1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lạc lối...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Lissette, 08/10/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    nhìn lại con đường bước chân ta đã đi qua... con đường đẹp thế... không trống trơn như ta vẫn tưởng...
    07/10/2003

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  2. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống này vốn chẳng bình yên
    Biển cả mênh mông ẩn tàng giông tố
    Ta cứ đi, dẫu đời đầy sóng gió
    Vững một niềm tin, hướng tới tương lai
    Gánh nặng hồng trần trĩu nặng hai vai
    Con chim nhỏ cúi đầu bay mải miết
    Vượt qua những chặng đường khốc liệt
    Mỏi cánh tìm bến đậu bình yên
    Cuộc sống vốn là khái niệm không tên
    Tồn tại bởi niềm tin, bởi tình yêu cao cả
    Giữa tốt xấu đan xen, giữa lập lờ thật giả
    Tấm lòng thành đưa ta đến bên nhau
    Bước giữa đường đời, cao -thấp -nông- sâu
    Một thân ta, giản đơn và nhỏ bé
    Nhưng tất cả, mọi điều đều có thể
    Với niềm tin và khát vọng mai sau.
    Iron_Monkey
    18:15, 07/10/2003

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  3. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    NGÀY MAI VẪN CÒN CHƯA MUỘN
    Cô hí hửng rủ đứa bạn đi chat. Nó hừ giọng: ?oMày khám phá cho hết bạn bè xung quanh là đủ rồi, việc gì phải chát chít với mấy đứa không quen. Mà chắc gì đã thật lòng với nhau??. Cô ngó trân trân như nhìn một vật thể lạ rồi phá lên cười: ?oCon hâm, cụ non quá đi mất. Ừ thì tao cứ thích vậy đấy, mày cực đoan, cổ hủ quá!?. Cô chọn vị trí trong cùng nhất. Phòng máy đầy người là người, toàn dân bấm phím nhanh lia lịa.
    Hai đứa ngồi hai máy cách xa nhưng vẫn có thể nói chuyện được với nhau. Chát chít mà. Thậm chí còn tiếc một câu mời uống nước, chỉ ngồi gõ trên bàn phím:
    - Uống nước không mày?
    - Nước gì?
    - Mày chọn đi, cái thực đơn to tổ bố ngay trước mặt mày kia kìa?
    - Ơ sao mày rành thế nhỉ?
    - Ngày nào tao chẳng ra đây!
    - Ôi, trời!
    Thì đúng là cô hay chạy ra phòng máy này thật. Từ nhà cô đi bộ ra mất có 5 phút. Mẹ cô nhiều lúc cũng bực mình. Thoắt một cái đã thấy cô thay đồ biến đi đâu mất. Những lần như thế, cô chỉ biết nháy mắt tinh nghịch:
    - Mẹ cứ ra chỗ nào có nhiều hàng internet ấy là lôi cổ con về nhà được ngay!
    Nhiều lúc nghĩ thấy cũng dở hơi. Nhà cô cũng có máy tính, cũng kết nối internet mà sao cô vẫn thích ngồi lì ở ngoài này, bất kể trời mưa hay nắng, gió bão thế nào. Cảm giác được hòa đồng là thứ mà cô vẫn miệt mài tìm kiếm. Nhiều lúc, thấy cô đơn khủng khiếp! Cô chỉ muốn òa lên khóc mà không được! Ra đây, xung quanh mình, có đủ loại người, có đủ lứa tuổi, cô thấy dễ chịu và yên ổn hơn. Cô sợ ánh đèn leo lét trong căn phòng nho nhỏ hàng đêm. Ấy vì thế mà đêm nào, hai cái đèn tuýp, một cái đèn bàn cũng hoạt động hết công suất. Tự nhiên cô thấy sợ bóng tối! Cũng chẳng biết tại sao! Chỉ mới mấy tháng gần đây thôi. Thêm một nỗi sợ, quả thật đã thêm lắm điều không hay!
    Mở hòm thư ra, cô thất vọng! Không có một mail mới nào ngoài mấy thư quảng cáo. Cô thấy buồn cười: ?oVô ích, quảng cáo đến mấy thì mình cũng chẳng đào đâu ra đủ tiền để mua. Dù sao thì cũng chỉ là chính sách quảng cáo?. Cô click vào compose, ngồi viết thư. Bao nhiêu cũng là không đủ, cô biết! Vấn đề không phải là số lượng thư, số lượng chữ viết mà là cô sẽ viết gì trong thư! Vậy mà sao vẫn có lúc cô thấy mình đang ở lưng chừng giữa bầu trời, chơi vơi và đầy phân vân. Cái người ta cho đi đôi khi không thể nào dùng lời nói, câu chữ để diễn đạt hết mức. Cảm giác bất lực luôn luôn trở lại sau khi cô đã click vào SEND. Viết rồi gửi đi cũng chẳng biết để làm gì. Làm sao để diễn tả lòng mình khi cả không gian và thời gian đều chòng chành như muốn vỡ. Viết nhiều, nói nhiều rồi cũng sẽ đến lúc cô chẳng biết mình đang viết gì, nói gì. Sợ thật! Đúng là anh luôn biết cái gì sẽ đến hoặc sắp xảy ra. Có không ít lần, sự dự đoán ấy điều khiển suy nghĩ của anh khiến cô bàng hoàng không sao tả. Anh buồn bã phân tích phải trái, những từ ngữ không thể tưởng tượng nổi từ miệng anh tuôn ra như người độc tấu bản nhạc cổ xưa. Cô thấy đau đớn, những giọt nước mắt không tên được chắt ép từ trái tim nặng nề lần lượt tuôn ra?
    Cô cùng đứa bạn đi uống nước, bàn tán tào lao
    - Rồi mày sẽ nghiện Net cho mà xem. Có nhiều đồ chơi trên đó hay lắm?
    - Đồ chơi?
    - Uh, nếu mày hiểu Net chỉ dùng để xả stress hay chỉ là thứ đồ chơi giúp mày khuây khỏa khi cần thì mày sẽ không bao giờ tự làm mình đau!
    - Tao chỉ nghĩ Net là phù phiếm!
    Về nhà.
    Làm gì bây giờ ? Cô xách nước ra tưới mấy gốc hồng đang nở. Đêm nào cũng thế, trước khi đi ngủ, cô thường chạy ra xem hồng đã ngủ chưa, và đưa cả thắc mắc vào trong giấc ngủ để thầm hỏi anh « Vì sao hồng không ngủ ? ». Khi nở, nó kiêu hãnh lắm cơ mà ! Kiêu hãnh hoài thì cũng phải biết mệt mỏi, phải có lúc đi ngủ chứ ! Chẳng biết tự bao giờ, cô hóa quan tâm đến những thứ mà xưa nay cô vẫn vô tâm. Con người thường hay thay đổi khi tro tàn bốc cháy!
    « Này em đã khóc, chiều mưa đỉnh cao. Còn gì nữa đâu, sương mù đã lâu? » Tiếng đàn từ nhà bên vọng qua nghe như gần, như xa !
    Anh đã hứa với cô rồi đấy nhé. Không bao giờ, anh bảo ít khi nói không bao giờ lắm cơ mà ! Hãy cho cô được tin anh một lần và mãi mãi?
    14h30
    08/10/2003

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  4. damtri

    damtri Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2003
    Bài viết:
    715
    Đã được thích:
    0
    Đọc hay quá. Cố lên chị ơi!
  5. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Em đi tìm
    màu tình yêu
    trong nắng trong gió
    trong những cơn mưa
    trong giông tố bão bùng
    và trên cành cây ngọn cỏ
    Em đi tìm
    màu tình yêu
    trong ráng chiều rực đỏ
    trong bình minh hồng hào
    trong biển xanh lao xao
    và cả trên núi cao phủ tuyết
    .........
    Em đi tìm
    màu tình yêu
    cần cù và mải miết
    vậy mà vẫn
    chẳng hề biết
    màu sắc của tình yêu
    màu gì?
    nếu không phải là màu tình yêu!!!

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  6. GreenPeace

    GreenPeace Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2003
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0

    Những sắc màu u ám gợn nhẹ trong đôi mắt dường như đang mờ đi bởi màn sương sớm?. Một con sóng khẽ nhô lên rồi lại chìm xuống, ngăn ko cho người ta kịp cảm nhận cái thăm thẳm của biển khơi. Muốn như một cánh chim xanh, bay trên từng ngọn sóng. Trả lại những âu sầu, thoát khỏi màn đêm tối âm u. Điên cuồng giữa đại dương, giang cánh bay cùng gió, để đừng tìm kiếm, ngóng trông một cánh buồm, một bến đỗ bình yên.
    Đâu đây có một nỗi đau giằng xé, xâm chiếm, lan tỏa mãi ko thôi. Nó giống như một lớp bông khổng lồ, nhẹ đến kỳ lạ?dàn trải đều đều, có lúc nhẹ bẫng ko còn cảm giác. Thế rồi có lúc đột nhiên lớp bông ấy như đóng thành băng, lạnh buốt, lạnh thấm vào tim.
    Vội vã bước đi, dừng lại đột ngột?rồi lại chạy ào ào trong đêm tối. Lững thững, thế rồi lại thấy đã quay trở lại điểm xuất phát tự lúc nào. Con đường nhỏ vắng lặng, chỉ nghe tiếng bước chân của chính mình, chúng vang lên đều đều, có lúc tắt lặng. Nỗi đau ấy đang đi qua cuộc sống tưởng chừng yên ả, hình như nó đã giết chết đi một điều gì đó trong tôi.
    Có lẽ sẽ ko còn nữa một mùa đông yên bình, mùa của sự đợi chờ vẫn hằng mong ước.
  7. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    em mang theo cả nỗi buồn vào trong giấc mơ, trống rỗng và tê tái... chẳng biết nữa... người ta vì muốn tốt cho mình nên đã làm mình buồn! Em hiểu cảm giác này lắm, hiểu cả cảm giác không hề được thông cảm một chút nào cho tình cảm không chút dã tâm, thủ đoạn!!! Thực lòng không muốn cô đơn trong chính bản thân mình...
    đêm...
    dài lê thê...

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  8. sea_nymph

    sea_nymph Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/12/2002
    Bài viết:
    614
    Đã được thích:
    0
    Khó quá khó quá, giá như có thể vỡ tan ra, hàng ngàn hàng vạn mảnh, vỡ vụn ra, ừ, có tội thật đấy, có thể mấy ngày nữa mình sẽ chết một lần.................
    If You love someone, just say it, out loud
    Or the moment will pass You by....
     
  9. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    Sao nhiều người thích chết trên tâm sự này thế nhỉ! Buổi sáng thì là mit_ne, bây giờ đến lượt sea_nymph, mà lại chết trong topic của mình mới... rờn rợn chứ! :P

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation
  10. Lissette

    Lissette Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2001
    Bài viết:
    2.619
    Đã được thích:
    0
    lại thêm một câu nói đúng, hứa sẽ không làm ai đau khổ, không làm ai đó khóc khó hơn cả bắc thang lên hỏi ông trời... đêm dài... nhưng nhẹ nhàng... Đâu phải dễ dàng tránh được cái việc mình không muốn làm đâu???

    I can hardly wait, until I see you again Because I'm filled with love... and sweet anticipation

Chia sẻ trang này