1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lãng Mạn Hội

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi Mienkhuc, 24/11/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
    Hihihi Mienkhuc ui !Vậy bao giờ MK ra Hà Nội hay Monkey vào trong đó thì tụi mình hai bề giề đi tắm mưa ha ???
  2. NhamAnhTuan

    NhamAnhTuan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2006
    Bài viết:
    521
    Đã được thích:
    0
  3. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    đồng ý 2 tay 2 chân luôn , có điều Monkey thì mặc áo mưa còn mienkhuc thì hổng có mặc nhé!!!!!!!!
  4. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ nhé!!
  5. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Lâu rồi không post bài nào về nhạc .Hôm nay lạc chủ đề sang nhạc một chút nhé.Vừa hôm qua chỉ một giây phút nữa thôi là chiếc xe đó cán ngang người, chưa kịp bàng hàng đã thấy "cuộc sống quá ngắn ngủi"....Hãy sống cùng tôi!!!
    If life is short
    Why won''t you let me love you...
    Nếu cuộc sống ngắn ngủi
    (Trung Nghĩa)
    Isn''t it funny
    How times seems to slip away, so fast

    Không phải chuyện đùa đâu. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhanh lắm !
    Hình như trong nỗi buồn, nỗi trống trải đang gặm nhấm lòng tôi có phải bắt nguồn từ cảm giác về thời gian đang trôi qua một cách vô vị ? The Moffatts cho rằng một phút nào đó bạn hạnh phúc, đến lúc khác lại buồn là chuyện bình thường.
    One minute you''re happy
    The other you''re sad

    Đến đây, lời hát như đối thoại, vỗ về người nghe :
    But if you give me one more chance
    To show my love for you is true
    I''ll stand by your side
    Your whole life trough

    Rồi, đoạn hợp ca vang lên như để mỗi người nghe cảm nhận theo hướng của riêng mình : có thể là một lời khuyên chân tình hay những suy nghĩ nhuốm màu sắc triết lý nhẹ nhàng : Cuộc sống này ngắn ngủi lắm, đến lúc nào đó chúng ta sẽ rời nó thôi...
    If life is short
    Why won''t you let me love you
    Before we run out of time
    If love is so strong
    Why won''t you take the chance
    Before our time has come
    If life is so short
    If life is so short

    The Moffatts hát tiếp đoạn hai của ca khúc, họ cho rằng tình yêu là ngôn ngữ để chuyện trò với nhau. Khi chúng ta trong vòng tay bè bạn, tất cả những giấc mơ sẽ thành hiện thực. Nếu không ở bên nhau làm sao bạn có thể thấy những giọt nước mắt của tôi. Vậy thì từ giờ chúng ta hãy đến với nhau nhé...
    Love is a word that explains
    How I feel for you
    And when you''re in my arms
    All my dreams come true
    And when you''re not around
    You can''t hardly see
    These tears that I''m crying now
    Are for you to be with me

    Nghe If life is so short, chợt nhớ đến câu hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn "Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ". Tôi chưa đủ độ tuổi để chiêm nghiệm cuộc đời như nhạc sĩ họ Trịnh, nhưng với bài hát của những người đồng trang lứa như anh em nhà Moffatts, có lẽ chúng tôi đã đồng cảm ước mơ về cuộc sống tốt đẹp.
    Một cuộc sống mà mọi người mở rộng vòng tay yêu mến nhau vẫn ngàn lần đẹp hơn sự vô tình, hiểu lầm, thậm chí ác cảm lẫn nhau. Chẳng ai dám "lên lớp" ai điều này, tất cả chỉ tự cảm nhận cho riêng mình mà thôi.
    Bởi đơn giản If life is so short mà !
  6. Monkey2004

    Monkey2004 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/07/2006
    Bài viết:
    656
    Đã được thích:
    1
    RU TA NGẬM NGÙI
    http://www.vnmusic.com.vn/music/index.php?aid=nghenhac&id=1838
    Nhạc và lời: Trịnh Công Sơn
    Môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình.
    Tóc nào hãy còn xanh, cho ta chút hồn nhiên
    Tim nào có bình yên, ta rêu rao đời mình
    Xin người hãy gọi tên.
    Khi tình đã vội quên, tim lăn trên đường mòn
    Trên giọt máu cuồng điên, con chim đứng lặng câm
    Khi về trong mùa đông, tay rong rêu muộn màng.
    Thôi chờ những rạng đông..
    Xin chờ những rạng đông. Đời sao im vắng?
    Như đồng lúa gặt xong. Như rừng núi bỏ hoang
    Người về soi bóng mình, giữa tường trắng lặng câm.
    Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày
    Có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi
    Không còn, không còn ai, ta trôi trong cuộc đời
    Không chờ, không chờ aị
    Em về, hãy về đi, ta phiêu du một đờị
    Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay
    Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi,
    Xin ngủ dưới vòm cây ...
  7. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    hihi , đây là bài nhạc Trinh mà mienkhuc thích nhất , à không bị ám ảnh nhất thì đúng hơn.
    "tim nào có bình yên , ta rêu rao đời mình, xin người hãy gọi tên!"
  8. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Đây là một đoản thơ ( ca) mà mienkhuc đã nghiền ngẫm rất nhiều lần và thích.Post lên cho mọi người đọc thử nhé.
    Đoản ca cho Tita

    thơ Mạn Vũ

    Không trở lại nữa đâu. Trèo lên gác xép đi Tita nho nhỏ. Ở đó có lẽ mẹ sẽ không tìm thấy chúng mình và anh sẽ kể cho bé em nghe một chuyện kỳ lạ về đàn bò nhà mình.
    Anh đã quên mất hết những trang sách anh từng đọc và nói thật đôi lúc anh phát xấu hổ vì sự lãng quên của mình. Anh đang lãng quên một cách gượng gạo. Ôi Tita bé nhỏ xanh xao.

    .......

    Tita yêu quý, ngày mai gió lại nổi lên rồi. Anh đang cố, đang cố hết sức đây để đàn bò nhà mình không bị bốc cao lên trời. Nhưng anh mệt quá rồi.
    Có thể anh sẽ gục ngã trên cánh đồng bông ngùn ngụt gió.
    Tita em, hãy thứ lỗi cho anh vì tất cả những từ ngữ rẻ tiền này, những từ ngữ anh viết ra mà không cai quản nổi chúng. Tita em, khi đó, hãy leo lên gác xép nhà mình. Mẹ sẽ không tìm ra em đâu. Rồi thì, em thấy đấy, những câu chuyện cũ mình lại kể về điều xa xưa.
    Vòng quay cũ vẫn lại liên hồi bất tận kéo anh đi.

    .......

    Tita ơi, ngày mai anh sẽ không dậy nổi nữa, đừng đánh thức anh chi. Anh mệt mỏi quá rồi. Anh thử những kinh nghiệm cổ xưa lời thầm thì vút ngang quật rát mặt. Nỗi nhớ về xa xưa đang hát chết cánh đồng buồn. Tay xoắn dọc xoắn ngang, anh chán nản. Anh đã ngã xuống đồng bông ngùn ngụt gió. Và những mảnh hồn mình phiêu bạt dọc ngang không đáp lời nhau.
    .......

    Không trở lại nữa đâu, Tita ơi, anh không trở lại. Ngày mai trời sáng, em hãy mặc kệ tất cả. Mẹ réo gọi tên chúng mình dưới kia mà nguyền rủa. Đàn bò thống thiết gọi ngón tay ráp của em dắt chúng đi. Mặc kệ hết đi em. Leo lên gác xép này đi, hãy leo lên. Rồi em gieo mình xuống. Anh ở trong em.
    .......
    Xin cám ơn xuongduongdaisu người đã gởi cho mienkhuc bài viết này!!!
  9. meocon2002

    meocon2002 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2005
    Bài viết:
    1.446
    Đã được thích:
    0
    (P.S : Tớ ko nhớ tên tác giả )
    Cho em và mùa hạ
    Hình như bên kia là mùa Thu
    Nghìn lá rụng mang theo lời tiễn biệt
    Nơi ký ức hóa vầng trăng ẩm ướt
    Con dế buồn rũ cỏ hát tình ca ..
    Bên kia là năm tháng đã đi qua
    Còn gặp lại cũng vụng về ánh mắt
    Bông hồng ấy cuối chân trời tít tắp
    Dẫu muộn phiền từng cánh mỏng manh rơi ..
    Bên kia còn lại là mình tôi
    Mùa hạ và em xa vời ảo ảnh
    Hoa cúc cháy nỗi niềm đa cảm
    Thưở yêu em trong trắng vô ngần
    Bên kia còn lại là dòng sông
    Cánh buồm anh nửa đời đi không hết
    Em xa quá mùa Thu thì chẳng biết
    Có một người up mặt khóc hoàng hôn ..
    Lẽ nào em không nhớ, lẽ nào quên ?
    Giọt nước mắt đã tan thành hoài niệm
    Thành muối mặn, thành vô tư sóng biển
    Để vơi đầy năm tháng cũng vì nhau ..
    Bên kia còn lại là nổi đau
    Khao khát ấy của một thời hoa phượng
    Lẽ nào em, lẽ nào tôi hoang tưởng
    Lá vàng Thu tiếc nuối giữa tay người ..
    Bên kia là khao khát khôn nguôi
    Đồng vọng mãi lời chia ly thầm lặng
    Phải mùa Hạ dâng hết mình cho nắng
    Nên mùa Thu vừa chớm lạnh sẽ se lòng ..
    Thì đừng buồn bốn phía mưa giăng
    Bong bóng vỡ tan về nguồn cội
    Nhặt cánh phù dung ngồi đếm tuổi
    Thấy trong hư vô gương mặt của mình ..

    Thì ta quay về tìm lại dòng sông
    Tìm lại xác thân phiêu bồng một thưở
    Để thấp thoáng em hiện về đâu đó
    Mùa Hạ ấy xa như có thật trong đời ..

    Được meocon2002 sửa chữa / chuyển vào 15:20 ngày 20/06/2007
  10. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Chào mừng chị Mèo đến với LMH, em post lại một bài để tặng nhé.
    Mai rồi mưa tạnh trong xuân
    - Thái Kim Lan

    Mưa bụi Huế tháng ba, tưởng trời ươm nắng, vậy mà nắng chỉ được nửa ngày, chưa đủ một vòng tay choàng vai hứa hẹn ấm áp cho người trở lại. Qua đêm chưa kịp ngỡ ngàng với mồ hôi hâm hấp, gió bỗng trở, hơi mát lùa qua khe cửa bất ngờ, đến phải kéo tấm chăn đơn lên quá bờ vai.
    Buổi sáng mặt trời chỉ nhen một đốm hồng bạc lóe nơi chân mây, rồi bỗng không gian như trải ra, tỏa rộng trùng trùng điệp điệp tới tấp những chấm mưa tung bay, tuồng như không một lần chấm đất, hay vừa mới chấm đất đã vụt bay trở lại giữa trời. Huế mờ ảo trong bụi mưa buổi sáng.
    Ánh nắng vừa bừng lên đã chùng xuống những gam màu dịu dàng trên những lùm sầu đông tím nhạt đó đây trên các nẻo đường. Màu tím của hoa lẩn trong mưa gây cảm giác mộng mị gọi hồn mộng du giữa thực và mộng. Hình như đi trong mưa nhìn lên hoa sầu đông líu ríu tụm vào nhau những đốm tím đốm trắng mơ hồ, mới rõ được tình của mưa và hoa chỉ là một: hoa đó mưa đó đồng màu đồng chất, miên man quyện vào nhau tạo nên ý xuân vô lượng làm nền cho vạn vật chan hòa bất tận...
    Ngay cả những loài hoa cao sang đã có lần bon chen trong những ngày Tết tưng bừng, bỗng dịu phần ghen tuông, mở tâm rộng lượng đưa hương tan hòa vào bụi mưa bay. Và mùa xuân thênh thang mở ngõ trù mật ân sủng cho muôn loài. Hương cau bỗng gần hương mộc, trà mi quấn quít bên hoa sim bất ngờ, hoa nhãn quê mùa thân mật với sứ nghiêm trang, bông cải vàng gửi **** sang nụ tầm xuân, hoa cà bỗng mê hương lý, hương ngọc lan ngây ngất tìm hương khế cuối vườn, hoa mướp núp dưới lá chờ hương trà đượm sương trong giờ đối ẩm1...
    Trong mưa xuân đầy hương hoa như thế, trời Huế bàng bạc với màu xanh của lá chuối mượt mà, của lá tre um tùm, của mạ non trên biển lúa con gái, của lá đào lá bưởi biếc xanh, của lá nhãn lá vải, lá mít sum sê sắp sây trái... Một màu xanh mềm mại bồng bềnh chảy từ vườn ra sông, từ rừng ra suối, từ suối ra hồ, từ Lương Miêu qua đò Ba bến, xuôi Tuần qua Linh Mụ, Kim Long về Đập Đá, Bao Vinh, Thế Lại, Ba Sình đổ về Thuận An, xóa nhòa mọi ngăn cách phân chia bờ bến đôi đường, đem lại vẻ thanh xuân cho Huế phơi phới hoa màu, ngọt mật hương sắc, một Huế đã tưởng theo định mệnh an bài luôn mãi là Huế "mùa đông thiếu áo, mùa hè thiếu cơm"... Có đi trong tháng ba, trong mưa bụi dịu dàng, mới cảm nghiệm được nguồn sống luân lưu nơi chốn thần kinh này như những mạch ngầm xuyên suốt cỏ cây, hoa lá, con người....
    Mưa bụi và Lisa
    Đi trốn cơn giá lạnh trời tây còn đầy tuyết trong tháng ba, cô bạn người Đức theo tôi về Huế. Lisa lần đầu tiên đến Việt Nam, cuộc đi trở nên cuộc tìm... nao nức đón nhận tất cả những điều mới lạ. Có một điều giản đơn mà Lisa khao khát và tôi đã tưởng rất dễ làm bạn vừa lòng: nắng ấm, thật nhiều nắng ấm! Tôi nói với Lisa, chi chớ "nắng" thì chán khối, chỉ sợ vài giờ sau bạn sẽ chịu không thấu cơn nóng "nóng nóng ghê" của xứ tôi mà thôi. Đặt chân xuống Sài Gòn, hơi ấm phừng cả mặt, chúng tôi nhìn nhau cười như thắng trận: "Hết run rồi tuyết nhé, bên kia cứ lạnh đi, đóng băng đi, bên này ta ấm, ta đi dung dăng dung dẻ với đầu trần, vai trần, dép sandale..."Hôm sau ra Huế, trời nóng 35 độ, chui ra khỏi tàu bay, mồ hôi vã ra trong xe buýt, Lisa cười với tôi bằng con mắt biểu đồng tình với lời hứa đùa cợt, chi chớ "nắng thì tặng không" cho nàng, nàng có thể mang theo về Đức hàng tạ...
    Nhưng sáng hôm sau... Huế bỗng mưa... cơn mưa bụi tháng ba.
    Cuộc hành trình bỗng chia hai mỗi người một hướng. Tôi loay hoay với "cơn mưa bụi" đầy mê hoặc dĩ vãng, Lisa bên cạnh tôi suốt tuần chỉ chờ nắng lên... Có một cuộc thay hình đổi dạng nào đó trong mưa bụi, tôi không còn là tôi, tôi mê mải đi trong mưa, đi "hứng mưa", và nói như sảng thứ ngôn ngữ bay bổng trên trời. Lisa không còn là Lisa hăm hở đón nắng, ôm nắng, hôn nắng, thở nắng... mà tiu nghỉu như con mèo mướp mắc mưa... Tôi đi vào mê lộ dĩ vãng, tìm từng dấu vết mưa bụi vương trên mắt, trên tóc, trên vai, còn Lisa ăn bắp nấu mua dọc đường trong cơn mưa bụi, nhai ngấu nghiến mà chẳng thấy ngon. Lisa mở tròn đôi mắt nghe tôi tả ăn bắp Cồn vào tháng ba ngon đến bực nào, ngon đến "thành thơ". Lisa chỉ biết bắp ăn vào nặng bụng và chẳng nghe mùi vị đặc biệt gì. Lisa không thấy thú vị chi khi ngồi trong mưa bên cạnh nồi bún bò bốc hơi bên lề đường ăn tô bún bò cay sặc sụa. Lisa nhăn mặt, còn tôi cười thú vị khi giọt mưa qua khe hở của tấm bạt che mưa rơi xuống đánh "tong" vào tô bún. Lisa không thể ngồi yên hàng giờ bên bờ sông Hương nhìn mưa bay trên sông, còn tôi thì cho đó là một ân huệ được nhìn cảnh sông trong mưa bụi... Lisa đi dạo trong khu vườn xuân có khóm hoa sim nở màu tím "hoa sim", một trời lãng mạn của những trái tim Huế, mà chủ nhân khu vườn, một nhà thi sĩ kiêm họa sĩ, đã dày công lặn lội lên rừng bứng bụi sim cả gốc lẫn ngọn mang về trồng trong nhà. Sim mọc dại trên đồi hoang biền biệt lăn lóc thì dễ, đem về trồng trong vườn đài các, sim khật khừ đủ thứ bệnh, nhưng chủ nhân mát tay mà rất kiên nhẫn nên màu tím hoa sim phơi phới trong hơi mát của bụi mưa long lanh kiều diễm. Lisa không thấy màu tím hoa sim có chi nổi bật đến nỗi phải trầm trồ như tôi đã làm. Thì một loại hoa năm cánh có màu hồng (pink), thế thôi... Lisa cùng tôi đi lên đồi thăm mộ, hoa sim tháng ba rộ nở trong rừng, khí trời tươi mát, an lành cho muôn hoa đua sắc. Lisa bảo, giá có nắng thì rừng hoa chắc là lộng lẫy, trong lúc tôi nghe tê dại cả con tim cũng chỉ vì "màu tím hoa sim" một thời hoang tưởng đang huyền ảo trong mưa... Tôi kể cho Lisa huyền thoại nước da đẹp mịn màng của phụ nữ Huế là nhờ đi trong mưa bụi, mưa bụi là một thứ lotion hiếm có của đất trời xứ Huế, vừa massage bằng những vỗ về êm ái làm cho máu lưu thông vừa đem chất ướt cho da một cách tự nhiên, những khi ấy Lisa nheo mắt nhìn tôi đang soi mặt mình trong gương còn ướt nhòa nước mưa sau buổi đi ngoài trời và bảo: "Kim Lan! Du bist ein Hammer" (nghĩa đen: "Kim Lan, mi là một cái búa", nghĩa bóng của "Hammer" là gây ấn tượng mạnh mẽ, choáng váng... như sức đập của cái búa!!!), và chúng tôi cười xòa vì huyền thoại cơn mưa.
    Đến ngày thứ năm trời vẫn nửa nắng nửa mưa, Lisa hết kiên nhẫn, tôi nhìn bạn thương hại, trong sân mưa vẫn bay bay, chẳng có dấu hiệu nắng lên, tôi đành buộc miệng nói liều: "mai rồi mưa tạnh trong xuân", một kiểu hứa vu vơ như "em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé"... cốt để làm dịu nỗi nung nấu của người bạn đáng thương. Và Lisa đưa hai tay lên trời "mày làm thơ đó chắc". Lisa không biết Huế là... ?omai mới chắc" chứ hôm nay thì... không chắc chắn tí nào, không những mưa, nắng... mà cả tình yêu, nỗi nhớ, sắc đẹp tất cả đều bấp bênh...
    Lisa không biết những ngày trời dịu, mà người Huế cho là "tốt trời" như những hôm ấy là những ngày quí giá đối với Huế "nổ lửa", Huế nóng chảy mỡ trong mùa hè hay Huế "mưa dầm thúi đất" trong mùa đông. Giá Lisa biết được cơn nắng của xứ Huế thì đã không thèm nắng như mèo thèm mỡ mà đem lòng thương mưa bụi đang bay ngoài trời. Những người Huế như tôi gọi những ngày như thế là "trời thương" và đâm ra "thương Trời thương Phật", những ngày mưa hiền như Bụt, không làm đau, những ngày trời đất, cỏ cây con người giao hòa trong một thứ cung tơ nhẹ nhàng, ướt mướt, như kén nhả tơ, như **** hóa thân... gây bao rung cảm hồi sinh cho mọi loài...
    Ngày đầu tôi nói chi Lisa đều tin. Tôi nói, mưa bụi khô, không ướt áo đâu,- ai nói "mưa bấc" cũng đúng, mưa nhẹ như bấc! Mình đi chơi ngoài trời suốt ngày cũng chả sao.
    Chúng tôi háo hức đi lang thang thăm chùa, thăm lăng tẩm, thăm đồng quê, mải mê đi không biết mệt vì trời mát dịu như thế... đắm chìm trong khung cảnh tĩnh lặng của Huế. Buổi trưa ngồi ở quán bên đường, bỗng thấy tóc tai ướt nhèm. Lisa đưa khăn cho tôi lau tóc, lau mặt. Lisa cười khi nghe tôi buổi tối húng hắng ho. Tôi bảo chỉ cần uống nước chè xanh nóng đập gừng tươi bỏ vào là hết ngay, một tí cảm trời cảm đất cũng không can chi. Vậy mà ho hen đã theo tôi đến ngày xa Huế, quả thật cái "búa" nay cũng đã mòn mà Lisa không biết!!!
    Tôi kể cho Lisa ngày xưa, mưa bụi làm hồng đôi má bồ quân của chị tôi vào tuổi 17 bẻ gãy được sừng trâu, mặt chị đẹp nhất khi lấm tấm nước mưa. Lisa không hiểu được "bẻ gãy sừng trâu" là chi, tôi giải thích: thì cũng giống cái "Hammer" của Lisa ấy...
    Những ngày cuối cùng, mặt Lisa dài ngoẵng ra vì trông đợi nắng, thấy thương... mãi khi trở lại Sài Gòn mới thấy nụ cười Lisa tươi trở lại. Trông Lisa vội vàng chạy ra ngoài nắng hớn hở như đứa trẻ được quà, bà con Sài Gòn đều lấy làm lạ.
    Hôm nay viết chưa xong những dòng về mưa bụi, cảm giác như mình đang mộng du, chân không chấm đất, người như say phiêu phiêu, cả một thứ ngôn ngữ ảo cho Huế của tôi... bỗng nhớ Lisa, tôi gọi Lisa và bảo tôi đang viết vi vu về mưa Huế đây nì. Tiếng Lisa thảng thốt bên kia: Ối trời ơi, Huế cái chi cũng lạ cũng đẹp, chỉ trừ có mưa!

    --------
    [1] Trong vườn của nhà thơ kiêm họa sĩ TVM , tác giả được dịp ngắm dưới mưa các loài hoa trong vườn, trong đó có bụi hoa sim (thường mọc dại trên rừng) đang nở rộ vào tháng ba.
    2 Bài viết cố tình để ngỏ dành cho phần tiếp với một thể văn khác
    nguồn :Tiasang

Chia sẻ trang này