1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Làm sao để chán đời?

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi matzay, 30/10/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. songhahs

    songhahs Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/06/2009
    Bài viết:
    1.747
    Đã được thích:
    4
    Bỗng rưng thấy trán à?
    Chỉ giúp anh cách để thấy đời đáng chán đê
  2. chauphixanh

    chauphixanh Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    07/04/2007
    Bài viết:
    108
    Đã được thích:
    0
    Đời đáng chán vì có những người muốn chán đời... Chẳng biết bạn này nói đùa hay nói thật?
  3. maybeU

    maybeU Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    5.175
    Đã được thích:
    1
    Hôm nọ mình quá tập trung vào chuyên môn (mải mê xác định danh tính và tìm hiểu xem loại hình thầy bà ở đây là TDTT hay "ế tự hào"), mà bỏ qua mất sự tàn nhẫn, gian trá của thầy trò nhà này. Không những tiết lộ bí mật cá nhân của mình (mẩy, ú), lại còn làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự hào về vẻ ngoài (mẩy, ú) đó bằng cách gọi mình là "bé" (dù biết thừa mình mẩy, ú). Hỏi còn sự độc địa nào hơn? .
    Nghiêm trọng hơn, các đối tượng này còn mắc tội "hối lộ bằng tiền giả". Có 10K VND mà chúng cũng tiếc rẻ, nhét tiền âm phủ cho mình, tạo tiền lệ xấu cho các chuyến vi hành của thanh tra về sau.
    Đúng là thời buổi đạo đức suy đồi, các giá trị đảo lộn hết cả.
    Nếu không thương tình tên thầy bà bị mát dây (đoán thế) và các học trò của hắn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều (thương quá), thì... sắp tới hẳn sẽ có một cái topic "Chán đời ơi, sao ta không thể chào mi?" rồi.
  4. nhim2015

    nhim2015 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2008
    Bài viết:
    1.195
    Đã được thích:
    0
    Chán nàm sao đc khi 1 nách mí em và Lâm gia trang thẳng tiến
  5. songhahs

    songhahs Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/06/2009
    Bài viết:
    1.747
    Đã được thích:
    4
    Oài, oan cho anh, oan oan oan....!!!
    Tối qua lúc gần 7h đi cùng mấy người ngang qua Chả Cá, tưởng đang ẹp ở đây nên ghé qua nhòm nhòm, hoá ra nhầm nhọt
    Sau đó đi sinh nhật một bé rồi sang Lâm Gia trang hát hò thui, chứ hổng có gì mờ ám nha nàng. Thề, hứa, bảo đảm....
    Dưng vẫn tiếc quá, cơ hội để cua 1 em trên Tâm sự tạm thời mất đi. Nỗi đau này biết bao giờ nguôi ngoai
  6. 8kenshin

    8kenshin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/08/2009
    Bài viết:
    370
    Đã được thích:
    0
    Em và SH xin lỗi chị nhím ạ
  7. nhim2015

    nhim2015 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/02/2008
    Bài viết:
    1.195
    Đã được thích:
    0
    Rạ vâng, hôm qua bọn em cũng làm cái vàng vàng 1 í ạ. Dưng bọn em làm cái vàng vàng 1 cả ngày cả đêm và đêm từng đêm cơ
    Vàng 2: chính thức bị cua lại
    Có ai khảo đâu mà đã xưng hả bé?
  8. matzay

    matzay Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    06/07/2009
    Bài viết:
    282
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay vô tình đọc lại đoạn đong nhau trong " Con gái thuỷ thần " của Nguyễn Huy Thiệp. Chết cười với ku zai làng tên Chương, tẩm ngẩm tầm ngầm mà gái xinh phê lòi mắt. Thế mới biết không cứ văn hay, hót dẻo gái mới thích....
    ....Cả lớp không ai thích tôi. Tôi làm m,ất điểm thi đua. Tôi lố bịch nữa. Cả lớp không ai ăn mặc như tôi. Họ mặc lối thị xã cả, đẹp thật, tôi cũng rất thích nhưng vì không tiền đành phải chịu. Tôi mặc quần nâu, áo xanh chứng sáo. Còn ăn, mọi người ăn chung, tôi nấu ăn riêng. Ăn chung có mức, tôi ăn tám, chín bát cơm một bữa, ngày ba bữa, mức nào chịu được.
    ở trong lớp, tôi ngồi một xó, tha hồ ngủ gật. Các thầy cô giáo chán nản, thôi hành hạ tôi, bài kiểm tra nào cũng cho điểm năm là điểm trung bình.
    Gần tan lớp học, trên bỗng cử cô Phượng về dạy môn kế toán. Cô Phượng học nước ngoài về, tính vui nhộn. Cô mặc quần bò, áo phông, áo bỏ trong quần, vai đeo túi, trông giống diễn viên điện ảnh.
    Trả bài kiểm tra, cô Phượng bỗng hỏi: "Ai tên là Chương ?" Tôi bảo: "Em đây". Cả lớp cười ồ, vì cô Phượng trẻ, chỉ bằng tuổi tôi. Cô Phượng nín cười, bảo: "Tôi không hiểu nổi bài viết của anh. Ðường lối kế toán của anh đặc biệt bí hiểm". Cả lớp lại cười. Cô Phượng bảo: "Hết giờ mời anh gặp tôi. Tôi sẽ giảng lại cho anh về các quy luật kinh tế".
    Hết giờ buổi chiều, tôi tìm cô Phượng. Người ta bảo cô vừa phóng xe máy ra sông. Tôi buồn rầu, khoác cái xắc cốt để sách vở, tiền nong, giấy tờ, bỏ đi lang thang.
    Loanh quanh thế nào, tôi vòng ra phía bờ sông, bỗng thấy cô Phượng đang ngồi một mình, bên cạnh có chiếc xe máy. Quang cảnh cũng hệt quê tôi, phía trước là sông, phía sau bãi mía.
    Tôi đến gần, thấy cô Phượng khóc, hai tay ôm mặt, bả vai rung rung. Tôi ấp úng chào. Cô Phượng giật mình, ngẩng lên thấy tôi, bèn giận giữ nói: "Cút đi, cái lũ đàn ông khốn kiếp các anh !" Tôi kinh hoàng ngơ ngác, chôn chân tại chỗ. Cô Phượng cầm dép ném vào mặt tôi. Dép cao gót, có đinh, tôi tránh không kịp, mặt bị chảy máu. Máu chảy nhiều quá, tôi ngồi thụp xuống, hoa cả mắt. Cô Phượng chạy lại, quỳ xuống, gỡ hai tay tôi, hốt hoảng: "Anh có sao không ? Trời ơi, sao tôi rồi dại thế này ?"
    Tôi xuống sông, vã nước rửa vết đau. Cô Phượng cứ loay hoay bên tôi, rối rít xin lỗi. Tôi cho cô Phượng xem những vết sẹo trên vai, trên tay mà bọn đô Thi đánh tôi. Tôi bảo: "Không sao cô ạ. Vết thương như thế có gì". Cô Phượng bảo: "Tôi xin lỗi anh. Tôi gặp chuyện buồn phiền quá. Tôi không kìm chế được mình".
    Cô Phượng lấy bánh mỳ, lấy chuối ép tôi ăn. Cô Phượng nói: "Anh tha thứ cho. Tôi yêu, tôi bị phản bội. tôi không chịu nổi. Nếu anh có yêu, anh mới hiểu". Tôi bảo: "Tôi chưa yêu. Nhưng tôi nghĩ nếu ai phản bội tình yêu thì xấu xa lắm". Cô Phượng cười đau đớn: "Anh chẳng hiểu gì, kẻ phản bội cũng là người tốt, có điều người ta không dám hy sinh".
    Cô Phượng ngồi, tay bó gối, trông vừa bé nhỏ, vừa bưồn, lại đẹp nữa. trong tôi trào lên cảm giác thương xót, tựa như thương xót chính em gái tôi.
    Cô Phượng bảo: "Tôi đã không đúng. Người ta không dám hy sinh vì tôi là phải. tôi là người con gái xấu xí phải không anh ?" Tôi lắc đầu, tôi nghĩ người nào yêu được cô Phượng thật là hạnh phúc. Tôi bảo cô: "Không phải đâu. Cô đẹp lắm". Cô Phượng cười. Cô cầm cái xắc cốt của tôi, đập đập: "Anh đựng cái gì trong này thế ?". Tôi ngượng ngập bảo: "Có sách vở, tiền nong, chứng minh thư, thẻ đoàn". Cô Phưoọng bảo: "Anh Chương này, nếu anh yêu, anh có dám hy sinh vì người yêu không ?" Tôi bối rối không biết trả lời ra sao. Cô Phượng bảo: "Thế này nhé: Nếu tôi yêu anh, anh có dám vứt cái túi này xuống dưới sông không ?" Tôi gật đầu. Cô Phượng bảo: "Anh vứt đi". Tôi đứng lên, cầm cái xắc cốt quẳng ra giữa sông. Cái xắc cốt chìm nghỉm. Cô Phượng ngạc nhiên, mặt tái đi: "Anh có dám phá tan cái hàng rào kia không ?" Tôi lẳng lặng đến hàng rào bao quanh bãi mía, co đứt dây thép gai, nhổ cọc sắt, uốn cong lại, vứt dưới chân cô.
    Cô Phượng bảo: "Anh lại đây". Cô ôm cổ tôi, hôn lên môi. Tôi đờ đẫn. Cô Phượng bảo cô rất sung sướng: "Anh biết không, thế mà tôi đã buồn phiền vì một tên đàn ông ích kỷ. Thật chẳng ra sao !" Cô Phượng lên xe máy phóng đi, quay lại bảo tôi: "Anh hãy quên những quy luật kinh tế chết tiệt ấy đi".
    Tôi sửng sốt. Cái hôn bất ngờ làm tôi ngây ngất. tôi thấy sung sướng. Cứ thế lội xuống sông, bơi sang bờ bên kia rồi lại bơi về. Trăng rất sáng, tôi thấy cuộc đời thật đẹp tuyệt vời.
    Sau hôm ấy, hai hôm sau giải tán lớp học. Cô Phượng không đến, nghe nói có việc phải đi Hà Nội. Tôi buồn rầu thu dọn đồ đạc, chào mọi người rồi đi về làng....
    Công nhận NHT viết tốt, zai làng ra zai làng, vừa chân chất mộc mạc vừa khùng khùng rất đáng yêu. Gái nó bảo vứt cái xắc cốt ( trong có thẻ Đoàn, chứng minh thư...may không có tờ polyme nào ) là vứt ngay, bảo nhổ cái cọc sắt cũng hùng hục làm theo mà không mở miệng đôi co. Dại gái vật

Chia sẻ trang này