1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lãng Mạn Hội

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi Mienkhuc, 24/11/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
    Cây rụng lá mùa đông
    Nguyễn Hoa
    Cây rung trong gió chiều
    Rụng đi từng đợt lá
    Tựa cơn mưa hối hả
    Lá rơi đầy đất đai
    Lá rơi trên vai tôi
    Hơi cây còn vẫn ấm
    Giữa trời cây đứng nhận
    Cả mùa đông về mình !
  2. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
    Mùa Đông Của Anh
    http://music.tuantrinh.info/listen.php?s=16700
    Artist: Ngọc Sơn
    Composer: Trần Thiện Thanh
    www.tuantrinh.info © 2005-2007
    Ngày nào em yêu anh, em đã quên trong cay đắng tuyệt vời
    Ngày nào anh yêu em, em hãy quên với trời hạnh phúc mới
    Anh ơi Đông lại về từ trăm năm lạnh giá
    Tim em như ngừng thở, từ sau ân tình đó
    Anh nghe không, mùa đông, mùa đông
    Ngày nào ta xa nhau, em bước lê trong vũng tối nhạt nhòa
    Từng mùa đông theo qua, em đã quên với đỉnh đời băng giá
    Xưa hôn em một lần, rồi đau thương tràn lấp
    Anh yêu em một ngày và xa em trọn kiếp
    Nên em yêu mùa đông
    Nên anh yêu mùa đông
    Ôi Mùa Đông của anh
    Em chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái
    Em chỉ là người say bên đường anh nhìn thấy
    Anh đi đi, người điên không biết nhớ
    Vvà người say không biết buồn
    Những cuộc tình dương gian, muôn đời không nghĩa lý
    Nhưng người vẫn tìm nhau trong vòng tay tình ý
    Như đôi ta niềm yêu xưa chỉ còn một vì sao em lẻ loi
    Trời lập đông chưa anh, cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi
    Để mặc em lang thang, ôm giá băng ngỡ thầm người yêu tới
    Đêm chia ly anh về, đường khuya em bật khóc
    Anh xa em thật rồi, làm sao quên mùi tóc
    Anh hỡi anh có phải tình băng giá là tình đẹp trên thế gian
  3. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
    lá mùa đông
    tác giả: Cánh Vạc
    diễn đọc: diên vỹ
    http://www.vov.org.vn/?page=109&nid=25144
    Người đi rồi
    áo mùa thu khép lại
    Giấu trong ta một chút nắng vàng hanh
    Buồn của tôi thay lá mọc trên cành
    Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác
    Chiều bây giờ
    cây đứng nghe gío hát
    Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay
    Trời mùa đông có vội vã hết ngày
    Lá có kịp đón một mùa thu nữa?
    Người đi rồi
    khép điều gì trong mắt
    Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi
    Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi
    Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất...
  4. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1


    Đông buồn




    nhạc sĩ: Mai Anh Tuấn





    Điệu kèn xa vắng, ray rứt trong mưa, Một vành khăn trắng, tiếng khóc đong đưa, Đồng hoang băng giá, gió về vội vã cuồng nộ, Cây gầy khô lá chơ vơ, muà đông đến không đợi chờ. Trời đông u ám, một bức tranh mơ, Rừng thông phai nắng, đâu dấu chân xưa, Nhà ai hiu hắt, ánh lửa hồng sáng mập mờ, Gánh buồn nặng trĩu tâm tư, về trên bước chân tình cờ. Ngang khung trời xám, đôi nhạn lạc bầy bơ vơ, Đôi môi lệ nóng, mắt xanh hoen nhòa trong mưa, Trong hơi đông giá, nhớ khi tuổi nào còn hồng, Nhớ khi môi nào còn nồng, Chiều đông tối tăm, sầu đông vương vấn. Còn đó tay gầy đợi chờ, Còn đó thân phận mịt mờ, Vẫn xa vời lắm, nước non muôn dặm mơ hồ. Rồi mùa đông qua, như những năm xưa, Rồi mùa đông xa, như những cơn mơ, Quả tim khô héo, ấm lại một phút một giờ, Em cười một nét ngây thơ, mùa xuân nói câu hẹn hò.
  5. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
    http://www.saigonline.com/phamngoc/MP3/VanPhoMuaDongHSN.php
    [​IMG]
  6. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1


    Hạnh Phúc Xa Vời




    nhạc sĩ: Quang Đạt





    Thôi ta từ đây buồn đau vây kín tâm hồn Nâng niu bàn tay rồi ngày mai sẽ chia phôi Cho ân tình sâu để rồi mai sẽ đơn côi Lòng buồn như lá úa chiều rơi Thôi ta từ đây đời nhiều bóng tối u buồn Bơ vơ vòng tay chẳng tìm được ánh ban mai Cơn đau chiều nay rồi mai đây vây kín tim này Dòng đời xin khép kín nơi đây Hạnh phúc xa vời - Người đã đi rồi Còn tìm đâu ánh mắt bờ môi Hạnh phúc xa vời - Tình đã mất rồi Một chiều đông buồn nhớ thương ai ? Thôi ta rồi đây đời nhiều nước mắt u buồn Bơ vơ vòng tay tìm lại kiếp sống đơn côi Cơn đau từng giây rồi đây như xé tim này Dòng đời xin khép kín nơi đây còn tìm đâu ánh mắt bờ môi Hạnh phúc xa vời - Tình đã mất rồi Một chiều đông buồn nhớ thương ai

  7. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
    Viết giữa mùa đông
    (Không rõ tác giả )
    Lối ta về mùa đôngCổ Ngư ***g lộng gióChút nắng chiều mong manhChìm tan vào đâu đóCánh chim rời xứ sởThổn thức, thế rồi quênChỉ câu thơ im lặngTừng mùa hoa cháy lênBỗng thèm là chiếc láCuốn theo dòng đam mêBỗng thèm là ngọn lửaThắp hồng trên nến kiaTa chạm lời rêu phốThăm thẳm gì khôn nguôiNhững giọt sương lấp lánhNhững ô cửa sao trờiNhững bàn tay nhòa sóngMở ra xanh tháng ngàyLàm sao mùa lặng gióKhi mình còn đắm say
  8. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
    Nhật ký ngày đông
    Dù muộn, mùa đông đã về...Thư HN xin gửi đến bạn đọc gần xa lời chào thân thiết, chút rét lạnh đầu mùa của Hà Nội và vài dòng ?oNhật ký ngày đông? năm trước.
                    SÁNG
    Ngồi thu người nơi quán nhỏ nép mình trong ngõ phố cổ, nhấp ngụm cà phê nóng hổi, châm điếu thuốc và lặng im một chút, thấy trong người ấm lên. Cái giá lạnh của một sớm mùa đông dường như tạm lắng lại, ngưng đọng ở một nơi nào đó vô hình.
    Ngoài phố. Dòng người xe đi lại có vẻ tấp nập, hối hả hơn để tìm nơi ấm cúng, tránh cái khắc nghiệt của mùa đông xứ Bắc. Họ đi qua, để lại trên phố muôn màu sắc toát ra từ những chiếc áo khoác hiện đại với nhiều thương hiệu nổi tiếng. Trong khi đó, những vị khách ngoại quốc vẫn thong thả dảo bước với bộ quần áo mỏng và chiếc ba lô cồng kềnh, trĩu nặng. Cái lạnh này có lẽ chưa thấm vào đâu so với xứ sở tuyết trắng của họ. Nhưng có nhiều người, nhất là người lao động ngoại tỉnh hình như vẫn dùng bộ quần áo cũ của mùa đông trước, cặm cụi trên các góc phố, gồng mình tìm cách mưu sinh với những gánh hàng rong trĩu nặng, nào là khoai nướng, ngô luộc, bỏng ngô, bún đậu...Những món ăn dân dã đậm đà hương vị đồng quê, thế mà bỗng trở nên thi vị với người dân Hà Thành. Trong một thời điểm nào đó, những thứ ấy cũng được xét vào cụm từ ?ovăn hoá ẩm thực?, làm phong phú thêm cái thú ăn của người Hà Nội. Thương quá, những tiếng rao, những dáng người xiêu xiêu như lạng đi vì gió rét.
    Mùa đông cũng là lúc mùa cây rụng lá. Chỉ cần một cơn gió nhẹ ào tới, thì lập tức hàng trăm, hàng nghìn sắc lá như những dòng thác vàng tuôn xuống xối xả, trải một màu vàng mênh mang khắp phố phường. Không hiểu sao những cây bàng, cây cơm nguội, cây me, cây phượng...lá lại rụng nhanh và nhiều đến thế. Rụng hết, trơ trọi chỉ còn thân với cành. Và không hiểu có còn sức sống? Thế mà, bẵng đi không để ý một thời gian, có lúc chợt ngẩng lên thì lá đã xanh, hoa đã thắm. Tất cả bừng lên rực rỡ. Lạ kỳ thay, sức sống thật mãnh liệt- sự mãnh liệt ẩn sâu vào trong trời đất. Nếu không tinh thì làm sao cảm nhận được.

    [​IMG]

                           Hồ Gươm ngày đông (Ảnh: Vietnamnet)
    Và kia, trên những mái ngói cổ kính, trầm mặc, rêu phong theo thời gian càng phủ dày lên, chứng kiến bao đổi thay của thời cuộc. Chạm tay vào tường gạch xưa cũ bỗng thấy lòng bâng khuâng, xốn xang trăm ngả. Đâu gạch xây kinh thành, đâu gạch xây lầu son, gác tía? Phố đã đổi thay nhiều nhưng vẫn giữ trong mình bao điều bí ẩn, nét duyên dáng, kiêu sa để mỗi lần nghĩ về phố, càng thêm yêu phố hơn.
                TRƯA
    Nắng bừng lên tạm xua tan cái lạnh giá, sương mù của buổi sớm mai. Nắng vàng óng ngập đầy trên các ngả đường, góc phố, nắng đọng trong nỗi nhớ, gợi cảm xúc miên man cho những ai mang trong mình rung động nghệ sĩ. Tranh thủ thời gian, mọi người ùa ra đường để thưởng thức cái ấm áp, hiếm hoi của nắng mùa đông. Và cũng để cởi bỏ những chiếc áo khoác cồng kềnh nhường chỗ cho những bộ cánh nhẹ nhàng mà sang trọng, thênh thang thả bước trên đường. Nắng mùa đông ngắn lắm, có những ngày chỉ kéo dài quãng vài tiếng đồng hồ trong thời gian từ cuối trưa đến giữa chiều.
    Nắng lên. Khuôn mặt Hồ Gươm với Tháp Rùa, Đền Ngọc Sơn và Tháp Bút như được trang điểm bởi muôn vàn sắc màu càng trở nên lộng lẫy. Cổ kính mà tráng lệ nhường nào. Đứng bên Hồ Gươm trong một trưa mùa đông thấy bâng khuâng kỳ lạ và chợt hồi tưởng về bóng dáng kinh thành Thăng Long, Đông Đô xưa cũ với ngựa, với xe...với những điều vừa cổ tích lại vừa chân thực.
                CHIỀU
    Nắng yếu dần rồi tắt hẳn. Trời bắt đầu sụp xuống, một màu xám huyền hoặc rải đầy không gian. Cái cảm tưởng như có những đám mây đang ùn ùn kéo tới để rồi trút mưa xuống phố làm cho nhiều người phải đề phòng. Nhưng không, chiều mùa đông bao giờ cũng vậy.
    Gió bắt đầu thổi mạnh. Dự báo thời tiết loan tin không khí lạnh có chiều hướng tăng cường. Vậy mà, trên đường Cổ Ngư - con đường được mệnh danh là lãng mạn nhất Hà Nội nằm cắt ngang Hồ Tây và Hồ Trúc Bạch vẫn dập dìu từng đôi trai gái. Người đi đường thầm thì: lạnh thế này sao không chọn một nơi nào khác mà tâm sự, lại chọn chỗ này. ?oHâm? thật. Thật ra, họ chẳng hâm chút nào. Lúc này họ còn cảm thấy lạnh gì nữa, tay trong tay, môi kề môi, trong hơi ấm của tình yêu, họ mơ ước về một cuộc sống mới ngập tràn hạnh phúc. Cái ước mơ giản dị nhưng vô cùng thiêng liêng.
    Gió hai bên hồ ào qua, người đi đường khom mình trong chiếc áo khoác.
    Phía xa xa, trên mặt nước Hồ Tây từng đàn chim Sâm cầm từ phương Bắc vượt qua một chặng đường dài rủ nhau về đây trú rét, thỉnh thoảng lại tung đôi cánh mỏng đùa với sóng.
    Trong những suy nghĩ về cuộc sống, về nỗi được, mất, bất chợt nhớ thi sĩ đồng quê tài hoa Nguyễn Bính mang nỗi buồn da diết thương người em gái nhỏ trong một buổi chiều đông cũ:
          Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh
          Tơ liễu theo nhau rủ xuống hồ...
                TỐI
    So với các mùa trong năm, mùa đông trời tối sớm hơn, quãng 5 giờ trở đi là đã nhoè mặt người. Cái ồn ào, hối hả của một ngày với bao công việc, dự định dần lắng xuống.
    Trong ngày, quãng thời gian này hình như yên ả nhất.
    Phố lên đèn.
    Những dãy đèn nối dài, rồi rẽ ngang, đâm dọc từ phố nọ sang phố kia lung linh, huyền ảo như dòng sông ánh sáng. Các cửa hàng, cửa hiệu lớn bắt đầu rậm rịch đóng cửa. Lúc này, tận dụng các mái hiên, những quán cóc bắt đầu trưng ra. Khách hàng của nó thì đủ loại người, từ vị khách sang trọng, nhỡ nhàng dừng xe mua điếu thuốc, cái kẹo cao su cho đến các bác xe ôm ngồi lỳ chờ khách, nhâm nhi chén chè nóng và ?oăn vã? thuốc lào. Ở chỗ góc phố khác là các hàng ngô nướng, khoai nướng. Chỉ cần một cái mẹt, một cái chậu sắt hỏng và ít than củi rồi nhẹ nhàng đẩy đưa chiếc quạt, thế là theo gió, mùi thơm từ ngô, từ khoai, từ đồng nội toả ra. Ai ngửi thấy chắc cũng muốn ăn một chút quà quê cho đỡ lạnh!
    Trời lất phất mưa. Mưa đọng trên lá, mưa trượt trên những thân cây già, mưa gõ nhịp trên các mái hiên, mưa làm cho khách tha hương nao lòng thèm nơi ấm cúng. Mưa mùa đông hình như cũng giống mưa mùa xuân. Buồn và trắng xoá cả đất trời.
                ĐÊM
    Rất có thể trong căn gác nhỏ nào đó, người nghệ sĩ đang trầm tư suy nghĩ và cố lắng nghe hơi thở của đêm, để tìm thấy sự thăng hoa trong một bản nhạc, hoặc trên những trang văn. Kìa, bước chân ai xin hãy nhẹ nhàng, đừng dẫm lên chiếc lá nhỏ. Và hãy dang rộng đôi tay ôm thật chặt trong lòng những điều vừa như thực, như mơ, gom lại và nâng niu để lỡ mai này không còn trở lại.
    Đêm im lặng. Thỉnh thoảng lại nghe thấy trên cây tiếng trở mình của một loài chim, tiếng rúc rích, nũng nịu của con chim non tìm hơi ấm trong đôi cánh mẹ.
    Đêm êm trôi khép lại một ngày.



          Gia Hưng
  9. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1


    -->

    Lời ru mùa đông...

    (Không rõ tác giả )À ơi, à ơiLời ru mùa đôngBên bếp lửa hồngÀ ơi, à ơiLời ru mùa đôngCó ánh lửa hồngÀ ơi, à ơiLời ru mùa đôngEm hồng đôi máEm hồng đôi môiÀ ơi, à ơiLời ru mùa đôngRu mãi ngàn nămMôi thắm, má hồngNgủ ngoan em
    Được Monkey2004 sửa chữa / chuyển vào 02:07 ngày 18/01/2007
  10. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
    ĐÊM ĐÔNGhttp://www.vnmusic.com.vn/music/index.php?aid=nghenhac&id=1806Nhạc và lời: Nguyễn Văn Thương

    Thể hiện:
    NSND Lê DungChiều chưa đi màn đêm rơi xuống Đâu đấy buông lững lờ tiếng chuông Đôi cánh chim bâng khuâng rã rời Cùng mây xám về ngang lưng trời Thời gian như ngừng trong tê tái Cây trút lá cuốn theo chiều mây Mưa giăng mắc nhớ nhung, tiêu điều Sương thướt tha bay, ôi! đìu hiu Đêm đông, xa trông cố hương buồn lòng chinh phu Đêm đông, bên song ngẩn ngơ kìa ai mong chồng Đêm đông, thi nhân lắng nghe tâm hồn tương tư Đêm đông, ca nhi đối gương ôm sầu riêng bóng Gió nghiêng, chiều say Gió lay ngàn cây, Gió nâng thuyền mây Gió reo sầu miên Gió đau niềm riêng Gió than triền miên Đêm đông, ôi ta nhớ nhung Đường về xa xa Đêm đông, ta mơ giấc mơ, gia đình, yêu đương Đêm đông, ta lê bước chân phong trần tha phương Có ai thấu tình cô lữ, đêm đông không nhà Đời như vô tình ta ngao ngán Non nước thê thảm mang cảnh tang Thân lãng du cô liêu chán chường Về đâu giữa trời đông đêm trường Sầu lên khơi hồn quê lai láng Ta van gió nhân mưa ngừng than Cho ta lắng tiếng vang muôn lòng Rên rỉ qua không gian buồn mong
    Có lẽ khi viết Đêm đông, Nguyễn Văn Thương không ngờ được rằng rồi nó sẽ đi vào lòng biết bao thế hệ suốt mấy mươi năm như thế. Khi ấy ông mới hai mươi tuổi. Một anh chàng sinh viên nghèo kiết xác, đêm ba mươi không có tiền về quê ăn tết, đi lang thang trong cái lạnh Hà Nội, với bộ quần áo tây cũ và đôi giày tây rộng thùng thình. Chàng ta chỉ đủ tiền ăn ổ bánh mì, dạo qua phố Khâm Thiên, phố ả đào nổi tiếng của Hà Nội bấy giờ, mong tìm một chút ấm lòng giữa khu phố dập dìu đó. Thế nhưng ngay cả khu phố ăn chơi này cũng vắng ngắt, một cô đào nghe tiếng loẹt quệt trên đường (chứ nhạc sĩ lúc ấy làm gì dám bén mảng đến cửa nhà ả đào!) ra đưa mắt nhìn rồi chán nản quay vào, chỉ còn kịp thấy phản chiếu trong gương một cánh tay trần trắng nuỗn xanh xao. Buồn, chán đời và chán bản thân mình, quay về gác trọ và giữa tiếng gió lạnh gào rú bên ngoài, nhạc sĩ ngồi viết. Viết một mạch xong Đêm đông, từ thân phận mình, cảm thân phận người. Bài hát lặp lại mãi từ đêm đông, điệp lại mãi sự điên cuồng của gió! Tuy nhiên, có một điều rất lạ là người ta đã lãng quên nhân vật ký tên chung trong bản nhạc Đêm đông với Nguyễn Văn Thương trong bản in trước giải phóng ở Sài Gòn. Đó là Kim Minh. Kim Minh là một người bạn, người đã trau chuốt lời cho các bản nhạc của Nguyễn Văn Thương. Tuy nhiên, ông này mất sớm. Chính vì vậy người ta cũng thành lạ luôn.
     Theo: SaigonNet.vn

Chia sẻ trang này