1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lặng ...!!!

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi iron_monkey, 06/03/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Lapin

    Lapin Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/01/1970
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    "Hồi sinh
    ...
    Sống cho tròn đầy và chết cho ngập tràn.
    Mượn cuộc tình này để xoá cuộc tình kia chỉ là một sự vá víu cho tâm hồn. Những mảnh vá ấy chỉ đủ để làm phẳng lặng bên ngoài mà thôi. Mỗi một con người vì ngại chết mà muốn sống. Mỗi một con người vì sợ mất tình mà giữ trong lòng một nỗi nhớ nhung.
    Tôi thấy tình bạn quí hơn tình yêu vì tình bạn có khả năng làm hồi sinh một cơn hôn mê và làm phục sinh một cuộc đời tưởng rằng không còn tái tạo được nữa.
    Tròn đầy điều gì và ngập tràn điều gì ?
    Phải chăng con người ta quá tham lam chăng ?
    Sống trong một cái hòm 6 miếng ván và chết trong một cõi đời bạc phận vẫn muốn trốn chạy thực tại ư ?
    Cuộc đời con người ta như một mảnh lưới được đan bằng những sợi và những nút.
    Này đây, sợi định mệnh.
    Nút chào đời, nút ốm đau, nút mạnh khoẻ, nút chào đời lần nữa và mãi mãi.
    Này đây, sợi công danh
    Nút thành công, nút vinh quang, nút thất bại, nút sụp đổ
    Này đây
    Này đây
    Này đây
    Sợi và nút
    Rồi tất cả cũng đổ dồn về sợi tình cảm.
    Sợi tình cảm được se bằng sợi nhớ, sợi thương, sợi giận, sợi oán, sợi thích, sợi chê... sợi không tên, không sắc...
    Tình yêu nằm trên sợi nào ?
    Tình bạn nằm trên sợi nào ?
    Tình người nằm trên sợi nào ?
    Trên tất cả các sợi.
    Khi người ta cần một cuộc tình, người ta tìm chỗ để buộc nút.
    Khi người ta mượn một cuộc tình, người ta đã tự buộc thêm nút lên tấm lưới của mình.
    Khi người ta không còn cần một cuộc tình nữa, người ta tìm cách tháo nút.
    Nút được tháo nhưng vết mãi hằn.
    Tình bạn khó, tình yêu dễ ?
    Tình bạn dễ, tình yêu khó ?
    Một người yêu luôn là một người bạn. Khi bạn mượn tình yêu để cố quên đi rằng bạn còn có cả tình bạn trong tình yêu đó, bạn đã tự tháo lỏng tấm lưới của mình.
    Khi bạn thấy tình bạn có thể làm hồi sinh tấm lưới của mình, bởi vì bạn đã dùng tình bạn để buộc chặt lại những nút đã tháo.
    Nhưng buộc chặt tình yêu cũng không còn nữa.
    Tình yêu đi đâu ?
    Tình yêu không đi đâu cả. Đơn giản vì tình yêu không bao giờ chịu đứng trên những vết hằn.
    Tình yêu cần một chỗ mới trên sợi dây.
    Tình bạn có thể đứng được nhưng tình yêu thì không.
    Vì sao ?
    Vì tình bạn không có những ngày sợi nhớ rung lên, kỉ niệm tràn đầy và khuôn mặt yêu thương hiện ra trước mắt.
    Vì tình bạn không có những ngày sợi thương rung lên, để con tim tự hỏi bóng dáng nhỏ bé giờ đang làm gì ? có mệt không ? có buồn không, có vất vả không ?
    Vì tình bạn không có những ngày sợi giận rung lên, cả thân mình đắng ngắt, giận thì giận mà yêu lại càng yêu.
    Vì sao nữa ?
    Vì tình yêu không có lý do, còn tình bạn thì có.
    Người ta đi tìm lý do cho tình yêu, rồi để tự mình thất vọng vì lý do đó. Người ta đi tìm lý do, chứ không tìm đến con tim mình hỏi, nút yêu là đâu ?
    Vì sao nữa ?
    Vì tình yêu thường giết chết con người, để tình bạn làm hồi sinh con người đó ?
    Thật không ?
    Không
    Chỉ vì tình yêu đỏng đảnh không chịu đứng lên vết hằn, còn tình bạn thì có. Đấy là điều tình bạn hơn tình yêu, và cũng là một trong những điều mà tình bạn không thể thiếu được trong tình yêu.
    Tình yêu mật ngọt
    Mật ngọt trên môi
    Tình yêu mật đắng
    Mật đắng trong đời.
    Đến một lúc nào đó, vết hằn trên tấm lưới quá nhiều khiến tình yêu không biết đặt mình vào đâu nữa. Tình yêu chết ?
    Chết ?
    Đây là cái lúc con người thực hiện sự tham lam của mình, mong muốn một cuộc sống tròn đầy và chết cho ngập tràn.
    Làm sao ?
    Như thế nào ?
    Căng lưới lên, cố gắng căng lưới lên.
    Từng sợi một
    Từng nút một
    Dù có đau
    Dù có xót
    Căng lên để làm gì.
    Để bện thêm từng sợi một của tấm lưới khác vào.
    Để những nút của tấm lưới này bù cho những vết hằn của tấm lưới kia.
    Để yêu
    Để tròn đầy trong những nút và vết hằn
    Để hai tấm lưới là một sợi duy nhất, sợi tình
    Để trên sợi là một nút duy nhất, nút yêu.
    Yêu đến chết.
    Thế ảo vọng thì sao ?
    Thế tấm lưới không khớp nhau thì sao ?
    Bởi vì bạn không muốn nó khớp.
    Bởi vì ngay từ đầu bạn đã nghĩ nó không khớp.
    Làm sao yêu đến chết được ?
    Làm sao yêu như mình muốn, yêu như mình nói được ?
    Làm sao không tự dằn vặt mình, không tự giễu mình, không tự hài lòng trong sự cay đắng của mình được.
    Chết sao ngập tràn ?
    Yêu đến khi sợi duy nhất rã ra thành lưới theo thời gian
    Không ai chống lại được số phận. Rã ra là chết.
    Yêu đến khi lưới tách thành hai tấm lưới, vết hằn phơi ra đường vết hằn, nút ra đường nút. Tách ra là chết.
    Vậy chết sao ngập tràn ?
    Chỉ khi vì yêu tròn đầy làm căng sợi dây tình nút yêu.
    Làm đứt tan ra thành từng hạt nhỏ trước khi chết.
    Làm những hạt nhỏ chìm trong không gian, lơ lửng như những hạt bụi đùa với nắng mỗi ban mai.
    Để từng hạt nhỏ chìm trong tim mỗi con người, để biết yêu tròn đầy và chết ngập tràn.
    Để rồi lại yêu
    Để rồi lại chết.
    Tu là lấy đức hạnh của mình làm điều tốt cho chúng sinh.
    Yêu là để vỡ oà khi tròn đầy, để trong tim mọi người ai cũng có một hạt nhỏ.
    Hy vọng"

  2. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    Đôi mắt của Rooney
    Rooney dụi mắt. Những tia nắng đầu tiên của ngày đã trườn vào phòng, dứt cậu khỏi giấc ngủ say sưa. Cậu uể oải trèo xuống giường. Cái mệt mỏi của trận bóng chày hôm trước vẫn đọng âm ỉ trong từng thớ thịt căng nhức. Rooney với tay đẩy tung cửa sổ. Gió sớm mai ùa vào mát rượi, mang theo cả hơi sương và tiếng chim.
    Có tiếng cười đùa trong trẻo từ phía nhà thờ vọng ra, lớp vẽ của cô Nancy. Mỗi tuần hai buổi, người ta mượn thánh đường nhỏ làm nơi cho lũ trẻ học vẽ. Rooney lẳng lặng bước vào, đi về chỗ quen thuộc phía góc phòng, chậm rãi soạn đồ. Hôm nay cả lớp tiếp tục hoàn thiện bài vẽ chân dung. Không có người mẫu nên mọi người tự làm mẫu cho nhau. Rooney vẽ Emily, cô bạn tóc vàng.
    - Thế nào Rooney? - cô giáo vừa hỏi vừa tiến về phía cậu.
    - Dạ ... - Rooney lí nhí trong cổ, tay đưa cọ nhấn nốt mảng sẫm nơi cánh mũi.
    Nancy chăm chú nhìn bức vẽ, rồi nhìn sang cậu bé, và lại nhìn bức vẽ.
    - Cái mắt, Rooney ạ! - Tiếng cô trầm trầm, - không phải của người!
    Rooney thừ người, hai bàn tay đan vào nhau bứng lấy chiếc cằm xương xương, bất động. Cậu chợt nhớ hầu như tất cả những khuôn mặt cậu từng vẽ đều có đôi mắt không mở. Trong tranh của cậu, ở vị trí con mắt thường chỉ là những đường mi hình vòng cung, không có con ngươi.
    Lớp vẽ tan. Mọi người tập trung ở nhà Emily, sinh nhật cô bé. Lũ trẻ thoả thuê thưởng thức thịt cừu nướng và nước táo ép. Không ai để ý đến sự văng mặt của một người, Rooney. Cũng phải thôi! Lắm lúc trong cuộc sống rộn rã của nhóm hữu hạn người này, Rooney dường như không tồn tại.
    - Dùng gì nào, chàng trai của tôi? - tiếng ông Walter thân thiện sau quầy.
    - Bác cho tôi hai ly vang đỏ, - Rooney đáp, - và một cây nến.
    - Cậu đi cùng bạn? - Ông chủ quán dễ mến bê chiếc khay đựng những thứ Rooney yêu cầu và nheo mắt hỏi.
    - Vâng, à không, ... tôi đi một mình.
    Rooney mơ màng nhìn ra khung cửa. Phía xa xa, mặt trời đang khuất dần sau những tán sồi cổ thụ. Những tia nắng cuối ngày len qua ngách hàng rào gỗ, vạch lên con đường đỏ bụi những vệt sáng dài thon, tựa như ngón tay người nghệ sỹ già đang cố ghìm níu mẩu cảm xúc vừa bất chợt thoảng qua, giữa buổi hoàng hôn trầm mặc.
    Ba năm trước, nơi quán rượu này, ngày này, và cũng tại chiếc bàn này... có hai cốc vang và một ngọn nến. Người ấy đã đi xa, nhưng đôi mắt huyền thăm thẳm ẩn hiện sau rèm tóc mong manh đã vĩnh viễn hằn sâu trong tâm trí Rooney. Có lẽ chính ánh mắt kỳ dị đó đã ám ảnh, chi phối cái nhìn của cậu, khiến cậu chưa bao giờ có thể vẽ trọn vẹn đôi mắt của một người nào khác, đôi mắt bình thường của một người bình thường.
    Dốc nốt những giọt rượu cuối cùng vào cuống họng, Rooney chào ông chủ quán và chuệnh choạng đi ra. Xốc lại bồ độ vẽ nặng nề trên đôi vai mảnh dẻ, cậu sải những bước liêu xiêu về phía bìa rừng.
    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 05:57 ngày 06/06/2004
  3. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    Đôi mắt của Rooney
    Rooney dụi mắt. Những tia nắng đầu tiên của ngày đã trườn vào phòng, dứt cậu khỏi giấc ngủ say sưa. Cậu uể oải trèo xuống giường. Cái mệt mỏi của trận bóng chày hôm trước vẫn đọng âm ỉ trong từng thớ thịt căng nhức. Rooney với tay đẩy tung cửa sổ. Gió sớm mai ùa vào mát rượi, mang theo cả hơi sương và tiếng chim.
    Có tiếng cười đùa trong trẻo từ phía nhà thờ vọng ra, lớp vẽ của cô Nancy. Mỗi tuần hai buổi, người ta mượn thánh đường nhỏ làm nơi cho lũ trẻ học vẽ. Rooney lẳng lặng bước vào, đi về chỗ quen thuộc phía góc phòng, chậm rãi soạn đồ. Hôm nay cả lớp tiếp tục hoàn thiện bài vẽ chân dung. Không có người mẫu nên mọi người tự làm mẫu cho nhau. Rooney vẽ Emily, cô bạn tóc vàng.
    - Thế nào Rooney? - cô giáo vừa hỏi vừa tiến về phía cậu.
    - Dạ ... - Rooney lí nhí trong cổ, tay đưa cọ nhấn nốt mảng sẫm nơi cánh mũi.
    Nancy chăm chú nhìn bức vẽ, rồi nhìn sang cậu bé, và lại nhìn bức vẽ.
    - Cái mắt, Rooney ạ! - Tiếng cô trầm trầm, - không phải của người!
    Rooney thừ người, hai bàn tay đan vào nhau bứng lấy chiếc cằm xương xương, bất động. Cậu chợt nhớ hầu như tất cả những khuôn mặt cậu từng vẽ đều có đôi mắt không mở. Trong tranh của cậu, ở vị trí con mắt thường chỉ là những đường mi hình vòng cung, không có con ngươi.
    Lớp vẽ tan. Mọi người tập trung ở nhà Emily, sinh nhật cô bé. Lũ trẻ thoả thuê thưởng thức thịt cừu nướng và nước táo ép. Không ai để ý đến sự văng mặt của một người, Rooney. Cũng phải thôi! Lắm lúc trong cuộc sống rộn rã của nhóm hữu hạn người này, Rooney dường như không tồn tại.
    - Dùng gì nào, chàng trai của tôi? - tiếng ông Walter thân thiện sau quầy.
    - Bác cho tôi hai ly vang đỏ, - Rooney đáp, - và một cây nến.
    - Cậu đi cùng bạn? - Ông chủ quán dễ mến bê chiếc khay đựng những thứ Rooney yêu cầu và nheo mắt hỏi.
    - Vâng, à không, ... tôi đi một mình.
    Rooney mơ màng nhìn ra khung cửa. Phía xa xa, mặt trời đang khuất dần sau những tán sồi cổ thụ. Những tia nắng cuối ngày len qua ngách hàng rào gỗ, vạch lên con đường đỏ bụi những vệt sáng dài thon, tựa như ngón tay người nghệ sỹ già đang cố ghìm níu mẩu cảm xúc vừa bất chợt thoảng qua, giữa buổi hoàng hôn trầm mặc.
    Ba năm trước, nơi quán rượu này, ngày này, và cũng tại chiếc bàn này... có hai cốc vang và một ngọn nến. Người ấy đã đi xa, nhưng đôi mắt huyền thăm thẳm ẩn hiện sau rèm tóc mong manh đã vĩnh viễn hằn sâu trong tâm trí Rooney. Có lẽ chính ánh mắt kỳ dị đó đã ám ảnh, chi phối cái nhìn của cậu, khiến cậu chưa bao giờ có thể vẽ trọn vẹn đôi mắt của một người nào khác, đôi mắt bình thường của một người bình thường.
    Dốc nốt những giọt rượu cuối cùng vào cuống họng, Rooney chào ông chủ quán và chuệnh choạng đi ra. Xốc lại bồ độ vẽ nặng nề trên đôi vai mảnh dẻ, cậu sải những bước liêu xiêu về phía bìa rừng.
    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 05:57 ngày 06/06/2004
  4. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    ...
    Nước hồ trong vắt. Một chú bói cá xanh biếc đứng im lìm trên cọc nhọn chơ vơ. Giữa hồ, đôi thiên nga trắng muốt quấn quýt nhau, âu yếm. Hai chiếc cổ thon thon chụm lại, tạc nên một hình tim tuyệt mỹ. Rooney thấy lòng xao xuyến, cậu dựng giá vẽ, hào hứng pha mầu.
    Chưa bao giờ Rooney vẽ say sưa, và miệt mài đến thế. Đôi thiên nga hạnh phúc hiện rõ dần sau từng nét bút. Rooney cố hoàn thiện thật chóng bức vẽ, màn đêm đang sập xuống cận kề. Mắt cậu căng ra, môi mím chặt, tay cọ lia nhanh trên nền vải...
    Chợt nhiên Rooney cảm thấy có một áp lực kỳ lạ xâm lấn, một nỗi sợ hãi mơ hồ gờn gợn lên, càng lúc càng rõ hơn. Cậu dừng bút, dỏng tai nghe ngóng, mắt dáo dác đảo chung quanh. Rooney bỗng há hốc miệng, sững sờ. Ngay trước mặt cậu, nước hồ đang sôi lên sùng sục, cây cối quanh bờ héo quăn lại, đổ lá rào rào theo từng đợt gió nóng lùa qua.
    Bầu trời đỏ quạch. Trái cầu lửa khổng lồ từ từ sà xuống khu hồ, chậm rãi và tàn nhẫn.
    Rooney nhấc chân toan chạy, nhưng không thể. Từng tế bào trong cơ thể cậu không còn chịu sự điều khiển của ý thức nữa, chúng chuyển động hỗn độn, rời rạc và dần tách rời ra. Phía dưới các mô cơ bắt đầu chảy rửa, Rooney thấy những mạch máu chằng chịt lượn vòng quanh những khớp xương xám xanh. Cậu cố tự lay mình, nhưng bất lực. Những sợ tơ máu mỏng manh không thể giúp cậu chuyển động. Và Rooney nhận ra đấy chính là hình ảnh cuối cùng trần trụi của một cơ thể sống đang dịch dần về điểm tiêu diệt. Rồi Rooney thấy trống rỗng, não bộ không còn vương víu bất kì một nút tư duy nào nữa. Cậu thản nhiên hướng đôi mắt vô cảm về phía trái cầu lửa khổng lồ...
    Rooney choàng tỉnh, mồ hôi vã ra ướt đẫm, chiếc áo mỏng bết sát vào cơ thể nóng ran.
    - Em thấy trong người thế nào? - Một giọng nói dìu dịu thân thương rót vào tai cậu bé.
    - Cô Nancy - Rooney hé mắt to hơn, ngạc nhiên - sao cô lại ở đây?
    - Ừ! Hôm qua em xỉu ở ven hồ, bác Philip cõng về đây. Em mê sảng từ hồi đêm, miệng lại có hơi rượu, cô lo quá.
    Rooney ngước lên, bắt gặp ánh mặt trong biếc mầu lam đang nhìn cậu âu yếm. Cậu cảm thấy như có luồng dịch khí nhu hoà từ ánh mắt kỳ diệu toả xuống, lan ra khắp người. Ánh mắt phục sinh.
    - Em có tin vào Chúa không, Rooney? Nancy vừa hỏi vừa cúi xuống choàng vào cổ cậu bé sợi dây có cây thánh giá gỗ sồi tự tay cô gọt đẽo.
    - Có chứ ạ! Rooney mỉm cười, mắt cậu hốt nhiên sáng lên một ánh kỳ lạ, tươi mới...
    Tin Rooney giành giải thưởng lớn nhanh chóng được truyền đi khắp thị trấn. Ngôi nhà nhỏ của cậu chật ních người đến chia vui. Người ta truyền tay nhau tờ tạp chí in bức tranh đoạt giải với những lời bình có cánh. Bức vẽ " Đôi mắt của Đức mẹ" đã vượt qua hàng nghìn tác phẩm khác của các hoạ sỹ toàn liên bang để chiếm ngôi đầu.
    - Mọi người trông này, giống cô Nancy quá. Đôi mắt !!?!! - Có tiếng ai đó nhận xét, và ngay lập tức nhận được sự đồng tình của số đông.
    - Ronnie, cám ơn em! Nancy nghèn nghẹn, mắt cô ngấn ngấn nước.
    - Cám ơn cô, cô đã giúp em nhìn thấy! Rooney đáp.
    Giải thưởng dành cho Rooney là tấm ngân phiếu 2809$ kèm một suất học bổng ở Học viện Mỹ thuật Roma, Italy. Rooney sung sướng sửa soạn hành trang, một chân trời mới đang mở ra trước mắt cậu. Ngày mai ...
    Hai mươi ba năm sau, Rooney bé nhỏ ngày xưa giờ đã là một doanh nhân thành đạt. Tuy không theo nghiệp vẽ nhưng thi thoảng ông vẫn cầm cọ. Những bức tranh ở thể loại chân dung của ông được giới hội hoạ đánh giá rất cao. Người ta bảo ông có biệt tài diễn tả cái thần trong ánh mắt, họ gọi đó là: "Đôi mắt của Rooney".
    (04-06-04)
    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 06:03 ngày 06/06/2004
  5. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    ...
    Nước hồ trong vắt. Một chú bói cá xanh biếc đứng im lìm trên cọc nhọn chơ vơ. Giữa hồ, đôi thiên nga trắng muốt quấn quýt nhau, âu yếm. Hai chiếc cổ thon thon chụm lại, tạc nên một hình tim tuyệt mỹ. Rooney thấy lòng xao xuyến, cậu dựng giá vẽ, hào hứng pha mầu.
    Chưa bao giờ Rooney vẽ say sưa, và miệt mài đến thế. Đôi thiên nga hạnh phúc hiện rõ dần sau từng nét bút. Rooney cố hoàn thiện thật chóng bức vẽ, màn đêm đang sập xuống cận kề. Mắt cậu căng ra, môi mím chặt, tay cọ lia nhanh trên nền vải...
    Chợt nhiên Rooney cảm thấy có một áp lực kỳ lạ xâm lấn, một nỗi sợ hãi mơ hồ gờn gợn lên, càng lúc càng rõ hơn. Cậu dừng bút, dỏng tai nghe ngóng, mắt dáo dác đảo chung quanh. Rooney bỗng há hốc miệng, sững sờ. Ngay trước mặt cậu, nước hồ đang sôi lên sùng sục, cây cối quanh bờ héo quăn lại, đổ lá rào rào theo từng đợt gió nóng lùa qua.
    Bầu trời đỏ quạch. Trái cầu lửa khổng lồ từ từ sà xuống khu hồ, chậm rãi và tàn nhẫn.
    Rooney nhấc chân toan chạy, nhưng không thể. Từng tế bào trong cơ thể cậu không còn chịu sự điều khiển của ý thức nữa, chúng chuyển động hỗn độn, rời rạc và dần tách rời ra. Phía dưới các mô cơ bắt đầu chảy rửa, Rooney thấy những mạch máu chằng chịt lượn vòng quanh những khớp xương xám xanh. Cậu cố tự lay mình, nhưng bất lực. Những sợ tơ máu mỏng manh không thể giúp cậu chuyển động. Và Rooney nhận ra đấy chính là hình ảnh cuối cùng trần trụi của một cơ thể sống đang dịch dần về điểm tiêu diệt. Rồi Rooney thấy trống rỗng, não bộ không còn vương víu bất kì một nút tư duy nào nữa. Cậu thản nhiên hướng đôi mắt vô cảm về phía trái cầu lửa khổng lồ...
    Rooney choàng tỉnh, mồ hôi vã ra ướt đẫm, chiếc áo mỏng bết sát vào cơ thể nóng ran.
    - Em thấy trong người thế nào? - Một giọng nói dìu dịu thân thương rót vào tai cậu bé.
    - Cô Nancy - Rooney hé mắt to hơn, ngạc nhiên - sao cô lại ở đây?
    - Ừ! Hôm qua em xỉu ở ven hồ, bác Philip cõng về đây. Em mê sảng từ hồi đêm, miệng lại có hơi rượu, cô lo quá.
    Rooney ngước lên, bắt gặp ánh mặt trong biếc mầu lam đang nhìn cậu âu yếm. Cậu cảm thấy như có luồng dịch khí nhu hoà từ ánh mắt kỳ diệu toả xuống, lan ra khắp người. Ánh mắt phục sinh.
    - Em có tin vào Chúa không, Rooney? Nancy vừa hỏi vừa cúi xuống choàng vào cổ cậu bé sợi dây có cây thánh giá gỗ sồi tự tay cô gọt đẽo.
    - Có chứ ạ! Rooney mỉm cười, mắt cậu hốt nhiên sáng lên một ánh kỳ lạ, tươi mới...
    Tin Rooney giành giải thưởng lớn nhanh chóng được truyền đi khắp thị trấn. Ngôi nhà nhỏ của cậu chật ních người đến chia vui. Người ta truyền tay nhau tờ tạp chí in bức tranh đoạt giải với những lời bình có cánh. Bức vẽ " Đôi mắt của Đức mẹ" đã vượt qua hàng nghìn tác phẩm khác của các hoạ sỹ toàn liên bang để chiếm ngôi đầu.
    - Mọi người trông này, giống cô Nancy quá. Đôi mắt !!?!! - Có tiếng ai đó nhận xét, và ngay lập tức nhận được sự đồng tình của số đông.
    - Ronnie, cám ơn em! Nancy nghèn nghẹn, mắt cô ngấn ngấn nước.
    - Cám ơn cô, cô đã giúp em nhìn thấy! Rooney đáp.
    Giải thưởng dành cho Rooney là tấm ngân phiếu 2809$ kèm một suất học bổng ở Học viện Mỹ thuật Roma, Italy. Rooney sung sướng sửa soạn hành trang, một chân trời mới đang mở ra trước mắt cậu. Ngày mai ...
    Hai mươi ba năm sau, Rooney bé nhỏ ngày xưa giờ đã là một doanh nhân thành đạt. Tuy không theo nghiệp vẽ nhưng thi thoảng ông vẫn cầm cọ. Những bức tranh ở thể loại chân dung của ông được giới hội hoạ đánh giá rất cao. Người ta bảo ông có biệt tài diễn tả cái thần trong ánh mắt, họ gọi đó là: "Đôi mắt của Rooney".
    (04-06-04)
    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 06:03 ngày 06/06/2004
  6. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0

    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 20:33 ngày 09/06/2004
  7. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0

    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 20:33 ngày 09/06/2004
  8. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    "Every little thing that you have said and done
    Feels like it''''s deep within me
    Doesn''''t really matter if you''''re on the run
    It seems like we"re meant to be "
    Hãy coi tất cả như một Khung Cửa Sổ Mở!
    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 20:34 ngày 09/06/2004
  9. iron_monkey

    iron_monkey Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    2.219
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    "Every little thing that you have said and done
    Feels like it''''s deep within me
    Doesn''''t really matter if you''''re on the run
    It seems like we"re meant to be "
    Hãy coi tất cả như một Khung Cửa Sổ Mở!
    Được iron_monkey sửa chữa / chuyển vào 20:34 ngày 09/06/2004
  10. TheOpenWindow

    TheOpenWindow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2003
    Bài viết:
    216
    Đã được thích:
    0
    Nothing Else Matters
    So close no matter how far
    Couldn''''t be much more from the heart
    Forever trusting who we are
    And nothing else matters
    Never opened myself this way
    Life is ours, we live it our way
    All these words I don''''t just say
    And nothing else matters
    Trust I seek and I find in you
    Every day for us something new
    Open mind for a different view
    And nothing else matters
    Never cared for what they do
    Never cared for what they know
    But I know
    Never cared for what they say
    Never cared for games they play
    Never cared for what they do
    Never cared for what they know
    And I know
    So close no matter how far
    Couldn''''t be much more from the heart
    Forever trusting who we are
    No nothing else matters
    Một chút rượu... Hình như cái "một chút" ấy nó làm ta khó ngủ.
    Mà có phải do rượu không?
    Không!
    Không hay không biết?...
    Một cuộc sống đẹp của ta - ta vẫn phải thay đổi. Căn phòng đẹp của ta - vẫn phải thay đổi. Một không gian riêng nằm trong một không gian chung... Kẻ tồn tại độc lập là kẻ íck kỷ. Nhưng "sự ích kỷ vô tình" là sự ích kỷ có thể cứu vãn.
    Cánh cửa sổ luôn mở!
    Nhưng không chỉ trông về một hướng..
    Được theopenwindow sửa chữa / chuyển vào 11:14 ngày 08/06/2004

Chia sẻ trang này