1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lệ Giang 3: Hành trình đến chân trời

Chủ đề trong 'Hồi ức về các chuyến đi' bởi dudu08, 30/10/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. cutie_sexy

    cutie_sexy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    418
    Đã được thích:
    0
    Ngày thứ 6 (26-10)
    6h trời còn tối đen như mực, không gió nhưng rét buốt, cái lạnh ngấm vào từng tế bào cơ thể .Mọi người đã nai nịt gọn gàng, súng ống đều được chuẩn bị kỹ càng, từ chân máy ảnh còi của chị Amour đến cái chạc 3 chân nặng ì của anh Dudu.
    Nơi ngắm bình minh rất gần nhà nghỉ, dù trời còn tối đen nhưng đã lố nhố khá đông khách du lịch và cả dân địa phương, mình vội sà vào đống lửa gần đấy sưởi lấy sưởi để, đứng sát vào lửa đến nỗi tưởng chảy cả giày rùi mà vẫn thấy rét buốt sau lưng, thế là cứ lật qua lật lại như rán chả sở dĩ fải tả kỹ như vậy vì trong đời mình chưa có lúc nào cảm thấy rét đến thế,thật là nhớ đời!
    Trong lúc chờ bình minh Sư phụ tranh thủ hỏi dân địa phương về phương án đột phá Bạch mã của Lg3 n..tất cả chỉ là vô vọng, ko có đường, chưa có cách gì để leo lên đó, vậy là vẫn phải theo con đường của các Lg trước, lại đi sông băng.
    Mình để ý thấy nhiều người đang tập trung trước 1cái .., ko biết tả là cái gì nhỉ, tạm gọi là 1cái miếu nhỏ bằng đá, người cầm lá cây người cầm hương lầm rầm cầu khấn, LG3 cũng bon chen 1tí nhỉ, dưới sự hướng dẫn của Sư phụ, thủ quỹ lon ton đi mua 1mớ lá cây gì đó bẻ cho mỗi người 1nhánh cùng cho vào lò đốt và cầu nguyện, không biết mọi người khấn cái gì còn mình lúc đó chỉ mong những ngày còn lại của hành trình thật tốt đẹp và vui vẻ.
    Buổi sáng hôm đó trời quá nhiều mây nên LG3 đã không có được 1bình minh hoành tráng như LG1,2 tuy nhiên mọi người vẫn cảm thấy thoả mãn với những tấm ảnh và những giây phút chờ đợi trong cái lạnh tê tái..
    Rời Fellai view với 1bữa sáng rất ngon cùng cháo ruốc, trứng luộc, bánh bao LG3 lại hừng hực khí thế lên đường chinh phục Dòng sông băng, điểm cuối cùng của hành trình. Bỗng nhiên mình cảm thấy hơi hụt hẫng khi nghĩ đến qua ngày hôm nay sẽ là hành trình trở về, trở về..2tiếng này nghe chẳng hào hứng chút nào nhưng thôi, bây giờ chưa phải lúc nghĩ đến nó, hãy tập trung tận hưởng hiện tại đã!
    Đường đi DSB không đẹp như đoạn trước, có nhiều chỗ không rải nhựa mà cứ đá sỏi lổn nhổn. Sư phụ chú thích là những đoạn này vào mùa đông ngập trong tuyết, rất khó đi, fải để như vậy để giảm trơn trượt. Bù lại quang cảnh 2bên đường rất đẹp với sắc hồng đỏ của cây cối, màu vàng gần như đã nhường chỗ cho những vạt núi đỏ, hồng, tím?sự pha trộn màu sắc tuyệt vời của thiên nhiên nhưng lần này cả đoàn quyết định kìm hãm sự sung sướng lại, hẹn lúc quay về mới tác nghiệp!
    DSB cách Fellai view không bao xa (hình như khoảng 30km theo mình nhớ) nhưng với con đường núi ngoằn nghèo bé tí uốn lượn thế này thì cũng fải mất vài giờ đồng hồ chạy xe. Mặc dù đã biết DSB không fải là 1dòng sông phủ băng nhưng mình cũng chưa rõ thực sự nó là cái gì, nhật ký của LG1,2 chả ai tả kỹ cái đoạn này.
    Chuẩn bị đến nơi bán vé, sư phụ bảo mình đóng vai hướng dẫn viên du lịch, còn Voitapchat sẽ là phụ xe, thế là bớt được ít nhất 2vé, mỗi vé cũng Y60 chứ bộ. Mưu kế tiết kiệm của sư phụ làm mình tự dưng thấy hồi hộp quá, là hướng dẫn viên thì fải lao xuống chìa thẻ và mua vé chứ ai lại ngồi ru rú trên xe thế này, chả thuyết fục gì nhưng thôi kệ! . Sư phụ xuống xe xì xồ với cậu bán vé, cửa xe được mở ra Sư phụ chỉ mình nói gì đó mình chả nghe thấy gì nhưng vẫn cứ phải làm mặt tỉnh queo, cười duyên 1cái ?oni hao? cậu kia chào lại và hỏi mình 1câu gồm 7từ mà mình nghe được hết 6từ trừ từ cuối cùng n chắc là từ quan trọng nhất nên mình vẫn không hiểu, vẫn phải cười và nói 1câu chả biết có liên quan gì không ?oiem là hướng dẫn viên du lịch của đoàn? cậu kia lắc đầu hỏi lại vẫn 7từ đấy, teo rồi, chả hiểu gì, đành cười trừ thôi! Sư phụ và cậu ta lại xì xồ mà mình đoán là bác tài đang nói khó với cậu ta cho qua, nhưng chưa hết 2 người lại chỉ sang Voitapchat, hihi, bác Voi thì hồn nhiên hỏi mình rất to ?o Nó nói cái gì đấy hả cháu??? Kết quả bọn mình đã phải mua 11vé cho 12người, đắt lè
    Sư phụ hướng dẫn mình khi đến đó không cần đi ngựa, đi bộ thôi, chỉ 1đoạn không xa lắm là đến nơi! Hix sư phụ thật nhiệt tình và tốt bụng, nhưng hình như bản thân bác cũng chưa bao giờ chinh phục DSB nên bác mới cho 1lời khuyên hết sức là tai hại như thế .
  2. likemoon

    likemoon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/02/2006
    Bài viết:
    659
    Đã được thích:
    0
    Cái chỗ mà cutie nói giống chỗ đốt vàng mã ở VN mình đây, tuy nhiên họ không đốt giấy (chắc vì hiếm) mà đốt cành cây lá cây gì đó phơi khô:
    [​IMG]
    [​IMG]
    Còn NKLG không nói gì đến dòng sông băng đơn giản là vì....có đến đâu ....nghe thấy fải cưỡi ngựa đi một tiếng mới lên tới nơi là chúng tớ hoảng quá, mông đến lúc ấy vẫn còn phải dán salonpas ...hi hi ...với lại sợ không kịp thời gian cho hồ Bita nên quyết định là không đi.
  3. cutie_sexy

    cutie_sexy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    418
    Đã được thích:
    0

    Hành trình chinh phục DSB bắt đầu vào 10h sáng ngày 26-10, 1ngày đáng nhớ kinh hoàng đối với mình cho đến tận bây giờ?
    DSB thực chất là 1ngọn núi nhỏ với độ cao..mình không nhớ , so với NLTS hay Bạch mã thì khiêm tốn hơn, trên đỉnh núi là băng tuyết vĩnh cửu, với 1dòng băng đổ xuống khá hoành tráng mà nhìn từ xa giống như đuôi nàng tiên cá hoặc 1con tôm hùm..tuỳ trí tưởng tượng của bạn.
    đường lên núi nhỏ xíu thoai thoải chỉ đủ cho 2con ngựa cùng đi,và kinh hoàng hơn là ngựa với du khách đi bộ chung 1 đường cho nên ôi thôi, khách đi bộ cứ gọi là tha hồ hít bụi với tránh chocopie của mấy chú ngựa đáng ghét nhưng lúc đấy LG3 đâu đã biết.
    Nghe lời Sư phụ cả đoàn kéo nhau đi bộ lên núi, vừa được mấy bước Dudu và Voitapchat quyết định chơi sang bỏ 120Y để đi ngựa, phần vì chưa được nếm mùi ngựa, phần vì tuổi già sức yếu (híhí, iem nói thế có gì ko fải mong 2bác bỏ qua)
    10 người còn lại hí hửng sà ngay vào bãi lá đỏ ngay dưới chân núi tạo dáng các kiểu, chị em trong đoàn còn bộ cánh mới cuối cùng tranh thủ hôm nay diện luôn để chụp ảnh cho hoành tráng.. những gương mặt rạng rỡ và xinh tươi.. thế mà?
    Trước khi leo núi mình túm 1đứa trông ngựa hỏi đường lên núi có xa không,iem í cười rất tươi bảo ko xa đâu đi bộ cũng được, con bé yên tâm và hỉ hả vì đã tiết kiệm thêm được 120Y.
    Đi bộ chừng 10p, bắt đầu thấy bụi quá, đường thì nhỏ xíu, ngựa không chịu tránh người người đành phải tránh nó, rồi lại lo tránh những viên chocopie đầy rẫy trên mặt đất nhưng không sao?vẫn đang khí thế hừng hực mà, cả đoàn thi nhau tán chuyện, 1lúc lại dừng lại chụp ảnh, nắng vàng rực, trời xanh vời vợi, những tán lá đủ màu sắc..cũng không đến nối nào nhỉ? 5p tiếp theo cả đoàn bắt đầu thoát y vì nóng.
    Ngựa nối nhau đi lên, mình cứ đi vài bước lại phải đứng nép ra rìa vực để tránh ngựa và tránh bụi..phát mệt! mà nữa tiếng tiếp theo vẫn cứ lặp lại cái điệp khúc ấy, đường thì ngày càng dốc không dễ đi như lúc đầu nữa, đi ba bước đã muốn nghỉ, mọi người giục mình hỏi xem còn xa không, lần này mình túm ngay 1du khách đang đi ngựa xuống hỏi cho chắc, ông này le lưỡi kêu là còn xa lắm. Oải quá, mấy người xin rút ko leo nữa, anh Sờ với Chú voi con chắc chán phải chờ đợi mấy chị em ốc sên nên đã nhanh chân đi tuốt lên phía trước, thôi thì còn vài người vẫn quyết tâm đi lên, chẳng lẽ mới leo 1tiếng đồng hồ mà đã nản lòng.
    Mệt vì leo núi đã đành mà ấm ức vì cứ phải tránh với đi đằng sau cái bọn ngựa này quá cơ , mình túm 1em lái ngựa đang đi xuống hỏi có thể thuê ngựa giữa đường không, iem ok ngay với giá không đổi 120Y, thế thì hoá ra 1tiếng toát mồ hôi vừa rồi là vô nghĩa à, ứ thèm, đã thế mình quyết leo lên đến cùng.
    Lại tiếp tục hành trình với cổ họng khô khốc vì khát, mặt thì cứ cắm xuống đường và mông ngựa vì dốc, bóng dáng liêu xiêu và mờ ảo trong đám bụi, lúc đấy điều mình ân hận nhất là đã lôi bộ quần áo sạch cuối cùng ra diện?
    Đoàn rơi rụng dần, nhìn đi nhìn lại chỉ còn mình, thủ quỹ với anh Hero, 2chân bắt đầu rủn ra, bước vài bước là đã đứng lại thở dốc mà mệt nhất là không có nước, tư tưởng đấu tranh dữ dội đi tiếp hay đi xuống?? đi xuống hay đi tiếp?? mệt 1phần nhưng cứ nghĩ đến lời cảnh báo của Lg2 là lên đến đỉnh thất vọng lắm là mình lại muốn đứng lại luôn. Mà đã gần 1h rùi, đã leo gần 3 tiếng đồng hồ (nhưng thời gian nghỉ chắc phải 2/3) bụng đói meo, từ đầu đến chân phủ 1lớp bụi trắng xoá, khao khát nhất lúc này là 1hụm nước mà không bói đâu ra. Mà sao vẫn chưa thấy trưởng đoàn đi xuống, mấy tiếng đồng hồ rùi chẵng lẽ còn chưa lên tới nơi và quay lại..
    chợt nhìn thấy 1đôi nam nữ đang đi xuống, mình túm lại hỏi thăm (thực chất là mắt đang sáng lên với chai nước trên tay anh kia) anh này an ủi bảo là đã đi được nửa đường rùi làm 3 đứa tí nữa ngất nhưng vì còn fải xin nước nên đành gượng lại. Lần đầu tiên xin nước của người lạ,hix, và hụm nước ấy mới ngon ngọt làm sao, uống đến đâu tỉnh lại đến đó, chàng Tàu khựa đó còn động viên bọn mình cố lên đến đỉnh, cảnh đẹp lắm (nghi ngờ quá..) Nghĩ đến còn fải leo vài tiếng nữa trong mình không còn chút ý chí nào nhưng thủ quỹ và Hero còn gan lì hơn mình, thuyết fục ko xong thì 1người kéo tay 1người đẩy mông.. í nhầm đẩy lưng bắt mình đi bằng được. Dọc đường đi gặp những du khách đi xuống, ai cũng động viên ?ocố lên, sắp lên đến nơi rồi? chắc họ nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của bọn mình nên thương quá .
    3h chiều thì bọn mình lên đến đỉnh, 1cảm giác ngỡ ngàng mà mình chưa bgiờ có, sao mình lại có thể làm được điều này nhỉ??
  4. dudu08

    dudu08 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/07/2001
    Bài viết:
    584
    Đã được thích:
    0
    CHÚC MÙA GIÁNG SINH VÀ NĂM MỚI AN LÀNH VÀ HẠNH PHÚC ĐẾN VỚI MỌI NGƯỜI
    [​IMG]
  5. dudu08

    dudu08 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/07/2001
    Bài viết:
    584
    Đã được thích:
    0
    Đêm Noel và cái lạnh của mùa đông Hà Nội, chợt nhớ đến đêm Falai View, cái giá buốt và sự ấm áp. Trong một quán cafe kiểu Châu Âu ở độ cao trên 4200m, chúng tôi nói những câu chuyện bâng quơ, nói chuyện nhớ nhà, nhớ Hà Nội, chuyện về những hành trình...
    Quán cafe Cappuchino trên Falai view...
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Và những câu chuyện ấm áp
    [​IMG]
    Đêm trên Falai View
    [​IMG]
    Sớm hôm sau..
    [​IMG]
     
  6. Autumn_Heart

    Autumn_Heart Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/10/2002
    Bài viết:
    710
    Đã được thích:
    0
    Anh dudu ơi, anh post thêm ảnh của LG3 đi. Nhiều ảnh đẹp vậy mà. Nhớ Lệ Giang, nhớ cung đường tuyệt vời Trung Điện - Đức Khâm và nhớ cả Meili tuyệt đẹp nữa. Bây giờ đã sắp có đến tận LG9 rồi cơ đấy. LG5 có 2 người cũng thành 1 nhóm để đi. Vậy tính ra 3 đứa bọn em cũng có thể coi là LG4 được nhỉ, khởi hành sau LG3 đúng 2 ngày.
  7. dudu08

    dudu08 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/07/2001
    Bài viết:
    584
    Đã được thích:
    0
    Đã lâu rồi không vào topic Lệ Giang 3, phần vì công việc bù đầu cho tết dương lịch, và chuẩn bị cho cái tết nguyên đán nữa, việc, chẳng lúc nào hết việc. Nhưng đôi khi đọc những dòng tâm sự của bạn bè, những ký ức Lệ Giang lại về. Như vậy đã 1 năm rồi, kể từ khi chúng tôi đọc những bài viết đầu tiên về Lệ Giang của nhóm Tây Bắc. Khao khát được nếm trải những cảm xúc mới mẻ, được đến vùng đất ven chân trời huyền thoại, mỗi người một lý do, nhưng có cùng 1 điểm đến. Nay đã có 9 đoàn đã và đang chuẩn bị đến Vân Nam, có đoàn đông, có đoàn vắng, nhưng Lệ Giang, cái tên này đã trở nên quen thuộc. Năm mới tới, có lẽ mỗi người cũng đang chuẩn bị cho mình những hành trình mới, đến những vùng đất mới, nhưng những cái tên LG1, 2,3 và v...v.. đã trở thành một niềm chia xẻ chung...Công việc, bận rộn, cuộc sống thường nhật, nhưng cảm xúc về những con đường đèo Vân Nam vẫn luôn tươi mới...Tôi đã từng viết, nhưng có lẽ do chểng mảng, thấy viết không ra gì, và bây giờ, đọc những dòng của bạn Lasbet, tôi lại muốn viết lại điều gì đó, về những con đường Vân Nam.....
    Những con đường Vân Nam ( Phần 1)
    ---------
    Thế là chúng tôi lại lên đường, hành trình đang mở ra trước mắt. Những dãy núi xa mờ phía trước đang thúc giục. Ấn tượng về Lệ Giang, về con đường trèo Ngọc Long còn đang nóng hổi trong lòng, biết rất nhiều điều lần đầu tiên trong đời, cảm giác mới mẻ và khoáng đạt. Mong muốn được lên cao hơn, cao hơn nữa cứ thúc giục trong lòng. Tôi thích núi, thích cảm giác được lên cao vợi, nhìn xuống dưới, thấy trời bao la, và đất xa vời, thấy lòng nhẹ tênh. Chính vì thế, tôi đã chọn hành trình Lệ Giang cho mình, để được cảm nhận về độ cao mà mình chưa bao giờ lên tới. Lần đầu tiên, được biết về những con đèo Vân Nam qua bài viết của nhóm Tây Bắc, tôi như đã bị mê hoặc, và thay đổi hành trình của mình từ Fanxipang sang miền đất xa xôi hơn, vùng đất mà tôi chưa hề tới, Vân Nam. Độ cao trên 5000 mét quả thật là điều quyến rũ và mê hoặc... Và bây giờ, con đường mở ước ấy đang mở ra trước mắt.
    Chúng tôi bắt đầu khởi hành từ Shangrila vào buổi trưa, nắng ấm. Sở dĩ tôi bắt đầu câu chuyện của mình từ Shangrila, bởi cũng từ đây, con đường đèo bắt đầu ngoạn mục. Những con đường Vân Nam không lúc nào không hấp dẫn, bởi sự mới mẻ với những người lần đầu tiên đặt chân tới nơi này. Chúng tôi đã đi hơn 2000 km để đến Shangrila, đoạn đường Nam Ninh - Kunming, với tuyến đường sắt ngoạn mục với trên 99 con hầm lên núi, chúng tôi đi trong đêm, nên không có điều kiện được chứng kiến. Ấn tượng sâu sắc nhất là bình minh, khi ánh mặt trời lên chiếu xuyên ngang cửa sổ 2 bên thành tàu, cảnh tượng mặt trời mọc ngang bầu trời mà lần đầu tiên chúng tôi được chứng kiến, ánh nắng chói chang, và một màu mây xanh ngắt. Chúng tôi đi trên mặt đất mà như đang bay trên bầu trời. Phía ngoài cửa sổ tàu là hồ nước lớn mênh mông bên ngoài Kunmning, ánh nắng phản chiếu thành muôn nghìn tia rực rỡ... Đó là ấn tượng đầu tiên về Vân Nam...Ấn tượng thứ hai về con đường Vân Nam, đó cũng là một hồ nước lớn ở Đại Lý. Khi đó chiều đã chạng vạng, con đường chúng tôi đi một bên là dãy núi, nơi có thành cổ Đại Lý nổi tiếng mà chúng tôi không có điều kiện ghé qua, chỉ thấy những tường thành, những mái ngói và rất nhiều tưởng tượng, và một bên là hồ nước lớn bên ngoài thành cổ. Nhỏ hơn hồ nước ở Kunming, nhưng có lẽ chạy xe hơn nửa tiếng đồng hồ, chúng tôi vẫn thấy mình ven theo hồ nước. Nhìn từ xa, mùa này nước cạn, những cánh đồng cỏ vươn rộng ra phía hồ, cảnh tượng mênh mông và yên bình, xa nữa, là những dãy núi thấp, với những đền đài, miếu mạo, với làn khói chiều mỏng tang nhè nhẹ vương lên...Nhìn từ cửa sổ ô tô, cảnh tượng bao la và quyến rũ...Chúng tôi đi, những ngọn núi, những hồ nước, những cánh đồng thảo nguyên bát ngát giờ đã no nê tầm mắt. Chúng tôi đã trèo lên Ngọc Long, nhìn những con đường xa xa ngoằn nghèo chân núi, và lại mơ tưởng đến con đường ven đường chân trời, muốn đến tiếp những vùng đất lạ. Mùa thu Vân Nam, đất trời chuyển dần sang màu vàng úa, những cánh rừng đổi màu, tuy phía dưới này lác đác. Chị Fundy, người bạn đồng hành ngắn ngủi của chúng tôi an ủi: lên đến Deqin, cảnh sắc sẽ còn đẹp hơn rất nhiều, mọi người sẽ nhìn thấy những cánh rừng mênh mang lá vàng, lá đỏ. Và chỉ có núi, có đèo, có độ cao, có rừng thay lá đổi màu, thế là tạo cái cớ để tôi lên đường, và thôi thúc tôi lên đường. Nhớ trước khi khởi hành, nhóm chúng tôi đã có 2 luồng ý kiến, thậm chí có khi còn hơi căng thẳng. Đó là ở lại Lệ Giang hay đi tiếp đến Deqin. Nhiều ý kiến muốn dành nhiều thời gian cho thành cổ Lệ Giang và phụ cận, và Đại Lý... nhiều ý kiến thì lửng lơ, chưa biết xuôi về đâu. Riêng tôi, tôi hiểu đích của mình không phải là Lệ Giang, mà phải xa hơn, cao hơn, xa nhất có thể của Vân Nam. Vì với tôi, điều thu hút không phải là cổ thành, mà là những ngọn núi cao tuyết trắng, là những chặng đường đèo hun hút, là con đường trên mây. Chẳng biết có phải vì sự nhiệt tình của tôi không, rồi mọi người cũng đều thuận theo cả, dù có người còn hơi miễn cưỡng...Hy vọng đến lúc này, không còn ai trách cứ tôi về hành trình trên đường đèo Vân Nam, con đường từ Shangrila đến Deqin...
    Chúng tôi bắt đầu rời Shangrila vào buổi trưa. Cảm giác trầm mặc của tu viện dường như tan biến, với những con đèo đầu tiên. Đầu tiên phải nói rằng những con đường đèo của Vân Nam thật yên bình, vì hầu như xe cộ lác đác, thi thoảng mới thấy có chiếc xe đi ngược lại. Đường làm khá đẹp, mặt đường phẳng, dù không có vỉa chắn an toàn bên mép vực. Hai bên đường, cảnh quan quen thuộc bắt đầu lùi lại phía sau, và những khung cảnh mới mở ra, hấp dẫn. Một hành trình không xa, từ Shangrila đến Deqin chỉ có 200 km, từ Deqin đến Fali View là 14 km, nhưng bác tài cảnh báo trước, sẽ không đi nhanh được, vì đường ngoằn nghèo và dốc. Những cánh rừng lá vàng, lá đỏ bắt đầu xuất hiện với tần xuất ngày mỗi nhiều, đôi khi vàng rực một bên triền núi. Những hàng dương trơ trụi bên đường, gốc cây được sơn trắng đôi khi làm chúng tôi sững sờ vì vẻ đẹp hoang tàn mùa thu. Con đường ngày một lên dốc, những ngọn núi xa mờ phía trước dần hiện ra, gần ngay trước mặt, rồi lùi lại sau lưng, rồi lẫn vào đâu đó trong dãy núi trùng điệp dưới chân mình. Bao giờ cũng vậy, trên những con đường đèo, tôi bỗng thấy lòng phấn khích. Những dòng sông, ngọn núi, làng mạc như những sa bàn thu nhỏ, như những món đồ chơi của tạo hóa, xếp nên những hình thù lạ mắt. Thấy thế giới thật nhỏ bé, và cả minh nữa, cũng như 1 chấm nhỏ của đất trời. Và ngước mắt lên, trên cao là bầu trời mây xanh ngắt, bị che khuất một phần bởi những đỉnh núi, những cánh rừng cây ngả mầu vàng cuối thu. Dưới này, độ cao vẫn chưa thực sự cao, chưa có tuyết phủ trên những đỉnh núi, chỉ tầm trên 3000m. Rồi hết lên đèo, con đường lại men theo chân dốc, xuống những khe núi vòng vèo, nơi có những dòng sông nhỏ chảy chầm chậm, quanh co, những dòng sông đôi khi xuất hiện bất ngờ mà chẳng nhìn rõ nơi xuất phát. Nếu nói về núi, về rừng, về sông, về suối, dường như chẳng có nhiều khác biệt với những miền rừng núi quê hương mà tôi đã từng qua, chỉ có một điều mới lạ, đó là sự xuất hiện của những ngọn núi đá trọc, trơ đá gốc. Tôi đã từng được nghe về miền đất Tây Tạng, nơi có những ngọn núi mà không có cỏ cây nào mọc được, nơi đá trơ trọi dưới ánh nắng mặt trời, và đây là lần đầu tiên, tôi tận mặt được nhìn ngọn núi như thế. Cũng lạ, một bên là những ngọn núi cây cỏ xanh tươi, những cánh rừng mênh mông, thế mà chỉ cách 1 con sông, mọi vật đã trở nên trái ngược. Dòng sông hiền hòa dường như không biết điều đó, cứ lặng lẽ bào mòn chân núi đá, tạo nên những triền cát xanh, những tầng đá cuội phong phú màu sắc và kiểu dáng. Chúng tôi cứ đi ngược dòng sông, càng đi lên nữa, những ngọn núi đá khô chết ngày càng nhiều, đôi khi, cả một triền núi xa tít, đều trơ trọi. Một cảm giác khô lạnh, hoang vắng và dữ dằn, một cảm giác về miền đất không sức sống. Có đôi khi, trên con đường tiến sâu vào miền đất hoang vu này, chúng tôi gặp những con người. Những lạt ma thì đúng hơn. Dường như cả vùng núi hoang vu, gặp lạt ma còn dễ hơn gặp thổ dân. Những chàng trai trẻ, thậm chí còn rất trẻ, khoác lên mình tấm áo đỏ, tóc cắt trọc, và thế là trở thành những vị lạtma, dù trên nét mặt còn chưa hết vẻ tinh nghịch. Họ đi trên đường, họ ngồi chơi từng nhóm nhỏ trên mặt đường, nheo mắt cười khi thấy chúng tôi đi qua, để lại những cái vẫy tay thân thiện và trìu mến. Cuộc sống nghèo khó, giữa cái khô cằn của núi, màu đỏ của những chiếc áo tu hành càng trở nên chói gắt. Chúng tôi ấn tượng mãi về hình ảnh của những tu viện, nằm chênh vênh bên mép vực. Có cảm tưởng như những ngôi nhà đang lựa chọn, giữa cuộc sống bình yên bên núi này, và cái hoang tàn bên núi bên kia, khe núi vì thế cũng không rộng, đôi khi nhìn từ xa, khe núi chỉ mỏng như một sợi chỉ, cái khoang cách giữa đời và đạo, giữa sự lựa chọn mà không có nhiều lựa chọn. Những tu viện nằm chênh vênh bên bờ vực, như là hình ảnh đặc trưng cho vùng đất này...
    Nhưng thực ra cuộc sống không hẳn như vậy, có lẽ đó chỉ là cảm nhận rất cá nhân. Nhìn sang bên kia, nơi những bờ đất khô cằn, trơ trụi, tưởng như không có sự sống, nhưng cuộc sống vẫn vươn lên. Những ngôi nhà của người Tạng, những ngôi nhà tường sơn trắng, tường rất dày, mái ngói dốc, thường là cao 2-3 tầng, thậm chí cao hơn, những ngôi nhà cầu kỳ và vững chãi vẫn mọc lên trên những triền núi đá. Tôi băn khoăn mãi, cuộc sống của những con người này như thế nào, xung quanh không có nhiều cây cối, những ngôi nhà trơ trọi trên những triền núi mênh mông, không giao lưu với thế giới bên ngoài, chỉ có núi rừng. Nhưng sự tồn tại của những ngôi nhà như minh chứng cho sự có mặt của con người, dù thiên nhiên có khắc nghiệt đến đâu. Chỉ riêng công sức xây dựng nên những ngôi nhà như thế trên triền núi dốc đã là một sự khó tưởng tượng rồi, và cuộc sống, và sự sinh tồn, và giao lưu...Chợt nghĩ đến cuộc sống của mình, đầy đủ tiện nghi, đầy đủ vật chất, thậm chí bây giờ đã ỷ lại vào máy móc gần hết rồi, thế mà con người tưởng như thảnh thơi mà chẳng thảnh thơi chút nào, lúc nào cũng tất bật, lo toan, cũng vướng víu về một điều gì đó. Những suy nghĩ về văn minh, những thói quen vật chất đã làm cho mình không hiểu được cuộc sống của những người dân nơi đây, giữa hoang vu của núi rừng như thế này...
    ( Be continued...)Được dudu08 sửa chữa / chuyển vào 23:38 ngày 04/01/2007
    Được dudu08 sửa chữa / chuyển vào 11:48 ngày 05/01/2007
  8. dudu08

    dudu08 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/07/2001
    Bài viết:
    584
    Đã được thích:
    0

    Những con đường Vân Nam - phần 2
    ----------
    Tôi nghĩ đến hoàn cảnh, đến số phận, hay là sự lựa chọn. Thật khó nói, vì cuộc sống đôi khi không cho chúng ta sự lựa chọn, vấn đề là phải chấp nhận nó với thái độ như thế nào. Như những người dân sơn cước ở nơi rìa thế giới này, cuộc sống vẫn trôi qua. Những ngôi nhà Tạng được trang trí cầu kỳ, từ con sơn, mái gỗ, đến những khung cửa sổ, một sự tỷ mỉ đặc trưng của người Tạng, dù cho cái tổng thể vẫn là tính chất cục mịch, thô nháp. Có lẽ đó là sự thể hiện tinh thần của những con người sống trên mái nhà thế giới này. Và những bài hát của người Tạng, những giai điệu có âm vực cao vút, có nét nhạc tươi sáng và phóng khoáng, phơi phới như ánh mặt trời buổi sớm trên những vách đá khô cằn. Trong suốt cả hành trình vượt qua những con đèo Vân Nam, bác tài của chúng tôi chỉ bật duy nhất một đĩa nhạc. Chúng tôi nghe, dần thành thuộc từng giai điệu. Không hiểu lời, mà sao nghe mãi vẫn không biết chán. Chỉ thấy trước mắt là những tầng mây cao, những áng mây mỏng và nhẹ, trôi thật nhanh trên cao nguyên, thấy những đỉnh núi cao ngất, những đỉnh núi khô cằn không có sự sống, nơi đá hoa cương cũng biến dần thành vụn cát, nơi tuyết về đêm và khô cháy ban ngày. Và những cánh rừng thu thay lá, im lặng chuyển mình theo vệt thời gian. Và những con vực sâu thăm thẳm, sâu đến rợn người, phía dưới, những dòng sông thành sợi chỉ, những đỉnh núi thấp thành những hòn sỏi, những mái nhà thành những chấm đen. Chúng tôi đi chênh vênh bên mép vực, vực ở đây thường thẳng đứng, từ cửa sổ ô tô nhìn xuống, chỉ thấy một khoảng không. Nhưng những bài hát thật quyến rũ, đôi khi chúng tôi lặng người khi vào những điệp khúc hùng tráng và phóng khoáng, khi những giọng nam trầm ấm và giọng nữ kim cùng hòa quyện vào nhau, tạo nên điệp khúc của núi rừng. Chúng tôi cùng cất giọng hòa theo lời hát, thấy lòng mênh mang, thấy cuộc đời thật nhẹ. Và cứ thế, theo lời hát, chúng tôi đi mãi lên phía bắc, lên cao hơn... Trở lại những suy nghĩ về cuộc sống, về sự lựa chọn, có lẽ người Tạng đã chọn cho mình một cách sống, một niềm yêu đời, những niềm vui riêng, vượt lên hoàn cảnh, vượt lên khó khăn, có lẽ, vì thế mà cuộc sống không khi nào ngừng chảy, như những dòng sông trên cao nguyên băng giá này, chảy lặng lẽ nhưng không bao giờ cạn. Núi rừng, băng tuyết là nguồn vô tận...
    Xe nghỉ lại ở Benzalin, một thị tứ nhỏ nằm giữa hành trình từ Shangrila đến Deqin, chủ yếu chỉ có những nhà nghỉ dành cho dân du lịch. Thị tứ này chạy men theo sườn núi, dài khoảng trên 1 km, hàng ăn kiêm nhà nghỉ san sát, hầu như ít dân, chỉ có những vị lạtma đến từ ngôi chùa  nào đó đi chơi, mua chút văn hóa phẩm, chơi bi -a. Thị tứ này nằm đúng nơi con đường không chạy ven theo dòng sông nữa, mà ngoặt lên núi, bỏ lại những thung lũng, bỏ lại dòng sông. Bữa trưa ngắn ngủi, và chuẩn bị phòng nghỉ cho ngày về, chúng tôi lại lên đường. Con đường bắt đầu thay đổi, đi vào những đoạn cua gắt và những triền dốc ngày một cao hơn. Hai bên chỉ còn bờ vực và vách núi, nhưng đường vẫn rất đẹp, dường như rất tốt nếu so với các con đường quê nhà. Không có người, không có làng xóm, chỉ có núi. Đôi khi chúng tôi tự hỏi, vì sao cuộc sống lại đến nơi này, cảm giác sự sống không tồn tại ở đây, chỉ có con đường là minh chứng cho sự hiện diện của con người giữa hoang vu và cô quạnh. Rời Benzalin chừng nửa tiếng, chợt giật mình vì một nét cong cong của dòng sông. Omega corner. Tạo hóa đã tạo nên nét cong đều đặn của dòng sông, chạy vòng qua đầu núi, uốn rất đều như chữ Omega. Núi trọc lốc, trơ đá, buồn tẻ và hoang tàn, chỉ có một nét sông mềm mại, uốn quanh.
    Tiếp tục là con đường sâu hun hút trước mắt, những con đường trên mặt đất đi không khi nào hết. Lá đã đỏ hơn, vàng hơn, không khí cũng bắt đầu lạnh hơn. Vượt con đèo đường lát đá chống trơn trượt, xe đi như xóc ốc. Tiếng xóc ù tai, nhưng biết đã đi vào vùng tuyết phủ. Mùa đông, những ngày tuyết rơi, con đường này sẽ đóng cửa. Nhưng đang là cuối mùa thu, con đường này ngầu bụi. Những sườn núi ở đây toàn bụi đất, màu vàng khô cằn, đôi khi là những cánh rừng đã bị khai thác hết, trơ sườn núi và những gốc cây nham nhở. Nhìn xuống dưới, những con đèo, đỉnh núi lúc nãy giờ đã thấp lắm rồi, chúng tôi đã lên đến độ cao 4000 m. Vượt qua một khúc quanh, bỗng òa ra, trước mặt là dãy núi tuyết cao sừng sững, dãy núi Baima, cao trên 5300m. Độ cao của núi không bằng Ngọc Long Tuyết Sơn, nhưng trên này, độ cao trung bình lớn, không khí lạnh hơn, cả một dãy núi phủ trắng tuyết. Cảnh tượng hùng vĩ lần đầu tiên tôi nhìn thấy, niềm vui sướng dâng trào với tất cả những thành viên của LG3, những người say xe cũng choàng tỉnh dậy, nói, cười, nhất là những người đã lỡ hẹn với tuyết ở Ngọc Long...
    ...Lại nói về những người bạn đồng hành của tôi. Đó là những con người can đảm. Đoàn chúng tôi có 7 nữ, thì 3 trong số đó say xe, thậm chí có người say xe bê bết. Biết là say, nhưng vẫn lên đường. Mà cảm giác say xe hẳn ai cũng từng có lần biết đến, mệt mỏi vô cùng...Trong đoàn ai cũng thông cảm, ai cũng muốn được chia xẻ, nhưng không gì được, hành trình thì không thể chậm chễ, vì thời gian thì ngắn, mà đích thì còn xa. Nhưng chỉ cần xe dừng lại bên khung cảnh núi tuyết mênh mang, mọi người ào xuống, những người say xe nhất cũng chợt tỉnh như sáo, cùng chụp ảnh, nói cười, rồi lên xe, lại say. Nhưng những người bạn và sự dũng cảm của họ đã làm cho hành trình của chúng tôi trọn vẹn, lúc nào cũng đầm ấm và vui vẻ...
    Quay trở lại dãy núi Baima, những đỉnh núi trắng ngời ánh tuyết, tuyết chảy tràn xuống dưới chân núi, dù chỉ cách đó chừng 20km, trên đường chúng tôi qua, vẫn là nắng vàng, khô hanh, và ấm áp. Cảnh tượng hùng vĩ đó sẽ khiến những người thờ ơ nhất cũng phải sững sờ. Trong ánh chiều đã muộn, màu trắng vẫn ánh lên, thanh sạch và quyến rũ. Phía dưới chân núi, cả một cánh rừng thông úa vàng. Tôi nghĩ rằng, có lẽ úa do tuyết lạnh, màu vàng xỉn, khô cháy trải rộng, uốn lượn mềm mại theo những sườn núi, tạo nên cảnh tượng tương phản của những sắc màu cuối thu. Chúng tôi nghĩ rằng mình may mắn, vì thời khắc được gặp mùa thu Vân Nam. Đến mùa đông, màu trắng xóa sẽ bao phủ những cánh rừng, ngọn núi, con dốc, không có đa dạng sắc màu cho bạn được chiêm ngưỡng và tận hưởng, không có màu đỏ của lá phong, vàng của thông, màu đỏ của đá núi, rồi vàng, rồi xám... rất nhiều màu sắc khác nhau đã vẽ nên hành trình của chúng tôi. Chụp ảnh với núi tuyết Baima thật nhanh, chúng tôi còn phải lên đường, vì trời đã ngả sang màu tối. Con đường trước mắt còn xa, còn chừng 20 km mới đến Deqin, và Falai View còn cách đó 14 km nữa.
    Tiếp tục lên đường, chúng tôi vượt qua con đèo cao nhất Vân Nam, đèo Baima, cao 4300m, không gian bát ngát trước mặt, nhìn ra xa xa, những ngọn núi vẫn tiếp tục cao hơn, và rồi chợt gặp những bãi tuyết mỏng ven đường. Nắng cả ngày nhưng những bãi tuyết vẫn không tan, để lại những mảng trắng nham nhở. Đối với nhóm đã từng bỏ lỡ tuyết Ngọc Long, đây là niềm vui vô bờ bến. Thế là dù muộn, xe vẫn phải dừng lại cho mọi người được cảm giác lần đầu chạm tay vào tuyết trắng, nâng nui những tảng băng nhỏ, mảnh mai. Đó có lẽ là món quà cuối mùa thu dành cho chúng tôi, và vì thế, niềm vui ấy càng lớn với những cô gái Hà Nội, với nhiều người trong số họ, đây là lần đầu tiên được lên đường, được biết hương vị tuyết, được chạm vào cái lạnh băng giá này...
    Chạy đua nước rút với ánh mặt trời, chúng tôi lên đường cho kịp đến Deqin. Cảnh sắc càng ngày càng hùng vĩ hơn, mênh mông hơn, những đỉnh núi tuyết trải dài bên trái con đường chúng tôi đi, trắng mờ trong ánh hoàng hôn buông xuống. Loáng thoáng có những chiếc xe tải chở người dân sau ngày làm việc trở về nhà, con đường vẫn hoang vu, nhưng ấm áp vì có bóng người. Rồi chợt, theo tay bác tài chỉ, chúng tôi thấy đỉnh núi Meili - điểm cao nhất của Vân Nam, với độ cao 6600m hiện ra phía trước. Đỉnh núi nhọn, phủ trắng tuyết, với những áng mây cuối chiều muôn hình dạng, như con rồng, con phượng đón chúng tôi nơi cửa ngõ Deqin. Đích của hành trình không xa nữa, chúng tôi yên lặng ngắm đỉnh núi khi bóng chiều dần tắt, màn đêm buông xuống trên Meili với màu chân trời hồng rực, chuyển sang xanh thẫm, đầy vẻ huyền ảo, mênh mang. Tôi chưa bao giờ được ngắm núi, ngắm trăng sao trên độ cao như thế. Có đôi lần qua cửa sổ máy bay, nhưng ở đây, khi mình là một phần của thiên nhiên, của đất trời, cảm giác ấy thật em dịu. Trăng thượng tuần nhô lên sau đỉnh núi Meili, vầng trăng mỏng teo, trong vắt, bầu trời cũng như mềm hơn...Chúng tôi đến được Falai view cũng đã gần 8 giờ tối. Quang cảnh đã trở nên tối sẫm, chỉ có những vì sao lung linh, tỏa sáng trên bầu trời. Mùa này ở nhà không nhìn được sông Ngân, nhưng trên Falai View, dòng sông xanh thẫm vẫn vắt qua bầu trời. Cảm giác được gần bầu trời, những vì sao dường như gần hơn, sáng trong hơn.
    Bữa tối ở Falai View, trong cái ấm áp của bếp lửa và những món ăn. Chị em quyết định ra tay nấu bữa cơm Việt trên nóc nhà Vân Nam. Trứng 20 tệ, rau 20 tệ, cái gì cũng đắt kinh hoành, nhưng mà vui và ấm. Ngày mai, chúng tôi sẽ lại quay trở lại đường về, con đường xa lạ lúc đầu giờ đã trở nên quen thuộc. Xa Deqin, về gần hơn và trở về nhà, trở về với cuộc sống  hàng ngày, với những lo toan, công việc. Và vì thế, tuy nhiều người đã mệt, nhưng tôi vẫn muốn tận hưởng đêm ở điểm đích của hành trình. Chúng tôi kéo nhau vào một quán cafe kiểu châu Âu ở trung tâm Falai View. Lâu lắm rồi, từ khi lên đường từ Lệ Giang, chúng tôi mới gặp được hình ảnh của văn minh, quen thuộc thế này. Ngoài trời thật lạnh, nhưng trong lòng thì ấm áp. Bên ánh nến, chúng tôi ngồi trò chuyện. Đây có lẽ là điểm đến quen thuộc với dân du lịch, nên phong cách phục vụ cũng khá chuyên nghiệp. Cô bạn cùng đoàn đang lập bập mấy từ tiếng Tàu để hỏi đồ uống, thì anh chủ quan đã rất nhỏ nhẹ hỏi chúng tôi bằng thứ tiếng Anh khá chuẩn " Can you speak English?". Điều này làm bất ngờ tất cả những người chúng tôi, vốn đã nhiều ngày nay chỉ biết có xoong thủng, chảo thủng. Và vui nữa, vì có người bắt chuyện. Câu chuyện thật ngắn trên đỉnh Falai view, nhưng làm chúng tôi nhớ mãi...
    Sớm hôm sau, sau khi ngắm mặt trời lên trên đỉnh Deqin, chúng tôi quyết định, sẽ đi tiếp lên sông Băng. Con đường qua Falai View đưa chúng tôi đi tiếp lên phía bắc. Đến Sông Băng còn trên 30 km, và cũng con đường này, đển cửa khẩu vào tây Tạng còn 87 km. Chúng tôi ven theo những triền núi, giờ đã trở nên quen thuộc, đi vào sông Băng. Đó là tên gọi của 1 hẻm núi của Núi Meili. Hẻm núi này dốc, băng từ trên đỉnh trôi xuống, tạo nên những bãi đá măng như chúng tôi đã gặp trên Ngọc Long, với quy mô lớn hơn nhiều.Mùa thu chúng tôi đi chưa có tuyết, chỉ có cây cối chuyển mùa, nhưng mùa đông, đây sẽ là dòng sông băng lớn nhất của Vân Nam. Cảnh tượng không có gì mới, nhưng được đi gần hơn đến với Meili, được cảm giác chênh vênh trên lưng ngựa, cảm giác biết thêm về một miền đất, hẳn cũng sẽ rất ý nghĩa với nhiều người, trong đó có tôi...
    Rời sông Băng, chúng tôi bắt đầu hành trình quay trở về thực tại. Lúc này đã là 5 giờ chiều. Hành trình 150 km về Benzalin tưởng như thành thử thách lớn với bác tài. Xe chạy đua với thời gian, quay trở lại Falai View, rồi ngược lại Deqin, hướng trở về Baima. Chúng tôi trở về cũng trong chạng vạng tối như khi đến với Meili. Qua đến Baima, trời đã trở nên tối thẫm. Bên ngoài ánh đèn pha, chỉ có ánh trăng mờ ảo trên đầu, ngoài ra xung quanh chỉ là màu tối như bưng. Chúng tôi vượt qua những chiếc xe tải quá khổ, chắc chỉ chuyên chạy đêm. Vòng vèo xuống những con dốc, chợt nhìn lại, thấy những ánh sao đang chuyển động bên lưng chừng trời. Những ánh sao ánh lên màu vàng, bé tí xíu, hóa ra là đèn pha của những chiếc xe ô tô tải lúc nãy, giờ vẫn con đang giữa dốc. Chỉ nhìn thấy ánh đèn, không còn nhìn thấy bóng núi. Con đường trở nên huyền bí, trăng chênh chếch trên đầu. Mọi người trong xe chìm vào giấc ngủ sau một ngày leo núi miệt mài, chỉ có tôi và bác tài cùng thức, cùng lặng im nhìn ánh đèn pha, nhìn dấu đường phía trước. Bác tài giơ tay bật nhạc, những bài hát về Shangrila, những âm vực cao vút, những tiếng hát trầm hùng, những giọng nữ kim cao vút. Tiếng hát lan tỏa trong không gian tối thãm của núi rừng, của đất trời, tiếng hát làm cho tôi hình dung trước mắt về những con đèo ngoằn nghòeo, dốc đứng, những đỉnh núi tuyết trắng xóa, những con vực sâu thăm thẳm, và dòng sông cao nguyên yên lành. Tất cả đang lùi lại sau lưng, trở nên xa xôi....
    Con đường Vân Nam, một lần tôi đã đặt chân./.

    Được dudu08 sửa chữa / chuyển vào 11:58 ngày 05/01/2007
  9. cutie_sexy

    cutie_sexy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2006
    Bài viết:
    418
    Đã được thích:
    0
    Vote cho trưởng đoàn 1phát vì bài viết hoành tráng này nào
    lúc nào lĩnh nhuận bút nhớ khao cả nhà anh nhé
  10. hero132

    hero132 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/09/2006
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0
    Em cung Vote cho Truong doan 1 cai cho xom tu.
    Nao anh em LG3 dau Vote di chu?

Chia sẻ trang này