1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Làm sao em biết Đời sống buồn tênh...

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi PsychoSeeSaw, 15/06/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. PsychoSeeSaw

    PsychoSeeSaw Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/01/2004
    Bài viết:
    39
    Đã được thích:
    0
    Làm sao em biết Đời sống buồn tênh...

    Tình Xa
    --- Trịnh Công Sơn ---



    Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
    Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây
    Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
    Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa...

    Khi bước chân ta về, đêm khuya nhìn đường phố,
    Thành phố hoang vu như một lần qua cuộc tình
    Làm sao em biết đời sống buồn tênh...

    Đôi khi ta lắng nghe ta,
    Nghe sóng âm u dội vào đời buốt giá
    Hồn ta gió cát phù du bay về...

    Đôi khi trên mái tình ta nghe những giọt mưa,
    Tình réo tình âm thầm,
    Sầu réo sầu bên bờ... vực sâu

    Còn thấy gì sáng mai đây thôi ta còn bạn bè
    Giọt rượu nào mãi chua cay trong tình vẫn u mê...
    Từ một ngày tình ta như núi rừng cúi đầu
    Ôi tiếng buồn rơi đều,
    nhìn lại mình đời đã xanh rêu....




    "Làm sao em biết đời sống buồn tênh...đôi khi ta lắng nghe ta..."

    Tôi thích nghe bài hát ấy vào những lúc ngoài trời đổ mưa. Những giai điệu cứ lững lờ đi trong cơn mưa. Có nỗi buồn, nỗi cô đơn nào tan nhè nhẹ trong tiếng mưa. Mảnh tình ướt át dường như chẳng thể giữ cho mình khỏi chênh vênh giữa rào rạt, xối xả những xúc cảm...nhưng chỉ độc một mình, biết san sẻ cùng ai? Cơn mưa lòng bắt nguồn từ trái tim bồi hồi, ấm nóng thương yêu...sao nhận về những giọt lạnh lùng, hắt hiu đến vậy....

    Trong đời ai chẳng mang theo mình những khoảng trống trái, những khoảnh khắc lạc lõng giữa thế nhân, những đêm dài thao thức tưởng chừng như bước lạc ra khỏi cuộc đời...Rồi lại tìm thấy mình ở một chốn khác, hoang vui, hiu quạnh. Cái chốn quá quen của nỗi cô đơn trong tâm khảm, nhưng dường như lúc nào cũng lạ lẫm, cũng bàng hoàng đối với một cõi lòng thổn thức thương yêu, đợi mong tri kỉ.
    Tôi như người nửa vội vã, nửa mỏi mệt, bàn chân nhỏ bé nửa như muốn chạy thật nhanh, nửa như muốn buông xuôi...lững đững bước qua tháng ngày, kiếm tìm điều gì đó cho riêng mình.Có lúc chợt dừng lại, chỉ chốc lát thôi... nhìn về quá khứ, về xa xôi kí ức để thấy những "ngày tháng" , "những cuộc tình" đã "ra đi" , đã "ra khơi" tới một nơi xa xăm nào đó. Trong phút giây, những hình bóng chợt lướt qua tâm trí, cũng giống như chính cái cách nó chạy vội vã qua cuộc đời ta , để lại những dấu chân khi mờ, khi tỏ. Có điều gì đó đã "bỏ ta đi". Là họ, những mối thương yêu từng gắn bó? Mà cũng có thể không phải họ. Có thể chỉ là những lầm tưởng đợi chờ, là những hi vọng của chính ta cứ vụt qua theo bước chân những người xa xưa ấy.

    Những lời ngọt ngào thề hẹn có lẽ thực sự cũng chỉ như những cơn mưa làm ướt manh tình ta một chốc, một thoáng. Rồi cũng ra đi theo những dòng sông, con suối, đổ về biển lớn. Giữa muôn trùng biển cả ấy, đâu còn biết giọt nước nào đã từng theo mưa rớt qua đời ta...? Tất cả lại tan biến, lại trở lại từ con số không.
    Ta như người đứng trên bờ vào một buổi hoàng hôn mờ mây, không thấy mặt trời, chỉ thấy những lăn tăn gợn sóng. Cảm hoài một điều gì đó rất mơ hồ, trăm con nước như trăm nõi nhớ ta gửi vào đời, đời gửi trả lại ta.
    Vẫn biết những cơn mưa đến rồi sẽ đi, vẫn biết những dòng sông hoài chảy mà không bao giờ ngừng lại. Ta vẫn đợi chờ. Bởi lòng ta không muốn cô đơn nữa hay bởi ta e để lỡ mất điều gì ta thực sự mỏi mong?

    Bước đi trong đêm, dưới ánh đèn phố không đủ soi rõ mọi vật, chỉ đủ thấy bốn bề hoang vu, vắng vẻ, ánh đèn màu ngả vàng chỉ đủ soi tỏ nỗi cô quạnh trong lòng người. Đã bao lần như thế, ta bước đi những bước trống tênh mà lòng như có sợi nhớ thương, cô đơn bủa vây. Có cảm giác như còn đợi mong ai đó, đến từ rất xa, rất xa...trong cuộc sống....

    "...Làm sao em biết đời sống buồn tênh....Đôi khi ta lắng nghe ta...nghe sóng âm u dội vào đời buốt giá, hồn ta gió cát phù du bay về..."

    Câu hát như "dội" vào lòng niềm xúc cảm mãnh liệt , dâng trào. Người nhạc sĩ như bàng hoàng trong nỗi cô đơn, lời hát như một lời thở than, lại cũng giống một lời tự vấn vô vọng, không ai nghe, không ai hiểu....Rồi lại chỉ mình ta với ta, mình "ta lắng nghe ta"
    Tôi rất thích câu hát ấy, bởi lẽ tôi bắt gặp ở nó một cảm xúc rất chân thật được bộc lộ tự nhiên. Cả cái cách người ca sĩ thể hiện câu hát ấy, cũng gây một sự xúc động trong tôi. Lời độc thoại_đối thoại "làm sao em biết đời sống buồn tênh..." được diễn tả thật nhẹ nhàng, tình cảm, khiến tôi lại có cảm giác nó còn giống như một lời trách thầm đối với ai đó, người tưởng chừng như đã là tri kỉ.
    Đoạn sau, giai điệu lên cao, nỗi lòng dân lên như con sóng, ngọn gió...nhưng vẫn buồn, vẫn quạnh hiu bởi "âm u", "buốt giá" ....Hoá ra tình ta như hạt cát khi lặng im, khi cuộn bay theo những làn cảm xúc mà cuộc đời mang đến.

    Có một lúc nào đó, ta lắng nghe tiếng mưa, chỉ thấy ồn ào, xối xả nhưng cũng có khi rả rích những hạt nhỏ nhoi. Có lẽ thứ thanh âm chỉ hơi động, nhẹ nhàng , âm thầm ấy còn làm cho người ta buồn hơn, còn làm cho trái tim ta bồi hồi hơn.
    Có cuộc tình nào, che chở người ta khỏi gió bão cuộc đời, ấp ủ người ta trong miên mạn hạnh phúc. Để rồi một ngày kia, trên mái tình ấy, ta lắng nghe những giọt mưa, khẽ khàng thôi, êm nhẹ thôi nhưng gợi biết bao nghĩ suy, trăn trở.
    Một mái hiên, một bờ vực, một cuộc tình....

    Những hoài niệm cũ khép lại là khi ta trở về với cuộc sống. Màn đêm qua đi , một ngày mới mở ra. Tình cũ là tình đã qua, giờ đã xa như đầu núi cuối rừng. Một sớm mai tỉnh giấc, mối ân tình đã tan biến, chỉ còn lại bạn bè.
    Giọt rượu nào còn nguyên vị chua cay. Cuộc tình nào đã cạn, ta vẫn còn say !

    Lại là những tiếng mưa rơi đều, ngày này tháng khác đêm rêu phong phủ kín đời ta.
  2. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
  3. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Một thời nào đó, ta đã từng ngâm ngợi bài hát này, trong suốt những lúc vui, lúc buồn, khi chờ, khi đợi, khi mong, khi ngóng...
    Ta tìm thấy ta, và tìm thấy người ấy, hai chúng ta, đều là nước mà không phải là nước, tưởng được gần nhau mà chưa bao giờ tới được với nhau, trọn vẹn với một lời ước hẹn: "Ơi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa..."
    Bức tranh sơn mài đầu tiên ta làm, hai tay ta mài miết mải, miết mải, sốt ruột, vội vã, rồi chững lại, rồi chầm chậm như đang chứng kiến niềm hy vọng bỏ đi, để lộ ra những hạt mưa nhỏ và hai dòng nước. Bức tranh từ chữ, có tên: "Ơi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa..."
    Khi ta ngồi một mình trong quán rượu, một ngày mưa, để gió táp vào mành mành những giọt nước xao xác và chân cố kéo đến bậc cửa gỗ cho mưa chạm đến, ta hát: "Ơi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa..."
    Vẫn còn hy vọng.
    Còn hy vọng không?
    Còn hy vọng...
    Buổi tối cuối cùng của hy vọng, Khánh Ly ngồi ở chỗ đó, tóc đổ dài cùng đôi mắt hun hút buồn, bảo: "Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ", ta đáp lại "Ơi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa..." Nhưng Khánh Ly lại nói: "Làm sao em biết, đời sống buồn tênh"...
    Sau ngày - hy - vọng - cuối - cùng, ta treo "Ơi những dòng sông nhỏ, lời hẹn thề là những cơn mưa" lên bức tường màu trắng, phía dưới của chiếc đồng hồ - Thời gian...
  4. small_heart

    small_heart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/10/2003
    Bài viết:
    142
    Đã được thích:
    0
    Đôi lúc cuộc sống thật buồn, hay ít nhất cũng có người cho là như thế.....khi bước chân ta về, đêm khuya nhìn đường phố..thành phố hoang vu như một lần qua cuộc tình..

    Cố gắng chốn tránh thực tại và gặm nhấm nỗi buồn, bằng cà phê và sự cô đơn, đêm về mới tự hỏi sao ta cứ phải thức, ý nghĩ cứ phải miên man đến một vài người..Quay ra trách cô em pha cà phê rằng sao không cho thêm sữa,ghét cả những người thích thứ nước đen thui mà chẳng cần đường...nhắm mắt thôi,ghét nhiều đến sáng mất.
  5. ngochikien

    ngochikien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    0
    Hỏi lại chính câu hỏi ấy: Làm sao em biết, đời sống buồn tênh?
  6. Soi_Dong_Hoang_new

    Soi_Dong_Hoang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    Khẳng định lại chính câu ấy : Làm sao em biết đời sống buồn tênh !
  7. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    Lắt léo vì câu nói ấy: Làm! Sao em biết? Đời sống buồn tênh!

Chia sẻ trang này