1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

LẶNG LẼ BÊN ĐỜI. (Tuyển tập thơ, văn, tản mạn và những dòng nhật ký của một người đứng ngoài cuộc số

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi dixuyenquamuathu, 28/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ tình dạo trước.
    Dạo trước tôi khờ khạo tới mức yêu một người qua nét mà không hề biết mặt. Nói chung cũng đem lại cho tôi nhiều sự bức bối và cảm giác bị tổn thương khi bị lừa gạt. Đến nay chưa một lần biết mặt và không biết người ta đang chính xác ở đâu. Nhưng cũng có một bài thơ tôi post ở một trang web khác dành cho SV du học. Hôm nay tình cờ có người nhắn cho tôi nói rằng tôi có phải tác giả bài thơ đó không? Và tôi đã tìm được bài thơ tình mà chính tôi không nhớ và không biết tìm ở đâu nữa. Dẫu người ta có gạt tôi, nhưng đã có lúc tôi từng có một tình yêu rất ảo và chân thành như thế. Xin mọi người và bạn bè tôi, hãy coi đây là một kỷ niệm đẹp. Tôi không còn nhớ mình đã buồn nhiều như thế nào, nhưng giờ tôi không còn nhớ gì cả, chỉ còn lại một bài thơ, mà chính tôi cũng quên, nhưng nó là một bài thơ hay, không thể lãng quên được. Bởi tôi đã luôn thương yêu rất chân thành. Và thật vui khi một người bạn xa lạ đã yêu thích và dịch sang tiếng Pháp.
    ***********

    Thư được gửi lúc 11:49 - 19/10/2003
    Chẳng thể nào bay đến được với nhau
    Alors on ne peut pas s?Tarriver encore
    Cho dù mình yêu nhau đến mấy
    Malgre qu?Ton s?Taime jusqu?Ta ce point
    Ở xa anh lúc nào em cũng thấy
    Je trouve que quand je vis loin de toi?
    Trong lòng mình một khoảng trống mênh mang
    Au fond de mon coeur a une trouee qui s?Tetend a perte de vue
    Việt Nam mùa này đông cũng sắp sang
    Au VN, l?Thiver traversera dans cette saison
    Một mình em bơ vơ nơi phố vắng
    Moi, je suis toute seule aux rues absolument desertes
    Một mình em với nỗi buồn thầm lặng
    Je suis toute seule avec ma tristesse muette
    Gió thổi rất nhiều làm sống mũi cay cay
    Comme il y abeaucoup de vents, Je me sens des picotements repetes a mon nez.
    Đừng đến đông ơi, mình sẽ lạnh lắm thay
    N?Tarrive-pas, l?Thiver, j?Taurai tellement froide
    Sẽ lạnh lắm vì anh không bên cạnh
    J?Taurai tellement froide parce que tu n?Tes pas a cote de moi
    Em thèm một vòng tay xiết mạnh
    Je desire que tu m?Tembrasses tres fort dans tes bras
    Một nụ hôn dài bất tận đến hôm sau
    Je desire un baiser qui prolonge jusqu?Ta demain
    Chẳng bao giờ anh về với em đâu
    Tu ne me rentre jamais
    Không phải bởi ngăn sông cách núi
    la faute de la distance? C?Test faut
    Không phải bởi tình yêu em tàn lụi
    Mon amour qui deperit? C?Test vraiment faut
    Mà bởi vì em nhỏ bé mong manh
    Il n?Ty a qu?Tune raison, c?Test que je suis trop petite et trop fragile
    Mà bởi vì bầu trời rất xanh
    C?Test que le ciel est tres bleu
    Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
    C?Test qu?Til y a beaucoup de raison je ne peux pas comprendre
    Dù tim em có thiết tha thầm gọi
    Malgre que mon coeur te murmure ardemment
    Thì bóng hình anh vẫn mãi ở nơi xa
    Ton image est toujours plus loin que moi
    Trái tim em vẫn chẳng được vỡ òa
    Mon coeur ne se sens le bonheur fortement encore
    Vẫn chẳng được mềm đi trong vòng tay xiết chặt
    Il ne mollit encore dans tes deux bras qui me serrent tres fort
    Vẫn chẳng được dập dồn hôn lên môi, lên mắt Tu ne me donnes encore tes baisers sur mes joues et ma bouche
    Vẫn chẳng bao giờ được sưởi ấm bởi anh
    Tu ne rechauffe encore mon coeur
    Bởi vì bầu trời xanh đến là xanh
    Puisque le ciel est trop bleu
    Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
    Puisqu?Til y a des raison je ne peux pas comprendre
    Làn môi em vẫn cháy hồng thầm gọi... Mes levres brulent d?Tappeller?. Tes levres
    ...môi anh...
    Xin lỗi, em dịch sang tiếng Pháp lung tung, chi gạt ra hộ em nhé, vì chị đòi gấp nên em xóa ko kịp, sorry !
    Le coeur a ses raisons que la raison ne connait pas ...Je t''''''''aime
    Người dịch và gửi cho tôi : bebechance . Cảm ơn em
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  2. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Cho em say đi
    Em đang vô cùng chống chếnh
    Nỗi buồn vô định
    Để em về liêu xiêu giữa phố lặng thinh
    Chuyện của chúng mình
    Theo tháng năm, sẽ vẫn là như vậy
    Rồi một ngày sẽ thấy
    Mình đang đan những sợi vô hình
    Rồi tình
    tan, tan, tan, tan biến
    Đời như biển
    Mênh mông
    Những cuồng phong
    Bão lũ
    Không cho mình yên ngủ
    Không cho mình một chút bình yên
    Thì cho ta đôi phút đảo điên
    Nào, cũng say trên biển
    Những vì sao vụt biến
    Mắt tối sầm
    Em thả thuyền lang bạt chốn nao
    Đớn đau và nhung nhớ cồn cào
    Ôi tình yêu, hãy cho tim mình một lần thả cửa
    Dù đau như trăm ngàn vết cứa
    Thì hãy cho em một lần được thổn thức yêu thương.....
    ........
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  3. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Em yêu anh yêu đến điên cuồng
    Nào hãy cho em một lần được nói
    Nào hãy cho em được thì thầm gọi
    Tên một người em muốn được thương yêu
    Nào hãy cho em dù chỉ một buổi chiều
    Đi cùng em trên con phố nhỏ
    Chỉ có anh,lá vàng và gió
    Có mắt biếc môi cười những thổn thức thẳm sâu
    Anh không biết đâu
    Tình anh nhạt nhoà và hời hợt
    Không đủ sưởi ấm tim em tái nhợt
    Lạnh băng rồi còn thổn thức thương yêu.
    Để hồn đau đớn đến liêu xiêu
    Và điên cuồng trong những vần thơ lai láng
    Tình anh như bóng chiều chạng vạng
    Không sưởi ấm nồng những thổn thức trong em
    Tình yêu dẫu cũ mèm
    Vẫn lung linh những sắc mầu cảm xúc
    Không khi nào ngừng đập
    Chỉ khi nào em chìm dưới vực sâu
    Em đi đâu, về đâu
    Trong bóng chiều chạng vạng
    Bình minh rực sáng
    ở trong tim
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  4. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau
    Anh và em,chũng ta và những người khác nữa
    Vẫn mải miết đi tìm một nữa
    Hoặc vẫn mơ hoài về hình bóng thuở xưa
    Dẫu có buồn dẫu có khóc như mưa
    Hoặc lang thang một mình trên những con phố nhỏ
    Thì vẫn chỉ có ta và gió
    Những thầm thì trầm lắng thẳm sâu
    Mỗi con người có riêng một nỗi đau
    Một nỗi riêng tư sao chẳng thể ai chia sẻ
    Dẫu có yêu người đến cồn cào như thế
    Chẳng nói lên lời bởi có đến được đâu
    Bởi có những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm với nhau
    Vẫn loay hoay giữa bộn bề cuộc sống
    Có những lúc thấy lòng trống rỗng
    Đi bên người như đi với hư vô
    Những ý nghĩ thẳm sâu không có bến bờ
    Muốn đan tay em vào tay anh quá
    Những tia nắng cuối ngày dần lạnh giá
    Hỏi tim mình rằng đã chắc yêu chưa?
    Muốn cùng anh đi giữa những cơn mưa
    Muốn cùng anh đi nhạt nhoà trong nắng
    Muốn cùng anh đến một miền xa vắng
    Nhưng mình vẫn là hai nửa chẳng giao nhau
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  5. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Thông điệp của những chồi non
    1.Trông nó giống như cành củi khô đã bỏ đi rồi, cái cây khẳng khiu trụi lá đứng chơ vơ một mình trên vỉa hè cạnh nhà chờ xe buýt. Bọn học trò hàng ngày đứng đợi xe tiện tay bẻ những cành gầy guộc, hoặc vít nhọn cây cong xuống sát mặ đất rồi lại bật lên. Thế mà nó vẫn không gãy hẳn. Qua tết, bọn học trò lại đứng đợi xe đi học, giật mình nhận ra trên thân cây khô héo tưởng chừng như đã chết rồi kia lấm tấm mọc ra những chồi non. Những chồi non xanh ánh lên trong nắng xuân ấm áp.
    2.Trong một lần viết bài ở đại học Y Thái Nguyên, tôi được nghe kể một câu chuyện lạ có thật mà các bạn sinh viên lưu truyền trong ký túc xá. Chuyện kể về một em bé bị người mẹ trẻ bỏ rơi ngay sau khi em ra đời. Người ta tìm thấy em vào một buổi sáng mùa đông trong vườn chuối. Em vẫn sống qua một mùa đông dù trên người em không hề được cuốn tã. Em vẫn sống qua một mùa đông dù những con chuột trong vườn gặm những ngón chân xinh xinh và bên má bầu bĩnh của em. Sau một thời gian được các anh chị sinh viên chăm sóc, không hiểu một sức mạnh diệu kỳ nào đã giúp em không chỉ sống khỏe mạnh mà những vết bị cắn trên người em lại liền da và bầu bĩnh như chưa hề có. Người ta đặt tên em là Nguyễn Trường Sinh.
    3. Trong chương trình ?oNgười đương thời? đầu xuân ta lạibắt gặp hình ảnh xúc động về chàng trai Bạch Đình Vinh, một tiêu biểu về một tấm gương biết vượt lên số phận. Một chàng trai nổi tiếng với câu nói hóm hỉnh: ?oNếu không mài được cái kim chúng ta hãy mài nên một cái đinh đèm đẹp.?Còn đáng trân trọng và yêu quý anh hơn nưa khi anh nói với mọi người rằng: ?oDon?Tt cry for me, everybody?. Thế mới hay cuộc sống vẫn còn bao điều thật ý nghĩa và thật diệu kỳ.
    4.Thế mới hay trong đống tro tàn biết đâu vẫn còn viên than hồng âm ỉ cháy? Thế mới hay trong thân cây khô biết đâu vẫn còn nguồn nhưa sống? Thế mới hay trong mỗi con người luôn tiềm ẩn những sức sống diệu kỳ. Vì thế trong những lúc em gặp khó khăn nhất, hay thậm chí ngay cả khi em mắc phải những lỗi lầm mà em tưởng rằng cuộc đời mình như đã bỏ đi,thì em hãy tin rằng trong chính con người mình vẫn còn những sức sống,những niềm đam mê mà em chưa biết đến.Chỉ cần em đánh thức những mầm sống tưởng chừng như đã ngủ quên, em sẽ thấy rằng cuộc sống tuyệt diệu nhiều hơn ta tưởng. Kìa em, hãy thôi tụe ti về số phận, hãy đừng dằn vặt về những câu chuyện đã qua. Đầu xuân ta muốn gửi tới em, những số phận bất hạnh,những bạn trẻ gặp thất bại, gặp những chuyện buồn hay những lỗi lầm trong năm cũ, đặc biết là những bạn đã trót làm bạn với ?onàng tiên nâu?, ta muốn gửi tới em thông điệp của chồi non. Để em thấy rằng mọi cuộc sống chưa phải là kết thúc. Hãy dũng cảm như những chồi non đâm ra từ lớp vỏ xù xì vươn lên trong nắng ấm. Bởi ta biết rằng trong em vẫn còn nhựa sống.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  6. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Câu chuyện đ àn kiến
    1.Khi đang ngồi học bài có lần nào em tình cờ nhìn thấy đàn kiến nhỏ hành quân đi ngang qua? Có bao giờ em quan sát xem chúng bắt đầu từ đâu và sẽ đi đến đâu? Chúng bắt đầu chuyển thức ăn từ trong chạn, hay tránh mưa ngang qua sân nhà? Chúng men theo mép tường hay đi qua bàn học của em rồi lần lượt về cái tổ nhỏ xíu ở góc tường? Có thể là chúng đi từ mọi hướng và về từ mọi hướng. Duy chỉ có một điều chung nhất, là khi em thử lấy một vật gì đó cản ?ohọ? thì ?ohọ? sẽ đi tránh sang hướng khác, nhưng vẫn cố gắng giữ trật tự theo hàng lối và không lung tung lộn xộn.
    2.Thuở nhỏ, khi còn học cấp 1, tôi còn nhớ mỗi khi tiếng trống vào học vang lên là lớp trưởng tập hợp cả lớp xếp thành hai hàng, thấp đứng trước,cao đứng sau, tay phải đặt lên vai phải của người đứng trước, lần lượt đi vào lớp.Vừa đi vừa đọc bài con kiến xếp hàng. Thật là dễ thương. Mẹ tôi kể rằng thời bao cấp đi mua gì cũng phải xếp hàng.Người ta có khi phải xếp hàng từ sáng đến trưa,từ trưa đến tối chỉ để chờ mua được vài cân gạo, bánh xà phòng, vài cân củi,hay miếng vải...Thậm chí còn có nhiều chuyện cười ra nước mắt về chuyện mua hàng thời tem phiếu. Có người đứng mỏi quá phải lấy gạch kê để đánh dấu chỗ của mình. Có những hộm trời mưa vẫn phải đứng xếp hàng ngâm chân trong nước?
    3. Em vẫn còn nhớ câu chuyện thời ấu thơ hay câu chuyện thời tem phiếu của mẹ? Khi gặp một người chen lấn ở một nơi cần phải xếp hàng, em có cảm giác khó chịu hay không? Biết kiên nhẫn xếp hàng để khỏi phiền người khác nghĩa là biết phép lịch sự, biết tôn trọng người khác, đó là biểu hiện của người văn minh. Ngày nay người nước ngoài đến Việt Nam thường phàn nàn về một số tập quán xấu mà họ cho rằng không thể chấp nhận được. Đó là chuyện chen ngang xô đẩy nơi công cộng. Những chuyện tưởng như rất nhỏ mà hàng ngày ta không để ý sẽ gây một ấn tượng không đẹp với người nước ngoài. Mang tập quán này đến các nước văn minh thì thật là kinh khủng, vì người ta sẽ nhìn nhận mình như một sinh vật lạ vậy. Đến lúc này em còn nghĩ đây là chuỵện nhỏ nữa hay không?
    4.Thi đại học xong chắc chắn em phải chen lấn để xem điểm thi của mình dán trên bảng. Sự chen lấn này có thể hiểu và thông cảm được với em. Chỉ hiểu và cảm thông thôi chứ chưa thể cổ xúy.
    Nhưng có một kiểu chen lấn rất nên làm, và rất đáng được cổ xúy : Có bao giờ em toan tính rừng giới trẻ chúng ta phải làm gì để tên Tổ quốc mình được ?ochen lên? không phải đứng dưới tên các quốc gia khác trong các kỳ thi quốc tế hay trong các lĩnh vực kinh tế xã hội khác hay chưa?
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  7. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Đừng động vào cây mùa lá rụng
    Những đàn sếu bay qua sương mù và khói tỏa
    Trên Maxcơva lại đã thu rồi
    Bao con đường như khói lửa chói ngời
    Vòm lá trải ánh sẫm vàng rực rỡ
    Những tấm biển dọc treo theo đại lộ
    Nhắc những ai đang đầy đủ lứa đôi
    nhắc những ai đang cô độc ở trên đời
    Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng?
    Ngoại tôi yêu văn học Nga, yêu thơ Olga Berggolts, và yêu những đêm trắng ở Leningrat dù chỉ là trong tưởng tượng. Ngoại luôn nhớ về ông, người đã nằm lại nước Nga vì một cơn bạo bệnh. Và cả bác Cả đang phiêu bạt đâu đó trên nước Nga mênh mông sau cuộc hôn nhân đổ vỡ của mình? Vì chuyện này ngoại ốm liệt giường mất mấy tháng. Gần như đều đặn,ngày nào, hai bà cháu cũng mở cổng ra đường đi dạo. Cổng nhà có hai then, then dưới và then trên. Bây giờ mỗi khi lặp lại trò chơi cũ, tôi lại cài then trên, ngoại cài then dưới. Rồi chúng tôi bước đi theo nhịp đi chậm chạp của ngoại. Mùa thay lá, hai vỉa hè xao xác lá rơi.
    Một lần ai đó buột miệng nhắc đến bác Cả,ngoại đang vui chợt buồn trĩu xuống.Chiều ấy, khi hai bà cháu đi dạo với nhau, ngoại lẩm bẩm : ?oLụy tình là khổ lắm con. Không nghĩ được đến nỗi đau người khác, chỉ nghĩ đến nỗi đau của riêng mình sẽ còn khổ hơn nữa.?
    Nhưng cứ nghĩ đến người khác nhiều như ngoại còn khổ hơn nhiều. Có hôm gặp một bà cụ ăn xin, ngoại dừng lại hỏi chuyện, toàn những chuyện gỉ chuyện gì mà lâu lắm, đứng từ xa chỉ thấy hai dánh lưng còng còng gật gật, gù gù, rồi hai người nắn nắn tay nhau. Lần đi dạo ấy khi về, mặt ngoại buồn hẳn đi. Bữa tối dọn ra, ngoại ăn mấy miếng rồi bỏ đó đi nằm sớm. Tôi hỏi nhưng ngoại lặng thinh không nói. Có những điều sâu kín trong tâm hồn ngoại mà một con nhóc 11 tuổi như tôi, dẫu được là đứa cháu ngoại cưng nhất,vẫn không tài nào hiểu được. Một ngày tháng tư, ngoại đang chọn mua những bông hoa loa kèn trắng bên đường. Chợt thấy cô bán hoa vôi vàng lên xe guồng thật nhanh trong khi ngoại chưa kịp trả tiền. Nhìn lại đã thấy chiếc xe của đội tự quản trở tới. Ngoại đứng đó với bó hoa loa kèn nặng trĩu trên tay. Mấy ngày sau hai bà cháu tôi nán lại đoạn đường đó lâu hơn, đợi cô bán hàng quay lại trả tiền hoa nhưng không thấy đâu. Mấy hôm ấy ngoại có vẻ buồn. Một hôm ngoại bảo: ?oTrong cuộc sống có nhiều người tủi cực lắm con ạ. Nếu không làm được gì giúp cho họ, thì ít nhất hãy cảm thông với họ, chứ đừng làm điều gì xấu cho họ,nghe con. Cũng như những tán cây kia,sắp rụng lá rồi, con đừng lay làm gì.?
    Ngoại tôi đã ra đi trong một đêm lá rụng, trong lòng vẫn canh cánh niềm thương nhiều người, cả thân lẫn sơ, cả những người ngoại mới chỉ gặp một lần.
    Mỗi lần mở cổng, tôi vẫn chờ ai đó mở then trên, rồi chợt nhận ra chỉ có một mình tôi mà thôi.Ngoài đường, bọn trẻ con vẫn hay chơi trò níu vào thân cây rung cho lá vàng rơi xuống như mưa, rồi cười khanh khách. Riêng tôi, mỗi khi đi ngang qua hàng cây mùa thay lá, vẫn nhớ lời ngoại nhắc : ?oĐừng đụng vào cây mùa lá rụng?
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  8. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    TRuyện ngắn
    Lời hẹn ban công.
    Học sinh lớp 12 được xếp học ở tầng 4 cho nên ban công tầng 4 cũng thật là lắm chuyện để kể. Không như ở tầng 2, toàn phòng vi tính, phòng nghe, thư viện nên ban công cứ nằm mốc nằm meo, đến là buồn.
    ****
    -Ê, bỏng ngô đâu rồi? Sao lại về không?
    -Có chuyện gì mà mặt mũi đằng đằng sát khí thế?
    Cả lớp đang chờ đợi Linh và Vân đi mua bỏng ngô về để đánh chén mà hai đứa về tay không mang theo hai bô mặt nặng như..thới nghiến. Không được chí chóe tranh cướp nhau như mọi khi nên cả lũ con gái ùa ra hỏi. Chả là hôm nay Vân và Quỳnh Chi xuống tóc, tức là cắt tóc ngắn ấy mà. Thế nghĩa là ?ophạm tội?: có đồ mới. Theo hiến pháp vương quốc 12 Anh sẽ bị phạt : phải khao. Những nàng công chúa ở xứ xở sương mù có một phát kiến cực kỳ vĩ đại và đã áp dụng thường xuyên, hàng ngày, hàng tuần dó là : ?omua bỏng ngô, đút vào cặp, đem lên cả lớp ăn.? Này nhé, bỏng ngô vừa rẻ,vừa giòn, vừa nhiều, lại có thể ăn vụng được trong giờ học, vì chỉ việc ngậm vào mồm là nó tự tan. Còn tại sao lại đút vào cặp? Nhà trường cấm ăn quà trong lớp và tụ tập ngoài cổng trường. Ở lớp có Vân và Quỳnh Chi có hai cái cặp to tổ bự, chuyên dùng để đem đi mua bỏng trong các giờ ra chơi. Hôm nay cặp Vân có nhiều giấy tờ quan trọng nên ngại bỏ ra, đành lấy cặp của Quỳnh Chi vậy. (Vân là bí thư đoàn trường mà.) Ai ngờ trong cặp đựng toàn lương thực của cả lớp quan trọng như thế mà bị bọn con trai lớp toán cướp mất khi hai nàng ?oyểu điệu thục nữ? đi ngang qua ban công của lớp toán. Bọn con gái nghe kể vậy tức lắm. Trống đã vào lớp rồi nếu không cả bọn sẽ sang cho mấy cái thằng lớp toán kia một trận. Về chỗ ngồi rồi mà trông đứa nào cũng ra vẻ bực bội, cả giờ học cứ nhấp nha nhấp nhổm. Giờ ra chơi, một lũ con gái ùa sang lớp toán. Vân dẫn đầu. Quỳnh Chi hôm nay bị đau dầu nên ngồi im trong lớp từ sáng.
    -Đề nghị các bạn cho tớ xin lại cái cặp-Mặt Vân đanh lại.
    -Cặp của ai? Bên trong có những gì?- Tuấn ?oXêkô? huơ huơ cái cặp trêu ngươi.
    -Cặp của tớ.Bên trong chứa đầy bỏng ngô, mất hột nào đừng có trách-Vân bình tĩnh đáp rành rọt.
    -À. Xin chào bí thư đoàn trường- Sáng ?oChaien? từ đằng sau bước lên trước cúi mình làm một điệu chào kiểu công tước thời xưa. -Xin giới thiệu đây là Huy ?oNobita? thi sĩ lớp tớ làm thơ cực hay, hìhì-Sáng ?oChaien? vừa nói vừa đẩy Huy ?oNobita? về phía trước.
    Cả bọn con gái chẳng hiểu ?omô tê?gì cả. Không biết chúng nó định giở cái trò gìđiên điên khùng khùng? Linh tiến đến bĩu môi:
    -Thi với chả sĩ. Con trai lớp toán cũng đòi bầy đặt. Mau trả cặp đây.
    -Nghe đây này.Bí thư đoàn trường đi mua quà về cho cả lớp ăn. Lại còn lớn tiếng kéo quân sang gay gổ. Thôi đi về đi cho khỏi xáu hổ. Bọn tôi tha, chứ đi báo với giám thị là các cô còn khổ- Tuấn ?oXêkô? vừa nói vừa ôm khư khư cái cặp.
    Sau một hồi đấu khẩu với nhau như thế, cuối cùng mấy cái loa mở hết công suất cũng đòi lại được chiếc cặp(đựng bỏng ngô.) Lạ kỳ, bỏng ngô vẫn còn nguyên xi. Bọn này chắc bị khùng rồi. Cả bọn con gái vừa hả hê, vừa băn khoăn thắc mắc. Rồi lại kháo nhau :?o Chắc cả lớp toàn con trai, ai lại ăn quà trong lớp bao giờ?? Cònba tên Sáng, Tuấn và Huy thì hả hê lắm. Thế là kê hoạch tiếp cận mục tiêu bước đầu đã thành công.
    ***
    Nhầm lẫn, có một chút nhầm lẫn nho nhỏ của các bạn trẻ, anh ban công tầng 2 ạ.
    Buổi tối hôm ấy cái anh chàng Huy ?oNôbita? ấy cứ thao thức trằn trọc đứng lên ngồi xuống, đi đi lại lại trong phòng. Vân đã bị Huy đưa vào tầm ngắm từ lâu rồi nhưng Huy không biết cách nào để tấn công. Vân là bí thư đoàn trường, học giỏi, nổi tiếng, có cá tính. Có lẽ Vân chẳng biết Huy là ai cũngnhư chẳng bao giờ để ý đến Huy. Hôm qua thấy Vân cắt tóc ngắn Huy buồn lắm, làm nột bài thơ tặng Vân. Bọn thằng Sáng và Tuấn phải bầy trò giật cặp để nhét lá thư ấy vào ngăn nhỏ vào cặp Vân. Không biết phản ứng của Vân sẽ ra sao.
    Cũng buổi tối hôm ấy, cô nàng Quỳnh Chi về mở ngăn nhỏ của cặp thấy một lá thư :
    ?oGửi người mới cắt tóc ngắn
    Ai xui ai cắt tóc thề
    Để cho mây gió đi về ngẩn ngơ
    Hỏi ai chiếc nón bài thơ
    Chênh chao trong nắng bây giờ ở đâu?
    Đường về ai vội bước mau
    Sao không ngoảnh lại đằng sau một người?
    Ai xui chiếc lá vàng rơi?
    Ai xui ai chẳng mỉm cười với ai?
    Đến trường vào buổi sớm mai
    Ngẩn ngơ theo bóng áo dài ngẩn ngơ?
    Hàng ngày trong các giờ ra chơi nếu bạn thấy ai là người hay đứng ngoài ban công và là người vào lớp cuối cùng, người ấy chính là tôi.
    Hẹn buổi học cuối cùng của năm học, ban hãy đứng ở ban công thật lâu, hãy là người về cuối cùng nhé??
    Quỳnh Chi vốn là người sống nội tâm và lãng mạn. Cô bỗng thấy có cảm giác gì là lạ, mơ hồ. Tò mò băn khoăn tự hỏi, ai nhỉ, ai thường hay để ý đến mình mỗi khi cùng các bạn đứng ngoài ban công? Bất giác cô có cái gì hồi hộp, xấu hổ, ngượng ngập. Lại thao thức mong chờ mau sáng.
    Cũng lúc ấy, Vân vẫn miệt mài bên bàn học.
    ***
    Giờ ra chơi, học sinh lớp 12 thường ùa ra ngoài ban công đứng, đứa thì thủ thỉ trò chuyện, đứa thì giở sách ra ôn bài. Con trai chơi trò ném phấn trêu các em ban công tầng dưới. Con gái thường hay xé giấy mỏng thành mảnh vụn thả xuống sân trường. Gặp gió, những mảnhgiấy bay lên lượn xuống, xoay xoay như những cánh hoa rất đẹp. Vân và Quỳnh Chi cũng thích chơi trò ấy. Vân chơi và cười một cách vô tư, hồn nhiên còn Quỳnh Chi thì ngượng ngập, không được tự nhiên như trước. Cô đinh ninh một ý nghĩ rằng ở bên ban công lớp Toán đang có một người nhìn mình. Ý nghĩ ấy làm cô thấy vừa vui vui, vừa thẹn thùng không dám liếc sang bên ấy nữa. Lúc nào cô cũng là người vào lớp đầu tiên khi trống đánh. Cô rất muốn biết mặt người ấy nhưng không dám ở lại cuối cùng. Vả lại, cần phải để lại cho người ấy một chút hụt hẫng.
    ?oRào, ào?.Cả sân trường đang ồn ào với những tiếng cười bỗng dưng có một tiếng hét. Ai đó đã dội cả chậu nước từ tầng bốn xuống làm ướt hết áo dài của các cô nàng đang đi trên sân trường. Con gái lớp 12 Anh đổ xô ra ban công xem:
    -Chết rồi, hai đứa kia chạy lên phòng giám thị kìa.
    -Không biết thằng nào đùa ác thế.
    -Mọi lần chúng nó chỉ ném sỏi hoặc vẩy nước thôi, hôm nay bê luôn cả chậu.
    -Ê Vân, bọn thằng Chaien lớp Toán đấy. Bọn hôm cướp bỏng của chúng mình đấy.
    -Cho đáng đời. Chết chưa, thầy giám thị mời cả ba thằng xuống văn phòng kìa.
    -Cho chúng nó chết đi! Nghịch lắm vào.
    -Thế là sáng thứ 2 Vân được ?onguyền rủa?ba cái thằng cướp bỏng của hội mình rồi.
    (?onguyền rủa? ở đây có nghĩa là Vân sẽ nêu tên ba ?okẻ phạm tội? kia trước toàn trường vào buổi chào cờ sáng thứ 2. Vân là bí thư đoàn trường mà.)
    ***
    Thực ra, anh có biết không, đấy chỉ là một phần trong kế hoạch của ?oba chàng lính ngự lâm? kia thôi, anh ban công tầng 2 ạ. Vì thấy Vân vẫn vô tư không biết gì nên ?oXêkô? bày cách phải chơi thật trội vào thì Vân mới biết đến Huy ?oNôbita? là ai. Thế anh có đoán được chuyện gì xảy ratiếp theo không?
    ***
    Cả trường đang nhộn nhịp chuẩn bị cho buổi diễn văn nghệ buổi tối. Từ sáng người ta bắt đầu căng phông dưới sân trường. Sân khấu ngoài trời mà. Tan học, Linh bảo Vân:
    -Ngày mai đến phiên tao trực nhật nhưng có việc bận phải nghỉ học.Mày trực nhật hộ tao nhé. Bây giờ ra cầm cái thau và phấn về gửi trong ký túc. Nhớ chưa, đồ bí thư không bao giờ biết phải trực nhật.
    -Rồi, yên tâm đi. ?"Vân vui vẻ nhận lời, hăng hái bê thau nước ra ban công đổ ào ào một cái, tong tưởi cầm cái thau không ra về.Không ngờ đổ đúng vào đầu thầy giám thị đang hướng dẫn học sinh dán phông bên dưới. Rõ khổ, phải bê nước ra đầu hành lang hất xuống vườn trường. Thì có bao gìơ phải trưc nhật đâu mà Vân biết.
    Thầy giáo đang chỉ chỏ từ dưới sân trường lên tầng 4. Đứa nào hất nước thì xuống đây mau. Vân sợ xanh mắt mèo. Thôi chết rồi. Bí thư là bí thư ơi. Biết ăn nói thế nào đây.
    Đúng lúc đó ?oba chàng lính ngự lâm? có mặt. Đừng lo, bọn tớ sẽ nhận tội cho, rồi tự nộp mạng xuống văn phòng.
    ***
    Thứ 2 đầu tuần, Vân báo cáo bị đau họng, không phát biểu trước cờ được. Thầy giám thị lên thay, hùng hùng hổ hổ gọi ba tên phạm thượng kia lên đứng trước cờ. Trong lúc thầy đang thao thao một bài diễn văn dài lê thê dành cho ?oBa chàng lính ngự lâm? (Bây giờ trong mắt Vân là đáng thương) thì Vân đứng dậy, xin trình bầy sự việc và nhận tội.Cả trường cười lao xao.
    Thầy giáo ngỡ người:
    -Phạt, phạt cả bốn đứa đi dọn vệ sinh một tuần. Tôi, tội dối trá, tội..tội..
    Thế là từ đó 4 người thân nhau. ?oChiến dịch? tiếp cận mục tiêu đã thành công rực rỡ.
    ***
    Một năm sau, sau khi gặp nhau ở cổng trường đại học. Gặp lại Vân, Huy hỏi:
    -Vân này, ngày trước Vân có nhận được bài thơ mình tặng Vân không?
    -Bài thơ nào? ?"Vân ngạc nhiên. Vân vẫn cười vô tư như ngày xưa- Chưa hề, mình không nghĩ kà Huy làm thơ.
    -Bài thơ mà?à không.
    Rồi Huy im lặng lẩm bẩm : ?oThôi chết rồi?
    Huy nhớ lại buổi học cuối cùng, Huy đứng mãi, đứng mãi ở ban công lớp toán nhìn sang lớp anh mà không thấy Vân. Mặc dù là bạn bè nhưng Huy ?oNôbita? chỉ là anh chàng nhút nhát. Trong khung cảnh sân trường tĩnh lặng chỉ còn tiếng ve kêu, chỉ còn sắc đỏ của hoa phượng trên cành, trải đầy trên mặt đất, chỉ còn những cánh hoa giấy trắng mỏng li ti bay bay ai đó vừa thả trên ban công, có bóng của một cô bạn tóc ngắn, áo dài trắng đứng ngoài ban công lớp Anh. Đó không phải là Vân mà là Quỳnh Chi.
    (Đăng trên HHT 22/ 2/2001)
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  9. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn

    Xin tiền ma
    Khu kí túc xá năm tầng cũ kỹ quét vôi vàng khè loang lổ rêu xanh và những hình vẽ nguệch ngoạc trên tường. Phòng 513 ở đâu hồi, nơi mở cửa sổ ra là có thể bắt gặp tán lá của cây cổ thụ .Người sở hữu cái cửa sổ ấy là Đặng Hùng, sinh viên năm cuối, người Băc Ninh. Thế nhưng anh chẳng quan tâm rằng qua khung cửa ấy bầu trời có xanh hoặc nắng có đẹp hay không như một số kẻ lãng mạn khác thường mơ màng khi giường mình đặt cạnh cửa sổ. Mỗi khi anh về đến cái giường tầng của mình, mở cửa sổ ra cũng là lúc chỉ còn những tiếng xào xạc của đám lá xà cừ mầu đen kỳ dị vì lẫn vào bóng tối. Bởi vì sau khi tam học, anh phải quay như một con chong chóng để kiếm tiền. Từ năm nhất, anh đã làm thêm rất nhiều nghề. Bố mất sớm, nhà chỉ còn lại hai mẹ con. Gần đây mẹ đau yếu luôn.Anh là một đứa con hiếu thảo vì không năm nào vào dịp 8/3 anh không về thăm mẹ. 8/3 năm ấy, sau khi bán sạch số hoa lấy về, trời đã xẩm tối nhưng Hùng vẫn mượn xe máy bạn về quê. Không may, gặp tai nạn nên anh không kịp về thăm mẹ.
    ***
    Minh ?omèo? và Trung ?osư? hồi mới chuyển đến phòng 513 cũng rờn rợn vì cái bàn thờ treo bên trên cửa sổ ngay chỗ giường của hai thằng. Bây giờ cũng quen rồi, vả lại hai thằng cũng đi suốt. Chỉ hôm nay chủ nhật, lại rỗi rãi, sau khi ?otổng kết? hai chậu quần áo to đùng, hai thằng mới có thời gian gác chân lên hòm, rung chân ngắn trần nhà.
    Minh ?omèo? vừa gặm mì tôm sống vừa nghêu ngao hát : ?oAnh vẫn từng đợi em, như em từng đợi nó, như nó từng đợi thằng kia, như thằng kia mong con ấy.? Trung ?osư? đang mỉ ngắm mấy cái mạng nhện phất phơ ở dưới bàn thờ bỗng phá lên cười.
    -Đồ nhạc sĩ dởm. Trong câu hát của mày ít nhất có một kẻ đồng tính luyến ái. Mà mày lảm nhảm cái gì nghe sầu não thế.
    Minh ?omèo? ngồi dậy bẻ vứt cho Trung ?osư? môt nửa bánh mì tôm, cười :
    -Cầm lấy, khẩu phần ăn trưa của mày đấy, đồ sư cọ mốc ạ.Ngày kia ngày kìa là đến 8/3 rồi mà không có tiền mua hoa tặng bà la sát yêu dầu của tao. Thử hỏi từ hôm nay cứ phải ?ochiến dịch mì tôm? thế này thì sao mà không sầu não. Có mà sầu dạ dày ấy chứ.
    -Ừ nhỉ, không có nhẽ?-Sư cọ mốc gãi gãi cái đầu húi cua bỗng bật dậy-Ê Minh, nhìn kìa,trên bàn thờ nhiều tiền lẻ lắm.
    -Mày khùng à?
    -Không, thắp hương hỏi vay đàng hoàng chứ, vay thôi, nào, dậy đi mặc quần áo dài vào cho nó tử tế.
    Trong khi Minh ?omèo? đang chần chừ thì Trung ?osư? đã xỏ xong cái quần túi hộp cònlại duy nhất của mình. Của đáng tội, trông cũng không được tử tế lắm, vì túi đã bị rách và bọn con gái thường hay trêu ?otúi quần sắp rơi kìa?. Còn thằng Minh, không phải sợ ma, không phải sợ ma mà quần giặt hết rồi nên đành phải mặc quần đùi vậy.
    -Thôi, mày mặc quần dài thì khấn đi.
    Minh đẩy Trung. Trung lập cập châm hương cắm lên bàn thờ, lóng ngóng chẳng biết khấn thế nào.
    -Thôi, mày mặc quần đùi khấn cũng được.
    Trung lại đẩy Minh. Minh liếc xéo cái quần của Trung rồi chun mũi ngậm ngùi đứng lên phía trước. Thằng Minh đứng thẳng người, mặt nghiêm nghị, tay chắp phía trước, đang nhớ lại xem những lần đưa nàng đi chùa nàng thường khấn gì. Thằng Trung đứng cúi đầu phía sau, nom cái bộ dạng của Minh đã muốn phì cười. Minhbắt đầu lầm rầm:
    -Chúng em, sinh viên xa nhà, thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn tiền bạc. Ngày 8/3 chúng em không có tiền mua hoa tặng bạn gái. Nay thắp hương vay anh số tiền trên bàn thờ, khi nào có chúng em sẽ trả, mà không có thì chúng em xin luôn.
    Minh vái ba cái rồi quay ra thấy thằng Trung ?osư? đang ôm bụng cười bò ra giường. Rồi cả hai phá lên cười. Minh đá thằng Trung một cái:
    -Dậy lấy tiền xuống chứ còn gì nữa.
    Trung ?osư? lồm cồm bò dậy, dướn cái thân hình Rôrefin lên bàn thờ lấy những đồng tiền bụi bặm trên bàn thờ xuống. Trung còn nhìn thấy rất rõ nụ cười tươi và cái nôt ruồi to bên trái cằm từ tấm ảnh trên bàn thờ của anh chàng sinh viên quá cố nọ.
    ***
    Ngày 8/3 hai thằng chải chuốt thật bảnh bao, dạo qua dạo lại trước hàng hoa. Trong túi Minh rủnh rỉnh những đồng tiền vuốt phẳng phiu. May quá, vừa đủ tiền mua một bông hoa hồng tuyệt đẹp tặng ?oẻm?. Nhưng có điều thật lạ là sau khi trả tiền cho người bán hoa thằng Minh cứ cầm khư khư bông hoa trước ngực, mắt cứ mở trừng trừng và mặt thì nghiêm lại. Trung ?osư? sợ quá, cứ huých huých vào sườn nó:
    -Ê mèo, mày làm sao thế? Minh không nói gì đưa tay vẫy vẫy một cái xe ô tô đi qua. Minh trèo lên xe nên Trung cũng phải lên theo xemđầu thằng này có vấn đề gì trục trặc hay không. Ngồi vào chỗ, đi một đoạn rồi mà mặt thằng Minh vẫn lừ lừ như. Trung đưa tay huơ huơ trước mắt mà vẫn không có phản ứng gì.Chiếc xe cứ ì ạch vượt qua các ngã ba cuối cùng cũng ra khỏinội thành. Trung vừa mệt vừa toát mồ hôi hột vì nóng và sợ nữa. Thế mà bông hoa cầm trong tay vẫn tươi nguyên . Lúc người lơ xe thu tiền , lập cập mãi mới móc ra được đồng tiền duy nhất, bữa ăn của hai thằng tối nay nhưng cũng chỉ đủ tiền xe cho Trung.Người lơ xe quay sang Minh. Khuôn mặt đăm đăm kia bỗng cất lên giọng lạ:
    -Không được cản trở người đang thi hành nhiệm vụ đặc biệt.
    Trung vội vàng xua tay phân trần:
    -Anh thông cảm, nó bị ma ám.
    -Tao lạ gì bọn sinh viên chúng mày suốt ngày bầy trò. Đưa tiền đây không thì xuống.
    Nhưng mặt Minh lúc ấy trông kì dị và và dữ dằn quá nên người lơ xe đành cho thôi cho đi tiếp?Xuống xe Minh cứ cầm bông hoa như thế, đi bộ từ quốc lộ vào môtj con đường nhỏ ngoằn ngoèo xuyên qua cánh đồng. Trung cứ lẽo đẽo theo sau, toát mồ hôi, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Minh. Khi cả hai dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ thì mặt Minh dãn dần và trông hiền hẳn đi, không dữ dằn như trước nữa. Bông hoa hồng vẫn còn tươi. Trung thầm nghĩ ?ochẳng nhẽ nhà nàng của Minh lại xa thế.?
    Cả hai bước vào nhà, Trung đứng như trời chông. Ở giữa cửa khi thấy Minh bước tới tóc người phụ nữ tóc đã điểm bạc đang ngồi một mình trước bàn thờ:
    -Mẹ ơi, hôm nay con mua hoa về tặng mẹ.
    ?oQuái đây đâu phải là nhà Minh nhỉ.? Trung thầm nghĩ. Người phụ nữ ôm chầm lấy Minh. Trung thấy sởn gai ốc khi thấy tấm ảnh của một người cười tươi và nốt ruồi bên trái cằm giống hệt như tấm ảnh trên bàn thờ ở ký túc. Đấy chính là ảnh của Đặng Hùng.
    ***
    Trung ?osư ?sợ quá ú ớ kêu lên mấy tiếng tỉnh giấc, mồ hôi đã vã ra. Trung mỏ mắt nhìn quanh. Đêm đã khuya, đám lá xà cừ mầu đen kì dị ngoài cửa sổ vẫn xào xạc, xào xạc. Cả phòng đã đi ngủ hết, chỉ còn lại Minh đang cặm cụi bên ánh đèn ngồi vẽ thiếp để tặng ?obà la sát yêu dấu? ngày 8/3. Ánh đèn hắt xuống một góc của căn phòng tạo thành 1 khoảng tranh tối tranh sáng mờ ảo. Trung nhìn rất rõ cái quần túi hộp gần rách của mình trên mắc, thở phào nhẹ nhõm vì biết mình vừa mơ. Ngước lên nhìn bàn thờ, tấm ảnh của người con hiếu thảo nọ vẫn nở nụ cười tươi tắn. Bất giác Trung thầm nghĩ, 8/3 này sẽ tặng mẹ gì đây.
    (Đăng trên HHT 8/3/2001)
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  10. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    7/6/03
    Đi ra sông Hồng không? Nhưng mà trời nắng thế này tôi sợ Hằng sẽ ốm mất đấy.
    -Ốm cũng được, không ốm vì cái này sẽ ốm vì cái khác mà.
    -Hồi trước bọn tôi ra đó đúng mùa hoa violet nở tím cả bờ sông, bọn tôi hét ầm lên mà chả ai nghe tiếng cả. Nhưng giờ quên mất đường ra đó rồi.
    -Đừng có kể mà không ra được đó là tôi thèm lắm đấy.
    Bọn tôi lòng vòng mãi mà không tìm được đường ra tới tận bãi cát. Chỉ tới được bờ sông hay có chăng là tới được nơi người ta đang khai thác cát. Tuấn bảo tôi đi vào kẻo cát lở là nguy hiểm lắm. Lúc đi qua mấy chiếc thuyền của người dân chài, Tuấn dừng lại cho tôi ngắm những chiếc bình gốm mầu cánh dán đang ánh lên trong nắng mặt trời.
    Trời nắng gắt, mồ hôi Tuấn rơi ướt đầm áo, vậy mà vẫn cố lái xe qua các ruộng ngô đã thu hoạch chỉ còn trơ những gốc cây bỏ lại. Cuối cùng thì cũng tới đúng hướng có bãi cát, nhưng xe không đi được vì phía trước là một khoảng đất lõm tựa như thung lũng ngăn giữa hai sườn núi.(Không có núi và thung lũng ở đây mà tôi tưởng tượng và ví von thế.) Ở dưới khoảng đất trũng ấy (hay trước đây là hố bom?) cỏ mọc cao ngang người. Chỉ cần vượt qua khoảng đất ấy,leo lên một mỏm đất cao là có thể đến được bờ sông, tới được mép nước với đầy cát trắng.
    Đột nhiên thấy Tuấn hạ xe nằm nghiêng xuống bụi cây,khoác túi của tôi lên vai và kéo tôi chạy, trong khi tôi còn chưa kịp hiểu gì. Và chúng tôi cầm tay nhau chạy ra hướng bờ sông. Chẳng hiểu sao lúc ấy chúng tôi lại chạy như ma đuổi, hay là cái khao khát được đến gần bờ sông một cách nhanh nhất? Tôi mặc váy, cỏ quất cả vào chân, đôi khi vấp dúi về phía trước nhưng đã có bàn tay Tuấn giữ chắc. Chúng tôi chạy cứ líu díu vào nhau. Đấy là lần đầu tiên chúng tôi cầm tay nhau. Thỉnh thoảng chúng tôi lại quay đầu nhìn lại, lúc lên mỏm đất cao vẫn thấy xe nằm đó, còn khi xuống rồi lại chẳng thấy đâu. Và cuối cùng chúng tôi đã tới được bờ sông. Tôi ngỡ ngàng khi lần đầu tiên mình được gần sông Hồng đến vậy. Tuấn buông tay tôi ra chạy tới gần bờ vuốt nước lên rửa mặt. Quay lại thấy tôi vẫn còn đang ngơ ngác, Tuấn cười : ?oVề tập bơi đi hôm nào ra tận ngoài bãi kia kìa.? Tôi giục Tuấn quay trở lại không lỡ ai đó nhìn thấy cái xe. Quay lại tìm đường khác mang cả xe ra đây rồi ở lại lâu hơn. Rồi lại cầm tay nhau chạy ngược lại. Chúng tôi lại đi rất nôn nóng và vội vàng, như muốn được nằm nghỉ thật lâu bên sông Hồng vậy.
    Nhưng lúc lên một bờ đất cao, có lẽ Tuấn mệt, mà tôi thấy Tuấn cũng thật khổ sở với cái xe, mà giờ đây trông nó giống cái máy cày, có thể vơ đủ các loại cây vào bánh. Bùn đất bám đầy bánh.Tôi bảo thôi, không đi nữa, ngồi nghỉ một lát đi rồi về. Và chúng tôi ngồi nghỉ bên bờ cỏ, hướng nhìn ra sông Hồng, cách sông khoảng 15m.
    Việc đầu tiên là Tuấn kêu nóng ầm lên.
    -Trời đất, tôi phải cởi đồ ra mất thôi.Nóng quá, Tuấn tháo giầy và tất ngồi phịch xuống bờ cỏ. Tôi lấy khăn tay cho Tuấn lau mồ hôi và ngồi quạt cho Tuấn bằng cái quạt được khuyến mại của báo HHT.
    -Mệt không? Nằm xuống đây nghỉ đi, tôi quạt cho.- Tôi rút ra một quyển sách cho Tuấn gối đầu.
    Tuấn nằm xuống cỏ, nhưng vẫn luôn nghịch ngợm. Dính hai ngón trỏ và hai ngón cái vào nhau tạo thành một khung hình và bắt đầu thao thao.
    -Hồi còn nhỏ bọn tôi thường hay chơi trò này lắm nhé. Cứ để tay thế này, đám may nào vào đúng khuôn hình này là bắt đầu tưởng tượng xem nó hình gì. Hay cực nhé, đây này, một hình thằng người đang trề môi. Xem đây là hình gì, à, hình bông hoa hồng. Hằng cúi xuống đây mà xem này.
    -Thôi ngại lắm.
    Tôi chỉ ngồi cười. Tuấn bật dậy, ngồi phía xa lại lấy hai tay dính vào nhau thành một khung hình và hướng về phía tôi :
    -Xem cái hình này là hình gì nào?
    Tôi lại chỉ cười, sao mà Tuấn vui tính đến thế.Chúng tôi ngồi nói chuyện và tranh nhau quạt cho nhau. Tuấn bảo giơ cái quạt lên(cái quạt là hình một cái mặt người cười ngoác ra và có hai cái mắt rất to) và bảo:
    -Cái thằng này hôm nay được phong là anh hùng đấy. Cái mắt của nó to thế này nó chứng kiến hết nhé,cái mồm của nó ngoác ra cứ cười mình thế này mới chết chứ. Giữ lấy nó sau này ai có quên gì hỏi nó là nó nhớ đấy.
    Rồi Tuấn lại nói:
    -Giá mà trong cuộc sống sau những lúc thật vất vả như vậy rồi được ngồi nghỉ thảnh thơi thế này nhỉ. Ra đến đây tôi cảm thấy như mình được xả hết mọi thứ bức bối trong người.
    Rồi Tuấn giơ tay bắc loa hú lên một tiếng, xong lại nhìn tôi cười:
    -Thích nhỉ, ra nước ngoài làm quái gì có cỏ thế này mà nằm. Hằng phải hiểu là tôi cần phải có đích để phấn đấu. Còn tới lúc đó, nếu có gì níu kéo, tôi sẽ ở lại. Mà nếu có đi tôi không ở hẳn lại đó đâu, ở Việt Nam thích hơn.
    Tôi lại nhìn Tuấn cười.Lúc tôi giơ chân tháo dép thấy chân mình lấm toàn cát và vết cây cỏ, tôi bảo :
    -Khiếp, chúng mình cứ như bọn Tôm soi-ơ đi trinh thám ấy nhỉ.
    -Tôm soi-ơ nó cũng phải đọc tiểu thuyết của bọn mình. Thế này thì mai cả Hà Nội đổ xô ra thám hiểm Sông Hồng mất thôi. Và đừng tấc đất sẽ được đánh dấu đấy. Hằng mệt không, nằm xuống nghỉ đi, đừng ngại. Chết, nhưng mà bẩn áo nhỉ.
    Thế là Tuấn bỏ áo Tuấn trải xuống cho tôi nằm. Ban đầu Tuấn còn ngại nhìn tôi nhe răng cười bảo là người đầy xương, nhưng kêu nóng quá, mồ hôi ướt đầm áo, nên cuối cùng cũng bỏ áo và trải xuống cỏ, xếp cái mũ làm gối cho tôi. Tôi ngần ngại không dám ngả lưng, dù biết mình thèm được bình yên trên có biết nhường nào.
    -Nào, nằm xuống đây đi, đừng có ngại, mệt thì nghỉ đi, đi chơi từ sáng rồi.
    Tuấn kéo tay tôi, lúc nằm xuống cứ ngỡ mình gối đầu lên mũ, ai ngờ Tuấn đã để đùi của Tuấn ở vị trí đó rồi. Trời nắng, dường như tôi bị say nắng, thấy hai má mình nóng bừng. Tôi nhắm mắt lại. Thèm được cảm nhận giây phút bình yên, thật bình yên ở tận cõi lòng. Tuấn vẫn ngồi đều đều tay quạt cho tôi. Gỡ kính của tôi ra,vuốt mồ hôi trên trán tôi, dịu dàng như bàn tay thưở ấu thơ của mẹ. Và tôi thấy tay mình nằm trong bàn tay Tuấn, thật lâu. Tôi thì thầm:
    -Như thế này có sợ không?
    -Có làm điều gì sai đâu mà sợ. Hằng nằm thẳng ra đi, duỗi hẳn hai tay sang ngang, nhắm mắt vào, sẽ thấy mình như được bay đấy.
    Tôi làm như Tuấn bảo, và Tuấn chu miệng kêu ù ù giả tiếng máy bay kêu. Tôi mở mắt ra nhìn Tuấn mỉm cười. Tuấn lại chắp hai ngón trỏ và ngón cái trước mặt tôi, bảo tôi nhìn lên mây xuyên qua cái khung hình đó có thấy gì không? Tôi bảo chẳng thấy gì cả, chỉ thấy hai má nóng bừng thôi. Tuấn áp tay lên má tôi, rồi sợ tôi bị say nắng nên giục tôi về.
    Lúc ngồi tôi đã ngồi dậy, Tuấn bảo, kiểu này phải chôn cái gì xuống đây làm kỉ niệm để 500 sau quay lại mất thôi. Lúc nào Tuấn nói gì tôi cũng chỉ cười.
    Rồi chúng tôi trở ra, không theo đường cũ. Tôi cứ nghĩ phải 30 phút mới tìm được đường ra, nhưng không ngờ chỉ có 5 phút. Tuấn lại bảo :
    -Một kết thúc có hậu đấy.
    Rồi cố tình phi vào mô đất cao cho tôi phải ôm chặt lấy Tuấn.
    Cuối cùng thi đi uống nước dừa. Cả hai cùng khát khô cả cổ, mồ hôi nhễ nhại và lấm lem cát. Đợi mãi chả thấy nước dừa mang tới Tuấn bảo:
    -A, bây giờ tôi mới biết tượng người suy tư nghĩ gì rồi nhé.- Rồi Tuấn giả bộ điệu giống hình bức tượng người suy tư lẩm bẩm : sao nước dừa lâu đến thế nhỉ? (Lại nhìn tôi cười)
    Cuối cùng hai cốc nước dừa đã mang tới, bọn tôi gọi luôn hai cốc nữa khiến anh chủ quán tròn xoe mắt, còn bọn tôi nhìn nhau cười. Tuấn chu đáo bảo tôi cầm ống hút cao lên trên uống nước mới ngọt, ăn cốt dừa sẽ thấy nhanh khỏe hơn?Tuấn cứ lấy cái khăn tay ngửa đầu để lên mũi. Tôi rằng ra kêu khăn bẩn thế sao cứ ấp lên mũi hoài làm gì. Tuấn kêu : ?onhưng nó toàn mùi cỏ?. Rồi chúng tôi ra về khi trời chưa tắt nắng.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .

Chia sẻ trang này