1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Làm phim ở Việt Nam

Chủ đề trong 'Điện ảnh (MFC)' bởi poly, 22/06/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. poly

    poly Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/08/2001
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Làm phim ở Việt Nam

    Hôm nọ ở một party mình tình cờ nói chuyện với một ông tên là Roger, người Anh, làm phim. Ông ta kể là cách đây khoảng chục năm đoàn làm phim điệp viên 007 có định quay một phần phân cảnh ở VN, cuối cùng vì lý do sao đó mà chính phủ VN ko cho quay, làm cho đoàn phim đành phải sang Thái lan quay, trong khi đã chi hơn 4 triệu đô la cho công việc chuẩn bị ở VN. Mình buồn cười quá cũng kể cho ông ấy nghe vụ phim Nỗi buồn chiến tranh năm ngoái cũng đã rậm rịch bấm máy mà cuối cùng vì lý do sao đó cả đoàn phim lại phải cuốn gói về nước. Các hãng phim nước ngoài đâm ra cũng sợ VN luôn.

    [​IMG]

    Bộ phim nước ngoài có kinh phí lớn nhất từng vào VN là Người Mỹ trầm lặng, kinh phí 40 triệu đô la, mặc dù so với thế giới thì là một bộ phim có kinh phí nhỏ. Lúc gần kết thúc phim, giám đốc tài chính người Úc tâm sự với mình ?obọn tôi sẽ ko bao giờ đến VN làm phim nữa, thật là khủng khiếp?. Sở dĩ có câu nói này là vì nhân sự phía đoàn Úc khốn khổ vì nhân sự phía VN ăn cắp kinh quá. Nói ra thì ngượng, nhưng hầu như cả đoàn phim phía VN, mạnh ai nấy ăn, ăn hết khả năng có thế. Người phụ trách diễn viên quần chúng thì ăn bớt thù lao và khẩu phần ăn của diễn viên quần chúng (đến mức diễn viên quần chúng có thằng phủi đít đứng dậy bỏ về thì biết rồi đấy), người lo bối cảnh thì khai khống tiền thù lao bối cảnh, tiền xăng dầu đi tìm bối cảnh, người lo việc vận chuyển thì ăn bớt tiền của tài xế, người lo ăn uống cho đoàn thì câu kết với khách sạn để ăn bớt khẩu phần, mèng nhất ra thì cũng phải xin được vài cái thẻ điện thoại ba trăm nghìn, năm trăm nghìn một cái.


    [​IMG]

    Ví trí của mình là béo bở nhất đoàn, vì nắm phần chi tiêu của tất cả các công việc hậu cần cho đoàn phim, liên quan đến hậu cần mua bất kỳ cái gì cũng phải hỏi ý kiến mình và đợi tiền mình ứng trước. Để cho dễ hình dung, chị làm tương đương vị trí của mình, nhưng ở trong Nam (mình phụ trách phần ngoài Bắc), sau vụ phim này nghe nói mua đất xây được nhà ba tầng. Mặt rỗ, mồm nhếu nháo dẻo như kẹo kéo, ăn mặc rất sành điệu từ đầu xuống đến đầu gối, từ đầu gối trở xuống là quần xắn móng lợn và đi dép lê loẹt xoẹt, tay ngoe ngoảy. Ăn chán ở trong Nam, chị ấy định ra ngoài Bắc ăn tiếp. Bị vướng mình nên ko làm ăn gì được, buổi làm việc cuối cùng còn định lấy trộm cái điện thoại bàn mình trang bị cho bỏ túi mang về. Bị mình phát hiện bắt bỏ lại chị ấy còn tức tối chửi vung lên.

    Giờ thỉnh thoảng trên báo hay thấy phỏng vấn anh này anh nọ, nói nghe hay lắm, hùng hồn cá tính lắm. Hồi làm phim cùng thấy họ sao mà thảm hại. Mình quản lý rất chặt mà vẫn còn phải lờ đi nhiều vụ vì quản ko xuể, thế mà vẫn bị trách vì đã ko để họ ăn hết mức họ có thể. Một cô bạn cùng đoàn còn có lần khuyên mình ?ocác anh ấy bảo mày dại lắm, bọn Úc chúng nó lắm tiền, lấy của chúng nó thế có đáng là bao, chúng nó làm xong chúng nó về, mày tốt với chúng nó chả để làm gì, tốt thì tốt với người VN đây này?. Nói thế thì mình có khóc ra tiếng mán hay ko

    nguồn
    http://blog.360.yahoo.com/blog-93RXrl0ydKizFtLH9.Gr96U-?cq=1&p=3356#comments
  2. poly

    poly Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/08/2001
    Bài viết:
    2.236
    Đã được thích:
    0
    Lề thói làm việc của nước mình dột từ trên dột xuống. Một cậu bạn làm trong ngành xây dựng có lần bảo ?obọn ăn hàng tỷ thì ko ai làm gì được, thằng công nhân lấy có bao xi măng thì kỷ luật lên kỷ luật xuống?. Mình thì nghĩ khác. Thằng có chức ăn được đến tiền tỷ thì ăn tiền tỷ, thằng công nhân chỉ ăn được đến tiền chục, tức là bao xi măng, thì cũng ăn tiền chục. Nào có ai chịu kém ai miếng nào.
    [​IMG]
    Mình hồi đó mới 22 tuổi, chưa tốt nghiệp đại học, chưa va chạm với đời mấy. Thế nên có nhiều chuyện cứ ớ ra ko thể tin nổi. Ví dụ, hàng ngày điều rất nhiều xe cho đoàn phim dùng, thường mình ko trực tiếp nói chuyện với tài xế mà chỉ gọi anh điều phối vận chuyển lên giao lịch. Cũng tin tưởng anh ấy vì thấy nhanh nhẹn, đúng giờ, nói chắc như đinh đóng cột. Thế mà một hôm, một xe tải từ Sài Gòn ra bị ách lại ngoài cửa ô vì lý do sao đó, gọi anh điều phối ko được, lái xe gọi thẳng lên văn phòng gặp chị G, chắc tưởng chị G phải thế nào chứ ko ngờ chị Giang mới có 22 tuổi trẻ gần nhất đoàn. Anh ấy than thở ?okhổ lắm chị ạ, mỗi chuyến Nam Bắc thế này anh C chỉ trả có 1tr rưỡi thôi, giờ lại còn bị công an phạt?. Mình ngớ hết cả người vì mỗi chuyến xe Nam Bắc mình thanh toán cho anh ấy 6tr, và mỗi tuần thì trên dưới chục chuyến. Giận quá, gọi anh ấy lên, anh ấy điệu bộ rất ngượng ngùng lí nhí và buổi chiều thì cầm hai phong bì tiền cực dày lên, hóa ra ngượng ngùng vì tưởng mình trách ăn dày thế mà ko chia cho mình một ít. Mình bảo ?oanh cầm lại tiền đi, em ko lấy, anh có ăn chênh lệch của lái xe thì cũng vừa phải thôi cho họ còn có thu nhập?. Nói thế ko hiểu anh ấy có động lòng trắc ẩn mà bớt ăn chặn của lái xe ko.
    [​IMG]
    Mình vẫn còn nhớ, một ngày quay bình thường, tự nhiên mình thấy sếp của Production, tức là sếp trực tiếp của mình, đùng đùng quay về văn phòng giữa giờ, theo sau là anh phụ trách diễn viên quần chúng mặt ngắn tũn. Sếp đuổi hết phiên dịch, lôi cổ mình vào ?otao muốn mày dịch cho tao?, rồi sếp gằn giọng với anh kia ?otao muốn mày trả lời tao tại sao mỗi diễn viên quần chúng chỉ được đúng một ổ bánh mỳ ăn trưa??. Khẩu phần ăn của đoàn là 17usd/người/bữa do khách sạn Metropole Sofitel cung cấp, thế mà qua tay anh ấy mỗi diễn viên quần chúng chỉ còn được một cái bánh mỳ, mình cũng ko còn nhớ là bánh mỳ không hay bánh mỳ pa tê. Nhìn con mụ già mắt long sòng sọc mặt ko giấu nổi vẻ khinh bỉ căm ghét, răng sít lại đay nghiến ?oa roll of bread?? còn anh kia bình thường rất phong độ, giờ mặt tái xanh mồ hôi lấm tấm trên râu tóc mà mình cũng nhột nhạt hết cả người. Dịch xong ra ngoài mình còn bị anh ấy bảo ?ocháu được tín nhiệm thế mà chả nói đỡ cho chú một câu?.
    [​IMG]
    Ở miền Nam cũng một vụ động trời như thế, diễn viên quần chúng được trả thù lao 500,000đ/ngày, qua tay anh phụ trách diễn viên quần chúng thì mỗi người chỉ còn 50,000đ. Mà đây là diễn viên quần chúng, chứ ko phải diễn viên phụ, tức là hàng trăm người mỗi lần. Anh chàng đó lần đó suýt bị kiện ra tòa. Lâu lâu đọc báo thấy hình như đã thành đại gia, hô một tiếng có khi bao em trẻ đẹp nhao đến xin chết hòng kiếm được một vai để đời.
    [​IMG]
    Phần Special Effect trong phim do một anh mình ko còn nhớ tên rất giỏi phụ trách. Anh này nghe đâu đã đoạt Oscar hay giải thưởng điện ảnh nào đó mà mình ko nhớ. Rất đẹp trai tài tử, hay lên văn phòng nói chuyện với mình sau giờ làm việc, thường hay trêu mình ?oYou are the trouble of the office?. Trợ lý của trợ lý của anh này là một chú người VN, hơn 60 tuổi, hom hem khắc khổ, lần nào lên chỗ mình lấy lương cũng rất khép nép rất thương. Mình còn nhớ một hôm, lúc đoàn đang quay trên Lương Sơn, chú ấy gọi điện cho mình ?~cháu ơi, chú đang ngồi trong lô cốt đây này, mưa, quần áo ướt hết rồi, rét lắm?, mình chưa kịp an ủi gì thì đã ?ocháu cho chú một thẻ điện thoại đi, điện thoại chú hết tiền?, trong khi đó mình vừa phát cho chú ấy một thẻ chỉ vài ngày trước dù thừa biết rằng đoàn đã ăn ở hết trên Lương Sơn rồi thì ở vị trí của chú ấy cũng chả có việc gì để mà gọi điện đi đâu. Mình tin chú này là người trung thực, nhưng thấy mọi người ăn kinh quá mình ko ăn cũng chả ai khen nên mới làm liều.
    [​IMG]
    Ha long Bay Giả
    Trong các đoàn phim nước ngoài vô duyên nhất là các anh công an văn hóa họa hoằn lắm mới thấy cắp cặp đen đến thăm quan văn phòng, nhưng lương vẫn nhận đầy đủ và mỗi lần lên văn phòng là một lần chìa ra một tập hóa đơn ăn uống nhậu nhẹt ở đâu đó, có khi mặt vẫn còn đo đỏ và hơi thở vẫn nồng nặc mùi bia rượu. Không có thì ko được, mà có thì họ cũng đâu có làm gì ngoài việc lĩnh lương. Phim 007 nói ở trên ko quay được là vì các bác sản xuất nước ngoài ko chịu tìm hiểu kỹ lề lối làm việc ở VN, vào thẳng Sài gòn xin quay. Các anh công an văn hóa ở Hà nội nổi cơn hờn dỗi, đào ra một loạt nào là 007 rất nhiều tập chống cộng, nào là VN làm gì có cái thứ chạy trên nóc nhà bắn súng ko hợp thuần phong mỹ tục, vv và vv. Tóm lại cắt luôn giấy phép, nhà sản xuất đã đưa trực thăng đạo cụ vào Sài gòn lại phải chạy vạy mãi mới đưa được trực thăng ra. 4 triệu đô la pre-production đi tong. Từ đó, tốn kém đến mấy phim nào cũng phải có một vài anh công an văn hóa ngồi làm cảnh, tiền lương và nhậu nhẹt cho các anh ấy kiểu gì cũng ko thể bằng tiền triệu làm phim.
    [​IMG]
    Welcome to Saigon , Mr Bond .
    nguồn
    http://blog.360.yahoo.com/blog-93RXrl0ydKizFtLH9.Gr96U-?cq=1&p=3362#comments

  3. englishwell

    englishwell Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/02/2009
    Bài viết:
    117
    Đã được thích:
    0
    Buồn quá, đọc thấy siêu chán, chẳng khác gì cái hồi Hội nghị APEC tổ chứcc ở nước mình. Lắm lúc em thấy người nước ngoài họ khinh bị dân mình không phải không có lý
  4. AnyButIpod

    AnyButIpod Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2008
    Bài viết:
    434
    Đã được thích:
    0
    blog này thiệt là "*********" , đọc hay ghê, he he
  5. thismyname11

    thismyname11 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/05/2007
    Bài viết:
    201
    Đã được thích:
    1
    Bác poly lại xách động quần trúng đi mần kách mệnh rồi. vote bác 5 cái hoa thị
  6. Zeniba

    Zeniba Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/06/2009
    Bài viết:
    49
    Đã được thích:
    0
    Hồi trước tình nguyện đi làm cộng tác viên giúp đoàn phi công đặc nhiệm Hội Nghị Apec này. Đội này chỉ có việc khi xảy ra khủng bố nên họ rất nhàn, toàn đi ăn đi shopping với họ.
    Đi đâu ăn mình cũng không quên chia tiền hoá đơn và nhắc cả cậu em sinh viên làm cùng. Nếu họ ăn cửa hàng đắt quá thì 2 đứa bảo nhau đi ăn riêng cho rẻ. Bọn họ cũng mời ăn nhưng mình toàn từ chối thế nên cậu kia cũng phải từ chối theo. Đi shopping cửa hàng tưởng mình là hướng dẫn viên toàn bảo chia 10% nếu giúp họ bán được hàng giá cao. Mình toàn bảo là thế bán rẻ cho họ đi rồi ko cần phải chia cho 2 đứa mình.
    Xong cậu sinh viên kia úp mở bảo, nhóm khác bọn nó toàn đi ăn uống hoành tráng cũng rồi bọn Mý nó trả tiền, với cả anh em mình cứ ăn chia thoải mái ngại gì. Mình bảo ngắn gọn, một vài chục vài trăm nghìn không làm anh em mình giàu được đâu, thế nên đừng để bọn họ coi thường người VN.
    Về sau kết thúc chuyến đi tiễn họ ra cửa sân bay thấy ông đội trưởng quay lại đưa mình cái phong bì trong có 100USD và vài dòng chữ cám ơn tới riêng mình ký tặng bởi cả đội.
    Chẳng hiểu sao cậu làm cùng không được họ cho, mình cũng ngại chẳng biết nói gì.
    Đây là một ví dụ đơn giản sống vô tư thật thà sẽ được đền đáp.
    Thôi thì người Việt Nam mình mà làm những việc để ng ta không coi là gì thì cũng vì nghèo quá đâm ra khổ thế thôi :(
    Được zeniba sửa chữa / chuyển vào 04:31 ngày 10/07/2009
  7. paper_hn

    paper_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/08/2004
    Bài viết:
    165
    Đã được thích:
    0
    Không phải lúc nào cũng được đền đáp bằng...100đô, bác ạ
    Nhưng thôi, sống thế cho nó thanh thản
  8. crazypennis

    crazypennis Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/06/2008
    Bài viết:
    465
    Đã được thích:
    0
    xin loi các bạn phim việt nam của mình đặc biệt là phim truyền hình xem như con kặk. phí tiền của nhân dân. fí cả thời lượng phát sóng. mãi mãi chỉ là nông dân thôi .nhấn mạnh là mấy cái phim truyền hình gần đây của mầy cái thằng đạo diễn đầu đất miền bắc làm về đề tài đương đại nói thật xem *** còn sướng hơn
  9. haynoivecuocdoi

    haynoivecuocdoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/01/2003
    Bài viết:
    2.000
    Đã được thích:
    0
    Nói hay quá. Xem cái kia thì chắc ăn là sướng hơn rồi
  10. ukyo265

    ukyo265 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/02/2008
    Bài viết:
    1.126
    Đã được thích:
    0
    Ôi, h mới đọc cái topic này của bác poly, sững sờ quá >.<
    Nhưng mà công nhận đọc khoái thiệt
    Biết bao h dân VN nhà miềng mới thoát khỏi cái lối sống này nhỉ ?

Chia sẻ trang này