1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lãng Mạn Hội

Chủ đề trong 'Làm quen - rút ngắn khoảng cách' bởi Mienkhuc, 24/11/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. saobienbluebigbye

    saobienbluebigbye Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2004
    Bài viết:
    1.423
    Đã được thích:
    0
    Cho xong cái hội này đi, rồi sẽ khai sinh hội Thất nghiệp, MK à
  2. bemiu

    bemiu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2006
    Bài viết:
    214
    Đã được thích:
    0
    Cho mình tham gia hội này với, hn chợt dạo qua box làm quen bemiu thực sự thấy choáng ngợp bởi có quá nhiều hội, dừng chân tại hội này và xin gia nhập. Vì sao ư? vì cái tên của Hội đấy, có lẽ cuộc sống quá gấp gáp, vội vàng khiến cho ng` ta quên đi cái dung dị của đời thường, mình cần một chút bình yên, sự lắng dịu, cần một chút sự lãng mạn để tô điểm cho cuộc sống này.
    Bemiu mới chỉ đọc được trang đầu, trang cuối và một ít trang giữa vì ko có nhiều thời gian nên chưa thực sự hiểu đc hoạt động của Hội nhưng mình rất có ấn tượng với những bài thơ và nhiều bài viết của các thành viên.Cho mình gia nhập Lãng mạn hội nhé!
  3. girllittle

    girllittle Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2006
    Bài viết:
    36
    Đã được thích:
    0
    Hôm truớc offline, toàn người thát nghiệp không ah! nhưng mà mình hết thất nghiệp rồi! Bây giờ đi làm thì lại lu bu suốt, bận tối mắt tối mũi, chẳng có thời gian để vào update tình hình nữa! không ngờ nhà mình nhièu người up bài wa!
  4. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Chào mừng chào mừng thành viên mới nhé.
    Hội của mình là nơi cho mọi người đến và dừng lại rồi sẽ đi.Đi rồi có khi sẽ còn..quay lại.
  5. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    Đông rồi...
    Năm nay ra Hà Nội cuối thu...lại vẫn rét.Postr một bài loanh quanh đọc được lên tặng mọi người nhé.
    Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
    Cái rét đầu đông giật mình bật khóc
    Hoa sữa thôi rơi mỗi chiều tan học
    Cổ Ngư xưa lặng lẽ dấu chân buồn
    Trúc Bạch giận hờn phía cuối hoàng hôn
    Để con nước thả trôi câu lục bát
    Quán cóc vẹo xiêu dăm ba tiếng nhạc
    Phía Hồ Tây vọng lại một câu Kiều
    Hà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu
    Nhớ góc phố nhớ hàng me kỷ niệm
    Nhớ buổi chia tay mắt đầy hoa tím
    Ngõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa
    Hà Nội mùa này nhớ những cơn mưa?
    Bùi Thanh Tuấn

    Cái rét đầu đông
    Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa
    Cái rét đầu đông khăn em hiu hiu gió lạnh...

    Ai xui chi sáng nay, quán cà phê tôi vẫn thường ngồi nhìn ra phía Hồ Tây lại mở băng nhạc hát về Hà Nội. Tiếng hát cứ réo rắt kéo hồn người vào một nỗi buồn ảm đạm, kéo tôi về một ngày thật xa - ngày tôi đọc bài Chia tay người Hà Nội của Bùi Thanh Tuấn. Ngày ấy xa lắm, nhưng bài thơ chỉ một lần đọc như in sâu vào trí nhớ. Hà Nội chớm lạnh. Cái lạnh đầu mùa bao giờ cũng thế - gợi nhớ và buồn. Có lẽ Chia tay người Hà Nội ra đời trong khoảnh khắc như vậy?
    Mùa thu làm cây cầu để mùa đông là nơi hội tụ những cơn gió se lạnh mang hơi thở chứa nỗi buồn vắng lặng. Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa, lời mở đầu bài thơ bình thường nhưng ẩn chứa một điều gì đó buồn man mác. Chữ ?ovắng? làm trọng tâm cho hồn người đọng lại.
    Chiều Hà Nội, bên bờ Hồ Tây lạnh buốt trong mưa bay, ai nỡ lòng chạy trốn! Lãng mạn để rồi ?ogiật mình bật khóc? trước "cái rét đầu đông?. Cô quạnh và bàng hoàng. Có lẽ cái rét thiếu những hạt mưa đầu mùa làm cho con người lay lắt, kỷ niệm chợt về kết thành cái giật mình đâu phải khách quan. Mỗi chiều tan học, hoa sữa trong con mắt đầy tâm trạng không còn rơi nữa mà chỉ lặng lẽ đếm bước chân dọc chiều đông buồn hun hút. Trúc Bạch giận hờn, chút giận hờn để con nước thả trôi câu lục bát; từ quán cóc vẹo xiêu dăm ba tiếng nhạc đến Hồ Tây với một câu Kiều... tất cả như rời rạc, mà dồn dập chồng chất cho nỗi buồn càng quắt quay trong cái rét đầu mùa - nỗi buồn vây bủa phủ kín Hà Nội.
    Đằng sau cái giật mình bật khóc của cái rét đầu đông là sự giận hờn chồng chất những hình ảnh ?ocâu lục bát?, ?odăm ba tiếng nhạc?, ?omột câu Kiều?... Chồng chất nhưng tẻ nhạt. Các số từ cố diễn tả cụ thể lại càng làm mơ hồ, khó xác định - có phải đó chính là cảm giác chơi vơi của người có tâm trạng? Chắc chắn Hà Nội không thể tẻ nhạt, có chăng trước mắt là lăng kính tâm trạng, một tâm trạng chứa đầy kỷ niệm. Kỷ niệm bây giờ như dấu chấm tròn nằm lặng lẽ để khi vô tình động đến là ?ogiật mình bật khóc?; để khi gom nhặt lại làm thành một tiếng buồn vọng mãi, dồn nén cho đến khi thốt thành lời: ?oHà Nội trời buồn nhớ mắt người yêu?.
    Vì sao con nước thả trôi câu lục bát; vì sao hoa sữa thôi rơi... đến đây mới vỡ òa nhận ra. Cái nỗi niềm không thể tâm sự này làm sao giấu nổi! Cái gì làm cho con người ta không thể chạy trốn cái rét đầu mùa; cái gì làm cho ?odấu chân buồn? lặng lẽ bước hoài trong chiều đông lạnh buốt... Phải chăng đó là nỗi nhớ?
    Tám câu đầu mở ra để đi tới tận cùng, dồn vào bốn câu cuối mà trung tâm là chữ ?oNHỚ?. À, không! Tám câu đầu như cố phong toả tâm trạng nhưng ?ocàng lắc càng đầy? - đầy mãi, để rồi sự chịu đựng không còn kiềm chế được, để ba chữ nhớ liên tiếp thốt ra mong làm vơi chút nỗi niềm. Bài thơ như dẫn người đọc bước mãi lên những bật tam cấp, nơi ấy chứa đựng một nỗi niềm tâm sự ?ongõ hoa giờ hút dấu gót hài xưa?. Giờ xa lắc nhưng gót hài xưa vẫn in lại nguyên hình để hiện tại chỉ còn là sự tồn tại vô nghĩa lý.
    Nỗi nhớ cứ níu kéo tơi tả hồn người trở về với quá khứ, về cái ?obuổi chia tay mắt đầy hoa tím? - buổi chia tay mà cảnh vật như được thâu gọn trong đôi mắt đượm một màu hoa. Chia tay, gót hài chấm mãi lên ngõ hoa, xa dần... chỉ còn lại mùa đông lạnh vắng! Trong trống vắng ấy của Hà Nội, một mình lần theo dấu hài xưa đi tìm lại dáng dấp của người yêu trong từng quán cóc vẹo xiêu, từng hàng me giờ đã thành kỷ niệm, để nỗi nhớ chảy ngược về tim gõ nhịp theo bước chân buồn lặng lẽ. Cái thoáng se lạnh chớm đông càng làm cho hồn người rét buốt, gợi cho ?oHà Nội mùa này nhớ những cơn mưa? ! Vì vắng nên Hà Nội nhớ, nỗi nhớ cứ dài ra như tiếng vọng một câu Kiều.
    Ngoài kia gió đã chuyển mùa. Đọc bài thơ ngắn của Bùi Thanh Tuấn làm nỗi buồn cứ len lỏi, giọt cà phê cùng tiếng nhạc như giọt buồn, giọt nhớ rơi giữa Hồ Tây.
    NGỌC OANH
  6. Mienkhuc

    Mienkhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2006
    Bài viết:
    458
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Đông rồi này...
  7. alerk

    alerk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/10/2006
    Bài viết:
    1.559
    Đã được thích:
    0
    Mùa đông lạnh đi về đêm sương xuống lạnh run cầm cập, thấy thiếu vắng một cái j đó, nghe buồn lặng lẽ. Bây h chỉ còn lao đầu vào học với làm, để thực hiện nốt một chút j còn dang dở của mùa hè. Thực ra nói là một chút nhưng nó to tướng, chẳng bé chút nào.
    Chị mienkhuc đang ở trong đấy hay ngoài này thế.
  8. chongcuanino

    chongcuanino Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/02/2003
    Bài viết:
    1.710
    Đã được thích:
    0
    Miên khúc ơi, tình hình thế nào rồi? Về trong đó anh tưởng đi công tác luôn? Đang ở đâu thế em?
  9. voicoi80

    voicoi80 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/09/2003
    Bài viết:
    3.900
    Đã được thích:
    0
    Đông thật rồi...
  10. tranganhjcs

    tranganhjcs Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2007
    Bài viết:
    1.370
    Đã được thích:
    0
    ĐƯA NGƯỜI, TA KHÔNG ĐƯA QUA SÔNG
    BỞI BÊN KIA LÀ BỜ THƯƠNG BẾN NHƠ
    NỬA BÊN NÀY SAO EM CHẲNG Ở
    NỠ CHỐI TỪ ĐỂ TÍM CẢ CHIỀU THU
    ************************
    HAI CHÚNG MÌNH CHUNG GIẢI DÒNG SÔNG
    EM GÁNH NƯỚC NẤU CƠM CHO NGƯỜI KHÁC
    ANH NGÂM NGA BÊN CHÉN TRÀ ĐẮNG CHÁT
    TIẾNG GÀ ĐÂU LE LÓI LÚC TÀN ĐÊM......​

Chia sẻ trang này