1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

LÃNG MẠN 1 CHÚT ĐỂ TÔ MÀU CHO CUỘC SỐNG !

Chủ đề trong 'Câu lạc bộ Hoa Phượng (HP Club)' bởi hantam281, 11/12/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. sinhto_suachua

    sinhto_suachua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    Chia đôi
    Trọn một ngày rồi trọn một giờ. Trọn một chiều em nhớ anh nhiều. Người ơi trong cơn mơ từng đêm qua, em mong anh sẽ mãi bên em.
    Nhưng tại anh ko biết yêu chiều
    Nhưng tại anh dối gian em nhiều.Lên em phải ở sau khóc thầm
    Giờ tình em chia đôi .
    Hỡi anh em phải làm sao đây.Nửa tim em bảo em ko nhớ anh nhưng nửa kia em tìm đến anh.
    Giờ tình em chia đôi.
    Giá như anh chỉ là mơ thôi.Bởi sâu trong tận đáy lòng em vẫn yêu anh nhiều biết ko
    Tặng một ai đó....Hix tự dưng thấy bùn quá à
  2. DeadMelody

    DeadMelody Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2004
    Bài viết:
    1.647
    Đã được thích:
    0
    Chắc là tặng mìn đấy mà, hix, cảm động wé, hé hé
  3. DeadMelody

    DeadMelody Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2004
    Bài viết:
    1.647
    Đã được thích:
    0
    Chắc là tặng mìn đấy mà, hix, cảm động wé, hé hé
  4. sinhto_suachua

    sinhto_suachua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    em làm mơ hay em nhận vơ hả em.Chưa đủ tuổi đâu
  5. sinhto_suachua

    sinhto_suachua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2004
    Bài viết:
    448
    Đã được thích:
    0
    em làm mơ hay em nhận vơ hả em.Chưa đủ tuổi đâu
  6. thu_tuong_

    thu_tuong_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2004
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    cheer cưng xúc động như xúc đất, cảm động như động đất
  7. thu_tuong_

    thu_tuong_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2004
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    cheer cưng xúc động như xúc đất, cảm động như động đất
  8. DeadMelody

    DeadMelody Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2004
    Bài viết:
    1.647
    Đã được thích:
    0
    Thế đấy, rồi chuyến tàu cuối cùng cũng đi xa khuất, nó vẫn đứng đó, chẳng biết chờ đợi ai hay chờ đợi cái gì. Mệt, đói và lạnh đến thấu xương, từng chập gió thổi qua như quẩn quanh, như bông đùa và ào ạt cuốn đi những chiếc lá lăn tròn trên mặt đất ... lạnh! ... Nó ngồi xuống cái bậc thềm nhỏ đó, khuôn mặt nó pha lẫn chút sợ sệt nhưng không phải một nỗi sợ mà tôi vẫn nhận thấy của những đứa trẻ trong ngõ. Trời đổ mưa, những hạt mưa nhỏ rồi lớn dần đang dồn dập bao trùm lấy mặt đất ... một vài giọt sáng long lanh trong ánh đèn tù mù của sân ga rơi nhẹ trên đôi vai gày của nó, nó run vì cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt đổ lên vai nó hay vì một điều thật khác ... Nó buồn, đôi mắt nó đưa ra phía đằng xa, phía những con đường ray ngoằn nguèo và lạnh ngắt. Mắt nó đẹp quá, tựa những viên pha lê sáng lên trong đêm đen, như ánh sáng chiếu lên trong một đường hầm tăm tối và dài vô tận. Khuôn mặt xanh xao và gày gộc, đôi tay của nó ôm một cái bọc nhỏ và một mẩu bánh mỳ, chắc nó đói lắm, sao nó không xin ăn, sao nó không ăn mẩu bánh mỳ đó. Nó đói và nó không muốn ăn, thật lạ quá nó giữ chặt mẩu bánh mỳ như giữ chặt một điều gì đó, như một niềm tin thật xa vời nhưng mãnh liệt. Nó đang nhớ đến những điều có lẽ là đối với nó thật sự hạnh phúc, những gì nó đã trải qua ngày hôm nay thật tươi đẹp quá, nhưng nó không muốn ăn, nó không dám đón nhận điều tuyệt vời ấy để rồi một lần nữa lại rời bỏ nó mà đi - những hi vọng cuối cùng của nó ... Và nó sợ, nó lại một lần nữa sống trong cái nỗi sợ ấy, nó sợ mất đi tất cả, tất cả những gì đẹp nhất với nó ... Nó lại buồn, cái nỗi buồn ấy nó đã mang theo như để gìn giư như để nhớ đến ... một điều tuyệt đẹp xa vời khác ... Và nó cười, nụ cười của nó đẹp tươi thật rạng rỡ, nó cười để vơi đi nỗi buồn nhưng ở một nơi nào đó ư? ... Nó lại vẫn khóc ... Nó khóc trong hạnh phúc ư, chẳng ai hiểu được nó cả, nó vẫn khác thường thế đấy, nhưng tôi biết chứ, nó thèm được trở về cái cảm giác thật lạ, thật đẹp mà nó đã vừa trải qua phải không nhóc, chúc nhóc một đêm thật ấm trong lòng ... <Mình cũng chẳng hiểu mình viết gì, HPC không có chỗ dành cho văn không lãng mạn, hix, dã man>
    Được deadmelody sửa chữa / chuyển vào 22:46 ngày 03/01/2005
  9. DeadMelody

    DeadMelody Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/12/2004
    Bài viết:
    1.647
    Đã được thích:
    0
    Thế đấy, rồi chuyến tàu cuối cùng cũng đi xa khuất, nó vẫn đứng đó, chẳng biết chờ đợi ai hay chờ đợi cái gì. Mệt, đói và lạnh đến thấu xương, từng chập gió thổi qua như quẩn quanh, như bông đùa và ào ạt cuốn đi những chiếc lá lăn tròn trên mặt đất ... lạnh! ... Nó ngồi xuống cái bậc thềm nhỏ đó, khuôn mặt nó pha lẫn chút sợ sệt nhưng không phải một nỗi sợ mà tôi vẫn nhận thấy của những đứa trẻ trong ngõ. Trời đổ mưa, những hạt mưa nhỏ rồi lớn dần đang dồn dập bao trùm lấy mặt đất ... một vài giọt sáng long lanh trong ánh đèn tù mù của sân ga rơi nhẹ trên đôi vai gày của nó, nó run vì cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt đổ lên vai nó hay vì một điều thật khác ... Nó buồn, đôi mắt nó đưa ra phía đằng xa, phía những con đường ray ngoằn nguèo và lạnh ngắt. Mắt nó đẹp quá, tựa những viên pha lê sáng lên trong đêm đen, như ánh sáng chiếu lên trong một đường hầm tăm tối và dài vô tận. Khuôn mặt xanh xao và gày gộc, đôi tay của nó ôm một cái bọc nhỏ và một mẩu bánh mỳ, chắc nó đói lắm, sao nó không xin ăn, sao nó không ăn mẩu bánh mỳ đó. Nó đói và nó không muốn ăn, thật lạ quá nó giữ chặt mẩu bánh mỳ như giữ chặt một điều gì đó, như một niềm tin thật xa vời nhưng mãnh liệt. Nó đang nhớ đến những điều có lẽ là đối với nó thật sự hạnh phúc, những gì nó đã trải qua ngày hôm nay thật tươi đẹp quá, nhưng nó không muốn ăn, nó không dám đón nhận điều tuyệt vời ấy để rồi một lần nữa lại rời bỏ nó mà đi - những hi vọng cuối cùng của nó ... Và nó sợ, nó lại một lần nữa sống trong cái nỗi sợ ấy, nó sợ mất đi tất cả, tất cả những gì đẹp nhất với nó ... Nó lại buồn, cái nỗi buồn ấy nó đã mang theo như để gìn giư như để nhớ đến ... một điều tuyệt đẹp xa vời khác ... Và nó cười, nụ cười của nó đẹp tươi thật rạng rỡ, nó cười để vơi đi nỗi buồn nhưng ở một nơi nào đó ư? ... Nó lại vẫn khóc ... Nó khóc trong hạnh phúc ư, chẳng ai hiểu được nó cả, nó vẫn khác thường thế đấy, nhưng tôi biết chứ, nó thèm được trở về cái cảm giác thật lạ, thật đẹp mà nó đã vừa trải qua phải không nhóc, chúc nhóc một đêm thật ấm trong lòng ... <Mình cũng chẳng hiểu mình viết gì, HPC không có chỗ dành cho văn không lãng mạn, hix, dã man>
    Được deadmelody sửa chữa / chuyển vào 22:46 ngày 03/01/2005
  10. ngoclong80

    ngoclong80 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/12/2002
    Bài viết:
    1.070
    Đã được thích:
    0
    Hờ. Cậu MD viết cũng được đó chứ. Ước lệ lém.
    Hèm. Lâu lâu không lãng mạn nay ... bạt mạng một phát cho đời thêm chút thi vị nhể. Khà khà.

    Vậy là thêm một năm nữa.
    Chẳng biết ngoài năm đã qua này ra còn phải sống ở cái nơi đất khách này thêm bao nhiêu mùa lá rơi, mùa tuyết nữa. Mà kể cũng là lạ, mỗi một năm qua đi ta lại càng cảm thấy thời gian trôi nhanh hơn. Như năm rồi chẳng hạn, đôi khi ta chợt thốt lên:"Vậy là sắp được về nhà rồi".
    .........
    Năm đầu tiên.
    Chân ướt chân ráo. Không thân thích, không họ hàng, chỉ với mười cái sinh mạng ngơ ngác, chẳng biết có phải là vì ... muốn được học tốt học cao mà lôi nhau đến nơi này.
    Khi đó thời gian như đếm từng ngày vậy.
    Ngày.... Cùng lũ bạn được các anh đoàn trên dẫn đi chơi. Đến khi về mệt quá ngủ mất.
    Ngày.... Các anh chị đoàn trên thật là nhiệt tình. Họ coi lũ mình đúng như là lũ em vậy. Hôm qua cả lũ còn rủ nhau leo lên tận thành cổ để ngắm mặt trời lặn nữa chứ. Mệt quá. Ngủ mãi đến giờ mới dậy.
    Ngày.... Nhập học. Lạ lẫm. Chẳng biết bao giờ mình mới nghe và hiểu người ta nói gì nữa.
    Ngày.... Bạn thân mến. Có lẽ những gì ấp ủ qua vần thơ mình sẽ không thể nói với bạn được nữa. Thời gian đang vùi dần những hình ảnh của ta trong nhau. Mình hiểu và chấp nhận.
    Ngày.... Bố mẹ xa nhớ. Nhà mình mọi người vẫn khoẻ phải không? Con đã đọc bài thơ bố viết cho con. Bố biết không, con cũng đang biết một bài thơ để gửi cho mọi người đây....
    ....
    Ngày.... Tuyết rơi. Vui thật. Đi chạy bộ cùng với thằng bạn, cứ nghĩ là bụi đường nhiều quá. Lại cho là cái đất nước này sao mà ô nhiễm đến thế. Đến khi đêm về lũ con gái từ tấng dưới chạy lên rủ đi chơi tuyết mới biết là mình đã chạy bộ trong bụi tuyết.
    Gặp các anh chị đoàn trên rồi tụ tập nhau lại đi chơi. Mấy ông bà này hình như lúc đó đang bận học để viết kiểm tra, hay thi cử gì đó.
    Ngày... Tuyết trắng xoá vô tình làm cho buổi học của cô giáo phải dừng lại giữa giờ. Cô giáo chiều mấy tên học sinh ... "học giỏi" cho nghỉ sớm để cùng nhau ra ngoài trời chơi tuyết.
    Ngày .... Q. thân. Bạn khoẻ chứ. Về chuyện học hành thì mình không muốn chúc gì vì tin rằng bạn vẫn luôn là người dẫn đầu lớp như dạo nào. Và bạn sẽ không bao giờ làm hổ danh hiệu đó. ...
    Q. ơi. Hãy nhớ nơi quê nhà chúng tớ vẫn cầu chúc cho bạn mạnh khoẻ.
    Ngày.... *** thân. Mình vẫn khoẻ. Cơm ba bữa ... quần áo mặc cả ngày. Hì. Chỉ có điều nhớ. Nhớ các bạn, gia đình và những kỉ niệm chúng ta đã trải qua. Vừa đọc lưu bút của lớp lại một lần nữa.
    Ngày... Cả nhà xa nhớ....
    .....
    Và xuân năm đó đến thật chậm, thật là chậm chạp với những dòng thời gian như thế.

    Hè hè hè.
    Mệt lử roài. Nghỉ phát.

Chia sẻ trang này