1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Linh tinh lang tang....

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi Sweet_fa, 28/08/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Tuiscois

    Tuiscois Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    26/02/2002
    Bài viết:
    160
    Đã được thích:
    0
    Về nhà sau một ngày, vừa lộn xộn vừa trống rỗng, như thể là rất lạ, lại vừa như thể rất quen. Nhiều cảm giác đến dồn dập nhưng tủn mủn và ngắt quãng. Không thù hình và không căn cứ, vậy mà nấn nã mãi chưa xong xuôi.
    "Cầm vàng mà lội qua sông, vàng rơi không tiếc, tiếc công cầm vàng".
    Tiếc công cầm đã đành, lại còn thêm nghi ngại cái đánh rơi có phải là vàng ????
    hoà tan trong nước lanh, ice tea
  2. notbad

    notbad Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.715
    Đã được thích:
    0
    Một ngày sẽ chán và mệt mỏi của Notbad(ăn chơi lắm vào), chẳng có việc gì cả, ngồi rỗi viết bài chơi. Vẫn buồn ngủ lắm, hai mắt thỉnh thoảng mờ mờ, Nhìn nhiều vào màn hình quá. Đến đây lại nghe chuyện trên trăng dưới sao, cái chuyện mà luôn được mang ra buôn mỗi khi rỗi việc. Vẫn cứ là mình: yên lặng, lắng nghe. mà kể cũng tài thật hễ cứ có chuyện để nghe là có thể nghe suốt, như trẻ con chầu trực truyện cổ tích.
    Tiếng Vô tuyến: cho em ừ anh khát khaoooooooo..... khát khaooooooooo anhhhhhhhhhhhhh à emmmmmm khi mùa xuân về ê ê ê ê ê ê ê ề ''''''''''''''''''''''''' hề ê ê ê ê '''''''''''''', ờ Mùa xuân. À ha mùa xuân. mùa xuânnnnnnnnnnnnnnnnnnn.
    Sao mà ám ảnh thế, tối mơ thấy bài viết, sáng ra đã nghĩ tới bài viết. Hôm qua đã bế mạc rồi mà. Từ giờ hạn chế 7x thôi. Anti 7x muôn năm. Bớt mệt mỏi bớt linh tinh lang tang. Mãi cũng có bài vào linh tinh lang tang.... Thôi làm việc đi. Nghiêm chỉnh đi, có quá nhiều cái phải .... đi.
    Một ngày sẽ chán và mệt mỏi của Notbad(ăn chơi lắm vào), chẳng có việc gì cả, ngồi rỗi viết bài chơi. Vẫn buồn ngủ lắm, hai mắt thỉnh thoảng mờ mờ, Nhìn nhiều vào màn hình quá. Đến đây lại nghe chuyện trên trăng dưới sao, cái chuyện mà luôn được mang ra buôn mỗi khi rỗi việc. Vẫn cứ là mình: yên lặng, lắng nghe. mà kể cũng tài thật hễ cứ có chuyện để nghe là có thể nghe suốt, như trẻ con chầu trực truyện cổ tích.
    Tiếng Vô tuyến: cho em ừ anh khát khaoooooooo..... khát khaooooooooo anhhhhhhhhhhhhh à emmmmmm khi mùa xuân về ê ê ê ê ê ê ê ề ''''''''''''''''''''''''' hề ê ê ê ê '''''''''''''', ờ Mùa xuân. À ha mùa xuân. mùa xuânnnnnnnnnnnnnnnnnnn.
    Sao mà ám ảnh thế, tối mơ thấy bài viết, sáng ra đã nghĩ tới bài viết. Hôm qua đã bế mạc rồi mà. Từ giờ hạn chế 7x thôi. Anti 7x muôn năm. Bớt mệt mỏi bớt linh tinh lang tang. Mãi cũng có bài vào linh tinh lang tang.... Thôi làm việc đi. Nghiêm chỉnh đi, có quá nhiều cái phải .... đi.
  3. notbad

    notbad Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.715
    Đã được thích:
    0
    Một ngày sẽ chán và mệt mỏi của Notbad(ăn chơi lắm vào), chẳng có việc gì cả, ngồi rỗi viết bài chơi. Vẫn buồn ngủ lắm, hai mắt thỉnh thoảng mờ mờ, Nhìn nhiều vào màn hình quá. Đến đây lại nghe chuyện trên trăng dưới sao, cái chuyện mà luôn được mang ra buôn mỗi khi rỗi việc. Vẫn cứ là mình: yên lặng, lắng nghe. mà kể cũng tài thật hễ cứ có chuyện để nghe là có thể nghe suốt, như trẻ con chầu trực truyện cổ tích.
    Tiếng Vô tuyến: cho em ừ anh khát khaoooooooo..... khát khaooooooooo anhhhhhhhhhhhhh à emmmmmm khi mùa xuân về ê ê ê ê ê ê ê ề ''''''''''''''''''''''''' hề ê ê ê ê '''''''''''''', ờ Mùa xuân. À ha mùa xuân. mùa xuânnnnnnnnnnnnnnnnnnn.
    Sao mà ám ảnh thế, tối mơ thấy bài viết, sáng ra đã nghĩ tới bài viết. Hôm qua đã bế mạc rồi mà. Từ giờ hạn chế 7x thôi. Anti 7x muôn năm. Bớt mệt mỏi bớt linh tinh lang tang. Mãi cũng có bài vào linh tinh lang tang.... Thôi làm việc đi. Nghiêm chỉnh đi, có quá nhiều cái phải .... đi.
    Một ngày sẽ chán và mệt mỏi của Notbad(ăn chơi lắm vào), chẳng có việc gì cả, ngồi rỗi viết bài chơi. Vẫn buồn ngủ lắm, hai mắt thỉnh thoảng mờ mờ, Nhìn nhiều vào màn hình quá. Đến đây lại nghe chuyện trên trăng dưới sao, cái chuyện mà luôn được mang ra buôn mỗi khi rỗi việc. Vẫn cứ là mình: yên lặng, lắng nghe. mà kể cũng tài thật hễ cứ có chuyện để nghe là có thể nghe suốt, như trẻ con chầu trực truyện cổ tích.
    Tiếng Vô tuyến: cho em ừ anh khát khaoooooooo..... khát khaooooooooo anhhhhhhhhhhhhh à emmmmmm khi mùa xuân về ê ê ê ê ê ê ê ề ''''''''''''''''''''''''' hề ê ê ê ê '''''''''''''', ờ Mùa xuân. À ha mùa xuân. mùa xuânnnnnnnnnnnnnnnnnnn.
    Sao mà ám ảnh thế, tối mơ thấy bài viết, sáng ra đã nghĩ tới bài viết. Hôm qua đã bế mạc rồi mà. Từ giờ hạn chế 7x thôi. Anti 7x muôn năm. Bớt mệt mỏi bớt linh tinh lang tang. Mãi cũng có bài vào linh tinh lang tang.... Thôi làm việc đi. Nghiêm chỉnh đi, có quá nhiều cái phải .... đi.
  4. vari_ty_xyz_new

    vari_ty_xyz_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/03/2002
    Bài viết:
    1.519
    Đã được thích:
    0
    Màn hôm nay còn mỗi hai dây.
    Với tay bật đĩa nhạc yêu thích, và rồi lại tiện tay click vào máy tính.
    Từ chiếc đài nhỏ, giai điệu bài hát Chiếc lá cuối cùng cất lên.
    Đêm chưa qua, mà trời sao vội sáng, một đàn chim, cánh nhỏ chờ mùa sang, chiều vào thu, tiễn em sầu lạnh giá, lá trên cành, từng chiếc cuối bay xa...
    Không hiểu sao người ta lại nghĩ ra màn phải treo đủ 4 dây nhỉ, chắc là tại cái giường hình vuông, nên treo màn cũng phải đủ 4 dây cho nó hình vuông, và chăn cũng hình vuông nốt.
    Đêm chia ly, buồn gì sao chẳng nói, Chỉ nghe em nói nhỏ trở về thôi, ngày buồn tênh, cũng đưa chiều vào tối, mím môi cười mà nhớ thương không nguôi...
    Đầu tiên do tôi lười, chỉ là lười đóng một cái đinh trên tường, nối thêm một đoạn dây, hôm sau cũng vẫn lười, nhưng dần dần thấy, ừ nó cũng hay đấy chứ nhỉ. Và càng lâu, nó gần như thành một sở thích, nằm màn có 3 dây, chả sao cả, còn hay. Vậy là tháo thêm một dây nữa, thay và đó bằng một sợi cước. Cứ mỗi lần treo màn, lại thấy sợi cước căng ra một tí. Bản chất của nó vốn mong manh, nếu treo đủ cả 4 dây thì cũng đến theo giới hạn chịu tải của nó. Vậy mà nó phải chịu thêm tải của cái phần bên cạnh không có dây. Và mỗi ngày, sợi cước lại dãn ra, dãn ra một tí.Dãn ra đến mức mà chỉ cần đạp khẽ vào màn, nó đứt.
    Mộng về một đêm xuân xanh, em thì thầm ngày đó yêu anh, thuyền về một đêm trăng thanh, xây mộng vàng đầu bến xuân xanh, mộng tràn ngập đêm trăng sao, sao đầy trời từng chiếc lấp lánh rồi một chiều xuân thơ trinh, nghe lòng mình về với dĩ vãng
    Một lần đứt, hai lần đứt..., và đến hôm nay, nó không còn dùng được nữa. Tôi quẳng nó vào sọt rác để rồi tí nữa thôi, tôi sẽ thay nó bởi một sợi dây khác, buộc thêm một đoạn dây, đóng thêm cái đinh nữa cho nó chắc chắn hơn. Sẽ không còn nhìn thấy sợi cước mong manh phải căng ra chịu đựng nữa.
    Xa nhau chưa, mà lòng nghe quạnh vắng, đường thênh thang, gió lộng một mình ta, rượu cạn ly uống say lòng càng giá, lá trên cành một chiếc cuối bay xa.

    Em xa anh
    Trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
    hê hê
  5. vari_ty_xyz_new

    vari_ty_xyz_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    14/03/2002
    Bài viết:
    1.519
    Đã được thích:
    0
    Màn hôm nay còn mỗi hai dây.
    Với tay bật đĩa nhạc yêu thích, và rồi lại tiện tay click vào máy tính.
    Từ chiếc đài nhỏ, giai điệu bài hát Chiếc lá cuối cùng cất lên.
    Đêm chưa qua, mà trời sao vội sáng, một đàn chim, cánh nhỏ chờ mùa sang, chiều vào thu, tiễn em sầu lạnh giá, lá trên cành, từng chiếc cuối bay xa...
    Không hiểu sao người ta lại nghĩ ra màn phải treo đủ 4 dây nhỉ, chắc là tại cái giường hình vuông, nên treo màn cũng phải đủ 4 dây cho nó hình vuông, và chăn cũng hình vuông nốt.
    Đêm chia ly, buồn gì sao chẳng nói, Chỉ nghe em nói nhỏ trở về thôi, ngày buồn tênh, cũng đưa chiều vào tối, mím môi cười mà nhớ thương không nguôi...
    Đầu tiên do tôi lười, chỉ là lười đóng một cái đinh trên tường, nối thêm một đoạn dây, hôm sau cũng vẫn lười, nhưng dần dần thấy, ừ nó cũng hay đấy chứ nhỉ. Và càng lâu, nó gần như thành một sở thích, nằm màn có 3 dây, chả sao cả, còn hay. Vậy là tháo thêm một dây nữa, thay và đó bằng một sợi cước. Cứ mỗi lần treo màn, lại thấy sợi cước căng ra một tí. Bản chất của nó vốn mong manh, nếu treo đủ cả 4 dây thì cũng đến theo giới hạn chịu tải của nó. Vậy mà nó phải chịu thêm tải của cái phần bên cạnh không có dây. Và mỗi ngày, sợi cước lại dãn ra, dãn ra một tí.Dãn ra đến mức mà chỉ cần đạp khẽ vào màn, nó đứt.
    Mộng về một đêm xuân xanh, em thì thầm ngày đó yêu anh, thuyền về một đêm trăng thanh, xây mộng vàng đầu bến xuân xanh, mộng tràn ngập đêm trăng sao, sao đầy trời từng chiếc lấp lánh rồi một chiều xuân thơ trinh, nghe lòng mình về với dĩ vãng
    Một lần đứt, hai lần đứt..., và đến hôm nay, nó không còn dùng được nữa. Tôi quẳng nó vào sọt rác để rồi tí nữa thôi, tôi sẽ thay nó bởi một sợi dây khác, buộc thêm một đoạn dây, đóng thêm cái đinh nữa cho nó chắc chắn hơn. Sẽ không còn nhìn thấy sợi cước mong manh phải căng ra chịu đựng nữa.
    Xa nhau chưa, mà lòng nghe quạnh vắng, đường thênh thang, gió lộng một mình ta, rượu cạn ly uống say lòng càng giá, lá trên cành một chiếc cuối bay xa.

    Em xa anh
    Trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
    hê hê
  6. Malchik

    Malchik Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/12/2002
    Bài viết:
    257
    Đã được thích:
    0
    Thế giới ảo
    Phải nói thật với các bác, em cũng mới tìm thấy trang TTVN này cách đây có 3 tháng, nhưng thực sự một tháng gần đây em đã............. nghiện nó mất rồi. Nhiều lúc em cứ lang thang trong này, chẳng học hành, làm được việc gì khác cả. Nhiều lúc cũng ra bao nhiêu là quyết định giống bác Notbad là anti TTVN, nhưng rồi không được, cái thế giới ảo này thật là kỳ lạ, nó có sức cuốn hút chết người ..............
    Em nhớ, cách đây hơn 15 năm, điện thoại để bàn chỉ nhìn thấy ở các cơ quan nhà nước. Thỉnh thoảng em theo mẹ đến cơ quan, nhìn thấy cái máy điện thoại cổ lỗ sĩ của Liênxô, quay quay vặn vặn, mà mắt sáng như cái đèn pha ôtô. Muốn dùng điện thoại lắm, nhưng chẳng biết dùng thế nào và để gọi cho ai.
    Em nhớ cách đây cỡ 10 năm, điện thoại đã bắt đầu lác đác lắp đặt ở nhà riêng. Đầu tiên là các cán bộ nhà nước cỡ trưởng phòng trở lên, được mắc điện thoại ở nhà, điều quan trọng nhất là........ cơ quan trả tiền.........Và nhà em cũng được mắc điện thoại theo cái diện ấy. Hôm mắc xong điện thoại, em đến lớp khoe với bọn bạn, thế là cả 20 thằng con trai lớp em kéo đến để .......xem cái điện thoại............Báo hại em phải tiếp trà tiếp nước chúng nó, mà mắt thì cứ liếc sang cái điện thoại..........sợ nó xước. Mà mang tiếng là có điện thoại có biết để làm gì đâu, chỉ dành cho mỗi bố mẹ em gọi điện về kiểm tra xem em có nhà không hay đi chơi, đang làm gì, có chịu học bài không..........Cái đồ của nợ, thà mày không có còn hơn..........Em còn nhớ một lần lớp em có một việc gấp cần báo cho cả lớp tập trung, giờ thì các bác có thể gọi điện thoại khắp nơi và nhắn giờ hẹn nhau trong vòng 10 phút, thế nhưng ngày đó, chúng em phải hẹn nhau sau cả nửa ngày. Mấy đứa phải đạp xe đạp đi khắp Hà nội để báo cho nhau, 11 - 12h đêm vẫn chưa báo xong, báo hại việc gấp mà thành việc ............làm ngớ ngẩn vì đằng nào sáng hôm sau cũng gặp nhau ở trường.... Rồi dần dần người ta cũng mắc điện thoại ở nhà riêng nhiều hơn.......Em có thằng bạn thân, gặp nhau cả ngày có khi còn chẳng tìm ra chuyện gì để bốc phét ......thế mà dạo nhà nó mới lắp điện thoại, hôm nào nó cũng gọi điện thoại cho em để nói mỗi một câu " Tao thử xem điện thoại nhà tao có còn làm việc không, để không thì nó phí đi........." thế xong rồi nó dập máy. Của đáng tội, ngày ấy em có thể cầm điện thoại buôn 2 tiếng đồng hồ với mấy cô bạn trong lớp. Oe, đến giờ em cũng không hiểu sao em có thể buôn giỏi thế, giờ em cầm điện thoại chỉ nói được nhiều lắm là 3 phút, còn ai muốn buôn gì thì đến đây mà buôn với em nha.........
    Em nhớ cách đây 7 năm, ai có điện thoại di động thì dân tình nhìn với ánh mắt kính nể lắm. Mà ngày ấy cái điện thoại nó to như cái cục gạch, mà nếu em nhớ không nhầm thì hồi ấy, điện thoại càng to, càng nặng thì càng mốt hả các bác..........Cùng thời xuất hiện cái điện thoại cục gạch là sự phổ biến của máy tính cá nhân, em nhớ ngày ấy em mua được cái máy PC 586, ổ cứng 2GB mà thằng bạn em nó nhận xét : "Cái ổ cứng của mày chưa được cả thế giới........" em nhớ khi đấy ổ cứng trung bình là 860 MB thì phải...........còn ở CD hình như tốc độ 4X........Mà quả thật ổ cứng của em chứa được cả thế giới, em cứ thỉnh thoảng lại tháo nó ra mang đến nhà thằng bạn nào đấy để copy các kiểu............. film XXX. Đấy cái máy tính đầu tiên em dùng nó chỉ có mỗi công dụng ấy các bác ạ, nên cái ổ cứng nó cũng đoản thọ lắm đâu được có 13 tháng gì đấy, vừa qua hết hạn bảo hành.Còn cái máy tính ấy, giờ nó vẫn còn ở nhà em đấy, để sau này khi nào em nổi tiếng, người ta lập bảo tàng, người ta đỡ mất công tìm, hay dựng mô hình, chứ vứt nó đi thì em vẫn tiếc. Hồi đắy em cũng đã nghe đến internet, nhưng em nghĩ chắc nó là cái gì cao siêu, biết đến bao giờ mình mới được dùng.
    Rồi cách đây 4 năm em cũng conect được internet ở nhà, nhưng em cũng chỉ dùng để mỗi check mail với đến cuối tháng mà chưa dùng hết tiền mẹ em khoán 1 tháng (1 tháng mẹ chỉ cho em dùng maximum 100.000 VND) thì em cũng chỉ biết vào các website, các website mà không nói ra ai cũng biết rồi đấy để cho hết 100.000 VND, chứ hồi đấy là gì có các trang tiếng Việt nhiều như giờ, kể cả các trang của hải ngoại, mà chắc là có thì cũng bị firewall các bác nhỉ.
    Cách đây 2 năm khi internet tràn lan khắp nơi, nhìn cái bọn vào cafe internet, cắm mặt vào cái máy tính chát chát chít chít em nghĩ cái bọn này là cái bọn thừa hơi rỗi việc....chẳng chịu học hành gì cả, thích làm quen thì ra đường mà làm quen, còn trên chat toàn bọn .............(Xin lỗi các bác nếu chạm đến tự ái của bác nào...) Của đáng tội, em cũng đã có kinh nghiệm sương máu cho các vụ làm quen trên chat khi em còn ở Việt Nam......Thằng bạn em nó cũng nghiện internet nặng, nó rủ rê hướng dẫn em chat, hồi đó hình như là mạng Phuongnam.net thì phải. Em vào chat, em làm quen, em offline, em cũng nhẩy nhót ăn uống, xem phim như các bác bây giờ..............Nhưng chẳng hiểu sao chỉ được có 3 lần thì thằng bạn em nó cãi nhau rất to, suýt đánh nhau với room (đánh nhau thật nha) thế là em và nó không vào chat nưa, không offline nữa........mà hồi đấy cũng không có tổ chức bài bản như các bác đâu......sau đấy một thời gian thì mạng phuongnam.net cũng chết thì phải......
    Hồi đấy em cứ nghĩ thế giới ảo, toàn chuyện tầm phào.......Một lần đêm muộn, 2-3h sáng gì đấy em vào chat. Nick lấy là SocolaHN thế là các anh cứ nghĩ em là con gái, tới tấp nhẩy vào làm quen, em cũng giả vờ e ấp, e thẹn, cũng lúng liếng, cũng buông lời ỡm ờ nào là : Em học lớp 12....... Em đang ôn thi đại học.........Giờ Hà nội đêm hoa sữa thơm lắm, se lạnh nữa........ Vâng em đang ôn thi vào Tổng hợp văn........Ôi em sợ mẹ em mắng lắm, em không dám yêu đâu............Em không cho anh số điện thoại đâu, mẹ em thấy giọng người lạ mẹ em mắng chết..........Giờ muộn rồi, anh đừng gọi nhá, anh chỉ mail thôi.........Tên em là......Nhưng đây là email của anh trai em, anh đừng viết gì quá nha................Thế là sau đấy hộp mail của chính em (chứ em nào có anh em trai gì ) đầy ắp những lời yêu thương, mà giờ em cũng không bao giờ viết được thế ............
    Còn một lần, em vào được một website gặp gỡ làm quen, kiểu như trang coithie............com ấy. Em để lại lời nhắn "Em muốn phá ....................xèng. Và để lại số ĐTDD, thế là điện thoại của em tràn ngập cú điện thoại số lạ hoắc......Không nhấc máy thì bộ nhớ tràn ngập các tin nhắn. Em nhắn đi nhắn lại vài lần, rồi em chán em khai em là boy, là boy thì mới phá.......xèng, chứ girl thỉ phải phá ...............cái khác. Rồi lần cuối cùng em nhấc máy thì một giọng nam trầm đầu bên kia (đâu đấy ở thành phố mang tên Bác thì phải) nói với em " Kể cả em là boy anh cũng muốn phá............" Trời ơi là trời........lúc ấy em ân hận thế .........sao em lại để lại tin nhắn ngu ngốc ấy làm gì............Và cái sim điện thoại đấy em đã bán ngay cho một người không quen biết, không biết chuyện gì xẩy ra tiếp sau...........
    Từ đấy em kết luận, mạng internet toàn những chuyện...........vớ vẩn, em đoạn giao việc chát chít từ đấy........
    Nhưng ở đây, em vào mạng, em đã biết dùng internet, biết đấy là kho thông tin khổng lồ, cần gì có nấy, biết có những forum nghiêm chỉnh, ở đấy em có thể trao đổi hỏi han...............có nơi em post lên những dòng lẩn thẩn kiểu như em đang viết đây. Em có khi gặp được người bạn tốt, tốt đến mức em không ngờ, ....................có khi em gặp một mảnh đời ......em cũng không biết nói thế nào nữa, nói chuyện với em lần đầu mà cứ vừa khóc vừa nói ......làm em cũng...... khóc theo. Đôi khi em nghĩ lại em tự bảo em: Mày thành thằng dở hơi mất rồi, mơ mộng lãng mạng những chuyện không đâu, việc trước mắt thì không lo cứ đi lo chuyện thiên hạ............
    Nhưng túm lại một điều. Em nghiện TTVN mất rồi.
    Em muốn anti TTVN. Em cứ nghĩ nếu TTVN nó cứ chết đi thì tốt, nhưng nếu TTVN mà chết thì em buồn, em nhớ các bác và em cũng chết theo nó mất.
  7. Malchik

    Malchik Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/12/2002
    Bài viết:
    257
    Đã được thích:
    0
    Thế giới ảo
    Phải nói thật với các bác, em cũng mới tìm thấy trang TTVN này cách đây có 3 tháng, nhưng thực sự một tháng gần đây em đã............. nghiện nó mất rồi. Nhiều lúc em cứ lang thang trong này, chẳng học hành, làm được việc gì khác cả. Nhiều lúc cũng ra bao nhiêu là quyết định giống bác Notbad là anti TTVN, nhưng rồi không được, cái thế giới ảo này thật là kỳ lạ, nó có sức cuốn hút chết người ..............
    Em nhớ, cách đây hơn 15 năm, điện thoại để bàn chỉ nhìn thấy ở các cơ quan nhà nước. Thỉnh thoảng em theo mẹ đến cơ quan, nhìn thấy cái máy điện thoại cổ lỗ sĩ của Liênxô, quay quay vặn vặn, mà mắt sáng như cái đèn pha ôtô. Muốn dùng điện thoại lắm, nhưng chẳng biết dùng thế nào và để gọi cho ai.
    Em nhớ cách đây cỡ 10 năm, điện thoại đã bắt đầu lác đác lắp đặt ở nhà riêng. Đầu tiên là các cán bộ nhà nước cỡ trưởng phòng trở lên, được mắc điện thoại ở nhà, điều quan trọng nhất là........ cơ quan trả tiền.........Và nhà em cũng được mắc điện thoại theo cái diện ấy. Hôm mắc xong điện thoại, em đến lớp khoe với bọn bạn, thế là cả 20 thằng con trai lớp em kéo đến để .......xem cái điện thoại............Báo hại em phải tiếp trà tiếp nước chúng nó, mà mắt thì cứ liếc sang cái điện thoại..........sợ nó xước. Mà mang tiếng là có điện thoại có biết để làm gì đâu, chỉ dành cho mỗi bố mẹ em gọi điện về kiểm tra xem em có nhà không hay đi chơi, đang làm gì, có chịu học bài không..........Cái đồ của nợ, thà mày không có còn hơn..........Em còn nhớ một lần lớp em có một việc gấp cần báo cho cả lớp tập trung, giờ thì các bác có thể gọi điện thoại khắp nơi và nhắn giờ hẹn nhau trong vòng 10 phút, thế nhưng ngày đó, chúng em phải hẹn nhau sau cả nửa ngày. Mấy đứa phải đạp xe đạp đi khắp Hà nội để báo cho nhau, 11 - 12h đêm vẫn chưa báo xong, báo hại việc gấp mà thành việc ............làm ngớ ngẩn vì đằng nào sáng hôm sau cũng gặp nhau ở trường.... Rồi dần dần người ta cũng mắc điện thoại ở nhà riêng nhiều hơn.......Em có thằng bạn thân, gặp nhau cả ngày có khi còn chẳng tìm ra chuyện gì để bốc phét ......thế mà dạo nhà nó mới lắp điện thoại, hôm nào nó cũng gọi điện thoại cho em để nói mỗi một câu " Tao thử xem điện thoại nhà tao có còn làm việc không, để không thì nó phí đi........." thế xong rồi nó dập máy. Của đáng tội, ngày ấy em có thể cầm điện thoại buôn 2 tiếng đồng hồ với mấy cô bạn trong lớp. Oe, đến giờ em cũng không hiểu sao em có thể buôn giỏi thế, giờ em cầm điện thoại chỉ nói được nhiều lắm là 3 phút, còn ai muốn buôn gì thì đến đây mà buôn với em nha.........
    Em nhớ cách đây 7 năm, ai có điện thoại di động thì dân tình nhìn với ánh mắt kính nể lắm. Mà ngày ấy cái điện thoại nó to như cái cục gạch, mà nếu em nhớ không nhầm thì hồi ấy, điện thoại càng to, càng nặng thì càng mốt hả các bác..........Cùng thời xuất hiện cái điện thoại cục gạch là sự phổ biến của máy tính cá nhân, em nhớ ngày ấy em mua được cái máy PC 586, ổ cứng 2GB mà thằng bạn em nó nhận xét : "Cái ổ cứng của mày chưa được cả thế giới........" em nhớ khi đấy ổ cứng trung bình là 860 MB thì phải...........còn ở CD hình như tốc độ 4X........Mà quả thật ổ cứng của em chứa được cả thế giới, em cứ thỉnh thoảng lại tháo nó ra mang đến nhà thằng bạn nào đấy để copy các kiểu............. film XXX. Đấy cái máy tính đầu tiên em dùng nó chỉ có mỗi công dụng ấy các bác ạ, nên cái ổ cứng nó cũng đoản thọ lắm đâu được có 13 tháng gì đấy, vừa qua hết hạn bảo hành.Còn cái máy tính ấy, giờ nó vẫn còn ở nhà em đấy, để sau này khi nào em nổi tiếng, người ta lập bảo tàng, người ta đỡ mất công tìm, hay dựng mô hình, chứ vứt nó đi thì em vẫn tiếc. Hồi đắy em cũng đã nghe đến internet, nhưng em nghĩ chắc nó là cái gì cao siêu, biết đến bao giờ mình mới được dùng.
    Rồi cách đây 4 năm em cũng conect được internet ở nhà, nhưng em cũng chỉ dùng để mỗi check mail với đến cuối tháng mà chưa dùng hết tiền mẹ em khoán 1 tháng (1 tháng mẹ chỉ cho em dùng maximum 100.000 VND) thì em cũng chỉ biết vào các website, các website mà không nói ra ai cũng biết rồi đấy để cho hết 100.000 VND, chứ hồi đấy là gì có các trang tiếng Việt nhiều như giờ, kể cả các trang của hải ngoại, mà chắc là có thì cũng bị firewall các bác nhỉ.
    Cách đây 2 năm khi internet tràn lan khắp nơi, nhìn cái bọn vào cafe internet, cắm mặt vào cái máy tính chát chát chít chít em nghĩ cái bọn này là cái bọn thừa hơi rỗi việc....chẳng chịu học hành gì cả, thích làm quen thì ra đường mà làm quen, còn trên chat toàn bọn .............(Xin lỗi các bác nếu chạm đến tự ái của bác nào...) Của đáng tội, em cũng đã có kinh nghiệm sương máu cho các vụ làm quen trên chat khi em còn ở Việt Nam......Thằng bạn em nó cũng nghiện internet nặng, nó rủ rê hướng dẫn em chat, hồi đó hình như là mạng Phuongnam.net thì phải. Em vào chat, em làm quen, em offline, em cũng nhẩy nhót ăn uống, xem phim như các bác bây giờ..............Nhưng chẳng hiểu sao chỉ được có 3 lần thì thằng bạn em nó cãi nhau rất to, suýt đánh nhau với room (đánh nhau thật nha) thế là em và nó không vào chat nưa, không offline nữa........mà hồi đấy cũng không có tổ chức bài bản như các bác đâu......sau đấy một thời gian thì mạng phuongnam.net cũng chết thì phải......
    Hồi đấy em cứ nghĩ thế giới ảo, toàn chuyện tầm phào.......Một lần đêm muộn, 2-3h sáng gì đấy em vào chat. Nick lấy là SocolaHN thế là các anh cứ nghĩ em là con gái, tới tấp nhẩy vào làm quen, em cũng giả vờ e ấp, e thẹn, cũng lúng liếng, cũng buông lời ỡm ờ nào là : Em học lớp 12....... Em đang ôn thi đại học.........Giờ Hà nội đêm hoa sữa thơm lắm, se lạnh nữa........ Vâng em đang ôn thi vào Tổng hợp văn........Ôi em sợ mẹ em mắng lắm, em không dám yêu đâu............Em không cho anh số điện thoại đâu, mẹ em thấy giọng người lạ mẹ em mắng chết..........Giờ muộn rồi, anh đừng gọi nhá, anh chỉ mail thôi.........Tên em là......Nhưng đây là email của anh trai em, anh đừng viết gì quá nha................Thế là sau đấy hộp mail của chính em (chứ em nào có anh em trai gì ) đầy ắp những lời yêu thương, mà giờ em cũng không bao giờ viết được thế ............
    Còn một lần, em vào được một website gặp gỡ làm quen, kiểu như trang coithie............com ấy. Em để lại lời nhắn "Em muốn phá ....................xèng. Và để lại số ĐTDD, thế là điện thoại của em tràn ngập cú điện thoại số lạ hoắc......Không nhấc máy thì bộ nhớ tràn ngập các tin nhắn. Em nhắn đi nhắn lại vài lần, rồi em chán em khai em là boy, là boy thì mới phá.......xèng, chứ girl thỉ phải phá ...............cái khác. Rồi lần cuối cùng em nhấc máy thì một giọng nam trầm đầu bên kia (đâu đấy ở thành phố mang tên Bác thì phải) nói với em " Kể cả em là boy anh cũng muốn phá............" Trời ơi là trời........lúc ấy em ân hận thế .........sao em lại để lại tin nhắn ngu ngốc ấy làm gì............Và cái sim điện thoại đấy em đã bán ngay cho một người không quen biết, không biết chuyện gì xẩy ra tiếp sau...........
    Từ đấy em kết luận, mạng internet toàn những chuyện...........vớ vẩn, em đoạn giao việc chát chít từ đấy........
    Nhưng ở đây, em vào mạng, em đã biết dùng internet, biết đấy là kho thông tin khổng lồ, cần gì có nấy, biết có những forum nghiêm chỉnh, ở đấy em có thể trao đổi hỏi han...............có nơi em post lên những dòng lẩn thẩn kiểu như em đang viết đây. Em có khi gặp được người bạn tốt, tốt đến mức em không ngờ, ....................có khi em gặp một mảnh đời ......em cũng không biết nói thế nào nữa, nói chuyện với em lần đầu mà cứ vừa khóc vừa nói ......làm em cũng...... khóc theo. Đôi khi em nghĩ lại em tự bảo em: Mày thành thằng dở hơi mất rồi, mơ mộng lãng mạng những chuyện không đâu, việc trước mắt thì không lo cứ đi lo chuyện thiên hạ............
    Nhưng túm lại một điều. Em nghiện TTVN mất rồi.
    Em muốn anti TTVN. Em cứ nghĩ nếu TTVN nó cứ chết đi thì tốt, nhưng nếu TTVN mà chết thì em buồn, em nhớ các bác và em cũng chết theo nó mất.
  8. Coxuoc

    Coxuoc Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    516
    Đã được thích:
    0
    Lần đầu tiên mình đi chơi với lũ bạn trước Giao thừa ở nhà cô giáo, vui thật. Lâu không gặp, nhiều đứa không nận ra mình du` đã cha`o từ xa. Sau một hồi nói chuyện, chợt có đứa kêu lên: "Ơ, tao tưởng bạn gái đứa nào lớp mình? Cắt tóc khác thế, người gì mà toàn thấy mắt là mắt???"
    Năm nay không ngồi chén Gà hầm muối trước giao thừa như một thủ tục nữa, về nhà muộn nên vội vàng tìm bao lì xì để mừng Bố, Mẹ và em gái. Bố đút ngay lì xì vào túi, tủm tỉm: "Đỡ bị lẫn với của Mẹ"
    Lâu lâu hai đứa mới về nhà. Lên HN rồi, mẹ gọi điện kêu nhớ quá. Hơn 10 năm, hai đứa đã sống tách gia đình rồi mà chẳng ai quen được...Mẹ vẫn hay nóng tính, hơi một chút là mắng mỏ, vậy mà chẳng giận Mẹ tẹo nào, không cãi lại một câu. Đã lâu Mẹ mới có người để mắng mà...
    Tết sẽ vui hơn nếu sức khoẻ của Ông tốt hơn. Cả nhà lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng đón nhận tin dữ từ ông mặc du` đó là điều dự đoán trước.
    Mùng 4 Tết, cả nhà lên HN từ 9h nhưng về quê thăm ông luôn. Ông vẫn nằm như vậy, nhưng mình biết ông còn nhận thức được những điều diễn ra xung quanh. Mọi người đi tảo mộ về đông quá nên ba mẹ con tất bật lo bếp núc, chẳng ngồi bên Ông được nhiều. Ông ạ, cháu xin lỗi vì không cắt móng tay cho Ông được như mọi lần, không thể xoa bóp cho ông đỡ mỏi, không thể kể cho ông những gì đang thay đổi quanh cháu...Sự sống đang rời xa khỏi Ông từng khắc, khó lòng thay đổi được nhừng gì đang diễn ra, cháu chỉ cầu chúc cho Ông luôn cảm thấy được Hạnh phúc cho tới phút cuối cùng và...cháu rất yêu Ông.
  9. Coxuoc

    Coxuoc Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    516
    Đã được thích:
    0
    Lần đầu tiên mình đi chơi với lũ bạn trước Giao thừa ở nhà cô giáo, vui thật. Lâu không gặp, nhiều đứa không nận ra mình du` đã cha`o từ xa. Sau một hồi nói chuyện, chợt có đứa kêu lên: "Ơ, tao tưởng bạn gái đứa nào lớp mình? Cắt tóc khác thế, người gì mà toàn thấy mắt là mắt???"
    Năm nay không ngồi chén Gà hầm muối trước giao thừa như một thủ tục nữa, về nhà muộn nên vội vàng tìm bao lì xì để mừng Bố, Mẹ và em gái. Bố đút ngay lì xì vào túi, tủm tỉm: "Đỡ bị lẫn với của Mẹ"
    Lâu lâu hai đứa mới về nhà. Lên HN rồi, mẹ gọi điện kêu nhớ quá. Hơn 10 năm, hai đứa đã sống tách gia đình rồi mà chẳng ai quen được...Mẹ vẫn hay nóng tính, hơi một chút là mắng mỏ, vậy mà chẳng giận Mẹ tẹo nào, không cãi lại một câu. Đã lâu Mẹ mới có người để mắng mà...
    Tết sẽ vui hơn nếu sức khoẻ của Ông tốt hơn. Cả nhà lúc nào cũng trong tình trạng sẵn sàng đón nhận tin dữ từ ông mặc du` đó là điều dự đoán trước.
    Mùng 4 Tết, cả nhà lên HN từ 9h nhưng về quê thăm ông luôn. Ông vẫn nằm như vậy, nhưng mình biết ông còn nhận thức được những điều diễn ra xung quanh. Mọi người đi tảo mộ về đông quá nên ba mẹ con tất bật lo bếp núc, chẳng ngồi bên Ông được nhiều. Ông ạ, cháu xin lỗi vì không cắt móng tay cho Ông được như mọi lần, không thể xoa bóp cho ông đỡ mỏi, không thể kể cho ông những gì đang thay đổi quanh cháu...Sự sống đang rời xa khỏi Ông từng khắc, khó lòng thay đổi được nhừng gì đang diễn ra, cháu chỉ cầu chúc cho Ông luôn cảm thấy được Hạnh phúc cho tới phút cuối cùng và...cháu rất yêu Ông.
  10. Lazier

    Lazier Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/02/2002
    Bài viết:
    123
    Đã được thích:
    0
    Đúng là linh tinh thật, chẳng hiểu sao mãi cứ vẫn linh tinh đến thế.
    Linh tinh thế đấy, thế mà ai cũng lao theo cái linh tinh ấy, chẳng ai giải thích nổi là vì sao!
    Linh tinh thế đấy, nhưng biết chắc là sẽ còn linh tinh hơn nữa theo cái đà này. Sợ thật.
    Không thể kiểm soát nổi hay chưa muốn kiểm soát nhỉ? Mà khi kiểm soát rồi nó sẽ như thế nào nhỉ? Chả biết, chẳng muốn biết, mặc kệ, đến đâu thì đến.
    Nhưng nếu thiếu cái linh tinh này thì sẽ như thế nào nhỉ, cũng chẳng biết, không thèm biết, không muốn biết hay là không dám biết?? Phải rồi, không dám biết thì đúng hơn.
    Thôi thì .... linh tinh tiếp vậy....... linh tinh lang tang

Chia sẻ trang này