1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

lặng ...

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi beshert, 09/04/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. beshert

    beshert Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/01/2006
    Bài viết:
    664
    Đã được thích:
    0
    sinh nhật của anh , lại 1 sinh nhật nữa nhóc không được nhìn thấy anh ... ngày xưa ấy , căn nhà của nhóc , căn nhà của anh ...
    nhớ mỗi sáng sớm thức dậy , nằm nghe tiếng kéo cửa của nhà anh , vùng dậy , chạy ra ban công ngắm bóng anh đi học ...
    và cái ban công đầy nắng , đầy gió ấy ...
    những kỉ niệm ... của căn nhà bé nhỏ , chẳng hiểu tự bao giờ đã yêu con phố nhỏ ấy đến thế ... yêu đến mức mà mỗi lần đi qua không dám nhìn nhiều , sợ phải thấy sự đổi thay của góc phố thân yêu , của bạn bè , của anh...
    nhớ những ngày mưa , nhìn ngắm người hối hả lướt nhanh qua phố , những ngày lụt đường ... trẻ con trong xóm lại rủ nhau đi nghịch nước , ghen tỵ với lũ trẻ nhà ở tầng trệt được nghịch nước mà không hiểu nhà nó phải dọn mệt thế nào ...
    nhớ những ngày nắng , buổi trưa 1 lũ trẻ con trốn nhà không ngủ đi chơi ...
    ôi , nhớ sao những ngày mấy chị em rủ nhau đi bán giấy vụn , góp tiền làm món bánh xèo ...
    nhớ sao những đêm trung thu , lại góp tiền , góp cỗ chơi trăng ... nhớ lắm , có lần đi múa sư tử quanh xóm được người lớn cho 5000vnd , lúc ấy mới vui làm sao ...
    nhớ cả cái đêm thi hoa hậu của xóm , vì sự thiếu tự tin và rồi ... em không được gì cả (những lúc ấy , anh chưa có mặt ở đây đâu ) và rồi chạy vụt lên trên nhà , khóc ấm ức ...
    những ngày ấy , anh đâu có biết đâu , làm sao mà biết được 1 con bé yếu đuối như thế chứ ...
    ôi , những kỉ niệm bé nhỏ , thời thơ ấu đáng yêu ...
    giá như , em không phải lớn lên , cùng thời gian ...
    sinh nhật vui vẻ , kẹo của em !

  2. edta

    edta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2003
    Bài viết:
    140
    Đã được thích:
    0
    Người ta không thể mãi mãi là trẻ con.
    Đến một thời điểm nào đó người ta se hiểu những điều mà khi trước đó họ không bao giờ hiểu.
    Người ta nhiều khi vẫn tiếp tục phấn đấu., đấu tranh cho những thứ họ chưa bao giờ coi là mục tiêu sống của mình. Bởi đơn giản là họ không được ích kỉ, bởi vì nếu thực tế không thể sống cho riêng mình thì cũng phải sống cho những người mà đối với họ minh vô cùng quan trọng.
    Đôi khi, cái đáng sợ nhất ở trên đời không phải là cái chết, mà là cái cách mà con người đối xử với nhau, là sự thay đổi đến lạnh lùng của con người....
  3. beshert

    beshert Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/01/2006
    Bài viết:
    664
    Đã được thích:
    0
    chẳng có gì có thể quay trở lại ...
  4. sanu

    sanu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    2.493
    Đã được thích:
    0
    Quay lại để làm gì khi nỗi đau vẫn chưa thể vơi dần theo thời gian...
  5. sanu

    sanu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    06/04/2002
    Bài viết:
    2.493
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Bình Minh Cửa Lò ​
    Sanu_Lch​
    Bao giờ chúng ta lại có những ngày hạnh phúc bên nhau thế này hả em . Anh biết là sẽ ko có mà vẫn cứ hỏi như thế. Biển bình yên và bên em anh yên bình biết bao....
    Được sanu sửa chữa / chuyển vào 12:10 ngày 26/04/2006
  6. beshert

    beshert Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/01/2006
    Bài viết:
    664
    Đã được thích:
    0
    có những giản đơn không thể nói bằng lời
    có những nỗi đau không thốt lên thành tiếng
    có những tâm tư , có những hoài niệm
    chôn tận đáy lòng đến mãi nghìn sau ...

  7. beshert

    beshert Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/01/2006
    Bài viết:
    664
    Đã được thích:
    0
    thời gian sẽ xoa dịu đi tất cả , vững bước nhé anh ...
  8. beshert

    beshert Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/01/2006
    Bài viết:
    664
    Đã được thích:
    0
    nhớ ,lần đầu tiên đi coi bói , bà thầy nói câu đầu tiên khi nhìn thấy mặt mình " con bé này , đa sầu ,đa cảm , lại đa suy " _ lúc đó vì có mấy đứa bạn ở đó , mình cũng chỉ dám cười ...
    rồi đến anh , điều anh cảm nhận được ở em là " đa cảm "
    nhưng mọi người biết , anh biết ... vậy mà vẫn thích chạm vào sự đa cảm của em ...
    chẳng biết tự bao giờ , em đã trở nên như thế ... đôi lúc nghĩ thấy mình giống với nàng Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng , cũng chỉ vì đa cảm , đa sầu mà chết ...liệu sau này em có thế không ?
    em hay thích sống với những kỉ niệm , mà không ít kỉ niệm đôi khi lại khiến em rơi nước mắt và nhiều khi , lại hay chìm mình vẩn vơ trong những suy nghĩ , những ước mơ bé nhỏ_ dù em biết nó chẳng bao giờ thành hiện thực ...
    nói chuyện với con bạn về đứa em của nó , may mắn là em không có em . em sợ nếu có rồi nó sẽ bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ , lối sống của em như em bị ảnh hưởng của chị . nó lo cho em nó , học lớp 2 chưa biết tiêu tiền ... em mới giật mình không nhớ nổi , mình biết đến tiền ,đến ảnh hưởng của tiền từ bao giờ ... trái tim em lại thổn thức rồi ...
    nghe mẹ nói , ngày xưa , em hay ngồi dưới hàng mẹ ... mọi người đi qua , chẳng biết học ai mà nói " cô , bác mua hàng cho mẹ em đi " ... hồi bé đấy , đã biết như thế rồi đấy ...
    em lại nhớ , hồi lớp 4 , đi học chỉ phải đóng 20k thôi ... cầm tiền đi đóng , chẳng hiểu sao mất mất 1 tờ 10k , nói với cô giáo ... em vẫn nhớ ánh mắt và giọng nói thiếu tin tưởng vaò em của cô hồi ấy ... chẳng hiểu sao em ít khi nhận được sự tin tưởng của thầy cô đến thế ... ?
    tiền đi vào đầu óc từ bao giờ ... những ngày tháng thơ ấu , biết đến sự ghen tỵ với những bộ váy , quần áo của bạn bè , nhớ cả hồi đi Hội diễn ở trường , em được chọn đi vì xinh xắn (^^) , nhưng cái váy em mặc lại là của 1 đứa bạn học cùng lớp _ nhà nó giàu lắm . em còn nhớ , lúc em mang chiếc váy đi trả , con bé nó còn nói , cái váy này là cái váy bình thường nhất của nó ...
    và những món ăn ... nhà những đứa có cái tủ to lắm , đựng rất nhiều bánh kẹo , toàn những thứ quảng cáo trên ti vi , toàn những thứ ở nước ngoài mang về ...
    chẳng biết từ bao giờ , em sợ phải chìa tay xin tiền của mẹ . nhớ mỗi lần xin tiền , mẹ lại nói với giọng rất gay gắt " sao không hỏi ****** ? " rồi đôi mắt của mẹ , tiếng thở dài của mẹ ... đến tận bây giờ , em vẫn nhớ khoảng thời gian kinh khủng nhất trong cuộc đời , mỗi buổi sáng đi học về , lo lắng không hiểu nhà còn gạo không ? trưa nay sẽ ăn gì ? tiền nước đóng chưa ? tiền điện đóng chưa ? tiền học bao giờ sẽ hết hạn .. dù em biết , mẹ không bao giờ để em không có tiền để đóng học ... nhưng em nhớ mãi giọng nói đay nghiến của ông với mẹ ...
    em còn nhớ , hồi bé , em thích ốm lắm ... mà chỉ thích ốm nặng thôi . lần em phải mổ ruột thừa , thực ra là em thấy không đau lắm , lúc mẹ hỏi " có cần đi bệnh viện không ? " em muốn đi , chỉ vì chưa biết cảm giác nằm bệnh viện như thế nào ... vậy mà cũng suýt chết đấy ...em may , phải không ?
    ở nhà , em hay để mẹ phải lo lắng ... mẹ rất sợ em ốm, vì mỗi lần sức khoẻ của em không tốt là mỗi lần tốn nhiều tiền của ...
    hồi tết rồi , chỉ có mỗi cái tai thôi , mà cũng tốn không ít tiền ... mẹ xót con , lại bảo đi bệnh viện khám lại ...
    vậy mà , đợt này ... thấy chúng nó được bố mẹ lo lắng chuyện thi cử , em lại tủi thân ... chẳng ai chịu để ý gì ... khổ lắm cơ ,làm gì có ai có thời gian ... vậy mà vẫn cứ buồn ...
    em thế đấy , cứ thích ôm vào trong mình những nỗi buồn vớ vẩn như thế, cứ thích sống với những kỉ niệm , quá khứ như thế ... vẫn cứ ngu ngốc , hay suy , hay nghĩ như thế ... em vẫn là em .... như thế dù em biết , nó sẽ khiến em vất vả ...

    Được beshert sửa chữa / chuyển vào 15:29 ngày 27/04/2006
  9. edta

    edta Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/03/2003
    Bài viết:
    140
    Đã được thích:
    0
    THE PARADOX OF LIFEõ?Ư
    The paradox of our time in history is that we have taller buildings, but shorter tempers; wider freeways, but narrower viewpoints; we spend more, but have less; we buy more, but enjoy it less.
    We have bigger houses and smaller families; more conveniences, but less time; we have more degrees, but less sense; more knowledge, but less judgment; more experts, but more problems; more medicine, but less wellness.
    We have multiplied our possessions, but reduced our values. We talk to much, love too seldom and hate too often. Weõ?Tve learned how to make a living, not a life; weõ?Tve added years to life, not life to years.
    Weõ?Tve been all the way to the moon and back but have trouble crossing the street to meet the new neighbor. Weõ?Tve conquered outer space, but not inner space; weõ?Tve cleaned up the air, but polluted the soul; weõ?Tve split the atom, but not our prejudice.
    We have higher incomes, but lower morals; weõ?Tve become long on quantity, but short on quality.
    These are the times of tall men and short character; steep profits and shallow relationships.
    These are times of world peace, but domestic warfare; more leisure, but less fun; more kinds of food but less nutrition. These are the days of two incomes, but more divorce; of fancier houses, but broken homes.
    It is a time when there is much in the show window and nothing in the stockroom; a time when technology can bring this letter to you, and a time when you can choose either to make a differenceõ?Ư or just hit delete.
    Được edta sửa chữa / chuyển vào 12:40 ngày 27/04/2006
  10. beshert

    beshert Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/01/2006
    Bài viết:
    664
    Đã được thích:
    0
    chị về ... gày sọm đi vì mất ngủ ... chị vẫn còn yêu anh ấy nhiều lắm , làm sao có thể quên nhanh được như thế cơ chứ ? yêu ? chị vứt bỏ tất cả ... và giờ , chị cũng vứt bỏ tất cả để chạy trốn nó ... lạ thật đấy ...
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này