1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lai rai chén rượu giang hồ (Huỳnh Ngọc Chiến)

Chủ đề trong 'Kiếm hiệp cốc' bởi bactinhlang, 31/08/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. honglang

    honglang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2004
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Cho hỏi nhỏ các cao thủ trong Cốc một chút:
    VDSB đã nổi danh trước 75 nhờ vào những bài bình luận về kiếm hiệp KD,còn Huỳnh Ngọc Chiến tiên sinh được mọi người biết đến từ khi nào?
  2. bactinhlang

    bactinhlang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/01/2004
    Bài viết:
    701
    Đã được thích:
    0
    Lam sao có chuyện VĐSB nổi trước 75 ?
  3. bactinhlang

    bactinhlang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/01/2004
    Bài viết:
    701
    Đã được thích:
    0
    Tiêu Phong : người anh hùng trong Mê cung Định mệnh​
    Một chiêu cực kì cương mãnh trong Giáng Long thập bát chưởng tung ra, và A Châu - trong lốt cải trang Đoàn Chính Thuần - đã ngã gục dưới ánh sấm chớp loè và cơn mưa đêm tầm tã. Kim Dung đã bố trí cái chết oan uổng của cô tỳ tử thông minh A Châu trong một bối cảnh vô cùng thê lương và bi đát. Tiêu Phong lặng người ôm xác người yêu do mình lỡ ra tay ngộ sát. Cùng với cái chết của A Châu, một Tiêu Phong chỉ biết rượu và võ công đã chết, sự thanh thản tâm hồn đã cáo chung và từ đây kẻ anh hùng kiệt xuất của Kim Dung bắt đầu cung bậc của đoạn trường khổ luỵ.
    Trong tất cả các nhân vật của Kim Dung, có lẽ chỉ có Tiêu Phong là nhân vật gây ấn tượng sâu đậm nhất về thân phận bi tráng của người anh hùng trong mê cung của định mệnh. Số phận của ông thật là nghiệt ngã. Thoạt tiên ông ngỡ mình là người Hán, và với tư cách là Bang chủ Cái bang, ông đã vì xứ sở Hán mà phục vụ. Vốn bản chất sôi nổi anh hùng, cả đời ông chỉ giao du cùng hảo hán khắp giang hồ. Ông không hề biết đến tình yêu, chưa bao giờ biết rung động trước một khách má hồng nào, dẫu người đó có thuộc nòi thiên hương quốc sắc. Ông chỉ đam mê rượu cùng võ công. Và chính cái đó đã dẫn đến thảm kịch của đời ông, một thảm kịch cực kì bi tráng.
    Mà cũng đúng thôi. Một trang hán tử vô cùng kiêu dũng, là niềm ước mơ của biết bao nhiêu khách má hồng thế mà ông cứ vô tình đi giữa cõi đời, cứ mãi mãi ví dầu trần gian có người quốc sắc, thì ta cũng chỉ dừng chân vuốt mặt rồi đi, cứ hờ hững với tấm lòng say đắm của người ta, ông xem trọng rượu và võ công hơn nhan sắc, trách sao người ta không hờn dỗi. Từ hờn dỗi biến thành hờn căm. Rồi từ hờn căm đi đến hận thù và tìm cách trả thù cũng không xa. Định Mệnh đã muốn thay mặt cho khách má hồng trả thù anh chàng Narcissus phương Đông. Và người được Định Mệnh chọn ra để làm công việc ấy lại là Mã Phu nhân, vợ của Phó Bang chủ Cái bang. Một phu nhân dung nhan tuyệt đại, luôn tự hào về sắc đẹp của mình, đã khiến biết bao nhiêu khách anh hùng điên đảo thần hồn chỉ bằng một khoé mắt thu ba hoặc một nụ cười hàm tiếu. Trong một buôỉ tiệc lớn của Cái bang, khi các khách anh hùng dự tiệc đều ngây ngất trước sắc đẹp của Mã phu nhân, thì Tiêu Phong chỉ chào nàng chiếu lệ và say sưa uống rượu với quần hào. Tiêu Phong vô tình xem phu nhân như không có mặt ở trên đời! Vì tình yêu vô vọng, và vì tự ái, phu nhân rắp tâm báo thù. Báo thù bởi vì người mà mình thầm yêu lại không quan tâm đến mình như bao người khác. Tìm mọi cách để báo thù người mình yêu, khiến cho họ thân bại danh liệt dù điều đó làm cho trái tim mình thêm tan nát ! Tâm lí người đàn bà khi yêu, khi ghen thật cực kì mâu thuẫn và phức tạp. Có lẽ chỉ có thần thoại Hy lạp và các bi kịch của Shakespeare, Racine mới sánh kịp ông Kim Dung về lãnh vực này.
    Tiêu Phong đã trở thành biểu tượng của hào khí và của võ công, khiến tất cả các tay cao thủ của cả hai phái chính tà đều ngưỡng mộ. Thế mà đớn đau thay, khi thân thế ông bị phát hiện, dù còn đang là nghi án, thì số đông quần hào lại nhanh chóng quay lưng và phủ nhận tất cả những gì tốt đẹp của khách anh hùng. Người anh hùng của Kim Dung từ nạn nhân của một trái tim hờn ghen uất hận tiếp tục biến thành nạn nhân của một mưu đồ chính trị : đó là âm mưu lật đổ ngôi vị Bang chủ của ông. Tâm lí con người cổ kim xưa nay đều luôn có một điều quỉ dị kì lạ, ấy là khi chứng kiến sự sụp đổ của một thần tượng hay một người đang được tôn vinh thì trong thâm tâm họ lại cảm thấy một niềm hoan hỉ và thoả mãn ngấm ngầm ! Sau đó, Tiêu Phong bị xua đuổi khỏi cả hai phái chính tà.
    Trong tâm trạng cực kì hoang mang đau đớn, ông quyết tâm đi tìm cho ra nguồn gốc và thân thế của mình. Trên đường điều tra, ông lại tiếp tục bị ngộ nhận là giết cha mẹ nuôi Kiều lão, giết ân sư Huyền Khổ và chịu bao nỗi oan uổng khác. Khi ôm A Châu đến Tụ Hiền trang để cầu Tiết Thần Y chữa bệnh, ông mới biết quần hào đang tụ họp nơi đây để tìm cách đối phó với ông, một người giờ đây bị xem như là một tên cực gian ác, một kẻ thù chung của võ lâm ! Một trong những bi kịch của cuộc đời là nhiều khi vô tình tạo ra ngộ nhận và đẩy con người vào chỗ ngờ vực, hận thù. Lắm lúc con người muốn làm việc thiện mà không được và muốn tránh việc ác cũng không xong. Thôi được, các ngươi trước kia đã từng là bạn hữu của ta, có người còn mang ơn ta nữa, giờ đây Định Mệnh đã bôi mặt ta lem luốc không cho bạn bè võ lâm đồng đạo nhận ra ta nữa, lời ta nói không còn ai nghe ra nữa, đính chính không xong, biện bạch không được thì hào khí ta trỗi dậy trong huyết quản, ta sẽ cùng tất cả quần hào các ngươi uống cạn một chén rượu tuyệt tình rồi quyết tâm cùng nhau một phen sống mái để tỏ rõ mặt hùng anh ! Trong tất cả tác phẩm của Kim Dung, trận huyết chiến đơn thân độc đấu giữa Tiêu Phong với quần hùng tại Tụ hiền trang có lẽ trang sử bi tráng và hào hùng nhất trong lịch sử võ lâm. Trong Ỷ Thiên Đồ Long kí, khi Trương Vô Kị xuất hiện ngẫu nhiên trên Quang Minh đỉnh để một mình đánh bại tất cả quần hùng, cứu Minh giáo khỏi thảm hoạ bị tận diệt, thì chàng thiếu niên anh hùng đó dựa vào môn Càn khôn đại nã di siêu tuyệt và tấm lòng đôn hậu để hoà giải tình thế nguy cấp. Lúc đó, Vô Kỵ chỉ là một chàng thiếu niên hoàn toàn xa lạ với cả hai phe, người bị thua lại được chỉ điểm thêm võ công, ai cũng hân hoan cảm tạ. Phe chính giáo do phái Võ đang đại diện không muốn lợi dụng thời cơ để tận sát phe Minh giáo, họ cùng quần hùng rời Quang Minh đỉnh ra đi trong tâm trạng hân hoan với lá cờ sáng ngời chính nghiã : Công đạo võ lâm vẫn được duy trì. Nó khác hẳn cuộc huyết chiến của Tiêu Phong nơi Tụ hiền trang. Đệ huynh đồng đạo không nhìn nhận ra nhau và gây nên thảm cảnh tương tàn. Bi kịch nối tiếp theo bi kịch, ngộ nhận chất chồng lên ngộ nhận. Máu càng đổ, hận cừu càng kết chặt, oan khiên càng nặng nề thêm. Cứ điên cuồng cùng nhau đem hết sức lực bình sinh quyết đấu, đem tính mạng phiêu bồng ra chơi trò chơi kì tuyệt của Định Mệnh, cứ tự cuốn trói nhau vào mớ bòng bong rối mù của ân oán thị phi cực kì phi lí để rồi mai đây, khi tỉnh ngộ và dừng tay lại, nhìn ra nhau chân dung của đệ của huynh, thì buổi trùng lai cuối cùng nơi Nhạn môn quan đã nhuộm quá nhiều sắc màu ngậm ngùi cay đắng!
    Rồi cuộc truy tìm thân thế đưa đẩy Tiêu Phong đến chỗ ngộ sát người yêu duy nhất trong đời là A Châu khi hai người đã ước nguyện sẽ từ giã giang hồ, cùng tìm về Nhạn môn quan để sống cuộc sống thanh bình chăn dê trên đồng cỏ. Khi hội diện với Đoàn Chính Thuần nơi rừng trúc, Tiêu Phong hỏi về thân thế của một hài nhi là mình thì Đoàn Chính Thuần lại ngỡ là hỏi về một đứa con rơi ngày trước của ông. Cuộc đối thoại vô tình càng làm tăng thêm ngộ nhận. Lời lạc điệu, tiếng lạc âm. Mọi mối cảm thông đều bị cắt đứt. Định Mệnh đã giăng một màn lưới oan nghiệt để không ai còn nhận ra nhau ! Đối diện nhau mà cứ như lạc trong cõi sương mù. A Châu vì chữ Hiếu đã tự nguyện đem thân mình ra hoá giải mối oan cừu không có thực ! Hiếu Tinh đôi đường không trọn thì chỉ còn có cái chết mà thôi. Người con gái thông minh, đáng yêu mang nặng tâm hồn phương Đông đó đã tìm cách điều hoà những mâu thuẫn trong đời bằng một giải pháp bi thương ! Tình yêu chân chính đầu đời luôn mở ra những chân trời vô biên và tuyệt đích khiến cho con người trở nên cao thượng. Và để đạt đến chân trời đó, đôi khi con người sẵn sàng khước từ cả đối tượng thương yêu và hân hoan chấp nhận hi sinh. Trong dang dở, trong đau khổ, thậm chí trong cái chết, lòng người vẫn tự hào vì đã sống xứng đáng với tình yêu đó. Cái chết oan nghiệt của A Châu đã làm sáng tỏ những điều ngộ nhận nhưng tất cả đã quá muộn màng !
    Mọi người lần lượt bỏ đi chỉ còn một mình Tiêu Phong ôm xác A Châu kêu gào giữa cảnh đồng không ! Võ công quán thế, hào khí ngất trời. Tất cả những cái đó nào có nghĩa gì trước cái xác lạnh giá của người yêu ? Bi kịch ngàn năm của con người vẫn hiện ra đấy trong các kiệt tác kim cổ Đông Tây. Đấng Tối cao vẫn cứ muôn đời lặng thinh trước những tiếng kêu trầm thống tuyệt vọng của con người. Trong Le Malentendu của A. Camus, người câm đã bỏ đi khi người mẹ ra sông tự vẫn vì do ngộ nhận lỡ giết con trai, bỏ lại một mình Martha bất lực đang kêu gào, đối diện với sa mạc nhân gian ! Tiêu Phong không có được diễm phúc như Trương Thuý Sơn là cùng chết với Hân Tố Tố để nối kết những gì còn để dang dở trong cuộc sống ( Ỷ Thiên Đồ Long kí), mà chàng buộc phải sống để truy tìm thân thế, trong khi chỉ muốn được chết để tạ tội với A Châu !
    Cuối cùng, Tiêu Phong phát hiện phụ thân là Tiêu Viễn Sơn vẫn còn sống. Ông cũng chính là ân nhân đã cứu thoát Tiêu Phong ra khỏi Tụ hiền trang trong cơn nguy khốn. Và đau đớn thay, chính Tiêu Viễn Sơn đã tự tay đẩy con mình vào những cảnh ngộ oan uổng trớ trêu. Ông đã tự tay giết chết những nạn nhân rồi đổ hoạ cho con trai ! Hai cha con nhận diện ra nhau ở giai đoạn cay đắng dị thường trong Mê Cung Định Mệnh. Cùng với bi kịch thầy trò Thành Khôn- Tạ Tốn (Ỷ Thiên Đồ Long kí), Kim Dung đã dày công bài thiết thêm bi kịch cha con Tiêu Viễn Sơn - Tiêu Phong như một ngẫu đề song đôi về những oan nghiệt tồn sinh.
    Cuộc gặp gỡ hai phái chính tà trên đỉnh Thiếu Lâm tưởng chừng rơi vào chỗ bất khả vãn hồi thì nhà sư quét rác vô danh trong Tàng Kinh các xuất hiện, dùng võ công siêu tuyệt và Phật pháp vô biên để hoá giải mối oan cừu giữa Tiêu Viễn Sơn và Mộ Dung Bác, đồng thời khai ngộ cho hai nhân vật kiêu hùng đó khiến họ tỉnh ngộ và qui y cửa Phật. Một lần nữa Kim Dung lại nhờ đến Phật pháp để hoá giải oan cừu. Cõi đạo mênh mông Đông phương luôn có chổ để con người hồi tâm quay về tìm cách hoá giải mọi ân oán thị phi khi chúng bị đẩy đến chổ tận cùng và mọi biện pháp giải quyết tưởng chừng như bế tắc: Sơn cùng thuỷ phúc nghi vô lộ. Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn . Trong khi xưa nay quần hùng đều lên án và nguyền rủa Tiêu Phong thì nhà sư vô danh dị thường đó lại hết lời ca tụng ! Sách ông Kim Dung thường âm thầm mở ra những khoảng vắng lặng để ta có dịp suy gẫm thêm về Đức Lí Uyên Nguyên
    Tiêu Viễn Sơn đã xuất gia, nhưng Tiêu Phong lại phải âm thầm sống để chăm lo cho A Tử theo lời trăn trối của A Châu, dù từ sau cái chết của người yêu, tâm hồn ông bắt đầu đối diện với sự trống vắng hãi hùng. Tiếng sáo chăn dê mơ hồ trên đồng cỏ Nhạn môn quan vẫn vọng về như một sự đọa đày của kỉ niệm. Ông Kim Dung càng đẩy cái đoạn trường của tình yêu lên cao độ khi để cho nhân vật A Tử yêu người anh rễ Tiêu Phong, bên cạnh đó lại bài thiết thêm mối thảm kịch của Du Thản Chi trong mối tình si dại cuồng điên đối với A Tử ! Suốt quãng đời còn lại, mỗi lần khuyên giải A Tử, Tiêu Phong rất ít khi nhắc đến A Châu, nhưng mỗi khi đọc, ta vẫn hình dung được tâm hồn ông và cảm thấy ngậm ngùi khôn tả.
    Ở đoạn cuối tác phẩm, để cứu quần hùng bị kẹt tại Nhạn môn quan và buộc vua Liêu lui binh không được xâm lược Trung Nguyên, Tiêu Phong đã dùng võ lực áp chế nhà vua bẻ tên thề trước ba quân, rồi ông dùng tên đâm vào ngực tự vẫn để giữ trọn chữ trung thì ta hiểu đó chỉ là cái cớ. Tiêu Phong đã chết thực sự từ sau cái chết của A Châu ! A Tử móc mắt ném trả lại cho Du Thản Chi rồi ôm xác Tiêu Phong rơi vào vực thẳm để Du Thản Chi mù loà kêu gào tên người yêu giữa cảnh trời chiều quan ải. Trong tất cả các tác phẩm Kim Dung có lẽ Thiên long bát bộ là bộ sách hay nhất và có lẽ chỉ có Thiên long bát bộ mới cái chung cục đau thương nhường kia. Và dường như Định Mệnh luôn luôn đem bi kịch vây quanh cuộc sống của những kẻ anh hùng ?
    Được Ngon_Gio_Buon sửa chữa / chuyển vào 09:50 ngày 09/10/2004
  4. honglang

    honglang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/09/2004
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Không lẽ trong Cốc toàn là "cao thủ" thuộc 8x,9x...cả hay sao?
  5. vinhattieu

    vinhattieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2002
    Bài viết:
    2.169
    Đã được thích:
    0
    Kiếm hiệp trước 75 là món ăn được cả miền Nam ưa chuộng, chả cứ gì họ Vũ. VĐSB đến năm 1970 mới tốt nghiệp đại học, hơn nữa văn đàn Sài Gòn thời kỳ đó thiếu gì thái sơn bắc đẩu, toàn những Đỗ Long Vân, Bùi Giáng, với trình độ của VĐSB thì nổi vào thời kỳ đó thế nào được.
    Có điều sau 1975 truyện kiếm hiệp bị cấm đoán ở VN, cả văn đàn chẳng có ai bàn chỉ mình VĐSB độc diễn. Bởi vậy những năm gần đây khi tiểu thuyết Kim Dung trở lại, ông ta mới nghiễm nhiên thành đại hành gia.
    Mà tôi thấy bạn cũng lạ, cho rằng người ta sinh sau đẻ muộn thì không biết chuyện thế hệ trước, như vậy thì coi thường thiên hạ quá. Bạn cùng lắm cũng chỉ 6x, 7x chứ gì?
  6. honghoavi

    honghoavi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2004
    Bài viết:
    1.412
    Đã được thích:
    0
    Kính Vi huynh!
    Hình như Vũ Đức Sao Biển không phải tốt Văn Khoa năm 70 đâu.... Nghe đâu khoảng năm 73 -74 còn là sinh viên thực tập tại trường Gia Long cũ (bây giờ là Nguyễn Thị Minh Khai). Ông này thời trẻ, cũng có nhiều cô đeo đuổi lắm.
    Thích nhất là mấy bài nhạc của ông này... hay!
    Nhưng mà đọc bình luận bây giờ tôi thấy nhiều khi hơi... chán vì hình như ai cũng có trùng ý, trùng tứ... chỉ có điều cách hành văn hơi khác chút...
    honghoavi
  7. vinhattieu

    vinhattieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2002
    Bài viết:
    2.169
    Đã được thích:
    0
    Vụ đó thì không rõ, cái tốt nghiệp năm 1970 ấy là căn cứ vào tiểu sử của ông ta ghi trong Kim Dung giữa đùi tui, tuy nhiên nếu như thế thì còn tệ hơn.
    Về nhạc thì không phủ nhận được, bài Thu hát cho người quả là tuyệt phẩm.
    Mặc dù biết nghi ngờ vô căn cứ là không nên, nhưng đọc văn VĐSB rồi quay sang nghe bài đó cứ thấy thế nào ấy. Ngôn từ của nó mỹ lệ quá, đôi khi vẫn cứ nghĩ VĐSB khó mà viết được những lời ca hay như thế...
  8. nguoiquenthuoc

    nguoiquenthuoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2004
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Đọc 2 bài của Hồng Lang và Vi Nhất Tiếu,kẻ này đâm ra hồ đồ,không biết trên giang hồ có bao nhiêu ông VDSB.
    Trước 75 quả là có nhiều người bình luận kiếm hiệp KD,ngoài các nhân vật thành danh như Bùi Giáng,Đỗ Long Vân,Hàn Giang Nhạn,Từ Khánh Phụng...còn có VDSB,Lý Phật Sơn,Từ Quyên Đặng Văn Nhâm.
    Nếu tính thời gian từ 70->75 là 5 năm thì tại sao VDSB kô thể tạo được cho mình một chỗ đứng trên vản đàn hồi đó?
    Có lẽ nhiều người kô thích VDSB vì khá thất vọng khi đọc bản dịch TNGH của ông,nếu so với bản của HGN thì kém xa nhiều lắm.Nhưng điều đó kô có nghĩa là ông ta bất tài,múa gậy vườn hoang...có thể kô thích văn phong hay tư tưởng của VDSB nhưng hạ thấp gía trị để kéo ông ta xuống ngang vị trí của các "trưởng lão" trong KHC thì..hì hì..cũng chẳng có thể dát vàng lên mặt của mình được.
    Sự cảm nhận về văn chương kiếm hiệp qua các thế hệ(7x,8x,9x...) quả là đa dạng và phong phú,việc so sánh hơn kém kẻ này kô dám lạm bàn.
    Trong KHC kô ít nguời lên mạng đọc dăm ba truyện chưởng KD,CL..,"nghiên cứu" dăm bài Nguyển Duy Chính,xem qua vài truyện tranh Phong Vân,"bình luận" phim HK đang chiếu trên các kênh truyền hình...rồi tự tin có đủ hoả hầu để lai rai chén rượu giang hồ cùng võ lâm đồng đạo
    Điều đó đôi lúc khiến các "trưởng lão" ngứa mắc phang cho vài câu,nhưng nghĩ lại cũng là phước của KHC ,ở đây vườn thì hoang nên tương đối có đủ chổ để trăm hoa đua nở vậy.
  9. vinhattieu

    vinhattieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/01/2002
    Bài viết:
    2.169
    Đã được thích:
    0
    Tôi chán VĐSB từ trước khi ông ta dịch Tiếu ngạo rất nhiều. Hơn nữa với một cây đại thụ như Hàn Giang Nhạn thì dù không phải VĐSB mà là một dịch giả khác e là cũng không thoát khỏi cái bóng của họ Hàn được. Bởi thế bạn nói vì VĐSB dịch Tiếu ngạo mà tôi không thích ông ta thì không đúng. Nói việc VĐSB dịch TN làm tôi càng không thích ông ta hơn mới là chuẩn xác.
    Hôm trước ngẫu nhiên tôi giở cuốn Kim Dung giữa đời tôi tập I ra để tìm tiểu sử ông ấy thì tình cờ đọc được mấy dòng này ở phần lời giới thiệu:
    Trong một đoạn ngắn ngủi này thôi mà đã có hai sai lầm chết người, hai sai lầm mà những người chỉ cần có chút kiến thức cơ bản về Trung văn và văn học TQ cũng không được phép mắc phải, khiến tôi thậm chí nghi ngờ rằng VĐSB có thực sự tốt nghiệp ĐHSP Việt Hán như ông ta nói hay không nữa.
    "Văn tự ông sử dụng là Quan thoại". Không có văn tự nào tên là Quan thoại cả. Đã nói văn tự thì chỉ có chữ Hán, đấy là sai lầm thứ nhất. Qua ý mà VĐSB viết thì có thể nói hai chữ "văn tự" mà ông ta dùng thực ra phải là "văn phong".
    Nhưng cũng không có văn phong nào là Quan thoại cả, đấy là sai lầm thứ hai. Quan thoại hay còn gọi là Mandarin dùng để chỉ một lối phát âm được sử dụng ở Bắc Kinh, người ta vẫn quen gọi là tiếng Quan thoại, đối lập với nó là lối phát âm của miền Nam TQ mà người ta gọi là tiếng Quảng (Đông), Quan thoại và tiếng Quảng của TQ cũng như âm Hà Nội và âm Sài Gòn vậy. Bởi thế câu "nhà văn viết Quan thoại" thật sự rất nực cười. Chỉ có nói âm Quan thoại chứ làm gì có viết văn Quan thoại.
    Chữ đúng ở đây phải là Bạch thoại, một phong cách của văn học Trung Quốc xuất hiện vào cuối thời cận đại, dùng từ ngữ và kết cấu ngữ pháp dễ hiểu, dễ diễn đạt. Bạch thoại tương phản với Văn ngôn, tức văn phong cổ điển trong các tác phẩm thi ca hàn lâm vừa súc tích vừa khó hiểu.
    Trong mấy tập Kim Dung giữa đời tôi không thiếu gì những sai lầm kiểu này, nếu có kiến thức và lưu tâm một chút là nhìn ra được.
    Tôi không có ý định hạ thấp VĐSB, vì ông ta thực tế không cao xa đến mức phải hạ thấp xuống. Tôi thấy những yếu kém của ông ta, trong khi đa phần thiên hạ nhìn con gà lại cứ tưởng nó là con phượng, bởi vậy tôi chỉ ra những điểm đó, có thế thôi.
    Bản thân tôi là một người khinh thế ngạo vật, nên cũng chẳng cần phải cố gắng tự dát vàng lên mặt mình mà làm gì, hơn nữa ánh kim cũng không phải là màu tôi thích...
    Được vinhattieu sửa chữa / chuyển vào 22:20 ngày 29/09/2004
  10. uziyama

    uziyama Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/07/2004
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    Bổ xung tí: Sở trường của Kim Dung cũng chẳng phải Bạch Thoại nữa ...
    VĐSB cố ý lờ đi công việc chính của Kim Dung trong khoảng thời gian viết truyện Kiếm Hiệp. Lúc đó công việc chính của ông là chủ bút (Minh Báo), và cũng là người viết xã luận của tờ báo. Một người hiểu biết chút ít sẽ biết ngay level của một người viết xã luận trong giới viết lách cao như thế nào: Tầm nhìn chính trị, khả năng lý luận và cách hành văn cao cấp: bao quát, rành mạch và khúc triết. Tiếc rằng thời kỳ đó là chiến tranh lạnh, khác biệt chính trị, cho đến nay độc giả Việt Nam và ngay cả độc giả Trung Quốc cũng không tiện tiếp cận những bài báo này để nhìn rõ tầm cỡ thực của của Kim Dung và tôi đoan chắc con người văn hoá của Kim Dung-Chủ bút cao hơn nhiều so với Kim Dung - Tác gia Kiếm Hiệp
    Truyện kiếm hiệp được KD viết thực ra là thứ dịch vụ bonus: Viết võ hiệp kỳ tình nhiều kỳ nhằm thu hút độc giả mua báo. Do đó dùng văn phong Bạch Thoại với nội dung nhẹ nhàng, thiên về giải trí để nhằm vào đối tượng số đông, bình dân và không ngờ đã đạt một thành công lớn đến mức nó che mờ cả sự nghiệp báo chí ...Có thể thấy sự liên quan của 2 công việc khi đọc Thần Điêu bản dịch mới, phần phụ lục, Kim Dung có nói về lý do ông xây dựng mối tình Tiểu Long Nữ-Dương Quá vô cùng trắc trở vì bản thân ông lúc đó đang lâm vào tinh trạng quẫn bách khi điều hành tờ báo...
    Không thể phủ nhận nội hàm văn hóa của Kim Dung đã làm cho truyện Kiếm Hiệp của ông vượt trội hơn hẳn so với dòng truyện kiếm hiệp đương thời, nhưng nói truyện Kiếm Hiệp là đỉnh cao sự nghiệp của ông và ca ngợi nhăng nhít những thứ ông không cố ý thể hiện chẳng khác nào hạ nhục Kim Dung...

Chia sẻ trang này