1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Liệu có hai chữ gọi là SỐ PHẬN!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi undefeated, 18/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. undefeated

    undefeated Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2006
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Liệu có hai chữ gọi là SỐ PHẬN!

    Đôi khi viết ra hoặc nói ra được một điều gì đấy sẽ giúp mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn, và nếu những điều ấy có một người thực sự hiểu để cùng chia sẻ thì quả thực là may mắn. Đã từ lâu, những tâm sự vốn là riêng tư của mình luôn được tôi giấu kín trong lòng, chẳng phải bởi vì tôi muốn thể hiện mình là một người mạnh mẽ, cũng chẳng phải bởi vì tôi không người chia sẻ mà chẳng qua là tôi không muốn khơi lên những nỗi đau và thất bại của cuộc đời mình. Tôi nghĩ rằng người ta sống với hiện tại chứ không ai sống bằng quá khứ cả. Nhưng dường như những thất bại, những cái gì là không may mắn lại xảy ra liên tiếp với tôi làm tôi dường như kiệt sức thật sự, có lẽ sức chịu đựng của mỗi người là có hạn.
    Bước chân được vào giảng đường đại học có lẽ là một niềm hạnh phúc không chỉ với tôi mà của rất nhiều người bởi vì nó hứa hẹn một tương lai rộng mở hơn, hạnh phúc hơn nữa bởi vì tôi đã không làm bố mẹ tôi thất vọng, cả cuộc đời họ vất vả chỉ mong con cái học thành tài. Vậy mà thật buồn là bố tôi đã không chờ được đến cái ngày tôi ra trường, bố bỏ gia đình tôi bất ngờ và đột ngột quá. Không có nỗi đau nào bằng khi phải chứng kiến sự ra đi của một người mà mình thương yêu và nỗi đau đó nhân lên gấp bội khi mà trước đó không lâu một trong những đứa bạn thân cũng bỏ tôi mà đi. Rồi tôi ra trường, quá tự tin với năng lực của mình, vậy mà tôi chẳng tìm được một công việc ổn định. Số phận dường như vẫn đang tiếp tục trêu ngươi tôi khi bỗng nhiên sức khỏe của tôi giảm sút, và dường như tôi đã sụp đổ thật sự khi biết tin mình đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Tiền tiết kiệm cả đời của mẹ được dùng để chữa bệnh cho tôi cùng mái tóc bạc trắng vì lo nghĩ, tôi chỉ muốn sớm biến mất khỏi cuộc đời này. Nhưng như thế thật là bất hiếu, thật là tàn nhẫn và cũng thật là yếu hèn phải không khi tôi phụ công của mọi người. Bác sĩ bảo bệnh của tôi không phải nan y nên chữa được, nghĩ vậy tôi lại tự an ủi và động viên bản thân cố gắng vượt qua. Hằng ngày thấy bạn bè đi làm, rồi hạnh phúc yêu đương mà tim tôi như thắt lại khi những thứ gọi là bình thường nhất tôi cũng không có được. Tôi chỉ cần một cuộc sống bình thường như bao người khác mà cũng thật khó khăn làm sao. Liệu hạnh phúc có mỉm cười với tôi, liệu tôi có vượt qua được hai chữ gọi là Số phận?

    P/S: Đề nghị ban quản trị mạng kiểm tra lại xem username tôi đăng ký có vấn đề gì không mà mỗi lần tôi muốn login rất khó, cứ bị tự động nhảy vào trang vnpassport. Thanks.
  2. chuoi_nhat_FPT

    chuoi_nhat_FPT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2004
    Bài viết:
    1.881
    Đã được thích:
    0
    Bệnh của bạn còn chữa được, nên đừng mất lòng tin nhiều quá. Còn người là còn tất cả.
    Mất mát quả là điều khủng khiếp nhất, bạn đừng nghĩ nên biến mất khỏi cuộc đời này, như thế là ko phải với mẹ bạn, với người thân. Tôi hiểu cái cảm giác thấy mình là gánh nặng của người thân. Nhưng những người trong gia đình bạn sẽ ko nghĩ thế đâu.Mất bạn, mẹ bạn càng trĩu nặng hơn nữa. Cố gắng vượt qua, cố gắng nhé.
    Thế còn bệnh ko chữa được thì sao?????????? Tôi đã bắt đầu tin vào cái gọi là số phận. Nói nghe có vẻ mâu thuẫn, vì tôi vừa khuyên bạn trên kia xong...
    Thôi ko nói nữa.Linh tinh quá.
  3. undefeated

    undefeated Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2006
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn những lời động viên của bạn. Thôi thì cứ cho là cuộc đời này còn nhiều người bất hạnh hơn mình, chắc sẽ thấy cuộc sống dễ thở hơn một chút. Mà bạn có đường dẫn bài viết mà bạn gửi cho mình không, mình cũng muốn động viên tinh thần bạn đó một chút, cùng chung hoàn cảnh chắc dễ cảm thông chia sẻ hơn.
    Mình vừa đọc một truyện rất hay, tác giả kết luận rằng Chúng ta là người quyết định số phận của chính mình, nhưng nghe cũng thật vô lý vì mình có làm chủ được số phận của mình đâu nhỉ, có phải muốn sống là được sống, thích chết là chết được đâu.
    Mình xin load câu chuyện đó ra đây để bạn nào quan tâm cùng đọc nhé.
    Leonardo DaVinci vẽ bức tranh ?oBữa tiệc ly? mất bảy năm liền. Ðó là bức tranh vẽ Chúa Jesus và 12 môn đệ trong bữa ăn cuối cùng trước khi Ngài bị môn đệ Judas phản bội.
    Leonardo tìm người mẫu rất công phu. Giữa hàng ngàn thanh niên, ông mới chọn được một chàng trai có gương mặt thánh thiện, một tính cách thanh khiết tuyệt đối làm người mẫu vẽ Chúa Jesus. Da Vinci làm việc không mệt mỏi suốt sáu tháng liền trước chàng trai và hình ảnh Chúa Jesus đã hiện ra trên bức vẽ.
    Sáu năm tiếp theo ông lần lượt vẽ xong 11 vị môn đệ, chỉ còn có Judas, người môn đệ đã phản bội Chúa vì 30 đồng bạc. Hoạ sĩ muốn tìm một người đàn ông có khuôn mặt hằn lên sự hám lợi, lừa lọc, đạo đức giả và cực kỳ tàn ác. Khuôn mặt đó phải toát lên tính cách của kẻ sẵn sàng bán đi người bạn thân nhất, người thầy kính yêu nhất của chính mình? Cuộc tìm kiếm dường như vô vọng. Bao nhiêu gương mặt xấu xa nhất, độc ác nhất, Vinci đều thấy vẫn chưa đủ để biểu lộ cái ác của Judas. Một hôm, Da Vinci được thông báo có một kẻ mà ngoại hình có thể đáp ứng yêu cầu của ông. Hắn đang ở trong một hầm ngục ở Roma, bị kết án tử hình vì giết người và nhiều tội ác tày trời khác?
    Da Vinci lập tức lên đường đến Roma. Trước mặt ông là một gã đàn ông nước da đen sạm với mái tóc dài bẩn thỉu xoã xuống gương mặt, một khuôn mặt xấu xa, hiểm ác, hiển hiện rõ tính cách của một kẻ hoàn toàn bị tha hoá. Ðúng, đây là Judas!
    Ðược sự cho phép đặc biệt của đức vua, người tù được đưa tới Milan, nơi bức tranh đang vẽ dang dở. Mỗi ngày tên tù ngồi trước Da Vinci và người hoạ sĩ thiên tài cần mẫn với công việc truyền tải vào bức tranh diện mạo của kẻ phản phúc.
    Khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, kiệt sức vì phải đối mặt với cái ác một thời gian dài, Vinci quay sang bảo với lính gác: ?oCác ngươi đem hắn đi đi??.
    Lính canh túm lấy kẻ tử tù nhưng hắn đột nhiên vùng ra và lao đến quỳ xuống bên chân Da Vinci, khóc nức lên: ?oÔi, ngài Da Vinci! Hãy nhìn con! Ngài không nhận ra con ư??.
    Da Vinci quan sát kẻ mà sáu tháng qua ông đã liên tục nhìn mặt. Cuối cùng ông đáp: ?oKhông, ta chưa từng nhìn thấy ngươi cho đến khi ngươi được đưa đến từ hầm ngục Roma??. Tên tử tù kêu lên: ?oNgài Vinci? Hãy nhìn kỹ tôi! Tôi chính là người mà bảy năm trước ngài đã chọn làm mẫu vẽ Chúa Jesus??
    Câu chuyện này có thật, như bức tranh ?oBữa tiệc ly? là có thật. Chàng trai từng được chọn làm hình mẫu của Chúa Jesus, chỉ sau hơn 2000 ngày đã tự biến mình thành hình tượng của kẻ phản bội ghê gớm nhất trong lịch sử.
    Tương lai không hề được định trước. Chính chúng ta là người quyết định số phận của chính mình?
  4. baby_bluehp

    baby_bluehp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/01/2005
    Bài viết:
    1.652
    Đã được thích:
    11
    "Còn sống là còn hi vọng" mà bạn, huống chi bệnh của bạn cũng chữa được, chưa chữa khỏi ko có nghĩa là tắt hết mọi nguồn cố gắng. Mình cũng biết một vài người bạn mà cuộc đời của họ cho đến tận bây giờ chỉ toàn khó khăn, vất vả và đau khổ; nhưng họ vẫn mạnh mẽ, tự tin và đầy nghị lực. Có một câu mà mình rất thích " Ông trời không cho con người những khó khăn mà họ không vượt qua được", cái mà bạn nói đó là số mệnh, còn số phận là cái bạn có thể thay đổi được. Hãy tin tưởng vào bản lĩnh của bạn và tình thương yêu của mẹ bạn. Bạn chắc cũng còn trẻ đúng ko, cho nên còn rất nhiều khó khăn bạn phải vượt qua và quan trọng là mẹ bạn vẫn rất cần bạn chăm sóc lúc sau này. Hãy cố gắng lên nhé!
  5. laq

    laq Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/11/2003
    Bài viết:
    168
    Đã được thích:
    0
    Mình nghĩ là bạn nên vào trang ungthu.net. Hi vọng rằng sau đó bạn sẽ tìm ra lối thoát cho mình. Còn nước còn tát bạn ah. Chúc bạn nhanh chóng khỏi bệnh và hạnh phúc. Mình còn trẻ, đừng nghĩ cuộc đời đã khép lại với mình mà chẳng qua cơ hội chưa tới thôi ... Đừng lo bạn nhé!
  6. Remove_its

    Remove_its Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2004
    Bài viết:
    59
    Đã được thích:
    0
    Chẳng ai có thể trả lời được bạn đâu. Theo Tôi nên suy nghĩ thế này:
    -Gieo THÓI QUEN sẽ gặt hái TÍNH CÁCH
    -Gieo TÍNH CÁCH sẽ gặt hái SỐ PHẬN
  7. lanpurge

    lanpurge Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    28/07/2005
    Bài viết:
    4.955
    Đã được thích:
    481
    chuyện của bạn nói chung nó không phải là chuyện lớn đối với chúng tôi.
    bạn hãy thử tưởng tượng bạn đang đứng trên 1 đỉnh núi và nhìn ra xung quanh, bạn sẽ thấy mình hết sức nhở bé ! và ý nghĩ chán đời xuất hiện !
    Hãy đặt bạn vào 1 hoàn cảnh mà ở đó bạn trở nên có nghĩa ! nhớ nhé ! chỉ vậy thôi bạn sẽ thấy cuộc đời rất cần có bạn !
    hãy quên bạn là 1 con bệnh ! đừng để bệnh tất chi phối bạn ! nếu để nó chi phối bạn thì chỉ để nó chi phối trong khoảng thời gian chữa bệnh thôi, và trong khoảng thời gian đó bạn phải tỉnh táo ! để kiểm soát bản thân. ( nên nhờ người nhà đi cùng )
    vậy bạn biết chọn lựa chưa !
    thế thôi !
    chúc bạn tốt lành như ý !
    bạn vô web sau tìm hiểu thêm ,
    http://ttvnol.com/Yoga.ttvn

    Được lanpurge sửa chữa / chuyển vào 21:49 ngày 18/04/2006
  8. chuoi_nhat_FPT

    chuoi_nhat_FPT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2004
    Bài viết:
    1.881
    Đã được thích:
    0
    Vầng, 2 câu này tôi nghe thấy ở đâu rồi. Về mặt triết lý tôi thấy nó đúng. Nhưng tự nhiên hôm nay bạn cho nó vào đây tôi ko ngửi được.
    Người lập topic này đang nói về vấn đề số phận. Rằng sao "số phận" bạn ấy lại chịu nhiều điều kém may mắn thế.Những điều "kém may mắn" mà bạn ấy gặp phải chẳng liên quan khỉ gì đến tính cách cả.Bố bạn ấy mất sớm, bạn ấy bị bệnh nan y... là do bạn ấy đã "gieo" cái tính cách của bạn ấy như thế nào cơ??? Bỏ qua chuyện "tính cách" bạn ấy là có đủ mạnh mẽ, nghị lực để vượt qua được, để ko quá băn khoăn với 2 chữ ''''số phận" kia, thì dẫu sao, cách sống của bạn ấy chẳng thể quyết định xem sống như thế nào thì ko gặp bệnh tật,sống như thế nào để bố bạn ấy ko mất sớm.
    Ko phải lúc nào cũng nên lôi triết lý ra mà doạ dẫm, dạy đời người ta như thế.
  9. chuoi_nhat_FPT

    chuoi_nhat_FPT Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/04/2004
    Bài viết:
    1.881
    Đã được thích:
    0
    Xin lỗi bạn.Đường dẫn bài viết là như thế nào? Hình như bạn ko hiểu. Tôi chỉ gửi tin nhắn, cái đó ko có đường dẫn nào cả. Bạn có thể đọc lại để hiểu rõ hơn. Bạn lớn tuổi hơn tôi (có lẽ thế) nên chắc sẽ nhìn lại được vấn đề.
    (Muốn trả lời, sau khi mở tin nhắn trong hộp thư bạn có thể click vào "trả lời" để viết...)
  10. undefeated

    undefeated Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2006
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn mọi người đã quan tâm và chia sẻ. Nhưng nói thì dễ mà để thực hiện nó thì khó, quả thực nhiều lúc mình thấy bi quan kinh khủng. Có một trang web rất hay, mình muốn chia sẻ với mọi người, chúc mọi người trên cuộc đời này luôn hạnh phúc và gặp nhiều may mắn:
    http://www.petalia.org/Inspiration/just4today3.htm
    Don''t waste of time

Chia sẻ trang này