1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lạc lối...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Lissette, 08/10/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    ... chả biết anh đã đọc cái này hay chưa; so với lần đầu tiên mình gặp lại anh sau những ngày không gặp ấy... Lúc nói chuyện với bé N., chỉ biết than thở: "Kể cả cơ hội nói câu dứt khoát cũng không được em ạ!" rồi dở khóc dở cười! Thế đâm ra lại hay !
    Em hy vọng anh chưa bao giờ đọc "Lạc lối"... để em có một cách giải thích khác cho những ngày qua... ngọt ngào... em thấy lịm cả người!
    Lúc anh gọi điện... mấy hình trái tim cứ nhảy nhót... nghe tiếng nhạc là em đủ biết anh gọi rồi! Nhạc nhiên, vui sướng, bất ngờ... em nhớ anh
    Mà thiêng thật, em vừa mới nhắn tin cho anh xong thì anh gọi điện
    TY :x ngủ ngon!
    p/s: Linh@: I Love U always Chị nhớ em lắm và lo cho em nữa! Ko biết hôm nay em thế nào! Mà trời lại còn vào mùa đông nữa chứ... cái lạnh hay làm cho người ta cô đơn... À chị quên không hỏi địa chỉ của em... nếu đọc cái này thì PM lại địa chỉ nhà em cho chị nhé! Chỉ sợ mai gặp em trên YIM lại quên... Tiếc quá, sáng em gọi điện chị lại đi vắng!
  2. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Có những lúc giật cả mình khi phát hiện ra mình không nắm rõ được mình đang ở đâu và vào lúc nào! Những cái hẹn cứ mờ nhạt... đã một tuần lễ nữa sắp trôi qua! Cái hẹn thứ 5 không trọn vẹn... hic... cứ tưởng hôm đó mới là thứ hai, hay thứ ba! Ai dè...
    Một đống khăn khố... mùa đông thì lạnh, Noel chọn mua khăn là tốt nhất! Nhưng những cái khăn lòe loẹt rồi young quá làm mình nhăn mặt! Ko hợp với anh đâu! Nhưng tại sao lại thế? Em quay cuồng giữa sự giao tranh của tình cảm và lý trí! Xem một bộ phim... thấy người ta nói thế này... "đôi khi, yêu nhau hay không không thành vấn đề vì người ta vẫn có thể gặm nhấm hay âm thầm; nhưng cái quan trọng là tình yêu mang đến cho người mình yêu những điều hạnh phúc để từ đó mà mình cũng thấy hạnh phúc theo"! Âm thầm á ? Em chẳng biết nữa... thôi cứ coi như ta chẳng có gì đi... Như em ngủ một giấc rồi khi tỉnh dậy cũng chẳng nhớ mình đã mơ gì... Tiếc thế nhưng em không nhớ gì thật mà... Em sẽ sống trong cuộc sống thật của em, không có anh... mà anh chỉ như một cái gì đã qua thôi! Mà đã qua rồi thì sẽ hết!
    Hình như em bắt đầu "Lạc lối..." từ những cảm xúc từ còn rất cũ, tích tụ và nổ tung ra... như hàng loạt ngôi sao bung ra trên bầu trời... rồi tắt lịm. Em vẫn ko hiểu tại sao trái tim em ko một phút ngủ yên; thậm chí còn đến mức em muốn biến mất nhờ một phép thần của cây đũa... bụp một cái là thoắt ẩn thoắt hiện! Em tìm mọi cách... rồi em sẽ làm! Em kiêu ngạo đến độ ấy... thấy xấu hổ vì những điều nói ra mà chưa làm được! Em sẽ thấy day dứt không yên! Thế thì em phải thực hiện thôi... về những điều em đã nói! Không thể khác được anh ạ vì như thế mới là em! Nhiều lúc muốn viết... nhưng rồi lại cầm lòng... thôi đi, em làm sao thế này, rồi cứ thế mãi sau này sẽ hối tiếc!
    Em đang cầm hạnh phúc trong lòng bàn tay, bằng những yêu thương... Nhiều lúc ko biết mình có quá đà hay không, một chút điên điên, một chút khùng khùng, nó ngọt quá, day dứt quá, cứ làm em lâu lâu lại thấy đôi chút ngượng ngùng! Nhưng ửng đỏ đôi má cho một mình mình ngắm... cũng không khó để xua tan Em sẽ cố gắng viết ít thôi vì cứ viết thì em sợ làm anh buồn! Cái em viết có gì vui đâu nhưng không viết thì lại nhớ! Nếu phải như ngày xưa... tức là em phải gian dối, ngay cả với chính mình! Em ko làm được... không thể nào! Thôi, đành chấm dứt đi anh ạ!
    Em đang hạnh phúc! Không phải em chọn mà hạnh phúc chọn em!
    Đôi lúc cứ nghĩ... không biết đến bao giờ thì dẹp nốt cái topic này Tức lên thì có mà... close hết, chẳng nhớ chẳng thương chẳng đau đớn gì...
    Em nghĩ cũng nhiều nhưng đủ thứ trên đời, ko tìm ra một cái gì đủ sức để diễn tả hết...
  3. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    "Không phải phép thử nào cũng là một kết quả đúng. Nhưng trong tình yêu nên có những phép thử để biết rằng ta có thể đã sai?"
    Hoàng thích cái cách Nguyên phập phồng cánh mũi nghiêng nghiêng nhìn mình như thế. Lúc đó, trông Nguyên nhóc tì vô cùng. Hoàng cứ chăm chăm nhìn vào hai cánh mũi ấy mà không ngưng lại nổi cái cảm giác vui đến tức ngực của mình. Buổi chiều Chủ Nhật là như thế. Cứ khi Nguyên bước vào căn phòng của Hoàng là những thực tại cuộc sống lại mờ nhoà và biến mất khỏi tâm trí của Hoàng. Có những Chủ Nhật mưa và có cả những Chủ Nhật nắng. Nắng hay mưa không phải là một vấn đề cần phải nghĩ khi có Nguyên ở bên. Nhưng nó lại là chất xúc tác để mỗi ngày chủ nhật trôi qua lại càng thêm ý nghĩa gấp nhiều lần hơn.
    Ngày nắng, Nguyên nằm co khoanh tròn trong những ô vuông nắng chiếu qua ô cửa sổ. Ngày mưa, Nguyên lại đứng chìa tay ra ngoài song cửa để hứng những giọt ranh. Nguyên có một sở thích là đặt tên cho tất cả những gì đang diễn ra xung quanh mình. Đó cũng là lý do mà cuộc sống của Hoàng có thêm nhiều người bạn đến thế. Từ chiếc tất Ui Chao đến cái áo Va Mũi, từ con cá mang tên Móm đến con sâu róm mang tên Cút Đi. Mỗi con vật, sự vật và cả những buổi chiều chủ nhật như thế này đều có những cái tên. Để chẳng lúc nào quên được Nguyên. Ngay cả khi Hoàng ở bên Zin - bạn gái và là vợ sẽ cưới của Hoàng. "Tụi mình chỉ thế này thôi, nhé Hoàng". Không biết bao nhiêu lần Nguyên nói vậy sau mỗi câu chuyện về chị ý ?" Zin Mũi Đỏ. Đến cả bạn gái của Hoàng, Nguyên cũng không tha, Nguyên đặt tên, Zin Mũi Đỏ. Cứ thế, cứ thế cả hai đi qua những buổi chiều chủ nhật.
    Căn phòng trên tầng tư của một khu tập thể cũ kỹ mà Nguyên hay hát: "Anh! Em đã yêu anh từ lâu. Anh! Em đã yêu anh lầu tư" tràn trề nữ tính trong những buổi chiều như thế. Cũng có lúc Cá Ươn ?" anh ý của Nguyên ?" cũng ngáp ngắn ngáp dài trong câu chuyện của Nguyên với Hoàng. Bạn trai và cũng là chồng muốn cưới của Nguyên được Nguyên đặt nickname là Cá Ươn. "Bởi anh ý lười kinh khủng. Lười yêu em." Và chốt hạ bằng một câu: "Nếu anh Hoàng không yêu được một người như Nguyên thì anh Hoàng cũng y hệt anh ý." Cái lối tự trào vốn có của Nguyên. Và quả thật, rất rõ ràng, qua cái nhìn của Nguyên, khi ấy mọi sự vật hiện tượng mới căng nhựa sống được. Cứ thế, cứ thế cả hai đi qua những buổi chiều Chủ Nhật. Không một Chủ Nhật nào lặp lại của chủ nhật nào. Miên man. Và khác hẳn.
    Zin bao giờ cũng thế. Bao giờ cũng muốn mọi sự phải thật rõ ràng, phải thật minh bạch. Trong khi có nhiều điều không thể rõ ràng ra được. Luôn luôn Hoàng có cảm giác như là Zin chất vấn, hỏi cung mình vậy. Cảm giác đó khiến Hoàng khó chịu vô cùng. Nhưng với Nguyên thì không. Nguyên không bao giờ hỏi Hoàng đi đâu, làm gì. Nguyên luôn để Hoàng tự nói ra. Đó phải chăng cũng là lý do khiến Hoàng muốn ở bên Nguyên nhiều hơn là một buổi chiều chủ nhật? Và với Zin thì ít dần đi. Những nụ hôn lười biếng và mang tính chất hội nghị. Có nghĩa là gặp: Hôn chào nhau. Về: Hôn tạm biệt. Đôi lúc: Hôn như lời cảm ơn khách khí, xã giao. Tần số lần gặp nhau cũng ít dần. Hoàng nghĩ về Nguyên nhiều hơn khi ở bên Zin. Nhiều hơn.
    Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ một vài tin nhắn qua lại giữa Nguyên và Hoàng. Về một thứ tình yêu ngoài tình yêu. Bắt đầu bằng một ngày cho một đời. Một ngày yêu nhau. Người yêu một ngày. Hai đứa bồng bềnh đi suốt đêm. Nhắm hờ mắt là thấy Nguyên co ro ngồi sau xe Hoàng. Những con đường mùa đông và những ngọn đèn vàng ấm áp. Từ một ngày cho một đời thành một ngày cho mỗi tuần. Ngày Chủ Nhật. Cả hai đều không lý giải nổi tại sao mình yêu nhau nhiều đến thế và nhanh đến thế. Bên Nguyên, Hoàng cảm thấy thật dễ chịu và thoải mái. Không như bên Zin. Bên Nguyên, Hoàng thấy tràn ngập tình yêu. Trong khi bên Zin thì ngoài tình yêu còn trách nhiệm với gia đình Zin, còn trăm thứ bà dằn có tên và không có tên. Bên Nguyên thì tất cả chỉ là Hoàng và Nguyên. Là Chủ Nhật. Như thế một tuần chỉ có mỗi ngày Chủ Nhật là đáng nói vậy. Như thể mỗi đời chỉ có mỗi Nguyên là con gái vậy. Sòng phẳng mà nói: Hoàng thấy mình yêu Nguyên nhiều hơn yêu Zin. Nhưng vẫn thương Zin. "Mình cứ xô vào nhau như Chí Phèo Thị Nở vậy, Hoàng nhỉ? Em thấy có lỗi với chị ý và cả với Cá Ươn." Hoàng trầm ngâm. Thương Zin. Chủ Nhật ấy bị sứt đi một chút. Nguyên về sớm với Cá Ươn để Hoàng qua gặp Zin. Mẻ một chút ngày Chủ Nhật ấy.
    Hoàng đèo Zin đi qua một tấm gương. Thấy soi bóng hai người trong đó. Chẳng giống những người đang yêu nhau tẹo nào. Rời rạc. Trong gương, Nguyên ngồi sau xe Cá Ươn. Hai bên nhìn nhau. Im lặng. Zin khẽ thở dài. Hoàng khẽ kéo tay Zin ôm lấy eo mình. Bên trong tấm gương, Nguyên cũng chủ động ôm eo Cá Ươn. Như thầm nhắc nhau rằng tuần không chỉ có ngày Chủ Nhật.
    ...
    "Không phải phép thử nào cũng cho ta một kết quả đúng. Nhưng trong tình yêu nên có những phép thử để biết rằng ta đã sai". Đó là câu chốt hạ của Nguyên. Hoàng chỉ im lặng. Nguyên bảo "Hoàng phải yêu chị ý nhiều hơn để em yêu Cá Ươn nhà em nhiều bằng như thế". Rồi Nguyên liệt kê ra 10 điều mà Zin mong muốn. Hoàng cũng liệt kê lại 10 điều mà Cá Ươn cần. Trao đổi. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hai người làm vậy nhưng dường như thời gian và công việc luôn không công bằng với Zin. Hoàng chưa bao giờ làm hết 10 điều Zin mong muốn mà Nguyên đưa ra. Nhưng Cá Ươn thì nhận được hết 10 điều. Hoàng nghĩ mãi. Có lẽ bởi Hoàng lười biếng thật? Hay vì Hoàng ích kỉ và vô tâm? Nguyên bảo: "Cứ dần dần thôi, từng bước từng bước?" Và Hoàng bắt đầu để ý nhiều hơn đến Zin theo hướng dẫn của Nguyên. Như một cuộc chiến đấu để giành giật ý nghĩa cần và đủ cho một tình yêu thực sự. Công bằng mà nói, mọi thứ cũng đã có thể cứu vãn được nếu như Hoàng không yêu Nguyên nhiều hơn yêu Zin, không ham muốn Zin giống như Nguyên. Là chỉ cho chứ không nhận, là chỉ yêu chứ không đòi hỏi trách nhiệm cũng như trăm thứ bà dằn khác trong một tình yêu có những dự định tiến tới hôn nhân.
    Bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ khi tình yêu của Hoàng và Zin đi vào ngõ cụt với những cuộc cãi vã triền miên. Đó là một thời kỳ khủng hoảng thường thấy của tình yêu. Zin trở nên nhiều chuyện và khiến Hoàng thấy mất tự do ghê gớm. Bức bối. Sự nhàm chán luôn khiên người ta bức bối. Nhất là với những người trẻ. Và với Hoàng thì điều ấy đặc biệt đáng sợ hơn. Nếu là bồng bột mà nói thì câu cửa miệng sẽ là: "Mình chia tay". Nhưng cả Zin và Hoàng đều không muốn như thế. Cho tình yêu một cơ hội nữa. Nguyên xuất hiện như thế. Khác hẳn Zin. Không ồn ào, không riết róng, không quá phức tạp để hiểu được. Nguyên là hiện thân của sự không đầu không cuối, tràn đầy nữ tính. Nguyên ghé vào cuộc đời của hoàng và từ từ nhen lửa cho Hoàng. Để yêu Nguyên và yêu Zin gấp nhiều lần hơn. Để hiểu Cá Ươn của Nguyên và để Nguyên có thể yêu Hoàng và yêu Cá Ươn gấp nhiều lần hơn. Nguyên và Hoàng bắt đầu tâm sự về những gì mình nghĩ trong từng hiện tượng, sự việc một. Thời gian ấy đi qua một cách ngọng nghịu vì cả hai còn lạ nhau. Cho đến khi thuộc nhau dần dần rồi thì những câu chuyện có Zin và Cá Ươn cũng ít đi dần. Nguyên cũng hỏi Hoàng nhiều hơn câu "Anh đã yêu chị ý nhiều hơn chưa?" Như thể sợ mất đi mối quan hệ này, Hoàng cũng chần chừ. Nguyên mỗi lúc một nhiều lên trong cuộc sống của Hoàng. Và dần trở nên quan trọng. Zin thì ít dần đi. Hoàng bỗng lo sợ nếu Hoàng yêu Zin nhiều hơn thì sẽ vĩnh viễn mất đi Nguyên. Và Hoàng chỉ im lặng mỗi khi Nguyên hỏi. Trong mắt Nguyên những lúc đó, lại ánh lên những tia buồn. Mong manh đến bật khóc.
    Zin bật khóc: "Em mệt mỏi quá rồi! Sẽ không thể tiếp tục tình trạng này được nữa. Anh yêu vai diễn Nguyên của em nhiều hơn yêu con người thật của em rồi phải không?" Hoàng thở dài gật đầu xác định. "Anh muốn em luôn là Nguyên. Còn em?" Zin lắc đầu: "Với em thì anh lúc làm Hoàng hay lúc làm Cá Ươn luôn là một. Em đều yêu trọn vẹn và hết mình. Có điều, với mỗi thời điểm, em đều có những cách hành xử khác nhau. Với Cá Ươn, em đối xử như một người mình sẽ lấy làm chồng, còn đối với Hoàng, đó chỉ là một tình yêu không xác định". Hoàng lặng người đi. Liệu có phải Hoàng cũng chưa sẵn sàng để tình yêu đi đến hôn nhân nên Hoàng yêu Nguyên hơn là yêu Zin? Trong Hoàng như vừa đổ vỡ một điều gì đó.
    Bắt đầu từ tin nhắn của Zin khi tình yêu của cả hai đi vào ngõ cụt: "Em muốn ngày mai mình yêu nhau như hai người mới toanh để cho tình yêu của mình có một cơ hội". Tình yêu một ngày xảy ra như thế. Và đẹp thật. Mới toanh. Hôm ấy, Hoàng tới đón Zin. Cố gắn để tạo ra cảm giác như thể lần đầu tiên hò hẹn vậy. Con đường tới nhà Zin vẫn như mọi khi. Hoàng quen từng cái ổ gà một. Gặp Zin, anh cũng không nhận ra. Zin mặc một bộ váy mới toanh. Một bộ váy mà Hoàng chưa từng thấy bao giờ. Zin xuất hiện. Cái cách xuất hiện cũng khác với Zin thường ngày. Không xưng hô là Zin- tên ở nhà nữa. Mà là tên thật: Hoàng Gia Nguyên. "Nguyên chào anh Hoàng ạ!". Đã từ lâu, Hoàng quen gọi Nguyên bằng cái tên yêu là Zin. Nghe lại tên thật bỗng thấy là lạ. Lạ thật. Phải chăng tình yêu của hai người suốt mấy năm qua cũng thế. Đã quá quen thuộc đến nhàm chán. Và hôm nay, vào vai Nguyên, Zin đang khác mình đi để thử yêu lần nữa. Hôm ấy, không vào lại những quán quen, không đi lại những đường cũ, không nói lại những câu chuyện nhàm tai. Tất cả đều mới toanh. Rất mới. Zin trong vai Nguyên thật lạ. Cuối buổi đi chơi, hai người hôn nhau dưới hiên nhà Nguyên (và cũng là Zin), nụ hôn cũng thật lạ. Đó là Hoàng cảm thấy vậy. Đêm ấy, Hoàng nhắn cho Zin: "Anh Hoàng yêu em Nguyên". Và sau tình yêu một ngày đó là Chủ Nhật mỗi tuần. Nguyên của Zin là một người khác hẳn. Nói như Nguyên đó là: "Một lối chơi khác hẳn khiến cho trận đấu trở nên kịch tính hơn." Mỗi chiều Chủ Nhật, Zin trong cái tên Nguyên lại tới căn phòng của Hoàng. Khác hẳn với Zin ngày thường, Nguyên của ngày Chủ Nhật tràn trề cuốn hút. Lại nhen lửa cho Hoàng. Để thứ Hai, gặp lại nhau, Zin lại trở về là Zin. Thật đến nhàm chán và mệt mỏi. vẫn là Zin với sự rõ ràng và minh bạch. Vẫn là Zin của "anh phải thế này, anh không được thế kia". Cần mẫn đến mức bối rối. Và Hoàng thấy mình là một Cá Ươn suốt một tuần trời. Chỉ có thể là Hoàng vào mỗi ngày Chủ Nhật. Zin cố gắng, cố gắng để Cá Ươn trở thành Hoàng. Còn ngược lại, Hoàng yêu Nguyên nhiều hơn. Với Zin thì ít dần đi. Hoàng chờ đợi ngày Chủ Nhật để được gặp Nguyên.
    Hoàng ôm vai Zin: "Sao em không giống như Nguyên? Sao em không cứ luôn là em của mỗi ngày Chủ Nhật? Tại sao em cứ phải là Zin một cách khó chịu đến như thế? Anh muốn em hãy là Nguyên, hãy là em của mỗi ngày Chủ Nhật". Zin lắc đầu: "Nguyên có thể rất tuyệt vời nhưng Nguyên là khoảnh khắc em tạo dựng chứ không phải là con người thật của em".
    Và bắt đầu từ bao giờ nhỉ? Từ cửa sổ tầng tư của khu tập thể cũ kỹ, Zin đi về. Hoàng nhìn theo và bỗng thấy không còn Nguyên nữa từ trong Zin?
    (Yêu Thật Sự)
    "Về một thứ tình yêu ngoài tình yêu" Ờ, nghe có vẻ thuyết phục... ngoài tình yêu Bất giác thở dài... truyện ngắn đã đọc mấy chục lần... hôm qua lại thêm cuốn "Trò xúc xắc của trái tim" nữa... Chỉ sợ ngộ truyện tình yêu! Đọc mà cũng như không! Cứ mãi cuồng quay, chao đảo giữa thực và hư! Tự dưng nhận ra mình đã sống cuộc sống của nhân vật mất rồi!
    ... về một tình yêu!!!
  4. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Thật sự là...
    Bây giờ tự nhiên em cảm thấy mệt: cả về thể chất lẫn tinh thần! Ko biết sẽ viết được gì... cứ thấy chóng mặt... ban nãy đi từ cửa vào suýt nữa thì cắm mặt vào cái bàn... Nó to đùng mà sao cứ như là không nhìn thấy! Mắt cứ nhập nhoè...
    Những bông hoa trong phòng làm em thấy dễ chịu hơn! Em mua hoa ở đối diện chỗ bán miến lươn đấy em hay mua màu hồng nhạt nhưng chả hiểu sao lúc đó lại thích mua hoa màu trắng - hoa hồng bạch! Những bông hoa tươi, gặp một tia nắng mặt trời xiên lệch... trông rất đẹp! Bỗng dưng em thấy tiếc vì hôm qua ko vác giấy và màu vẽ về nhà!
    Con gái gì mà đoảng... đi đến đâu lại quên đến đấy! Em quên mất mấy cái hộp đựng màu ở cửa hàng! Lúc quay lại thì người ta đã đóng cửa! Ức không chịu được! Từ nhà đến trường MTCN rõ ràng là không gần chút nào!
    Chị ấy hỏi: "Em định thi MTCN à?"
    Em cười: "Không chị ạ! Em vẽ chơi thôi!"
    "Chơi thì đâu cần mua đủ thứ thế!"
    Lại cười!
    Đó là một giấc mơ những đã xa lắm rồi! Em vẫn nghĩ, quan trọng là ý tưởng và tâm hồn! Tất nhiên, được học và biết vẽ có phương pháp thì vẫn tốt hơn! Nghĩ cảnh mình quỳ xuồng, rồi gò lưng tô vẽ những vòng tròn màu sắc - học màu ấy - lại thấy khoan khoái lạ thường! Mất công lắm nhưng vui! Thấy tim mình rộn rã trong điệu nhảy của màu sắc!
    Cả trăm cái bút chì... có khi chỉ có một cái 2B dùng được và làm em ưng í nhất! Lại bắt đầu rồi đấy... co mình lại... không quan tâm thế giới xung quanh đang xoay chuyển như thế nào... chỉ có sách truyện, những bức vẽ, âm nhạc... rồi giật mình một cái... có khi thành quen không rút chân ra được! Ai bảo chỉ có một mình là cô đơn! Ai lại hối tiếc vì điều mình đã chọn... không bao giờ
    Chiều... em không mong nhớ gì cả! Trong đầu vẽ ra kế hoạch cho cả một ngày! À tuần mới rồi đấy! Những quyển truyện tranh tập mới lại được bán! Em quên mất lịch phát hành sách rồi! Có khi lại lang thang lên Net tìm! Em nhớ website của nhà xuất bản mà
    Ở nhà nhiều cũng chẳng thật buồn...
    Bỗng dưng có một điều day dứt... đã cả năm rồi tính đi làm thẻ học ở Espace mà vẫn chưa chịu đi làm! Toàn ngại những thứ vớ vẩn; trong khi lại chăm chỉ cho những điều không đáng
    Toáng lên cười vì nhớ ra mình là một khối mâu thuẫn... to đùng
  5. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Em in lại cái phần chúng mình nói chuyện với nhau, thế nào mà dài gần hai chục trang! Em còn bày vẽ lắm nhé, dùng bút nhớ dòng màu da cam để đánh dấu những chỗ quan trọng! Chỉ là những lời nói bâng quơ, nhưng yêu thương, nhưng chắc anh chẳng để ý đâu... hì hì
    Em đọc đi đọc lại nhiều lần... cứ thấy mình mơ mơ... Sao tự nhiên thèm một sự quan tâm gần gần như thế suốt.... thậm chí đến mức thèm một cái xoa đầu của người anh trai... để em bớt chơi vơi và chông chênh! Em sợ lắm... em có cảm giác như trống rỗng, không biết làm gì, nghĩ gì và lựa chọn thế nào! Nhiều lúc em thèm được gặp anh để nói hết những băn khoăn, dù chẳng ra đâu vào đâu... vì em vẫn tin, anh sẽ giúp em biết em phải làm gì...
    Mà có lần... em bảo em muốn khóc quá... thế mà lúc bật WC lên, nước mắt cạn ngay, lạnh tanh và bắt đầu những nụ cười gượng gạo! Cười chỉ cho hồng đôi má thôi! Em không cố ý đâu nhưng mà... chẳng lẽ khóc à... khóc để làm gì... tự nhiên mà khóc được thì em đã chẳng bật WC lên hihì Nói chuyện với anh thấy ấm áp lắm... dễ chịu... Không chỉ một lần em nói với bạn em: chỉ được làm em gái của anh thôi, chắc là đã sướng lắm rồi! Và em cũng ước thế đấy! Được quan tâm này, được nghe những lời trách móc này... Mà em sẽ giữ lời em hứa! Em bảo em hứa mà: một phần là vì sức khỏe của em, còn phần khác là vì không muốn phụ công anh đã lo lắng cho em Thế rồi có những đêm... buồn... nhưng em không còn dám nghĩ đến những tia nước nóng nữa... chỉ dám ngồi chơi games và đợi trời sáng thôi!
    Mà chắc hẳn không phải tại vì em sợ anh
    mà vì
    em nghĩ em biết trân trọng sự quan tâm của người khác dành cho mình đúng không anh
    Sửa chữa bởi: Lissette vào 18:37, Thứ 4, 15 Tháng 12, 2004
    Lý do sửa bài: None given - member will be warned...
  6. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Đêm như một giấc mơ đẹp
    Tự nhiên dở hơi dở hồn... nằm xem Taczan xong vẫn chẳng ngủ được... ngồi lôi hết cả thiếp rồi giấy viết thư; rồi lại cả cái thêu cross... viết một lúc mấy cái thư... linh ta linh tinh! Giáng sinh còn gần chục ngày nữa là đến rồi! Đang tính... bao giờ gửi thiếp đi, sao cho đúng Noel người ta nhận được! Tự nhiên chính em lại hồi hộp mới buồn cười chứ hì
    Quyết định nghỉ làm... ko chịu được cảm giác đó! Công việc không mang lại áp lực cho em... nhàm... mà lương thì lúc có lúc không! Hại thần kinh kinh khủng Ai đời... hai cảm giác thay đổi liên xoành xoạch trong đầu óc: một là viêm màng túi, hai là trong túi có quá nhiều $ Kết cục vẫn là thấy mình trắng tay và chẳng có cơ hội nào cho sự thăng tiến cả!
    Chuẩn bị cho một công việc mới! Chắc là chỉ làm 1/2 ngày thôi vì em muốn có nhiều thời gian để học hơn! Tháng 3/2005, muốn thử sức! Biết đâu đấy... em lại là một người may mắn, được làm việc đúng với ngành em đã và đang học Em không phải là người dễ dàng từ bỏ thứ mình đã theo đuổi từ lâu... hơn nữa, hy vọng bao giờ cũng dựa trên một căn cứ có thật khiến em không phải băn khoăn nhiều!
    Một ngày không gặp nhau... chẳng biết chuyện gì đã xảy ra... cứ có cảm giác không tốt lắm... nhớ nhiều lắm
    Một ngày mới bắt đầu rồi
    Hôm nay có nhiều việc để làm
    để đêm lại là một giấc mơ đẹp... kiểu khác... đúng không nào
    p/s 1: nhớ ...
    p/s 2: nhớ ...
    p/s 3: nhớ ...
    p/s n: nhớ ...
  7. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    ... ngày dài quá... tại vì phải làm bao nhiêu là việc! Có hôm ngủ sớm rồi dạy sớm, lạch bạch chạy ra chợ... mua đủ thứ chuẩn bị cho nồi lẩu... làm thế vì vẫn biết có người sẽ vui! Bất giác em chợt cười... ấy, còn mấy cái thiếp chưa đóng vào bì thư và chưa gửi... mùa Giáng sinh đã bắt đầu từ lâu rồi mà tính em cầu kỳ... em muốn đúng ngày Giáng sinh thì thiếp sẽ đến tận tay mọi người! Và em sẽ vui nếu điều đó như làn nước làm bông hoa nở được; dù chỉ một nửa thôi... như nửa nụ cười...
    Bác khuyên em... nếu đi xa để làm việc sẽ có nhiều kinh nghiệm... nhưng em yêu Hà Nội và... em không muốn xa nó! Thế thì làm ở đây cũng được; dù chẳng đúng chuyên môn! Ko sao... em thấy vui... em thích những thử thách vì nó không bao giờ khiến em mệt mỏi! Em chỉ sợ những gai góc trong tình cảm thôi... vì máu thì không thể chảy mãi được... sẽ có lúc cạn kiệt!
    Em ko ảo tưởng về những tình cảm... Em đủ kinh nghiệm và từng trải để không cho phép mình mơ hồ! Nhưng em... em chỉ làm những gì với hy vọng sẽ vui, sẽ thoải mái thôi! Nếu em có sai thì cho em xin lỗi! Để có cảm tình và thích một người thì dễ lắm nhưng với tình yêu, đã từ lâu, em biết, phải trả giá và vượt qua nhiều điều! Nhưng... em cũng đang hạnh phúc vì những gì em có... và ý chí, và nghị lực, và vì em... là em... đó là tất cả những gì em có!
    Hiểu lầm... ko sao! Chuyện đó vẫn thường thấy mà! Hiểu sai... càng là điều bình thường! Em có cười trong nước mắt thì vẫn là nụ cười! Cũng như tình yêu dù có đớn đau hay hạnh phúc thì vẫn mãi là tình yêu thôi! Em không an ủi chính mình mà là em thấy chẳng có gì! Mai bao giờ cũng khác hôm nay nhưng mai có là vì đã có hôm nay! Em nói năng gì thế này... em hơi mệt...
    Chỉ có 5 tiếng để ngủ! Em rửa bát đũa và chuẩn bị quần áo để mai đi đây! Em cũng ngại đấy nhưng để ngày mai Mom phải giúp em rửa bát đũa thì em còn ngại hơn! Em không thích!
    Mai...
    p/s1: Noel, Kiên hát lại bài này cho chị nghe nhé! Và chị sẽ hát tặng em một bài gì đó. ví dụ "Last Christmas" chẳng hạn!
    p/s2: nhớ... nhớ lắm...
    02:15, Chủ nhật, 19 Tháng 12, 2004
  8. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Thân tặng...
    Kỷ Niệm: Hạnh Phúc hay Vết Thương
    Những bài ca nói về ngọt ngào của tình yêu hay nhắc đến kỷ niệm. Những bài thơ viết về hạnh phúc cũng thường mang hình ảnh của quá khứ. Những tìm về con đường cũ, vết chân xưa. Công viên của thủa nào hò hẹn. Chiều Giáng Sinh lần đầu gặp gỡ. Tất cả là kỷ niệm. Kỷ niệm là hình ảnh ghi lại những yêu thương đã buông cánh đậu xuống đời mình. Nhưng, cũng có những bài thơ buồn nhắc nhở một dòng nước mắt. Cũng có những nốt nhạc sầu âm vang một dang dở. Những nước mắt, những dang dở cũng là kỷ niệm. Như thế, kỷ niệm là con đường hai chiều: một lối xuôi hạnh phúc, một nẻo ngược đau thương.
    Bài thơ cũ. Tấm hình xưa. Kỷ niệm và kỷ niệm. Tuổi học trò có kỷ niệm của sân trường. Tình bạn bè có kỷ niệm hờn vui. Tình yêu đôi lứa có kỷ niệm của thời lãng mạn. Tình vợ chồng có kỷ niệm của hôn nhân. Kỷ niệm ở khắp nơi. Ai ai cũng có kỷ niệm. Đã như thế, nơi nào có con người là nơi đó có kỷ niệm.
    Kỷ niệm không bao giờ nhắc đến con người nhưng con người lại hay nhắc đến kỷ niệm. Chính con người tạo nên kỷ niệm, chứ kỷ niệm không bao giờ hiện hữu độc lập. Mặc dù con người tạo nên kỷ niệm nhưng sự yếu đuối của con người trước kỷ niệm là khi sinh ra kỷ niệm rồi thì mình lại bị kỷ niệm chi phối. Một khi kỷ niệm ra đời thì khó mà chối bỏ được sự có mặt của chúng. Và kỷ niệm lại có một quyền năng không ngờ: con người không giết chết được kỷ niệm, nhưng kỷ niệm lại có thể giết chết được con người.
    Kỷ niệm là một gạch nối. Kỷ niệm là lối đi về mình có thể đến được với người và người có thể đến với mình trong không gian xa cách, trong thời gian chảy xuôi. Kỷ niệm là lối đi về, là sự nhắc nhở giữa con người. Đã là nhắc nhở thì tùy sợi giây liên hệ ấy thơ mộng hay vụng về, thân ái hay oán trách mà chúng ta có kỷ niệm đẹp hay buồn đau.
    Cái kỳ diệu và cũng là bi đát của con người là con người sống trong hiện tại nhưng lại có thể mơ ước tương lai và kéo cả quá khứ tới. Chính vì thế mà sống hiện tại, nhưng lại đau nỗi đau của quá khứ và lo nỗi lo của tương lai. Chính cái khả năng vượt thời gian này mới có kỷ niệm. Nếu không sống lại được quá khứ thì sẽ không có kỷ niệm. Do đấy, kỷ niệm có thể là hồng ân mà cũng có thể là ngục tù.
    Vì khả năng có thể kéo quá khứ tới hiện tại nên người ta có thể đem những kỷ niệm đẹp năm xưa làm hành trang cho hôm nay. Và cũng có thể là ngục tù nếu kỷ niệm đó là những kỷ niệm buồn. Khổ nỗi, con người không thể chỉ sống hướng tới tương lai. Quá khứ đã làm nên đời mình, luôn luôn nhắc nhở mình. Cánh cửa thời gian và vật lý đã đóng kín, nhưng cánh cửa tâm lý của con tim chẳng chịu im lìm. Nó không ồn ào nhưng vẫn thẳm sâu. Khi quay về quá khứ, mình sẽ không sáng tạo được kỷ niệm nữa, mà chỉ nhìn ngắm kỷ niệm và để kỷ niệm tham dự vào đời mình mà thôi. Con người bất lực trước quá khứ. Nhưng quá khứ không hẳn là bất lực trước con người. Chẳng thể lẩn tránh được kỷ niệm thì chỉ còn lối đi đẹp nhất là hãy xây dựng những kỷ niệm đẹp.
    Một cánh thư thăm bạn. Một món quà tặng nhau. Một dòng chữ cám ơn thầy cô dạy cũ. Đôi dòng thơ an ủi cho nhau. Đơn sơ nhưng đều là những kỷ niệm hồng có giá trị hạnh phúc dọc theo thời gian của một cõi lòng. Có những kỷ niệm êm đềm cho nhau nụ cười thì cũng có nhiều kỷ niệm đã làm bao tâm hồn đau khổ, đưa dằn vặt câm nín đến đời nhau, hối tiếc phũ phàng, dọc theo thời gian còn lại của mình chỉ là nỗi đắng cay. Kỷ niệm là những hạt mầm đã gieo xuống hôm nay sẽ trổ sinh ngày mai. Có thể là quả ngọt, có khi là traí đắng. Trong thực tế, có phần đúng, nhiều người đã bất lực trước kỷ niệm đau đớn vì mình không thay đổi được sự kiện của quá khứ.
    Một mùa Thu qua rồi là một mùa Thu không thể nào thêm một chiếc lá rơi. Kỷ niệm là kỷ niệm. Trọn Vẹn. Dứt Khoát. Kỷ niệm trong quá khứ ảnh hưởng đến hiện tại của ta. Sự khác nhau giữa một tâm hồn đã vượt thắng được những kỷ niệm thương tích dằn vặt là một cõi lòng đi tìm những kỷ niệm đẹp hơn, là một cõi lòng mở rộng cho một kỷ niệm mới. Mình không thể tránh được những kỷ niệm buồn đau. Nhưng mầu nhiệm của cuộc đời là mình có khả năng để mơ những kỷ niệm đẹp hơn và có khả năng sáng tạo những kỷ niệm mới. Khi đạt được những kỷ niệm đẹp hơn thì những kỷ niệm buồn trong quá khứ, không hẳn là mất, nhưng phai mờ. Khi chưa đạt được thì mình cũng đã trên đường đi tìm kỷ niệm đẹp, điều đó cũng có nghĩa là mình đang trên đường từ giã những quá khứ u uẩn.
    Khó mà xóa nhoà đi những kỷ niệm. Kỷ niệm có thể hằn sâu đời đời. Bởi thế, gieo kỷ niệm đau buồn cho nhau là có thể hành hạ nhau cả một tương lai. Tặng nhau những kỷ niệm đẹp là sắm sẵn cho nhau bóng mát hạnh phúc trong những ngày sắp đến. Vì kỷ niệm có quyền năng như vậy, nên khi trao tặng nhau kỷ niệm, những kỷ niệm đó nên là những kỷ niệm đẹp.
    Kỷ niệm đẹp không phải là thành công trong vật chất mà là sự tươi mát của tâm hồn. Nói về hy vọng và đi sáng tạo những kỷ niệm đẹp hơn, thì chúng ta, một là đạt được, hai là chưa đạt được, chứ không bao giờ có nghĩa là không bao giờ đạt được.
    Chúc các bạn luôn có những kỷ niệm đẹp trong tâm hồn, và đừng để những kỷ niệm buồn trói buộc cuộc sống hiện tại của mình trong đau khổ.
    No matter what happens, keep our chin up and our eyes looking to the mountaintop.
    "Life is the game that must be played:
    This truth at least, good friends, we know;
    So live and laugh, nor be dismayed
    As one by one the phantoms go."
    (sưu tầm)
  9. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    ngày thứ hai mươi mốt
    Tôi bỏ quên những dòng viết... có lẽ vậy Nhưng tôi không bỏ quên thói quen online dù chỉ là 10 - 15 phút/ngày. Tôi đủ sức để biết tại sao tôi không còn viết nhiều và đều đặn nữa... có lẽ anh sẽ vui khi thấy tôi ngồi máy tính không nhiều như hồi trước (vì thời gian chúng tôi dành cả cho nhau rồi còn đâu). Khi em cố gắng nhắn tin cho tôi chỉ để hỏi: tôi có vui và khỏe không, tôi vui vẻ trả lời em: chị vui và hạnh phúc lắm!
    Chỉ cần như vậy là đủ dù tôi biết rằng tôi không có quyền nghĩ đến một điều gì đấy xa xôi hơn. Thời gian là màu nhiệm... tôi hy vọng và hy vọng, dù chẳng rõ sẽ có ích hay không! Nhưng đúng là tôi đang ngụp lặn trong hạnh phúc thật; những chi tiết nhỏ như buồn bã hay chạnh lòng thì không tính; cũng không đáng với hạnh phúc tôi đang gom góp cho đầy tay...
    hình như khi đủ niềm tin, tôi lại phải đếm lại tù đầu, từ ngày đầu tiên, ngày thứ nhất
  10. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Hình như cứ nhớ anh là em mất ngủ. Em tự hỏi không biết điều ấy có phải là sự thật ko vì nếu là sự thật thì chắc trong tương lai em sẽ phải mất ngủ nhiều nhiều... Em không sợ những đêm dài vì em có ối thứ để làm... em ko rảnh rỗi đến mức ko biết làm gì... mà đêm trôi qua nhanh quá; em lại hy vọng được gặp anh, dù chỉ để nhìn anh và được mỉm cười; để anh hôn lên má em... để đôi khi anh buột miệng trêu em "anh lại yêu em mới chết chứ"...
    Anh bảo em như một thứ thủy tinh dễ vỡ! Có lúc vì vô tình, anh làm em khóc, em thấy ánh mắt anh rưng rưng như lo sợ rồi anh tìm cách làm cho em cười... Em yêu anh những lúc ấy lắm; nhưng em không hề giận anh, anh ko có lỗi, lỗi là tại trái tim em dễ tan vỡ mà thôi...
    Mấy hôm nay trời lại trở lạnh, lâm thâm mưa, đúng kiểu mùa xuân Hà Nội. Nhìn anh lạnh run mà em thấy xót không chịu được... Bảo mặc áo ấm vào mãi mà chẳng chịu nghe. Đã thế em ôm anh cho ấm lại còn bảo: ôm suốt ngày rồi mà em chưa thấy chán à !!! Ờ, chưa chán đấy thì sao nào
    Hic em nhớ anh...
    Gần 5h sáng rồi... giờ này anh đã ngủ chưa...
    "...Đã yêu như điên bằng dự cảm không ngờ
    Rồi khoảnh khắc vội rời xa - bất chợt
    Ở một nơi mặt trời phủ phục dưới chân mùa đông
    Bất chợt mưa. Mưa từ đâu chẳng biết !
    Tự bẫy nhau bằng những phù du của bề mặt ngôn từ
    Có thật là lẽ tự nhiên ?
    Đã nhún vai rồi
    Lại nhíu mày, nhăn mặt !
    Nước mắt đổ quánh trên bàn như sáp nến..."
    05:17, Thứ 6, 04 Tháng 2, 2005

Chia sẻ trang này