1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Làm việc với Tây là như thế

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi vubao1953, 30/11/2010.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. candle008

    candle008 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/11/2010
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Hahaha...tớ cũng có vài câu chuyện về Sếp người Hàn Quốc. Chuyện là vầy.

    Hàng ngày tớ đi về bằng xe đưa rước và ngồi cạnh bác già Giám đốc tài chính người Hàn. Trong công việc bác íh tính khí rất ư là a cáu và a khùng nên tớ áp dụng chiến thuật "tâm sự, tỉ tê" đúng như kinh nghiệm của ông bà, bố mẹ truyền lại.

    Tớ nói đủ thứ chuyện với phong thái rất ư là ngây thơ, thân thiện, thoải mái, tự nhiên và tớ lại còn thường xuyên mang bánh trái lên xe mời bác íh và mọi người cùng ăn. Dần dần bác íh quen "hơi" và thân thiện với tớ. Mỗi khi lên xe về là hỏi "mày có đồ ăn gì trong giỏ ko?" nếu mà tớ chưa kịp mang ra.

    Hôm nọ về làm, mình có lôi ra cái bánh tét ngon tuyệt cú mèo, đang cắt ra phát cho mọi người, mình liếc qua bác íh, thấy bác íh nhìn rồi quay phắt ngó lơ ra ngoài cửa sổ :-":-"(chắc đang nuốt nước miếng ;));))). Khi mình cắt xong thì mình ... khều khều bác íh. Bác hỏi:

    - Cái gì đây :-w:-w(mặt giả bộ nhăn nhăn)
    - Bánh tét đấy. Món truyền thống của Viêtnạm.
    - Cái này ăn được hả :-??(biết rồi còn hỏi)

    Sau vài phút ăn dè (vì cái bánh chỉ bằng gang tay mà chia cho 12 người), thấy bác xong mà có vẻ còn thòm thèm. Mình hỏi:

    - Ông ăn nữa ko?
    - Thôi, đủ rồi [-X[-X. (Vẫn đang liếm mép mà bảo là đủ)
    - Ông thấy thế nào?
    - Ngon quá là ngon, lần đầu tiên tao ăn đó, ngon thiệt đó, sao tao đi đám cưới ở đây chẳng có gì hết, ở đây 5 năm rồi mà chưa được ăn cái bánh này....bla...bla....bla...(như khơi đúng mạch)

    Phía dưới mụ kế toán trưởng (hay còn gọi là simla vì quá ác, đồng thời cũng là cánh tay phải của bác íh) lên tiếng thảng thốt:
    - Ông ở đây hơn 5 năm rồi mà chưa ăn món này àh?
    - Yeah, why why why, I have to ask you why why. Why you didn't let me know [r37)][r37)][r37)]??? (Íh là: Ừh, tại sao, tao phải hỏi mày tại sao mới đúng, sao mày ko mua cho tao ăn???)

    Bỗng nhiên, bác íh quay về cánh trái (là phía mình íh) rồi phán một câu muốn té bẹt ngửa:
    - You are number one !!! (Oh Yeah Yeah Yeah \:D/\:D/)

    Hôm sau, mụ Simla bắt bẻ đúng 2 chữ trong hợp đồng (tiếng Việt) và bắt trưởng phòng của tớ làm lại. Cả phòng đang vô cùng bức xúc và chửi mụ loạn cả lên thì tớ nhảy vào cuộc.
    - Để em.
    Tớ hiên ngang cầm hợp đồng xuống gặp bác íh và hỏi bác rằng:
    - Ai dám bảo hai chữ này sai hả ông [r23)]?
    Bác kêu mụ Simla lại và 3 mặt 1 lời. Sau 1 hồi bla...bla...bla.. mụ gân lên và bắt bác íh phải lựa chọn giữa mình và mụ.

    Bình thường, mụ nói gì bác íh cũng nghe và chỉ tin 1 mình mụ vậy mà.
    - Thôi được rồi, tôi đóng mộc cho lần này nhé. Tiếng Việt sao mà rắc rối thế !!!

    Ôi, bánh tét của tôi, sao mày lại hiệu quả hết sức. Là lá la...:)>-:)>-:)>-
  2. vubao1953

    vubao1953 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Tớ là mụ kế toán ấy đây, sợ chưa [:D]


  3. vubao1953

    vubao1953 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/11/2010
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Hớ hớ, hôm nay sếp đi vắng. Lại có một buổi sáng "tự do", ta lại vào đây đú đởn tý..........
    Nhật ký các câu chuyện về "thói hư tật xấu" của sếp còn nhiều vô kể. Chẹp chẹp, hôm nay ta sẽ ghi câu chuyện tiếp theo gì vào Nhật ký đây nhở. Chặc, phải rồi....

    Vẫn bé lắm

    Hôm ấy, trời bắt đầu trở lạnh hơn những ngày khác. Tớ bọc áo trong áo ngoài, lại quấn thêm một chiếc khăn to ở cổ, vậy mà vẫn còn co ro, run lẩy bẩy. Trong khi đó........

    Sếp, vẫn độc một áo thun, lại cộc tay. Ung dung hút thuốc ngoài cửa. Vừa nhìn thấy tớ, sếp nhếch mép cười, mà theo tớ thấy thì nụ cười có vẻ không được trong sáng lắm...:
    - Y này, có vẻ như cô mới ở Bắc Cực về ấy nhỉ, hô hô hô hô
    ....Tớ vẫn "nhẫn nại" trước cái thái độ không lấy gì làm "tử tế" ấy của Sếp, chỉ cười một cái đáp lễ cho "lịch sự". Chả phải tớ "lịch sự" đến mức ấy đâu, chẳng qua tớ vẫn tin vào kinh nghiệm đã đúc rút của các cụ "cười người hôm trước, hôm sau người cười.."
    Quả đúng như vậy, 2 hôm sau, tớ vừa ló mặt vào văn phòng, đã thấy Sếp họ sụ sụ. Đoạn, kéo tớ vào nhỏ nhẹ:
    - Y này, hôm nay tôi không được khoẻ, nhờ em đưa đi khám Bác sĩ nhé. Tôi cảm thấy có vấn đề ở phổi. Ban đêm tôi không ngủ được vì ho kèm theo triệu chứng tức ngực...
    Vậy là tớ đưa sếp đi, bà bác sĩ già tận tuỵ sau khi đã đo đo nghe nghe chán thì bảo sếp đi chụp X-quang phổi cho yên tâm. Sau khi chờ đợi "hơi mòn mỏi một tý" thì kết quả cũng được đưa ra...

    Đó là một tấm phim X-quang chụp 2 cái lá phổi của sếp, một lá đen ngòm (nghe đâu bác sĩ bảo đen mới là tốt), một lá đen một nửa và hơi mờ nửa còn lại. Và thật kỳ lạ, 2 cái lá phổi, dẫu của cùng một con người, nhưng lại cái to cái bé chênh nhau thấy rõ, cái bé chính là cái có vấn đề, là căn nguyên của căn bệnh..........
    Sau khi thăm khám và mua thuốc xong, tớ và sếp lại về văn phòng làm việc bình thường.........

    Ngày hôm sau, nhân lúc sắp bắt đầu một cuộc họp. Sếp tranh thủ hỏi đối tác:
    - Cái đầu của anh hôm nay thế nào? Có đau không? Tài liệu nhiều thế chắc vẫn đau lắm..hô hô hô...
    - Vâng, vâng đau lắm, nhiều tài liệu đau đầu lắm..
    Tớ cũng tay chống cằm, quay sang hỏi sếp y như vậy, chỉ thay danh từ "đầu" bằng từ "phổi" :
    - ờ mà phổi của anh hôm nay thế nào? còn khó chịu không?
    Rồi chưa đợi sếp trả lời, tớ tiếp luôn:
    - à không, lẽ ra em nên hỏi, cái phổi bé của anh sao rồi?
    Sếp nháy mắt, thì thầm:
    - Nó vẫn bé lắm.......

Chia sẻ trang này