1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lãng Mạn Hội

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi Mienkhuc, 24/11/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lovelyloveforever2003

    lovelyloveforever2003 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2003
    Bài viết:
    5.426
    Đã được thích:
    0
    càc bàc nhì?n chưf kỳ em mới thay
    cò làfng màn ko ?
  2. netboss

    netboss Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2006
    Bài viết:
    128
    Đã được thích:
    0
    "KhĂng 'Ăm khĂng chĂm 'ời khĂng nf
    KhĂng tiền khĂng bạc gĂi khĂng mĂ!"
    Thay chữ kĂ nữa 'i rĂi gia nhập lĂng mạn 'ược liền anh!
  3. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
    OK ! Chủ đề sẽ là Chút Thu sót lại
    [​IMG][​IMG][​IMG] Tháng tư , tháng tư ! Một tháng mà có cái khí hậu thời tiết se se lạnh mà nắng nhẹ nhàng gió cũng nhẹ nhàng với những áng mây trôi nhởn nhơ thơ thẩn , có khác gì một chút thu còn vương vấn sót lại trước khi bước vào một mùa hè oi ả nóng bức.
     Những cây hoa xưa ít ỏi trong thành phố đang căng mình tuôn trào ra những bông hoa xưa rực rỡ chỉ nở một lần trong năm vào cái khoảnh khắc giao mùa này.Vâng cái khoảnh khắc đó ngắn ngủi lắm! Nó khiến tôi nhớ đến hoa anh đào của Nhật Bản cũng đang nổi đình đám vào cái khoảnh khắc này.Hoa anh đào có phải mang hồn dũng sĩ Samurai, tuổi thọ ngắn ngủi nhưng oanh liệt nhỉ ???Còn riêng với tôi hoa xưa chỉ đơn giản như một chút gì rực rỡ tô điểm thêm cho thành phố khi mà một mùa đông trơ trụi cây lá buồn thương vừa qua và hàng me,hàng xấu , hay những cây bàng mồ côi , những phượng vĩ , bằng lăng hay hoa điệp chưa đua nhau khoe sắc thắm lá hoa với râm ran tiếng ve của mùa hè chưa đến.
    Hoa xưa cứ trắng xoá như tâm hồn ta thửơ nào trắng trong.Như có điều gì tiếc nuối hoài niệm mà cũng như có gì đó hân hoan đón chào những điều tốt đẹp ở phía trước.Dù rằng khi ngồi viết đây thì mùa hoa xưa năm nay tôi chưa hề có thời gian để kịp đi tìm những cây hoa xưa yêu dấu đó.Nhưng trong lòng tôi hoa xưa vẫn nguyên một chỗ trân trọng nhất trong muôn loài hoa đẹp đẽ khác trên đời. [​IMG]
    Cùng mùa với hoa xưa là hoa loa kèn hay còn gọi là hoa huệ tây.Chẳng biết sao mẹ lại không thích loài hoa này nhỉ ???Còn mình từ ngày biết hoa loa kèn đến giờ thì mình thấy thích thế ,chính xác nhất là từ ngày được nhìn thấy bức tranh Thiếu nữ bên hoa huệ của hoạ sỹ Tô Ngọc Vân, thích hơn cả hoa ly thơm ngát đắt giá kia !Như là một sự đơn giản mà tinh tế sang trọng mà thiên nhiên ban tặng cho loa kèn.Trên phố , các mẹ các chị mang bán hoa trên những trước xe đạp trông đẹp quá đi thôi! Những xe hoa không đưa đón cô dâu chú rể ngày ngày vất vả đem đi bán những khoảnh khắc thời gian đầy tinh tế đến cho mọi người.Khi hết vụ hoa này thì các mẹ các chị lại bán những loại hoa khác.Đời người ta cũng chỉ có những khoảnh khắc quyết định cả cuộc đời.Và không hiểu tại sao những khoảnh khắc tháng tư luôn làm tôi rung động bồi hồi nhớ nhung xa xăm và lại mơ mộng xa xôi...[​IMG]
    THÁNG TƯ VỀ
    Nhạc sỹ :Dương Thụ Ca sỹ :Khánh Linh
     http://www.nhacso.net/Music/Song/Nhac%2DNhe/2005/10/05F5EB91/
     Tháng tư về, gió hát mùa hè
     Có những chân trời xanh thế
     Mây xa vời, nắng xa vời
     Con sông xa lững lờ trôi
    Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng
     Hát giấc mơ nào xa lắm
     Em mong chờ, mãi mong chờ
     Bao nhiêu vẫn cứ đợi anh Mơ, em mơ, mơ về con đường nhỏ
    Quanh co lối mòn hoa dại nở
    Chỉ mình em bên anh, bên anh Nghe Bâng khuâng mấy nhành hoa lựu đỏ
     Ta chia tay những ngày xuân để hát Một mùa hè, mùa hè Tháng tư về ..
     Mùa này cũng là mùa dâu và mùa mơ.Mùa dâu cũng thật ngắn ngủi trước khi hè sang.Mùa mơ thì đã bắt đầu nhưng sẽ kéo dài đến hai tháng nữa.Ngôi hạnh phúc cũ của tôi xưa rất là xưa có lẽ đã cách đây 25 năm ở bên cạnh một bờ sông , dâu được trồng làm hàng rào.Mùa dâu đỏ chín thẫm nhưng sâu dóm nở cũng kinh khủng.Ngày bé ấy sao mình sợ sâu dóm thế , sợ đến tím tái mặt mày ấy chứ !Hihihi![​IMG] Còn mơ thì đương nhiên là không trồng rồi !Mà là mẹ hay mua về để ngâm nước mơ.Có ai uống mấy đâu mà mẹ cứ mua đến chục cân để ngâm.Có khi chưa kịp ngâm đã bị ăn vụng mất đến gần một cân và nửa lạng muối đấy ! Chậc ! Ứa cả nước miếng[​IMG] Mùa này nước sông thường cạn ra sông chơi vui lắm ! Không biết đã bao lâu không lang thang dưới bãi rồi !Hmmm ![​IMG]
    Được Monkey2004 sửa chữa / chuyển vào 20:59 ngày 12/04/2007
  4. lilytieucan

    lilytieucan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2007
    Bài viết:
    78
    Đã được thích:
    0
    Bài này mình được nghe lần đầu tiên nhà một người bạn. Lần đó cũng mới ra ca khúc này. Mình nhớ là vào khoảng năm 2000. Nghe run hết cả chân tay, mặc dù nghe ko hiểu gì về lời bài hát cả
  5. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
                         Hoa loa kèn và tháng Tư Hà Nội
    Sau một ngày nắng chói chang oi ả, tiếng mưa đêm rả rích như an ủi vỗ về, lại như kéo nỗi buồn không tên vào lòng người. Để rồi sáng tỉnh giấc, bước ra đường chợt ngơ ngẩn, dưới mặt đường lấp loáng, bầu trời vẫn trong xanh lạ! Và hoa loa kèn bỗng đâu ùa về khắp mọi ngả đường, duyên dáng khép mình sau những giỏ hoa rung rinh theo nhịp xe chầm chậm trên phố, khiến ai cũng phải ngẩn ngơ vì cái màu trắng tinh khôi và hương thơm thoang thoảng thanh khiết!
    Phải mua vội vì sợ hoa hết mùa. Cái loài hoa đến lạ! Chỉ rộ lên rồi chợt biến mất đúng một tháng trong năm khiến bao người tiếc nuối. E ấp, nhẹ nhàng, duyên dáng... nói thế nào nhỉ! Hoa loa kèn là loài "nữ tính" và dễ làm mềm lòng người nhất. Lâu rồi, người ta không còn gọi nó là hoa huệ tây như những ngày mới du nhập vào Hà Nội hồi đầu thế kỷ 20. Giữa muôn sắc rực rỡ của bao loài hoa khác, loa kèn vẫn là loài nổi bật. Có mặt trong hầu như mọi ngôi nhà, loa kèn ban phát cho không gian vẻ sang trọng, lãng mạn và thật thanh tao. Không biết có phải "tại" bức tranh "Thiếu nữ bên hoa huệ" của Tô Ngọc Vân hay không mà mỗi cành hoa loa kèn đều khiến ta liên tưởng tới bóng hình của một người con gái kiêu sa, hiền thục đang cúi đầu e ấp. Cầm trên tay là những búp hoa xanh dịu, lá xanh mảnh khảnh, từng nụ hoa khum khum, he hé một mầu trắng dịu dàng như còn ngần ngại! Có ai đó đã nói rằng: "Năm tháng qua đi, bao hình sắc nhạt nhòa, nhưng những nụ hoa loa kèn thì cứ trắng tin khôi, vẻ tinh khôi không thể che giấu hay bôi xóa...". Đẹp nhưng đến và đi nhanh như một cuộc tình lãng mạn, dịu êm nhưng vô cùng chóng vánh...
    Chợt nhớ những câu thơ của Ngô Quân Miện:
    Bàn tay trắng muốt em cầmMột cành hoa nối mùa xuân - mùa hèMưa phùn vừa dứt, tiếng veCháy ran lên giữa trưa nhòe bóng câyEm đi, áo mỏng phô bàyDa thơm dịu thoáng giữa ngày dịu xanhMùa hoa đi vụt qua nhanhMùi hoa chưa kịp cho anh được cầm.
    Hoa giao mùa, sao người ta không gọi như thế nhỉ? 
    Trong các loại hoa di thực được du nhập vào Việt Nam, có lẽ loa kèn là loài được yêu thích nhất. Vài chục năm trước, hoa chỉ được cắm trong những bình gốm đẹp bày biện trong những gia đình khá giả, giàu sang. Người ta cho rằng, nó được đến Việt Nam vào khoảng đầu những năm 30 cùng với hoa cẩm chướng (tên gốc là oeillet de France (cẩm chướng của Pháp, sau này quen gọi tắt là hoa phăng). Hoa phải trồng bằng hạt, đem từ Pháp và trước đây chỉ ưa Ðà Lạt - mảnh đất mang khí hậu ôn đới. Khi đó, nó được gọi là hoa huệ tây, chắc cũng vì nó là loài mang màu trắng và có hương thơm nồng nàn quyến rũ. Người Pháp cho rằng hoa huệ tây là biểu hiện của sự trinh tiết. Người đàn bà đẹp là người có nước da trắng màu hoa huệ...
    Hoa loa kèn nay đã trở thành một loài hoa không thể thiếu mỗi khi nhắc về Hà Nội, nó được khoác lên mình vẻ tao nhã, thanh lịch, kín đáo như những gì người ta vẫn ngợi ca về con người Tràng An.
    Đừng xao nhãng! Hãy dành cho lòng mình chút thời gian thư thả với những bông hoa trắng muốt. Đừng chỉ nhìn theo dọc đường mà hãy mang về nhà chút hương thơm hiếm hoi, kẻo, khi chợt nhớ ra, mùa hoa đã chia tay tự bao giờ. Phút giao mùa ngắn ngủi, ngoài kia, nắng mỗi lúc một chói chang, những tiếng ve đầu tiên lại đang chuẩn bị réo rắt!



    Nhật Mai
    Được Monkey2004 sửa chữa / chuyển vào 21:03 ngày 12/04/2007
  6. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
                                             Hoa của Tháng Tư
    Mỗi lần cắm những bông hoa loa kèn, tôi đều thấy mình thật cẩn trọng, thật nâng niu, thật thiêng liêng, cẩn trọng như một nghi thức, một nghi lễ với những bông hoa của Tháng Tư.
     

    [​IMG]

    Hoa loa kèn.
    Tháng Tư. Cả xã hội như lên cơn sốt vụ PMU 18. Đâu đâu, từ quán cà phê sang trọng đến quán nước chè vỉa hè dân dã, người ta cũng bàn chuyện  ?oCon bạc triệu đô?, chuyện của Nguyễn Việt Tiến  và các ?ochân dài?. Rồi chuyện ?ochạy án? với những dấu hỏi về bốn chiếc vòi bạch tuộc ma quái ẩn hiện trong mê hồn trận của... lòng người. Dường như sự tha hoá và sa đoạ của con người đã khiến người ta không còn tin ở cái đẹp, không còn tin ở cái thiện, chỉ còn lại sự hoài nghi cay đắng.
     
    Và dường như người ta không còn để ý đến sự xuất hiện e ấp của một loài hoa, chỉ nở mỗi khi tháng tư về, tựa như hoa đào, chỉ nở mỗi lượt xuân về. E ấp trong những chiếc thúng nan rộng chở sau những chiếc xe đạp cà tàng của những người đàn bà ngoại thành nhàu nhĩ, nhễ nhại bụi đường. E ấp trong những ki-ốt hoa Cửa Nam, Đội Cấn, Hàng Bè... bên sắc màu lộng lẫy đỏ nhung của hoa hồng, vàng rực rỡ của hoa cúc, tím dịu dàng của lưu ly... là cái màu trắng thanh khiết, ngời sáng và kiêu hãnh - hoa loa kèn.
     
    Nhưng hoá ra người ta vẫn nhớ đến loài hoa thanh khiết ấy. Như cái đẹp, cái thiện trong cuộc sống này dù đắng cay, gai góc vẫn cứ nảy mầm. Buổi sáng đi chợ, một bà cụ già rất đẹp lão nhìn gánh hàng hoa qua đường, nói một mình: ?oSắp đến mùa loa kèn rồi đây?.
     
    Tôi giật mình, câu nói của bà cụ như chạm vào nỗi nhớ. Mỗi năm tháng tư về, tôi lại ngóng, lại có ý đợi, như ngóng đợi người tình, loài hoa còn có cái tên rất lãng mạn - hoa huệ tây, nhưng tôi chỉ thích gọi một cách giản dị thôi, là hoa của tháng tư. Đã bao lần, tôi cứ lặng lẽ ngắm những bông hoa trắng muốt, thơm thoảng dịu nhẹ, điểm xuyết chút nhị vàng, tựa những chiếc loa kèn, khi nhớ đến cái Ngày 30/4 lịch sử của Năm 1975 ấy. Đang đi bộ trên vỉa hè Tràng Tiền cùng một anh bạn đồng nghiệp, sau ca trực tự vệ ở cơ quan toà soạn báo, bỗng đường phố như xáo trộn, như có một luồng gió lớn. Người đi trên đường truyền tin cho nhau: ?oGiải phóng Sài Gòn rồi!?, ?oGiải phóng miền nam rồi!?. ?oThật không??. ?oThật rồi!?. ?oĐúng rồi!?. Rồi bỗng tiếng loa ở đâu rất lớn, cất lên: ?oThưa đồng bào, chiến sĩ cả nước...?. Thôi, đúng thật rồi.
     
    Một cảm giác hân hoan, sung sướng ngất ngây. Trong cái phút giây ngỡ ngàng đến nghẹt thở ấy, tôi vụt nghĩ ngay đến con, thầm thì với con tôi lúc đó mới được ba tháng còn năm trong bụng mẹ: ?oCon ơi, thế là từ nay con được sống trong hoà bình rồi!?. Cố len vao đám đông người người đang hớn hở, chen chúc nhau trong cái ki-ốt hoa Bờ Hồ, đối diện với cửa hàng Bách hoá Tổng hợp Tràng Tiền, để mua kỳ được một bó hoa loa kèn trắng muốt. Đấy cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoa loa kèn, không phải chỉ là chiêm ngưỡng và cảm nhận hương thơm thanh khiết toả ra từ cả vóc ngồi của người thiếu nữ và những bông hoa thanh sạch, thánh thiện đến kỳ lạ trong bức tranh tuyệt vời?o Thiếu nữ bên hoa huệ? của hoạ sĩ tài danh Tô Ngọc Vân, mà là những bông huệ tây, những bông loa kèn có thực, trắng muốt, cứng cáp như còn ngậm những viên ngọc, những hạt sương đêm của đất trời. Mà sao khi ấy, nhiều hoa loa kèn đến thế. Có cảm giác, cả Hà Nội không chỉ ngợp trong cờ đỏ sao vàng, trong cờ Mặt trận dân tộc giải phóng miền nam, ngợp trong khúc khải hoàn ?oNhư có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng...?, mà còn ngợp cả trong rừng hoa loa kèn, những bông hoa như những chiếc loa nhỏ xinh báo tin vui chiến thắng.
     
    Mẹ tôi, dì ruột tôi, những người đàn bà Hà Nội cổ xưa một thời tóc vấn trần, ra đường là phải mặc áo dài, xách ví đầm, đi những đôi guốc, đôi hài nhung kiểu cách. Cuộc sống đã dạy cho họ những trải nghiệm và cả gian nan của một thời sau tiếp quản Thủ đô và hiểu cả sư khốc liệt của chiến tranh qua những năm tháng sơ tán về những vùng quê xa. Bấy giờ mẹ tôi, dì tôi trông chẳng khác gì những người đàn bà  lao động lam lũ, khác chăng là vẫn giữ cái nếp sống của người Hà Nội, đói no chẳng ai biết, ai hay, lúc nào cũng tươm tất. Mẹ và dì đón bó hoa loa kèn từ tay tôi, ai cũng cười mà ai nấy mắt cũng đỏ hoe, ngân ngấn nước. Mẹ tôi bảo: ?oMợ nghĩ, chỉ cần hoà bình rồi, có ăn cháo cũng được!?. Rồi mẹ trịnh trọng lấy chiếc lọ lục bình cổ, mỗi năm chỉ mang ra một lần cắm hoa đào vào đúng dịp tết. Những bông hoa loa kèn nở tươi rạng rỡ, như cười, như đồng cảm với nỗi hân hoan của lòng người.
     
    Nhưng tôi không thể nghĩ rằng cái câu nói ?ocó ăn cháo cũng được? của mẹ lại linh nghiệm đến thế.  Chỉ có một điều này, hiển nhiên như chân lý, rằng con người ta không thể cam chịu mãi, rằng muốn sống cho ra con người, ngoài cái ăn còn cần nhiều thứ lắm.
     
    Tôi, đứa con gái của mẹ, đứa con gái Hà Nội vốn sách vở, mơ mộng, nhút nhát  nhưng lại dễ tổn thương, dễ cả tin và khờ khạo, đã phải đối mặt với sự nghiệt ngã của số phận và cuộc sống những năm dài sau hoà bình. Không chỉ có tôi, gia đình tôi, mà còn rất nhiều gia đình, hơn thế,  cả xã hội. Không chỉ ăn cháo, mà rất nhiều bữa, gia đình tôi, hai vợ chồng trẻ, phải ăn sắn luộc trừ bữa, phải nhịn đói đi làm. Lương hai vợ chồng nhà báo, với một đứa con trai nhỏ chỉ đủ ăn một tuần, ba tuần còn lại chẳng biết bấu víu vào đâu.
    Ngày ấy, tôi đèo đứa con trai nhỏ bằng chiếc xe đạp Thống Nhất nam của chồng, tài sản có giá trị lớn duy nhất, được gọi là xe ?ocởi truồng?, bởi xe không chuông, không phanh, không cả chắn bùn... Cổ phốt xe còn được buộc chằng bằng một chiếc dây cao su đèo hàng to tướng.
     
    Chồng tôi thỉnh thoảng tranh thủ viết cho báo bạn, kiếm được một chút nhuận bút còm, nhưng phải ký tên khác, bởi nếu cơ quan biết, sẽ bị kết tội ?ongoại tình?, bị phê phán, bị định kiến. Cuộc sống khốn khổ đến vậy mà sao vẫn nơm nớp, mong manh, bất ổn. Nghĩ lại những năm tháng ?o Đêm trước đổi mới? ấy, có lúc, thấy thật kinh hoàng, và không hiểu sao con người ta vẫn có thể sống tốt được, sống tử tế được, mà không tha hoá di, không thấp hèn đi, không vụ lợi đi?
     
    Điều tôi giữ lại cho riêng mình, dù sống cực nhọc, vất vả, ấy là chút mơ mộng, chút lãng mạn cuối cùng trong cái góc khuất rất riêng tư của tâm hồn, như không thể mất đi, không thể chết đi, là tôi vẫn rất thích hoa, thích cắm hoa. Cái sở thích vô hại ấy, có lúc người ta còn bảo: ?oSống theo kiểu tư sản?. Tôi nghe thấy mà đau. Dù vậy, cứ mỗi tháng một lần, vào ngày chủ nhật, tôi cố dành riêng vài đồng tiền chợ ít ỏi để mua hoa. Đến nỗi bác hàng xóm nhà bên cứ ngó vào nhà mà trêu: ?oCái nhà này nhịn ăn để cắm hoa hay sao ấy??. Tôi không biết, nhưng tôi thấy thảnh thơi mỗi  khi được nhìn những bông hoa đẹp, quà tặng của trời đất cho lao động của con người.
     
    Nhưng nhất là mỗi năm, vào dịp 30/4, trong nhà tôi không thể thiếu một bình hoa loa kèn. Những bông hoa loa kèn sang trọng được cắm trong vỏ đạn pháo bình dị, đầy hơi thở chiến trường,  kỷ niệm duy nhất của chồng tôi những tháng năm chiến tranh khốc liệt đi làm phóng viên thường trú ở Quảng Bình, có một ý nghĩa và vẻ đẹp đặc biệt. Ngày 30/4, không chỉ là ngày thống nhất đất nước, giang sơn thu về một mối, mà còn là ngày hoà hợp của cả dân tộc cùng máu đỏ da vàng, Ngày Lễ trọng của cả dân tộc, trong đó có gia đình bé nhỏ của tôi.
     
    Giờ đây, khi đời sống đã nhiều đổi thay; tươm tất, dễ chịu, yên ấm, khi môi trường đã thông thoáng và thuận lợi hơn cho lao động sáng tạo trong nghề nghiệp, tôi vẫn kể về những năm tháng chiến tranh, cái sống cái chết mong manh gang tấc, về những năm tháng bao cấp với cái đói, cái nghèo nặng nề u uất cho con trai tôi, một kiến trúc sư, thế hệ của năm 1975 lịch sử, không hề biết đến chiến tranh, đến tiếng còi báo động và tem phiếu, và nó cứ mắt tròn, mắt dẹt. Nó đặc biệt chăm chú lắng nghe câu chuyện về cái Ngày 30/4 trọng đại, về cái cảm giác của tôi khi nghe tin giải phóng miền nam và về những bông hoa loa kèn mà tôi yêu thích. Có lần, vào tháng tư, con tôi nhắc: ?oMẹ chưa mua hoa loa kèn à??.
     
    Không, tôi không quên, làm sao quên được cái Ngày của cả dân tộc bước ra khỏi chiến tranh để được sống trong hoà bình, cũng như không quên lời nói ?omợ nghĩ, chỉ cần hoà bình?? của mẹ tôi. Không có hoà bình, không có thống nhất, làm sao có sự phát triển, có hai mươi năm đổi mới với những đổi thay trên đất nước, trong mỗi cuộc đời.
     
    Nhưng tôi vẫn đợi, có ý đợi, như đã đợi bao năm, gần giáp Ngày 30/4, mới mua hoa, và chỉ mua một lần, tựa như mỗi năm chỉ khi xuân về, người ta mới cắm đào. Dường như những loài hoa càng hiếm gặp lại càng quý.
              
    Mẹ tôi mất rồi. Chiếc lọ lục bình em gái tôi muốn giữ, như muốn giữ chút hình bóng của mẹ. Chiếc vỏ đạn pháo năm xưa cũng đã đi vào dĩ vãng. Hoa loa kèn giờ được cắm trong bình pha lê, quà tặng của một nhà giáo với gia đình nhân dịp Ngày Báo chí 21/6. Sự thanh khiết gặp màu thanh khiết. Riêng tôi, mỗi lần cắm những bông hoa loa kèn, tôi đều thấy mình thật cẩn trọng, thật nâng niu, thật thiêng liêng, cẩn trọng như một nghi thức, một nghi lễ với những bông hoa của Tháng Tư.



    Kim Dung
     


  7. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
                                         Cảm xúc Tháng  Tư
      Tháng Tư về trên từng ô cửa nhỏ, những kỷ niệm cũ ùa về để anh lại gặp em. Tháng Tư hoa loa kèn nở rộ để rồi qua rất nhanh cho nắng hè ào đến. Tháng Tư đến... tháng Tư tiếp thêm sức lực cho cuộc hành trình dài cuộc đời.
    [​IMG]

    Nơi đây đã ghi dấu bao kỷ niệm. (Ảnh có tính minh họa: Phạm Hải)
    Nghe bài hát "Tháng Tư về" của nhạc sĩ Dương Thụ, bấm vào đây
    1. Em điện thoại bảo tôi ra chỗ cũ. Cái quán cà phê cũ kỹ, không có gì thay đổi so với khoảng thời gian mươi năm về trước - khi tôi còn là cậu học trò cấp 3. Tiếp nối tôi và bao nhiêu người khác nữa, những cô, cậu học trò thời nay sành điệu, có cả lập dị nữa, đã đến đây. Vẫn lối đi như ngày xưa, chật hẹp vì hàng hoá, ẩm ướt vì nắng ít nồm nhiều. Em đang ngồi kia, một mình chỗ khung cửa sổ nhỏ quay hướng ra phía Hồ Gươm, trầm ngâm, chờ đợi.
    Trong tiếng nhạc dịu êm và tiếng chuyện trò ồn ã xung quanh, chúng tôi vẫn trao cho nhau những lời ngọt ngào. Rồi như chợt nhận ra điều gì, em bảo tôi: ?oAnh này, tháng Tư rồi đấy?. Im lặng... Ừ!... Tháng Tư năm cũ, không phải chỗ này, mà ở chiếc ghế đá bên hồ, sau nhiều lần hò hẹn, đưa đón, nhung nhớ, chờ đợi... Tôi mạnh dạn ngỏ lời yêu em. Em bối rối rồi gục vào vai tôi. Những hàng cây xung quanh, cả vườn cây xanh mướt bên hồ rung rinh chứng kiến tình yêu đơn sơ, giản dị ấy.
    Hai đứa cùng nhìn lên cây gạo phía bên kia hồ, hoa nở đỏ rực. Những bông hoa gạo như đôi bàn tay xinh xinh chụm lại, xoè ra ôm ấp, hứng cái ngọt ngào, tươi mát của trời đất lúc sang mùa. Hai đứa đi về phía ấy. Nắng lên, nắng gần trưa mỗi lúc một nóng. Nắng làm cho những bông hoa gạo càng thêm rực rỡ. Em nhặt một cánh hoa rơi từ khi nào dưới gốc cây ngắm nhìn thật kỹ. Bất ngờ em ép vào trang vở. Tháng Tư... vỡ oà tình yêu đầu say đắm.
    Tháng Tư ngọt ngào như dòng suối nguồn tinh khiết lặng lẽ mang hơi thở cho đời. Cho tình yêu đôi lứa.
    2. Chị bán hoa đầu ngõ, như thường ngày, dậy sớm đi lấy hàng. Chị phải đi sớm để chọn lấy những bông hoa đẹp nhất, tươi nhất, vì nếu đi muộn, người ta chọn hết rồi. Đến khi trời sáng, những miền hoa đầy hương sắc rủ nhau về phố. Nhưng sớm nay, trong gánh hàng hoa quen thuộc có thêm một loại hoa mới - hoa loa kèn.
    [​IMG]

    Tháng Tư hoa loa kèn xuống phố. Ảnh: VNN

    Trời đất giao hòa thế nào, mà cứ vào tháng Tư, cái thứ hoa tinh khiết, trắng trong ấy lại nở; ùa về khắp phố phường, tô điểm thêm cái thú chơi của người Hà Nội. Chúng ta thật khó nhận ra tháng Tư nếu như không có cái ngọt ngào, e ấp, trắng trong của hoa loa kèn. Chị bán hoa dong những bước chân hoa trên phố. Các chị, các cô dừng lại níu lấy hoa. Ngắm nghía và lựa chọn.
    Cái thanh xuân, trắng trong của hoa loa kèn ngắn ngủi sao ấy - chỉ kéo dài một tháng, nếu không mua... hoài phí lắm. ?oChị mua đi, hoa còn rất tươi. Chỉ có 20.000 đồng thôi?. Chút ngần ngừ, theo thói quen chứ không phải vì hoa đắt, mọi người dừng lại, chọn lấy những bông thật đẹp. 
    Kể từ tháng Tư năm 1975 ấy, khi đất nước được hoà bình và thống nhất, hoa loa kèn mang thêm một biểu trưng mới và trong rất nhiều gia đình Việt Nam, từ đó, không thể nào thiếu vắng bình hoa loa kèn.
    Như bao năm trước, chưa đến nửa buổi, gánh hoa loa kèn của chị đã hết. Chắc là, đến mai, ngày kia, trong cả tháng Tư, ngày nào chị cũng sẽ lấy thêm hoa loa kèn. Không riêng chị, mà tất cả những người bán hoa đều thêm vào đôi gánh thứ hoa tinh khiết vô ngần này.
    3. Bắt đầu một chu kỳ thời gian mới: ngày kéo dài hơn đêm. Với những người không bận rộn, có lẽ họ sẽ rất thích vì thời gian rong chơi sẽ nhiều.
    Với người bận rộn, và siêng năng nữa, công việc càng đẻ ra thêm và thời gian nghỉ ngơi cũng ít đi. 5h trời sáng, thức dậy đã thấy cả núi công việc. 6h chiều, trời chưa tối, công việc vẫn bộn bề, dang dở. Tháng Tư quay quắt... thúc giục, tiếp thêm sức lực cho cuộc hành trình dài có vinh quang, có chông gai nặng nề ở phía trước.
    Nhưng tháng Tư, trong cái oi nồng của thời khắc chuẩn bị sang hè, mọi người sẽ được hưởng những ngày duyên dáng, dịu dàng hiếm hoi nhất trong năm.
    Ấy là ngày nắng nhè nhẹ xen lẫn với gió đông nam, sự hòa quyện hương thơm của nhiều loài hoa, khiến lòng người như được tưới mát nhờ phương thuốc thần dược từ thiên nhiên; căng ra hứng khởi.
    Ấy là ngày hàng trăm, hàng nghìn con **** trắng từ đâu rủ nhau về dập dìu, tình tứ trên những cánh đồng xanh mướt cỏ, trải dài vô tận.
    Ấy là lúc ta lắng nghe khúc nhạc muôn điệu của nhiều loài chim đậu trên cành cây trước hiên nhà buổi sớm mai... Líu lo, ríu rít...
    Tháng Tư, lẫn trong ngàn chiếc lá nõn nà, những nụ bằng lăng căng mọng, chờ ngày bừng nở trên các ngả đường. Chỉ mấy bữa nữa thôi, những cây non hoa sẽ nở trước, cây già hoa nở sau. Trong niềm cảm xúc tháng Tư, bằng lăng tím ngắt cả khung trời Hà Nội.
    Em ơi, tháng Tư...đang về.



    Gia Hưng 
  8. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Đồng ý việc chuyển chủ đề luôn!"Chút thu sót lại"
    mienkhuc di vắng một thời gian nên mọi người thay mienkhuc tiếp quản topic một thời gian nhé.
    viết vội mấy câu rồi mienkhuc lại tiếp tục đi "rêu rao cuộc đời mình đây..."
  9. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Nghe đến câu "em ơi tháng 4 đang về ..." sao mà da diết thế monkey!!!
    Lâu rồi không viết gì , tự nhiên nghĩ đến việc phải viết một cái gì có cảm xúc thấy khó khăn quá.
    Post một cái tháng tư cũ ...đã cũ nhé.

    Chiều một ngày như mọi ngày , lại vẫn em lang thang qua từng con phố - ko có anh!
    Trưa nay , một trưa tháng tư nóng và khô khan tưởng chừng chết đi được bỗng đổ ập một cơn mưa rào.Cả thành phố như chuyển mình , rêu rao một sức sống mới.Con đường Nguyễn Đình Chiểu tràn ngập những hoa dầu( loài hoa hay lá gì đó mà khi đã chuyển ngà sang màu gỗ sẽ rơi xoay xoay như một chiếc chong chóng trong gió).Một loài hoa mong manh như tình yêu của chúng ta vậy, không kịp xoay đều đã nằm xơ xác trên mặt đường đời.Em lại nghĩ tới anh!
    Sài Gòn bây giờ lạ lắm .Em thèm nghe một tiếng rao thoang thoảng vào giữa trưa kinh khủng mà chẳng thấy đâu.Người SG nói ít đi rất nhiều.Cái ta bắt gặp chỉ là những nhóm bạn ồn ào trong những quán cafe lãng mạn.Nhưng xa hơn những giây phút đó , là những khoảng trống câm lặng như muốn giết cả âm thanh của loài người.Em lại sợ khi nghĩ tới anh , nghĩ tới chúng ta.
    Sài gòn im lặng , em nín lặng trước những nỗi đau .Đôi khi em muốn làm rõ trắng đen mọi thứ , nhưng em lại sợ.Sài gòn vội vã , em vội vã .Chạy qua đồng tiền , sắc đẹp và dục vọng , em dừng lại trước tình yêu - hy vọng vào một điều không thể .
    Ngày mai thôi , em sẽ ra trường , em đã hoàn thành ước mơ thứ 1 cho anh, Còn thứ 2 cho V, thứ 3 cho riêng em nữa.Em sẽ già trước SG mất thôi anh à.Anh K bảo SG đang trẻ ra , còn em thì lại đang già đi.Tuổi tác không đợi nổi con đường em đi đâu.
    Anh thì sao?...........
  10. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]

Chia sẻ trang này