1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Làm thế nào để được yêu ?

Chủ đề trong 'Tình bạn - Tình yêu' bởi Victory121212, 12/02/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Victory121212

    Victory121212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2006
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0
    Làm thế nào để được yêu ?

    Làm thế nào khi yêu một người đơn phương mà người đó lại chỉ coi mình là bạn,và lại đang yêu thầm ( đơn phương ) người bạn thân nhất của mình ( người đó ko yêu lại )
  2. Victory121212

    Victory121212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2006
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0
    Do lỗi này nên cháu ko thể sửa bài đầu,mong mod del bài đó đi,đây mới chính là bài tâm sự của cháu ( phàn dưới )
    ADODB.Field error ''''800a0bcd''''
    Either BOF or EOF is True, or the current record has been deleted. Requested operation requires a current record.
    /forum/post.asp, line 230
    Câu chuyện bắt đầu từ năm cháu học 7,cháu là một học sinh giỏi của một trường có tiếng trong thành phố Hà Nội,bạn bè cháu cũng có rất nhiều,nhưng cháu không có một người bạn nào thân thực sự cả,cháu cũng chẳng biết lí do vì sao nữa,có thể do lúc đó cháu hơi ít tiếp xúc với bạn bè trong lớp,và cũng không đi chơi với các bạn trong lớp khi các bạn ấy tổ chức đi chơi riêng bao giờ,nên dần dần các bạn ấy có từng hội riêng chơi rất thân với nhau,còn bản thân cháu cũng chỉ là ?oChung chung?,không có một người bạn thân thiết đặc biệt nào cả. Nhưng câu chuyện của cháu không phải bắt đầu ở chỗ đấy.Số là,đến cuối năm lớp 7,khi mà cháu đã mạnh dạn gọi điện đến nhà các bạn để hỏi bài,trao đổi học tập,,,nhiều hơn thì cháu cũng đã có được vài người bạn thân.Trong những người bạn thân đó của cháu,người thân với cháu hơn cả là bạn Hoàng Dũng,khi cháu gọi điện hỏi thăm bài tập,bạn trả lời rất tận tình,khi cháu hỏi việc trên lớp,bạn trả lời rành mạch,thậm chí khi cháu cậy nhờ các bài toán rất khó,bạn cũng giải giúp cháu,vì vậy,cháu rất quý và trở nên thân thiết với Dũng,cả lớp cháu ai cũng biết chuyện này. Tuy nhiên Dũng có cái máu ăn thua thì không phải ai cũng biết,trong một lần thi học kì Địa của học kì II lớp 7,cháu và bạn có một câu sai ?oGần như nhau?,tức là trả lời thì khác nhưng đại ý sai thì giống nhau,kết quả là cháu được 9,25 còn Dũng được 8,75;theo luật làm tròn thì đều là 9 cả.Nhưng Dũng không chịu,sau khi xem xét rất kĩ,Dũng đưa bài lên kiện bằng được cô,ban đầu,cô giáo cũng méo mặt bởi ?osửa thì chẳng ích gì?,nhưng với thái độ kiên quyết và mềm dẻo,Dũng bắt cô hạ điểm của cháu còn 8,75.Thực tế thì cháu cũng chẳng thiệt hại gì,nên cũng không để bụng chuyện đó. Nhưng cái sự ghen tức thì không phải đến đó là hết đát,nhờ có sự giúp đỡ của các bạn khác,tất nhiên cả của Dũng,cháu vươn từ thứ 7 lên thứ 3 lớp,đứng ngay sau Dũng,khi đó,ngoài mặt Dũng luôn nói ?oÔng là bạn thân nhất của tôi?,nhưng trong cuộc thì ngấm ngầm đặt bẫy cháu,khi cháu hỏi bài tập hôm nay có gì (hôm đó cháu nghỉ ốm) ,và bảo bạn lấy vở ra xem rõ ràng,bạn chỉ cho cháu ngay bài tập của ...bài chưa học tới,cháu bảo bạn xem kĩ có phải không,bạn nói chắc chắn mà,sự việc tiếp diễn mấy lần,cháu hỏi bạn tại sao làm thế,bạn vẫn khăng khăng là mình nhầm,có sự đâu lại nhầm tới chục lần. Cháu gọi đến hỏi bài tập,với tài năng của học sinh thứ 2 lớp,bạn dễ dàng giải được trên lớp và cho các bạn xung quanh,nhưng câu chuyện này xoay quanh cháu,chính những bài tập đấy,tối hôm trước cháu không giải được,hỏi bài bạn ấy,bạn ấy bảo ?oKhông biết,không rõ,khó lắm?.Nhưng trên lớp,bạn vẫn lên bảng giải dễ dàng,chẳng biết do lỡ mồm hay do có chủ ý,một lần,cháu tình cờ nghe bạn nói đã làm xong toàn bộ đề cương toán,tối đó cháu hỏi ngày mai có thể nhờ chỉ hộ bài toán được không,bạn tỉnh bơ :?Tôi còn chưa làm được bài nào đây này,bài khó lắm,chắc đến sát ngày mới giải xong?. Nhưng chiêu này thì cũng không quái,bằng việc bạn nhắc bài sai cho cháu,dẫn đến việc cháu giải sai bài toán,bị điểm kém,bạn vẫn tỉnh bơ,giải thích là nhầm,nhầm với cháu nhưng bạn lại đúng hoàn toàn,lại chỉ cho người bạn khác đúng hoàn toàn. Cháu đã nhiều lần tự kiểm điểm lại bản thân xem có chỗ nào để bạn giận,nhưng quả là không thấy,có gì hay,cháu chia sẻ với bạn,có tin mới,cháu báo cho bạn đầu tiên,có cái gì trong lớp thì cháu cũng ưu tiên phần bạn,...cháu coi bạn là một người đặc biệt,nên cái gì cũng tin tưởng.Bạn cũng ngoài mặt khẳng định cháu là bạn thân nhất của bạn nhiều lần,nhưng có lần,cháu nghe một người bạn khác nói ?oÔng với Dũng lạ nhỉ,hồi hôm thằng Dũng bảo ông chỉ là thằng bám váy đàn bà,chẳng làm nên tích sự gì?,cháu lựa một dịp để dò hỏi thực hư,nhưng Dũng chối,thực ra cháu cũng không giận. Nhiều lần cháu hỏi Dũng tại sao lại nói dối,thì vẫn nhận được câu trả lời ?oTôi nhầm mà? và sự ậm ừ khiến cháu không thể hỏi cho ra nhẽ. Cái đáng giận nhất có lẽ là chuyện,Dũng không thèm nghe điện từ cháu nữa,mỗi khi cháu nhờ việc gì mà Dũng không muốn làm,Dũng đều nhắn em khi nào anh Quân gọi đến thì bảo đi vắng,ban đầu cháu tin thật,về sau mới biết được sự thật là bạn tiếp chuyện tất cả,trừ cháu,tại sao chứ nhỉ ?
    Chính vì lí do đấy mà suốt năm lớp 8 và lớp 9,cháu luôn đứng thứ 3 lớp nên luôn nhận sự ?ochăm sóc đặc biệt? ấy,quãng thời gian ôn thi lên cấp 3,cháu không có sự giúp đỡ của bạn,vì ôn thi cấp 3 cũng như quãng thời gian học lớp 9,cháu luyện toàn bài khó,không cậy nhờ làm sao được,mà cháu lại đứng thứ 3 lớp,chỉ có thể nhờ người hơn cháu thôi,thì phải làm thế nào,may mà cháu cũng thân với bạn đứng đầu lớp,nên cũng nhận được sự giúp đỡ. Cuối vùng,sau thời gian ôn luyện vất vả,cháu thừa điểm đỗ vào một trường có tiếng khác-Thăng Long.Dũng cũng đỗ vào,nhưng học khác lớp cháu,lên cấp 3,cháu cũng có được nhiều người bạn thân đến với cháu,nhưng cháu vẫn quý người bạn thân đầu tiên nhất,nên vẫn hay gọi đến nói chuyện,chỉ có điều nói chuyện phiếm thì hào hứng,còn về bài tập thì không có chuyện đó ,chẳng bao giờ bạn ấy chịu giảng giúp,cứ lăm le cúp máy,giọng trả lời thì nhát gừng, cũng có phải cháu ngày nào cũng đi nhờ đâu chứ,có bài khó thì mới nhờ,có khi cả 2 tháng mới cần một lần,nhưng kết quả thì vẫn vậy... Cháu đã có nhiều bạn,cháu hoàn toàn có thể không nhờ vả bạn ấy nữa,nhưng vốn là người sâu sắc,cháu muốn cô chú giúp cháu chia sẻ,cháu có nên kết thúc tình bạn này,hay tìm cách giải quyết nào khác để đem lại kết quả như những ngày đầu tiên ?Cô chú giúp cháu lần này nhé,cháu biết cháu không nghiêm trọng như các chương trình phát sóng trên đài,nhưng cứ với ý nghĩ tin bạn như thế này,có thể sẽ có ngày cháu tiếp tục nhận được những bài giải sai nữa,hay những thông tin sai lệch khác.Kết thúc tình bạn có phải chăng là cách giải quyết tốt nhất khi hai bên không còn liên hệ gì nữa để khỏi làm phiền giờ giấc của nhau. Cháu mong hồi âm của cô chú,cũng như đã đắn đó rất lâu khi quyết định viết lá thư này,mong cô chú để tâm khuyên cháu đôi lời,cháu cảm ơn cô chú nhiều.
    Thực sự thì việc tiếp tục hay không tiếp tục mối quan hệ này chính là điều nan giải nhất,em không có ý sẽ tiếp xúc với bạn theo kiểu xã giao,bởi nếu thực sự có thể giúp bạn ấy trở lại thời xưa thì đây là thành công lớn,bởi em rất cần bạn trong trường hợp không có người giúp đỡ trong công vịệc,hơn nữa,việc sử dụng liên tục sự nhờ vả với 1 người bạn có thể sẽ bị người đó xem là mình không làm gì,suốt ngày nhờ vả.và khiến người đó khó chịu .không giúp nữa.Do đó có thêm một người bạn là có thêm sự lựa chọn,bởi hiện nay em chỉ còn 2 người có thể giúp đỡ em ( Vì vịêc học của em ở trình độ cao ),tuy nhiên,nếu kết thúc tình bạn này thì cũng là điều tất yếu nếu em không có cách để người bạn này trở lại như xưa,đồng thời tránh những thiệt hại,do đó em đang thực sự phân vân,Tâm sự bạn trẻ thử nêu 2 con đường giữa chơi và không chơi,em sẽ có thể lựa chọn dễ hơn khi nhận ra kết cục có thể nhận được ? Bởi vì nói nhiều cũng không ổn,nói chuyện phiếm chỉ để khi rỗi,chứ trong năm học đâu có rảnh ngoài việc học,vả nếu nói nhiều,có thể bạn sẽ tiếp tục không nghe em nói nữa ? (như đã không làm giúp em bất cứ điều gì ),do đó,việc dành thời gian tán gẫu là điều em không muốn tiếp tục,vả bạn có chăng đang lắng nghe mỗi khi em nói,nói là hợp,nhưng có chăng bạn để câu chuyện của em vào tai,hay em đang ngồi độc thoại để ngồi nghe bạn "Ừ,hay nhỉ","Rồi sao nữa",trong khi bạn chẳng kể gì với em,cố bưng bít từ chuyện trên lớp đến trong nhà,vẫn cái cách đã không giúp đỡ em mà lại giúp người khác,có chăng em chỉ là ông Tám,nói cho chính mình nghe ? Em đã nghĩ kĩ,và nhận ra em ngồi kể chuyện,còn bạn ngồi vẽ thêm,đó không gọi là hợp được,mà là em đang nghe người khác tán đồng kiểu xu nịnh ?! Vậy đứng vào hoàn cảnh của em,Tâm sự bạn trẻ sẽ làm gì,đó là điều em muốn hỏi,bởi em không thể trả lời khi đang phân vân câu hỏi :Tiếp hay không tiếp,em sẽ nghe cả hai để lựa chọn 1 ,do đó,hãy cho em một lời khuyên,nếu mắc vào hoàn cảnh như em,thì sẽ làm gì ?
    ( Xin phép được sử dụng ?oEM? để xưng hô ) Không phải là ngẫu nhiên em có được vị trí thứ 3 lớp,thực ra hồi cuối lớp 7,em cũng chỉ là một học sinh giỏi đơn thuần,không muốn tiến cũng chẳng muốn lùi,tuy nhiên có một chuyện xảy ra mà em đã hòan toàn thay đổi bản thân mình : Cuối lớp 7 em có một cô bạn nữ,ừ thì cứ coi là bạn cho đến khi chuyện xảy ra đi.Hồi đó,Phương ( tên bạn nữ ) và Dũng là hai người bạn nam và nữ thân nhất của em,tuy nhiên Dũng hồi đó vẫn còn tốt với em,vẫn còn giúp đỡ em nhiều,còn Phương thì không,Phương cũng chỉ là người để em nói chuyện giải trí trên lớp là cùng chứ chẳng giúp đỡ em nhiều,nhưng mà ngồi gần,thỉnh thoảng cho mượn quyển vở,quyển sách,đối xử tốt với Phương thì em cũng quý Phương thật,nhưng Phương ( và kể cả Dũng ) cũng thường săm soi điểm số của em ,lúc đầu em không thấy gì,nhưng sau dần thấy lạ :? Cậu xem điểm tớ làm gì ? ?o,?Để biết thôi mà ?o,em cũng không bận tâm . Nhưng không có việc chắc cũng chẳng săm soi làm gì,mà nếu ?osố? em còn đen thì chắc vẫn giữ được một người bạn tồi,mà ?oông trời? lại là người giúp sức.Trong đợt thi chất lượng cuối học kì II lớp 7,BGH trường chấm điểm thi làm 2 đợt,đợt đầu tiên em được 34.5/40 và Phương được 33.5/40 nhưng khi chấm lại thì điểm số là 34 và 34.5 . Như vậy là Phương hơn bởi người ta chấm thi làm mấy lần thì cũng chỉ lấy kết quả cuối cùng . Nhưng lạ thay là nhà trường không cho in kết quả đợt 2 trong dịp tổng kết lớp ,không rõ là do không kịp in kết quả lần 2 hay bất ngờ phát hiện lần 1 có sai sót nên chấm lại lần 2 cho chính xác,do đó chỉ có giấy điểm thi kết quả đợt 1 phát cho cả lớp,kèm lời đọc kết quả đợt 2 từ cô giáo và lời hứa sẽ in kết quả đợt 2 trong dịp họp phụ huynh.Nhưng nghe xong thì cô vừa ra khỏi lớp,Phương đã khóc như mưa,khóc không cầm nước mắt và em đã ngồi ( cùng Dũng ) là 2 người duy nhất ngồi dỗ Phương trước khi nghe được câu trả lời làm em nóng máu . ?oTại sao Phương khóc ??,? Cậu chẳng là cái thá gì,dù kết quả chấm điểm có thế nào thì tớ cũng phải hơn cậu,tớ thực sự nhục khi có một tờ giấy in điểm kém hơn cậu?,em ngạc nhiên ?oKết quả đợt 2 mới là kết quả chính xác,điểm đợt 1 sai mà ??,?Dù là kết quả đợt 1 sai thế nào kệ xác cả lớp,nhưng điểm cậu hơn tớ là điều không thể chấp nhận được,ông trời thật bất công,sao lại để một thằng ngu qua mặt tớ nhỉ,từ khi gặp cậu và biết cậu,tớ đã tin chắc suốt đời cậu không bao giờ hơn tớ,tớ không thấy cái gì nhục nhã hơn thế nữa?,đến lúc này em giật mình,người đâu mà danh vọng quá vậy,và em lại nghĩ ?oHay là mình không biết dỗ?,không,không thể như thế được,không có chuyện 2 người đứng cạnh mà chỉ công kích có một người,lời nói của người đang trong sự ấm ức nhưng không điên thì chắc chắn là lời nói thật.Vậy đấy, ( lúc đấy em cũng có máu nóng ) nên em tự nhủ ?o Nó cho rằng mình mãi chỉ là thằng đứng sau nó,mãi không ngóc đầu lên được,để rồi đấy cho biết ?o . Nói thêm là sau ?obuổi tiệc lệ? đó thì Phương trở mặt với em thật,mặt thì lúc nào cũng vênh váo,nhìn thấy em thì em ?oChào Phương?,còn Phương ?oThằng điên?.Có ai chào để được nghe chửi,thà rằng im lặng còn hơn,nhưng im lặng thì lại vô tình quá,cái tôi của em hình như là vậy,trọng tình trọng nghĩa quá . Thế là suốt hồi lớp 8 ,em và Dũng bàn nhau kế hoạch lật đổ Thu Phương (Cục diện khi đó là : Duy Tùng-Bạn em trước và sau khi em có quan hệ tốt với Dũng ?"số 1,Dũng-số 2,Phương Linh-cạ cứng của Thu Phương-số 3,Thu Phương-số 4,và em là số 5 ! ).Thực ra có lẽ cũng chỉ em là ngồi lảm nhảm với chính mình chứ Dũng cũng chỉ nghe đơn thuần rồi tôi hứa,tôi đảm bảo....Tiếp đến là chuyện lao vào học,đúng là học vì cái gì đấy thì cũng chẳng hay ho gì nhưng thỉnh thoảng có động lực nào đó thúc đẩy mình cố gắng thì chắc không sai ?! Trong quá trình đó,Dũng giúp đỡ em rất nhiều,tuy nhiên có lẽ từ đó Dũng cũng nhận ra em ...thông minh đến nguy hiểm.Lớp 8 là năm đầu tiên học Hóa,và em thì ?ovô tình? lại có điểm phảy cao nhất lớp dù Dũng đi học lò này lò nọ.Thế là đôi khi Dũng ức,bảo em hay là thôi vụ Thu Phương đi,mệt lắm.Nhưng em thì vẫn một phải hai cần,nhất thiết phải hơn được Phương. Quãng thời gian học kì I quả thực khó khăn,sau khi nhận ra em đang cố gắng,Phương cũng thừa sống thiếu chết giữ được cái vị trí của mình,kết thúc học kì I,em và bạn đã bằng vai phải lứa,cùng hạng 4 .Nhưng em thì vẫn trách Dũng rất nhiều khi vài...chục lần chẳng rõ vô tình hay cố ý Dũng đã chỉ dẫn bài,nhắc....sai cho em làm em mất vài điểm số rất quan trọng. Một hôm Dũng về nhà cùng em,trên đường về nhà,em bất ngờ phát hiện ruột gan mình bị Dũng lột trắng cả,những cử chỉ,những câu nói quen thuộc của em,?Chào ông,tôi về?...v.v.v...
    Được Victory121212 sửa chữa / chuyển vào 10:37 ngày 12/02/2009
  3. Victory121212

    Victory121212 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/07/2006
    Bài viết:
    58
    Đã được thích:
    0
    Bài viết dài hơn 20000 kí tự,xin phép cắt bớt,cảm ơn diễn đàn
    đều đã bị Dũng biết hết,Dũng đố em đoán Dũng sẽ nói gì,hay sẽ làm gì,em đoán sai,Dũng nói ?oÔng không bao giờ hiểu được tôi đâu?.Em cũng hơi lạ,bạn bè mà không biết nhau thì có gọi là bạn bè,sao Dũng lại nói thế,có phải không cho mình là bạn ? Nhưng quả Dũng đã biết toàn bộ các câu nói của em ( Lúc đó Dũng nói ?oTôi thử nói tất cả những lời ông định nói nhé,bắt đầu này:Chào ông,tôi về?,em ngạc nhiên,định nói đúng cái câu Dũng nói tiếp ?oSao ông biết??.....rồi một tràng dài những câu em định nói ! ),đó là lần duy nhất để em căn cứ có cơ sở một chút rằng Dũng không muốn chia sẻ hết tình bạn với em. Nhưng cuộc chiến vẫn tiếp diễn nên em lúc đó chẳng để ý nhiều,để tiện đường,và biết Phương Linh cũng chẳng có chí tiến thủ trừ việc học giỏi đơn thuần nên mới đứng cao,và quá biết nếu là bạn thân thì ?ođá? nó cũng chẳng sao,nó chắc chắn không phàn nàn gì.Phương tìm cách hãm Phương Linh lại để leo lên thứ 3,lúc đó là gần cuối lớp 8,nhưng với nỗ lực của mình,lại có sự trợ giúp đắc lực của Tùng và Dũng (Ban đầu thì Dũng giúp hơn Tùng,càng về sau càng ít hơn nhưng em cũng không nhận rõ),kết thúc lớp 8,em hoàn thành cái kết mà em cho là đẹp,cái kết có hậu mà em đã trăm lần vẽ ra cho Dũng và Tùng,cái bối cảnh ?oT Tam quốc hùng cứ? ,với Tùng là số 1,Dũng là số 2 ,em là số 3 . Và cái Tam quốc ấy đã thành sự thật trước sự nguyền rủa ngay trong lễ trao giải học sinh xuất sắc của Thu Phương ( Em là học sinh số 3 đạt 9.0,và 3 người đầu trên 9 phảy,nguyên tắc là học sinh giỏi trên 9 phảy thì gọi là học sinh xuất sắc và trao giải riêng ) . Chẳng biết có phải là vô tình,nhưng với sự ghen tức và lòng thù hận đó của Phương,dù biết mình cũng ít nhiều hiếu thắng,nhưng em cho thế là đáng lắm,đó là cái kết có hậu vậy và do Phương đã ghét mình ra mặt sẵn rồi nên cũng chẳng cần nối lại cái tình bạn với một người danh lợi như vậy. Cũng từ đó Dũng có các biểu hiện như lá thư trước,ông em là một kẻ trợ giúp đắc lực khi nghe điện......nhưng đơn giản để biết mình bị lừa,em sang nhà Hoàng Anh,bạn cùng lớp để gọi cho Dũng,ông em Dũng không có nhà,nhưng khi Hoàng Anh gọi thì được,trời ơi điện thoại nó có 2 máy,nó nghe ?oAlô? của ai rồi ra hiệu cho em nó nói đây mà,..... Cái tính mà bọn em gọi Dũng là ?oKẹt sỉ? cũng xuất phát từ đó,Dũng đi chơi với mọi người,mà nếu có đi thì không chi gì cả,thế là đi chơi cứ phải bao Dũng từ A đến Z có khi mất hơn chục ngàn.Mà em và nhiều bạn biết được,bạn kần nào đi chơi cũng xin tiền bố mẹ,rồi lại bắt bạn bè chi để lấp đầy túi riêng,ví của Dũng có người nói có tới tiền triệu,nhưng chắc không phải thì cũng....gần như thế vì khi bạn bè yêu cầu trả tiền,Dũng bảo không có,tờ tiền nào dù là 500 cũng là ... tiền học,có lần Dũng nói thẳng :?Đây là tiền riêng của tôi?.?Trời ơi,đi chơi mà ông không chi tiền,ông để ngắm à? Hoàng Anh hỏi,nhưng Dũng kiên quyết thì ai theo đòi làm gì,bạn bè chứ có phải chủ nợ đâu,vậy là tiền trong túi bạn bè cứ rơi đều còn Dũng thì cứ lấp đầy túi tiền,một lần nghe mẹ bạn bảo,?Thằng đó luôn có 200.000 để tiêu khi có chuyện khẩn,nếu cần thì cho thêm,nhưng mỗi khi đếm ra thì không thấy hụt đi mà lại tăng thêm,thậm chkhông thấy hụt đi mà lại tăng thêm,thậm chí có lần bác thấy 4 tờ 500.000,nó tiết kiệm giỏi thế đấy cháu ạ,nhưng thôi tiền quà sáng và tiền đi chơi,đòi lại nó làm gì?.Em chỉ ngồi im,chẳng lẽ lại nói vì cái túi của nó mà bạn bè nhiều phen cháy túi. Mà Dũng thì cũng có bao giờ mua đồ ăn sáng đâu cơ chứ,cái tính kẹt sỉ chẳng hiểu từ đâu ra,thành thử toàn đi ăn ké của em,ừ thì cũng có chết ai đâu,mình cũng chẳng phải hẹp hòi gì,lâu dần thành quen,bạn bè bảo để nó yên xem nào,sao ông cứ chen vô thế,em bảo thôi,dù sao cũng là bạn bè . Nhưng mà cái sự kẹt sỉ đấy thì còn đến bây giờ,những buổi đi chơi,gặp mặt,họp lớp thì người khác đều phải chi tiền cho cậu,nhất là mấy người bạn thân cỡ em....túi thì đầy ra mà không chịu chi,chỉ lo vun vén cho mình,có chăng nên tiếp tục với loại người này ? Mà họp lớp được với cậu chàng có khi lại may,nhà bạn nào ở xa thì các bạn cắt cử những người thân đến để nhắc,thế là bạn bè toàn gọi Dũng để nhắn em đi họp lớp,Dũng nói thẳng tưng :?Kệ thằng đấy?.Cả lớp ngỡ ông đùa,nhưng nào ai biết rõ cái mặt trái của Dũng ngoài các ông bạn thân,nên khi sự việc vỡ lở 2 lần,ai cũng chỉ bảo,thôi kệ,lần sau cử thằng khác đến,hôm nay không họp cũng có chết người đâu ?! Đó là những ngày hè vừa rồi. Từ đó em nhớ lại chuyện cũ,một lần em đi học ở lớp học thêm,sau đó nghỉ hẳn,giáo viên ở đó viết giấy nhờ Dũng đưa em để em đến đóng tiền,vậy là Dũng ..cầm tờ giấy luôn ,cũng không nói với em câu gì,sau đó vì đây là lớp học thêm của đội tuyển quận nên tin em không đóng tiền được báo về trường,em nhận được vài lời khiển trách mà không nói được lời nào,nào ai biết phải đóng gì đâu,tiền học về sau mới có thông báo phải nộp cơ mà vả em đã chuyển đội tuyển rồi ,còn ông bạn nhân vật chính chẳng hiểu sao có chứng cứ rành rành ra đấy,mà vẫn không bị sờ gáy ?! Em có hỏi tại sao bạn làm vậy,bạn chỉ ?oTôi quên?,cái điệp khúc này nhiều người nghe đã quá nhàm .Dũng thường xuyên mượn những gì mà cậu thấy hay ho,nhưng thường một đi không giả,bạn bè cũng ít đòi ít đòi khi chưa cần đến,vì nghĩ mình còn gặp nó,lo gì ! Nhận được tâm sự bạn trẻ,em rất vui,đây có lẽ là tất cả những gì về người bạn này em muốn chia sẻ,nhưng tính em quý bạn,đâu dễ gì quên được một trong những người giúp em tăng thứ bậc ?Hay lúc đó em đã quá nông nổi nên mong muốn tiến thủ tăng? Vả lại,nếu các bạn thân khác vì một lí do nào đó không thể giúp em khi gặp bài khó,em chẳng lẽ không nhờ đến Dũng bằng cách nào đó ? Nhiều lúc em cũng nghĩ nên hạn chế việc tiếp xúc như Tâm sự bạn trẻ gợi ý,nhưng cùng lắm 1,2 tháng em lại muốn gặp bạn để nói chuyện,..rồi lại thỉnh thoảng nhờ bài tập để nhận thêm những cú lừa mới,nhưng có lẽ đã thành lệ từ hồi em thân nên giờ muốn bỏ cũng khó . Tâm sự bạn trẻ nghĩ thế nào về người bạn này,đây là tuýp người ra sao ? Em có thể làm gì bây giờ ? Em có sai ở đâu chăng ? Nếu được,em có nên cố gắng để cách ly với cậu bạn này ?.
  4. njfesto89

    njfesto89 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/01/2008
    Bài viết:
    891
    Đã được thích:
    2
    ơ mình cũng tên là Dũng nè
  5. cuongdh89

    cuongdh89 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/11/2008
    Bài viết:
    260
    Đã được thích:
    0
    Chỉ biết nói câu rất đơn giản là " Dài quá ngại đọc"
  6. dunghp123

    dunghp123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/04/2006
    Bài viết:
    3.598
    Đã được thích:
    0
    Không dài vì quá dài....đọc được đoạn đầu thôi, nhưng thấy chả giống bạn thân tí nào cả, mình mà đã ko nhờ vả được tới lần thứ 2 thì sau đó mình đeck thèm....chủ topic đang chơi với bè chứ ko phải bạn thân rồi.
  7. conongdatinh

    conongdatinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/03/2007
    Bài viết:
    3.355
    Đã được thích:
    0
    một câu hỏi : em bao nhiêu tuổi rùi
    em còn trẻ lắm , tất cả các tình cảm mà em trải qua nó chỉ là những rung động trẻ con đầu đời thui , đừng để ý
    sau này lớn lên em sẽ hiểu hết
    chú tâm vào học hành đi
    còn câu chuyện của em thì anh đọc được đoạn đầu dài ngoằng thì hoa mắt chóng mặt quá
    nghe anh đi , học hành là trên hết em ạ, kẻo trụ hạng cũng khó chứ ko phải là đứng vị trí đó mãi được đâu
  8. tungls84

    tungls84 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/09/2006
    Bài viết:
    830
    Đã được thích:
    0
    nhìn cái bài dài quá ko muốn đọc
  9. trunghq

    trunghq Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2005
    Bài viết:
    2.416
    Đã được thích:
    0
    Trước khi mày post tiếp, anh bảo mày làm mấy cái này:
    1. Mày cắt hộ mọi người mấy đoạn cháu học giỏi, nó học giỏi, cháu học đứng thứ thế này thế nọ. Cháu giỏi lắm nên sợ cháu chả cần tư vấn gì đâu.
    2. Hành văn là 1 việc cực kì quan trọng khi muốn người khác đọc và hiểu được những gì mình viết. Có như thế thì người ta mới góp ý cho mình được. Tự đọc lại và thấy ở đâu thì sửa ở đó. Cắt bớt ra, 8 dòng là tối đa.
    Và cuối cùng, hãy tự đưa mình ra ngoài câu chuyện, đừng có đứng đúng vị trí nhân vật chính rồi miêu tả người kia hoàn toàn phản diện. Nếu gã kia quá phản diện thì đã có câu trả lời cho bản thân rồi. Khách quan và chi tiết hơn mới tư vấn được.
  10. comotngay302

    comotngay302 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    206
    Đã được thích:
    0
    ờ , dài quá . cố lên

Chia sẻ trang này