1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lặng ...!!!

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi iron_monkey, 06/03/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    Nếu là mặt phẳng
    Lẫn giữa nhân gian
    Hai chiều mỏng mảnh
    Làm sao đứng lên
    Thêm chiều thứ ba
    Dựng thành một khối
    Chân đế choãi ra
    Lặng yên trông đợi
    Ba chiều lầm lũi
    Đứng vậy im lìm
    Bởi chưng còn thiếu
    Một chiều yêu thương
    [​IMG]
    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 16:24 ngày 28/05/2004
    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 16:36 ngày 28/05/2004
  2. twofaces

    twofaces Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0
    ....
    Cái lạnh lẽo mơ hồ của cảm giác đã có và không bao giờ có nữa. Khoảng vỡ của trống trải quá khứ như hút xoáy vào sâu trong tâm thức giá rét cuối mùa. Chợt thấy nhói nơi tim. Ở đó, một mảnh băng buốt sắc vẫn im lìm ngự trị.
    Đêm đêm, khi vùng giẫy cố thoát cạm bẫy hoài nhớ đang đồng loã cùng mưa gió giăng ra, khao khát quá một bàn tay mềm mại. Nẻo về ấm áp, dẫu chỉ nơi cõi mơ đủ để xua tản đi bóng tối đên thẫm của một nỗi ám ảnh triền miên...
    Đôi khi thèm được xoá tan bức mành ngăn ranh giới thực mộng, bước ra ngoài lớp sương hồng lãng đãng vẫn khẽ khàng tan biến mỗi rạng đông. Những muốn thoát ra ngoài ảo mộng phù du mong hiện thực hoá cảm xúc nội tại, tận hưởng ái tình bằng mọi giác quan... Nhưng, một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm lấn, len vào tận từng ngách nhỏ của khát khao, phủ định ý đồ cách mạng tâm hồn ngay gốc cội ý niệm. Có lẽ, có lẽ khi bàn tay run với chạm vào sợi tơ mỏng tang nối cùng hiện thực thì tất cả đam mê, cả những ảo mộng êm đềm phút chốc tan biến vào cõi hư vô, bên bể thẳm cô đơn định mệnh...
    Thời gian vẫn trôi, lặng lẽ phủ lớp già nua lên vạn vật. Trong hành trình vô định bất biến đó, những tương tác ngẫu nhiên kỳ diệu có lúc làm nó tự vỡ tan ra, để lại trong đời một mảnh vỡ lấp lánh, vĩnh hằng.
    (29/11/2003)
    (Tôi đã viết bài này mà không hề có đối tượng chủ ngữ ... )
  3. twofaces

    twofaces Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0
    ....
    Cái lạnh lẽo mơ hồ của cảm giác đã có và không bao giờ có nữa. Khoảng vỡ của trống trải quá khứ như hút xoáy vào sâu trong tâm thức giá rét cuối mùa. Chợt thấy nhói nơi tim. Ở đó, một mảnh băng buốt sắc vẫn im lìm ngự trị.
    Đêm đêm, khi vùng giẫy cố thoát cạm bẫy hoài nhớ đang đồng loã cùng mưa gió giăng ra, khao khát quá một bàn tay mềm mại. Nẻo về ấm áp, dẫu chỉ nơi cõi mơ đủ để xua tản đi bóng tối đên thẫm của một nỗi ám ảnh triền miên...
    Đôi khi thèm được xoá tan bức mành ngăn ranh giới thực mộng, bước ra ngoài lớp sương hồng lãng đãng vẫn khẽ khàng tan biến mỗi rạng đông. Những muốn thoát ra ngoài ảo mộng phù du mong hiện thực hoá cảm xúc nội tại, tận hưởng ái tình bằng mọi giác quan... Nhưng, một nỗi sợ hãi mơ hồ xâm lấn, len vào tận từng ngách nhỏ của khát khao, phủ định ý đồ cách mạng tâm hồn ngay gốc cội ý niệm. Có lẽ, có lẽ khi bàn tay run với chạm vào sợi tơ mỏng tang nối cùng hiện thực thì tất cả đam mê, cả những ảo mộng êm đềm phút chốc tan biến vào cõi hư vô, bên bể thẳm cô đơn định mệnh...
    Thời gian vẫn trôi, lặng lẽ phủ lớp già nua lên vạn vật. Trong hành trình vô định bất biến đó, những tương tác ngẫu nhiên kỳ diệu có lúc làm nó tự vỡ tan ra, để lại trong đời một mảnh vỡ lấp lánh, vĩnh hằng.
    (29/11/2003)
    (Tôi đã viết bài này mà không hề có đối tượng chủ ngữ ... )
  4. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Lặng yên đi
    để cho tôi quên
    cuộc tình đã mất
    lặng yên đi
    những nồng nàn rất thật
    Nào tim mình ơi
    À ơi, à ơi
    lặng yên sao sóng cuộn đáy mắt người?
  5. emnhutianangmuathu

    emnhutianangmuathu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2003
    Bài viết:
    721
    Đã được thích:
    0
    Lặng yên đi
    để cho tôi quên
    cuộc tình đã mất
    lặng yên đi
    những nồng nàn rất thật
    Nào tim mình ơi
    À ơi, à ơi
    lặng yên sao sóng cuộn đáy mắt người?
  6. ablackcat

    ablackcat Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/11/2002
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Người ta bảo rằng
    em lừa dối
    Lừa dối anh
    lừa dối chính bản thân mình
    Giật mình anh tự hỏi
    rồi
    mình sẽ sống thật với ai
    Nếu thế giới có sự thật
    và giả dối
    Anh đứng bên nào
    và em ở đâu
    Tình yêu đâu là ranh giới
    Lời nào phân định
    giối dan ...

  7. ablackcat

    ablackcat Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/11/2002
    Bài viết:
    247
    Đã được thích:
    0
    Người ta bảo rằng
    em lừa dối
    Lừa dối anh
    lừa dối chính bản thân mình
    Giật mình anh tự hỏi
    rồi
    mình sẽ sống thật với ai
    Nếu thế giới có sự thật
    và giả dối
    Anh đứng bên nào
    và em ở đâu
    Tình yêu đâu là ranh giới
    Lời nào phân định
    giối dan ...

  8. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0

    Có người nói : "Con người ta là tổng hoà các mối ... dây nhợ" , là mắt xích ràng buộc với đủ thập loại chúng sinh. Mấy ai trên cõi đời này nằm ngoài được tấm chăn nhân thế ?
    Trong cái nhúm gọi là loài người ấy, có những cá nhân chọn cách sống khiêm hạ tự ẩn thân để được an nhàn, an toàn. Họ ôm trong mình triết lý nhân sinh : " Không biết thì bảo là không biết, biết cũng bảo không biết, thế mới là biết vậy". Một giải pháp "êm dịu" , nhưng phải chăng đấy là biết một mà chẳng biết hai, là ích kỷ, là vô tình ...
    Vẫn tồn tại đó, còn những người như thế, họ sống dấn thân, mãnh liệt, đam mê cho khát vọng của mình, dẫu lắm lúc chỉ là cuồng vọng. Nhưng sống không dấn thân cho cho cái mình muốn thì sống để làm chi.
    Đã biết con người ta nên tự khép cho mình cách sống nhu hoà, thoả mãn với những gì mình đang có, như thế là thanh thản lắm, là vô sự lắm.
    Đôi lúc những điều ta cho là đúng, những điều ta thấy rằng hay vì những lý do khách quan và cả chủ quan, thật khó thành hiện thực. Thậm chí có những kết cục bất thành được báo trước, nhưng mình vẫn làm, vẫn đổ tâm cơ, vẫn hy sinh nhiều thứ hữu hình để đạt được một thứ vô hình, vô định. Ta sống cho lý tưởng của riêng, đấy cũng là hạnh phúc.
    Bầu trời kia rộng lắm, cao lắm. Bàn tay bé nhỏ của riêng một sinh linh làm sao che kín cho được.
    Hà cớ phải choáng ngợp trước cao xanh, không che được cả, tất nhiên, thì che một khoảng, thậm chí một mẩu nhỏ khiêm khiêm há chẳng phải cũng là đáng trân trọng hay sao???
  9. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0

    Có người nói : "Con người ta là tổng hoà các mối ... dây nhợ" , là mắt xích ràng buộc với đủ thập loại chúng sinh. Mấy ai trên cõi đời này nằm ngoài được tấm chăn nhân thế ?
    Trong cái nhúm gọi là loài người ấy, có những cá nhân chọn cách sống khiêm hạ tự ẩn thân để được an nhàn, an toàn. Họ ôm trong mình triết lý nhân sinh : " Không biết thì bảo là không biết, biết cũng bảo không biết, thế mới là biết vậy". Một giải pháp "êm dịu" , nhưng phải chăng đấy là biết một mà chẳng biết hai, là ích kỷ, là vô tình ...
    Vẫn tồn tại đó, còn những người như thế, họ sống dấn thân, mãnh liệt, đam mê cho khát vọng của mình, dẫu lắm lúc chỉ là cuồng vọng. Nhưng sống không dấn thân cho cho cái mình muốn thì sống để làm chi.
    Đã biết con người ta nên tự khép cho mình cách sống nhu hoà, thoả mãn với những gì mình đang có, như thế là thanh thản lắm, là vô sự lắm.
    Đôi lúc những điều ta cho là đúng, những điều ta thấy rằng hay vì những lý do khách quan và cả chủ quan, thật khó thành hiện thực. Thậm chí có những kết cục bất thành được báo trước, nhưng mình vẫn làm, vẫn đổ tâm cơ, vẫn hy sinh nhiều thứ hữu hình để đạt được một thứ vô hình, vô định. Ta sống cho lý tưởng của riêng, đấy cũng là hạnh phúc.
    Bầu trời kia rộng lắm, cao lắm. Bàn tay bé nhỏ của riêng một sinh linh làm sao che kín cho được.
    Hà cớ phải choáng ngợp trước cao xanh, không che được cả, tất nhiên, thì che một khoảng, thậm chí một mẩu nhỏ khiêm khiêm há chẳng phải cũng là đáng trân trọng hay sao???
  10. Lapin

    Lapin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/1970
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    "Hồi sinh
    ...
    Sống cho tròn đầy và chết cho ngập tràn.
    Mượn cuộc tình này để xoá cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ trong lòng một nỗi nhớ nhung.
    Tôi thấy tình bạn quí hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa.
    Tròn đầy điều gì và ngập tràn điều gì ?
    Phải chăng con người ta quá tham lam chăng ?
    Sống trong một cái hòm 6 miếng ván và chết trong một cõi đời bạc phận vẫn muốn trốn chạy thực tại ư ?
    Cuộc đời con người ta như một mảnh lưới được đan bằng những sợi và những nút.
    Này đây, sợi định mệnh.
    Nút chào đời, nút ốm đau, nút mạnh khoẻ, nút chào đời lần nữa và mãi mãi.
    Này đây, sợi công danh
    Nút thành công, nút vinh quang, nút thất bại, nút sụp đổ
    Này đây
    Này đây
    Này đây
    Sợi và nút
    Rồi tất cả cũng đổ dồn về sợi tình cảm.
    Sợi tình cảm được se bằng sợi nhớ, sợi thương, sợi giận, sợi oán, sợi thích, sợi chê... sợi không tên, không sắc...
    Tình yêu nằm trên sợi nào ?
    Tình bạn nằm trên sợi nào ?
    Tình người nằm trên sợi nào ?
    Trên tất cả các sợi.
    Khi người ta cần một cuộc tình, người ta tìm chỗ để buộc nút.
    Khi người ta mượn một cuộc tình, người ta đã tự buộc thêm nút lên tấm lưới của mình.
    Khi người ta không còn cần một cuộc tình nữa, người ta tìm cách tháo nút.
    Nút được tháo nhưng vết mãi hằn.
    Tình bạn khó, tình yêu dễ ?
    Tình bạn dễ, tình yêu khó ?
    Một người yêu luôn là một người bạn. Khi bạn mượn tình yêu để cố quên đi rằng bạn còn có cả tình bạn trong tình yêu đó, bạn đã tự tháo lỏng tấm lưới của mình.
    Khi bạn thấy tình bạn có thể làm hồi sinh tấm lưới của mình, bởi vì bạn đã dùng tình bạn để buộc chặt lại những nút đã tháo.
    Nhưng buộc chặt tình yêu cũng không còn nữa.
    Tình yêu đi đâu ?
    Tình yêu không đi đâu cả. Đơn giản vì tình yêu không bao giờ chịu đứng trên những vết hằn.
    Tình yêu cần một chỗ mới trên sợi dây.
    Tình bạn có thể đứng được nhưng tình yêu thì không.
    Vì sao ?
    Vì tình bạn không có những ngày sợi nhớ rung lên, kỉ niệm tràn đầy và khuôn mặt yêu thương hiện ra trước mắt.
    Vì tình bạn không có những ngày sợi thương rung lên, để con tim tự hỏi bóng dáng nhỏ bé giờ đang làm gì ? có mệt không ? có buồn không, có vất vả không ?
    Vì tình bạn không có những ngày sợi giận rung lên, cả thân mình đắng ngắt, giận thì giận mà yêu lại càng yêu.
    Vì sao nữa ?
    Vì tình yêu không có lý do, còn tình bạn thì có.
    Người ta đi tìm lý do cho tình yêu, rồi để tự mình thất vọng vì lý do đó. Người ta đi tìm lý do, chứ không tìm đến con tim mình hỏi, nút yêu là đâu ?
    Vì sao nữa ?
    Vì tình yêu thường giết chết con người, để tình bạn làm hồi sinh con người đó ?
    Thật không ?
    Không
    Chỉ vì tình yêu đỏng đảnh không chịu đứng lên vết hằn, còn tình bạn thì có. Đấy là điều tình bạn hơn tình yêu, và cũng là một trong những điều mà tình bạn không thể thiếu được trong tình yêu.
    Tình yêu mật ngọt
    Mật ngọt trên môi
    Tình yêu mật đắng
    Mật đắng trong đời.
    Đến một lúc nào đó, vết hằn trên tấm lưới quá nhiều khiến tình yêu không biết đặt mình vào đâu nữa. Tình yêu chết ?
    Chết ?
    Đây là cái lúc con người thực hiện sự tham lam của mình, mong muốn một cuộc sống tròn đầy và chết cho ngập tràn.
    Làm sao ?
    Như thế nào ?
    Căng lưới lên, cố gắng căng lưới lên.
    Từng sợi một
    Từng nút một
    Dù có đau
    Dù có xót
    Căng lên để làm gì.
    Để bện thêm từng sợi một của tấm lưới khác vào.
    Để những nút của tấm lưới này bù cho những vết hằn của tấm lưới kia.
    Để yêu
    Để tròn đầy trong những nút và vết hằn
    Để hai tấm lưới là một sợi duy nhất, sợi tình
    Để trên sợi là một nút duy nhất, nút yêu.
    Yêu đến chết.
    Thế ảo vọng thì sao ?
    Thế tấm lưới không khớp nhau thì sao ?
    Bởi vì bạn không muốn nó khớp.
    Bởi vì ngay từ đầu bạn đã nghĩ nó không khớp.
    Làm sao yêu đến chết được ?
    Làm sao yêu như mình muốn, yêu như mình nói được ?
    Làm sao không tự dằn vặt mình, không tự giễu mình, không tự hài lòng trong sự cay đắng của mình được.
    Chết sao ngập tràn ?
    Yêu đến khi sợi duy nhất rã ra thành lưới theo thời gian
    Không ai chống lại được số phận. Rã ra là chết.
    Yêu đến khi lưới tách thành hai tấm lưới, vết hằn phơi ra đường vết hằn, nút ra đường nút. Tách ra là chết.
    Vậy chết sao ngập tràn ?
    Chỉ khi vì yêu tròn đầy làm căng sợi dây tình nút yêu.
    Làm đứt tan ra thành từng hạt nhỏ trước khi chết.
    Làm những hạt nhỏ chìm trong không gian, lơ lửng như những hạt bụi đùa với nắng mỗi ban mai.
    Để từng hạt nhỏ chìm trong tim mỗi con người, để biết yêu tròn đầy và chết ngập tràn.
    Để rồi lại yêu
    Để rồi lại chết.
    Tu là lấy đức hạnh của mình làm điều tốt cho chúng sinh.
    Yêu là để vỡ oà khi tròn đầy, để trong tim mọi người ai cũng có một hạt nhỏ.
    Hy vọng"

Chia sẻ trang này