1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

LẦU VĂN 80F

Chủ đề trong '1980 Family Hà nội' bởi simbat1080, 10/11/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. shrek_8x

    shrek_8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    1.004
    Đã được thích:
    0
    HI` hi`, các chú mổ xẻ thơ như xẻ thịt lợn ấy.
    Em à, cái bài thơ của em làm anh nhớ cái bài này của Xuân Quỳnh:
    Anh không ngủ được ư anh?
    Để em mở quạt quấn mành lên cho
    Lặng sao cái gió mặt hồ
    Ghét sao cái nóng đầu mùa đã ghê!
    Đoàn thương binh mới trở về
    Đánh nhau trước cửa hàng bia lúc chiều
    Anh không ngủ được anh yêu?
    Nghe chi con lũ đang chiều nước dâng
    Ngày mai cây lúa lên đòng
    Lại xanh như đã từng không mất mùa
    Con sông bạn với con đò
    Con người bạn với câu hò trên sông.
    Ngủ đi, em khép cửa phòng
    Để em lên gác em trông xem nào
    Ai đồn rằng cọ cháy cao
    Người dân Vĩnh Phú đốt bao nhiêu đồi
    Hình như lửa đã tắt rồi
    Gió không thổi nữa anh ơi yên lòng
    Thương gì người đói lang thang
    Xin ăn trên khắp phố phường ngoài kia
    Ngủ đi anh hãy ngủ yên
    Rồi mai họ sẽ trở về quê thôi
    Lòng thương chỉ nói bằng lời
    Lấy đâu ra gạo cho người được no
    Khuya rồi anh hãy ngủ đi
    Để em trở dậy em che bớt đèn
    Đứa nào nó nói cùng anh
    Cái tin chết của bạn mình vừa xong
    Chắc là đường đất khó khăn
    Nên thư từ chẳng thể năng gửi về
    Anh ơi anh hãy ngủ đi
    Thằng con ta nó nằm mê đó mà
    Ngày chơi súng giả ba lô
    Làm anh giải phóng hét hò suốt thôi
    Mười năm sau lớn lên rồi
    Sẽ quên đi những trò chơi bây giờ
    Ngủ đi anh, hãy ngủ đi...
  2. shrek_8x

    shrek_8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    1.004
    Đã được thích:
    0
    Thơ Xuân Quỳnh tình cảm nhề. Đọc lại bài này, nhớ mấy câu cũng đã đọc ở đâu đó.
    Thơ viết cho mình và những người con gái

    I
    Các cô gái cùng thời với tôi
    Tôi giống các cô và lại khác các cô
    Trán tôi dô ra bướng bỉnh hơn, bàn tay thô lại còn vụng nữa .
    Vụng đến nỗi không chỉ mó tới đâu là đổ vỡ.
    Mà khi nói chuyện với ai, tôi thấy tay thừa không biết dấu vào đâu.
    Như các cô tôi có một tình yêu rất sâu
    Rất dữ dội nhưng không bao giờ yêu được hết
    ở các cô, các cô âm thầm chịu đựng
    Cho đến ngày tình yêu ấy tắt đi.
    Còn ở tôi, tôi mang nó nặng nề
    Muốn nguôi quên, nó lại ngày càng lớn
    Luôn xao động, tôi không sao ngủ được.
    Không làm sao có thể ngồi nguyên
    Tôi sợ màu trời sau khung cửa bình yên
    Con đường vắng, người đi và rừng cây lặng gió.
    Tôi yêu những dòng sông mùa nước lũ
    Sau phá phách ngàn đời vẫn là lượng phù sa
    Cơn mưa rào, yêu biết mấy cơ mưa
    Qua sấm sét, cỏ cây từng trải
    Tôi không thích nhìn ngôi nhà lộng lẫy,
    Bằng những công trình còn sắt thép ngổn ngang
    Những công trình giống như tuổi thanh niên
    Chưa hoàn chỉnh những đó là hi vọng.
    Nếu được đổi nghề tôi sẽ xin đi xây dựng
    Không phải ở trong nhà rộng mát này đâu
    Với nghề kia tôi luôn được bắt đầu
    Mùi vôi vữa bao giờ cũng mới...
    Những cái chính chúng ta ta thường chả nói
    Mà bọn con gái mình hay nói xấu lẫn nhau
    Bọn con trai nghe lỏm đôi câu:
    "Cô này lác, cô kia thì cằm lẹm..."
    Họ khinh chúng ta và lời cửa miệng:
    "Chuyện đàn bà".
    Họ có biết đâu
    Biết bao điều mãi tận thẳm sâu
    Ta chịu đựng hy sinh vì họ.
    II
    Dẫu sao con trai cũng là đáng quí
    Mỗi người sinh ra đã hướng sẵn một chân trời
    Việc hôm nay họ không để ngày mai
    Họ lượng sức, lượng đường "đi phải đến".
    Đầu óc họ đã quen tính toán.
    Mỗi khoản trong đời đều xếp thành ngăn:
    Ngăn làm thơ, ngăn đánh giặc, gia đình
    Tình yêu nữa cũng trong chăn của họ
    Ôi con trai thật kì lạ
    Tôi yêu tất cả mọi người mà chẳng yêu được riêng ai
    Không sĩ diện đâu, nếu tôi yêu được một người
    Tôi sẽ yêu anh ta hơn anh ta yêu tôi nhiều lắm
    Tôi yêu anh dẫu ngàn lần cay đắng...
    Con gái chúng mình mang tiếng nhỏ nhen chật hẹp,
    Nhưng hơn bọn con trai cái đức biết hi sinh
    Ta yêu người con trai không phải vì mình
    Mà họ yêu ta vì họ yêu chính họ
    Được yêu hai lần, họ cao lên một bậc
    Ta không được yêu cảm thấy thấp dần đi
    Vì chính ta cũng chẳng yêu ta.
    Chúng ta cam lòng với việc tần tảo nuôi con việc đồng ruộng hậu phương là việc phụ.
    Con trai cho rằng ra mặt trận, làm thơ... là việc chính của đời kia.
    Nhưng họ đâu biết rằng nếu không có chúng ta thì họ cũng chẳng đánh giặc làm thơ.
    Không có chúng ta, chỉ họ sống với nhau thôi họ sẽ trở thành ngu ngốc.
    III
    Và cả anh, anh yêu của riêng em
    Khi anh nói yêu em, trái tim em đập chừng mạnh quá.
    Mạnh đến nỗi em tưởng là nghe rõ
    Tiếng tim anh đang đập vì em
    Em yêu anh, yêu anh như điên
    Em viết những bài thơ tình yêu tưởng anh là ý tứ
    Trán em bớt dô ra, bàn tay không vụng nữa
    Tay này đây, em may áo cho anh
    Bàn sẽ cắm hoa, tường sẽ treo tranh
    Em sẽ làm theo những điều anh mơ ước
    Và khi nào anh buồn, em sẽ hát
    Bài hát tình yêu ca ngợi con trai
    Khi chỉ anh nghe, hát cho cả mọi người
    Để họ biết thế nào là hạnh phúc
    Em yêu sự thông minh hóm hỉnh
    Đến thói thường hay cáu gắt của anh
    Nếu đời anh đã xếp thành ngăn
    Em sẽ đảo tung lề thói cũ.
    Điều đơn giản anh hiểu ra tất cả
    Rằng tình yêu không thể tách rời
    Khi ấy em là cơ thể anh rồi
    Nếu cắt đi anh sẽ ngàn lần đau đớn
    Nhưng mà anh thì vẫn là anh
    Anh không vượt qua bọn con trai ấy nữa
    Anh tính nỗi đau, niềm vui bằng tháng, bằng tuần lễ
    Nhưng với em, em hiến cả cuộc đời
    Anh tiếc thời gian chúng ta đã qua rồi
    Em, em biết không gì mất được
    Bài thơ nói về trái tim anh lại viết bằng bộ óc.
    Đọc bài thơ yêu em thấy sự chia xa
    Và bỗng nhiên em lại bơ vơ
    Tay vẫn vụng, trán dô ra như trước
    Biết bao giờ em trở nên tốt được
    Vì khi già tay còn vụng về hơn!

  3. shrek_8x

    shrek_8x Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/06/2004
    Bài viết:
    1.004
    Đã được thích:
    0
    Tớ không biết làm thơ, chỉ là người thích đọc thơ. CHo dù là thơ của Violet hay của Xuân Quỳnh. Những bài thơ giống nhau ở cái độ rút ruột tâm hồn. Thử đọc xem:
    anh có khi nào hiểu nổi nỗi bơ vơ
    Khi xa anh lòng em quạnh vắng
    Góc phố, con đường..nơi nào chẳng nhắc
    Những khi mình sánh bước chung đôi
    hay
    Đêm dài thức nhớ lang thang
    Người yêu tôi với con đường mùa đông
    Anh là của những dòng sông
    Của miền gió cát, của vùng bão mưa
    Anh là của những vần thơ
    Còn phần nào để bây giờ của em.
    Đọc chỉ để đọc và để thấy hay. Cười một cái. Chứ chẳng để mổ xe làm gì. Cái cô ấy đang yêu ai hay đang thất tình mà lại viết thế. Cái kiểu viết này chắc là thế lọ thế chai. Người ta viết chỉ vì câu chữ trong đầu muốn đổ ra. Ngày xưa thì đổ ra ngòi bút, bây giờ thì đổ lên bàn phím. Viết đấy rồi thấy chẳng biết mình vừa viết gì. Đọc lại thấy chưa hay cũng chẳng buồn sửa. Để cho mấy cậu trai còn đọc còn vơ vẩn vào mình. Hì hì. Buồn cười nhỉ. Tớ nhớ người ta hay bình đến những cái mà đến ngay chính tác giả cũng chả biết. Bài Lá Diêu Bông chẳng hạn. Đến ngay ông Hoàng Cầm cũng chẳng biết lá Diêu Bông là lá gì. Chỉ là một cái hình ảnh chợt hiện lên trong đầu. Một hình tượng không thực. Nhưng bởi bài thơ nổi tiếng nên người ta xúm vào tìm hiểu , chú giải phân tích hình tượng lá diêu bông như thế này thế nọ, mà chẳng để tâm nó là cái gì trong bài thơ.
    Váy Đình Bảng buông chùng cửa võng
    Chị thẩn thơ đi tìm
    Đồng chiều
    Cuống rạ
    Chị bảo
    Đứa nào tìm được Lá Diêu bông
    Từ nay ta gọi là chồng
    Hai ngày Em tìm thấy Lá
    Chị chau mày
    Đâu phải Lá Diêu bông
    ...........
    Để mãi mãi sau này ông ấy vẫn cầm chiếc lá
    Đi đầu non cuối bể
    Gió quê vi vút gọi
    Diêu bông hời...
    ...ới Diêu bông...!
    Thế thôi, đơn giản chỉ là thơ. Vơ vẩn lắm. Những cái bài kiểu ghép vần thì tớ làm được cả lố, có hay ho gì đâu mà tự hào. mang tiếng Lầu Văn.
    Ví dụ nhé
    :-*
    Cũng mắt cũng môi
    Mà sao không tới em ơi
    Nụ hôn dài xa quá
    Chỉ là những kí tự trên màn hình
    Nhập nhằng trắng trắng đen đen
    Lạch cạnh leng keng
    Làm sao tròng trành đầu lưỡi
    Làm sao mấm máy bờ môi
    Xa quá em ơi
    Những kí tự đen đen trắng trắng.
    Hì hì. vơ vẩn nhờ. Đấy là cảm xúc khi chát trên YM với cái emoticon :-*
  4. webmanvn11

    webmanvn11 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    23/08/2005
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Lại nhắc đến bài thơ tự do của Violet ở trên. Quả thật bài thơ không có nhiều chất thơ, bởi tác giả và nhân vật "Em" trong bài thơ quá tỉnh táo trong trường hợp này. Mà tỉnh táo quá thì không có thơ. Nhưng giá trị châm biếm dựa trên những hình tượng và vận động tương phản có tính thái cực cao, căng dãn thắt mở nhịp nhàng, có cao trào và khoảng lưu không, có mở đầu ấn tượng theo lối nói không tả có và kết thúc mở theo kiểu tuần hoàn, thực sự là 1 hệ thống bi hài mà tôi không thấy thừa thiếu 1 viên gạch. Chất bi hài thể hiện ở nhiều khía cạnh (ngôn từ, hình ảnh, nhạc điệu, tình huống, vận động, chu kì ...), dàn đều khắp bài thơ, có điểm có diện, và như 1 thước phim mà người xem đã bẫm sẵn nút Repeat. Đành rằng người sáng tác có thể không ý thức rõ được những điều này. Nhưng bên cạnh nhận thức còn có siêu nhận thức, bên cạnh trí nhớ còn có tiềm thức. Khi người ta làm tốt, làm hoàn chỉnh 1 việc mà không phải để ý nỗ lực gì đáng kể thì nội lực của người ta đã phi phàm trong khuôn khổ công việc đang nói. Nghệ thuật hay có đôi nét giống với tình yêu sét đánh ở chỗ, nó loé lên chỉ trong tích
    tắc nhưng có sức sống mạnh mẽ, thậm chí trường tồn. Trong phút giây thăng hoa ngắn ngủi người nghệ sĩ không sáng tác bằng những nhận thức còn dang dở thô ráp trong trí nhớ, mà sáng tác bằng những nhận thức tinh tuý đã được chắt lọc cất giữ trong tiềm thức, vì thế sản phẩm có chiều sâu đặc biệt,
    ngoài ra còn có tính cá nhân hoá khiến sáng tác có thể sống tầm gửi trong lòng đại chúng. Bên cạnh đó, như 1 câu trả lời đanh thép cho sự khiêu khích, tính chất phản công bông đùa của bài thơ này hoàn toàn nằm trong tính toán của tác giả. Cá nhân mình thấy ấn tượng nhất về tính bi hài của bài thơ, hơn
    bất kì tác phẩm khôi hài nào khác đã được đọc trên diễn đàn.
    _____________________________
  5. tambietmaika

    tambietmaika Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/10/2005
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    Nếu ai cũng là gió thật thì cũng chán nhỉ nhưng chẳng sao vì thứ tuyệt đối nhất là mọi thứ đều tương đối. Và thế là tốt. Bây giờ là mặt trời và khi khác lại là gió. Lầu văn muôn năm.
  6. simbat1080

    simbat1080 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    16/09/2003
    Bài viết:
    478
    Đã được thích:
    0
    Đang định chuồn thì nhớ ra phải vào 80f "tuần núi" xem mọi người viết lách thế nào, đọc bài của violet xong thấy rất thú vị vì lần đầu tiên thấy "nàng thơ" của mình giả bộ "ngây thơ" để bao biện :
    Nhìn lại bài thơ của em nhá:
    anh ngủ rồi
    say lắm
    Không mong không ước
    giấc ngủ đơn sơ
    ai chẳng có
    mà sao anh kiếm tìm
    rất khó!
    Một giấc ngủ không em
    cứ giật mình vì thấy tiếng lạ quen
    em ở đó
    rất gần trong tiềm thức
    em ở đó
    trong vẫy vùng ký ức
    nhẹ nhõm cười
    thản nhiên khóc
    Rồi anh lại thành chàng ngốc
    Cuống quýt, vội vàng lau giọt khóc
    Mi em!
    cứ giật mình trở dậy lúc nửa đêm
    để lại thấy em ở rất xa
    trong 1 căn phòng khác
    Chăn ấm,
    nệm êm
    giấc mơ màu hồng ngát
    Anh lại co ro
    Kiếm tìm
    cho riêng mình
    Một giấc ngủ ko em.
    Em đã bao giờ ngủ trên cái giường của chính em mà có "người ấy" nằm bên cạnh chưa?
    Anh thì chưa, bởi vì rất ít khi anh được ở trên cùng một cái giường với người ấy, và nếu có thì những lúc như thế bọn anh không ngủ mà làm chuyện khác, vả lại cái giường ấy cũng chưa bao giờ là cái giường mà anh hay là người ấy ngủ hàng đêm cả.
    Điều đó có nghĩa gì?
    Là đêm nào mà anh hay là bất cứ người độc thân nào khác chẳng đang ngủ Một giấc ngủ không em. Có gì phải đau khổ? Có gì phải sót xa?
    Chỉ có những người đã có gia đình hoặc đang sống "gần như vợ chồng" với người mình yêu mới có cái cảm giác lạ lẫm, hụt hẫng khi phải ngủ một mình thôi đúng không?
    Tất nhiên những người đang yêu "thông thường" (như anh chẳng hạn, em thì anh... không biết) cũng nhớ nhau đến mức không ngủ được, nhưng mà chính nỗi nhớ làm người ta không ngủ được chứ không bao giờ
    cứ giật mình trở dậy lúc nửa đêm
    để lại thấy em ở rất xa
    trong 1 căn phòng khác...
    Bởi vì đêm nào mà "em chẳng ở rất xa, trong một căn phòng khác", bởi vì em phải ở nhà em và anh phải ở nhà anh chứ!
    Túm lại, anh không "cà khịa" gì em cả, chỉ muốn nói đấy đích thị chỉ có thể là cảm giác của một anh chàng (hoặc cô nàng nếu đổi đại từ nhân xưng) vừa mất đi người vẫn "đầu gối tay ấp" hàng đêm, thế thôi!
    Người ta chấm hay không chấm em thì... em cũng chẳng định đoạt được, đấy là quyền của người ta.
    7 rưỡi béng rồi, tớ phải chuồn thôi, bà con nào có ý kiến khác thì cứ tự nhiên, tớ sẵn sàng lắng nghe và học hỏi
    Maica này, hiểu ra rồi đấy! Ta lướt qua một cái cây hay là cái cây lướt qua ta cũng như nhau cả. Cũng như ta bỏ người hay người bỏ ta thì cũng đáng tiếc như nhau thôi...
    Nice weeken all sweets!
  7. thanchettc

    thanchettc Guest

    Chài ai
    toàn lý luận xuông cả thoai
    Đi vào thục tế chút đi nào.
  8. thanchettc

    thanchettc Guest

    Nhớ anh mắt đỏ ráng chiều
    Nhớ em đêm trắng tiêu điều rừng mưa
    Quẩn quanh tháng đợi năm chờ
    Em con đường cụt, anh bờ vực sâu
  9. thanchettc

    thanchettc Guest

    Vẫn em lơ đãng khóc cười
    Với trăm dấu hỏi, ngàn lời hoài nghi
    Mai đây còn được những gì
    Sau cơn sóng ngặt, ở khi cuối dòng?
    Vẫn anh dằn ngọn lửa bồng
    Với lời tra khảo đắng lòng nghẹn tim
    Mất gì, đang mất niềm tin
    Được gì, được cái hư huyền nhỏ nhoi
    Không là sớm muộn ta ơi
    Chung hay bỏ dở cuộc vui khi cần
    Xem như nửa kiếp phù vân
    Coi như em lộn, anh lầm cũng xong
    Hà huyền chi
  10. violet_e294

    violet_e294 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2005
    Bài viết:
    633
    Đã được thích:
    0
    đấy đấy !! anh lại thế rồi...ngại quá...chẳng lẽ lại cứ fải thế???
    sao anh ko hiểu theo cái chất lãng mạn 1 tí nhỉ?
    cái mà gọi là "giấc ngủ không em " kính thưa anh là nó đc hiểu theo nghĩa bóng, nghĩa là 1 giấc ngủ ko có bóng hình ng` mình yêu trong từng giấc mơ
    nghĩa là với 2 người yêu nhau , người ta nhớ đến nhau trong từng giấc mơ của mình, trằn trọc vì giấc mơ ấy...điều này em thấy webman hiểu sát nghĩa hơn anh .Anh thì chỉ quan tâm đến nghĩa đen thôi.Hình như anh theo trường phái thơ lộ nghĩa.tức là cứ fải sờ nắn được.
    em thì ko thích thế lắm.cái mà người con trai ở đây mong muốn chỉ là có đc 1 giấc ngủ yên bình, ko mong nhớ, mơ mộng về cô gái mình yêu
    nhưng điều đó có vẻ như ko thể vì khi yêu ai cũng nhung nhớ nhau , nghĩ đên nhau....
    "em ở rất xa trong 1 căn phòng khác"
    đó là cái phút giây chàng trai đó sực tỉnh về với hiện tại chứ ko còn trong giấc mơ nữa..chàng trai có đòi hỏi gì nhiều đâu. hoàn toàn chấp nhận hiện thực"
    anh lại co ro
    kiếm tìm
    cho riêng mình 1 giấc ngủ ko em"
    đấy!!! rất ngoan nhé....
    em chỉ muốn nói thía thôi anh ạanh nói thế làm 1 người giận em đấy, vì đã viết những câu khiến ng` khác hiểu lầm...
    thiện tai, thiện tai....
    em thìa là ý đồ em trong sáng!!! hè hè

Chia sẻ trang này