Lắng nghe tiếng thì thầm ! Một giám đốc trẻ tuổi phóng chiếc xe hơi thể thao đời mới hiệu Jaguar khá nhanh qua khu phố bên cạnh. Anh dòm chừng bọn trẻ con có thể bất ngờ lao qua từ chỗ đậu xe và anh giảm tốc độ vì nghĩ hình như vừa thoáng thấy bóng người. Khi xe anh chạy qua, không có bóng đứa trẻ nào. Nhưng bất ngờ, một viên đá bay thẳng vào cánh cửa xe. Anh thắng gấp và lùi xe về chỗ viên đá bay ra. Anh nhào khỏi xe, chộp lấy thằng nhóc đang còn đứng đấy và quát to: ?oMày nghĩ mày đã làm gì hả nhóc?? Cơn nóng giận càng bốc lên: ?oXe này là xe mới và viên đá của mày sẽ tốn bộn tiền đấy con ạ. Tại sao mày chơi thế hả?? ?oAnh ơi, làm ơn. Em xin lỗi nhưng em không còn cách nào khác? ?" Cậu bé van xin ?" ?oEm phải ném đá vì không ai chịu dừng lại cả?? Nước mắt chảy dài xuống cằm cậu bé khi cậu nhìn quanh bãi đậu xe. ?oKia là anh trai của em? ?" cậu nói - ?oAnh ấy ngã khỏi xe lăn nhưng em không thể nào bế anh ấy vào lại được?. Sụt sịt khóc, cậu bé năn nỉ chàng giám đốc: ?oAnh có thể làm ơn giúp em đưa anh ấy vào lại xe được không ạ? Anh ấy đã bị thương mà anh ấy nặng quá đối với em?. Nghe thế, chàng giám đốc nuốt cơn giận vào lòng. Anh đã giúp chàng trai tật nguyền lên xe lăn, lấy khăn tay lau những vết trầy xước và kiểm tra cẩn thận xem mọi việc đã ổn chưa. ?oCám ơn anh và cầu Chúa phù hộ cho anh? ?" cậu bé nói với giọng đầy biết ơn. Chàng giám đốc nhìn theo dáng cậu bé đang đẩy chiếc xe lăn đi xa dần. Đoạn đường anh trở lại với chiếc xe hơi đắt tiền của mình sao bỗng trở nên dài đến thế. Và anh đã không sửa lại cánh cửa xe bị hỏng kia. Anh muốn giữ lại bằng chứng ấy để nhắc mình đừng đi qua cuộc đời nhanh quá đến nỗi ai đó phải ném đá mới mong được mình chú ý. Luôn có những tiếng thì thầm trong tâm hồn của bạn. Đôi khi bạn chẳng có thời gian để lắng nghe. Và đây là lựa chọn của bạn: Hoặc hãy lắng nghe? hoặc chờ đến khi gặp một hòn đá!
Chiếc hộp tình yêu Chiếc hộp rỗng chứa đầy những nụ hôn của cô con gái chính là món quà vô cùng quý giá mà người cha luôn giữ bên mình. Trong cuộc sống, đôi khi chúng ta nhận được những món quà quý giá như vậy nhưng lại vô tình bỏ qua. Có một người cha nghèo đã quở phạt đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấy gói quà mầu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấy quý ra thành từng mảnh nhỏ trang trí một cái hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, đứa con gái nhỏ vẫn mang hộp quà đến nói với cha: "Con tặng bố!". Người cha cảm thấy bối rối vì cơn giận dữ của mình tối hôm trước nhưng rồi cơn giận dữ lại bùng lên khi ông mở ra, thấy cái hộp trống rỗng. Ông mắng con gái. Đứa con gái nhỏ ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng, thưa: "Bố ơi, đó đâu phải là cái hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn vào hộp để tặng bố mà!". Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy đứa con gái nhỏ cầu xin con tha thứ. Đứa con gái nhỏ, sau đấy không bao lâu, qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau, người cha vẫn khư khư giữ cái hộp giấy bên mình, mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấy ra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà đứa con gái bé bỏng của ông đã thổi vào chiếc hộp. Trong cuộc sống, chúng ta đã và sẽ nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầy tình yêu và những nụ hôn vô tư từ bạn bè, gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầy tình yêu vô tư như thế
Đôi mắt chứa đựng cả tinh thần, tâm hồn và thể xác (J.Joubert) Đôi mắt là cửa sổ của linh hồn (Pháp) Nhìn một lần để thấy đẹp, nhưng muốn thấy đúng thì phải nhìn lần thứ hai (H.F.Amiel) Đối với người minh mẫn, cặp mắt là một thứ ngôn ngữ (P.Syrus) Người Trung Hoa nói "trong cái nhìn có cái nghe" (mục trung hữu tín, mục trung hữu nhĩ), tưởng có lý lắm vậy. Một vị thầy giáo giảng bài cho học sinh, hôm nào mà các trò giữ im lặng, những ánh mắt đen lay láy, thiết tha chăm chú theo dõi từng lời của thầy, tưởng chừng như uống, như nuốt những lời đó, thì thầy giảng rất hay. Ta nghe một người nói chuyện, nhất là người ấy thích nói chuyện, tuy ta giữ im lặng nghe, nhưng ánh mắt có vẻ lơ đãng, thì người nói không còn cao hứng nữa. Anh mắt chăm chú thì sức nghe mới hội tụ. Nghe giả là một sự thiếu thành thật. Người đang nói về "đề phòng hoả hoạn", người nghe thì lại nghĩ đến "sắp đến giờ coi trận đá bóng" tự nhiên ánh mắt khác đi. Sự chú tâm với người đối diện mới cần thiết. Trong kinh Phật có ghi một chuyện gần như ngụ ngôn thế này : "Một pháp sư đang "tụng kinh phát chẩn cho cô hồn". Cô hồn đã về đông đủ. Pháp sư vẫn tụng đúng lời kinh, nhưng lúc đó pháp sư chợt nhớ đến chiếc chìa khoá ở đâu không rõ. Thế là cô hồn tuốt toàn chìa khoá không thôi !" Cho nên nghe, nhìn với sự chú tâm phải gắn bó với nhau một cách nhất quán. Có lẽ ai trong chúng ta cũng có một vài lần "buổi hôm ấy mình nói chuyện rất hay". Nếu bạn hình dung lại buổi nói chuyện có duyên đó là người nghe có cặp mắt say sưa, thán phục, chăm chú. Nên có thể nói, qua cách nhìn người ta có thể đánh giá được tâm hồn của bạn, ít ra cũng trong thời điểm đó. Người ta thường diễn tả "đôi mắt đẹp" là đôi mắt trong sáng, hay đôi mắt xanh với phần phụ là hàng lông mi dài, hoặc dài và cong vút, mày liễu, mày tằm mắt phụng ... rất nhiều mỹ từ cực tả trong việc này. Quả tình nếu bạn có cặp mắt đó thì cũng đáng mừng. Nhưng nếu một người bình thường với đôi mắt bình thường biết chăm chú nghe người khác nói, tự khắc đôi mắt bình thường kia sẽ đẹp hẳn lên, đẹp hơn "đôi mắt đẹp" kia nhiều lắm. Ngày nay, thuật hoá trang về "đôi mắt đẹp" đến chổ tinh vi, gần như thật nhưng trong mắt họ bật lên nét kiêu hãnh trong lúc nói chuyện với nhau thì cuộc nói chuyện sẽ không đem lại kết quả gì. Nét nhìn cũng biểu lộ được tính thông minh nhiều khi có hiệu quả hơn lời nói. Nhìn một cách chăm chú có sức thuyết phục không khác gì thuật thôi miên (Hypnotism). Bạn hãy vui vẻ mà thực hành sẽ thấy nhiều kết quả bất ngờ khiến bạn có nhiều hứng thú không khác gì đọc một tác phẩm hay. Như trên đã giới thiệu, khi ta nghe và nhìn một cách chăm chúng ta sẽ được những kết quả bất ngờ. Những lời nói hay khiến ta mau thuộc và nhớ dai, người nói chuyện với ta dẫu là lần đầu, ta cũng khó quên tên, quên mặt họ. Việc gọi đúng tên một người trong trường hợp sơ ngộ khiến cho người ta cảm thấy sung sướng. Không gì bứt rứt bằng có một người gọi được tên mình trong khi mình không phải là một danh nhân, và người kia không phải là kẻ vô lại, thế mà mình lại quên bẵng thì tên của người ấy !. Trường hợp này rất nhiều, nếu gặp trường hợp như vậy ta phải xử trí cách sao cho người kia khỏi buồn ? Không gì hiệu nghiệm hơn là lòng thành thật. Ví dụ ta nói : - Thưa anh(chị), dường như chúng ta được gặp nhau ở đâu một lần rồi chứ !? - Đúng vậy, hôm đó tôi và anh(chị) có nói chuyện với nhau trong tiệm sách. Nếu bạn vẫn chưa nhớ được tên thì nên nói : - Thật là có lỗi, có lẽ lúc đó tôi quá bận rộn nên quên mất tên anh(chị). Xin anh(chị) tha cho cái bệnh lãng đãng của tôi một lần. Nếu có dịp gặp lại tôi sẽ gọi đúng tên anh. Nếu thành thật và cạn lời như thế, chắc chắn người ta sẽ không trách mình. Sự chú ý nghe và có nét nhìn chăm chú - nếu bạn là học sinh, sinh viên, chắc chắn bạn rất mau thuộc bài. Nếu bạn là chủ cửa hàng, thì hàng hoá của bạn ngày càng dồi dào và tinh xảo thêm. Tóm lại, một người biết nghe, biết nhìn tự khắc rút được nhiều ý kiến hay và người đối diện với bạn càng có nhiều thiện cảm về bạn. Có lẽ bạn cũng từng biết, một em bé chưa biết nói nhưng ánh mắt bé nói lên rất nhiều đến nỗi khi bạn đi xa cũng sẽ nhớ thắt nó. Bởi đâu ? Bởi vì ngôn ngữ của bé là tất cả mọi cử động mà cử động quan trọng nhất của đứa bé là ánh mắt. - Sự chú tâm với người đối diện là vấn đề cần thiết. - Qua cách nhìn, người ta có thể đánh giá được tâm hồn của bạn. - Nét nhìn biểu lộ được tính thông minh, nhiều khi có hiệu quả hơn lời nói (st)
Hì.Trong thời đại bây giờ hiếm khi người ta có thời gian ngồi lại và lắng nghe chính tâm hồn mình lên tiếng.Mỗi người có một khoảng lặng,trong khoảng lặng ấy con người thật là hiền dịu,ngoan ngoãn và tốt bụng.Nhưng cuộc sống cứ thế trôi đi,nhanh dến nỗi mà chúng ta chỉ kịp phản ứng theo phản xạ là chống đỡ nó.Có khi nào chúng ta dừng lại,nhìn nhận những gì sắp đến để đối mặt với nó thật bình tĩnh,có như vậy thì chúng ta mới chiến thắng được nó.Nói vậy nhưng để được như vậy thật là khó,phải trải qua rất nhiều tình huống,những cú đẩy của cuộc sống thì chúng ta mới biết phải làm gì ,mới rut ra rằng
Cuộc sống của chúng ta sẽ như thế nào đều tuỳ thuộc vào thái độ của chúng ta dành cho nó.Đừng để đến khi mọi thứ đi qua ,chúng ta mới nhận ra là đã quá muộn.Vô tình làm tổn thương người khác,vô tình làm tổn thương dến chính mình.
Học cách yêu thương ! Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lũng cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: "Tôi ghét người". Từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu hoảng hốt quay về sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu bé không sao hiểu được từ trong rừng lại có người ghét cậu. Người mẹ nắm tay con, đưa cậu trở lại khu rừng. Bà nói: "Giờ thì con hãy hét thật to: "Tôi yêu người". Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: "Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho con hiểu: "Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì, con sẽ nhận điều đó. Ai gieo gió thì gặt bão. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nếu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con. =============================================== Người ta cứ vội vã cuốn theo công việc và cuộc sống , time dành cho 1 trái tim , 1 suy nghĩ dường như là quá ít . Time mọi người quan tâm đến nhau cũng trở nên hạn hẹp , quay đi quay lại , cái gì còn , cái gì mất ?! biết được không , những phút quan tâm đến nhau .
Cám ơn các bạn rất nhiều , tôi thường không ngủ sớm mà chỉ để lên diễn đàn ttvnol , tôi chạy trốn mình khỏi cuộc sống hiện tại , chạy trốn khỏi những bụi bặm của đời thường để biết rằng : cuộc sống vẫn thật đẹp biết bao .Hãy sống và yêu đời yêu người.