1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lần đầu thân mật - Thái Trí Hằng

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi songtunu, 24/08/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    õ?ằ
    Ngặỏằi gỏằưiùẳs FlyinDance (Khinh vâ phi dặặĂng)
    Titleùẳs 1997/12/31
    Ngày thĂngùẳs Thu Jan 1 06:03:52 1998

    Đỏn lúc dạng ngôi nhÂn xỏằâng sỏằ' 2 õ?oanhõ? 'ỏằf thay cho ngôi nhÂn xặng thỏằâ 3 õ?oanh ỏƠyõ? rỏằ"i. BỏằYi vơ em quyỏt 'ỏằi em nhỏằng bư mỏưt sÂu kưn cỏằĐa mơnh :)

    Anh 'Ê lên mỏĂng lúc 3h 15phút, 'úng nhặ em dỏằ 'oĂn. Xem ra anh câng 'Ê bỏằc hỏt phỏÊi tỏm 'Ê! Đỏằ'i vỏằ>i con gĂi, cặĂm có thỏằf không fn, nhặng tỏm thơ không thỏằf không làm :P. Em ngÂn giỏằng theo mỏằTt bài hĂt, cỏÊm giĂc khiỏn em nhỏằ> lỏĂi lúc 'i trên 'ặỏằng hỏằc viỏằ?n kâ thuỏưt, em 'Ê múa :). Thỏ rỏằ"i, khi mỏãc Ăo, em chỏằÊt nhơn thỏƠy mỏằTt vỏt bỏằ>t 'ỏằ trên tay phỏÊi. Em lỏãng ngặỏằi nhơn vỏt bỏằ>t, toàn thÂn tỏằa nhặ bỏằi mỏĂng sỏằ'ng cỏằĐa mơnh. Em lau khô nặỏằ>c mỏt, chỏằ? lĂt nỏằa thôi anh sỏẵ 'ỏn.

    Hôm nay chúng mơnh 'i xem phim! PhỏÊi vui lên chỏằâ. Nhặng tỏĂi sao lỏĂi chỏằn Titanic? Trặỏằ>c nay, em vỏằ'n không có sỏằâc 'ỏằ khĂng vỏằ>i cĂc bi kỏằi nỏng 'ặỏằÊc nỏằa, mỏãc dạ Ănh nỏng hôm nay thỏưt nhỏạ, thỏưt dỏằi biỏt 'ặỏằÊc 'iỏằu 'ó. Còn anh, cỏằâ lòng vòng lòng vòng, có vỏằ nhặ 'ang tơm chỏằ- 'ỏằf xe. Nhặng em biỏt. Anh 'ang tơm cĂch 'ỏằf em ngỏằ"i sau anh lÂu hặĂn chút nỏằa.

    Em dạng kỏạp tóc kỏạp mỏằTt cĂi 'uôi ngỏằa. TỏĂi vơ Tiỏằfu Vfn nói rỏng 'ặỏằng cong trên khuôn mỏãt em rỏƠt hỏƠp dỏôn, nên em không muỏằ'n mĂi tóc dài che mỏƠt khuôn mỏãt em. ĐỏĐu gỏƠu à, em mong rỏng anh có thỏằf vânh viỏằ.n nhỏằ> 'ặỏằÊc khuôn mỏãt em xinh 'ỏạp nhỏƠt lúc này. Vơ có thỏằf chỏằ? vài hôm sau, em sỏẵ không còn xinh 'ỏạp 'ặỏằÊc nỏằa. Lúc 'ỏằâng xỏp hàng mua vâ, là lúc em gỏĐn sĂt bên anh nhỏƠt. Em thỏưm chư muỏằ'n chúng mơnh cỏằâ xỏp hàng mÊi nhặ thỏ, không mua 'ặỏằÊc vâ câng chỏng sao. Nhặng tay phỏÊi cỏằĐa em thỏằ?nh thoỏÊng lỏĂi bỏằt 'ỏằ nhặ 'ang nỏằY nỏằƠ cặỏằi lỏĂnh lỏẵo.

    Ngỏằ"i trong rỏĂp Nam Đài, em 'Ê không thỏằf tỏằ chỏằĐ nỏằ.i mơnh. Em bỏằ-ng thỏƠy mơnh rỏƠt giỏằ'ng vỏằ>i tàu Titanic, sỏp sỏằưa chơm xuỏằ'ng 'Ăy biỏằfn lỏĂnh. Jack thÂn yêu sỏẵ ra sao 'Ây? Hate? Help? Hold?

    ĐỏĐu gỏƠu à, anh không hỏằ lÊng mỏĂn, anh vỏằ'n không phỏÊi là ngặỏằi có thỏằf bỏằi thỏƠy anh ngỏằ"i cfng thỏng, 'ỏĐu lông mày và khóe miỏằ?ng giỏưt giỏưt. Anh có biỏt không, em câng có cạng cỏÊm giĂc ỏƠy.

    Anh nhỏc em 'Ê tan rỏĂp. PhỏÊi, bỏằT phim cỏằĐa em 'Ê kỏt thúc, nhặng cuỏằTc sỏằ'ng cỏằĐa anh vỏôn phỏÊi tiỏp tỏằƠc. Không phỏÊi vỏưy sao, ĐỏĐu gỏƠu? Nhặng em ưch kỏằ?, vỏôn muỏằ'n giỏằ lỏĂi mỏằTt vỏưt gơ 'ó thuỏằTc vỏằ anh. Em muỏằ'n anh kư tên vào tỏƠm vâ. ĐỏĐu gỏƠu à, anh ngỏằ'c thỏưt 'ỏƠy. Đó là cĂch bày tỏằ em 'Ê chỏƠp nhỏưn thua rỏằ"i. Trong lòng em hi vỏằng anh sỏẵ kư tên thỏưt cỏằĐa anh. Nhặ thỏ nhỏằng nhỏằ> thặặĂng vỏằ sau sỏẵ thêm cỏằƠ thỏằf, nỏu nhặ vỏôn có õ?ovỏằ sauõ?. HặĂn nỏằa, em mỏằ>i có thỏằf càng chỏc chỏn rỏng, anh không chỏằ? tỏằ"n tỏĂi trên mỏĂng mà thôi.

    ĐỏĐu gỏƠu à, cuỏằ'i cạng em 'Ê thỏằa ặỏằ>c mặĂ 'i dặỏằ>i làn mặa nặỏằ>c hoa Dolce Vita. CỏÊm ặĂn anh 'Ê cho em cỏÊm nhỏưn 'ặỏằÊc õ?onhỏằng ngày hỏĂnh phúcõ?. Nhặng thỏưt sỏằ xin lỏằ-i anh, lỏằi chia tay em không sao nói ra 'ặỏằÊc. Mơnh 'Ê bỏt 'ỏĐu tỏằô email, câng nên dành kỏt thúc cho email. Câng 'Ê hặĂn 3 thĂng rỏằ"i tưnh tỏằô ngày em gỏằưi cho anh bỏằâc mail 'ỏĐu tiên. Thỏằi gian có vỏằ không phỏÊi là ngỏn, nhặng không thỏằf dạng tỏằô Dài 'ỏằf mô tỏÊ. CÂu chuyỏằ?n giỏằa anh và em là do em bỏt 'ỏĐu, vơ vỏưy kỏt thúc câng nên do em thỏằc hiỏằ?n. Nhặ thỏ gỏằi là thĂo chuông vỏôn cỏĐn ngặỏằi buỏằTc chuông, câng gỏằi là õ?ocó trặỏằ>c có sauõ?. ĐỏĐu gỏƠu à, lỏĐn này em dạng thành ngỏằ có 'úng không? Có lỏẵ 'úng nhặ anh 'Ê nói, mỏĂng vỏằ'n rỏƠt nhanh, nhặng không hoàn hỏÊo. Em có thỏằf gỏằưi rỏƠt nhanh cho anh nhỏằng thặặĂng nhỏằng nhỏằ>, nhặng không thỏằf nào gỏằưi kăm theo nhỏằng giỏằt nặỏằ>c mỏt.

    Trỏằi 'Ê sỏp sĂng rỏằ"i. LĂt nỏằa, sau khi gỏằưi cho anh bỏằâc mail cuỏằ'i cạng, em câng phỏÊi ra 'i. Anh lúc này, chỏc là 'ang ngỏằĐ say!
    õ?ằ
  2. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    Xem xong mail của cô ấy, tâm trạng tôi tựa như một lần nữa ngồi trên xe nhào lộn, nhưng lần này căng thẳng hơn nhiều, vì thiếu chút nữa, xe đã văng ra khỏi đường ray. Từ nhật kí của cô ấy, tôi phát hiện ra một trái tim tinh tế dịu dàng dấu sau những câu chữ thông minh sắc sảo. Bất giác tôi tự hỏi, chẳng biết lúc trước cô ấy viết nhật kí, có nghĩ đến ngày sau người khác sẽ đọc trái tim của cô ấy không? Hay chỉ dùng bản thân trong thế giới mạng làm người gửi thư, rồi dùng chính mình trong thế giới thực để nhận thư? Hoặc là ngược lại?
  3. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    Hai tuần tiếp sau đó, tôi quen với việc thôi miên chính mình khi đối mặt với những sáng sớm, những đêm sâu, những ngày những đêm nhớ về cô ấy. Tôi không ngừng tự nhủ, cô ấy chỉ tồn tại trên mạng, FlyingDance trên mạng, không thể bay lượn trong cuộc sống thực. Tôi hi vọng có thể xóa đi những chấn động xuyên sâu vào tâm can cốt tủy. Tôi không ngừng trốn chạy, trốn chạy khỏi máy tính, trốn chạy khỏi bất kì vật gì có màu cà phê. Tôi buông mình trong thế giới của sách, nép mình trong đám đông người. Tôi muốn trốn chạy khỏi cảm giác bị ghi tâm khắc cốt này, nhưng tôi đã thất bại.


    Bởi tâm can cốt tủy đều là xương, là thịt. Trừ phi tôi lừa dối lương tâm mình, trừ phi tôi không đọc được những dòng chữ đã ghi tạc lên xương mình, tôi mới thôi miên được chính mình. Nhưng tôi không những không mù chữ, tôi còn có cả trái tim.


    Hóa ra tôi không hề không nhớ đến cô ấy. Tôi chỉ quên đi những kích động mang đến từ sự nhớ thương. Cũng như không phải là tôi không thở, tôi chỉ quên mất rằng tôi vẫn đang luôn luôn thở. Có thể tạm thời nín thở, nhưng không thể không thở tiếp. Vì vậy, tôi quyết định đi tìm Tiểu Văn để thử vận may.

  4. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    Hôm ấy là ngày 15 tháng 1 năm 1998. Từ sáng trời đã bắt đầu mưa. Thời tiết ở Đài Nam bắt đầu chuyển lạnh. Có thể tại vì thời tiết, ngón tay ấn chuông của tôi cứ run mãi.
    ?oXin hỏi, Tiểu Văn có nhà không??
    ?oThis is Tiểu Văn speaking? May I have your name?.. ?o
    ?oTôi? tôi? tôi là Đầu gấu?
    Quả thực không biết mô tả tên tôi như thế nào. Jht thì cô ta không biết. Tên mẹ tôi đặt cho cô ấy cũng chưa nghe thấy bao giờ, chỉ còn cách xưng như vậy thôi.


    ?oJust a minute!..I go down right now!..? Không lâu sau, tôi nghe thấy một tiếng sập cửa rất lớn, sau đó là một loạt tiếng bước chân hấp tấp. A Thái có một cách nhận biết mà trong tiểu thuyết võ hiệp khi đón ám khí phóng tới gọi là ?onghe tiếng đóan vị trí?. Tiếng bước chân bình bịch kiểu này, có lẽ là một cô gái cỡ B?

    Tiểu Văn buộc vội một cái đuôi ngựa bằng dây chun, không cả có kẹp tóc. Cô ấy mặt mũi thế nào tôi chẳng kịp xem, bởi vì ánh mắt của con trai rất dễ bị kích thước vòng 2 lôi kéo. Ghê hơn nữa, cô ấy còn mặc đồ bó sát, khiến cho mắt tôi chết không chỗ đất chôn.

    ?oAnh là Đầu gấu à??
    Cô ta cẩn thận ngắm nghía quan sát tôi một hồi, trên mặt đầy vẻ hồ nghi.
    ?oYes? This is Đầu gấu speaking??
    Tôi bắt chước cách nói của cô ấy, hi vọng cô ta có cảm giác gần gũi với tôi hơn.
    ?oCô ấy ở đây??
    Vừa nói xong bèn dúi cho tôi một mẩu giấy, trên đó viết tên bệnh viện và số phòng bệnh. Tôi bàng hoàng nhìn cô ấy. Nhưng lần này ánh mắt tôi phải ngước lên 25cm, dừng tại mắt cô ấy.
    ?oCòn đứng ngẩn ra làm gì nữa? Anh còn không mau mau đi thăm cô ấy đi!?
    ?oĐây là..??
    ?oShut up!, Đừng có nói lôi thôi nữa, đi mau đi! Còn nữa, Đài Bắc lạnh đấy, anh nhớ mặc nhiều áo quần một chút.?

    ?oRầm? một phát, cánh cửa đã đóng kín. Lại một trận tiếng bước chân thình thịch. Có lễ Tiểu Văn không chỉ là cỡ B, mà phải là B+. Lần sau phải thông báo cho A Thái, để cho bọn họ long tranh hổ đấu một phen.
  5. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1

    Tôi nghe lời Tiểu Văn, mang thêm một số áo quần. Nhưng không phải vì tôi lo Đài Bắc lạnh, mà vì không biết sẽ ở lại đó bao lâu. Tôi gọi điện thoại cho em gái đang làm việc ở Đài Bắc, báo rằng tôi sẽ đến ở vài ngày. Em tôi hỏi vì sao, tôi trả lời rằng muốn đi tìm một cánh **** xinh đẹp.

    Tôi đáp máy bay đi Đài Bắc chuyến 11h 40phút. Chắc hai tuần trước chắc cô ấy cũng ngồi chuyến máy bay này. Lên máy bay, tôi lập tức thắt dây an toàn, không phải vì tiếp viên hàng không rất ugly, bởi vì tôi không bao giờ tin có một cô tiếp viên hàng không có thể cùng mùi thơm như cô ấy.

    ??
    Xuống máy bay, đón tiếp tôi chỉ có thời tiết của Đài Bắc ?" hoàn toàn khác với Đài Nam. May mà Đài Nam mấy hôm nay cũng mưa, nên khí hậu Đài Bắc đối với tôi, cũng chỉ là lạnh hơn mà thôi. Tôi quảng hành lý ở văn phòng của em gái, sau đó ngồi xe buýt tuyến 227 đến bệnh viện.
  6. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    Vào phòng bệnh, cô ấy đang ngủ, tôi lặng lẽ ngắm. Tóc cô ấy dài, xoã ra bên cạnh gối. Tôi không tìm thấy những sợi tóc đã được nhuộm màu cà phê. Khuôn mặt cô ấy trở nên tròn hơn, không còn đường cong đẹp đẽ ngày nào. Hai bên má và sống mũi nổi lên những vết đỏ loang. Nhưng bất chấp cô ấy thay đổi thế nào đi nữa, trong tôi vẫn là một cánh **** xinh nhất, đẹp nhất.
    Hàng mi dài bỗng giật giật, chắc là cô ấy đang mơ!? Em mơ thấy điều gì vậy? Điệu múa trên đường học viện kĩ thuật? Lần gặp gỡ đầu tiên ở Mc Donalds? Con tàu Titanic trong rạp chiếu phim Nam Đài? Hay là mưa nước hoa trên ngõ phố Thắng Lợi???

    Căn phòng ngày càng tối. Tôi muốn đi bật đèn, vì tôi không muốn cô ấy phải nằm cô đơn trong bóng tối. Nhưng lại sợ ánh sáng đột ngột sẽ cướp mất giấc mơ đẹp của cô ấy. Đúng lúc tôi còn đang phân vân, đôi mắt của cô ấy từ từ mở ra.

    Cô ấy mở to mắt bàng hoàng nhìn tôi, rồi đột ngột quay người ra chỗ khác. Tôi chỉ thấy vai cô ấy thỉnh thoảng lại rung rung. Cô ấy gầy đi nhiều... Sau một lúc lâu, có lẽ trong tiểu thuyết võ hiệp vẫn nói là hết một tuần hương, cô ấy từ từ quay lại, dùng hay tay dụi dụi mắt và cười nhẹ.

    ?oĐầu gấu, anh đến đấy à!?
    ?oỪ, Hôm nay thời tiết rất đẹp, đúng không!??
    ?oVâng, hôm nay mặt trời rất tròn, phải không ạ, hi hi..?

    Đây là đối thoại của chúng tôi hôm đi xem Titanic, cô ấy ngồi sau xe của tôi. Chỉ có điều, cô ấy không hề biết, hôm nay Đài Bắc có mưa, mặt trời không hề xuất hiện.????

    ?oĐầu gấu anh ngồi đi, sao lại cứ đứng mãi thế??
    Nghe cô ấy nhắc, tôi mới tìm chiếc ghế để ngồi xuống. Khi cất bước đi, tôi mới phát hiện hai chân mình đã ê ẩm. Tôi đã đứng liền mấy tiếng đồng hồ.
    ?oĐầu gấu à, anh gầy đi rồi!?
    Cô ấy thật lợi hại, dám tiên hạ thủ vi cường. Tôi mới là người có tư cách nói câu ấy chứ!?

    ?oĐầu gấu à, anh đói bụng không? Trưa nay anh ăn gi chưa??
    ?oThức ăn trong bệnh viện kém lắm, nên thường thì bệnh nhân đều hơi gầy..?
    ?oCác thứ khác còn tàm tạm, nhưng không thể lên mạng chat với anh chán lắm?
    ?oĐầu gấu à, luận văn của anh viết xong chưa? Năm nay anh sẽ tốt nghiệp chứ????
    v.v... Người nằm trên giường là em chứ đâu phải tôi! Sao lại là em cứ hỏi thăm tôi suốt như thế.....

    Nhưng mà, tôi cũng chẳng biết hỏi gì.. bởi vì tôi đến để thăm cô ấy, không phải đến để hỏi cho hết những tò mò. Có lẽ tôi nên bắt chước trong phim, để nói ra những lời sâu sắc. Nhưng tôi vốn không phải là người lãng mạn... hơn nữa, đó là trong phim, còn đây là thực tại. Tôi chỉ mong muốn cô ấy có thể mau chóng rời khỏi chốn bệnh viện khiến người ta ngạt thở này để trở về Đài Nam thuần hậu ấm áp. Lần này, tôi sẽ không để cô ấy đi một mình trên đường học việc kĩ thuật của trường Thành Công. Tôi sẽ ở bên em, chỉ cần em không bắt tôi múa....

    Không lâu sau, mẹ cô ấy đến. Một người khoảng 50 tuổi, hơi đẫy đà, ngoài nụ cười tươi sáng ra, chẳng thấy điểm nào giống với cô ấy.
    ?oAnh phải về đây. Dạ thưa bác cháu về!?
    ?oAnh.. anh...?
    Cô ấy đột ngột vùng dậy vẻ hốt hoảng.
    ?oNgày mai anh lại đến, ngày mai của ngày mai cũng thế. Đến khi nào em ra khỏi đây...?
    Trước khi về đến nhà em gái, tôi mua một bình Dolce Vita của Christian Dior. Tôi mua bình lớn, lần này phải để cô ấy bơm đến mỏi tay cũng bơm không hết. Cô em gái cười hi hi mà rằng, anh em một nhà cả, việc gì phải khách sáo đến thế. Tôi bảo cô ấy ?oMày nói đúng đấy, cho nên cái này không phải là mua cho mày.? Tôi nghĩ, nếu không phải vì chúng tôi là anh em cùng cha cùng mẹ, chắc cô ấy sẽ chửi cho tôi bay về Đài Nam tức thì.
  7. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    Đêm hôm đó tôi không sao chợp mắt. Gà ở Đài Bắc chắc cũng không dám gáy bừa, nên tôi chỉ có thể thỉnh thoảng lại nhìn ra xem sắc trời ngoài cửa sổ. Khi tia sáng đầu tiên xuyên vào phòng ngủ, tôi rời khỏi đống chăn ấm áp. Tôi đi taxi vì không muốn lãng phí thời gian đứng chờ xe buýt. Bước vào phòng bệnh, cô ấy đang xem một cuốn truyện. Trang bìa có hình một cô gái xinh xắn, nhưng vẫn kém cô ấy vài bậc.
    ?oĐầu gấu, cuối cùng anh đã đến, em chờ anh lâu quá?
    ?oĐêm qua em ngủ ngon không??
    ?oEm không dám ngủ say quá vì sợ anh đến cũng không chịu gọi em dậy?
    ?oThế em ngủ thêm chút nữa nhé!?
    ?oHi hi, anh đã đến thì em càng không ngủ được.?


    Tôi tặng cô ấy bình Dolce Vita. Hẹn em đến ngày ra viện, sẽ đứng ngay dưới cổng bệnh viện tắm mưa nước hoa. Cô hỏi tôi Tiểu Văn có đẹp không. Tôi bảo cô ấy quá hot, không tốt cho mắt. Nhưng mà A Thái thích ăn cay, nên có thể cho hai người ấy tàn sát lẫn nhau. Sau đó cô ấy lại hỏi tôi thời tiết Đài Nam có đẹp không? Tôi không trả lời. Từ khi cô ấy bỏ đi, thời tiết Đài Nam chưa từng đẹp bao giờ. Nói một lúc, cô ngủ thiếp đi.


    Tôi không dám nhìn thẳng vào cô ấy, trên khuôn mặt có một hình cánh ****. Tối qua trước khi về, tôi mới biết cô ấy bị bệnh Lupus ban đỏ, dân gian còn gọi là bệnh hồ điệp. Nhưng điều tôi ưa thích là cánh **** có màu cà phê có thể bay lượn, chứ không phải cánh **** đỏ đậu trên khuôn mặt xanh tái của cô ấy.
    ?oĐầu gấu, sao anh cứ nhìn em thế, sao lại không nói chuyện nữa??
    Tôi chẳng biết nói thế nào. Tôi cảm thấy cô ấy ngày một yếu hơn, một linh cảm xấu đang kéo đến.

    ?oĐầu gấu à, em khát, muốn uống chút gì đó?
    Giờ phút này, tôi quyết không rời em nửa bước. Trong phim ?oTình không thể mới?, Lưu Thanh Vân qua núi Thái Bình mua bánh đỗ đỏ cho Viên Vịnh Nghi, quay về thì đã không kịp nhìn mặt Vịnh Nghi lần cuối. Tôi không ngu, vì vậy tôi không đánh cuộc theo kiểu ấy.
    ?oEm đang học cách trong phim lừa anh đi khỏi đấy à??

    ?oĐầu gấu à, phim là phim, cuộc sống là cuộc sống?
    Phim làm sao? Cuộc sống làm sao? Trong Titanic, trước khi Jack chìm xuống biển đã nói với Rose bằng hơi thở cuối cùng: ?oYou must do me this honor...promise me you will survive.. that you will never give up...no matter what happens.. no matter how hopeless.. promise me now...and never let go of that promise...?. Kết quả, bà Rose cuối cùng cũng vẫn buông tay, thả cho ?oTrái tim Đại dương? chìm xuống biển. Còn trong cuộc sống thực, để đóng phim Titanic, Rose đã cố ý để béo lên. Phim đóng xong rồi, vì không thể giảm cân được nữa cô đành từ bỏ quyết định giảm béo. Phim ảnh và cuộc đời thực ra có một mối liên quan nhất định.
    ?oEm vừa mới uống nước rồi, lại muốn uống nữa à??
    ?oĐầu gấu à, em lại khát thật rồi mà, em muốn uống cà phê Manbra?
    Đây là bệnh viện, đi đâu để đun cà phê Manbra bay giờ? Hơn nữa thứ đồ uống kích thích này không tốt cho sức khoẻ.
    ?oCà phê không tốt, em uống chút gì khác nhé??

    ?oĐầu gấu à, tự anh cũng biết cà phê không tốt, sau này anh uống ít ít thôi nhé.?
    Tôi nhìn nụ cưới hé lên từ khoé miệng của cô ấy và sự ranh mãnh lướt qua đôi mắt. Giờ mới biết cô ấy vòng vo tam quốc để muốn tôi sau này ít uống cà phê. Cảm giác như tim bị một cú hích thật mạnh. Không xong, trong mũi đột ngột có cảm giác của độ pH nhỏ hơn 7. Nếu không giữ bình tĩnh thể nào cũng có nước mắt lọt xuống. Tôi học công trình thuỷ điện thuỷ lợi. Phòng chống lũ lụt là bát cơm của tôi. Quyết không được để cho nước tràn đập, dù đó là nước mắt.

    ?oỪ, anh hứa với em là sẽ ít uống cà phê?
    ?oThế thì tiện thể phải hứa với em là sau này cũng không được thức khuya!?
    ?oCòn nữa, không được đảo ngược đêm với ngày!?
    ?oBuổi sáng nhất định phải ăn sáng?
    ?oCòn nữa, đừng cố ý chỉ thích màu xanh, như vậy trông anh có vẻ u uất!?
    ?oCòn nữa... ?o

    Không khí đột nhiên trở nên khác lạ, có cảm giác như đang dặn dò nhau lần cuối. Tôi không muốn để cô ấy tiếp tục, đành nói:
    ?oAnh đi rót nước cho em nhé, em khát rồi đấy!?
    ?oĐầu gấu à, chỗ để máy đun nước có xa không? Nếu xa thì em không uống nữa đâu!?
    Từ đây ra chỗ đặt máy ở góc rẽ, đàn ông đi khoảng 67 bước, phụ nữ khoảng 85 bước. Tính thêm thời gian lấy nước, bình quân khoảng 1,8 đến 2,1 phút. Không xa lắm.
    ?oKhông... gần lắm...?


    ?oĐầu gấu à, anh về nhanh nhé, em không muốn một mình, anh nhé! Em sợ cô đơn...?
    Lần này tôi không trả lời. Cúi đầu sải bước sao cho thật nhanh....
  8. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    ?oĐầu gấu đi ăn đêm đi! Đệ mời huynh ăn thịt ngỗng!?
    A Thái đang gọi tôi.
    Vào lúc khuya khoắt thế này, thường thường bọn nghiên cứu sinh hay rủ nhau đi ăn. Có lúc đi uống chút bia rượu, để giải thoát những bức xúc trong lòng. Trước kia tôi cũng hay uống rượu, nhưng 2 tháng nay không đụng giọt nào.

    ?oĐợi tôi mười phút, tôi uống li cà phê đã?
    Cho đến hôm nay, Khinh vũ phi dương xa tôi đã gần hai tháng. Ngày lại ngày, tôi lên mạng lúc 3h 15phút, tắt tất cả các Page, chỉ để cho Jht lặng lẽ bầu bạn với FlyinDance chừng 10 phút. Mặc dù trong cuộc đời này, cô ấy không còn có thể ?ophi dương? múa lượn. Nhưng tôi vẫn hi vọng cô ấy trong thế giới của mạng vẫn có thể tiếp tục Flying in Dancing.

    A Thái trách tôi ngốc. Người ta đã đi xa rồi, làm những việc ngây dại thế này để làm gì? Thế nhưng cho dù cô ấy không còn trên cõi đời, tôi vẫn không nỡ để linh hồn của cô ấy cảm thấy cô đơn. Chính cô ấy đã nói với tôi rằng em sợ cô đơn!


    ?oĐầu gấu à, không phải cậu đã bỏ cà phê rồi à??
    A Thái tò mò hỏi. Thực ra tôi vẫn còn nhớ lời dặn dò của Khinh vũ tối hôm ấy, vì vậy từ hôm đó tôi không còn uống cà phê nữa. Nhưng trong đêm nay, một niềm khát khao muốn uống cà phê đang ngự trị, hơn thế nữa, tôi còn muốn châm thêm một li cà phê nữa, cho cô ấy. Hôm nay là ngày 15 tháng 3... ngày cô ấy vừa tròn 22 tuổi.
    Tôi còn nhớ hôm 17 tháng 1, Đài Bắc mưa rất to. Khi tôi đến bệnh viện, người ta đã nói với tôi rằng. Lúc 3h 15phút sáng nay, một cánh **** màu cà phê đã bay đi. Tiếp sau đó là gì, tôi không còn nhớ được nữa. Tôi chỉ biết là mình đã đứng suốt một ngày dưới biển hiệu bến xe buýt 227. Tiểu Văn nói rất đúng, Đài Bắc thật lạnh! Còn em gái tôi thực là ngốc ngếch... lại hỏi tôi hà cớ gì mặt tôi ướt như thế? Chẳng lẽ cô không biết hôm nay Đài Bắc mưa rất to à?
  9. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    Suốt hai tháng qua, tôi đã rất cố gắng để không nghĩ đến cô ấy. Dù sao, cơm vẫn phải ăn, ngủ vẫn phải ngủ, học vẫn phải học, luận văn vẫn phải vắt chân lên làm. Tôi hi vọng mình có thể tránh không lúc nào cũng canh cánh về cô ấy, nhưng nỗi hi vọng ấy tựa hồ như hi vọng bầu trời không phải màu xanh, hi vọng lá cây không phải màu lục, như là hi vọng các vì sao không nhấp nháy về đêm, hi vọng mặt trời đừng chiếu vào ban ngày. Nói chung, tôi đang hi vọng một sự việc căn bản không thể xảy ra. Không ngờ tôi vẫn đang đóng vai trò của loại người thứ 2 ngay cả trong cuộc sống hiện thực này,.
    ??

    Tôi đã từng khóc chưa?
    No way!.. Tôi đã nói rồi, tôi là chuyên gia phòng chống lụt bão. Tương lai, những công trình chống lũ ở hạ lưu sông Trường Giang - Tam Hiệp biết đâu sẽ có tôi tham gia. Nếu trong tim chợt có cảm giác độ pH thấp hơn 7, tôi lập tức lên mạng xem board Joke, để cho những mẩu truyện cười thấp cấp mang màu sắc ******** đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân. Vì vậy, mọi thứ đều vẫn giống như trước tháng 9 năm ngoái - trước khi gặp được cô ấy. A Thái vẫn phong lưu đa tình, còn tôi vẫn như xưa - nhạt nhẽo, khô khan. Chỉ có con mèo hoang ngoài cửa sổ dường như không còn kêu nữa.


    Login vào mạng, đóng các Page lại, chuẩn bị chuẩn bị đi lấy nước đun cà phê. Bình nước ở tầng ba bị hỏng, phải xuống tầng 2 lấy nước. Trong khi đứng chờ nước đầy, tôi nhìn thấy một bức thư để trong thùng của dành cho sinh viên cao học. Lớp nghiên cứu sinh có thùng thư ở tầng 3, tầng hai đặt thùng thư lớp cao học. Bên ngoài phong bì ghi địa chỉ rất sơ sài: ?oPhòng nghiên cứu công trình thủy điện thủy lợi Đại học Thành Công?. Chỗ đề người nhận còn kì quặc hơn: ?oThái Đầu gấu?.


    Tôi nghĩ không ra trong khoa này còn ai có cái biệt hiệu trời tru đất diệt như vậy. Thế thì cái thư này là nhất định là gửi cho tôi. Tôi bóc ra xem, bên trong có một bức thư kèm thêm một phong bì màu cà phê. Trong thư viết:

    ?oSư huynh Thái, chào anh.
    Tôi là bạn cùng phòng của Khinh vũ phi dương. Rất xin lỗi, vì tôi không biết danh tính của anh, nhưng cũng không tiện gọi anh là Đầu gấu. Bởi vì đó là đặc quyền riêng của cô ấy. Mấy hôm trước, người nhà cô ấy thu dọn các di vật và tìm được bức thư màu cà phê. Họ nhờ tôi chuyển đến anh. Tôi chỉ biết tên Khoa anh đang học, nên đành liều gửi, may ra anh nhận được. Có thể, linh hồn của Khinh vũ trên trời sẽ phù hộ cho anh tìm thấy bức thư này. Vậy tôi xin chúc anh may mắn.

    Tiểu Văn?

    Bức thư được gửi từ hơn một tháng trước. Tôi nghĩ khi viết bức thư này, Tiểu Văn đã khóc rất nhiều, vì trên lá thư đầy những vệt thấm ướt rồi khô đi. Còn trên chiếc phong bì màu cà phê lại là một nét chữ thanh tú khác hẳn. Phong bì đề: ?oTo: Thái Đầu gấu (Hoàng tử ếch của em)?? Đây là lần đầu tôi nhìn thấy chữ của Khinh vũ, không ngờ là chữ cô ấy cũng nhẹ nhàng bay lượn.

    Tôi cố sức kìm chế bàn tay run run, chậm rãi mở bức thư màu cà phê. Bên trong có một bức ảnh và cuống vé xem phim rạp Nam Đài ngày 31 tháng 12 năm 1997, số ghế 13 dãy 11. Trên cuống vé, bên cạnh kí tên ?oThái Đầu gấu?, cô ấy kí thêm vào ?oKhinh vũ phi dương?. Ngoài ra còn có một lá thư màu xanh. Lá thư có mùi thơm của nước hoa Dolce Vita quen thuộc?.


    Trong bức ảnh, cô ấy đứng giữa thảm cỏ xanh mênh mang, mặc bộ đồ màu cà phê như lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi. Tất màu cà phê rang già bằng than, quần thụng như cà phê Moka, áo sợi như cà phê Blue Moutain, và khoác chiếc ba lô giống với cà phê cappuccino. Mặt sau tấm ảnh viết:
    ?oDear jhts
    Màu cà phê là em: Song Ngư... Màu xanh là anh: Hổ Cáp. Lá thư màu xanh để trong phong bì màu cà phê, anh đã hiểu ý em chưa nào? :).
    Anh nhìn thấy em ?" li cà phê thơm đượm, anh có thấy muốn uống không? Nhất định phải nuốt nước bọt xuống, đừng để cho rơi ra! :P
    FlyinDance?


    Tôi nở một nụ cười đau khổ. Thứ rơi ra lúc này chắc không phải là nước bọt. Còn nội dung trong lá thư màu xanh cũng rất đơn giản:
    ?o Nếu em còn được thêm một ngày sống, em sẽ làm bạn gái của anh. Em có thêm một ngày sống không ?" không có. Vì vậy, rất tiếc. Kiếp này em vẫn chưa là bạn gái của anh. Nếu em có cánh, em sẽ bay từ Thiên đàng xuống để thăm anh. Em có cánh không ?" không có. Vì vậy, thật tiếc. Từ nay em chẳng bao giờ còn thấy được anh nữa. Nếu đổ hết nước trong bồn tắm ra, cũng không thể nào dập tắt ngọn lửa tình yêu em dành cho anh. Nước trong bồn tắm có đổ hết ra được không ?" được. Cho nên, vâng, em yêu anh?.
    Khinh vũ phi dương?


    Ngực tôi như bị xé toạc. Nước mắt như cơn hồng thủy trào lên đánh tung con đê chống lũ. Tôi ?" kiêu ngạo, vô cảm ?" không cách nào ngăn nổi nước mắt chảy tràn. Cuối cùng cô ấy đã sửa Plan của tôi, và đòi lại được những tích lũy trong suốt hai tháng qua - toàn bộ nước mắt mà tôi còn nợ cô ấy.


    Về sau, ?oTitanic? đoạt 11 giải Oscar, bao gồm giải bộ phim hay nhất. Nhưng Rose không dành được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Cả đến bà Rose già cũng vậy, trượt khỏi giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất. Hóa ra, trong phim gặp phải sự thảm thiết, ngòai đời cũng không nhất định không may. Còn Jack trong đời thực, liệu có nên ?oNever let go? đối với Rose? Có thể anh ta không cần phải bận tâm đến điều này. Bởi vì cánh **** xinh đẹp màu cà phê ấy đã vĩnh viễn bay lượn trong tim của anh.
  10. songtunu

    songtunu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/01/2004
    Bài viết:
    4.799
    Đã được thích:
    1
    hết ​
    Tớ thích đoạn đầu câu truyện hơn, đoạn sau quá buồn, tớ chẳng thích.

Chia sẻ trang này