1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lang thang...

Chủ đề trong 'ĐH Thuỷ Lợi HN' bởi xinh_gai_cuc_ki, 03/09/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. S_holland

    S_holland Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/04/2003
    Bài viết:
    2.510
    Đã được thích:
    0
    Lang Thang: lang thang giữa lòng Hà Nội trong cái tiết đông đầu mùa lạnh giá mà lòng ta thấy thanh thản hơn, nhẹ nhõm hơn, và.....ấm hơn một chút. Một chút kỉ niệm tràn về trong ta, chỉ vẫn là kỉ niệm. Lang thang để nhớ lại những buổi được cùng anh chị đi ăn kem Hồ Tây, cùng dạo phố giữa bao người. Vẫn chỉ là kỉ niệm. Mỗi người một nơi, ai cũng có những dự định cho tương lai của mình, và có ai nhớ những đêm cùng nhau lang thang trên Bờ Hồ, mình nhớ lắm, hồi đó vẫn còn tàu điện leng keng, vẫn còn dòng sông Tô Lịch mà trẻ con tha hồ nhay ùm ùm xuống mà tắm.....
    Lang Thang một chút, lãng mạn một chút, cuộc đời sẽ lại đẹp hơn trong mắt ta. Lang thang để cảm nhận cuộc sống, lang thang để thời gian sẽ làm nó trở thành kỉ niệm trong ta.
    S_Holland_GRSP
  2. maudotrenvangtrang

    maudotrenvangtrang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/05/2003
    Bài viết:
    748
    Đã được thích:
    0
    Cũng lang thang nhưng trên net ....
    Có một thằng cũng khá lớn tuổi rồi (Tôi tạm gọi là thằng lớn tuổi)và một đứa trẻ con (mặc dù nó không con trẻ con nữa) ngồi chat với nhau .
    -nhóc thích uống cà phê không hôm nào anh rủ nhóc đi uống ?
    - có ...nhưng em không chịu được vì đắng của cà phê
    -hay nhỉ thế mà lại thích uống cà phê !
    -vâng
    ........
    -Thế em uống cà phê muối chưa ?
    -Chưa những em sẽ thử .
    -Ừ .Nó hay lắm .
    -vâng ..........
    Thằng lớn tuổi cảm thấy lòng mình "ấm hơn" trong cái tiết trời nắng nóng ... Làm gì có cà phê muối chứ !Lần đầu tiên có người không trêu nó khi nó hỏi cà phê muối ....có lẽ đứa bé biết thằng lớn tuổi đang trêu mình ... Nhưng vẫn thấy thằng lớn tuổi cười thoả mãn .Nó tưởng rằng có đứa nào đó cho nó uống cà phê muối chăng ?
    Thằng lớn tuổi tự nhủ sẽ dẫn con bé đi uống cà phê một ngày nào đó không xa...............

    -------------
    Tôi lánh trần ai đi rất xaBâng khuâng sao lặn ánh trăng tàNgày mai hứa hẹn bừng hương cỏTôi sẽ say nằm ngủ dưới hoa...
  3. Zero091380

    Zero091380 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    66
    Đã được thích:
    0
    hôm nay anh đã lang thang khắp phố nhớ bóng dáng em ở nơi nào . anh ước gì chúng mình lại đi bên nhau như ngày xưa . em ơi, em đang ở đâu?

    Love is all around
    Được zero091380 sửa chữa / chuyển vào 18:13 ngày 27/11/2003
  4. S_holland

    S_holland Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/04/2003
    Bài viết:
    2.510
    Đã được thích:
    0
    Trời này mà lang thang thì chắc đi chầu trời sớm. Lang thang, để biết mình cô đơn lắm. Lang thang để biết mình vẫn còn sống.
    Rét thấu xương mà lang thang cái nỗi gì.
    S_Holland_GRSP
  5. Global

    Global Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/06/2003
    Bài viết:
    1.677
    Đã được thích:
    0
    Lâu rồi ko đi lang thang... cảm hứng cứ như bị đánh tụt xuống vậy. Kéo mãi , kéo mãi mà chưa thấy lên được chút nào.
    Hôm biết tin thằng em bay - buồn quá xách túi đi dọc con đường nổi tiếng ở Sin - Orchard. Bước lững thững với 1 cảm giác vô định, chen chân giữa rừng người mà sao thấy trống trải thế.
    Tự tìm cho mình 1 kiểu che dấu giả tạo mình tắt điện thoại, chui vào 1 cái quán ăn nhanh, gọi 1 cốc nước, rút quyển nhật kí hàng ngày ra, lơ đễnh nhìn xung quanh. Léo nhéo bên tai tiếng Anh của nguời Sin, của người Châu Âu, tiếng Trung Quốc và cả tiếng Việt Nam nữa. MÌnh liếc sang bên cạnh, có 3 cặp đang ngồi đối diện với mình theo hình tam giác. Mình bỗng dưng trở thành trung tâm, mà nếu nói theo quy tắc hình học thì mình sẽ là tâm của đường tròn ngoại tiếp. Và như thế những người đang di chuyển ngoài kia sẽ là những điểm ko thuộc đuờng tròn có tâm là mình Ừ, họ có việc của họ chứ, có ai lởn vởn như mình đâu..... Ừm, lâu rồi mình ko đụng đến Môn Toán. Đợt trước đi dạy thêm cứ mỗi lần dạy là trong lòng lại trào lên 1 nỗi nhớ với môn Toán. Xa lắm rồi nhỉ?
    Ờ, mà mình đang để mắt lang thang ở đâu nhỉ. Àh đây, bên kia là 1 toà nhà cao vút , mình nghển cổ lên đếm..nháy mắt 1 cái lại chẳng nhớ đếm tới đâu, thôi, bỏ qua. Trên đó có 1 rạp chiếu phim - nhưng mà mình thì chẳng bao giờ đi xem 1 mình, mà nó lạnh lắm chứ có ấm áp gì đâu. Hay là lên đó mua bỏng ngô nhỉ, nhưng mà thôi, chẳng muốn đi , ngồi thêm chút nữa. Nắng sắp tắt rồi....
    Hết cốc nuớc, lại đứng lên. Đi đâu nhỉ - bây giờ mà về thì buồn lắm, mỗi lần ngồi trong fòng mình lại có cảm giác nhớ nhà. Chỉ khi nào cắm đầu vào học thì cái cảm giác ấy mới tan đi. Lạ nhỉ, bao nhiêu năm rồi mà vẫn như trẻ con ấy.
    Nhưng cũng fải về thôi, muộn rồi.
    Ngồi trên xe buýt , lơ ngơ nhìn ra cửa sổ. Những hàng cây, dãy phố cứ dần tuột khỏi tầm mắt của mình. Quen thuộc rồi nên mình chẳng thèm ngó lại, và cũng thờ ơ đón những cảnh vật mới đập vào mắt. Con đường cũ thôi mà ...Vẫn những màu xanh của cây cỏ, màu vàng nhạt của nhà cửa , đo đỏ của những biển quảng cáo, xe cộ đi lại, tiếng người nói chuyện ý éo bên tai.trôi nguợc với chiều xe chạy. Minh cứ như 1 đứa bị thiểu năng đang bị lạc vào 1 thế giới lạ. -thế giới của những người bình thường.
    Trời tối,giờ này vẫn đang đông người, ồn ào quá. Cái không khí tĩnh lặng của khu phố mình ở chỉ bắt đầu vào lúc 10h đêm ... mỗi lần đi về muộn, mình chỉ muốn kéo dài con đuờng ấy , để chầm chậm bước trong không khí se lạnh, man mát..dễ chịu vô cùng.
    Hết 1 ngày lang thang - mình sợ nhất cảm giác này sau mỗi lần về nhà. Nó làm mình đuối sức, nó rút hết tinh thần của mình, khiến mình ko còn biết fải làm gì. MÌnh rơi vào trạng thái ko trọng luợng,..ko fải bay nhưng mà cứ lơ lửng.
    Về ngủ thôi !
    Mai lại là 1 ngày mới - nhiều việc còn fải làm đấy.
    Mùa thu lưng chừng đến.
    Lá vàng lưng chừng rơi.
    Lưng chừng em với tôi,
    Tình yêu hay là bạn.
  6. ngautuan

    ngautuan Moderator

    Tham gia ngày:
    27/04/2001
    Bài viết:
    1.391
    Đã được thích:
    0
    Nhân một lần bị cắt ngang giấc ngủ.
    Hôm qua mệt, đi ngủ sớm. Đang say sưa thì bị đánh thức dậy, hừm, assignment !!!
    Có lẽ ngày mai sẽ phải đi, thực lòng cũng ko muốn, nhất là trong lúc này, bài vở bộn bề. Nhưng nằm nhà thì sẽ nghĩ, chưa chắc đã làm được gì.
    Giá mà người ta có thể chia bớt cho nhau những góc tối, chắc sẽ nhẹ nhàng hơn.
  7. HOACUCXANH22

    HOACUCXANH22 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/05/2002
    Bài viết:
    1.159
    Đã được thích:
    0
    Cứ có chút caphê là mình muốn lang thang.
    Lạ thế, lâu lắm không lôi cái topic này lên, ngoài mình, chắc mọi người cũng quá bận, chẳng mấy ai còn thời gian mà đi bát phố
    Một chốc nữa là đến giờ học, cũng chẳng có ý kiến gì hay hơn để giết thời gian đến lúc đó. Cũng tại không có ai có thể đi cùng mình giờ này, mà có đi cũng đi được có chút chút.
    Lâu quá rồi.
    Hôm qua mưa, mình bảo chưa bao giờ mình làm thơ về mưa. Và hôm qua cũng vậy, mình chỉ viết được một câu thôi:
    Hà Nội mùa bong bóng từ trời rơi ngập đất
    Một chốc nữa mình lại muốn đi một chút. Dạo này nhiều việc phải lo lắng quá. Mệt và đôi khi cứ thấy mình như một chú rùa với cuộc sống. Phải chọn lại câu danh ngôn nào đây nhỉ :D
    Chẳng biết nhưng đọc Pautôpki lại muốn ngắm một buổi bình minh quá. Chỉ tiếc là không có cách nào để đi qua đêm mà thưởng ngoạn nữa.
    Nghĩ lại rất nhiều lần đi lang thang, tự dưng lại nhớ, biết làm sao đây, rồi lại đến một ngày nhìn lại , mới thấy rằng hôm nay là một con sóng . Chợt nhớ Miền đêm của chị Hoài, năm đầu vào đọc, thấy sao giống mình. Hoa huệ thì trắng, sao bóng hoa trên tường lại đen?
    Nhưng giờ đã hơi khác rồi. Lặng lẽ hơn và cũng ồn ào hơn. Mâu thuẫn thì vẫn thế. Hai mặt của cuộc sống, và bản thân mình nhẹm giấu cũng nhiều hơn. Nhớ Lương và lần chat với Dương, chúng mình, lạ nhỉ, tại sao chúng mình lại có những điểm giống nhau nhu vậy nhỉ/
    Lang thang trong chính tâm hồn mình cũng thấy nhiều điều có thể mỉm một nụ cười , thắt lòng một chút để thanh thản hơn. Ngày mai là một ngày mới. Scarlet đã nói. Và mình bây giờ cũng nói, mặc dù nhân vật mình thích lại là người khác .

    Bây giờ ....
    Lần đầu dùng size này, tại sao nhỉ?
  8. ablackcat

    ablackcat Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/11/2002
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Nửa tối nửa sáng !!!
    Điếu thuốc đỏ lửa trên môi, thằng con trai trong con người bừng tỉnh, con đường trở về nhà không đúng theo hướng mà nó tưởng tượng nữa. Lang thang một chút nhỉ, lâu lắm rồi thằng con trai trong mình không một mình mà. Đến cuối con đường đang đi, bước chân thằng con trai bất chợt rẽ trái dẫn ra con đường rực sáng ánh đèn. Thằng con trai châm thêm một điếu thuốc nữa, áo quần phong phanh quá, thế là nó lại không ăn cơm cùng ba nó nữa rồi. Thằng con trai chậc lưỡi "Thôi kệ".
    Hơi nóng của điếu thuốc làm bước chân nó chậm dãi bước đi, có một cây hoa sữa ngay bên vệ đường ... thằng con trai dừng lại cảm nhận vị của mùi hoa mà nó ghét nhất từ trước đến giờ ... hoá ra nó cũng thơm lắm nhưng dù sao thằng con trai của nó cũng thích hoa ngọc lan mất rồi. Kia rồi đường Chùa bộc đã hiện ra, nó rảo bước nhanh hơn nó ghét cái khói bụi và vẻ hào nhoáng bề ngoài của con đường này. Thằng bạn cấp III đang đứng trên gác gọi với theo nó kệ, đi tiếp đi .... Nó đi như kẻ mất hồn qua 3 hay 4 con đường gì đó và cuối cùng nó chọn một cái quán cóc để ngồi đếm xem cái hồ của nó yêu quí có bao nhiêu ánh đèn. Nó định đốt nến nhưng rốt cục trà đá với nó lúc này là hợp lý nhất, nó lạnh và nó bất chợt nhớ đến một người ... một người ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc sống tình cảm của nó. Cũng giờ này năm ngoái nó cũng đanh lạnh lắm nhưng ít nhất bên cạnh nó cũng còn một đứa con gái còn lạnh hơn. Nó uống thêm một cốc rượu và hút nốt 1 điếu thuốc trước khi ra ngồi cái chỗ quen thuộc mà thi thoảng đêm nó vẫn ra ngồi nhìn. Tất cả với nó sao mà thân thương đến thế. Ở bên cạnh nó có mấy đứa say rượu đang đánh một đứa trẻ con ... nó ngồi im ... chẳng để làm gì ... có lẽ giờ này người con gái nó yêu đang ở đâu đó ... nó muốn gặp lắm nhưng đã lâu rồi ... nó quên cả mình đã từng yêu ai mất rồi. Bên kia hồ có một con đường mới mở, hình như nó không nhận ra thì fải. Nó rít điếu thuốc cuối cùng trước khi rời khỏi đó ... nó đi thêm một vòng quanh cái hồ trước khi đi tiếp ra đường Tây Sơn bụi mù để về....
    Đến được đến nhà nó chỉ cảm thấy hụt hẫng ... nó chẳng quen lang thang 1 mình nhất là khi cứ fải đi qua những kỷ niệm của quá khứ ...

  9. chuckle_over

    chuckle_over Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    1.635
    Đã được thích:
    0
    Trích chương 7 tác phẩm "Tuổi hai mươi yêu dấu" của nhà văn Ngyễn Huy Thiệp
    Chương 7: Hà Nội ban đêm
    - Đ. m! Tao yêu Hà Nội quá chừng!
    - Nói khẽ thôi, Hà Nội nó nghe thấy đấy...
    Sinh viên trò chuyện

    Tôi không phải là người hay đi chơi đêm ở Hà Nội. Thường thường, tôi vẫn về nhà khá sớm. Hôm nào có hội trường thì chỉ 11 giờ đêm là tôi cũng đã về nhà. Tôi chưa có ?oem?, không phải vì tôi không thích điều ấy mà chẳng qua vì (như người ta nói) chưa bén nhân duyên với ai đấy thôi. Những đứa con gái mê tôi (trong đó có con Huyền mờ, tôi hứa sẽ để cả một chương sách để viết về nó) thì đều vô duyên thế nào ấy. Ở nhà hay về khuya nhất thường là thằng anh trai tôi. Gần như hôm nào hắn cùng về nhà tận 11 rưỡi hay 12 giờ, thậm chí có hôm tới 2 giờ sáng. Tôi rất khó chịu vì nếu về quá muộn hắn bao giờ cũng tìm cách đến phòng tôi nhờ tôi mở cửa, hắn không dám đánh thức bố mẹ tôi dậy. Rất quái ác, hắn vẫn hay dùng một cây gậy thò qua cửa sổ khua loạn vào người tôi, có lần hắn thúc cả vào quai hàm tôi đau điếng. Cũng không thể phàn nàn gì về những lần về quá muộn của thằng anh tôi, hắn vẫn đi làm thêm ở xưởng thạch cao của một người bạn. Đại để họ vẫn hay đổ những phiên bản tượng thần Vệ nữ cởi truồng, sư tử hí cầu và hoa văn trần nhà cho bọn trưởng giả học đòi làm sang.
    Tôi rất ghét bóng đêm. Các đường phố Hà Nội thì tôi cũng chẳng lạ gì: bẩn thỉu và lộn xộn đến lộn mửa. Nhắm mắt lại, chỉ ngửi thấy mùi hôi là tôi biết ngay đấy là phố nào. Bạn không tin ư? Phố Bạch Mai có mùi hôi của chợ, phố Đồng Xuân có mùi hôi của áo quần, phố Hai Bà Trưng có mùi hôi của hàng điện tử... Đại để như thế. Tôi có cái mũi rất thính, có lẽ vì tôi tuổi Chó.
    Bị đuổi khỏi nhà, đây là lần đầu mà tôi có dịp ngao du Hà Nội ban đêm. Qua 12 giờ, Hà Nội có một vẻ yên tĩnh và dịu dàng không thể tả được. Tôi không ngờ ban đêm Hà Nội lại đẹp như vậy. Những đường phố trải nhựa vắng lặng trông như những mặt sông mà hai bên bờ là những dãy nhà cao thấp đang thiêm thiếp ngủ. Phảng phất mùi hoa mộc lan ngát hương. Bóng tối làm mất đi những đường nét kiến trúc khả ố của các ngôi nhà ban ngày nên rất dễ chịu. Bâng khuâng và cô đơn không thể tưởng được. Thỉnh thoảng lại có những âm thanh nặng nhọc của một chiếc xe ôtô chở hàng vút qua phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng gây ra một cảm giác thật bồn chồn. Tiếng còi tàu đêm gấp gáp và hồi hộp. Ánh sáng của những bóng điện vàng khè hắt xuống mặt hè phố loang lổ. Tôi thấy nao cả người. Tự nhiên tôi thấy kính nể và hãi sợ Hà Nội, không phải vô cớ mà người ta gọi đây là đất thánh, gọi đây là mảnh đất linh thiêng.
    Xung quanh Hồ Gươm yên tĩnh. Tháp Rùa trầm mặc đứng lẻ loi. Bóng tối của những lùm cây tỏa xuống mặt hồ đen thẫm. Quả thật, nếu không bị đuổi khỏi nhà thì tối hôm nay với tôi đúng là một tối thần tiên! Tôi đã phát hiện ra một Hà Nội khác, nếu ví von thì có thể ví như một thiếu nữ mới lớn lần đẩu khỏa thân phát hiện ra bộ ngực non tơ của mình. Nhưng thôi, tôi đang là một tên du thủ du thực không chốn nương thân. Ngực với cả ngực! Bây giờ bụng tôi đang đói cồn cào. Thường cứ ba tiếng đồng hồ là tôi phải tọng một thứ gì đấy vào mồm. Tính từ khi ăn bát phở với thằng Thanh nhạn lúc 3 giờ chiều thì đến bây giờ đã 12 tiếng đồng hồ tôi phải nhịn suông!
    Biết là không có nhưng theo thói quen tôi vẫn thò tay vào túi quần, túi áo tìm tiền. Như có phép lạ: túi áo tôi có tờ hai chục nghìn đồng! Tôi chợt nhớ khi chạy ra cửa, mẹ tôi đã giúi vào ngực tôi một cái. Mẹ ơi mẹ, con kính lạy mẹ, mẹ thật là một thiên thần! Tôi cũng không hiểu tại sao trong tình thế nước sôi lửa bỏng khi tôi bị bố tôi đánh và tôi gần như phải cướp lấy bộ quần áo để mặc vào người, thậm chí bây giờ cúc áo tôi còn cài lệch - thế mà mẹ tôi vẫn cho tiền được vào túi áo của tôi thì thật thần tình! Mẹ tôi lấy tiền ở đâu, tại sao lại đoán được bố tôi sẽ đuổi tôi, tại sao biết tôi sẽ lao ra cửa bỏ chạy? Thật là bí hiểm! Đúng là ảo thuật một trăm phần trăm! Tôi không thể tin được tại sao mẹ tôi có thể kỳ diệu hoàn hảo đến như ngần ấy?
    (còn tiếp)
  10. chuckle_over

    chuckle_over Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    17/04/2002
    Bài viết:
    1.635
    Đã được thích:
    0
    Gì thì gì, con kính lạy mẹ, với hai chục nghìn đồng là mẹ đã cứu con thoát khỏi địa ngục trầm luân đêm nay. Tôi khoái vô cùng và quên béng tất cả mọi nỗi tủi hổ, ân hận cũng như mặc cảm trong lòng mà tôi mang nặng suốt buổi tối bất hạnh đáng ghi nhớ ấy!
    Tôi rời chiếc ghế đá bên bờ Hồ Gươm rồi đi vào phố tìm quán ăn đêm. Khu phố cổ Hà Nội không thiếu những tiệm ăn mở thâu đêm suốt sáng. Tuy nhiên, với số tiền còm cõi này thì tôi đừng mơ đến một suất ăn tử tế. Mèng ra một suất bit têt salat ở trong tiệm ăn cũng tới hai mươi nhăm nghìn. Nói đến bittêt là tôi thấy ứa nước miếng. Tôi đã từng ăn bittêt ở tiệm ăn Thọ lùn. Thịt bò ở đây là thứ thịt bò được thửa từ trong những lò mổ ở làng Chuông tận trong Chương Mỹ Hà Tây. Người ta chọn ra những con bò non để làm bit têt. Tôi đã trông thấy chính tay ông lão Thọ lùn lọc thịt. Thật hệt như một nghi lễ: những miếng thịt bò tươi được cắt thành từng khẩu như đậu phụ được ông ta lách dao vào để xẻ đôi ra. Con dao phay nằm nghiêng đập nhẹ lên miếng thịt đặt ngay ngắn giữa thớt, trăm miếng miếng nào cũng như nhau không rắn quá mà không nát quá. Tiệm ăn của ông Thọ lùn giữ được uy tín hàng chục năm trời về món bit têt bởi khâu nguyên liệu chọn rất kỹ càng. Bố tôi thường đãi những người bạn Pháp của ông ở tiệm ăn này. Bố tôi là người sành ăn và tôi thừa hưởng được truyền thống ấy.
    Tôi đi lang thang để tìm một chỗ bán xôi. Chỉ ba nghìn đồng tiền xôi là đầy dạ dày. ?oLiệu cơm gắp mắm?, tôi không thể tiêu hoang lúc này. Tôi cũng không biết ngày mai, ngày kia tôi sẽ ở đâu. Khi lập lá số Tử vi bố tôi vẫn bảo số tôi có quý nhân phù trợ. Trước mắt, tôi vẫn chưa biết sẽ có quý nhân nào phù trợ cho không, cho đến lúc gặp ông ta (hay bà ta) tôi vẫn cứ phải lo cho thân tôi trước đã.
    Quán xôi thịt ở ngay trong ngõ Tạ Hiền. Mùi xôi thơm phức, ấm áp và mời mọc. Bọn đánh bạc khuya ngồi ăn như tằm ăn rỗi. Mấy cô diễn viên cải lương mặt trắng bệch ngồi ăn với các ông bầu, các ông bồ hoặc fan của họ. Có lẽ tất cả đều là khách quen. Trông họ có vẻ tự tin và rất phấn chấn. Những con vạc lấy đêm làm ngày này ồn ào kinh khủng, có người còn cười hô hố văng cả miếng xôi còn đang nhai dở trong mồm.
    Tôi lựa một chỗ ngồi khuất đằng sau một cô diễn viên cải lương. Cô ta lập tức xích ghế lùi ra tựa như sợ chạm vào người hủi. Những dấu vết trang điểm xóa chưa hết ở môi và hai bên mắt khiến mặt cô ta giống như là mặt hình nhân. Mùi son phấn và nước hoa rẻ tiền nồng nặc. Tôi nhớ cô này hình như tên là Kim Chi, Hồ Điệp gì đấy chuyên đóng vai ?ođào thương?(11) nghĩa là rất giỏi nức nở, lăn lộn ở trên sân khấu. ?oÁi khanh ơi, ái khanh ơi... Ái khanh nước mắt đầm đìa... Trăm năm duyên phận chia lìa lứa đôi...?. Từ nhỏ tôi đã không thể xực nổi thứ ấy. Thế mà bây giờ tôi phải ngồi đây, sát sàn sạt với giống xướng ca vô loài ấy và bị rẻ rúng như đồ chó ghẻ!
    Tôi xơi một bát xôi to tướng chan nước thịt kho. Món thịt kho Tàu hấp dẫn tới mức tôi đành chặc lưỡi nói với chủ quán cho tôi một miếng. Miếng thịt lợn xắt to khá mềm, có vị hạt tiêu thơm nức và cay tê lưỡi. Tôi xơi hết một nửa lọ đu đủ xanh ngâm dấm khiến cô chủ quán phải nhăn mặt lại lắc đầu. Khi tính tiền, tôi thấy đau hết cả người vì hết những 14 nghìn đồng! Hóa ra giá cả ban đêm khác với giá cả ban ngày! Cũng may là tôi đã không xực thêm một quả trứng kho, nếu không tờ 20 nghìn đồng của tôi đi đứt. Tôi nhận lại số tiền lẻ rồi bỏ đi. Tôi buồn ngủ rã rời và đi về phía Nhà hát Lớn thành phố. Đây là ngôi nhà mà tôi ưa thích nhất ở Hà Nội.
    hết chương 7
    Chú giải:
    (11): Diễn viên tuồng, cải lương chia ra nhiều loại: đào (nữ) kép (nam). Thường có đào thương (vai nữ khổ sở), đào lẳng (vai nữ lẳng lơ), đào chiến (nữ chiến binh)...

Chia sẻ trang này