1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

LẶNG LẼ BÊN ĐỜI. (Tuyển tập thơ, văn, tản mạn và những dòng nhật ký của một người đứng ngoài cuộc số

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi dixuyenquamuathu, 28/12/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    thứ 7. 21/6/03
    Hạnh phúc hay không chỉ mình tôi biết vì tôi hiếm khi thích nói về những điều tuyệt vọng hay khổ đau cho người khác biết. Mỗi khi gặp buồn đau, tôi thả cho mình rơi xuống tận cùng của tuyệt vọng, rồi lại ngóc đầu dậy bước tiếp. Bạn bè có người nói rằng tôi không sống ủy mị, mà tôi biết sống thực tế. Còn tôi nhận thấy rằng mình luôn ở hai thái cực. Luôn gặp những nỗi đau do sự yếu đuối của mình, rồi lại dùng sự kiêu hãnh và mãnh mẽ để vượt qua. Nên nhiều khi tôi không hiểu mình là ai cả.
    Nỗi buồn luôn thường trực trong tôi, đến nỗi, hạnh phúc đến mà tôi luôn sợ hãi nó sẽ tuột khỏi tầm tay mình lúc nào không biết. Lúc nào tôi cũng lo sợ về một hạnh phúc mong manh, khiến Tuấn luôn nhắc nhở tôi không được nghĩ linh tinh và phải viết cái gì đó vui vui. Tôi chỉ cười, đã thấy vui đâu mà viết cơ chứ.
    Thực ra giữa tôi và Tuấn mới chỉ bắt đầu, dù chỉ mới bắt đầu thôi nhưng tôi đã lo sợ một ngày nào đó tôi không còn Tuấn nữa. Có hai lý do, thứ nhất là tôi chưa hoàn toàn tin tưởng ở Tuấn. Nhiều khi tôi thấy Tuấn khéo ăn, khéo nói, khéo nịnh tôi quá nên tôi sợ. Sợ Tuấn không thật lòng. Nhưng ở chỗ tôi làm, một số đồng nghiệp nam giới cũng khéo trong giao tiếp như vậy nên tôi thấy hình như người Hà Nội ai cũng có phong cách như thế. Họ luôn tạo ấn tượng tốt đẹp khi giao tiếp. Thứ 2 là tôi sợ khi Tuấn đi nước ngoài, không hiểu tôi sẽ sống như thế nào nếu như không có người ở bên(vì thực ra tôi vô cùng yếu đuối), và khi Tuấn trở lại, chắc sẽ có nhiều đổi thay. Tôi sợ mình sẽ mất Tuấn.
    Tuấn nói tôi hãy từ từ suy nghĩ kỹ đi, không phải trả lời ngay đâu, vì Tuấn không muốn tôi bị tổn thương, không muốn chuyện của hai đứa dẫn đến một kết thúc buồn. Những ngày xa Tuấn như thế này tôi đã suy nghĩ rất nhiều và buồn rất nhiều. Tôi sợ mình không có Tuấn nếu tôi từ chối bây giờ, và cũng sợ mất Tuấn trong tương lai.
    ?oSorry seems to be the hardest thing.? Tên một bài hát của Elten John. Tuấn đã rất khéo léo mở bài hát này thật to trong lúc nói chuyện để xin lỗi tôi là Tuấn bận không đến được như đã hẹn. Quả vậy, bây giờ mà cất lên lời xin lỗi rằng từ nay tôi không thể gặp Tuấn nữa thì thật khó khăn. Thật khó khăn cho tôi. Bởi thực ra Tuấn đã đem đến cho tôi niềm hạnh phúc bất ngờ, niềm hạnh phúc ngọt ngào mà bao năm qua chưa ai dành cho tôi.
    Bao năm tôi đã buồn nhiều,vì thế, những buổi chiều buồn ngồi ngoài ban công nhìn ra xa xăm nghĩ về Tuấn, những buổi tối mong điện thoại của Tuấn, những ngày buồn bã mong hoài một lá thư của Tuấn, cũng chỉ là những điều rất đỗi bình thường với tôi. Đôi khi tôi rất nản lòng, đôi khi tôi rất giận, đôi khi tôi đã từng viết từ nay không cần Tuấn nữa, (nhưng không gửi). Vì tôi biết, có thể Tuấn rất bận cho mỗi kỳ thi, có thế Tuấn ngại nói chuyện qua phone trong hoàn cảnh tôi ở với chú dì không được thoải mái, có thể Tuấn không quen thể hiện tình cảm qua mail,có thể Tuấn thử xem mức chịu đựng của tôi đến đâu, có thể Tuấn muốn tìm hiểu trực tiếp tôi qua những lần đi chơi. Dù gì tôi cũng phải đợi cho đến ngày Tuấn thi xong, vì Tuấn đã hứa thi xong sẽ đưa tôi đi mua sách cũ, đi nghe nhạc cổ điển, đi vẽ, xem phim, đi Bát Tràng, đi những đâu mà tôi muốn. Tuấn đã nói vậy, tôi nghĩ rằng không nên dằn vặt mình và dằn vặt Tuấn làm gì, dù sao cũng chỉ biết chờ mà thôi.
    Và một con người đầy yếu đuối như tôi, hằng ngày vẫn tự nhủ lòng mình, làm việc một cách kiên trì, từ từ từng bước một, giải quyết mọi việc theo kiểu step by step. Tôi đang gặp một vài khó khăn trong công việc, đôi khi rất cần sự động viên, nhưng tôi nhận thấy rằng khi tôi có một mình, tôi rất mạnh mẽ,lúc nào cũng tự nhủ mình, hãy cố gắng lên, cố gắng lên vì Tuấn, và vì tương lai.
    Mọi việc trong cuộc sống, đúng là không thể nôn nóng được,cần phải từ từ, công việc hay tình yêu đều thế. Tôi nhớ có lần tôi hỏi Tuấn. ?oTôi hỏi thật nếu tôi có cảm tình với cậu cậu có sợ bị tôi đốt cháy không?? Tuấn bảo Tuấn không muốn bị thiêu cháy, chỉ muốn hai người như ngọn lửa nhỏ ngày từng ngày sưởi ấm cho nhau. Trong những ngày no mail và no phone thế này,tôi lại tự an ủi mình bằng những điều đó. Nhưng chắc chắn khi nào gặp nhau sẽ giận dỗi, mà Tuấn đã hứa là sẽ nhận bất cứ hình phạt nào. ?oPhạt gì nào, nói xem nào.? Trời ạ, Tuấn cứ hỏi tôi thế làm sao mà tôi trả lời được.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  2. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Chủ nhật 22/6/03
    Mấy hôm nay trời cứ mưa hoài, trời lành lạnh nên ai cũng ngủ ngon và không muốn ra khỏi giường dù đã tỉnh giấc. Tôi nằm nghe mưa thoáng mỉm cười khi nghĩ đến hôm nọ đã viết rằng không nhận được mail của Tuấn sẽ khóc lụt cả Hà Nội. Lỡ mưa hoài mà lụt Hà Nội thì lại có chuyện để kể với Tuấn. ?oĐấy, Hà Nội ngập là do Tuấn không chịu viết thư cho tôi đấy.? Không biết mỗi khi những cơn mưa ào ào trút xuống Tuấn có nghĩ đến tôi không. Có một lần tôi viết cho Tuấn về tháng 6 như thế này :
    ?oTháng 6, trời không xanh và hiền hòa như tháng 8 mùa thu, cũng không âm u như những ngày đông lạnh giá. Tháng 6, chỉ có cái nắng gắt chói chang rót vàng như mật. Có phải bởi nắng nồng nàn đến thế mà mùa này nhiều hoa quả thơm ngon không? Có phải vì ta sinh ra vào tháng 6 mà tình cảm của ta lúc nào cũng cháy bỏng như cái nắng ngoài kia hay không? Biết làm sao được, nắng tháng 6 là nắng tháng 6, dẫu có muốn mát trong và nhẹ nhàng như nắng tháng 8 cũng đâu có được. Ai yêu nắng tháng 8 thì đi về tháng 8?
    Tháng 6, thực tình ta thấy tháng 6 không có gì đặc biệt. Không có mùa hoa xưa như mùa xuân, mùa hoa sữa như mùa thu, những hàng cây lá đỏ vào chớm đông?nói tóm lại khi đi trên những con đường Hà Nội vào tháng 6, ta chẳng thấy gì đặc biệt để thương, để nhớ cả. Sáng nay, ngồi nhà, ta thèm được loăng quăng ngoài phố, đành xin phép dì cho đứa em đưa ta đi mua quần áo. Chỉ lấy cớ là mẹ cháu không cho mặc váy mà cháu chả có cái quần nào trông hẳn hoi cả, chứ thực ra số tiền vừa lĩnh được ta định cất đi tiết kiệm. Hai chị em ra đường, mà dường như mỗi người đang theo đuổi một nỗi niềm riêng. Ta biết em họ ta đang nghĩ gì, nên nó cứ đi nhầm đường và vượt đèn đỏ. Còn ta, sau cái khẩu trang tránh nắng là đôi mắt buồn, cứ ngước nhìn lên những hàng cây như mong kiếm tìm một điều đặc biệt gì đó cho tháng 6, tháng có ngày sinh nhật của ta. Ta cố tìm lại những kỷ niệm ngắn ngủi trên những con đường mà ta đã đi qua. Thực tình là không có gì đặc biệt cả. Chỉ có nắng, rất vàng và rất gắt mà thôi. Ta mang trong lòng một nỗi đơn côi vào trong những căn phòng thử quần áo, tiếng nhạc xập xình, thấy mình le loi thế. Thấy mình giống một cô bé đi chọn áo quần cho một ngày vui nhưng về cất trong ngăn tủ, chả để làm gì. Ừ, chả để làm gì cả. Tại sao ta cứ phải như thế nhỉ, sao ta cứ phải sống và phải nghĩ đến một người khác. Sống vì mình thôi có được hay không? Hà Nội có một mình ta thì vẫn đẹp mà.
    Thế rồi, ta cũng chợt nhận ra một điều, tháng 6 có một nét rất riêng mà không tháng nào trong năm có. Đó là những cơn mưa mùa hạ. Mưa không sụt sùi và buồn tẻ như đầu mùa xuân. Mưa ào ào và dữ dội, như thể ai đó buồn muốn trút bỏ cõi lòng. Sau cơn mưa, bao giờ trời cũng sáng hơn và trong hơn. Không biết năm nay, sinh nhật có mưa to không? Ta mong mưa thật to để Tuấn không có cơ hội đến với ta nữa.
    Đúng rồi tháng 6, tháng sinh nhật ta, có những cơn mưa mùa hạ, ào ào và dữ dội, như cõi lòng ta, nhưng không phải là nước mắt.?
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  3. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Sáng thứ 7 ngày 28/6/03
    Hôm nay là lễ tốt nghiệp. Đã được dặn trước là phải mặc áo dài. Buồn vì chuyện dì nên cũng không hỏi mượn áo dài như mọi lần nữa. Thấy bảo phát bằng cả trường hơn nghìn SV nên nghĩ làm cũng lôm côm, vả lại đang chán cũng chẳng thiết gì nên mặc quần áo bình thường. Với lại được cái bằng khá thì vui thú gì mà ăn diện. Đến nơi thấy bọn lớp mình đã áo dài hoa hoét tíu tít cả. Có đứa còn cả phụ huynh đi kèm,có đứa thì bạn trai bám sát gót. Vớ phải thằng Ú, bạn mình, học trường khác, nhưng nhờ có mình là cầu nối nên đã là rể của lớp, đang khệ nệ ôm một đống túi tăng của cô nàng kia nên quăng cho nó thêm cái ô và cái túi của mình nữa. Cả bọn đứa nào trông cũng xinh xẻo áo dài thướt tha, khoác thêm cái áo cử nhân nữa vàovà tranh nhau chụp ảnh. Đứa nào cũng hỏi mình áo dài đâu rồi giục đi thuê. Cũng chán,nhưng chẳng lẽ lại không, nên chạy đi thuê. Ra đến nơi, lại lọ mọ một mình thử áo, toàn quần áo bẩn, lại chẹp miệng đi về không. Lúc đó là thấy bắt đầu tủi thân lắm rồi, chả buồn chụp ảnh nữa, vì trong đầu chỉ có hình ảnh Tuấn thôi, tự hỏi thứ 7 thì Tuấn làm cái gì nhỉ,lại ôn thi chăng. Hôm 7/6 gặp nhau Tuấn hỏi bao giờ nhận bằng, mình nói 28/6 nhưng chắc là Tuấn không nhớ, và mình cũng chẳng nói gì thêm. Thực ra cái việc nhận bằng nó cũng chẳng có gì, nhưng 4 năm học cũng phải có một ngày đáng để ghi nhớ. Mình rất cần có Tuấn nhưng mình đã không báo cho Tuấn.
    Cái lúc chuẩn bị lên sân khấu mới tội. Không mặc áo dài,không mặc áo cử nhân, thầy trưởng khoa mà nhìn thấy thì thể nào cũng bị đánh giá. Hơn cả là sự tủi thân,mắt cứ đỏ hoe,môi mím chặt. Đi nhận bằng tốt nghiệp gì mà lòng chỉ nghĩ đến Tuấn chả nghĩ là mình được cái bằng như thế nào và xin việc ra sao. May quá lúc đang dần dần tiến lên sân khấu nhìn thấy cô bạn học chung hồi cấp ba nhưng bây giờ khác khoa, vội mượn cái áo cử nhân khoác vào, thế là xong. Khoa của nó phát bằng liền sau khoa mình.
    Cuối cùng thì cũng ra ngoài mượn được cái áo cử nhân khác cố ngoác miệng ra chụp được ba cái ảnh cười toe toét làm kỷ niệm, xong xuôi thấy nhẹ cả người, tự hỏi sao lúc nãy mình có thể bi quan đến thế nhỉ.
    Buổi trưa cả khoa mình kéo ra quán Gió Mới ở công viên Lê nin ăn tiệc đứng. Phòng ăn sang trọng và đông người, tiếng nhạc cứ xập xình, đứa nào cũng cười nói, mà sao lúc đó mình chỉ nghĩ đến Tuấn. Thế là chạy xuống dưới, vòng ra đằng sau nhà băng qua bãi cỏ ướt, tới sát bờ hồ, khóc một hồi. Cái lúc mà khóc là chỉ nghĩ sẽ viết một lá thư bảo rằng không bao giờ gặp Tuấn nữa.Khóc cho chán rồi lau khô nước mắt chạy lên,lại cố ngoác miệng ra cười và tranh micro của chúng nó hát to nhất bọn.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  4. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Đêm 6.7 sau buổi offline
    Cả đêm tôi nằm ở phòng khách chờ điện thoại của Tuấn. Ban đầu tôi cắm đầu vào quyển sách, nhưng sau không thể tập trung nổi tôi phải mò lên viết những dòng này. Tôi mong tất cả những ai đã quen tôi qua TTVN, đã gặp tôi qua TTVN, hay đã từng vào đây đọc topic này của tôi, hãy cho tôi lời khuyên, hoặc ít nhất hãy gửi tới tôi một lời động viên. Tôi rất cần các bạn.
    Đêm qua tôi leo lên gác thượng, gió mạnh lắm và tôi cứ nằm như vậy, cho mình chìm sâu vào nỗi buồn. Nhưng rồi vì đã quá quen với sự điều chỉnh giữa yếu mềm và cứng rắn nên tôi bình thản đứng dậy, xuống nhà bật máy tính và viết. Tôi đã sắp cho mình một kế hoạch, là sáng sớm sẽ ra nhà thờ, nơi tôi và Tuấn từng ngồi, gọi một cốc bơ và một cốc chanh muối, chỉ uống hết phần của tôi thôi. Sau đó tôi sẽ đi có việc của tôi, rồi buổi chiều sẽ tìm tới một ngôi chùa nào đó, nơi thật yên tĩnh mà tôi có thể nói chuyện được với một vị sư nào đó, giúp tôi sống bình lặng nơi tâm hồn. Nhưng vì bận bịu việc nhà nên tôi chỉ kịp đi liên hệ công việc của mình thôi chứ không đủ thời gian vòng qua nhà thờ. Tôi gọi điện cho bác Long Kinh hẹn 11h15 sẽ đến offline cùng box.
    Buổi đi chơi thật vui nhưng tôi biết nó không thể thay thế những nỗi day dứt dai dẳng trong tôi. Lúc chiều sau khi ra về tôi phải quay trở lại công việc của mình. Trên đường về, cứ xuống mỗi bến xe buýt, tôi lại nhảy vào một hàng nét, định viết cái gì đó cho Tuấn, nhưng ngồi lặng một hồi, lại thôi. Lại quay ra lao vào trạm điện thoại gọi điện về nhà nói với dì là cháu đang trên đường về. Cứ xuống bến xe là tôi lại chạy như ma đuổi đẻ kịp về nhà sớm, lòng tự hỏi sao mình cứ hành hạ mình thế này?
    Tôi về tới nhà hơn 8h tối. Mọi lần như thế là đã có bão giông trong nhà. Nhưng vì tối hôm qua đã có bão giông rồi và sáng nay tôi cũng trình bày cụ thể rồi, nên tối nay tôi được yên. Giá đừng ai trong nhà quan tâm đến tôi như một em bé như thế chắc là tôi đỡ khổ sở như thế này. Sao không ai hiểu lòng tôi đang ra sao và tôi đang cần gì? Tôi cần yên lặng một mình, ít ra là được về muộn ngắm phố phường, hoặc ít ra hãy cho tôi được sống hết mình vì công việc, như thế sẽ kéo lại những nỗi đa đoan, vô vọng trong tình yêu. Thậm chí khi tôi về nhà vào buổi tối, nhà tôi có hai tivi, tôi chỉ thích xem thời sự hoặc các chương trình trí tuệ thì mọi người cứ thích xem những bộ phim thuyết minh nhí nhéo hoặc đánh nhau bụm bụp. Tôi cầm sách nhưng không thể nào học được. Tôi chỉ leo lên gác ba mà khóc thầm thôi.
    Nửa tháng nữa tôi sẽ chuyển ra ở với bố tôi. Vì không đủ điều kiện về kinh tế nên nhà tôi chỉ mua một ngôi nhà nhỏ ở Cầu Diễn. Tôi chưa đến nhưng nghe nói cách đường lớn 2 cây và hình như là sâu ở trong làng. Chắc là sẽ không có điện thoại,không có net. Mà tôi được cảnh báo trước là không được đi học hay đi làm vào buổi tối. Trong khi lòng tôi đang có biết bao dự định. Giá cho tôi được sống hết mình vì công việc, chắc là tôi cũng không nghĩ nhiều về chuyện tình cảm đến vậy. Nhưng bây giờ, công việc tôi không ổn định, tôi cũng cần đi học thêm nhiều lắm, mà cứ như thế này,chắc là tôi đến chết mất thôi. Dù sao, tôi cũng tin rằng, khi về ở với bố, bố tôi sẽ hiểu và cảm thông cho tôi. Bây giờ chuyện gì bố con tôi nói với nhau, cũng là nói trước mặt chú dì tôi, những người chưa bao giờ hiểu tôi, cứ chen ngang vào làm mối quan hệ giữa bố con tôi bất đồng. Vì người lớn bao giờ cũng cho là minh đúng.
    Tôi cũng không thể tưởng tượng được rằng khi tôi chuyển về cầu Diễn, cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không có Tuấn. Nếu Tuấn là người thương yêu tôi thực lòng, tôi chỉ cần Tuấn quan tâm và động viên tôi, thì mọi chuyện đối với tôi vô cùng đơn giản. Càng có Tuấn, tôi càng muốn sống là một người có thiên hướng ổn định. Thì chuyện sống ở một nơi yên tĩnh càng thuận lợi cho tôi tự học, tự nghiên cứu và tự làm công việc viết lách của mình. Tôi muốn mình bổ xung kiến thức hơn nữa để xin một công việc ổn định. Ít ra khi làm ở công ty, do yêu cầu của công việc, mình đi làm chẳng ai nói gì được mình.Nhưng bây giờ tôi chỉ chọn những việc nhì nhằng nên không ai hiểu tôi. Trước kia tôi ở trọ, và để chạy chốn những nỗi buồn và đơn côi tôi đi bạt mạng để viết bài. Tôi định sẽ sống phiêu du như thế với nghề văn nghề báo. Không phải là niềm đam mê,mà chỉ là chạy chốn nỗi buồn, hoặc ít nhất là tìm một nơi trú ẩn của tâm hồn. Bây giờ,thú thực đã như thế này, là tôi cố gắng lắm rồi,là tôi gượng để sống lắm rồi. Cuộc sống không khổ sao con người cứ cố tình làm khổ nhau. Đến cả bản thân tôi cũng làm khổ tôi nữa.
    Vì sao Tuấn lại đối xử với tôi như thế? Trước khi Tuấn đến với tôi tôi đã nói rằng tôi có thừa nỗi buồn rồi, xin Tuấn đừng rung thêm nữa. Phải mất 4 tháng quen nhau tôi mới đi chơi với Tuấn. Trước lần đi chơi đó tôi đã bỏ bom Tuấn một lần, không phải vì kiêu, mà vì tôi thấy mệt mỏi, tôi nghĩ rằng Tuấn không thể sẻ chia cùng tôi. Tuấn khăng khăng rằng hãy cho Tuấn cơ hội. Và tôi đã gom tất cả niềm tin cuối cùng, những thương yêu cuối cùng của mình dành cho Tuấn. Sao Tuấn nỡ đối xử với tôi như thế? Tuấn thừa biết tôi là người buồn rầu và yếu đuối như thế nào?
    Một tháng rồi chúng tôi không gặp nhau. Trong một tháng ấy, tuần đầu Tuấn viết được 3 lá thư (post ở trang 1).Tuần thứ 2 Tuấn gọi điện một lần vào ngày sinh nhật tôi và hứa hẹn sẽ đi chơi sau khi thi xong. Tuần thứ 3 do tôi gửi 1 lá thư là không chờ Tuấn nữa nên đã gửi cho tôi 1 lá (post ở trang 4). Cho đến nay thì không thấy gì nữa.
    Tôi nhớ Tuấn nói là 3/7 thi xong. Liệu rằng Tuấn không check mail sau lá thư post ở trang 4? Hay Tuấn vẫn còn đang thi? Tôi không biết. Nhưng trong tôi giờ chỉ còn một nỗi tuyệt vọng ghê gớm. Tôi không còn đủ sức để tin. Cũng như không còn đủ sức để sống. Ngày qua ngày dường như phải gồng mình lên tôi mới có thể sống được. Tất nhiên khi làm việc hoặc gặp gỡ mọi người thì tôi hoàn toàn vui vẻ. Nhưng khi có một mình tôi chỉ thèm được đi tu hoặc được chết. Nếu như không vì bố mẹ và em tôi, chắc tôi không muốn sống. Không phải là tôi buồn vì thất tình đâu. Chúng tôi chưa hề nói lời yêu, cũng chưa thề thốt hay chưa có nhiều kỷ niệm ngoài những gì tôi viết rất thật ở các trang trước. Nhưng vì khi tôi đã khép lòng mình, và Tuấn khăng khăng là có thể đem hạnh phúc đến cho tôi, nên tôi đã đặt trọn niềm tin cuối cùng vào Tuấn. Chỉ mong Tuấn cứu vớt tâm hồn mình. Tôi đã nhìn thấy con đường tiếp theo tôi đi đầy hăm hở như thế nào. Sao giờ đây tôi muốn gục xuống rồi.
    Đừng ai nói là cuộc đời còn dài. Vì tôi không còn chút tin yêu nào để sống nữa. Giá như tôi được sống ít nhất là cho mình thì cô đơn hoặc không yêu ai tôi cũng sống được, nhưng tôi phải sống bởi bao người thân khác. Tôi không sống nổi cho mình thì sao tôi có thể làm được điều gì cho bố mẹ tôi hài lòng? Sao tôi có thể dứt đi trong mình những nỗi dằn vặt mình là kẻ vô dụng,là đứa con bất hiếu vì không làm được điều gì cho bố mẹ tự hào như từng tự hào về tôi thưở tôi còn học phổ thông? Chứ đừng nói là làm được điều gì đó đền đáp công ơn bố mẹ tôi. Sao lại cứ kéo tôi vào cái vòng luẩn quẩn khi mọi chuyện không đáng phức tạp đến vậy.
    Giờ đây, trong tôi là nỗi thất vọng ghê gớm ở Tuấn. Là Tuấn đùa rỡn tôi, hay là tôi không kiên nhẫn đợi? Thử hỏi các bạn gái, như tôi đã đủ kiên nhẫn chưa? Thử hỏi các bạn trai, tôi có làm điều sai với Tuấn không? Tuấn thương yêu tôi thật lòng hay chỉ là một trò đùa thôi? Đến giờ tôi không trả lời được. Chỉ biết rằng, từng đêm tôi vẫn thế này. Ai cũng kêu tôi hốc hác. Mà như thế khiến tôi lại càng thương mình hơn.
    Tôi sợ rằng khi Tuấn quay trở lại đã muộn. Khi tất cả nỗi buồn trong tôi đã hóa thành nỗi đau lặng câm. Thì có lay tôi dữ dội đến đâu nữa, tôi cũng sẽ không mềm ra được. Bây giờ, điều quan trọng nhất là tôi cần các bạn. Nếu ai đã một lần ghé qua đây, tha thiết xin viết lại vài dòng. Tôi hy vọng trong thời gian ngắn tới, tôi sẽ lấy lại được tinh thần. Xin hãy cứu vớt tâm hồn tôi.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  5. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    9/7/03
    Hôm qua Tuấn nói lời chia tay. Tuấn ví như Tuấn là con tầu cao tốc chạy vùn vụt và không có điểm dừng. Tuấn ngồi sỉ vả Tuấn với tất cả những cái gọi là day dứt lương tâm, rằng không thể nào lo lắng được cho tôi. Tuấn bảo sao tôi không tát Tuấn để Tuấn thấy nhẹ nhàng hơn. Tuấn kể hết về những mỗi quan hệ, về cuộc sống chóng vánh suốt ngày lao như điên ngoài đường. Tuấn nói nhiều, tôi không nhớ. Rồi có lúc Tuấn lại thèm được sâu lắng như tôi. Tuấn nói Tuấn đang vẽ bức tranh một người đàn ông, sau lưng là tất cả mọi thứ,những con đường, hàng cây, bạn bè...nhưng phía trước người đó kô có gì cả,chỉ giơ tay ôm vào hư vô
    Bọn tôi đi bộ về tận ngõ, chia tay mà có vẻ lưu luyến.
    Tôi không muốn nghĩ gì. Không muốn suy luận Tuấn là người thế nào, tốt hay xấu, gạt tôi hay không gạt tôi. Tôi có lỗi hay Tuấn có lỗi. Không muốn ai trong gia đình tôi nói xấu Tuấn trước mặt tôi, vì giữ những hình ảnh đẹp về Tuấn khiến tôi thấy mình bớt tổn thương hơn.
    Lá trút rơi nhiều. Đâu phải bởi mùa thu.
    Tuấn nói, dẫu có muốn Tuấn cũng không dám quay lại vì thấy Tuấn không xứng đáng. Tôi nói một câu cuối cùng, nếu lúc nào thấy cuộc sống mệt mỏi và cần được lắng sâu nhất. hãy quay lại.
    Tuấn là con tầu cao tốc mất phanh cứ vùn vụt trôi đi, còn tôi chỉ là ga xép nhỏ nhoi, trầm lắng, khao khát một hạnh phúc nhỏ nhoi mà bình dị.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  6. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Ngày nào đó tháng 7
    Tưởng đã khuya lắm rồi cơ, trong phòng chả có cái đồng hồ nào, bật máy ra mới biết mới có 1h. Không ngủ được, có lẽ do trưa nay uống café, vả lại trong đầu lại bắt đầu hình thành một loạt hoạch định cho tương lai. Chao ôi, nhiều việc quá, bắt đầu thấy mọi thứ rối lộn tùng phèo cả lên. Cái gì cũng muốn làm, cái gì cũng đam mê.
    Suốt ngày chạy như điên, làm cái gì cũng cuống cuồng cả lên, kể cả ngồi một chỗ mà làm gì cũng như chong chóng,ngày nhìn đồng hồ dễ đến mấy chục lần. Tự dưng thấy quý thời gian đến thế. Thấy tiếc những gì mình đã lãng phí. Nhưng không sao, có vậy mới biết lần sau không sai phạm.
    Nhiều khi muốn viết nhiều cái rất hay ho cho cái topic của mình không nhàm chán. Nhưng lại thấy tiếc thời gian, vì bao nhiêu truyện ngắn dự định viết mà chưa tĩnh tâm để viết được. Bây giờ đang say học nên cũng chả có tâm trạng viết truyện nữa. Đúng là cái bước ban đầu rất quan trọng, chỉ cần hướng mình quan tâm, chăm chú vào một cái gì đó một thời gian ngắn thôi, tự khắc sẽ thấy nó thú vị, tự khắc sẽ thấy say mê. Cái quan trọng là ta có chịu ngồi im một chỗ để bắt đầu một cái gì đó không thôi. Tiếp tục giữ niềm say mê này nhé. Đừng từ bỏ, ban đầu sẽ rất khó, sẽ cảm thấy mình chậm chạp và thua kém bạn bè. Nhưng đừng buồn, mình đi theo con đường riêng của mình. Đến đích muộn còn hơn là không bao giờ bước đi.
    Mình thèm được thấy Tuấn biết mình đang sống thế nào. Nhưng không vội, bây giờ chưa phải lúc. Không có Tuấn,dường như mình trút được gánh nặng lớn, đó ra loại bỏ được ý nghĩ, nỗi nhớ mong về Tuấn trong đầu. Bây giờ đi đường là cầm quyển sách, về nhà là học, chả nghĩ gì, chả mong ai gọi điện, chả phải hùng hục đi check mail, chả phải băn khoăn khi nào đi chơi nhỉ, và đi chơi thì sẽ như thế nào, nhẹ đầu quá đi thôi. Thế mà hồi trước, nhận được thư của Tuấn, xúc động quá, khóc suốt một buổi sáng.Tuấn hẹn đi chơi, hồi hộp suốt một tuần. Nhưng hóa ra toàn giả dối. Bây giờ tự hỏi, Tuấn đang làm gì nhỉ. Cứ nghĩ mình bận thế này, ngồi viết vài dòng gửi lên ttvn đã ngại, đọc cái gì cũng chỉ lướt lướt thôi, thì đúng là Tuấn ngại viết thư là đúng rồi. Chả trách được. Tại khi đó mình đang buồn, chờ Tuấn đến kéo mình vượt qua, nhưng nhận ra rằng chỉ có mình mới cứu được mình thôi. Tuấn viết cho mình thế nào nhỉ, xóa hết thư rồi mà vẫn nhớ như in trong đầu, tệ thật. ?oSao lúc nào Hằng cũng buồn vậy? Hằng biết là tôi đang nghĩ gì không, tôi muốn cầm tay Hằng, muốn ôm Hằng vào lòng. Hằng nghĩ sao? Tôi vô duyên và trơ chẽn quá à? Hãy thử nghĩ vì sao tôi lại vậy. Vì Hằng đó. Vì tôi muốn chia sẻ và là chỗ dựa cho Hằng. Hãy nghĩ tới đó để Hằng thấy mình bớt lẻ bóng. ? Hôm đi chơi, Tuấn hỏi: ?oHằng nghĩ sao khi tôi viết vậy.?
    ?oChả nghĩ gì?.
    ?oThật à?
    ?oỪ ,thì sao?
    ?oChả nghĩ gì thì tôi còn biết nói gì nữa?
    ?oTôi sợ?
    ?oSao lại sợ?
    ?oNgày trước tôi trồng một cây xương rồng và một cây tigôn. Cây tigôn luôn phải dựa vào dàn mới leo lên được, còn cây xương rồng chỉ cần một mình thôi?
    May mà Tuấn mới chỉ cầm tay. Thế mà bỏ người ta một cách tàn nhẫn.Kỳ thật đó.
    Hôm chia tay, ngồi một hồi,lại còn kể:
    ?oLẽ ra tôi không định kể với Hằng điều này. Nhưng mà thôi cứ kể. Tuần trước tôi phát hiện ra cô bạn hồi cấp hai yêu tôi. Cô ấy mời tôi đi xem phim. Xong rồi chúng tôi đi uống nước. Cô ấy hỏi hôi, con gái tỏ tình trước có sao không? Tôi bảo chả sao cả. Thế là cô ấynói cô ấy yêu tôi, tôi thấy cô ấy thật gần, rồi cô ấy ôm tôi. Tôi cứ để nguyên vậy. Trong mơ tôi đã từng mơ một con đường như vậy, một người con gái như vậy,nhưng hóa ra lại không phải vậy. Tôi cũng chẳng biết nữa. Rồi chúng tôi đùa nhau. Chúng tôi về muộn và tôi vào xin lỗi mẹ cô ấy.? Tôi nghe,lúc ấy rất bình thản. Vì màn khóc lóc cũng đã qua, và xác định là không đến với nhau nữa nên chỉ nghe câu chuyện đó như nghe một lời tâm sự của một người bạn.
    Sau hôm cuối cùng gặp nhau tôi có nắn nót viết một lá thư tay gửi theo địa chỉ nhà. ?oChừng nào cảm thấy buồn nhất hãy tìm đến tôi như một người bạn.Chỉ là bạn thôi vì tôi kiêu hãnh. Chao ôi, tình yêu đối với tôi đâu phải là cùng nhau đi xem phim, đi nghe nhạc hay đi chơi đâu đó. Tình yêu đối với tôi là sự cứu vớt tâm hồn, chứ đâu có dung tục như các người. Đâu có trong sáng như tôi?
    Bây giờ, ngồi ngẫm ra rằng, Tuấn chẳng bao giờ hiểu tôi, và chẳng thèm quan tâm đến những gì tôi nói. Ban đầu tôi đã bảo Tuấn không sẻ chia được đâu, vậy mà cứ khăng khăng ?ocho tôi cơ hội?, cứ khăng khăng ?otôi sẽ đem lại niềm vui cho Hằng? Dối trá, coi sự thật thà của tôi là trò đùa vậy sao?
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  7. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0

    Ngày 8/7
    Chúng tôi hẹn gặp nhau, chả để làm gì nhưng tự dưng tôi muốn thấy Tuấn nhìn thấy mình đầy vuivẻ và kiêu hãnh. Biết là không thể đến đượ với nhau nữa nhưng sao tôi thấy mình nghẹt thở và hồi hộp như buổi hẹn hò đầu tiên.
    Tôi có thói quen thích sáng tạo các kiểu phong bì thư, gấp mỗi lá thư một kiểu và vẽ thêm vài hình ngộ nghĩnh bên ngoài. Tôi đã nắn nót viết cho Tuấn vài lá thư không guiwr như vậy để trong túi sách.
    Tôi tháy mình như chia làm hơi nửa vì muốn đến với Tuấn vô chừng mà phải giả vờ như không có gì.
    Chúng tôi hẹn nhau 10h sáng. Và Tuấn đến muôn 30 phút. Khác với lần đầu là Tuấn ra khỏi nhà sớm 3 tiếng, đi lòng vòng mua cho tôi một bó hoa.
    Chúng tôi nói chuyện vui vẻ, vì cố là vui vẻ nên thật gượng gạo.
    Tuấn thản nhiên nói Tuấn có bạn mới rồi và bắt đầu kể. Giá TUấn đừng tàn nhẫn thế, dù có thâtồi cũng không nên nói đẻ tôi bớt đau lòng và cảm thấy bị tổn thương hơn. Giá Tuấn tử tế với tôi hơn có lẽ đến giwò tôi vẫn còn nâng niu và trân trọng những kỷ niệm và tình cảm tốt đẹp tôi dành cho Tuấn.
    Nhưng càng nhìn tuấn tôi càng thấy sự lanh lùng đến tàn nhẫn, như chúng tôi chưa hề quen biếtnhau. Tôi biết có thế Tuấn nghĩ Tuấn làm thế sẽ tốt cho tôi hơn, tôi sẽ dễ dàng vứt bỏ những kỷ niệm hơn nhưng tôi không quen bị tàn nhẫn đến thế.
    Trước mặt Tuấn tôi chỉ mỉm cườì, nhưng lên xe buýt tôi khóc ròng, và tôi về nhà xé nhỏ những lá thư mà tôi đãa cẩn thận gấp rất đẹp.
    .
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  8. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    một ngày nào đó tháng 9
    Sáng tỉnh giấc thấy mình như vừa bước sang một thế giới khác,chẳng còn thấy những nỗi buồn và những nặng nề mình vừa trải qua trong những tháng ngày qua, buồn ơi chào nhé. Ôi sao con người mình đến là ngốc nghếch, cứ thu mình lại để tự hành hạ mình.
    Mình pha một cốc sữa và nhảy phốc xuống đất bật máy viết. Làm việc thôi nhé, hôm nay là một ngày mới, thật mới rồi.
    Thực ra mình vui từ hôm đi chơi với anh H về. Vì mình được vô tư và hồn nhiên như một đứa trẻ, chưa bao giờ mình nói nhiều đến thế. Mình cảm giác như thế là thò được một chân ra khỏi cái đống lùng nhùng mà mình tự bao bọc lại chính mình trong hơn một tháng qua.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  9. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    một ngày nào đó tháng 10/03
    Nỗi buồn rực rỡ.
    Ai đó đã nói rằng "Hãy đi đến tận cùng nỗi tuyệt vọng, để thấy rằng tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa..."
    Ngày trước tôi là một cô bé đầy kiêu hãnh. Tôi sống hoàn toàn tự lập, không bao giờ nhận sự giúp đỡ của bất kỳ ai. Nghĩa là tôi cho rằng sự thành công của mình do chính thực lực của tôi dạt được mới là đáng trân trọng. Tôi khinh bỉ những kẻ nào lươn lẹo, luồn lách,bằng mọi giá để dạt được muạc đích của mình. Tôi nhớ tôi đã nhiều lần chối từ sự giúp đỡ từ phía những người trên, và nhất là từ chối bạn bè. Phải nói là tôi hơi quân tử. Luôn độc lập tác chiến trong các kỳ kiẻm tra. Nói chung, tôi cũng thuộc dạng nổi,nhưng không mấy ai ưa tôi.Còn tôi thì mặc kệ họ.
    Cuộc đời tôi tương đối bằng phẳng. Không có chút thử thách nào đáng kể. Vào thẳng đại học, bố mẹ thuê cho một căn phòng và sống một mình. Sau một thời gian buồn quá tôi chuyển lung tung cả và bắt đầu đến thời kỳ buồn chán khi bắt gặp những thất bại liên tiếp. Như người khác, thất bại thì tiếp tục ước mơ còn tôi thản nhiên bỏ đi viết văn. Những ước mơ cứ đan xen, lúc thế nọ, lúc thế kia khiến tôi ngày càng hoang mang. Trường ngoại ngữ, khi ra trường học sinh không phải thi tốt nghiệp, không phải làm luận văn, kỳ cuối các thầy cô chấm nới tay một tý,thế là đứa nào cũng có bằng khá ra trường. Như tôi nửa năm cuối của đại học chả học hành gì,toàn đi viết báo, thế mà cũng có cái bằng khá, chỉ để loè bịp mọi người thôi, chứ trình độ tôi dở tệ. Tôi cho rằng, nếu con người ta không có những khó khăn, không có những thử thách, người ta khó có thể nhìn nhận đúng dắn bản thân mình lắm. Cho nên người ta khó có thể hiểu được giá trị đích thực của mình.
    Hồi đại học lớp tôi có một cô bạn mồ côi cả cha lần mẹ. Tôi thì được cái sống cũng hay thương vay khóc mướn, hay đụng chạm với kẻ mạnh để bảo vệ kẻ yếu nên nói chung tôi sống trong cuộc đời bao giờ cũng có 2/3 số người ghét tôi và 1/3 là tri âm tri kỷ. Mới năm nhất, trong một cuộc đại hội đoàn, một con bé kính dầy cộp tinh tướng bước lên bục để micaro. "Cán bộ đoàn thử xem mọi người đã làm tròn trách nhiệm chưa? Đã thực sự quan tâm đến hoàn cảnh của từng đoàn viên chưa? Lớp em có một bạn mồ côi cả cha lẫn mẹ, hàng ngày đạp xe 20cây số dạy học để lấy 20.000. Vậy mà bạn ấy không được miến một khoản đóng góp nào dù là nhỏ, càng không được quý đoàn hỗ trợ." Hồi đó còn trẻ, còn hung hăng nên tôi nói cũng hơi khiếp, mấy cụ ở khoa từ đó kình tôi lắm. Nói chung là tôi bị ghét vì bột phát quá, ai lại lôi nhau ra nói trước cả bao vị quan khách từ khoa khác tới. Nhưng mà từ đó về sau đến tận năm thứ 4, cứ khoa và nhà trường có cái loại học bổng gì thì cô bạn kia đều được hưởng. Có đợt có hai ông bà nước ngoài nào tài trợ, cô bạn kia còn được lĩnh tới 3 triệu đồng. Về mua ngay một cái đầu để xem phim nhật mới sướng chứ. Đó là mọt bạn gái học không giỏi, cũng chẳng sôi nổi và lắm mồm như tôi, nhưng vì hiền lành mà biết sống ôn hoà với mọi người nên ai cũng quý và cũng thương mến cả. Đến năm thứ 4 cô đi làm thêm ở mọt quán ba, có một anh chàng cũng mới bặp bẹ học tiếng nhật hay lui tới, họ mến nhau. Anh kia đi nhật 2 năm và xin cho cô làm tại công ty của anh ấy. Thế là cô bắt đầu làm part time từ nửa năm thứ 4. Ai cũng nói là cuộc đời công bằng.Mọi cái đều có giá của nó cả.
    Con người tôi bây giờ ủ ê hơn bất cứ thứ gì tồi tệ khác.Nhưng những tháng ngày buồn rầu trôi qua, tôi càng thấm thía sâu sắc bài học của cuộc sống dành tặng cho tôi. Giờ đây, khi nhận được sự thương yêu, quan tâm, đùm bọc và giúp đỡ của bạn bè, tôi thấy mình đang thấm thía một niềm hạnh phúc. Nó có tên là nỗi buồn rực rỡ.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .
  10. dixuyenquamuathu

    dixuyenquamuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    tháng 10/03, không nhớ ngày
    ...Đó là cái vẻ bề ngoài, những niềm mến thương vớt vát lại để cho tôi thấy cuộc sống mình không đến nỗi tệ. Nhưng bao giờ cũng thế. Trong cái vui ắt có nỗi buồn, trong cái buồn bao giờ người ta cũng tìm ra những điều hạnh phúc. Vì thế, niềm hạnh phúc với mỗi con người sẽ không bao giờ là vẹn toàn và viên mãn. ?oNiềm vui với tôi hôm nay là nắng/chợt một ngày nắng buồn thảm hơn mưa?Bạn hãy cứ thử ngẫm mà xem,cái gì làm cho bạn hạnh phúc nhất cũng chính là cái sẽ mang lại cho bạn nhiều nỗi muộn phiền và khổ đau nhất. Cuộc đời công bằng lắm, ông trời chả cho không ai cái gì cả. Có những tháng ngày ngắn ngủi mà tôi nghĩ rằng thật diệu kỳ đối với tôi. Nó làm tôi nhen nhúm trong mình những nỗi hân hoan về con người và tình người. Nhưng cái bản chất luôn luôn tôn thờ,coi trọng và quý mến một ai đó khiến tôi luôn luôn phải thất vọng và suy sụp đến ghê gớm.Nghĩa là, khi tôi đã coi ai là bạn tốt thì tôi rất tôn thờ. Nhưng khi nhận ra rằng con người đó cũng thật tầm thường tôi thấy lòng mình đầy bão tố.Lẽ ra tôi không nên như thế nhưng tôi nghiệm ra rằng bao nhiêu năm qua, tôi vẫn thế, dù già dặn đi nhiều, dù trái tim đã bao lần bị tổn thương, nhưng trong tôi vẫn luôn có cái xúc cảm ngây thơ,hồn nhiên, trong sáng và lãng mạn như thưở ban đầu. Tôi vẫn luôn tin, luôn yêu và dễ xúc động, để rồi dễ tổn thương và dễ đổ vỡ. Những ngày vừa qua, vui đấy, hạnh phúc đấy nhưng ngập tràn giông bão trong tâm hồn. Mọi người không thấy một con người đầy kiêu hãnh là tôi có thể hãnh diện vứt bỏ những quá khứ đau thương để luôn vươn tới một tương lai tốt đẹp hơn hay sao? Tôi không hề xấu hổ khi mình đã có những kỷ niệm có thể nói là rất buồn. Tôi nói là tôi kiêu hãnh vì trong bất kỳ trường hợp nào tôi cũng sống và yêu thương bằng cả tấm lòng và tâm hồn chân thật.Thử hỏi đã có những ai dám làm dám chịu như tôi chưa? Hay tình yêu của họ luôn chỉ là những so đo tính toán nhỏ mọn và hẹp hòi. (cắt một đoạn không muốn viết ra đây.)
    Tôi luôn là một kẻ kiêu hãnh đi giữa cuộc đời. Tôi không bao giờ làm những vần thơ tuyệt vọng. Nhưng lần đầu tiên tôi làm những vần thơ say khướt. Tôi không được uống rượu và không được nổi loạn nhưng tôi cho phép mình được nổi loạn trong tâm hồn. Có người đã làm sụp đổ trong tôi một hình ảnh đẹp mà tôi luôn trân trọng và tôn thờ, cả yêu quý nữa.Trời thu rất hiền hoà, vẻ mặt tôi thì bình thản, tôi làm việc tích cực rất nhiều hơn so với trước,nhưng lòng tôi thì đầy bão tố. Mỗi con người cũng có những quá khứ riêng của mình và họ không có lỗi khi cuộc sống đã sắp đặt con người ta phải bắt gặp những điều không vui vẻ. Có thể là do tuổi trẻ. Có thể là vì điều nọ điều kia. Nhưng thật buồn khi có những con người không biết vượt qua cái ranh giới ấy, để sống thoải mái với hiện tại,như con người đầy thương đau là tôi đang hồn nhiên vui sống.Như mình chưa từng có nỗi buồn.
    Hôm qua, tôi rang hạt dẻ cho cả hai nhà ăn. Tôi bớt lại ba hạt dẻ, lôi giỏ khâu vá của bác ra khâu một cái túi nhỏ xíu đựng 3 hạt dẻ dành tặng một người bạn. Nhưng có lẽ nên cất đi cho riêng mình thì hơn. Thời nay, con người ta không biết chân trọng những gì giản dị mà đời thường, chỉ thích theo đuổi những thứ hào nhoáng viển vông.
    Chiều qua, tôi phải đi xe buýt 1h đồng hồ và đi bộ một đoạn đường để đến viết bài về một cô bé khiếm thị. Tôi như bước vào một thế giới lạ và gặp những con người kỳ lạ. Cả buổi chiều tôi đã chuyện trò và đọc thơ cho em nghe. Sáng nay,lại ngồi giở những gì trong tập san của các em viết, mới thấy,cuộc sống có những điều thật đẹp, luôn làm trái tim nhạy cảm của tôi phải rung động. Những con người khuyết tật nhưng tâm hồn thì vẹn toàn. Và điều đó, khiến tôi cảm thấy rất hài lòng về cuộc sống hiện tại.
    Em tìm vào một chốn lặng yên, nơi góc vườn Em trốn vào bình yên, sâu mãi, sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh .

Chia sẻ trang này