nơi nào".
    Vậy mà hai đứa chưa bao giờ đỏ mặt khi nhìn nhau, chưa bao giờ bối rối khi có ai tò mò hỏi. Hồi đó, hai đứa chỉ xưng tên, khi nổi giận thì "ông ông, tui tui" và "bà bà, tui tui". Đến khi lập gia đình, họ chuyện qua "anh, em" rất tự nhiên.
    Hồi đó, Thiện hay qua phòng tập thể cơ quan Bích chơi và Đức là người bạn Thiện rủ theo. Có lần, Mỹ nói: "Cứ tưởng anh qua chơi là có tình ý với Bích".
    ... Mà sao không là vậy? Gần ngày cưới Bích, anh chợt tự hỏi. Như thế là đến lúc này anh mới nhận ra Bích là một phần của mình! Quá thân thiết nên anh đã không nhận ra... Anh có Bích bên cạnh, từ thuở đi học. Có Bích trong cuộc vui bạn bè. Có Bích làm hòa những khi anh và Mỹ giận nhau... Tất cả những điều ấy thản nhiên đến nỗi anh không nghĩ ngợi về nó. Cho đến khi Đức nói: "Tao và Bích sắp lấy nhau", anh thốt ngạc nhiên... Dường như là vô lý!
    Thỉnh thoảng, tình cờ cùng ghé nhà trẻ đón con, anh và Bích cho hai đứa nhỏ đi ăn kem. Bên cạnh cu Tin, con anh và bé Su, con Bích đang líu lo, anh ngồi đối diện Bích, thấy nỗi xúc động dịu dàng.
    Anh nhận ra ý nghĩ thấp thoáng hối tiếc trong mình. Và anh đang cố dập tắt nó đi. Một điều lạ là trong anh không hề có ý muốn chiếm hữu. Anh nhìn bàn tay Bích bày cho hai đứa nhỏ cách xắn viên kem, thấy lòng nhẹ nhàng.
    Cũng như Bích khi nói chuyện, anh nhìn đôi môi tươi tắn, lòng không gợn. Cũng như khi họp hành gặp nhau, giờ giải lao, vừa uống nước, vừa tranh luận, anh thấy Bích thật bướng và muốn cốc một cái lên mái tóc. Vậy thôi...
    Bữa cơm chiều, Mỹ nói:
    - Chiều nay em đón cu Tin, gặp Bích. Mẹ nuôi con giỏi quá nên bé Su mập mạp, tròn quay.
    - Ừa, Bích khéo nấu nướng ép người khác ăn lắm.
    Một lần khác, Mỹ nói:
    - Gặp anh Đức đón bé Su. Con nhỏ nhõng nhẽo với ba hơn má. Nhìn nó túm túm ba nó, ai cũng cười.
    Anh nhìn cu Tin, nghĩ bâng quơ: "Nếu là mình thì bé Su có nhõng nhẽo với mình không?". Rồi ngay lập tức, anh gạt ý nghĩ đó. Mỹ là người vợ hiền thục, dù cũng có khiếm khuyết như bất kỳ ai.
    Có lần, anh cũng lẻo mép với Bích khi Bích than thở: "Anh là bạn, anh phải nói dùm em. Anh Đức cứ uống tiếp khách hoài, rồi mai mốt ghiền luôn thì sao? Em nói, ảnh cứ than đàn bà nhiều chuyện".
    - Là bạn bè, em cũng nói dùm anh. Cứ mỗi lần anh nói thèm canh chua quá là Mỹ đổ vô nồi một ký lô me với khế. Mỗi lần anh đứt hột nút áo là Mỹ mua nguyên cái áo mới.
    Bích hắng giọng:
    - Được ăn, được mặc, nhất rồi còn gì.
    Anh độp lại:
    - Vậy chồng đi nhậu, không tốn tiền nhà, còn than thở nỗi gì?
    Cả hai cùng cười.
    Kỳ lạ là khi nói với Bích về những vụng về của Mỹ, anh không cảm thấy mình nói xấu vợ! Cảm giác dễ chịu như được chia sẻ... Và nói xong rồi thì anh nhìn những vụng về của vợ với ánh mắt nhẹ nhàng hơn!
    Nhẹ nhàng nhất là những cú điện thoại không liên quan tới Mỹ, tới Đức, tới bé Su, tới cu Tin. Không cả Bích và không cả anh! Sau những chuỗi dài những ngày bận bịu, trong tâm trạng trống rỗng thanh thản của một người đã hoàn thành công việc và muốn trò chuyện gẫu với ai đó như một cuộc thư giãn, anh nhấc điện thoại.
    Giọng Bích vang lên:
    - Anh không ngủ à?
    Anh giật mình nhìn đồng hồ. Một giờ sáng!
    - Xin lỗi, anh vô ý... Nhưng em còn thức sao?
    Tiếng Bích cười khẽ:
    - Thức khuya không là độc quyền của ai cả.
    Anh đợi Bích hỏi: "Có chuyện gì không" để anh phân trần và cũng là đủ để Bích nghe về phần việc anh vừa hoàn thành, nhưng Bích không hỏi gì cả. Sự yên tĩnh giữa đường dây thật an nhiên như thuở sinh viên hai người im lặng ngồi quán cà phê, nghe khúc Serenade. Anh nhớ hồi đó, mỗi lần anh gọi cà phê đá là Bích ngâm nga: "Gọi cà phê đen vì không có tiền mua cà phê đá".
    - Anh nhớ hồi đó tụi mình hay đọc thơ của Nguyễn Tất Nhiên không?
    Câu hỏi như chìa khóa mở tung lòng anh. Nguyễn Tất Nhiên, đúng vậy. Sinh viên ai cũng thuộc lòng những bài thơ đầy tâm trạng đó.
    Anh thổi vào ống nghe:
    - Mường Man nữa. Chân nhớ ai mà chân bối rối! Ai nhớ ai ***g lộng đôi tà! Đường về nhà qua mấy ngõ hoa...
    - Cơ quan em có một cậu hay làm thơ lắm.
    - Hay làm thơ mà thơ có hay không?
    - Em đọc anh nghe nghe. Đêm dịu dàng/ đằm thắm tuổi hai lăm/ anh hát đấy/ sao bay ngà ngọc/ ru mùa thu trên võng trăng nằm... Anh có đang nghe không?
    - Có. Em đọc tiếp đi.
    - Quên mất đoạn sau rồi.
    - Cậu ta làm gì?
    - Phó phòng kinh doanh.
    - A....
    - Anh nghĩ gì?
    - Nghe em gọi là cậu ta, anh tưởng....
    - Anh tưởng gì?
    - Người còn trẻ vậy...
    Giọng Bích cười:
    - Lại áp đặt nữa rồi. Người ta bây giờ văn võ song toàn. Không phải như mình lấy lý do bận kiếm sống mà đầu óc bận bịu không còn chỗ cho bất cứ điều gì khác....
    - Em làm anh tự ái nghe Bích.
    Tiếng cười bên kia vang to hơn.
    Đặt máy xuống anh nhận ra mình đã không nói gì như đã định. Nhưng thật dễ chịu.
    Mỹ kể, gặp trước nhà trẻ, Đức nói Bích đang nằm bệnh viện, chuẩn bị mổ. Anh giật mình. Lâu lắm rồi, công việc ôm đồm, anh bận bịu quá mà.
    "Chiều nay đón cu Tin về, cả nhà mình đi thăm Bích nghe anh", Mỹ nói. Anh "Ừ" khẽ trong cổ.
    Bích trong tư thế nửa nằm nửa ngồi, khuôn mặt mệt mỏi giữa gối mền trắng toát. Nụ cười chào nhợt nhạt khiến anh đau lòng, và anh nhận ra, rất rõ ràng, mình muốn ở vị trí của Đức, ngồi sát cạnh và xoa bóp nhẹ bàn tay bàn chân bị tê cứng vì không hoạt động. Anh ghìm người lại.
    Đưa Mỹ và cu Tin về, anh bồn chồn quay vào bệnh viện lại. Ban nãy, Đức cầm tờ giấy bác sĩ yêu cầu Đức ký đồng ý mổ. Dù biết chỉ là thủ tục hành chính nhưng sao vẫn không yên. Muốn làm một điều gì đó cho Bích! Biết Đức sẽ thắc mắc nhưng không làm sao cưỡng lại ý muốn điên rồ này. Mình sẽ đứng bên ngoài, nhìn vào một chút thôi.
    Anh không biết là mình đang mâu thuẫn ghê gớm. Muốn làm một điều gì đó cho Bích nhưng rồi lại là chỉ cần nhìn Bích một chút thôi! ... Lỡ ra... nàng đi xa mãi mãi mà anh không kịp...
    Bích nói khe khẽ, ánh hồng ưng ửng trên đôi má xanh xao:
    - Em biết thế nào anh cũng quay lại!
    Anh lặng người. Như tên trộm bị bắt quả tang, anh ngồi xuống mép giường lặng lẽ cầm tay Bích, không nói một lời. Nói gì lúc này cũng muộn rồi.
    Bích nhè nhẹ rút tay lại:
    - Anh Đức vừa ra căng - tin.
    Anh đứng lên. Đức xách cái phích từ ngoài đi vào:
    - Để quên cái gì hả?
    - ... Ờ, cái chìa khóa.
    - Tìm thấy chưa ?
    - ... Chưa. Chắc mình làm rơi ở đâu rồi...
    Giọng Bích dịu dàng nhưng thật cương quyết:
    - Từ đâu đến đây thì anh hãy quay về nơi đó, chắc sẽ tìm ra.
    Anh nhìn Bích. Nàng không nhìn anh. Anh rời bệnh viện như người mộng du. Hành lang bệnh viện giống hành lang trường đại học thuở đó. Thuở ngu ngốc, vô tâm, anh đã đánh rơi cái chìa khóa đời mình mất rồi ./.

Chia sẻ trang này