1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Làm việc với Tây là như thế

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi vubao1953, 30/11/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. vubao1953

    vubao1953 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Lâu quá mới có dịp dạo chơi vào đây, kệ những tiếng ì xèo, kệ công việc, kệ mọi thứ. Tớ lại vào đây để tâm sự những "ngang trái" của cuộc đời. He he he...

    Đi ăn restaurant
    Sau nhiều những sóng gió, những trải nghiệm, những đổi thay, những đấu tranh với tư tưởng bảo thủ của chính mình, tớ quyết định rời bỏ các bác Nhật và xin vào làm cho một công ty của các bác Tây và dĩ nhiên sếp tớ cũng là một "bác Tây" chính hiệu...
    Ngày đầu tớ đi làm, tớ đến đúng giờ, tớ làm việc cần mẫn. Tích tích, đồng hồ chỉ mười hai giờ. Tớ liếc sang bác sếp tớ, ôi chao "No move - chả thấy động tĩnh gì cả", tớ thầm nghĩ trong đầu. Nhưng thôi, "làm việc với tây nó thế" tớ tự an ủi mình, cần phải biết kiên nhẫn và chờ đợi. Đến 12h15, bụng tớ réo ầm ầm, cái đói làm cho bệnh tụt huyết áp hành hạ. Ôi trời, hợp đồng ghỉ rõ làm đến 12h thôi mà, bây giờ đã là 12h15, 1h là lại phải bắt đầu làm việc buổi chiều, như vậy mình chỉ còn 45 phút - tớ nhẩm tính. Thế rồi tớ đánh bạo đứng lên, nhỏ nhẹ:
    - Sir, it's lunchtime (Tạm dịch: sếp ơi, trưa rồi), em đi ăn cơm nhé
    - Chờ tý, tôi sắp xong rồi.
    Một lát, sếp tiếp:
    - có một restaurant gần đây, tôi sẽ đưa em đi ăn cùng
    Úi chao, tớ nghe "restaurant" mà giật mình thon thót, liền thoái thác:
    - Thôi ạ, em xin phép đi ăn chỗ khác, nếu là restaurant, e là không mang đủ tiền
    Sếp khoát tay, vẻ phóng khoáng:
    - Don't worry, tôi sẽ mời, hôm nay là ngày đầu tiên làm việc tôi sẽ mời
    ...Rồi tớ lon ton theo sếp đi restaurant, lòng vẫn không khỏi băn khoăn ái ngại. "Hai chúng tớ" đi qua hai dãy phố, ngoặt trái, đi tiếp thêm một phẩy năm dãy phố nữa rồi ngoặt phải, đi tiếp thêm độ dăm chục mét nữa thì rẽ vào một ngõ nhỏ, chen lấn qua một đống xe cộ dựng trên vỉa hè, "2 chúng tớ" cũng đến được "restaurant" với tấm biển hiệu đặt sát gốc cây xà cừ bụi bặm: PHỞ NAM ĐỊNH - BÌNH DÂN
    tại đây sếp tớ gọi 2 bát phở bò mười năm nghìn, gọi thêm đĩa dưa leo trộn, đoạn giao hẹn:
    - Tôi mời em lần này, lần sau tới lượt em mời lại đấy nhé.............





  2. no_need85

    no_need85 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/02/2005
    Bài viết:
    132
    Đã được thích:
    0
    Hihihiihihi, chị Vubao chịu khó viết lách để thỉng thoảng mọi người vào hóng nhé. Em cũng học ngoại ngữ ra, đi làm được gần ba năm rồi. Cũng làm việc với "TÂY", nhưng đúng là đi làm mới biết lắm kiểu. Tây rau muống cũng có. Hix
  3. vubao1953

    vubao1953 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Hớ hớ, gặp lại cố nhân.

  4. vubao1953

    vubao1953 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Bí mật mà lộ ra là chỉ có cô thôi đấy!

    Tớ đã bắt đầu quen thân hơn với sếp. Cái nghề của tớ là vậy, vì là Phiên dịch nên lúc nào cũng phải kè kè với sếp, đôi khi còn bị "lạm dụng" vào việc riêng của sếp....Cũng chính nhờ cái sự lạm dụng ấy mà tớ vô tình biết được bí mật "động trời" của sếp như sau........
    Hôm ấy là một ngày đẹp trời, thời tiết không quá nắng, lại có tý gió đìu hiu nên trong người ai nấy cũng cảm thấy dễ chịu. Vì nhà cũng hơi xa văn phòng nên buổi sáng tớ hùng hục lao xe đến đúng lúc chuông đồng hồ điểm 8h bắt đầu làm việc. Sếp nhìn tớ cười toe toét, hàm răng trắng bóng sáng lấp lánh làm tớ choáng váng mất một lúc với hàm răng trắng và đều tăm tắp ở cái tuổi như của sếp (mặc dù tớ chẳng biết tuổi thực là bao nhiêu [:D]). Sếp, vẫy tớ lại gần rồi thỏ thẻ:
    - Tý nữa đi với tôi một tý, tôi cần phiên dịch
    - OK, I'm always ready (Tạm dịch: vâng, em luôn sẵn sàng ạ) - Và tớ cố gắng cười to nhất như có thể để nhỡ sếp không thấy được cái sự nhiệt tình của mình........
    ...Lên ô tô, sếp mới bảo:
    - Tôi bị vỡ một miếng răng trong lúc ăn cơm ở nhà, hôm nay thời tiết rất dễ chịu nên tôi sắp xếp công việc để đi hàn lại.
    Tớ lại "cố gắng" tỏ ra đồng cảm, pha chút xót xa...
    - Really? Is it painful? (Thế ạ? có đau không ạ?)
    Sếp cười độ lượng:
    - Không, chỉ là vỡ một miếng thôi nhưng tôi muốn hàn vào để tránh sâu răng...
    .........
    ..........
    ...........
    Đến nơi, sếp bảo tớ đứng ngoài chờ, để mình sếp vào thôi vì "It's none of your business" (Không phải việc của ) và bảo sẽ gọi nếu cần. Tuy nhiên, sau đấy sếp lại cho Bác sĩ ra gọi tớ vào, vì các bác sĩ không hiểu được hết lời sếp nói......
    Sau khi chờ sếp hàn răng hơn một tiếng đồng hồ, tớ hướng dẫn sếp ra quầy trả tiền.Lúc lên ô tô, sếp bảo tớ lên ghế trước ngồi, hôm nay sếp ngồi sau vì có mấy thứ đồ của sếp cũng đang để ghế dưới. Một lát, anh lái xe hỏi:
    - Bác ý làm gì thế em?
    - Dạ hình như hàn mấy cái răng gì đấy, em cũng không rõ (tớ tránh buôn chuyện, vì biết sếp không thích thế, tuy nhiên anh lái xe vẫn tiếp tục hỏi...)
    - Chi phí có đắt không em?
    - Bác ý trực tiếp trả nên em cũng không biết chính xác (mặc dù chính tớ hướng dẫn sếp trả tiền [:D])
    Đang ngồi thì thấy sếp khều khều vào vai áo, giọng nạt nộ:
    - Này, cô Y. Cô vừa nói chuyện gì với lái xe đấy. Có phải nói về răng của tôi không? Phải không?
    - No, we.......
    Chưa để tớ nói hết, sếp trợn mắt, nghiến răng đe doạ:
    - Bí mật về hàm răng giả (một nửa là giả) của tôi ngày hôm nay chỉ có tôi và cô biết thôi đấy nhé. Tôi mà thấy ở văn phòng có ai bàn tán gì về hàm răng của tôi là chỉ có cô nói ra thôi đấy...Không ai khác ngoài cô đâu đấy...........



  5. candle008

    candle008 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2010
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Hahaha...vui wé vui wé...chịu hết nổi rồi. Cho bạn đi viết truyện được đó. Xuất bản thường xuyên cho mọi người đọc với nhá.
  6. LaLa123

    LaLa123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/11/2010
    Bài viết:
    254
    Đã được thích:
    0
    Chết cười =))))))

    Bạn này có khiếu hài hước ghê, chờ phiên bản tiếp theo;)
  7. vubao1953

    vubao1953 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Chào mọi người, cảm ơn Candle và Lala. Mong rằng đây là nơi "an toàn" để chúng ta cùng kể xấu và rũ bỏ mọi bức xúc, bực dọc trong công việc mà không bị phát hiện. Hớ hớ..
    -----------------------------Tự động gộp Reply ---------------------------
    Một ngày mưa

    Cái số tớ nó thế, ảm đạm và âm u quá (tớ tự cảm thấy thế [:D]). Làm việc với các bác Tây mãi, tớ cũng thấy mệt. Cố gắng mãi, nỗ lực mãi cũng đâm ra ốm yếu. Cộng với cái bệnh thiếu máu và huyết áp thấp nên lại càng có phần xanh xao. Hôm đó lại là thứ 7, thế là tớ quyết định xin sếp nghỉ một hôm để refresh lại tinh thần. Thấy sếp còn ngần ngừ sợ vẫn phải trả lương cho nửa ngày làm việc thứ 7, tớ bảo "Thôi anh cứ tính vào ngày annual leave (phép năm) cũng được, tính luôn thành một ngày cũng không sao". Thế sếp mới toét miệng "OK"....Và thế là tớ ở nhà hôm đó.........

    Buồn thay, đó là một ngày ảm đạm. Mưa rả rích, mưa từ sáng đến trưa, đến đầu giờ chiều mưa vẫn chưa có dấu hiệu gì là chấm dứt. Tớ hết đi ra lại đi vào. Hết ở nhà dưới lại đi lên nhà trên. Tớ thở dài thườn thượt. Tớ lên giường nằm nhìn trời mưa. Vẫn rả rích lắm. Đã dự định đi chơi, vậy mà...
    Tớ nhìn con mèo mướp, thấy nó cũng buồn lắm. Nó xếch mắt lên liếc xéo tớ một cái rồi lại đổi tư thế nằm tiếp, kèm theo một cái thở, cũng dài thườn thượt. Đến lúc này, đích thực là lòng tớ buồn man mác thật, không thể trệch đi đâu được nữa. Tức cảnh thì sinh tình, tớ buông một tiếng hát ngao ngán:
    - Trời mưa bong bóng phập phùng
    Em đi lấy chồng anh ở với ai....
    Thì ở nhà dưới, tiếng Chồng vọng lên, cũng với một cái giọng "buồn man mác" như vậy:
    - Trời mưa bong bóng phập phùng
    Em đi lấy chồng, anh lấy vợ hai......
  8. kawaii298

    kawaii298 87-89 HN Moderator

    Tham gia ngày:
    12/08/2007
    Bài viết:
    8.346
    Đã được thích:
    1
    đọc đến đoạn này em ko nhịn đc cười =))
  9. vubao1953

    vubao1953 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    "Kawaii" nghe quen thế, có phải hồi xưa cũng vào nói xấu sếp ở topic các bác Nhật không ta? :-w
  10. vubao1953

    vubao1953 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Tiền không thành vấn đề

    Vào một ngày đẹp trời khác, sếp lại vẫy tớ đi hộ tống sếp thẩm mỹ răng. Phải nói sếp tớ cực kỳ yêu quý cái hàm răng nếu không muốn nói là vấn đề quan tâm nhất. Vẫn lại cái nơi hôm nọ, vẫn lại những bác sĩ hôm nọ, bệnh nhân hôm nọ và cô phiên dịch cũng hôm nọ, chỉ khác ở cái mục đích sửa răng mà thôi.
    Lần này, vì đã là bí mật "between us" nên sếp gọi thẳng tớ vào phòng. Vừa "chăm sóc" răng cho sếp, các bác sĩ vừa tận dụng "marketting" thêm các dịch vụ khác. Một anh bác sĩ còn trẻ, khá là đẹp trai, chạy ra đưa cho tớ tờ lô gô của Trung tâm rồi bảo:
    - Em bảo với ông ý, đây là dịch vụ cấy ghép răng implant mà trung tâm anh thực hiện.
    Thấy sếp gật gù, anh này tiếp:
    - Kỹ thuật này là kỹ thuật do chính bác sĩ trưởng trung tâm đã học ở Mỹ thực hiện. Nó không giống với kỹ thuật của các trung tâm khác. Kỹ thuật này hiện nay là tân tiến nhất trong các loại implant.
    Sếp hỏi:
    - Tân tiến thế nào? là khoan răng ra rồi cắm vào phải không? Hỏi anh ý là dùng được bao nhiêu năm cũng như thời hạn bao lâu?
    Rồi sếp lại bảo:
    - Tôi cũng có anh bạn cũng đi implant, nhưng chỉ được một thời gian thì anh ý phải nhổ tất nó ra vì rất khó chịu và răng bị mòn.....
    Anh bác sĩ nghe vậy liền phản đối ngay:
    - Khó chịu là khó chịu thế nào, cái kỹ thuật này hoàn toàn là mới. Em bảo ông ý, mỗi cái răng "CHỈ CÓ CHƯA ĐẾN hai nghìn ($)" thôi. Nếu mà ông ý cứ dùng hàm giả, nó ốp vào lợi, lợi sẽ bị mòn đi và trở nên mỏng. Kỹ thuật của anh là làm dầy lợi nhân tạo, sau đó mới khoan, và cắm implant vĩnh viễn, bảo hành suốt đời chân răng luôn. Sau này ông ý có muốn thay răng thì chỉ cần thay phần răng trên thôi, còn chân răng là vĩnh cửu..
    Tớ bảo sếp thế, sếp nhíu mày hỏi lại:
    - Price (giá) cho một răng xấp xỉ 2000 à?
    Sau khi anh bác sĩ gật đầu xác nhận, sếp xin mượn một cái gương. Rồi sếp đếm (cả trên lẫn dưới): một, hai, ba, bốn, năm...
    Túm lại đích xác có bao nhiêu cái răng cần implant thì không biết, chỉ biết tổng số tiền mà sếp sẽ phải chi nếu đồng ý áp dụng thì cũng ngót nghét 20.000......
    Thấy sếp còn đang lưỡng lự, anh bác sĩ bồi thêm:
    - Em bảo ông ý chớ có tiếc tiền. Kỹ thuật của bọn anh cực kỳ hoàn hảo luôn. Hỏi ông ý có làm không, bọn anh làm luôn cho...
    Mới nghe thấy vậy, sếp vội vã xua tay:
    - Chưa chưa, hôm nay tôi bận lắm, để hôm khác nhé...
    Ra đến ngoài sảnh, trong lúc chờ anh lái xe đánh xe vào đón. Sếp ghé tai tớ thì thầm:
    - Em biết không, tiền đối với tôi không thành vấn đề, mà vấn đề là chỗ cái technique mà tay bác sĩ đó nói cực kỳ painful, tay bác sĩ đó bảo hoàn toàn không đau là nói dối, I will never believe...

Chia sẻ trang này