1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Lịch sử qua thơ

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi 9635741, 22/11/2005.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. 9635741

    9635741 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/09/2005
    Bài viết:
    1.067
    Đã được thích:
    0
    Lịch sử qua thơ

    lịch sử phải được miêu tả mỹ miều thế này mới dễ nuốt. Nhân thấy anh em bàn luận có nhiều người thô tục quá nên tôi xin làm tiên phong dùng thơ "thay lời muốn nói"


    Lá thư Bến Tre

    Anh,
    Phải chi em đến được cùng anh
    Chỉ một ngày thôi, kể ngọn ngành !
    Thư viết đôi trang, lòng cuồn cuộn
    Như dòng sông cuốn lá tre xanh?
    Anh ạ, từ hôm Tết tới nay
    Giặc đi ruồng bố suốt đêm ngày
    Thới Lai, Thới Thuận, liền hai trận
    Ba, bốn ngàn quân, bảy máy bay.
    Biết không anh? Giồng Keo, Giồng Trôm
    Thảm lắm anh à! Lũ ác ôn
    Giết cả trăm người trong một sáng
    Máu tươi lênh láng đỏ đường thôn.
    Có những ông già, nó khảo tra
    Chẳng khai, nó chém giữa sân nhà
    Có chị gần sinh, không chịu nhục
    Lấy vồ nó đập, vọt thai ra!
    Anh biết không Long Mỹ, Hiệp Hưng
    Nó giết thanh niên, ác quá chừng
    Hăm sáu đầu trai bêu cọc sắt
    Ba hôm mắt mở vẫn trừng trừng.
    Có em nhỏ nghịch, ra xem giặc
    Nó bắt vô vườn, trói gốc cau
    Nó đốt, nó cười? em nhỏ hét
    "Má ơi, nóng quá, cứu con mau"!
    Ôi kể làm sao hết được anh!
    Bao nhiêu máu chảy, bấy dòng kênh
    Phải chi em gởi cho anh được
    Nắm đất đang nồng lửa đấu tranh!
    Anh ở ngoài kia, anh có nghe
    Quê ta sóng dậy tiếng chèo ghe
    Ghe đưa trăm xác đi đòi mạng
    Rầm rập ngày đêm lên Bến Tre?
    Người chết đi cùng người sống dậy
    Tử sinh một dạ, trả thù này
    Võ trang mấy trận vang Bình Đại
    Cờ phất bừng tươi đất Mỏ Cày.
    Anh ạ, quê ta khá lại rồi
    Như cây dừa cháy lại xanh chồi
    Khổ thì vẫn khổ, nhưng tan giặc
    Nhà lại xây nhà, vui lại vui!
    Xin anh hãy tưởng, ở quê hương
    Mía mọc xanh um đất mật đường
    Ghe máy từng đoàn săn đuổi cá
    Tưng bừng mặt biển buổi tinh sương.
    Trống cờ ?ogiải phóng? vui đêm hội
    Ngói đỏ bờ kênh những mái trường
    Vẫn đậm, như xưa, tình kháng chiến
    Lại về, những tiếng hát yêu thương?
    Ôi nói làm sao được hỡi anh
    Buồn vui muôn nỗi của quê mình!
    Phải chi em gởi cho anh được
    Những ảnh hình ghi những tấm tình?
    Anh ở ngoài kia , có mạnh không?
    Nhớ anh, em vẫn để trong lòng
    Như con sông nhỏ ngày đêm ấy
    Cứ chảy trăm năm chẳng đổi dòng.
    Em ở trong này, em vẫn trông
    Cao cao ngoài đó, có mây hồng
    Có anh đi đó, bên em đó?
    Em đó, bên mình, anh thấy không?

    7-1962
  2. nguoithienchi

    nguoithienchi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2004
    Bài viết:
    18
    Đã được thích:
    0
    Nhẽ ra bạn nên nói rõ đây là bài thơ của Tố Hữu, chứ ghi là tiên phong dùng thơ "thay lời muốn nói" dễ hiểu nhầm là... của bạn
  3. tmkien

    tmkien Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/12/2004
    Bài viết:
    494
    Đã được thích:
    0
    Ờ, bây giờ mấy vụ cầm nhầm (vô tình hoặc cố ý) phổ biến lắm. Nếu bác không nói tớ cũng hiểu nhầm ý chứ vì tớ chả thạo về thơ thẩn lắm. Tớ thấy bài thơ lịch sử này giết chóc hơi nhiều, nhân đây cũng post lên một vài đoạn tụng ca của Tố Hữu để biết thêm về một thời kỳ lịch sử tư tưởng của VN:
    Chúng ta có Bác Hồ
    Thế giới: Sít-ta-lin
    Ðảng ta phải mạnh to
    Thế giới phải đỏ mình​
    ---------------------------
    Giết! Giết nữa! Bàn tay không chút nghỉ
    Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong
    Cho đảng bền lâu, cùng rập bước chung lòng
    Thờ Mao Chủ Tịch, thờ Sít-ta-lin... bất diệt​
    ------------------------------
    Cái này dành tặng bác langtudien, người hâm mộ nhiệt thành CMT10 vĩ đại đây:
    Thuở Anh chưa ra đời
    Trái đất còn nức nở
    Nhân loại chửa thành người
    Ðêm ngàn năm man rợ
    Từ khi Anh đứng dậy
    Trái đất bắt đầu cười
    Và loài người từ đấy
    Ca bài ca tháng mười.
    (...)
    Ơi người Anh dũng cảm
    Lũy thép sáng ngời ngời
    Ðây Việt Nam Tháng Tám
    Em Liên Xô Tháng Mười
    Hoan hô Xta-lin
    Ðời đời cây đại thọ
    Rợp bóng mát hòa bình
    Ðứng đầu sóng ngọn gió​
    (......)
    (Bài Ca Tháng Mười, 1950)
    ---------------------------------
    Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
    Ông Xta-lin bên cạnh nhi đồng
    Áo ông trắng giữa mây hồng
    Mắt ông hiền hậu miệng ông mỉm cười
    Trên đồng xanh mênh mông
    Ông đứng với em nhỏ
    Cổ em quàng khăn đỏ
    Một niềm tin
    Hướng tương lai hai ông cháu cùng nhìn
    Xta-lin !
    Yêu biết mấy nghe con tập nói
    Tiếng con thơ con gọi Xta-lin !
    Mồm con thơm sữa xinh xinh
    Như con chim của hòa bình trắng trong
    Ðêm qua loa gọi ngoài đồng
    Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao !
    Làng trên xóm dưới xôn xao
    Ngôi sao sáng nhất trời cao băng rồi !
    Xta-lin ơi !
    Hỡi ơi Ông mất, đất trời biết không ?
    Thương cha, thương mẹ, thương chồng
    Thương mình thương một, thương Ông thương mười
    Yêu con yêu nước yêu đời
    Yêu bao nghiêu lại yêu Người bấy nhiêu...
    Ngày xưa khô héo quạnh hiu
    Bây giờ mới có ít nhiều vui tươi
    Ngày xưa đói rách tơi bời
    Bây giờ mới có được nồi cơm no
    Ngày xưa cùm kẹp giày vò
    Bây giờ mới có tự do tháng ngày.
    Ngày mai dân có ruộng cày
    Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai ?
    Ơn này, nhớ để hai vai
    Một vai ơn Bác, một vai ơn Người
    Con còn bé dại con ơi
    Mai sau con nhé, trọn đời nhớ Ông !
    Thương Ông, mẹ nguyện trong lòng
    Yêu làng yêu nước yêu chồng yêu con
    Ông dù đã khuất không còn
    Chân Ông còn mãi dấu son trên đường...
    Trên đường quê sáng tinh sương
    Sáng nay nghi ngút khói hương xóm làng
    Ngàn tay trắng những băng tang
    Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời.
    (Ðời Ðời Nhớ Ông, 5/1953)​
    ------------------------------------------------
    Còn bài này thì chắc sẽ được bác New God hưởng ứng đây:
    Ðức giáo hoàng, trên khung vàng cửa sổ
    Sáng chúa nhật, ban phước lành cho con chiên dưới phố
    Ngài biết có bao nhiêu nước mắt chúng sinh
    Ðã đông thành những lầu cao lóng lánh thủy tinh ?
    Tất cả đồi nho không làm nên một cốc rượu vui
    Máu đổ nghìn năm, chưa được tự do một buổi
    Lẽ nào nhạc cầu kinh mang phép lạ cho đời ?
    Và lũ vua thép, vua hơi không phải một lần rửa tội ?​
  4. phongtranlangtu31

    phongtranlangtu31 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2005
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG NGÀY Ở LẠI SÀI GÒN

    Ðâu chỉ mặt trời làm nên ánh sáng
    Ðâu chỉ dòng sông mang lại nước cho người (1)
    Nước bắt nguồn từ sữa mẹ thuở nằm nôi
    Ánh sáng bắt nguồn từ đôi mắt
    Ðôi mắt của tôi để nhìn sự thật
    Sữa mẹ nuôi tôi làm mgười bất khuất
    Ðể yêu thương và cũng để căm thù.
    Bao nhiêu năm đất nước hòa bình
    Chiến tranh đã bắt đầu
    Ngay từ năm thứ nhất
    Bạn bè tôi bao nhiêu người đã khuất
    Bao nhiêu người còn lại sống lang thang
    Ôi những đứa con yêu
    Của tổ quốc bạt ngàn
    Sao chẳng về đây để làm nên bão tố
    Ðộc Lập, Tự Do, Nhân Quyền, Cơm Áo
    Chưa bao giờ tha thiết như hôm nay.
    Những ngày tôi sống ở đây
    Tôi đã đi qua những con đường cháy nắng
    Những con đường không một bóng cây xanh
    Kinh tế mới Ðồng Xoài, Bù Ðóp, Bù Ðăng
    Những đứa trẻ mồ côi
    Không quần ngồi giữa chợ
    Cúi nhặt từng vi cá đuôi tôm
    Hỏi cha mẹ em đâu
    Em nhìn lên hướng núi
    Hỏi về đâu đêm nay
    Em nhìn mây không nói
    Tôi muốn ôm chặt lấy em
    Ðể nói lên muôn lời tạ tội
    Khổ của em là lỗi của chúng anh
    Những con chim đầu đàn gãy cánh.
    Những ngày tôi sống ở đây
    Buổi sáng ra đi buổi chiều trở lại
    Ðêm nằm co trong một góc nhà
    Có ai khóc ở quanh tôi
    Không, chỉ tiếng thằng em than đói
    Có ai rên rỉ quanh tôi
    Không, chỉ tiếng mẹ thở dài
    Bao nhiêu năm kể từ ngày ba mất
    Chưa một lần con nghe mẹ khóc
    Âm thầm nhỏ xuống như đêm nay
    Mẹ tưởng rằng con không hay
    Không mẹ ơi
    Lâu rồi con vẫn thức
    Thức để làm thơ
    Thơ của con sẽ buồn như mắt mẹ
    Ðứa con lớn bao năm rồi vẫn thế
    Hai bàn tay không đủ để nuôi thân
    Những giấc mộng vàng
    Của thuở thanh xuân
    Ðã lâu lắm con không còn nghĩ đến.
    Những ngày tôi sống ở đây
    Các em tôi ngày hai buổi ôn bài chính trị
    Ðảng dạy các em phải yêu chân lý
    Chân lý là đường đảng đã vạch ra
    Ðảng dạy các em phải yêu sự thật
    Sự thật là gì đảng đã dạy ta
    Hai buổi sáng chiều tiếng trẻ ê a
    Các em tôi đang học để thành người Cộng Sản
    Ôi tâm hồn các em
    Những tâm hồn buổi sáng
    Ðẹp vô cùng như những giọt sương mai
    Những con **** vàng đang nhởn nhơ bay
    Chúng cố biến các em thành sâu bọ
    Trên cổ các em những chiếc khăn quàng đỏ
    Em hiểu nghĩa gì không: là máu của đồng bào
    Có một ngày em sẽ biết tại sao
    Em sẽ biết thế nào là gian dối
    Em sẽ hiểu thế nào là phản bội.
    Những ngày tôi sống ở đây
    Mà họ bảo "là những ngày đẹp nhất
    Dù mai sau đời vạn lần hơn" (2)
    Sao các ông không vào Hồng Bàng, Chợ Rẫy mà xem
    Những bà mẹ xanh xao sắp hàng chờ bán máu
    Kiếm chút tiền mua bột sữa cho con
    Ðêm mưa phùn gió bão miền đông
    Vẫn tàn nhẫn quét lên những căn nhà không vách
    Lên những con người không đủ vải che thân
    Ngày xưa nằm đọc thơ Chế Lan Viên
    Tôi mơ màng nghe gió thổi sang mùa
    Ôi những con **** vàng thơ mộng năm xưa
    Giờ đã biến thành sâu bọ.
    Những ngày tôi sống ở đây
    Tôi đã đi qua những dòng sông nước đục
    Sông Bạch Ðằng
    Cầu Ông Lãnh
    Bến Chương Dương
    Những thiếu nữ Việt Nam
    Tuổi mới độ mười lăm
    Ðứng bên đường đợi khách
    Hát vu vơ những lời than trách
    Vẫn thấy vô tư như tuổi học trò
    Mai các anh về xây lại tự do
    Ta sẽ biến những trại tập trung
    Trở thành trường học
    Ðứng nhìn các em sắp hàng vào lớp
    Sẽ không bao giờ trễ lắm đâu em
    Ðời các em vẫn một màu xanh
    Sẽ mãi đẹp như những tờ lụa trắng.
    (1) Thơ Trần Phước Khuôn
    (2) Thơ Chế Lan Viên
    Trần Trung Ðạo
  5. TieuNgocLang

    TieuNgocLang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2002
    Bài viết:
    897
    Đã được thích:
    0
    Bác Kiên có thê? cho em biết đoạn trích na?y trong ba?i thơ na?o va? thuộc tập thơ na?o không ạ, đê? em ti?m đọc. Em thấy ba?i na?y hơi lạ trong "hơi" thơ cu?a Tố Hưfu va? thực sự em chưa tư?ng đọc trọn vẹn ba?i na?y, trư? đoạn trích kê? trên trong một số site cu?a ai-cufng-biết-la?-ai đấy! Ca?m ơn bác nhiê?u.
    No Woman, No Cry
  6. phongtranlangtu31

    phongtranlangtu31 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2005
    Bài viết:
    83
    Đã được thích:
    0
    BÀI THƠ THÁNG TƯ
    Mỗi năm vào dịp tháng tư
    Tôi lại giống như một ông đồ già
    Loay hoay bày ra giấy bút
    Cố viết một bài thơ về đất nước
    Chuyện bên nhà và cả chuyện lưu vong
    Nhưng đã bao lần bút gãy mực loang
    Bài thơ tháng tư tôi chưa hề viết được.
    Phải chăng khi đến tận cùng khổ nhục
    Con người bỗng trở nên
    Bình thản tự nhiên
    Có những chuyện buồn nhức nhối con tim
    Vẫn có kẻ
    Có thể bật cười
    Dù là cười chua chát
    Bài thơ nầy chắc sẽ dài
    Vì đời tôi nhiều lưu lạc
    Và cũng chắc sẽ buồn
    Vì là chuyện nước non.
    Phải chăng tôi nên bắt đầu
    Khi những chiếc trực thăng
    Sắp sửa rời thành phố
    Trong đám người đang bon chen lố nhố
    Tôi thấy dường như
    Nhiều con chuột cống ở Sài Gòn
    Cũng cố kiếm đường đi
    Chúng cõng trên mình những chiếc va-li
    Chứa đầy đô la vàng bạc
    Dành dụm từ thời đi buôn gạo lậu
    Dấu diếm từ thời lo bão lụt miền Trung
    Tôi thấy chúng nghiêng mình
    Hai gối run run
    Trước những anh cảnh binh người Mỹ
    Chúng nói những gì tôi nghe không kỹ
    Chỉ thấy họ lắc đầu
    Rồi bước vô trong
    Có lẽ lại là chuyện hối lộ
    Ðể dược đi đông
    Ngòai chuyện ấy chúng còn biết gì hơn nữa
    Tôi đứng nhìn qua đôi cánh cửa
    Cầu mong cho chúng được đi mau
    Những con chuột cống nầy
    Gặm nhấm đã lâu
    Và bán nước từ khi còn rất trẻ
    Thuở Tây qua chúng đầu quân rất lẹ
    Tây bỏ đi chúng theo Mỹ vì đô-la
    Những chuyện về chủ nghĩa quốc gia
    Hay dân tộc thiêng liêng
    Chúng đọc biết bao lần
    Nhưng chưa hề hiểu nghĩa
    Tôi đứng nhìn qua đôi cánh cửa
    Thầm cầu mong cho chúng được đi nhanh.
    Phải chăng tôi nên bắt đầu
    Khi những chiếc xe tăng
    Lăn xích tiến vào thành phố
    Tôi đứng lặng nhìn Tự Do vừa sụp đổ
    Cây Dân Chủ chưa xanh
    Ðã héo úa bên đường
    Mới giã từ một bọn bất lương
    Lại phải đứng nhìn những tên ăn cắp
    Chúng đang nhân danh
    Hòa bình
    Tự do
    Thống nhất
    Ðể biến con người thành con vật ngây thơ
    Chỉ biết lắng nghe
    Chỉ biết cúi đầu chờ
    Chỉ biết Ðảng
    Ðảng trở thành tất cả
    Lịch sử, tình yêu, tổ tiên, mồ mả
    Chỉ còn là những chuyện phù phiếm, viễn vông
    Chúng biến những nương dâu bãi mía cánh đồng
    Thành những nông trường hoang vu tập thể
    Biến nhà máy thành những nơi hoang phế
    Biến học đường
    Thành những nơi để thầy trò tố cáo lẫn nhau
    Biến cả bình minh thành những tối thương đau
    Biến tình yêu
    Thành hận thù
    Bon chen
    Nghi kỵ
    Từ thôn quê cho đến nơi đô thị
    Ðã mọc thêm nhiều nhà cách mạng thứ ba mươi
    Những bạn bè thân thiết thuở rong chơi
    Bỗng một sáng thành những têm chém trộm
    Chế độ đã dạy cho chúng
    Một con đường tồn tại
    Con đường phản bội lương tâm
    Phản bội gia đình tổ quốc nhân dân
    Phản bội chính tâm hồn vốn rất đáng yêu của chúng
    Tôi đứng nhìn non sông đang phủ xuống
    Một màu đen tang tóc đau thương
    Người lính bộ binh buông súng đứng bên đường
    Ðang cúi mặt cố che niềm tủi nhục
    Anh không khóc
    Sao trời như bão động
    Anh không cười
    Sao chua chát nghẹn trên môi
    Về đâu anh nắng đã tắt trên đồi
    Sương đang xuống trên cuộc đời còn sót lại
    Ðời của anh
    Ðời một tên chiến bại
    Có gì vui để lại mai sau.
    Phải chăng tôi nên bắt đầu
    Khi những chiếc xe bộ đội nối nhau
    Mang gia đình tôi đến vùng kinh tế mới
    Ðến Ðồng Xoài trời vừa sập tối
    Lại phải sắp hàng nghe nghị quyết triển khai
    Gia đình tôi bảy người
    Chen chúc tránh mưa
    Căn nhà nhỏ một gian không vách
    Mẹ tôi ngồi đôi tay gầy lạnh ngắt
    Vẫn cố nhường chỗ ấm cho con
    Gạo lãnh lúc chiều không đủ nấu cơm
    Nên đêm ấy cả nhà ăn cháo trắng
    Mỗi giọt cháo là một liều cay đắng
    Chảy vào vết thương đang ung mủ trong hồn
    Tôi, đứa con đầu trong bảy đứa con
    Hơn hai mươi tuổi vẫn hai bàn tay trắng
    Nuôi tôi lớn
    Mẹ một sương hai nắng
    Học ra trường lương không đủ nuôi thân
    Mẹ tôi chưa hề trách cứ phân vân
    Nhưng tôi đọc những buồn lo
    Từ trong ánh mắt
    Ðêm hôm ấy tôi ngồi nghe mưa rót
    Vào lòng tôi những chua xót căm hờn
    Bao năm rồi trong cảnh cô đơn
    Mẹ tôi sống
    Ðôi mắt buồn hiu
    Chưa bao giờ khô lệ.
    Phải chăng tôi nên bắt đầu
    Khi chiếc ghe nhỏ
    Máy hư
    Ðang thả lênh đênh trên biển
    Bốn phương trời chưa biết sẽ về đâu
    Biển vẫn vang lên những khúc nhạc sầu
    Ðược viết bằng những cung trầm
    Ðong đưa vào vô tận
    Như để tiễn đưa tôi
    Một người Việt Nam bạc phận
    Ði về bên thế giới hư vô
    Chiếc quan tài mong manh trên sóng nhấp nhô
    Ðang tiếc nuối những gì còn sót lại
    Biển một màu đen
    Tang chế
    Buồn man dại
    Và âm u như số phận con người
    Ngồi một mình yên lặng trên mui
    Cố nghĩ một câu thơ để làm di chúc
    Dù biết chẳng còn ai để đọc
    Chẳng còn ai thương tiếc tấm thân tôi
    Hai mươi sáu năm lưu lạc trên đời
    Sống chưa đủ nhưng đã thừa để chết
    Lòng tôi an nhiên không hề sợ sệt
    Bỗng thấy ung dung thanh thản lạ thường
    Tôi chợt hiểu tại sao
    Con người ai cũng khóc khi sanh
    Nhưng nhiều kẻ lại mỉm cười khi nhắm mắt
    Hai mươi sáu năm
    Ðời tôi buồn hiu hắt
    Chẳng còn gì để lại cho nhân gian
    Tuổi thanh xuân với chút mộng vàng
    Ðã vụt tắt ngay trong ngày nước mất
    Nếu tôi có chết hôm nay
    Cũng chẳng phải là người thứ nhất
    Và hẳn nhiên không phải kẻ sau cùng
    Trên vùng biển nầy từ độ tháng tư đen
    Ðã thắm máu bao nhiêu người Việt Nam mất nước.
    Phải chăng tôi nên bắt đầu
    Bằng những ngày đầu tiên trên Mỹ quốc
    Bước chân hoang trên xứ lạ quê người
    Ngỡ ngàng nhìn cuộc sống nổi trôi
    Không dám khóc
    Chẳng dám cười
    Chỉ biết xót xa
    Ngậm ngùi
    Ngơ ngác
    Thiên hạ nhìn tôi một người tỵ nạn
    Dăm kẻ đã sớt chia
    Cũng đôi kẻ khinh thường
    Tôi hiểu ra rằng khi rời bỏ quê hương
    Là chối bỏ những gì yêu quí nhất
    Hai chữ tự do tôi vô tình đánh mất
    Cứ tưởng rằng mình đang giữ nó trên tay
    Tự do là gì tôi đã hiểu sai
    Nó vô nghĩa đối với một người không tổ quốc
    Ðêm đầu tiên tôi nằm nghe thương nhớ
    Chảy vào tim đau nhức tận linh hồn
    Mẹ tôi giờ nầy còn khóc nữa không
    Hay cố ngủ để chiêm bao giờ hạnh ngộ
    Em tôi đứng thập thò trên góc phố
    Ðợi anh về dù chỉ mới ra đi
    Người con gái tôi yêu đang tuổi xuân thì
    Có về lại một lần thăm xóm vắng
    Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắng
    Ở bên nầy tuyết vẫn trắng như tang
    Nhìn thành phố nguy nga tôi thấy ngỡ ngàng
    Thấy tội nghiệp cho Sài Gòn tăm tối
    Tôi nhớ cả những con đường lầy lội
    Những con đường ngày hai buổi tôi đi
    Tôi nằm mơ làm một cánh chim di
    Bay trở lại một lần rồi sẽ chết
    Hai tiếng quê hương sao vô cùng tha thiết
    Học lâu rồi nhưng mới hiểu ra đây
    Quê hương là những gì tôi không có hôm nay.
    Mười bảy năm đã trôi qua
    Sài Gòn xưa vẫn thế
    Vẫn những đau thương dằn vặt kiếp con người
    Mười bảy mùa thu
    Bao độ lá vàng rơi
    Tóc mẹ trắng
    Bạc theo từng nỗi nhớ
    Mẹ tôi đã bỏ vùng kinh tế mới
    Về lại Sài Gòn tìm một chỗ che mưa
    Cuộc sống bây giờ đã đỡ hơn xưa
    Bởi vì có tôi
    Chứ không phải nhờ có đảng
    Em tôi lớn không làm người Cộng Sản
    Nên suốt đời phải lam lũ kiếm ăn
    Tuổi hoa niên chỉ có một lần
    Chúng đã bỏ quên trên vùng Kinh Tế Mới
    Mười bảy năm đường Sài Gòn vẫn tối
    Mưa vẫn rơi hoài
    Trên lối cũ thân quen
    Người phu quét đường vẫn dậy sớm mỗi đêm
    Ôm chiếc chổi lạnh lùng khua góc phố
    Bác xích lô trên đoạn đường loang lỗ
    Bao năm rồi vẫn đi sớm về khuya
    Chiếc lưng trần trầy trụi với nắng mưa
    Không dám trách ai
    Chỉ đổ thừa số mạng
    Cậu bé đánh giày ngày xưa
    Bây giờ đã trở thành tên du đãng
    Học thêm nghề đâm mướn chém thuê
    Tương lai em biền biệt sẽ không về
    Cơn gió lốc cuốn đi thời thơ dại
    Những con chuột cống ra đi
    Một số hình như đang tìm đường trở lại
    Vì tham nhũng lâu ngày nên đã hóa thành tinh
    Chúng đang biến thân làm lãnh tụ anh minh
    Tung bùa phép để thu hồi quyền lực
    Tội nghiệp đồng bào tôi
    Ðã bao đời khổ cực
    Sẽ thêm một lần ngậm đắng nuốt cay
    Ở tại Việt Nam trong mười bảy năm nay
    Ngoài tham nhũng
    Năng xuất chẳng có gì tăng nhanh hơn là nghị quyết
    Ðảng Cộng Sản vẫn tự khoe khoang
    Là muôn đời bất diệt
    Vẫn le lói giữa đêm mưa một bóng sao vàng.
    Và tôi
    Bao năm rồi vẫn những bước chân hoang
    Rất mệt nhọc như giòng sông chảy ngược
    Baì thơ tháng Tư tôi chưa hề viết được
    Mười bảy năm dài đâu chỉ kể dăm trang
    Trước những đau thương của đất mẹ điêu tàn
    Ngôn ngữ của tôi đã trở thành vô nghĩa
    Ðời của tôi dù buồn bao nhiêu nữa
    Cũng không buồn bằng chuyện nước tôi đau
    Baì thơ nầy dù viết đến năm sau
    Cũng chỉ là bài thơ dang dở.
    Trần Trung Ðạo
    30-4-1992
  7. dungsamtien

    dungsamtien Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    2.909
    Đã được thích:
    59
    A.!Thơ hả các bác cho em tham gia với.Nói về thơ lịch sử em không rành lắm,cho nên em xin đọc bài thơ Đợi Khách của Nguyên Sa cho các Bác nghe chơi.tại vì em thấy có gái trong bài thơ này đáng thương hơn là đáng giận....bài này nói về tâm sự của 1 cô gái bán..... hoa
    Em đứng lẫn bên góc hè phố vắng
    Như loài hoa hoang dại trong rừng sâu
    Màu da tơ bóng tối ngã u sầu
    Đôi mắt đẹp từng cánh sao tắt lịm
    Em đứng đợi một người không hẹn đến
    Bán cho người tất cả những niềm vui
    Chút tình hoa còn lại thoáng hương phai
    Em dâng cả làn môi khô nước ngọt
    Trong đêm mỏi hàng mi mờ khẽ ướt
    Má phai duyên trên gối đẫm thẹn thùng
    Ấp mặt bên người lạ, lạnh mênh mông
    Bàn tay nhỏ thẫn thờ như lạc lõng
    Em đứng lẫn bên góc hè phố vắng
    Nghe đêm tàn làm lạc khách tìm vui
    Đôi tiếng giầy khua vắng tắt xa xôi
    Làm vỡ nốt cả đôi niềm tin tưởng
    Người khách lạ đêm lạc loài không chọn hướng
    Bước đảo say làm vỡ nát màu trăng
    Em chờ mong như đợi một âm thầm
    Tình sầu tủi pha chút men rượu cặn
    Đã lâu rồi vết thời gian trĩu nặng
    Từ lần đầu bàn tay trắng đàn mơ
    Nhận tiền cho bên nếp gối chăn thừa
    Em đã khóc, lòng hoa sầu nát nhụy
    Đêm gần tàn em ơi người gái đĩ
    Đợi trong khuya, bến vắng ngủ say rồi
    Nhìn ánh đèn vương lại cửa nhà ai
    Rồi kéo vội khăn quàng trên vai lạnh...
  8. dungsamtien

    dungsamtien Thành viên gắn bó với ttvnol.com Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    02/11/2005
    Bài viết:
    2.909
    Đã được thích:
    59

    BÀI THƠ THÁNG TƯ
    Mỗi năm vào dịp tháng tư
    Tôi lại giống như một ông đồ già
    ....................
    Chỉ là 1 bài thơ dang dở
    Bài thơ này hay thì có hay nhưng mãi mãi chỉ là bài thơ .....dang dở không phải 26 năm,30 năm mà cả ngàn năm sau vẫn thế
    -Tiện thể pót thêm 1 bài nữa gọi là có nói về lịch sử he...he
    Người đi tìm hình của nước

    Đất nước đẹp vô cùng. Nhưng Bác phải ra đi
    Cho tôi làm sóng dưới con tàu đưa tiễn Bác!
    Khi bờ bãi dần lui, làng xóm khuất,
    Bốn phía nhìn không một bóng hàng tre.
    Đêm xa nước đầu tiên, ai nỡ ngủ?
    Sóng vỗ dưới thân tàu đâu phải sóng quê hương!
    Trời từ đây chẳng xanh màu xứ sở,
    Xa nước rồi, càng hiểu nước đau thương!
    Lũ chúng ta ngủ trong giường chiếu hẹp
    Giấc mơ con đè nát cuộc đời con!
    Hạnh phúc đựng trong một tà áo đẹp!
    Một mái nhà yêu rủ bóng xuống tâm hồn.
    TrZm cơn mơ không chống nổi một đêm dày
    Ta lại mặc cho mưa tuôn và gió thổi
    Lòng ta thành con rối
    Cho cuộc đời giật dây!
    Quanh hồ Gươm không ai bàn chuyện vua Lê
    Lòng ta đã thành rêu phong chuyện cũ
    Hiểu sao hết những tấm lòng lãnh tụ
    Tìm đường đi cho dân tộc theo đi.
    Hiểu sao hết Người đi tìm hình của Nước
    Không phải hình một bài thơ đá tạc nên người
    Một góc quê hương, nửa đời quen thuộc,
    Hay một đấng vô hình sương khói xa xôi...
    Mà hình đất nước hoặc còn hoặc mất
    Sắc vàng nghìn xưa, sắc đỏ tương lai
    Thế đi đứng của toàn dân tộc
    Một cách vinh hoa cho hai mươi lZm triệu con người.
    Có nhớ chZng, hỡi gió rét thành Ba Lê?
    Một viên gạch hồng, Bác chống lại cả một mùa bZng giá
    Và sương mù thành Luân Đôn, ngươi có nhớ
    Giọt mồ hôi Người nhỏ giữa đêm khuya?
    Đời bồi tàu lênh đênh theo sóng bể
    Người đi hỏi khắp bóng cờ châu Mỹ, châu Phi,
    Những đất tự do, những trời nô lệ,
    Những con đường cách mạng đang tìm đi.
    Đêm mơ nước, ngày thấy hình của nước
    Cây cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà
    ấn một miếng ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc
    Chẳng yên lòng khi ngắm một nhành hoa.
    Ngày mai dân ta sẽ sống sao đây?
    Sông Hồng chảy về đâu? Và lịch sử?
    Bao giờ dải Trường Sơn bừng tỉnh giấc ngủ
    Cánh tay thần Phù Đổng sẽ vươn mây?
    Rồi cờ sẽ ra sao? Tiếng hát sẽ ra sao?
    Nụ cười sẽ ra sao?...
    Ơi, độc lập!
    Xanh biếc mấy là trời xanh Tổ quốc
    Khi tự do về chói ở trên đầu.
    Kìa mặt trời Nga bừng chói ở phương Đông
    Cây cay đắng đã ra mùa quả ngọt
    Người cay đắng đã chia phần hạnh phúc
    Sao vàng bay theo liềm búa công nông.
    Luận cương đến với Bác Hồ. Và Người đã khóc
    Lệ Bác Hồ rơi trên chữ Lênin.
    Bốn bức tường im nghe Bác lật từng trang sách gấp
    Tưởng bên ngoài, đất nước đợi mong tin.
    Bác reo lên một mình như nói cùng dân tộc:
    "Cơm áo là đây! Hạnh phúc đây rồi!"
    Hình của Đảng ***g trong hình của Nước.
    Phút khóc đầu tiên là phút Bác Hồ cười,
    Bác thấy:
    Dân ta bưng bát cơm mồ hôi nước mắt
    Ruộng theo trâu về lại với người cày
    Mỏ thiếc, hầm than, rừng vàng, biển bạc...
    Không còn người bỏ xác bên đường ray.
    Giặc đuổi xong rồi. Trời xanh thành tiếng hát
    Điện theo trZng vào phòng ngủ công nhân
    Những keó quê mùa đã thành trí thức
    TZm tối cần lao nay hóa những anh hùng.
    Nước Việt Nam nghìn nZm Đinh, Lý, Trần, Lê
    Thành nước Việt nhân dân trong mát suối
    Mái rạ nghìn nZm hồng thay sắc ngói
    Những đời thường cũng có bóng hoa che.
    Ôi! Đường đến với Lênin là đường về Tổ quốc
    Tuyết Matxcơva sáng ấy lạh trZm lần
    Trong tuyết trắng như đọng nhiều nước mắt
    Lênin mất rồi! Nhưng Bác chẳng dừng chân.
    Luận cương của Lênin theo Người về quê Việt
    Biên giới còn xa. Nhưng Bác thấy đã đến rồi
    Kìa! Bóng Bác đang hôn lên hòn đất
    Lắng nghe trong màu hồng, hình đất nước phôi thai.
    (CHẾ LAN VIÊN)
  9. tmkien

    tmkien Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/12/2004
    Bài viết:
    494
    Đã được thích:
    0
    Hề hề, tớ đã nói là không thạo lắm về thơ nên bác hỏi tớ cũng đành chịu. Kể ra xuất xứ của bài này cũng hơi không rõ ràng. Có lẽ nó đã được sáng tác lâu lắm để dùng cho công tác cổ động nên giờ khó mà tìm được dạng văn bản lắm. Bài này tớ không dám khẳng định của Tố Hữu nhưng cũng rất có thể là ông này sáng tác vì tớ thấy nó cũng chẳng trái gì lắm với trào lưu tư tưởng thời đó nói chung và Tố Hữu nói riêng. Tớ cũng trích lại từ site khác thôi, nếu bác không tin của của Tố Hữu thì cũng chả sao. Theo tớ cũng chả có vấn đề gì lớn lắm
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này