1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lạy mẹ lạy cha...!

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi Tinhnguyen08, 06/11/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. bluetea

    bluetea Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    16/06/2001
    Bài viết:
    7.905
    Đã được thích:
    6
    Các bài trên có ghi tên tác giả. Bài này ko ghi, chắc là có âm mưu ăn cắp bản quyền đây mà.
  2. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Mẹ

    Biết chiều nay con về thứ bảy
    Gánh rau xanh mẹ hái nhiều hơn
    Chợ huyện cách xa, ngày đông tê tái
    Bước chân gầy vẫn bám chặt đường trơn

    Nghĩ tới con mẹ rải bước dài hơn
    Lòng ấm lại giữa chiều giá buốt
    Gánh rau nặng thấm tình người, nhẹ bớt
    Giọt mồ hôi nhỏ suốt quãng đường dài

    Giọt mồ hôi hoà lẫn giọt mưa rơi
    Trong lạnh lẽo ấm nồng tình mẹ
    Những cọng rau trên dáng đời ngả xế
    Gửi màu xanh theo nhịp chân gầy

    Mai con về dù lạnh gió heo may
    Nhưng đã có giọt mồ hôi mặn ấy
    Nhưng đã có nhưng ngày đông tê tái
    In dáng người trĩu nặng gánh rau xanh
    (Sưu tầm)
  3. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Luân hồi sinh tử khôn cùng,
    Sắc thân trong cõi bụi hồng phù du.
    Nhớ cha đức độ nhân từ,
    Thương con chăm chút cũng như mẹ hiền.
    Cuộc đời chìm nổi bao phen,
    Cha không theo gót bon chen đua đòi.
    Mọi điều nhân nghĩa rạch ròi,
    Nên thường cam chịu thiệt thòi vô thân.
    Thương con lo lắng xa gần,
    Vì con ăn học muôn phần hy sinh.
    Lắm khi khổ nhọc quên mình,
    Tấm thân không thiết, tận tình chăm lo.
    Thấy con siêng học gầy gò,
    Nên thường nhắc nhở, chăm lo ân cần.
    Chắt chiu mọi chuyện tiện tằn,
    Chẳng chè, chẳng rượu, chẳng năng bạn bè.
    Cả năm chẳng hội, không hè,
    Bạc bài không thích, đam mê không màng.
    Cửa nhà từ chỗ bần hàn,
    Cần cù rán sức cho ngang bằng người.
    Ðời cha kham khổ nhiều rồi,
    Nên cha chỉ thích con vui học hành.
    Mọi điều khó nhọc đâu thành,
    Để con vững chí nên danh với đời...
    Bấy lâu con vẫn nhớ lời,
    Sống sao cho được ra người đâu quên.
    Thà cam nghèo của nghèo tiền,
    Giàu vì bất chính cha khuyên đừng làm.
    Vâng lời mọi việc đường hoàng,
    ...
    Lợi danh như áng mây đưa,
    Rồi ba tấc đất hơn thua ra gì?
    ...
    Nhớ lời cha dạy xưa đây,
    Bỗng dưng lệ thấm mắt cay mủi lòng.
    Nhân lành cha mẹ gieo trồng,
    Chúng con vun bón vuông tròn mai sau.
    ...
  4. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Nguyện cầu cho mẹ tuổi già an vui.
    Nhớ về chuyện cũ bùi ngùi,
    Mẹ cha lam lũ cả đời long đong.
    Nuôi con tận tụy hết lòng,
    Cho con ăn học vô cùng công lao.
    Nuôi con năm tháng bù đầu,
    Biết bao khổ nhọc dãi dầu nắng mưa.
    Dạc dài chiều tối sớm trưa,
    Gạo đong chưa được thì chưa về nhà.
    Thương con mẹ chẳng nề hà,
    Thức khuya dậy sớm thật là đa đoan.
    Lụa là trau chuốt không màng,
    Cả đời lam lũ rán làm cho con.
    Vì con thân thể hao mòn,
    Vì con mẹ chẳng phấn son bao giờ.
    Nuôi con mong mỏi từng giờ,
    Trông con khôn lớn như chờ quả ra.
    Ốm đau cũng chẳng nệ hà,
    Chắt chiu tằn tiện để mà nuôi con.
    Mọi điều khéo léo trông nom,
    Mẹ thường thu vén vuông tròn trước sau.
    Ru con mẹ hát ca dao,
    Như là hương vị mía lau ngọt ngào.
    Nhẹ nhàng âm điệu thanh tao,
    Ðã từng thấm lịm ăn vào tim con.
    Mẹ không áp dụng roi đòn,
    Nhưng lời mẹ nói lại còn hơn cơ.
    Mẹ không roi vọt bao giờ,
    Mỗi lời mẹ nói tựa hoà thơ ra.
    Những lời ý nhị thật thà,
    Lại còn thấm mát hơn là mưa to.
    Mỗi lần khuyên nhủ dặn dò,
    Những lời mẹ dạy là pho “truyền kỳ”
    Mỗi lần luân lý ra thì,
    Mẹ dùng tục ngữ khác gì hiền nhân...
    Những lời dạy bảo ân cần,
    Chúng con nguyện mãi ghi tâm thực hành.
    Suốt đời cha mẹ ở lành,
    Chúng con vẫn nguyện tận tình noi theo.
    Nhân lành cha mẹ từng gieo,
    Chúng con trân trọng dẫu nghèo không buông.
  5. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Nước sông nọ có nguồn mới chảy,
    Hạt thóc kia có cấy mới lên,
    Phàm phu cho đến Thánh Hiền,
    Ví không cha mẹ sao nên thân người?
    Trong mười tháng mặt xanh da bủng,
    Vì nuôi con bụng ỏng lưng eo,
    Ba năm bú mớm nâng niu,
    Cam sài mẹ chịu, hẩm hiu mẹ buồn.
    Hai bầu sữa nước nguồn khôn ví,
    Dạ thương con xá kể nhọc nhằn,
    Ðêm đông ấp nệm ủ chăn,
    Chiếu giường ẩm ướt giành thân mẹ nằm.
    Năm canh những âm thầm với bóng,
    Mong cho con chóng lớn nên người,
    Tháng hè như nấu như sôi,
    Tay xoa tay quạt mồ hôi đầm đìa.
    Hàm răng cũng thường khi biếng xỉa,
    Ðài gương soi cũng để bụi mờ
    Xuân xanh mấy chỗ đã già,
    Trời cao bể rộng khôn mà ví ơn !
    Còn cha phải tìm cơm lo áo,
    Vì con, lo quần áo đơn mền,
    Một ngày dần một lớn lên,
    Tìm thầy, tìm bạn bút nghiên học hành.
    Dạy ăn nói cho thành khuôn nếp,
    Ðạo làm người dạy biết sâu nông,
    Lại lo dựng vợ gả chồng,
    Gây cơ lập nghiệp nối giòng mai sau.
    Vì con phải mưa dầu nắng dãi,
    Vì con nên chẳng ngại nhọc nhằn,
    Vì con bớt ngủ khoan ăn,
    Vì con thương xót băn khoăn đêm ngày.
    Công đức nặng xem tầy non Thái,
    Ðạo làm con ta phải biết ân,
    Sớm khuya phụng dưỡng chuyên cần,
    Ðem lòng hiếu kính song thân mới là.
    Khi ăn ở vào ra hầu hạ,
    Dung nhan thường hòa nhã vui tươi,
    Không may trái nắng trở trời,
    Tìm thầy, tìm thuốc đêm ngày dưỡng nuôi.
    Mùa nóng nực không ngơi tay quạt,
    Tiết hàn đông sắp đặt màn chăn,
    Ðừng điều quí vợ hơn thân,
    Nặng bên tình ái nhẹ phần cù lao.
    Gương hiếu hạnh kể sao cho xiết,
    Muôn điều lành hiếu liệt đầu tiên,
    Kìa như vua Thuấn đại hiền,
    Bởi tùy thuận ý chẳng phiền lòng cha.
    Ông Mẫn Tử sương sa rét mướt,
    Mảnh áo lau cảm được lòng từ,
    Chôn con nuôi mẹ chuyện xưa,
    Kìa ông Quách Cự trời cho lò vàng.
    Chẳng qua đấng anh hùng hào kiệt,
    Hiếu có tròn sự nghiệp mới cao,
    Huống người thoát cõi trần lao,
    Công ơn cúc dục nỡ nào lãng quên.
  6. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.

    Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường tìm tôi khiến tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: "Ê, tao thấy rồi. ****** chỉ có một mắt!".

    Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: "Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!".



    Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng nghĩ gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì vậy, tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.

    Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gửi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.

    Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyện, hét lên: "Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!". Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời: "Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!" và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?

    Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo. Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt.

    Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:

    "Con yêu quý,
    Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mình không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.

    Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..

    Mẹ yêu con lắm,
    Mẹ của con...".
  7. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    công ơn từ mẫu, gồm có mười điều, phàm kẻ làm con, phải lo báo hiếu .

    Những gì là mười điều?

    Nhớ ơn mẹ ta, chín tháng mười ngày, cưu mang nặng nhọc.

    Nhớ ơn mẹ ta, khi sinh lúc nở, đau đớn vô cùng.

    Nhớ ơn mẹ ta, khi sanh lúc nở, quên cả âu lo.

    Nhớ lại công ơn, mẹ ăn miếng đắng, lại nhả miếng ngon, dành dụm cho con.

    Nhớ lại công ơn, chỗ ướt mẹ nằm, chỗ ráo xê con.

    Nhớ ơn mẹ ta, ba năm bú mớm, nuôi nấng thuốc thang, trong khi sài đẹn.

    Nhớ ơn mẹ ta, giặt diệm hong phơi áo quần dơ dáy, ô uế tanh hôi mẹ đành cam chịu .

    Nhớ ơn mẹ ta, khi đi đâu xa, vì thương nhớ con, trong lòng cầy cậy, một phút chẳng ngơi .

    Nhớ công ơn mẹ, vì sanh nuôi con, mà mẹ cam lòng tạo bao nhiêu ác nghiệp.

    Nhớ công ơn mẹ, lòng rất thương con, trọn đời yêu dấu, không phút nào ngơi.

    ÐỆ NHẤT ÂN: CHÍN THÁNG MƯỜI NGÀY CƯU MANG NẶNG NHỌC

    Bao kiếp, duyên cùng nợ;

    Ngày nay, mới vào thai

    Ðầy tháng, sanh ngũ tạng;

    Bảy bảy, sáu tinh khai

    Thân trọng, như non Thái

    Ðộng tĩnh, sợ phong tai

    Áo the, đành xốc-xếch,

    Gương lược, biếng trang đài.

    ÐỆ NHỊ ÂN: KHI GẦN SANH NỞ

    Khi gần ngày sanh nở

    Nặng nhọc, khổ vô cùng,

    Cưu mang, trong mười tháng

    Sanh nở, sắp đến ngày

    Ðứng ngồi coi nặng nhọc;

    Dáng vẻ, tựa ngô ngây,

    Sợ hãi lo, cùng lắng;

    Tử sanh giờ phút nầy!

    ÐỆ TAM ÂN: SANH NỞ

    Mẹ ta, khi sanh nở,

    Thân thể đều mở toang!

    Tâm hồn như mê mẩn,

    Máu me chan hòa đầy,

    Chờ nghe, thấy con khóc;

    Lòng mẹ mừng rỡ thay!

    Ðương mừng lại lo đến

    Rầu rĩ ruột gan nầy.

    ÐỆ TỨ ÂN: ĂN ÐẮNG NHẢ NGỌT

    Mẹ ta lòng thành thực,

    Thương con chẳng chút ngơi

    Nhả ngọt nào có tiếc!

    Ăn đắng nói cùng ai?

    Yêu dấu như vàng ngọc.

    Nâng niu tay chẳng rời

    Những mong con ấm no;

    Mẹ đói rách cũng vui .

    ÐỆ NGŨ ÂN: XÊ CON TỰ THẤP

    Tự mình nằm chỗ ướt,

    Chỗ ráo để xê con,

    Hai vú phòng đói khát;

    Hai tay ủ gió sương.

    Thâu đêm nằm chẳng ngủ;

    Nâng niu tựa ngọc vàng

    Những mong con vui vẻ;

    Lòng mẹ mới được yên.

    ÐỆ LỤC ÂN: BÚ MỚM NUÔI NẤNG

    Ðức mẹ dày như đất;

    Công cha thẳm tựa trời

    Chở che coi bình đẳng;

    Cha mẹ cũng thế thôi!

    Chẳng quản, câm mù, điếc!

    Chẳng hiềm, quắt tay chân!

    Bởi vì con ruột thịt,

    Trọn đời dạ chẳng khuây.

    ÐỆ BÁT ÂN: ÐI XA LÒNG MẸ THƯƠNG NHỚ

    Từ biệt, lòng khôn nhẫn;

    Sanh ly dạ đáng thương;

    Con đi đường xa cách

    Mẹ ở chốn tha hương,

    Ngày đêm thường tưởng nhớ;

    Sớm tối vẩn vấn vương

    Như vượn thương con đỏ

    Khúc khúc đoạn can trường?

    ÐỆ CỬU ÂN: VÌ SANH CON MÀ CAM LÒNG TẠO BAO ÁC NGHIỆP

    Mẹ trải qua bao nhiêu gian khổ,

    Công lao tựa vực trời

    Bồng bế cùng nuôi nấng;

    Mong sao con ăn chơi

    Nhường cơm cùng xẻ áo;

    Mẹ đói rách dũng vui!

    Khôn lớn tìm đôi lứa

    Gây dựng cho nên người

    ÐỆ THẬP ÂN: MẸ TRỌN ÐỜI THƯƠNG YÊU CON

    Công cha cùng đức mẹ

    Cao sâu tựa vưc Trời

    Mẹ già, hơn trăm tuổi,

    Vẫn thương con tám mươi!

    Bao giờ ân oán hết?

    Tắt nghỉ cũng chẳng thôi !...
  8. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Phật bảo A-Nan: Ta xem chúng sanh, dẫu làm được người lòng còn ngu muội chẳng nghĩ mẹ cha, công đức kể ra, như non như bể, chẳng cung chẳng kính, chẳng hiếu chẳng từ, mẹ mang thai con, trong vòng mười tháng, ngồi đứng không yên, như mang gánh nặng, ăn uống chẳng ngon, như người mang bệnh, ngày tháng thoi đưa, dến khi sanh nở, chịu khổ mọi đường, phút giây hay dở, kinh sợ vô cùng, như giết trâu dê, máu me lai láng, còn nhiều khổ nữa, mới được thân nầy, ăn đắng nuốt cay, nhả bùi nhả ngọt, nâng niu dưỡng dục, giặc giũ dáy dơ, không nề gian khổ, bức bối nồng nàn, rét mướt cơ hàn, lầm than tân khổ, mẹ nằm chỗ ướt, ráo để xê con, ba năm bú mớm, bồng bế nâng niu, dạy bảo đủ điều, lễ nghi phép tắc, cho ăn đi học, tìm đủ mọi nghề, đưa đón đi về, cần lao chăm chú, chẳng kể gì công.

    Trái nắng dở Trời tuần trăng cuối gió, bệnh nọ chứng kia, bông hoa sài đẹn, thang thuốc đâu đâu, một mình lo lắng, chạy ngược chạy xuôi năm canh vò võ, bệnh con có khỏi lòng mẹ mới yên, mong con lớn lên, con thảo con hiền, để mà trông cậy.

    Không ngờ ngày nay, hóa con bất hiếu, mẹ già cha yếu, con chẳng đỡ đần, cãi vã song thân, nói năng cắn cẩu, giương đôi mắt chẫu, khinh rẻ mẹ cha, chú bác ông bà, cô dì chẳng nể, anh em cũng kệ, đánh lộn xẩy ra, ô nhục nước nhà, bất trung bất nghĩa, bất hiếu bất lương, phép nước coi thường, mẹ cha cũng kệ, xóm giềng chẳng nể, chửi bới nhau luôn, sớm tối ra vào, chẳng thưa chẳng gởi nói năng càn rỡ, tự ý làm bừa, cha mẹ cũng thừa, thầy trên cũng mặc!

    Bé thì ai chấp, người những nâng niu, dần dần khôn lớn, gai ngạnh mọi điều, chẳng hòa chẳng thuận, thường hay sân si bỏ cả bạn lành, giao du bạn ác, tập thói xa hoa, chơi khắp gần xa, thất thường điên đảo, bị kẻ dổ dành, mất cả thân danh, bỏ làng trốn mất, trái ý mẹ cha, ly biệt quê nhà, chẳng nhìn quê quán, hoặc vì buôn bán, hoặc bởi tòng quân, tiêm nhiễm dần dần, trở nên lưu luyến, vợ nọ con kia, chẳng thiết đi về, quê hương bổn quán, ở đất nước người lại hay rong chơi bị người lưà gạt, tai vạ liên miên, pháp luật gia hình, tù loa cấm cố, cực khổ mọi điều, chẳng may yếu đau, chứng kia tật nọ, ở chốn tha hương, ai kẻ thích thân, ai người thang thuốc, mẹ cha cách biệt, thân thích biết đâu, cam chịu ưu sầu, quê người đất khách; khốn khổ gầy còm, không người trông nom, bị khinh rẻ, lang thang đường ngõ, vì thế chết đi; không người mai táng, chương phềnh thối nát, giãi bừa, chó cầy nhai xé!....
    ----------------------------- Tự động gộp bài viết ---------------------------
    Phật bảo A-Nan: Ta xem chúng sanh, dẫu làm được người lòng còn ngu muội chẳng nghĩ mẹ cha, công đức kể ra, như non như bể, chẳng cung chẳng kính, chẳng hiếu chẳng từ, mẹ mang thai con, trong vòng mười tháng, ngồi đứng không yên, như mang gánh nặng, ăn uống chẳng ngon, như người mang bệnh, ngày tháng thoi đưa, dến khi sanh nở, chịu khổ mọi đường, phút giây hay dở, kinh sợ vô cùng, như giết trâu dê, máu me lai láng, còn nhiều khổ nữa, mới được thân nầy, ăn đắng nuốt cay, nhả bùi nhả ngọt, nâng niu dưỡng dục, giặc giũ dáy dơ, không nề gian khổ, bức bối nồng nàn, rét mướt cơ hàn, lầm than tân khổ, mẹ nằm chỗ ướt, ráo để xê con, ba năm bú mớm, bồng bế nâng niu, dạy bảo đủ điều, lễ nghi phép tắc, cho ăn đi học, tìm đủ mọi nghề, đưa đón đi về, cần lao chăm chú, chẳng kể gì công.

    Trái nắng dở Trời tuần trăng cuối gió, bệnh nọ chứng kia, bông hoa sài đẹn, thang thuốc đâu đâu, một mình lo lắng, chạy ngược chạy xuôi năm canh vò võ, bệnh con có khỏi lòng mẹ mới yên, mong con lớn lên, con thảo con hiền, để mà trông cậy.

    Không ngờ ngày nay, hóa con bất hiếu, mẹ già cha yếu, con chẳng đỡ đần, cãi vã song thân, nói năng cắn cẩu, giương đôi mắt chẫu, khinh rẻ mẹ cha, chú bác ông bà, cô dì chẳng nể, anh em cũng kệ, đánh lộn xẩy ra, ô nhục nước nhà, bất trung bất nghĩa, bất hiếu bất lương, phép nước coi thường, mẹ cha cũng kệ, xóm giềng chẳng nể, chửi bới nhau luôn, sớm tối ra vào, chẳng thưa chẳng gởi nói năng càn rỡ, tự ý làm bừa, cha mẹ cũng thừa, thầy trên cũng mặc!

    Bé thì ai chấp, người những nâng niu, dần dần khôn lớn, gai ngạnh mọi điều, chẳng hòa chẳng thuận, thường hay sân si bỏ cả bạn lành, giao du bạn ác, tập thói xa hoa, chơi khắp gần xa, thất thường điên đảo, bị kẻ dổ dành, mất cả thân danh, bỏ làng trốn mất, trái ý mẹ cha, ly biệt quê nhà, chẳng nhìn quê quán, hoặc vì buôn bán, hoặc bởi tòng quân, tiêm nhiễm dần dần, trở nên lưu luyến, vợ nọ con kia, chẳng thiết đi về, quê hương bổn quán, ở đất nước người lại hay rong chơi bị người lưà gạt, tai vạ liên miên, pháp luật gia hình, tù loa cấm cố, cực khổ mọi điều, chẳng may yếu đau, chứng kia tật nọ, ở chốn tha hương, ai kẻ thích thân, ai người thang thuốc, mẹ cha cách biệt, thân thích biết đâu, cam chịu ưu sầu, quê người đất khách; khốn khổ gầy còm, không người trông nom, bị khinh rẻ, lang thang đường ngõ, vì thế chết đi; không người mai táng, chương phềnh thối nát, giãi bừa, chó cầy nhai xé!....
  9. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Mẹ cha thân thuộc, khi được tin buồn, luống những đau thương, ruột như dao cắt, hai hàng nước mắt, lã chã chứa chan, hoặc vì quá thương, kết thành bệnh khí, hoặc là đến chết, làm quỷ ôm thây, chẳng để cho ai khư khư giữ mãi. Hoặc là vì con, chẳng chăm học tập, chỉ mải rong chơi nay đây mai đó, cùng bạn vô loài làm điều vô ích, giao du trộm cắp, chẳng sợ lệ làng, chè rượu nghênh ngang, đánh cờ đánh bạc, gian tham tội ác, lụy đến tôn thân, nay Sở mai Tần, lên đồn xuống phủ, mẹ cha ủ rũ, khốn khổ vì con.

    Nào con có biết, cha mẹ khổ đau, trăm não nghìn sầu, mùa Thu mùa Ðông, rét run bức bối chẳng nhìn sớm tối; ấp lạnh quạt nồng, chẳng viếng chẳng thăm, chẳng hầu chẳng hạ, mẹ cha già cả, hình vóc gầy còm, hổ mặt người con, dầy vò mắng nhiếc, mẹ cha hoặc góa, trơ trọi một mình, luống những buồn tanh, như người ngủ trọ, chiếc gối một phòng, năm canh vò-võ, mùa đông sương gió, rét mướt cơ hàn, trai gái các con, nào ai hỏi đến, đêm ngày thương khóc, tự thán tự thương !

    Khi đem thức ăn, dâng lên cha mẹ, thì lại giữ kẽ, rằng ngượng e, sợ kẻ cười chê; ví đem quà bánh, cho vợ cho con, mặt dạn mày dầy, không hề xấu hổ, vợ con dặn bảo, phải đúng như lời cha mẹ hết hơi không hề hối cải .

    Ðây là con gái khi chưa gả chồng, hãy còn ở chung, tỏ ra hiếu thảo; khi đã gã bán, về ở nhà người một ngày một lười thiết gì cha mẹ, những ngày giỗ tết, có đảo về qua, ví dù mẹ cha, có gì sơ ý, liền sinh giận dữ, tỏ vẻ oán hờn, chồng chửi nhơn nhơn, đành cam lòng chịu, khác họ khác làng, tình nghĩa keo sơn, hóa ra thâm trọng, mẹ cha máu mủ, thì lại sơ tình. Hoặc đi theo chồng, quê người đất khách, quận nọ tỉnh kia, cha mẹ xa lià. Làng không tưởng nhớ, chẳng viếng chẳng thăm, thư tín cũng không, tuyệt không tin tức, mẹ cha thương nhớ, rầu rĩ ruột gan, luống những bàng hoàng, sớm chiều mong mỏi công đức cha mẹ, vô lượng vô biên, con chẳng hiếu hiền, ở đời cũng lắm.
  10. Tinhnguyen08

    Tinhnguyen08 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.879
    Đã được thích:
    4
    Thương cha gánh nặng cuộc đời
    Để con khôn lớn rạng ngời tương lai
    Thương cha ngững ngón tay chai
    Áo cha sứt chỉ sờn vai bạc màu
    Thương cha chịu khổ chịu đau
    Chỉ mong con nhỏ mau mau thành người
    Đôi khi cha có gượng cười
    Mà trong đôi mắt của người sầu dâng
    Thương cha đôi mắt thâm quầng
    Yêu cha vất vả 1 vầng trán nhăn
    Thương cha thức suốt năm canh
    Những khi con ốm dỗ dành cho con
    Đời con như chiếc lá non
    Cha như bóng cả để con nép vào
    Đời cha là những ánh sao
    Để con vững bước đêm nao lạc đường
    Yêu cha gửi trọn niềm thương
    Cho con vững bước trên đường công danh
    Đến nay con đã trưởng thành
    Công ơn chưa báo chữ danh chưa tròn
    Lòng cha thì mãi sắt son
    Dù sao cha vẫn thương con nhất đời
    Làm sao quên được cha ơi
    Tình cha con nguyện suốt đời khắc ghi

Chia sẻ trang này